Phó Kinh Hồng vừa nghe xong, hết của Mộ Dung Lân.
Trong thoáng chốc, cư nhiên, y không biết phải làm ra phản ứng gì mới đúng đây.
Trong lòng của y lại cực kì phức tạp, ngàn vạn nghi hoặc xoay chuyển không ngừng, nhất thời đều đồng loạt mà xông lên đầu.
Rốt cuộc thì vì sao Mộ Dung Thương phải hạ xuống đồng sinh cộng tử độc trùng lên trên người của y? Ngày ấy, trên đỉnh Thượng Tắc Sơn, tại sao Mộ Dung Thương lại phải đâm một nhát kiếm lên người của y?
Mộ Dung Lân lạnh lùng nhìn Phó Kinh Hồng, tiếp tục nói:
– Ta sẽ không giết ngươi. Nếu ngươi chết rồi, thì hắn cũng không sống được.
Phó Kinh Hồng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn gã, không có trả lời.
Chợt, y nhớ tới, ngày ấy, ở trong Mộ Dung phủ, tình cảnh vào lần đầu gặp gỡ Mộ Dung Thương.
Phía sau duy trướng tua rua phủ xuống, người kia nằm ở trên giường bệnh…
Dáng người gầy gò mà lại thon dài. Làn da trắng bệch đến giống như một màu sứ thuần trắng. Da thịt trơn láng, đường nét tinh tế, tỉ mỉ.
Dưới lớp vạt áo nội y dài màu lam nhạt, lộ ra chiếc gáy thon dài, mềm mại cùng với đôi xương quai xanh tinh xảo, mong manh.
Ba ngàn sợi tóc đen như vẩy mực, mà xõa tung, ngổn ngang lại quấn quýt với nhau ở trên mặt gối.
Đôi mắt của hắn vừa sắc bén, lại sâu thẳm như mực, khiến cho người ta không thấy rõ ý tứ, càng càng đoán không ra ý nghĩ của hắn.
Y vẫn nhìn không thấu Mộ Dung Thương.
Con người kia khiến cho người ta không nắm bắt được, vẫn cứ như là bóng trăng in dưới nước, hoa nở ở trong gương.
Y vẫn mãi mãi là nhìn không thấu.
– Dù cho ta không giết ngươi. Nhưng ta cũng sẽ không cho phép ngươi lại xuất hiện ở trước mặt hắn một lần nào nữa,
Mộ Dung Lân nói, chợt, từ trong tay áo xuất ra một bình nhỏ màu xanh biếc, chậm rãi nói,
– Trong giang hồ, vốn có một tửu điếm nổi danh. Có người nói, cứ ba năm, tửu điếm đó mới mở cửa bán một lần. Sau khi đã mở bán trong một ngày, lại đóng cửa trong ba năm. Có tửu khách đã được uống một bình rượu ngon ở đó, lại muốn mua tiếp, cũng chỉ có thể chờ đợi qua ba năm, tửu điếm mới mở cửa lại. Hơn nữa, cũng không phải là ai cũng đều có thể mua được rượu ở tửu điếm đó cả…
Phó Kinh Hồng không hiểu gì cả, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bình nhỏ ở trong tay của Mộ Dung Lân.
– Ba năm trước, tình cờ, ta hữu duyên mua được một bình rượu,
Mộ Dung Lân khẽ mở ra nắp của bình nhỏ kia, nhất thời, hương rượu lan tỏa ra,
– Rượu này, có tên là Vong Ưu Kí. Uống vào một chung liền xóa sạch ưu phiền. Uống đến hai chung liền quên hết mọi chuyện trước kia… Có người nói, ai đã uống vào rượu này, liền có thể quên hết tất cả mọi chuyện trước kia.
Phó Kinh Hồng lạnh lùng nhìn gã, nói:
– Trên cõi đời này, nào có loại rượu lại thần kỳ đến như thế?
Lão Mộ Dung Lân lắc lư bình nhỏ ở trong tay mình nói:
– Thiên hạ mênh mông, không gì là không có. Trên cõi đời này, có rất nhiều kì nhân dị sĩ đến mức không kể xiết… Có một số người, thậm chí đến ngay cả ta cũng chưa từng được nghe nói đây.
Phó Kinh Hồng biết rõ, sau đó, gã sắp phải làm cái gì. Mà, y chỉ lạnh lùng nhìn gã, không mở miệng nữa.
– Bên trong bình nhỏ này, chỉ có bốn chung rượu, đã đủ cho ngươi cùng hắn. Mỗi một người uống cạn hai chén.
Mộ Dung Lân hờ hững cười.
