: Xưa nay hiển đạt đều tịch mịch
Trước điện Quốc Khánh.
Một thiếu niên thân hình gầy gò, mặc áo nhung nhạt màu đang đi tới từ tháp chuông.
Trước điện Quốc Khánh là một khoảnh đất bằng rộng vài chục mét khiến cho gió thổi vào càng thêm dữ dội.
Thiếu niên đi trên đường lung lay như sắp đổ.
Trên đường đi vào cung đụng phải Huệ Ninh công chúa, thiếu niên chắp hai ống tay áo lại, khom người cung kính gọi: "Công chúa."
Thiếu niên gầy yếu kia đến gần Triệu Uyển Như mới thấy rõ gương mặt trắng bệch của hắn.
Rõ ràng là một nam nhân, trên mặt lại tô một lớp phấn rất dày.
Nàng ngẩn người, nghiêng đầu nhìn Trương Khánh.
Trương Khánh khom người nhỏ giọng nói: "Đây là con trai thứ của Thương Vương - Triệu Duẫn Hoài."
Triệu Uyển Như nhướng mày, trong số ba người con của Lục thúc nàng chỉ quen thuộc nhất Triệu Duẫn được nuôi trong cung từ bé.
Con trưởng Triệu Duẫn Ninh rời nhà đi du học nàng cũng gặp qua vài lần, chỉ có người con thứ này nàng chưa bao giờ nghe hay biết về người này, hoặc là nàng đã gặp qua nhưng không có ấn tượng.
Dựa theo quan hệ, Triệu Duẫn Hoài cũng phải gọi nàng một tiếng A tỷ.
"Mặt ngươi làm sao vậy?"
Triệu Duẫn Hoài tạm ngẩn đầu đang chôn giữa hai ống tay áo: "Quá ốm yếu, sợ kinh động đến thánh giá, trước khi ra ngoài cố tình gọi ma ma giúp ta tô thêm chút phấn."
Dù đã tô thêm son phấn, sắc mặt Triệu Duẫn Hoài cũng không tốt hơn là bao.
Nếu bôi đi lớp phấn đó, Triệu Uyển Như nghĩ nghĩ nói: "Đã gọi người của Y Quan Viện đến xem chưa?"
"Xem rồi."
"Nếu không khoẻ, cứ việc xin nghỉ ở nhà, Quan gia cũng không phải người không hiểu lý lẽ, thiên hạ này, còn có gì quan trọng hơn sức khỏe bản thân."
Năm đó lúc Triệu Uyển Như cập kê hắn từng tiến cung nhìn thấy nàng một lần, nhưng từ khi ra đời đa số thời gian hắn đều ở trong phủ dưỡng bệnh, chuyện về vị A tỷ Huệ Ninh công chúa này, hắn chỉ biết thông qua lời đồn ở Đông Kinh.
Hôm nay giáp mặt trò chuyện lại cảm thấy không giống lời đồn bên ngoài: "Vâng, đa tạ A tỷ quan tâm, Duẫn Hoài nhớ kỹ."
Triệu Uyển Như cũng không nói gì thêm, mang tùy tùng tiếp tục đi về phía điện Văn Đức.
Triệu Duẫn Hoài nhìn theo bóng lưng nàng, mãi đến khi có chút khoảng cách mới buông tay áo xuống.
"Lang quân, nô tài thấy Huệ Ninh công chúa này không chỉ đẹp người mà còn thiện tâm."
"Đúng vậy!" Dứt lời, Triệu Duẫn Hoài liền cầm khăn che miệng ho một trận dữ dội.
"Xem ra lời đồn cũng chỉ là lời đồn."
Tên người hầu vỗ lưng, muốn giúp hắn dễ chịu hơn: "Lời đồn dù sao cũng không đáng tin."
Triệu Uyển Như bước vào Thái Hoà Môn tiến vào hành lang trong cung: "Con thứ của Thương Vương là xảy ra chuyện gì?"
Trương Khánh theo sát phía sau: "Triệu Duẫn Hoài vốn ốm yếu từ nhỏ, vẫn luôn ở trong nhà dưỡng bệnh, chưa từng rời nhà đi học, ngay cả cửa phòng cũng hiếm khi ra."
Triệu Uyển Như thả chậm bước chân: "Đầu năm Cảnh Đức Quan gia thân chinh, Thương Vương ở lại trấn giữ Đông Kinh, nhưng sau đó không lâu bệnh chết...!Hiện giờ vẫn còn để tang, lại chọn hắn làm người liên hôn cho hoàng thất sao?"
Trương Khánh gật đầu: "Vâng, ban đầu vốn chọn con thứ của Sở Vương - Triệu Duẫn Ngôn.
Nhưng tính tình Triệu Duẫn Ngôn, chỉ sợ sau này không được bình yên, mà Quan gia lại cực kỳ nhân nhượng Sở Vương."
"Đều là con thứ sao!" Triệu Uyển Như không khỏi suy nghĩ sâu xa: "Cũng chỉ có thể là con thứ."
"Con trưởng trong hoàng thất đều sẽ được phong tước, chẳng những là tước vị mà còn có nhân mạch danh vọng, cưới một cô nương dị vực làm vợ chung quy là không ổn."
Vào đêm, quân đội đốt lửa trại, các tướng sĩ thoải mái chè chén.
"Tiên sinh thật là thần!" Trò chuyện vài câu với thê tử vừa tỉnh lại trong soái trướng Tào Vĩ liền ra ngoài tìm Lý Thiếu Hoài, sửa dùng kính ngữ liên tục nói lời cảm ơn, run run nói: "Nếu không nhờ tiên sinh, ta và tiện nội sợ là phải âm dương cách biệt."
Lý Thiếu Hoài vội vàng nâng hắn dậy: "Hẳn là mỗ đa tạ tướng quân mới phải.
Chợ giao thương được tướng quân giúp đỡ chẳng những gây dựng thành công, mà còn thành lập được quy định chặt chẽ như vậy, sau này về triều ta nhất định bẩm báo Quan gia."
"Chuyện nhỏ không tốn sức gì, biên cảnh này lại là nơi ta phụ trách, tiên sinh quá khách khí rồi."
"Báo!" Thủ vệ vội vàng chạy tới từ cổng trại.
"Chuyện gì?"
Thủ vệ dâng một tấm thẻ bài hình cá vàng lên: "Ngoài cổng có người muốn gặp Quản an tư sự, nói là phụng mệnh của Huệ Ninh công chúa."
"Nguyên Trinh!" Lý Thiếu Hoài mở to hai mắt, xoay người liền chạy về phía cổng trại.
"Tiên sinh..." Tào Vĩ cầm cá vàng muốn xác định lại lần nữa, vừa ngẩng đầu đã thấy Lý Thiếu Hoài chạy ra xa: "Cá vàng này là thật, mau đón người vào."
"Vâng!"
Trong căn lều yên tĩnh, Lý Thiếu Hoài ngồi một mình cầm chiếc hộp đồng soi trước ánh đèn.
Chiếc hộp hình vuông, sáu mặt giống nhau như đúc, không kẻ hở, bên trong lại ẩn giấu cơ quan.
Lý Thiếu Hoài chống đầu nhìn chồng thư xếp ngay ngắn trong chiếc hộp gỗ bên cạnh nhíu mày.
Từ Đông Kinh đến Hà Tây nàng rời đi đã hơn hai tháng, thư từ tới lui chất đầy một hộp nhỏ, lần nữa nhìn thấy chiếc hộp đặc biệt này, Lý Thiếu Hoài nghĩ đến đầu tiên là: "Chẳng lẽ Đông Kinh đã xảy ra chuyện!"
Lo lắng nảy lên trong lòng, không khỏi làm nàng nóng lòng muốn về nhà: "Chiếc hộp này!" Lật lại ký ức trong đầu, dường như nàng đã gặp chiếc hộp này.
"Chiếc hộp này thật độc đáo, nó gọi là gì?" Nàng đặt sách xuống, tò mò nhìn chiếc hộp trong tay thiên hạ nằm trong lòng mân mê.
"Cái này gọi là hộp Khổng Minh."
Nếu là hộp Khổng Minh sao nàng lại không biết, nhưng chiếc hộp này quá mức độc đáo.
Nữ tử liền đưa chiếc hộp cho nàng: "Là ta tình cờ có được lúc ở Tô Hàng, nghe nói là do Du Hạo, thợ thủ công của Ngô Việt làm ra."
"Là vị đã xây tháp sao?"
"Ừm, chiếc hộp này ta phải phái vài tên ngự thợ tìm tòi vài tháng mới có thể mở ra."
"Là có gì đặc biệt sao?"
Nữ tử nằm trên đùi nàng, vươn tay ra, ống tay áo theo động tác của nàng trượt xuống, đầu ngón tay chỉ vào phần nhô lên ở cuối hộp: "Nếu mở không đúng cách, bên trong có đá lửa, giả như gửi thư hoặc là đồ vật dễ cháy, chúng sẽ tự bốc cháy.
Còn nếu cưỡng chế phá bỏ chiếc hộp này sẽ tự hủy, đồ vật bên trong cũng thế!"
Nghe Triệu Uyển Như nói vậy, nàng càng cảm thấy tò mò về chiếc hộp nhỏ này, vì thế đặt một bàn tay khác lên muốn mở thử.
"Thôi, không dễ gì có được chiếc hộp này, là đồ vật yêu thích của nương tử."
"Nàng nhìn phần nhô lên ở cuối hộp xem."
"Cách bên trái nửa tấc có một chiếc nút có thể ấn xuống."
Nghe lời nàng nói, người cầm hộp dùng ngón tay ấn xuống.
Dưới ánh đèn mờ, chiếc hộp sơn đỏ đen, bề mặt bóng loáng như đang toả sáng, Lý Thiếu Hoài tìm được vị trí cách bên trái nửa tấc ấn xuống.
"Lại kéo cái then đối diện về bên phải một tấc."
Ở phía đối diện của chiếc hộp xuất hiện một thanh gỗ dài bằng nửa ngón tay, Lý Thiếu Hoài dùng tay phải nhẹ nhàng kéo nó ra.
"Ấn xuống về phía ngược lại."
"Hai bên đồng thời ấn xuống!"
"Xong rồi."
Hai cái then đồng thời bị ấn xuống, trên đỉnh hộp một cái nút nho nhỏ đột nhiên trồi lên.
Lý Thiếu Hoài thở phào một hơi, đặt hộp lên bàn, nhẹ nhàng ấn nút.
Một phong thư yên tĩnh nằm bên trong, ôm tâm trạng thấp thỏm nàng mở thư ra.
Nhìn thấy chữ viết và nội dung trong đó rốt cuộc yên tâm.
Khác với những bức thư được cất giữ cẩn thận trước đó, sau khi đọc xong phong thư này nàng đặt nó vào bấc châm lửa, sau đó ném vào chậu thang.
Nàng đóng hộp lại cất kỹ, mày mực đề bút, chỉ thấy dưới ánh đèn mờ mặt giấy vàng nhiễm ra hai chữ.
Thành Đông Kinh, mặt trời vừa ló sau mưa.
Xe ngựa của Nội Thị Tỉnh đi ra từ trong cung dừng trước cửa phủ Tham Chính trong ngõ Điềm Thủy, khiến tất cả người trong phủ đều nhốn nháo chạy tới tiền viện.
So với không khí náo nhiệt của Đinh phủ, phủ phò mã bên cạnh lại quạnh quẽ hơn nhiều.
Mặc cho nô bộc trong phủ đông đúc, lại không có mấy người trò chuyện, có lẽ là bởi vì vào Đông lạnh giá, hoặc có lẽ là do tiếng đàn du dương truyền ra từ đình viện.
Mái đình bát giác, nằm ở giữa sân, nối liền với thư phòng, có hành lang dài nối hai bên.
Ngồi trên lan can ở hành lang dài có thể nhìn thấy cảnh sắc trong đình.
Trên bàn đặt một chiếc lư hương, khói màu xanh lá nhẹ nhàng bay ra, cùng với tiếng đàn quấn quanh xà ngang trong đình viện.
Bên cạnh bàn trà là một bếp lò nhỏ đang đun một bầu rượu.
"Đây là khúc gì, chưa từng nghe ngươi đánh." Cố thị ỷ vào lan can, nhìn người nọ đánh đàn quên mình.
Thấy nàng không đáp lời, lại thấy ngón tay di chuyển theo phương pháp đặc thù: "Quỳ chỉ, lục huy sáu phân..." Người không hiểu đàn chỉ biết khúc nhạc này đánh rất hay, lại không biết kỹ thuật đàn cực khó.
Cố tình Cố thị hiểu đàn cũng hiểu nàng, chỉ là nhìn cũng thấy đau.
Đinh Thiệu Đức ngừng tay, tiếng đàn dừng lại: "Đây là bài Cuồng Túy của Nguyễn Tịch."
Hoá ra là khúc Cuồng Túy, hiện giờ văn nhân thiên vị từ khúc, tiểu lệnh, kết hợp với tỳ bà chiếm đa số.
"Tương truyền Nguyễn Tịch từng là quan nước Ngụy thời Tam Quốc, lúc bấy giờ triều đình hắc ám, quân vương ngu ngốc, Nguyễn Tịch cảm thấy bức bối sâu sắc, để tránh tai hoạ ngầm, đã từ quan ẩn cư núi rừng, đánh đàn ngâm thơ, uống rượu giải sầu, tự tìm vui."
"Cử thế giai túy, ngã khởi độc tỉnh.
Tam bôi nhất đấu, chàng phá sầu thành, cổ lai đa thiếu hiền đạt giai tịch mịch.
Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh, túy ông chi ý đoan bất tại hồ tửu.*" Đinh Thiệu Đức rót đầy một chung rượu ấm, đưa lên: "Rượu thuốc, mang từ phủ Huệ Ninh công chúa về, chống lạnh."
(*Bài thơ Cuồng Túy, tạm dịch: Cả thiên hạ say, mình ta tỉnh.
Ba ly một trận, xuyên phá thành sầu, xưa nay hiển đạt đều tịch mịch.
Chỉ kẻ uống rượu muốn lưu danh, kẻ say lại không màng đến.)
Cố thị không nhận lấy ly rượu của nàng, mà nhíu mày nói: "Triệu Uyển Như đến tìm ta!"
Đinh Thiệu Đức liền tự mình uống cạn ly rượu kia, buông xuống liếc nhìn nói: "Sau đó?"
"Nàng...!lấy ngươi làm điều kiện, muốn ta giúp nàng, đẩy ngã Đinh gia!" Cố thị run đôi mắt phiếm hồng: "Đinh gia là gia tộc ngươi, nếu ta không đồng ý, ngươi sẽ gặp nguy hiểm, nhưng nếu Đinh gia ngã, ngươi cũng không tốt đi nơi nào!"
Tuy Đinh gia vô tình với Đinh Thiệu Đức, nhưng dù sao cũng là nơi xuất thân của nàng, gốc rể tại đây, nếu Đinh gia rơi vào hoàn cảnh nguy nan, có lẽ nàng còn sẽ giơ tay kéo một phen.
"Ngươi đáp ứng nàng là đúng, nhưng ngươi..."
"Thật là có nhã hứng!"
Từ cầu thang cuối hành lang một nữ tử trạc tuổi Đinh Thiệu Đức đột nhiên xuất hiện: "Trận mưa này vừa tạnh, Cố Tam cô nương liền đến."
Lần này là Cố thị tự mình đến, bình thường đều là Đinh Thiệu Đức đến tìm nàng.
Đây là lần đầu tiên nàng vào phủ, cũng là vì có chuyện muốn nói.
"Tam công chúa!" Cố thị hành lễ.
Ba người một sân khấu, một tuồng kịch lớn, đám nô bộc dưới tàng cây trộm nhìn vào trong đình, cảm thấy trong phủ sắp có đại sự.
"Nghe nói Cố Tam Nương Phong Nhạc Lâu không ra lâu hiến nghệ, càng không đặt chân vào phủ đệ gia đình hiển quý, hiện giờ lại đến phủ phò mã của chúng ta sao!"
"Xem ra tin đồn ngoài phố là thật."
"Tin đồn gì?"
"Nghe nói trước khi thành phò mã, A Lang rất thân mật với Cố thị Phong Nhạc Lâu kia!"
Trong đình vốn chỉ có hai người ngồi, hiện giờ lại thành bốn người đứng.
Triệu Tĩnh Xu mang theo Ngàn Ngưng đến đây, vốn không có ác ý gì, chỉ là muốn nhìn xem dung mạo Cố thị Phong Nhạc Lâu đến tột cùng là khuynh thành khuynh quốc cỡ nào.
Ngàn Ngưng lại cho rằng, thành Đông Kinh này mỹ nhân nhiều như vậy, chỉ có chủ nhân của nàng Tam công chúa Triệu Tĩnh Xu mới là đẹp nhất, hiện giờ thấy được người được xưng siêu quần xuất chúng nhất quốc nàng vẫn cảm thấy như thế.
Gặp Triệu Tĩnh Xu thú thật Cố thị có chút ngạc nhiên, nhìn thế nào Triệu Tĩnh Xu cũng không giống người xuất thân hoàng thất.
Không phải chỉ vì nàng không có phần khí thế lăng nhiên, mà là cảm thấy nàng thật sự rất khác.
Không giống bọn tục nhân trong cung đình, lúc nào cũng treo lợi ích bên miệng, khoé mắt, đuôi mày, chỉ cần liếc mắt một cái là nàng có thể nhìn ra.
Thuần túy, sạch sẽ! Lại có chút thoát ly thế tục.
"Tam nương về trước đi, đừng lo lắng, không ai có thể hại được ta!"
Cố thị quay đầu nhìn Đinh Thiệu Đức, đột nhiên hiểu ra gì đó.
Bướm không ngắm hoa, có lẽ là do thích nắng đi.
"Được rồi, vậy ngươi cẩn thận một chút."
Cố thị đi rồi, Ngàn Ngưng lại nổi giận thay chủ nhân mình: "Ai hại ngươi, cô gia, cô nương nhà chúng ta sao lại hại ngươi, ngươi..."
Đối với cung nữ xuyên tạc ý tứ của mình, Đinh Thiệu Đức cũng không giải thích.
"Điện hạ tới đây là?"
"Ta nghe được tiếng đàn nên mới tới đây, trùng hợp, Cố thị kia cũng ở!"
"Nàng đến..."
"Thích liền thích, hà tất phải che che giấu giấu.
Dù ngươi không thích Cố thị, nhưng tâm ý người ta đối với ngươi, ta thấy không đơn giản chỉ là tri kỷ như vậy!" Triệu Tĩnh Xu thấy rất rõ ràng, ánh mắt Cố thị nhìn Đinh Thiệu Đức, không phải yêu thì còn là gì nữa!
Đinh Thiệu Đức xoay người, cầm lấy nửa bình rượu trên bếp lò đổ ra, mùi hương trái cây bất ngờ tràn ra, cầm lấy chung rượu đưa đến trước mặt Triệu Tĩnh Xu, nói: "Rượu thuốc của phủ Huệ Ninh công chúa, do sư huynh ngươi đích thân ủ!"
Triệu Tĩnh Xu không nói gì, cũng không cầm lấy.
Đinh Thiệu Đức cho rằng nàng cũng như Cố thị, vì thế chuẩn bị tự mình uống cạn, ai ngờ chén sứ vừa chạm môi đã bị người đoạt lấy.
Triệu Tĩnh Xu uống cạn ly rượu, nhất thời trong miệng tràn ngập cảm giác chua xót.
Đột nhiên trên tay trống không, bên môi hơi ướt là mép rượu vừa rồi chạm đến.
Nàng mím môi thuận thế ngồi xuống, cầm đàn khảy vài cái, nhìn Triệu Tĩnh Xu ôn nhu nói: "Công chúa có muốn học đàn không?"
Bởi vì tính tình không thể an tĩnh, nên về lục nghệ (sáu nghề) nàng chỉ thông bắn, ngự, còn về lễ, nhạc hiểu mà không tinh.
"Môn hạ, trước có phò mã của Huệ Ninh công chúa, Quản an tư sự Lý Nhược Quân làm sứ thần đến Tây Hạ, nghênh muội muội của Lý Đức Minh về kinh liên hôn với hoàng tộc, lại vì Đông Kinh đến Hà Tây cách ngàn dặm, núi cao đường xa, Trẫm vô cùng lo lắng.
Điện tiền Đô chỉ huy sứ Đinh Thiệu Văn, trí dũng song toàn, tuân thủ chức vụ, thường xuyên giúp Trẫm phân ưu, lòng Trẫm rất an ủi, nay phái khanh đến tiếp ứng Quản an tư sự, kiêm tuần tra Hà Tây, vọng khanh không cô phụ kỳ vọng của Trẫm."
Lý Thần Phúc đọc thánh chỉ xong, cuốn lại đưa cho quan viên Môn Hạ Tỉnh, từ bọn họ đưa chiếu thư này đến tay Đinh Thiệu Văn.
"Quan gia còn có lời muốn ta chuyển đến Điện Soái.
Lý Nhược Quân là phò mã của Huệ Ninh công chúa, công chúa lại là ái nữ của Quan gia, cho nên đến tiếp ứng phải đảm bảo an toàn, nhất định không được để chuyện gì sơ xuất xảy ra."
"Thần đã rõ, làm phiền Lý sử!"
Lý Thần Phúc nhìn chăm chú vào Đinh Thiệu Văn: "Quan gia sủng ái công chúa, Điện Soái cũng biết, nô tài chỉ là người truyền chỉ, nếu đã truyền xong, nô tài cũng nên về cung phục mệnh."
"Tạ Lý sử, đi thong thả!"
Lý Thần Phúc đi rồi, Đinh Thiệu Văn nắm thánh chỉ nắm đến sắp in ra dấu tay.
"Tuần tra sử!" Ánh mắt âm u nhìn về hướng Đông hoàng thành: "Nước cờ này, đi rất hay!"
Trong thư phòng, thiếu niên trẻ tuổi cầm kiếm nhìn thấy nội dung trong thánh chỉ, khẽ nhướng mày: "Huệ Ninh công chúa đã đoán được chúng ta sẽ ra tay trên đường hắn trở về sao, nên mới cố tình vào đại nội làm Quan gia hạ chỉ phong ngài làm Tuần tra sử đến tiếp ứng Lý Nhược Quân!"
"Nếu Lý Nhược Quân gặp nạn trên đường về, chỉ sợ ngài thế nào cũng không thoát khỏi tội!"
Hắn gập thánh chỉ lại buông xuống: "Thứ thuộc hạ nói thẳng, Điện Soái đường đường là Điện tiền Đô chỉ huy sứ, mà Lý Nhược Quân kia bất quá chỉ là một Quản an tư sự nho nhỏ, ngay cả Trấn an sử cũng không phải, nếu nói là phái đại tướng quân đến tiếp quốc chủ của một nước còn có thể, nhưng thánh chỉ này..."
Đinh Thiệu Văn trợn mắt ưng, nhìn chằm chằm thánh chỉ trên bàn, trầm giọng nói: "Muốn mượn chuyện này kiềm chế ta, cũng quá xem thường ta đi!"
- - Hết chương 96 --.
Trước điện Quốc Khánh.
Một thiếu niên thân hình gầy gò, mặc áo nhung nhạt màu đang đi tới từ tháp chuông.
Trước điện Quốc Khánh là một khoảnh đất bằng rộng vài chục mét khiến cho gió thổi vào càng thêm dữ dội.
Thiếu niên đi trên đường lung lay như sắp đổ.
Trên đường đi vào cung đụng phải Huệ Ninh công chúa, thiếu niên chắp hai ống tay áo lại, khom người cung kính gọi: "Công chúa."
Thiếu niên gầy yếu kia đến gần Triệu Uyển Như mới thấy rõ gương mặt trắng bệch của hắn.
Rõ ràng là một nam nhân, trên mặt lại tô một lớp phấn rất dày.
Nàng ngẩn người, nghiêng đầu nhìn Trương Khánh.
Trương Khánh khom người nhỏ giọng nói: "Đây là con trai thứ của Thương Vương - Triệu Duẫn Hoài."
Triệu Uyển Như nhướng mày, trong số ba người con của Lục thúc nàng chỉ quen thuộc nhất Triệu Duẫn được nuôi trong cung từ bé.
Con trưởng Triệu Duẫn Ninh rời nhà đi du học nàng cũng gặp qua vài lần, chỉ có người con thứ này nàng chưa bao giờ nghe hay biết về người này, hoặc là nàng đã gặp qua nhưng không có ấn tượng.
Dựa theo quan hệ, Triệu Duẫn Hoài cũng phải gọi nàng một tiếng A tỷ.
"Mặt ngươi làm sao vậy?"
Triệu Duẫn Hoài tạm ngẩn đầu đang chôn giữa hai ống tay áo: "Quá ốm yếu, sợ kinh động đến thánh giá, trước khi ra ngoài cố tình gọi ma ma giúp ta tô thêm chút phấn."
Dù đã tô thêm son phấn, sắc mặt Triệu Duẫn Hoài cũng không tốt hơn là bao.
Nếu bôi đi lớp phấn đó, Triệu Uyển Như nghĩ nghĩ nói: "Đã gọi người của Y Quan Viện đến xem chưa?"
"Xem rồi."
"Nếu không khoẻ, cứ việc xin nghỉ ở nhà, Quan gia cũng không phải người không hiểu lý lẽ, thiên hạ này, còn có gì quan trọng hơn sức khỏe bản thân."
Năm đó lúc Triệu Uyển Như cập kê hắn từng tiến cung nhìn thấy nàng một lần, nhưng từ khi ra đời đa số thời gian hắn đều ở trong phủ dưỡng bệnh, chuyện về vị A tỷ Huệ Ninh công chúa này, hắn chỉ biết thông qua lời đồn ở Đông Kinh.
Hôm nay giáp mặt trò chuyện lại cảm thấy không giống lời đồn bên ngoài: "Vâng, đa tạ A tỷ quan tâm, Duẫn Hoài nhớ kỹ."
Triệu Uyển Như cũng không nói gì thêm, mang tùy tùng tiếp tục đi về phía điện Văn Đức.
Triệu Duẫn Hoài nhìn theo bóng lưng nàng, mãi đến khi có chút khoảng cách mới buông tay áo xuống.
"Lang quân, nô tài thấy Huệ Ninh công chúa này không chỉ đẹp người mà còn thiện tâm."
"Đúng vậy!" Dứt lời, Triệu Duẫn Hoài liền cầm khăn che miệng ho một trận dữ dội.
"Xem ra lời đồn cũng chỉ là lời đồn."
Tên người hầu vỗ lưng, muốn giúp hắn dễ chịu hơn: "Lời đồn dù sao cũng không đáng tin."
Triệu Uyển Như bước vào Thái Hoà Môn tiến vào hành lang trong cung: "Con thứ của Thương Vương là xảy ra chuyện gì?"
Trương Khánh theo sát phía sau: "Triệu Duẫn Hoài vốn ốm yếu từ nhỏ, vẫn luôn ở trong nhà dưỡng bệnh, chưa từng rời nhà đi học, ngay cả cửa phòng cũng hiếm khi ra."
Triệu Uyển Như thả chậm bước chân: "Đầu năm Cảnh Đức Quan gia thân chinh, Thương Vương ở lại trấn giữ Đông Kinh, nhưng sau đó không lâu bệnh chết...!Hiện giờ vẫn còn để tang, lại chọn hắn làm người liên hôn cho hoàng thất sao?"
Trương Khánh gật đầu: "Vâng, ban đầu vốn chọn con thứ của Sở Vương - Triệu Duẫn Ngôn.
Nhưng tính tình Triệu Duẫn Ngôn, chỉ sợ sau này không được bình yên, mà Quan gia lại cực kỳ nhân nhượng Sở Vương."
"Đều là con thứ sao!" Triệu Uyển Như không khỏi suy nghĩ sâu xa: "Cũng chỉ có thể là con thứ."
"Con trưởng trong hoàng thất đều sẽ được phong tước, chẳng những là tước vị mà còn có nhân mạch danh vọng, cưới một cô nương dị vực làm vợ chung quy là không ổn."
Vào đêm, quân đội đốt lửa trại, các tướng sĩ thoải mái chè chén.
"Tiên sinh thật là thần!" Trò chuyện vài câu với thê tử vừa tỉnh lại trong soái trướng Tào Vĩ liền ra ngoài tìm Lý Thiếu Hoài, sửa dùng kính ngữ liên tục nói lời cảm ơn, run run nói: "Nếu không nhờ tiên sinh, ta và tiện nội sợ là phải âm dương cách biệt."
Lý Thiếu Hoài vội vàng nâng hắn dậy: "Hẳn là mỗ đa tạ tướng quân mới phải.
Chợ giao thương được tướng quân giúp đỡ chẳng những gây dựng thành công, mà còn thành lập được quy định chặt chẽ như vậy, sau này về triều ta nhất định bẩm báo Quan gia."
"Chuyện nhỏ không tốn sức gì, biên cảnh này lại là nơi ta phụ trách, tiên sinh quá khách khí rồi."
"Báo!" Thủ vệ vội vàng chạy tới từ cổng trại.
"Chuyện gì?"
Thủ vệ dâng một tấm thẻ bài hình cá vàng lên: "Ngoài cổng có người muốn gặp Quản an tư sự, nói là phụng mệnh của Huệ Ninh công chúa."
"Nguyên Trinh!" Lý Thiếu Hoài mở to hai mắt, xoay người liền chạy về phía cổng trại.
"Tiên sinh..." Tào Vĩ cầm cá vàng muốn xác định lại lần nữa, vừa ngẩng đầu đã thấy Lý Thiếu Hoài chạy ra xa: "Cá vàng này là thật, mau đón người vào."
"Vâng!"
Trong căn lều yên tĩnh, Lý Thiếu Hoài ngồi một mình cầm chiếc hộp đồng soi trước ánh đèn.
Chiếc hộp hình vuông, sáu mặt giống nhau như đúc, không kẻ hở, bên trong lại ẩn giấu cơ quan.
Lý Thiếu Hoài chống đầu nhìn chồng thư xếp ngay ngắn trong chiếc hộp gỗ bên cạnh nhíu mày.
Từ Đông Kinh đến Hà Tây nàng rời đi đã hơn hai tháng, thư từ tới lui chất đầy một hộp nhỏ, lần nữa nhìn thấy chiếc hộp đặc biệt này, Lý Thiếu Hoài nghĩ đến đầu tiên là: "Chẳng lẽ Đông Kinh đã xảy ra chuyện!"
Lo lắng nảy lên trong lòng, không khỏi làm nàng nóng lòng muốn về nhà: "Chiếc hộp này!" Lật lại ký ức trong đầu, dường như nàng đã gặp chiếc hộp này.
"Chiếc hộp này thật độc đáo, nó gọi là gì?" Nàng đặt sách xuống, tò mò nhìn chiếc hộp trong tay thiên hạ nằm trong lòng mân mê.
"Cái này gọi là hộp Khổng Minh."
Nếu là hộp Khổng Minh sao nàng lại không biết, nhưng chiếc hộp này quá mức độc đáo.
Nữ tử liền đưa chiếc hộp cho nàng: "Là ta tình cờ có được lúc ở Tô Hàng, nghe nói là do Du Hạo, thợ thủ công của Ngô Việt làm ra."
"Là vị đã xây tháp sao?"
"Ừm, chiếc hộp này ta phải phái vài tên ngự thợ tìm tòi vài tháng mới có thể mở ra."
"Là có gì đặc biệt sao?"
Nữ tử nằm trên đùi nàng, vươn tay ra, ống tay áo theo động tác của nàng trượt xuống, đầu ngón tay chỉ vào phần nhô lên ở cuối hộp: "Nếu mở không đúng cách, bên trong có đá lửa, giả như gửi thư hoặc là đồ vật dễ cháy, chúng sẽ tự bốc cháy.
Còn nếu cưỡng chế phá bỏ chiếc hộp này sẽ tự hủy, đồ vật bên trong cũng thế!"
Nghe Triệu Uyển Như nói vậy, nàng càng cảm thấy tò mò về chiếc hộp nhỏ này, vì thế đặt một bàn tay khác lên muốn mở thử.
"Thôi, không dễ gì có được chiếc hộp này, là đồ vật yêu thích của nương tử."
"Nàng nhìn phần nhô lên ở cuối hộp xem."
"Cách bên trái nửa tấc có một chiếc nút có thể ấn xuống."
Nghe lời nàng nói, người cầm hộp dùng ngón tay ấn xuống.
Dưới ánh đèn mờ, chiếc hộp sơn đỏ đen, bề mặt bóng loáng như đang toả sáng, Lý Thiếu Hoài tìm được vị trí cách bên trái nửa tấc ấn xuống.
"Lại kéo cái then đối diện về bên phải một tấc."
Ở phía đối diện của chiếc hộp xuất hiện một thanh gỗ dài bằng nửa ngón tay, Lý Thiếu Hoài dùng tay phải nhẹ nhàng kéo nó ra.
"Ấn xuống về phía ngược lại."
"Hai bên đồng thời ấn xuống!"
"Xong rồi."
Hai cái then đồng thời bị ấn xuống, trên đỉnh hộp một cái nút nho nhỏ đột nhiên trồi lên.
Lý Thiếu Hoài thở phào một hơi, đặt hộp lên bàn, nhẹ nhàng ấn nút.
Một phong thư yên tĩnh nằm bên trong, ôm tâm trạng thấp thỏm nàng mở thư ra.
Nhìn thấy chữ viết và nội dung trong đó rốt cuộc yên tâm.
Khác với những bức thư được cất giữ cẩn thận trước đó, sau khi đọc xong phong thư này nàng đặt nó vào bấc châm lửa, sau đó ném vào chậu thang.
Nàng đóng hộp lại cất kỹ, mày mực đề bút, chỉ thấy dưới ánh đèn mờ mặt giấy vàng nhiễm ra hai chữ.
Thành Đông Kinh, mặt trời vừa ló sau mưa.
Xe ngựa của Nội Thị Tỉnh đi ra từ trong cung dừng trước cửa phủ Tham Chính trong ngõ Điềm Thủy, khiến tất cả người trong phủ đều nhốn nháo chạy tới tiền viện.
So với không khí náo nhiệt của Đinh phủ, phủ phò mã bên cạnh lại quạnh quẽ hơn nhiều.
Mặc cho nô bộc trong phủ đông đúc, lại không có mấy người trò chuyện, có lẽ là bởi vì vào Đông lạnh giá, hoặc có lẽ là do tiếng đàn du dương truyền ra từ đình viện.
Mái đình bát giác, nằm ở giữa sân, nối liền với thư phòng, có hành lang dài nối hai bên.
Ngồi trên lan can ở hành lang dài có thể nhìn thấy cảnh sắc trong đình.
Trên bàn đặt một chiếc lư hương, khói màu xanh lá nhẹ nhàng bay ra, cùng với tiếng đàn quấn quanh xà ngang trong đình viện.
Bên cạnh bàn trà là một bếp lò nhỏ đang đun một bầu rượu.
"Đây là khúc gì, chưa từng nghe ngươi đánh." Cố thị ỷ vào lan can, nhìn người nọ đánh đàn quên mình.
Thấy nàng không đáp lời, lại thấy ngón tay di chuyển theo phương pháp đặc thù: "Quỳ chỉ, lục huy sáu phân..." Người không hiểu đàn chỉ biết khúc nhạc này đánh rất hay, lại không biết kỹ thuật đàn cực khó.
Cố tình Cố thị hiểu đàn cũng hiểu nàng, chỉ là nhìn cũng thấy đau.
Đinh Thiệu Đức ngừng tay, tiếng đàn dừng lại: "Đây là bài Cuồng Túy của Nguyễn Tịch."
Hoá ra là khúc Cuồng Túy, hiện giờ văn nhân thiên vị từ khúc, tiểu lệnh, kết hợp với tỳ bà chiếm đa số.
"Tương truyền Nguyễn Tịch từng là quan nước Ngụy thời Tam Quốc, lúc bấy giờ triều đình hắc ám, quân vương ngu ngốc, Nguyễn Tịch cảm thấy bức bối sâu sắc, để tránh tai hoạ ngầm, đã từ quan ẩn cư núi rừng, đánh đàn ngâm thơ, uống rượu giải sầu, tự tìm vui."
"Cử thế giai túy, ngã khởi độc tỉnh.
Tam bôi nhất đấu, chàng phá sầu thành, cổ lai đa thiếu hiền đạt giai tịch mịch.
Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh, túy ông chi ý đoan bất tại hồ tửu.*" Đinh Thiệu Đức rót đầy một chung rượu ấm, đưa lên: "Rượu thuốc, mang từ phủ Huệ Ninh công chúa về, chống lạnh."
(*Bài thơ Cuồng Túy, tạm dịch: Cả thiên hạ say, mình ta tỉnh.
Ba ly một trận, xuyên phá thành sầu, xưa nay hiển đạt đều tịch mịch.
Chỉ kẻ uống rượu muốn lưu danh, kẻ say lại không màng đến.)
Cố thị không nhận lấy ly rượu của nàng, mà nhíu mày nói: "Triệu Uyển Như đến tìm ta!"
Đinh Thiệu Đức liền tự mình uống cạn ly rượu kia, buông xuống liếc nhìn nói: "Sau đó?"
"Nàng...!lấy ngươi làm điều kiện, muốn ta giúp nàng, đẩy ngã Đinh gia!" Cố thị run đôi mắt phiếm hồng: "Đinh gia là gia tộc ngươi, nếu ta không đồng ý, ngươi sẽ gặp nguy hiểm, nhưng nếu Đinh gia ngã, ngươi cũng không tốt đi nơi nào!"
Tuy Đinh gia vô tình với Đinh Thiệu Đức, nhưng dù sao cũng là nơi xuất thân của nàng, gốc rể tại đây, nếu Đinh gia rơi vào hoàn cảnh nguy nan, có lẽ nàng còn sẽ giơ tay kéo một phen.
"Ngươi đáp ứng nàng là đúng, nhưng ngươi..."
"Thật là có nhã hứng!"
Từ cầu thang cuối hành lang một nữ tử trạc tuổi Đinh Thiệu Đức đột nhiên xuất hiện: "Trận mưa này vừa tạnh, Cố Tam cô nương liền đến."
Lần này là Cố thị tự mình đến, bình thường đều là Đinh Thiệu Đức đến tìm nàng.
Đây là lần đầu tiên nàng vào phủ, cũng là vì có chuyện muốn nói.
"Tam công chúa!" Cố thị hành lễ.
Ba người một sân khấu, một tuồng kịch lớn, đám nô bộc dưới tàng cây trộm nhìn vào trong đình, cảm thấy trong phủ sắp có đại sự.
"Nghe nói Cố Tam Nương Phong Nhạc Lâu không ra lâu hiến nghệ, càng không đặt chân vào phủ đệ gia đình hiển quý, hiện giờ lại đến phủ phò mã của chúng ta sao!"
"Xem ra tin đồn ngoài phố là thật."
"Tin đồn gì?"
"Nghe nói trước khi thành phò mã, A Lang rất thân mật với Cố thị Phong Nhạc Lâu kia!"
Trong đình vốn chỉ có hai người ngồi, hiện giờ lại thành bốn người đứng.
Triệu Tĩnh Xu mang theo Ngàn Ngưng đến đây, vốn không có ác ý gì, chỉ là muốn nhìn xem dung mạo Cố thị Phong Nhạc Lâu đến tột cùng là khuynh thành khuynh quốc cỡ nào.
Ngàn Ngưng lại cho rằng, thành Đông Kinh này mỹ nhân nhiều như vậy, chỉ có chủ nhân của nàng Tam công chúa Triệu Tĩnh Xu mới là đẹp nhất, hiện giờ thấy được người được xưng siêu quần xuất chúng nhất quốc nàng vẫn cảm thấy như thế.
Gặp Triệu Tĩnh Xu thú thật Cố thị có chút ngạc nhiên, nhìn thế nào Triệu Tĩnh Xu cũng không giống người xuất thân hoàng thất.
Không phải chỉ vì nàng không có phần khí thế lăng nhiên, mà là cảm thấy nàng thật sự rất khác.
Không giống bọn tục nhân trong cung đình, lúc nào cũng treo lợi ích bên miệng, khoé mắt, đuôi mày, chỉ cần liếc mắt một cái là nàng có thể nhìn ra.
Thuần túy, sạch sẽ! Lại có chút thoát ly thế tục.
"Tam nương về trước đi, đừng lo lắng, không ai có thể hại được ta!"
Cố thị quay đầu nhìn Đinh Thiệu Đức, đột nhiên hiểu ra gì đó.
Bướm không ngắm hoa, có lẽ là do thích nắng đi.
"Được rồi, vậy ngươi cẩn thận một chút."
Cố thị đi rồi, Ngàn Ngưng lại nổi giận thay chủ nhân mình: "Ai hại ngươi, cô gia, cô nương nhà chúng ta sao lại hại ngươi, ngươi..."
Đối với cung nữ xuyên tạc ý tứ của mình, Đinh Thiệu Đức cũng không giải thích.
"Điện hạ tới đây là?"
"Ta nghe được tiếng đàn nên mới tới đây, trùng hợp, Cố thị kia cũng ở!"
"Nàng đến..."
"Thích liền thích, hà tất phải che che giấu giấu.
Dù ngươi không thích Cố thị, nhưng tâm ý người ta đối với ngươi, ta thấy không đơn giản chỉ là tri kỷ như vậy!" Triệu Tĩnh Xu thấy rất rõ ràng, ánh mắt Cố thị nhìn Đinh Thiệu Đức, không phải yêu thì còn là gì nữa!
Đinh Thiệu Đức xoay người, cầm lấy nửa bình rượu trên bếp lò đổ ra, mùi hương trái cây bất ngờ tràn ra, cầm lấy chung rượu đưa đến trước mặt Triệu Tĩnh Xu, nói: "Rượu thuốc của phủ Huệ Ninh công chúa, do sư huynh ngươi đích thân ủ!"
Triệu Tĩnh Xu không nói gì, cũng không cầm lấy.
Đinh Thiệu Đức cho rằng nàng cũng như Cố thị, vì thế chuẩn bị tự mình uống cạn, ai ngờ chén sứ vừa chạm môi đã bị người đoạt lấy.
Triệu Tĩnh Xu uống cạn ly rượu, nhất thời trong miệng tràn ngập cảm giác chua xót.
Đột nhiên trên tay trống không, bên môi hơi ướt là mép rượu vừa rồi chạm đến.
Nàng mím môi thuận thế ngồi xuống, cầm đàn khảy vài cái, nhìn Triệu Tĩnh Xu ôn nhu nói: "Công chúa có muốn học đàn không?"
Bởi vì tính tình không thể an tĩnh, nên về lục nghệ (sáu nghề) nàng chỉ thông bắn, ngự, còn về lễ, nhạc hiểu mà không tinh.
"Môn hạ, trước có phò mã của Huệ Ninh công chúa, Quản an tư sự Lý Nhược Quân làm sứ thần đến Tây Hạ, nghênh muội muội của Lý Đức Minh về kinh liên hôn với hoàng tộc, lại vì Đông Kinh đến Hà Tây cách ngàn dặm, núi cao đường xa, Trẫm vô cùng lo lắng.
Điện tiền Đô chỉ huy sứ Đinh Thiệu Văn, trí dũng song toàn, tuân thủ chức vụ, thường xuyên giúp Trẫm phân ưu, lòng Trẫm rất an ủi, nay phái khanh đến tiếp ứng Quản an tư sự, kiêm tuần tra Hà Tây, vọng khanh không cô phụ kỳ vọng của Trẫm."
Lý Thần Phúc đọc thánh chỉ xong, cuốn lại đưa cho quan viên Môn Hạ Tỉnh, từ bọn họ đưa chiếu thư này đến tay Đinh Thiệu Văn.
"Quan gia còn có lời muốn ta chuyển đến Điện Soái.
Lý Nhược Quân là phò mã của Huệ Ninh công chúa, công chúa lại là ái nữ của Quan gia, cho nên đến tiếp ứng phải đảm bảo an toàn, nhất định không được để chuyện gì sơ xuất xảy ra."
"Thần đã rõ, làm phiền Lý sử!"
Lý Thần Phúc nhìn chăm chú vào Đinh Thiệu Văn: "Quan gia sủng ái công chúa, Điện Soái cũng biết, nô tài chỉ là người truyền chỉ, nếu đã truyền xong, nô tài cũng nên về cung phục mệnh."
"Tạ Lý sử, đi thong thả!"
Lý Thần Phúc đi rồi, Đinh Thiệu Văn nắm thánh chỉ nắm đến sắp in ra dấu tay.
"Tuần tra sử!" Ánh mắt âm u nhìn về hướng Đông hoàng thành: "Nước cờ này, đi rất hay!"
Trong thư phòng, thiếu niên trẻ tuổi cầm kiếm nhìn thấy nội dung trong thánh chỉ, khẽ nhướng mày: "Huệ Ninh công chúa đã đoán được chúng ta sẽ ra tay trên đường hắn trở về sao, nên mới cố tình vào đại nội làm Quan gia hạ chỉ phong ngài làm Tuần tra sử đến tiếp ứng Lý Nhược Quân!"
"Nếu Lý Nhược Quân gặp nạn trên đường về, chỉ sợ ngài thế nào cũng không thoát khỏi tội!"
Hắn gập thánh chỉ lại buông xuống: "Thứ thuộc hạ nói thẳng, Điện Soái đường đường là Điện tiền Đô chỉ huy sứ, mà Lý Nhược Quân kia bất quá chỉ là một Quản an tư sự nho nhỏ, ngay cả Trấn an sử cũng không phải, nếu nói là phái đại tướng quân đến tiếp quốc chủ của một nước còn có thể, nhưng thánh chỉ này..."
Đinh Thiệu Văn trợn mắt ưng, nhìn chằm chằm thánh chỉ trên bàn, trầm giọng nói: "Muốn mượn chuyện này kiềm chế ta, cũng quá xem thường ta đi!"
- - Hết chương 96 --.
Danh sách chương