(Hận mãi, lòng người không như nước)*
(Như thường lệ thì đây là một câu trong bài thơ "Trúc chi từ cửu thủ" kỳ 7 của Lưu Vũ Tích)
Lý Thiếu Hoài bước vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đứng yên trước mặt Tiền Hi Vân.

Thấy Lý Thiếu Hoài không khác gì trước đây, vẫn phong trần tuấn lãng, Tiền Hi Vân thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Mấy ngày nay, ta lo cho đệ muốn chết, vốn định đến thăm đệ, nhưng cha lại nhốt ta ở từ đường bắt ta sám hối."
Tiền Hi Vân ba bước thành hai bước đến gần, nắm tay Lý Thiếu Hoài, hít hít mũi nói: "Bất quá thấy ngươi không có việc gì, ta yên tâm rồi."
Lý Thiếu Hoài khẽ cau mày, rút tay về, đi đến trước cửa sổ đóng lại: "Ngươi tìm ta, có chuyện gì?"
Đối với sự thờ ơ đột ngột của Lý Thiếu Hoài, Tiền Hi Vân không biết làm sao: "Sư đệ...!Ngươi là đang trách ta sao?"
Lý Thiếu Hoài cười run một cái: "Ta làm sao dám trách ngươi?"
Tiền thị cho rằng vừa rồi Lý Thiếu Hoài chỉ là vui đùa, cho rằng nàng vẫn giống như trước kia.

Lý Thiếu Hoài vô tội phóng thích, là do Tiền Hoài Diễn nói với nàng.

Tên dự thi của Lý Thiếu Hoài vốn bị Lễ Bộ gạch bỏ, giờ cũng đã được thêm trở lại.

Nàng lại bước lên nắm lấy tay Lý Thiếu Hoài, ủy khuất nói: "Chuyện của Đinh Thiệu Đức là ta không đúng, nhưng ta cũng chỉ là bất đắc dĩ..."
Lần này Lý Thiếu Hoài phản ứng cực nhanh, không cho Tiền thị cơ hội, Tiền thị vừa đến gần nàng liền lui xa vài bước, nhíu chặt mày, lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ, người đó không phải do ngươi hại sao?"
Biểu hiện và thái độ của Lý Thiếu Hoài, làm Tiền Hi Vân thoạt nhìn giống như mình bị ảo giác, nhưng hiện giờ xem như nàng đã hiểu ra, đau lòng nói: "Ta, ta không biết sẽ thành ra như vậy, vốn dĩ chỉ muốn dạy hắn một bài học, số thuốc kia cũng không đến mức, chỉ là ai ngờ cô gái kia không biết nặng nhẹ..."
Đôi mắt Lý Thiếu Hoài trở nên u ám, nói: "Hại người chính là hại người, liên quan gì đến nặng nhẹ?"
Ánh mắt càng ngày càng lạnh, sắc bén nói: "Chỉ vì không thích mà ngươi đã hại người.

Chỉ vì không muốn mà ngươi đã giết người.

Vào quan hơn mười năm, ngươi làm sao ăn nói với sư phụ?"
Ở nhà bị phụ thân răn dạy, đến đây lại đột nhiên bị sư đệ luôn hoà nhã của mình răn dạy lần nữa, trong lòng Tiền Hi Vân cực kỳ oan ức: "Là ta hại người, vậy thì sao? Các ngươi đều là nam nhân đỉnh thiên lập địa, là tôn sĩ Đạo gia vạn người sùng kính, còn ta thì sao? Chẳng những bị bắt hoàn tục, còn phải gả cho một kẻ ăn chơi trác táng người người phỉ nhổ."
Tiền Hi Vân nói ra lời từ tận đáy lòng, làm run động tấm lòng từ bi của Lý Thiếu Hoài.

Thái độ nàng dịu đi một chút, hỏi: "Cho nên ngươi muốn thế nào?"
"Sở dĩ ta trăm phương nghìn kế phá hủy hôn sự này, chẳng lẽ sư đệ còn chưa rõ sao?"
"Ta không biết." Lý Thiếu Hoài quay lưng đi.

"Ngươi không biết? Ta coi trọng ai, ngươi còn không biết sao?"
Ngọn lửa mùa đông, dần dần bị nước mưa lạnh băng dập tắt.