– Sau khi uống xong, thì ngươi sẽ quên hết mọi chuyện phiền muộn trước đây, có thể sống lại lần nữa…
Phó Kinh Hồng nhìn chằm chằm vào bình nhỏ ở trong tay của hắn. Y vẫn không mở miệng nói gì.
Y vốn đã là người đã sống lại một đời rồi.
Là, do ở kiếp trước, sau khi bị người ta đâm ra một nhát kiếm xuyên tim, ngã xuống Trọng Sinh nhai.
Thế nhưng, bây giờ, lại chỉ cần uống vào một, hai chung rượu liền có thể khiến cho y lại sống lại lần nữa.
Vậy thì, y nên khóc hay là phải cười đây?
Lúc này, toàn thân của Phó Kinh Hồng cũng đã mất hết khí lực, tất nhiên là không thể phản kháng nổi nữa.
Mộ Dung Lân nhấc chân đi từng bước một tới trước mặt, giơ tay lên, bóp lấy chiếc cằm của Phó Kinh Hồng, đổ rượu từ bình nhỏ kia vào trong miệng của y.
Hương thơm của rượu tỏa ra ngào ngạt.
Vừa nuốt xuống một ngụm rượu, nhất thời, Phó Kinh Hồng liền thoáng say.
Mộ Dung Lân bóp chặt lấy chiếc cằm của y, rót từng chút từng chút rượu kia vào miệng của y.
*
Ngay trong lúc này, y chợt nhớ lại vô vàn chuyện đã xảy ra.
Một đời trước, rồi lại nửa đời này.
Y nhớ lại.
Nào là lúc y vừa sống lại, thì y đã tỉnh dậy trong gian phòng nhỏ của mình trong Đoạn Tụ cốc.
Nào là hiện ra tướng mạo của tiểu sư đệ mà y đã yêu nhiều năm trước đây. Lúc thì khuôn mặt thanh tú mà lại vẫn còn nét trẻ con, rồi mới hiện ra tiếp, tướng mạo phong hoa vô song của hắn ở sau này.
Nào là, hình ảnh vẫn như là ở kiếp trước vậy. Tiểu sư đệ luôn đi theo sau lưng của y, vừa mở miệng mềm mại, nhu nhu gọi y “Đại sư huynh!”. Chỉ là y không dám lại mở rộng cánh cửa của trái tim mình mà đi tiếp nhận tiểu sư đệ nữa.
Y sợ, bản thân sẽ lại yêu tiểu sư đệ đến thê thảm như là kiếp trước.
Y sợ, tiểu sư đệ lại sẽ cầm trường kiếm ở trong tay, quyết tuyệt đâm đến một nhát kiếm xuyên tim của y, như là ở kiếp trước vậy.
Y vốn không dám lại đi yêu bất kì ai nữa.
Y nhớ lại tình cảnh, năm ấy, khi nhị sư đệ vào Đoạn Tụ cốc, thiếu niên mặc một thân huyền y đẫm máu, trong tay không ngừng giết chóc, chẳng khác nào Tu La hiện thân cả. Nhưng trong đôi con ngươi lại tràn ngập mờ mịt cùng với hoảng sợ, phảng phất giống như là đang rơi vào vực sâu vạn trượng vậy.
Kỳ thực, y cũng không hề hận thù gì nhị sư đệ cả.
Kiếp trước, nhị sư đệ gánh vác trên vai huyết hải thâm thù, đều luôn đối xử lạnh nhạt, bình thường với mọi người. Mà, người mang danh đại sư huynh này như y, lại chưa từng chú ý qua nhị sư đệ này lần nào cả…
Không nói ra được đây là tâm tình gì.
Cho nên, đến kiếp này, y chỉ là muốn kéo nhị sư đệ của thời thiếu niên này ra khỏi vực sâu kia, dùng dây cột tóc buộc gọn lên mái tóc ngổn ngang ẩm ướt cho nhị sư đệ.
Y nhớ lại, ngày ấy, ở giữa núi rừng, lần đầu tiên, y gặp gỡ Ôn Như Ngọc.
Y nhớ lại, một thiếu niên mặc một thân hồng y phóng ngựa mà đến.
Y nhớ lại, trong Mộ Dung phủ, Tam công tử Mộ Dung nằm triền miên trên giường bệnh.
Y còn nhớ, trong đôi con ngươi đen nhánh chẳng khác nào như đêm tối của thiếu niên, vốn không hề dao động, phẳng lặng đến mức khiến cho y nhìn không rõ, thấy không thấu tâm tư chất chứa trong đó.
Y còn nhớ, ngay khoảnh khắc khi y nghiêng người rời khỏi thân của hắn, trong đôi mắt sâu thẳm, phẳng lặng như mặt nước dưới giếng sâu, bỗng, khẽ gợn lên cơn sóng nho nhỏ nào đó.
Chẳng khác nào, vừa có một cơn gió nhẹ lướt ngang qua, gợn sóng, lặng lẽ lan đi khắp mặt nước tĩnh lặng.
…
Phó Kinh Hồng vừa tỉnh dậy, thì y đang lẳng lặng nằm ở bên bờ sông.
Y cảm thấy đầu của mình rất đau, chẳng khác nào cảm giác đau đớn đến chết đi được sau khi uống rượu say vậy.
Y cũng không biết, tại sao mình lại sẽ trôi dạt đến một bờ sông, cũng không biết vì sao không có bất kỳ ai ở bên cạnh mình cả.
Phó Kinh Hồng xoa vầng trán vẫn còn mơ hồ bị đau.
Y chậm rãi bò lên khỏi mặt đất. Y nhìn thấy trước mặt hắn là một dòng sông cũng không tính là quá chảy xiết, mà xung quanh hai bờ sông, đều là cánh rừng cây cùng với đồi núi chập chùng, thưa thớt.
Phó Kinh Hồng chần chờ, cúi đầu tự xem xét lại một vòng ở trên người mình, phát hiện ra, tuy phần lớn y phục ở dưới chân đã bị ướt nhưng trên thân vẫn khá là khô ráo.
Kỳ quái, vậy làm sao mà y lại sẽ nằm ở một bên bờ sông đây?
Phó Kinh Hồng xoa trán.
Cố gắng nhớ lại xem, trước đó đã xảy ra chuyện gì…
Nhưng lại không biết vì sao, trí nhớ lúc trước của y lại mơ mơ hồ hồ chẳng khác nào đã bị một tầng sương mù bao phủ.
Quả thực, cảm giác như là đã bừng tỉnh lại sau một kiếp vậy.
Y nhớ là, sau khi y cùng với hai sư đệ rời khỏi Đoạn Tụ cốc, đi đến Thanh thành tham gia võ lâm minh hội. Trên võ đài, xuất hiện một thiếu niên mặc bạch y, tựa hồ như tên là Ôn Như Ngọc đi, cầm Lăng Vân kiếm ở trong tay, chỉ dùng một chiêu kiếm Lăng Vân Vũ, cuối cùng, đã đoạt được chiếc ghế minh chủ võ lâm.
Sau khi nhìn thấy thiếu niên mặc bạch y kia đã đoạt được chiếc ghế minh chủ võ lâm, y liền cùng hai vị tiểu sư đệ định quay trở về Đoạn Tụ cốc, tựa hồ như, tiếp theo, ba người đã nghỉ trong khách điếm…
Sau đó, đã xảy ra chuyện gì?
Dù nỗ lực cố nghĩ đến thế nào đi nữa, thì Phó Kinh Hồng cũng không thể nào nhớ ra nổi, trái lại, trong đầu lại bỗng đau đớn lên.
Phó Kinh Hồng lắc lắc đầu, liền không nghĩ tiếp nữa.
Chắc là ở trong khách điếm, y đã uống rượu say quá mức rồi đi. Nửa đêm, y lại say rượu phát điên mà chạy đi, cư nhiên, lại chạy đến vùng hoang dã này mà ngủ mất đi…
Phó Kinh Hồng đưa tay đến, tiếp tục tự xoa xoa cái trán của mình, vừa đánh giá một vòng ở bốn phía xung quanh. Cuối cùng, y không thể làm gì khác hơn là đi men theo bờ xuôi theo dòng chảy của sông này mà đi xuống.
… Y vẫn nên mau mau quay trở lại khách điếm đi thôi. Hiện tại, chắc là hai vị sư đệ của y vẫn còn đang chờ y đi. Nói không chừng cũng chờ đến cuống cuồng lên rồi a.
Một đường đi men theo dòng sông này, rốt cuộc Phó Kinh Hồng cũng nhìn thấy một trấn nhỏ.
Từ xa xa nhìn đến thôn trấn nhỏ kia, người đến người đi phi thường náo nhiệt.
Mặc dù, y có chút kỳ quái, vì tựa hồ như thôn trấn nhỏ này vốn không phải là cái trấn nhỏ lúc trước mà y đã cùng hai vị sư đệ nghỉ chân đi.
Nhưng mà, y vẫn cứ đi tới đó đã. Y định trước tiên uống một ngụm trà, rồi mới quyết định tiếp đi.
Quả nhiên, trong thôn trấn nhỏ, vô cùng náo nhiệt. Trên hai bên ven đường, đều là một loạt quán nhỏ bán hàng, thