Khi Phó Kinh Hồng tỉnh lại, y mới phát hiện ra bản thân mình đã nằm yên ổn ở trên giường trong khách phòng. Tựa hồ như trên người của y cũng đã được lau chùi sạch qua một lần rồi đi. Tuy rằng nơi tư mật ở phía sau của y, vẫn còn cảm giác trướng lên âm ỉ, nhưng cũng không hề có cảm giác khó chịu nào cả.
Phó Kinh Hồng nhíu nhíu mày.
Đáng lẽ, y bị ép phải nằm dưới thân của một nam nhân xa lạ, thì chắc chắn ở trong lòng của y phải dâng lên cảm xúc cực kỳ phẫn nộ mới phải đi.
Nhưng mà chẳng biết vì sao, trong lòng của y lại không hề có chút ý tứ căm giận nào cả.
Phảng phất như là…
Y nhớ lại những cảm giác kia giống như là y đã từng quen biết, nhất thời, y không khỏi phải ngây người.
Không muốn nghĩ nhiều thêm nữa, Phó Kinh Hồng liền vội vàng đứng lên. Chuyển tầm mắt nhìn quanh một vòng khắp trong khách phòng.
Bạch y nhân kia cũng đã không còn ở đây. Tựa hồ như trong khách phòng cũng không thấy để lại chút dấu vết nào chứng minh bạch y nhân kia đã từng tới đây cả.
Phó Kinh Hồng nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ ra vào, sau một lát, y suy đoán, có lẽ bạch y nhân kia chính là đang uống trà ở dưới lầu rồi đi, cho nên, y không có dự định bước ra khỏi cửa lớn đó, mà đi xuống phía dưới.
Y xoay người, nhìn qua cửa sổ một chốc, mới tiến lên vài bước, mở cửa sổ gỗ ra.
Bên ngoài cửa sổ, ở phía đối diện là phố lớn. Lúc này, ở trên đường lớn, dòng người đi tới đi lui nhộn nhịp, rộn ràng, vô cùng náo nhiệt.
Bên ven đường còn có một quán nhỏ đang bán một số con vật nhỏ, không ít người đang vây quanh ngắm nhìn.
Đối diện với cửa sổ khách phòng này của Phó Kinh Hồng, có một quán tựa hồ như là bán rượu đi.
Phó Kinh Hồng đưa tay sờ sờ cằm.
Tiếp theo, nhân lúc, không có ai ngẩng đầu nhìn lên đây, y nhanh nhẹn nghiêng người, nhảy ra ngoài cửa sổ, ngay lập tức, mũi chân vừa giẫm lên khung cửa sổ gỗ, bật nhảy một cái, xoay thân thể một vòng ở trên không, liền vọt người vào trong quán rượu đối diện.
Phó Kinh Hồng thản nhiên, ung dung đi dạo một vòng trong quán rượu kia, liền nghênh ngang từ cửa chính, đi ra ngoài.
Đi một hồi lâu ở trên đường lớn nhộn nhịp, Phó Kinh Hồng nhìn dòng người đi tới đi lui, bất chợt, ở trong lòng y dâng lên một trận mờ mịt.
Y nên đi đến nơi nào đây? Y cũng không biết, có phải là hai vị sư đệ đã trở lại Đoạn Tụ cốc hay là vẫn đang ở trong khách điếm gần Thanh thành để chờ y đây?
Đi thêm một đoạn đường dài nữa, mãi đến tận giữa trưa, Phó Kinh Hồng mới cảm giác miệng lưỡi khô khốc, nhìn xung quanh bốn phía một vòng, y mới phát hiện ra, thật giống như là y đã bị lạc đường rồi đi.
Chỉ là, lúc vừa bắt đầu, tựa hồ như, y cũng vốn không biết là mình nên đi đến nơi nào đi.
– Nghe nói, ở phía trước, tửu điếm kia lại khai trương. Không bằng, chúng ta đi xem náo nhiệt một chút đi?
Một bạch y thư sinh xoay người nói với người ở bên cạnh mặc đồng trang phục.
– Nhân gian đồn rằng, cứ cách ba năm, thì tửu điến kia mới khai trương, buôn bán một ngày. Qua ngày hôm sau liền đóng cửa đến tận ba năm sau mới mở lại. Tửu khách nào đã uống được một bình rượu ngon ở đây. Nếu muốn mua tiếp cũng chỉ có thể chờ tiếp ba năm. Hơn nữa, cũng không phải là người nào cũng đều có thể mua được rượu ở tửu điếm đó đâu a…
Tựa hồ như nhìn ra đồng hữu đang nghe không khỏi dâng lên chút hứng thú, cho nên, bạch y thư sinh liền rung đùi đắc ý nói.
– Năm nay, vừa đúng qua ba năm…
Nhất thời, Phó Kinh Hồng sững người. Trong lòng lại mơ hồ dâng lên cảm giác như đã từng nghe qua rồi đi.
Y nhìn theo phương hướng mà bạch y thư sinh cùng mấy người đồng hữu đi về phía trước, y cũng liền bất tri bất giác đuổi theo tới.
Chờ đến khi y hồi phục tinh thần lại, thì mấy người ở phía trước kia, đã đi vào trong một quán rượu.
Phó Kinh Hồng ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu của quán này, cư nhiên cũng chỉ có tùy ý đề lên hai chữ, Tửu Điếm.
Phó Kinh Hồng cảm thấy khá là thú vị, tiếp theo, lại cảm thấy cũng có lý a.