"Ngươi coi trọng, chẳng qua là bộ da này của ta, cùng với, biết ta nộp đơn dự thi cho Lễ Bộ.

Mà ngươi, người hiểu ta nhất trên đời, đã đoán chắc ta sẽ trở thành môn sinh thiên tử."
Lý Thiếu Hoài chậm rãi nói, ngay cả thanh âm cũng trở nên trầm thấp: "Có phải ngươi cảm thấy, sau khi thi đậu, ta sẽ đến phủ cầu hôn ngươi."

Nghe Lý Thiếu Hoài nói trúng tâm tư mình, Tiền Hi Vân run rẩy ngồi sụp xuống, thất thần nói: "A, ngươi không phải ta, như thế nào có thể..."
"Đúng hay sai, đã không quan trọng." Lý Thiếu Hoài giận đỏ mắt, ánh mắt lăng nhiên: "Hôm nay ta chỉ muốn nói chuyện rõ ràng với ngươi." Nàng đến gần, gằn giọng nói: "Ta nhập sĩ chỉ vì một người, nhưng người đó tuyệt không phải ngươi."
Giọng điệu khác thường của Lý Thiếu Hoài làm Tiền Hi Vân khiếp sợ, cùng với không cam lòng.

Nàng cũng giận đỏ mắt hỏi: "Vậy thì tại sao ngươi gánh tội thay ta?"
"Ta gánh tội cho ngươi là bởi vì kính ngươi.

Hai ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, khi còn bé ta bị người khinh, là ngươi luôn đứng ra bảo vệ ta, với ta mà nói, ngươi so Đại sư tỷ còn thân hơn." Tiền thị cũng thích bắt nạt nàng, nhưng chẳng qua chỉ là đùa giỡn.

Tiền thị là có tiếng bao che cho con, đặt biệt là bảo vệ Lý Thiếu Hoài.

Trong quan sư tỷ muội đông đảo, nàng lại xuất thân từ đại gia tộc Tiền thị ở Giang Nam, từng đứng trước mặt mọi người nói, chỉ nàng mới có thể bắt nạt sư đệ nàng.

"Ân tình này xem như ta trả lại cho ngươi."
Nàng không làm được đến mức tuyệt tình, chỉ là không biết vì sao, nàng buông bỏ tất cả sự ôn nhu trước đây của mình, không phải bởi vì thật sự tuyệt tình mà là do sợ hãi.

Nàng sợ nếu mình tiếp tục cư xử ôn hoà, sẽ mất đi càng nhiều.

Ai cũng không muốn phải sống cả đời dưới sự che chở của người khác.

Bởi vì trận thắng ở Thiền Uyên, Đông Chí năm nay còn một lần đại xá thiên hạ.

Nếu vụ án của Lý Thiếu Hoài xảy ra trước mấy ngày, dù không có sự giúp đỡ của công chúa, đến lần đại xá này, cũng sẽ được miễn tội chết.

Dưới lầu Tuyên Đức có một toà Thải Lâu, một tấm vải đỏ nối liền giữa Thải Lâu và lầu Tuyên Đức, trên lầu có một con kim phượng, trong miệng kim phượng ngậm chiếu chỉ ân xá của Hoàng đế.

Vài lá cờ lớn dựng phía trước, một trong số đó cao ngang bằng lầu Tuyên Đức, gọi là "Thiên kỳ".

Những nơi Hoàng đế đi qua đều được treo cờ, phía sau là võ sĩ giơ cao lá cờ "Thứ hoàng long".

Cờ này cao năm mét, bên trên vẽ rồng hổ, núi, sông.

Lễ ân xá do Hoàng đế tiến hành, bước lên lầu Tuyên Đức, dàn nhạc cung đình bên dưới bắt đầu tấu nhạc.

Quan viên dưới lầu đánh "cheng" một tiếng, thanh âm giống như tiếng gõ trống canh của người gác đêm.

Dưới lầu dựng một cây gậy tre cao vài chục mét, trên đỉnh gậy có một tấm gỗ lớn, trên tấm gỗ có một con gà vàng, vì thế được gọi là "kim kê".

Trong miệng "kim kê" ngậm một lá cờ đỏ, mặt cờ là bốn chữ "Hoàng đế muôn năm" to rõ được viết bằng thể chữ phi bạch.


Dưới đáy tấm mộc treo bốn dải lụa màu sắc rực rỡ, bốn thiếu niên lực lưỡng dọc theo dải lụa tranh nhau leo lên.

"Thiếu niên kia là ai?" Hoàng đế đứng trên lầu Tuyên Đức nhìn các thiếu niên thân thủ nhanh nhẹn, vui sướng hỏi.

Chu Hoài Chính cẩn thận quan sát, nói: "Hình như là con trai lớn của Thần Võ đại tướng quân, Lý Công Võ."
Trong mùa đông rét lạnh này, bốn người đều mặc quần áo mỏng manh, Triệu Hằng cười nói: "Tướng môn Hổ tử!"
Cuối cùng, thiếu niên kia là người đầu tiên lên đỉnh lấy "kim kê".

Thiếu niên đứng thẳng trên tấm gỗ, hô to "Vạn tuế!" Thanh âm vang dội khiến cho toàn bộ lầu Tuyên Đức đều nghe được.

Cũng khiến Long nhan đại duyệt: "Thưởng!"
Dây thừng cột chiếu chỉ ân xá trong miệng "kim kê" được chầm chậm thả xuống.

Lúc rơi đến Thải Lâu, được một vị quan phiên dịch nhận lấy, mở ra, lớn tiếng đọc lên.

Quản ngục đầu đội trâm hoa, mặc quan phục tươm tất đưa tù nhân mặc bố sam đỏ vàng của phủ Khai Phong và Đại Lý Tự đến dưới lầu Tuyên Đức.

- Tùng tùng -
Tiếng trống vang lên.

Quản ngục mở gông gỗ trên người tù nhân ra, các tù nhân được phóng thích đồng loạt cúi đầu hô to: "Vạn tuế!"
Dàn nhạc quân đội lần nữa tấu vang.

Ca kĩ lên đài biểu diễn tạp kỹ và ca múa, võ sĩ trong đội Trực Long cũng lên đài, rút bội đao bắt đầu so đấu.

Triệu Hằng vuốt hàm râu cắt gọn: "Ban trà!"
Các cung nhân mang trà đã chuẩn bị ra, lần lượt đặt lên bàn các vị quan.

Đến chiều, lễ ân xá hoàn thành.

Tướng lãnh các cấp, thị vệ, cấm quân Điện tiền được điều về, đội kỵ binh rút lui, sáu đạo quân ngay ngắn trật tự trở về doanh trại của mình.

Sau Lễ tế Đông Chí, bởi vì Đinh Thiệu Văn làm việc đắc lực, được thăng trở về làm Điện tiền phó Đô chỉ huy sứ, tiền thưởng ngàn vàng.

Đinh Thiệu Văn về phủ đóng cửa thư phòng lại, cầm một chiếc kẹp sắt kẹp than trong lò.


Lửa trong lò vốn cháy hừng hực, bởi vì hắn tâm phiền ý loạn, mà bị khiêu tan tác, rải rác nằm lẫn trong tro.

"Ngươi nói, Quan gia là có ý gì?"
Hắn kẹp than, đặt vào đống lửa vừa cháy lên: "Hắn cho ta về Điện tiền nhậm chức, còn khôi phục chức quan cho ta."
"Điện Soái...!Có lẽ Quan gia, muốn ngài cưới Trưởng công chúa."
Ngày ấy Hoàng đế cố tình an bài Đinh Thiệu Văn hộ tống xa giá Trưởng công chúa, làm vạn người nhìn, dụng ý đã rất rõ ràng.

Than đỏ dưới sức kẹp của kẹp sắt bị vỡ thành mảnh nhỏ: "Ta tuyệt đối không đồng ý!"
- kẽo kẹt -
Một cơn gió thổi vào thư phòng, Đinh Thiệu Nhân vui mừng bước vào: "Chúc mừng đại ca phục chức, còn được Quan gia ban thưởng."
Lúc bước qua ngạch cửa vào phòng trong, thấy Đinh Thiệu Văn đen mặt, hỏi: "Đại ca đây là?"
"Tam công tử có điều không biết, Quan gia muốn gả Trưởng công chúa cho Đại công tử."
"Cái gì?" Đinh Thiệu Nhân hô to: "Sao lại biến thành Trưởng công chúa rồi?"
"Trong triều không có tân tú, Đại công tử chính là phu quân lý tưởng trong lòng các cô nương." Người hầu trẻ tuổi nói.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Đinh Thiệu Nhân tựa hồ còn sốt ruột hơn cả huynh trưởng.

"Tân tú?" Đinh Thiệu Văn hơi cụp mắt, đột nhiên nhớ đến thiếu niên đoạt "kim kê" được Hoàng đế ban thưởng lần trước: "Thật ra vẫn còn một người thích hợp!"
Đinh Thiệu Văn cười khẩy: "Còn có thể loại được một đối thủ trên triều."
Tên người hầu trẻ tuổi nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ là, con của Thần Võ đại tướng quân, Lý Tuân Úc?"
Nhìn vẻ mặt Đinh Thiệu Văn, tên hầu biết mình đoán đúng rồi: "Nhưng làm sao mới có thể để hắn trở thành phò mã của Trưởng công chúa?"
Đinh Thiệu Văn buông kẹp, ngồi thẳng lưng nói: "Ngươi hẳn là nên hỏi, làm thế nào để Quan gia phát hiện tân tú này!"
"Hắn báo danh thi cả văn và võ, hẳn là không khó."
"Không, phải làm Quan gia đặc biệt chú ý tới hắn."
Đinh Thiệu Nhân nghe huynh trưởng và người hầu đối thoại, nhỏ giọng góp lời: "Đi, tiến cử?"
"Sĩ tử dự thi có đến mấy ngàn, người tài hoa không ít, chưa chắc hắn có thể vượt qua những người đó."
"Nếu, là do quan viên thất trách, một người khác tố cáo với Quan gia, có thể..." Đinh Thiệu Nhân cảm thấy kế này quá âm hiểm, sợ Đại ca không vui, vì vậy dừng lại.

Đinh Thiệu Văn xoay người: "Thì sao?"
"Lão sư là giám khảo năm nay.

Tuy hắn là người nịnh nọt nhưng vẫn có một ưu điểm, chính là chính trực với văn nhân.

Kỳ thi do hắn chủ trì tuyệt đối sẽ không để xảy ra chuyện rối loạn kỉ cương, nhất là quan viên thất trách làm mai một nhân tài." Đinh Thiệu Nhân đến gần Đinh Thiệu Văn, đè thấp giọng nói: "Đại ca, ngươi và Lưu Sư Đạo là đồng môn, mà Lưu Sư Đạo có giao hảo với Trần Nghiêu Tư.

Trần Nghiêu Tư và lão sư xưa nay không hợp, có lẽ sẽ lợi dụng được ba người bọn họ."
"Điện Soái, con của Vương Khâm Nhược hiện đang làm việc dưới trướng Tiền Hoài Diễn." Tên hầu trẻ bổ sung.

Vương Khâm Nhược nịnh bợ lấy lòng Đinh Vị, từng làm quan cùng tỉnh với Đinh Thiệu Văn.

Sau trận Thiền Uyên, Đinh Thiệu Văn và Vương Khâm Nhược song song được trọng dụng, một văn một võ nhanh chóng trở thành cận thần của Hoàng đế.

Đinh Thiệu Văn híp mắt, nếu vậy, chuyện này hắn có thể nắm chắc trong lòng bàn tay: "Nếu Trưởng công chúa gả thấp cho Lý Công Võ, chi võ tướng này của Lý thị sẽ không còn khả năng nắm binh quyền."
Lý Công Võ xuất thân nhà tướng, tổ phụ là khai quốc công thần của Đại Tống, phụ thân cũng là đại tướng quân công huân to lớn, rất được Hoàng đế coi trọng.


Luận gia thế, Lý Công Võ xuất sắc hơn Đinh Thiệu Văn quá nhiều.

Thật ra cưới Trưởng công chúa đối với Lý thị cũng không phải chuyện xấu gì.

Từ khi Lý Sùng Củ qua đời Lý gia đã không tranh quyền đoạt thế, nếu được Trưởng công chúa phù hộ, sẽ thật sự phú quý lâu dài.