Phần lớn thế nhân đều bị hư danh che mờ mắt. Nhưng thường thường lại quên mất đi nguyên gốc của mọi chuyện vốn dĩ rất giản đơn.
Cũng như, quán rượu vốn chính là quán rượu, như thế mà thôi.
Phó Kinh Hồng cũng bước vào trong quán rượu, liền bị kinh sợ bởi cảnh tượng ở bên trong này.
Trong sảnh chính của quán rượu này, toàn bộ các bàn gỗ đều đã được người ngồi đầy. Nào là bạch y thư sinh với dáng vẻ gầy yếu. Nào là gã đại hán vạm vỡ hành tẩu giang hồ, còn có cả lão nhân với chòm râu dài phất phơ.
Bọn họ đều ngồi vây quanh ở mỗi bàn gỗ. Mà ở trước mặt, trên bàn đều xếp đầy mấy chén rượu lớn, trên mặt đất còn có mấy chục vò rượu lớn, nhỏ, vừa đều được xếp chồng chất khắp ở trên sàn nhà.
Một người mặc trang phục tiểu nhị đang đứng lên trên một cái bàn ở chính giữa sảnh chính ở quán rượu này, trong tay cầm lấy một chén rượu lớn, hô to chấn động khắp nơi:
– Hôm nay có rượu, hôm nay say. Ngày mai sầu đến, ngày mai sầu. Đến, cạn chén!
– Vị anh hùng nào uống rượu đến cuối cùng vẫn không say ngã, thì có thể cùng uống rượu tỷ thí với lão bản nhà ta đây! Nếu người đó thắng cả lão bản nhà ta đây, thì còn có thể chiếm được bảo vật trấn điếm của tửu điếm của bọn ta a!
Ngay lập tức, ở phía dưới, đều vang lên tiếng đáp lời, hô to liên thanh ầm ĩ.
Tiếp theo, tiểu nhị kia chợt giơ cái chén lớn ở trong tay lên miệng, uống một hơi cạn sạch, tiếp theo, tiện tay liền ném đi chén rỗng xuống vỡ vụn thành đống mảnh vỡ.
Ngồi ở bên mấy bàn còn lại, đám người cũng bắt đầu hô to, bưng lên một chén lớn được rót đầy rượu ở trên bàn mà vui sướng uống, hết một chén lớn rồi lại nối tiếp một chén lớn.
Trong bọn họ có người ngồi kẻ đứng, thậm chí, có kẻ gác hẳn một chân đứng lên trên cả cạnh bàn, nhưng đều cầm một chén rượu lớn ở trong tay, giơ tay lên, liền uống một hơi cạn sạch.
Rượu tràn ra, tự khóe miệng của bọn họ đang chảy xuôi xuống cằm, thấm vào trang phục liền ướt đẫm, liền nhiễu xuống từng giọt ở trên sàn nhà, rất nhanh, liền đọng lại thành một vũng ướt sũng ở trên sàn nhà.
Bọn họ uống hết một chén rồi lại một chén, thậm chí, có người có giơ cả vò rượu to lên mà nốc vào.
Phó Kinh Hồng cũng bưng lên một chén rượu lên mà uống xuống, dù sao thì chỉ có một mình y đứng mà không uống thì quá dễ bị chú ý đến đi…
Hơn nữa, y cũng muốn thử xem một chút, bảo vật trấn điếm của tửu điếm này là gì đây.
Chỉ là, tuy tửu lượng của y không kém, nhưng tuyệt đối cũng không phải là ổn lắm đi.
Cho nên, y liền vừa uống rượu, vừa vận lên nội lực, đẩy men rượu bài trừ ra bên ngoài.
Vì vậy, chờ đến khi Phó Kinh Hồng đặt một cái chén rỗng thứ chín xuống bàn, thì không ngờ, toàn bộ đám tửu khách ở trong tửu điếm này đã đồng loạt nằm vật xuống một mảng.
Có người nằm trên mặt đất, còn gối đầu lên cái vò rượu, mà vẫn tiếp tục uống. Có người nằm sấp trên mặt bàn, đã say mèm, ngủ mất. Còn có người vẫn cứ kiên trì sừng sững không ngã, nhưng biểu hiện kia, rõ ràng đã là say mèm rồi đi.
Còn có một số người uống rượu vào mà đang quậy điên lên. Nào là người lại ôm vò rượu đang hát vang. Mà lại có một người đột ngột ném chén rỗng xuống sàn nhà, liền cười lớn ba tiếng, chạy vội ra khỏi tửu điếm.
Trên sàn nhà, đều đã rải rác mảnh vỡ của chén rượu, vò rượu ở khắp mọi nơi. Không ít người đã say đến ngất đi.
Ánh mắt thanh minh của Phó Kinh Hồng nhìn xung quanh một vòng, phát hiện ra, lại chỉ còn có một vị tửu khách vẫn giữ được tỉnh táo.
Người đó, cư nhiên lại là vị bạch y thư sinh mà Phó Kinh Hồng vừa nãy mới gặp qua ở trên đường. Tuy rõ ràng là một bộ dạng văn nhược, thế nhưng ở trên bàn trước mặt của hắn cũng đã xếp đầy hơn mười chén rượu lớn đã cạn sạch.
Lúc này, vị bạch y thư sinh khẽ mỉm cười với Phó Kinh Hồng, cầm một chén rượu lớn ở trong tay hướng về y.
Phó Kinh Hồng cũng quay người, nở nụ cười đáp lại, vừa cầm lên một chén lớn từ trên bàn, một lần nữa cạn sạch rượu.
Bạch y thư sinh cũng giơ chén lên miệng mà uống một hơi cạn sạch, tiếp theo, hắn dùng ống tay áo lau miệng, ném chén rỗng xuống mặt đất liền vỡ vụn thành từng mảnh.
Phó Kinh Hồng cũng học dáng vẻ này của hắn, giơ chén rỗng lên quăng xuống nát thành mảnh vỡ.
Vị bạch y thư sinh kia thấy vậy, lại khẽ mỉm cười với Phó Kinh Hồng, tiếp theo, hắn lại cầm lấy một chén lớn, giơ lên liền uống một hơi cạn sạch.
Trong lòng của Phó Kinh Hồng khá là sảng khoái, cũng giơ chén lớn lên cạn sạch.
Hai người đều luôn ngươi tới ta đi, chỉ trong chốc lát, trên mặt đất đều là mảnh vỡ rải đầy.
Bạch y thư sinh vừa uống xong một chén rượu cuối cùng ở trên bàn, chợt, ngửa đầu phát ra tiếng cười dài, tiếp theo, hai mắt lập tức nhắm nghiền lại, liền trực tiếp ngã người vào trên mặt bàn, say đến chết ngất đi rồi.
Lúc này, dù Phó Kinh Hồng đã vận nội lực lên, bài trừ không ít men rượu ra khỏi thân thể.
Nhưng bản thân y vốn cũng uống vào không ít. Lúc này, y cũng có chút chuếnh choáng, ngà ngà say.
Y quay đầu nhìn khắp bốn phía, đã không còn một ai đứng vững được nữa.
Ngay khi y đang lảo đảo dùng tay chống xuống bàn để đứng thẳng người, thì có một người tự trên thang lầu đi xuống.
Đó là một nữ nhân cực kì xinh đẹp.
Từ trên cầu thang gỗ, nữ nhân mặc một thân hồng y chậm rãi đi xuống.
Tướng mạo của nàng xinh đẹp vô cùng. Đôi mắt rực rỡ dường như hoa đào, sóng mắt uyển chuyển đều toả ra phong tình câu nhân. Trong tay của nàng lại đang cầm một bình nhỏ màu xanh biếc, còn đôi chân trần, chậm rãi đi xuống từng bậc thang gỗ, kéo theo, vòng eo thon khẽ lắc lư, uyển chuyển chẳng khác nào là nhánh liễu rủ trong gió.
Nhưng mà trên khuôn mặt tuyệt thế này của nàng vốn không hề trang điểm dù chỉ là tô một chút son. Mái tóc đen, dày lại chỉ được búi gọn bằng một cchiếc đũa gỗ được cố định ở sau gáy, vài lôn tóc mềm mại, lười biếng từ trên rũ xuống.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng bị kinh diễm mà nhìn chằm chằm nữ nhân đang đi xuống từng bước từng bước đến trước mặt mình, lại chỉ cảm thấy chiếc bình nhỏ xanh biếc ở trong tay của mỹ nữ này, lại cực kỳ nhìn quen mắt, nhưng mà thủy chung, y vẫn không nghĩ ra nổi là y đã từng thấy qua ở đâu rồi đây.
Trong khi y đang suy nghĩ, thì nữ nhân hồng y đã đi tới trước mặt của y.
Nữ nhân này câu môi lên, nở ra nụ cười, giơ chân lên, giẫm lên trên băng ghế, nửa người trên, nghiêng về phía trước, nhìn Phó Kinh Hồng mở miệng nói:
– Ta là Tư Vô Cửu nương, là lão bản nương của rượu điếm này.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng ngây người, cảm thấy đầu óc của mình thật giống như là đang có chút mơ hồ, vừa mở miệng liền hỏi:
– Loại rượu mà ta vừa uống rượu gọi là Cửu Tiêu cái gì mà Cửu sao?
Tư Vô Cửu nương nhíu mày, nở nụ cười, nói:
– Rượu kia cũng đã uống hết cả rồi. Cần gì phải biết đến tên của loại rượu kia là Cửu Tiêu hay là Cửu gì đây. Bởi vì không phải là có gọi như thế nào thì uống vào nó cũng vẫn là rượu thôi sao? Có gì khác biệt đây.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng ngẩn người, cười nói:
– Đúng là vậy a.
Tư Vô Cửu nương nhìn y, chậm rãi giơ lên chiếc bình nhỏ màu xanh biếc, câu môi cười nói:
– Đây là bảo vật trấn điếm của tửu điếm bọn ta. Nếu ngươi có thể uống rượu thắng ta, thì ngươi liền có thể cầm bình rượu này về.
– Há. Vì sao lại gọi là bảo vật trấn điếm đây?
Phó Kinh Hồng nhìn kĩ càng chiếc bình nhỏ kia. Tuy là lần đầu mới thấy, như y lại cảm giác giống như là đã từng gặp qua rồi vậy. Nhưng mà vừa nhìn lại liền chỉ cảm thấy tầm thường, dạng bình nhỏ như vậy, đều được bán khắp nơi ở đầu đầu xó chợ.
Mà, phảng phất như Tư Vô Cửu nương nghe được chuyện cười gì đó vậy, chỉ ngẩng đầu lên, nở nụ cười. Mỹ nhân chính là mỹ nhân, cho dù làm càn, bát nháo cũng có một loại phong tình vạn chủng. Nàng nhíu mày hỏi:
– Nếu như ngươi đã không biết bảo vật trấn điếm này là cái gì, vậy thì vì sao đến đấu rượu đây?
Nàng cười to, tiếp theo, mới chậm rãi nói:
– Rất nhiều, người hao phí hết cả gia sản, tiền tài chỉ là vì muốn cầu được thứ này. Ngươi nói xem, đây là cái gì?
Phó Kinh Hồng lắc đầu nói:
– Ta không nghĩ ra có thứ gì là đáng giá khiến cho người ta phải đánh đổi tất cả để có được cả.
Tư Vô Cửu nương nói:
– Thế nhân vốn luôn có vô vàn ưu phiền. Tự nhiên là muốn quên hết mọi ưu tư hỗn loạn, bon chen của thế tục này. Rượu trong bình sứ này ở trên tay của ta, vốn có thể khiến cho người ta quên đi hết thảy mọi ưu phiền.
Phó Kinh Hồng không tin nói:
– Nào lại có loại rượu chi mà có thể khiến cho người ta quên hết đi mọi thứ a.
Tư Vô Cửu nương lại bắt đầu cười lớn, nói:
– Tửu điếm này của ta, cứ cách ba năm mới mở cửa, buôn bán một ngày. Thế nhưng, mỗi lần mở cửa, đều có tấp nập tửu khách ghé đến, luôn đông đúc như mắc cửi. Bọn họ đánh nhau đến lổ đầu chảy máu, cũng đều không tranh giành được loại rượu này. Nhưng mà ngươi lại không tin, loại rượu này lại có thể khiến cho bọn họ quên được hết mọi thứ hay sao?
Phó Kinh Hồng cũng nở nụ cười, nói:
– Nếu như, loại rượu này, quả thật có thể khiến người ta quên hết mọi thứ. Thì những kẻ đã uống qua rượu này, làm sao lại sẽ nhớ được rằng bọn họ từng uống qua loại rượu này a. Vậy thì làm sao còn nhớ nổi chuyện này mà kể ra cho người khác biết, để chiêu bọn họ tới mà dồn dập đến để mua rượu của ngươi đây.
Vừa nghe xong, Tư Vô Cửu nương liền cười to, tiếp theo, nàng mới nhíu mày, hỏi:
– Vậy ngươi liền không muốn có được loại rượu này sao?
Phó Kinh Hồng nhìn nàng một cái, cười nói:
– Tuy ta không tin có loại rượu này có thể khiến cho người ta quên hết mọi nỗi buồn phiền. Nhưng, ta tin tưởng, đây là một bình rượu ngon. Đương nhiên là ta muốn. Vì sao lại không muốn a?
– Được thôi!
Tư Vô Cửu nương cười nói,
– Hai ta chỉ cần dùng một ván đấu rượu để phân thắng thua thôi. Ta đổ ra hai chén rượu này đến. Ngươi một chén, ta một chén. Nếu mà ngươi uống vào vẫn không say, thì ngươi liền thắng.
Phó Kinh Hồng gật gật đầu, bỗng hỏi:
– Ta vẫn còn chưa biết, tên của loại rượu này gọi là gì?
Tư Vô Cửu nương nhìn y, vừa nhíu mày, nở nụ cười, mở nắp của bình nhỏ ra, nhất thời, hương rượu lan tỏa khắp nơi.
Trên sàn nhà, có mấy người vừa ngửi thấy hương rượu này liền cố sức bò lên, nhưng ngửi đến lần thứ hai, sau đó, lại say mèm, té ngã xuống.
Phó Kinh Hồng vừa ngửi qua hương rượu kia, thì đầu óc lại càng thêm nặng trĩu, ngây ngất.
Đến y nghe thấy hương rượu này, cũng sắp say ngất rồi đi.
Tư Không chín nương cười nói:
– Thế nhân đồn đãi, một khi vừa mở ra loại rượu này, thì liền tỏa ra hương rượu, chỉ cần trong phạm vi một dặm, có bất kì ai đi ngang qua về ngửi thấy liền say ngã.
– Di?
Quả thật, Phó Kinh Hồng đã có chút say ngất ngư rồi đây.
Tư Vô Cửu nương cầm đến một cái chén nhỏ, từ trong trong bình sứ nhỏ, rót đầy đúng một chén đó. Tiếp theo, nàng giơ tay lên, đưa chén rượu đầy kia cho Phó Kinh Hồng, sau đó, nàng lại tự rót một chén rượu đầy cho mình.
Phó Kinh Hồng ngửi thấy hương thơm lan tỏa trong chén rượu trên tay mình, y lại càng cảm thấy say mèm.
Y giơ tay lên, kề chén rượu kia tới sát bên bờ môi, sau đó, uống vào một hơi, cạn sạch.
Rốt cuộc, y đã say rồi.
– Rượu này, có tên là ‘Phù Sinh Nhất Mộng’. Vừa uống vào liền khiến cho người ta có thể say mèm ở trong men rượu, quên đi hết thảy buồn phiền…
Tư Vô Cửu nương cũng đã ngẩng đầu lên, bưng chén rượu của mình lên uống một hơi, cũng là cạn sạch.
– Thế nhân liền đồn đãi, sau khi uống rồi, liền có thể khiến người ta quên hết thảy mọi ưu phiền trước đây, cho nên, lại được thế nhân xưng là Vong Ưu Kí tửu… Thế nhưng, nào có một loại rượu lại có thể khiến cho người ta quên hết mọi thứ đây. Mà loại rượu này cũng chỉ có thể khiến cho người ta sau khi uống vào rồi, say một màn giấc mộng dài mà thôi. Có người say một ngày, có người say một năm. Nhưng không nào có ai lại say hết cả đời đây. Một khi tỉnh rượu, tất cả vẫn cứ là một cục diện như trước mà thôi…
Phó Kinh Hồng nhíu nhíu mày.
Đáng lẽ, y bị ép phải nằm dưới thân của một nam nhân xa lạ, thì chắc chắn ở trong lòng của y phải dâng lên cảm xúc cực kỳ phẫn nộ mới phải đi.
Nhưng mà chẳng biết vì sao, trong lòng của y lại không hề có chút ý tứ căm giận nào cả.
Phảng phất như là…
Y nhớ lại những cảm giác kia giống như là y đã từng quen biết, nhất thời, y không khỏi phải ngây người.
Không muốn nghĩ nhiều thêm nữa, Phó Kinh Hồng liền vội vàng đứng lên. Chuyển tầm mắt nhìn quanh một vòng khắp trong khách phòng.
Bạch y nhân kia cũng đã không còn ở đây. Tựa hồ như trong khách phòng cũng không thấy để lại chút dấu vết nào chứng minh bạch y nhân kia đã từng tới đây cả.
Phó Kinh Hồng nhìn chằm chằm cánh cửa gỗ ra vào, sau một lát, y suy đoán, có lẽ bạch y nhân kia chính là đang uống trà ở dưới lầu rồi đi, cho nên, y không có dự định bước ra khỏi cửa lớn đó, mà đi xuống phía dưới.
Y xoay người, nhìn qua cửa sổ một chốc, mới tiến lên vài bước, mở cửa sổ gỗ ra.
Bên ngoài cửa sổ, ở phía đối diện là phố lớn. Lúc này, ở trên đường lớn, dòng người đi tới đi lui nhộn nhịp, rộn ràng, vô cùng náo nhiệt.
Bên ven đường còn có một quán nhỏ đang bán một số con vật nhỏ, không ít người đang vây quanh ngắm nhìn.
Đối diện với cửa sổ khách phòng này của Phó Kinh Hồng, có một quán tựa hồ như là bán rượu đi.
Phó Kinh Hồng đưa tay sờ sờ cằm.
Tiếp theo, nhân lúc, không có ai ngẩng đầu nhìn lên đây, y nhanh nhẹn nghiêng người, nhảy ra ngoài cửa sổ, ngay lập tức, mũi chân vừa giẫm lên khung cửa sổ gỗ, bật nhảy một cái, xoay thân thể một vòng ở trên không, liền vọt người vào trong quán rượu đối diện.
Phó Kinh Hồng thản nhiên, ung dung đi dạo một vòng trong quán rượu kia, liền nghênh ngang từ cửa chính, đi ra ngoài.
Đi một hồi lâu ở trên đường lớn nhộn nhịp, Phó Kinh Hồng nhìn dòng người đi tới đi lui, bất chợt, ở trong lòng y dâng lên một trận mờ mịt.
Y nên đi đến nơi nào đây? Y cũng không biết, có phải là hai vị sư đệ đã trở lại Đoạn Tụ cốc hay là vẫn đang ở trong khách điếm gần Thanh thành để chờ y đây?
Đi thêm một đoạn đường dài nữa, mãi đến tận giữa trưa, Phó Kinh Hồng mới cảm giác miệng lưỡi khô khốc, nhìn xung quanh bốn phía một vòng, y mới phát hiện ra, thật giống như là y đã bị lạc đường rồi đi.
Chỉ là, lúc vừa bắt đầu, tựa hồ như, y cũng vốn không biết là mình nên đi đến nơi nào đi.
– Nghe nói, ở phía trước, tửu điếm kia lại khai trương. Không bằng, chúng ta đi xem náo nhiệt một chút đi?
Một bạch y thư sinh xoay người nói với người ở bên cạnh mặc đồng trang phục.
– Nhân gian đồn rằng, cứ cách ba năm, thì tửu điến kia mới khai trương, buôn bán một ngày. Qua ngày hôm sau liền đóng cửa đến tận ba năm sau mới mở lại. Tửu khách nào đã uống được một bình rượu ngon ở đây. Nếu muốn mua tiếp cũng chỉ có thể chờ tiếp ba năm. Hơn nữa, cũng không phải là người nào cũng đều có thể mua được rượu ở tửu điếm đó đâu a…
Tựa hồ như nhìn ra đồng hữu đang nghe không khỏi dâng lên chút hứng thú, cho nên, bạch y thư sinh liền rung đùi đắc ý nói.
– Năm nay, vừa đúng qua ba năm…
Nhất thời, Phó Kinh Hồng sững người. Trong lòng lại mơ hồ dâng lên cảm giác như đã từng nghe qua rồi đi.
Y nhìn theo phương hướng mà bạch y thư sinh cùng mấy người đồng hữu đi về phía trước, y cũng liền bất tri bất giác đuổi theo tới.
Chờ đến khi y hồi phục tinh thần lại, thì mấy người ở phía trước kia, đã đi vào trong một quán rượu.
Phó Kinh Hồng ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu của quán này, cư nhiên cũng chỉ có tùy ý đề lên hai chữ, Tửu Điếm.
Phó Kinh Hồng cảm thấy khá là thú vị, tiếp theo, lại cảm thấy cũng có lý a.
Phần lớn thế nhân đều bị hư danh che mờ mắt. Nhưng thường thường lại quên mất đi nguyên gốc của mọi chuyện vốn dĩ rất giản đơn.
Cũng như, quán rượu vốn chính là quán rượu, như thế mà thôi.
Phó Kinh Hồng cũng bước vào trong quán rượu, liền bị kinh sợ bởi cảnh tượng ở bên trong này.
Trong sảnh chính của quán rượu này, toàn bộ các bàn gỗ đều đã được người ngồi đầy. Nào là bạch y thư sinh với dáng vẻ gầy yếu. Nào là gã đại hán vạm vỡ hành tẩu giang hồ, còn có cả lão nhân với chòm râu dài phất phơ.
Bọn họ đều ngồi vây quanh ở mỗi bàn gỗ. Mà ở trước mặt, trên bàn đều xếp đầy mấy chén rượu lớn, trên mặt đất còn có mấy chục vò rượu lớn, nhỏ, vừa đều được xếp chồng chất khắp ở trên sàn nhà.
Một người mặc trang phục tiểu nhị đang đứng lên trên một cái bàn ở chính giữa sảnh chính ở quán rượu này, trong tay cầm lấy một chén rượu lớn, hô to chấn động khắp nơi:
– Hôm nay có rượu, hôm nay say. Ngày mai sầu đến, ngày mai sầu. Đến, cạn chén!
– Vị anh hùng nào uống rượu đến cuối cùng vẫn không say ngã, thì có thể cùng uống rượu tỷ thí với lão bản nhà ta đây! Nếu người đó thắng cả lão bản nhà ta đây, thì còn có thể chiếm được bảo vật trấn điếm của tửu điếm của bọn ta a!
Ngay lập tức, ở phía dưới, đều vang lên tiếng đáp lời, hô to liên thanh ầm ĩ.
Tiếp theo, tiểu nhị kia chợt giơ cái chén lớn ở trong tay lên miệng, uống một hơi cạn sạch, tiếp theo, tiện tay liền ném đi chén rỗng xuống vỡ vụn thành đống mảnh vỡ.
Ngồi ở bên mấy bàn còn lại, đám người cũng bắt đầu hô to, bưng lên một chén lớn được rót đầy rượu ở trên bàn mà vui sướng uống, hết một chén lớn rồi lại nối tiếp một chén lớn.
Trong bọn họ có người ngồi kẻ đứng, thậm chí, có kẻ gác hẳn một chân đứng lên trên cả cạnh bàn, nhưng đều cầm một chén rượu lớn ở trong tay, giơ tay lên, liền uống một hơi cạn sạch.
Rượu tràn ra, tự khóe miệng của bọn họ đang chảy xuôi xuống cằm, thấm vào trang phục liền ướt đẫm, liền nhiễu xuống từng giọt ở trên sàn nhà, rất nhanh, liền đọng lại thành một vũng ướt sũng ở trên sàn nhà.
Bọn họ uống hết một chén rồi lại một chén, thậm chí, có người có giơ cả vò rượu to lên mà nốc vào.
Phó Kinh Hồng cũng bưng lên một chén rượu lên mà uống xuống, dù sao thì chỉ có một mình y đứng mà không uống thì quá dễ bị chú ý đến đi…
Hơn nữa, y cũng muốn thử xem một chút, bảo vật trấn điếm của tửu điếm này là gì đây.
Chỉ là, tuy tửu lượng của y không kém, nhưng tuyệt đối cũng không phải là ổn lắm đi.
Cho nên, y liền vừa uống rượu, vừa vận lên nội lực, đẩy men rượu bài trừ ra bên ngoài.
Vì vậy, chờ đến khi Phó Kinh Hồng đặt một cái chén rỗng thứ chín xuống bàn, thì không ngờ, toàn bộ đám tửu khách ở trong tửu điếm này đã đồng loạt nằm vật xuống một mảng.
Có người nằm trên mặt đất, còn gối đầu lên cái vò rượu, mà vẫn tiếp tục uống. Có người nằm sấp trên mặt bàn, đã say mèm, ngủ mất. Còn có người vẫn cứ kiên trì sừng sững không ngã, nhưng biểu hiện kia, rõ ràng đã là say mèm rồi đi.
Còn có một số người uống rượu vào mà đang quậy điên lên. Nào là người lại ôm vò rượu đang hát vang. Mà lại có một người đột ngột ném chén rỗng xuống sàn nhà, liền cười lớn ba tiếng, chạy vội ra khỏi tửu điếm.
Trên sàn nhà, đều đã rải rác mảnh vỡ của chén rượu, vò rượu ở khắp mọi nơi. Không ít người đã say đến ngất đi.
Ánh mắt thanh minh của Phó Kinh Hồng nhìn xung quanh một vòng, phát hiện ra, lại chỉ còn có một vị tửu khách vẫn giữ được tỉnh táo.
Người đó, cư nhiên lại là vị bạch y thư sinh mà Phó Kinh Hồng vừa nãy mới gặp qua ở trên đường. Tuy rõ ràng là một bộ dạng văn nhược, thế nhưng ở trên bàn trước mặt của hắn cũng đã xếp đầy hơn mười chén rượu lớn đã cạn sạch.
Lúc này, vị bạch y thư sinh khẽ mỉm cười với Phó Kinh Hồng, cầm một chén rượu lớn ở trong tay hướng về y.
Phó Kinh Hồng cũng quay người, nở nụ cười đáp lại, vừa cầm lên một chén lớn từ trên bàn, một lần nữa cạn sạch rượu.
Bạch y thư sinh cũng giơ chén lên miệng mà uống một hơi cạn sạch, tiếp theo, hắn dùng ống tay áo lau miệng, ném chén rỗng xuống mặt đất liền vỡ vụn thành từng mảnh.
Phó Kinh Hồng cũng học dáng vẻ này của hắn, giơ chén rỗng lên quăng xuống nát thành mảnh vỡ.
Vị bạch y thư sinh kia thấy vậy, lại khẽ mỉm cười với Phó Kinh Hồng, tiếp theo, hắn lại cầm lấy một chén lớn, giơ lên liền uống một hơi cạn sạch.
Trong lòng của Phó Kinh Hồng khá là sảng khoái, cũng giơ chén lớn lên cạn sạch.
Hai người đều luôn ngươi tới ta đi, chỉ trong chốc lát, trên mặt đất đều là mảnh vỡ rải đầy.
Bạch y thư sinh vừa uống xong một chén rượu cuối cùng ở trên bàn, chợt, ngửa đầu phát ra tiếng cười dài, tiếp theo, hai mắt lập tức nhắm nghiền lại, liền trực tiếp ngã người vào trên mặt bàn, say đến chết ngất đi rồi.
Lúc này, dù Phó Kinh Hồng đã vận nội lực lên, bài trừ không ít men rượu ra khỏi thân thể.
Nhưng bản thân y vốn cũng uống vào không ít. Lúc này, y cũng có chút chuếnh choáng, ngà ngà say.
Y quay đầu nhìn khắp bốn phía, đã không còn một ai đứng vững được nữa.
Ngay khi y đang lảo đảo dùng tay chống xuống bàn để đứng thẳng người, thì có một người tự trên thang lầu đi xuống.
Đó là một nữ nhân cực kì xinh đẹp.
Từ trên cầu thang gỗ, nữ nhân mặc một thân hồng y chậm rãi đi xuống.
Tướng mạo của nàng xinh đẹp vô cùng. Đôi mắt rực rỡ dường như hoa đào, sóng mắt uyển chuyển đều toả ra phong tình câu nhân. Trong tay của nàng lại đang cầm một bình nhỏ màu xanh biếc, còn đôi chân trần, chậm rãi đi xuống từng bậc thang gỗ, kéo theo, vòng eo thon khẽ lắc lư, uyển chuyển chẳng khác nào là nhánh liễu rủ trong gió.
Nhưng mà trên khuôn mặt tuyệt thế này của nàng vốn không hề trang điểm dù chỉ là tô một chút son. Mái tóc đen, dày lại chỉ được búi gọn bằng một cchiếc đũa gỗ được cố định ở sau gáy, vài lôn tóc mềm mại, lười biếng từ trên rũ xuống.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng bị kinh diễm mà nhìn chằm chằm nữ nhân đang đi xuống từng bước từng bước đến trước mặt mình, lại chỉ cảm thấy chiếc bình nhỏ xanh biếc ở trong tay của mỹ nữ này, lại cực kỳ nhìn quen mắt, nhưng mà thủy chung, y vẫn không nghĩ ra nổi là y đã từng thấy qua ở đâu rồi đây.
Trong khi y đang suy nghĩ, thì nữ nhân hồng y đã đi tới trước mặt của y.
Nữ nhân này câu môi lên, nở ra nụ cười, giơ chân lên, giẫm lên trên băng ghế, nửa người trên, nghiêng về phía trước, nhìn Phó Kinh Hồng mở miệng nói:
– Ta là Tư Vô Cửu nương, là lão bản nương của rượu điếm này.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng ngây người, cảm thấy đầu óc của mình thật giống như là đang có chút mơ hồ, vừa mở miệng liền hỏi:
– Loại rượu mà ta vừa uống rượu gọi là Cửu Tiêu cái gì mà Cửu sao?
Tư Vô Cửu nương nhíu mày, nở nụ cười, nói:
– Rượu kia cũng đã uống hết cả rồi. Cần gì phải biết đến tên của loại rượu kia là Cửu Tiêu hay là Cửu gì đây. Bởi vì không phải là có gọi như thế nào thì uống vào nó cũng vẫn là rượu thôi sao? Có gì khác biệt đây.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng ngẩn người, cười nói:
– Đúng là vậy a.
Tư Vô Cửu nương nhìn y, chậm rãi giơ lên chiếc bình nhỏ màu xanh biếc, câu môi cười nói:
– Đây là bảo vật trấn điếm của tửu điếm bọn ta. Nếu ngươi có thể uống rượu thắng ta, thì ngươi liền có thể cầm bình rượu này về.
– Há. Vì sao lại gọi là bảo vật trấn điếm đây?
Phó Kinh Hồng nhìn kĩ càng chiếc bình nhỏ kia. Tuy là lần đầu mới thấy, như y lại cảm giác giống như là đã từng gặp qua rồi vậy. Nhưng mà vừa nhìn lại liền chỉ cảm thấy tầm thường, dạng bình nhỏ như vậy, đều được bán khắp nơi ở đầu đầu xó chợ.
Mà, phảng phất như Tư Vô Cửu nương nghe được chuyện cười gì đó vậy, chỉ ngẩng đầu lên, nở nụ cười. Mỹ nhân chính là mỹ nhân, cho dù làm càn, bát nháo cũng có một loại phong tình vạn chủng. Nàng nhíu mày hỏi:
– Nếu như ngươi đã không biết bảo vật trấn điếm này là cái gì, vậy thì vì sao đến đấu rượu đây?
Nàng cười to, tiếp theo, mới chậm rãi nói:
– Rất nhiều, người hao phí hết cả gia sản, tiền tài chỉ là vì muốn cầu được thứ này. Ngươi nói xem, đây là cái gì?
Phó Kinh Hồng lắc đầu nói:
– Ta không nghĩ ra có thứ gì là đáng giá khiến cho người ta phải đánh đổi tất cả để có được cả.
Tư Vô Cửu nương nói:
– Thế nhân vốn luôn có vô vàn ưu phiền. Tự nhiên là muốn quên hết mọi ưu tư hỗn loạn, bon chen của thế tục này. Rượu trong bình sứ này ở trên tay của ta, vốn có thể khiến cho người ta quên đi hết thảy mọi ưu phiền.
Phó Kinh Hồng không tin nói:
– Nào lại có loại rượu chi mà có thể khiến cho người ta quên hết đi mọi thứ a.
Tư Vô Cửu nương lại bắt đầu cười lớn, nói:
– Tửu điếm này của ta, cứ cách ba năm mới mở cửa, buôn bán một ngày. Thế nhưng, mỗi lần mở cửa, đều có tấp nập tửu khách ghé đến, luôn đông đúc như mắc cửi. Bọn họ đánh nhau đến lổ đầu chảy máu, cũng đều không tranh giành được loại rượu này. Nhưng mà ngươi lại không tin, loại rượu này lại có thể khiến cho bọn họ quên được hết mọi thứ hay sao?
Phó Kinh Hồng cũng nở nụ cười, nói:
– Nếu như, loại rượu này, quả thật có thể khiến người ta quên hết mọi thứ. Thì những kẻ đã uống qua rượu này, làm sao lại sẽ nhớ được rằng bọn họ từng uống qua loại rượu này a. Vậy thì làm sao còn nhớ nổi chuyện này mà kể ra cho người khác biết, để chiêu bọn họ tới mà dồn dập đến để mua rượu của ngươi đây.
Vừa nghe xong, Tư Vô Cửu nương liền cười to, tiếp theo, nàng mới nhíu mày, hỏi:
– Vậy ngươi liền không muốn có được loại rượu này sao?
Phó Kinh Hồng nhìn nàng một cái, cười nói:
– Tuy ta không tin có loại rượu này có thể khiến cho người ta quên hết mọi nỗi buồn phiền. Nhưng, ta tin tưởng, đây là một bình rượu ngon. Đương nhiên là ta muốn. Vì sao lại không muốn a?
– Được thôi!
Tư Vô Cửu nương cười nói,
– Hai ta chỉ cần dùng một ván đấu rượu để phân thắng thua thôi. Ta đổ ra hai chén rượu này đến. Ngươi một chén, ta một chén. Nếu mà ngươi uống vào vẫn không say, thì ngươi liền thắng.
Phó Kinh Hồng gật gật đầu, bỗng hỏi:
– Ta vẫn còn chưa biết, tên của loại rượu này gọi là gì?
Tư Vô Cửu nương nhìn y, vừa nhíu mày, nở nụ cười, mở nắp của bình nhỏ ra, nhất thời, hương rượu lan tỏa khắp nơi.
Trên sàn nhà, có mấy người vừa ngửi thấy hương rượu này liền cố sức bò lên, nhưng ngửi đến lần thứ hai, sau đó, lại say mèm, té ngã xuống.
Phó Kinh Hồng vừa ngửi qua hương rượu kia, thì đầu óc lại càng thêm nặng trĩu, ngây ngất.
Đến y nghe thấy hương rượu này, cũng sắp say ngất rồi đi.
Tư Không chín nương cười nói:
– Thế nhân đồn đãi, một khi vừa mở ra loại rượu này, thì liền tỏa ra hương rượu, chỉ cần trong phạm vi một dặm, có bất kì ai đi ngang qua về ngửi thấy liền say ngã.
– Di?
Quả thật, Phó Kinh Hồng đã có chút say ngất ngư rồi đây.
Tư Vô Cửu nương cầm đến một cái chén nhỏ, từ trong trong bình sứ nhỏ, rót đầy đúng một chén đó. Tiếp theo, nàng giơ tay lên, đưa chén rượu đầy kia cho Phó Kinh Hồng, sau đó, nàng lại tự rót một chén rượu đầy cho mình.
Phó Kinh Hồng ngửi thấy hương thơm lan tỏa trong chén rượu trên tay mình, y lại càng cảm thấy say mèm.
Y giơ tay lên, kề chén rượu kia tới sát bên bờ môi, sau đó, uống vào một hơi, cạn sạch.
Rốt cuộc, y đã say rồi.
– Rượu này, có tên là ‘Phù Sinh Nhất Mộng’. Vừa uống vào liền khiến cho người ta có thể say mèm ở trong men rượu, quên đi hết thảy buồn phiền…
Tư Vô Cửu nương cũng đã ngẩng đầu lên, bưng chén rượu của mình lên uống một hơi, cũng là cạn sạch.
– Thế nhân liền đồn đãi, sau khi uống rồi, liền có thể khiến người ta quên hết thảy mọi ưu phiền trước đây, cho nên, lại được thế nhân xưng là Vong Ưu Kí tửu… Thế nhưng, nào có một loại rượu lại có thể khiến cho người ta quên hết mọi thứ đây. Mà loại rượu này cũng chỉ có thể khiến cho người ta sau khi uống vào rồi, say một màn giấc mộng dài mà thôi. Có người say một ngày, có người say một năm. Nhưng không nào có ai lại say hết cả đời đây. Một khi tỉnh rượu, tất cả vẫn cứ là một cục diện như trước mà thôi…
Danh sách chương