Bất quá sao Đinh Thiệu Văn có thể làm ra chuyện âm hiểm như thế, hắn không vui quát: "Tam Lang, ngươi cũng biết chúng ta là gia đình sĩ hoạn thanh cao, chỉ một lòng cống hiến cho Đại Tống, cho triều đình, Quan gia, sao ngươi có thể nghĩ ra việc bỉ ổi như thế?"
Bị hắn quở trách, Đinh Thiệu Nhân xấu hổ cúi đầu nói: "Là đệ sai, không nên sinh ra ý niệm xấu như vậy, xin Đại ca trách phạt."
Đinh Thiệu Văn thở dài một hơi: "Không sao, ngươi còn trẻ chưa trải sự đời, sau này vào triều làm quan, cũng đừng nên như thế."
Đinh Thiệu Nhân gật đầu: "Đại ca, vừa rồi phụ thân cho người đi mời trưởng bối trong tộc, muốn làm lễ đội mũ cho lão tứ."
Đinh Thiệu Văn khều than trong lò, bình tĩnh nói: "Không chỉ vậy, cha còn ghi danh cho hắn vào Quốc Tử Giám học."
Hắn thở dài, giống như một trưởng bối đặt hết niềm tin vào hậu bối nói: "Hắn có thể lãng tử quay đầu chăm chỉ đọc sách, không tiếp tục gây hoạ cho cha đã là may mắn."
"Người như hắn, dù có học cũng chưa chắc trúng cử, trái lại còn làm chúng ta mất mặt."
"Nhà chúng ta có vị trí dự khuyết..." Nói đến đây, Đinh Thiệu Văn phủi tay: "Lão tứ à? sao ánh mắt Hoàng đế lại kém vậy chứ!"
Qua Đông Chí, việc buôn bán ở Phong Nhạc Lâu dần trở nên ế ẩm.

Hôm nay, tầng cao nhất ở lầu nhỏ, có khách đến thăm.

"Ngươi...!Không trở về sao?" Nam nhân mặt lạnh, ngay cả âm thanh nói chuyện cũng lạnh.
Trên bàn tiệc đặt một thanh kiếm thẳng.

"Trở về đâu?"
"Nhà, Vương phủ!"
"Đó không phải nhà ta, không về."
"Vì một kẻ ăn chơi trác táng, lưu lại nơi này bao nhiêu năm, đáng giá sao?"
Cố Tam Nương chỉ đổ cho mình một ly rượu, uống cạn, cũng không trả lời.

"Ta thấy hắn đối với ngươi cũng không có bao nhiêu tình nghĩa.

Chẳng qua là kẻ nịnh hót, biết ngươi là con của Sở Vương nên mới..."
"Nịnh hót?" Cố Tam Nương nghiêng đầu lạnh lùng nhìn hắn: "Sợ là không ai sánh bằng công tử ngài đi?"
Gió lạnh xuyên qua rèm cửa thổi vào phòng, thổi lạnh cả thể xác và tâm hồn hắn.

"Vương gia bị bệnh.

Tuy Hoàng đế khôi phục tước vị cho Vương gia, nhưng Lễ hiến tế lại không cho trưởng tử của Thái Tông như ông ấy Á hiến...!Ông ấy rất nhớ ngươi."
Chữ bệnh này làm Cố thị động lòng trắc ẩn: "Có thời gian ta sẽ về thăm cha, vất vả ngươi đến đây một chuyến, không tiễn."
Vô tình hạ lệnh đuổi khách, nhưng hắn lại không thể vong tình: "Ta..." Hắn nhắm mắt thở dài một hơi: "Có ta ở đây, ông ấy sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng ta, chỉ là vì ngươi mà thôi."
Thanh kiếm đặt bên cạnh được hắn cầm lên, sửa lại ống tay áo liền xoay người rời đi.

Nhiều năm không gặp, ngay cả một câu giữ lại cũng không, lúc đến cửa, hắn dừng chân run run hỏi: "Tại sao, ngươi chưa bao giờ chịu quay đầu lại nhìn ta?"
Ly rượu đặt bên môi bị buông xuống: "Quay đầu?" Nàng cười: "Trước nay ta chỉ biết đi về phía trước, làm sao biết quay đầu."
- Hết chương 50 -.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện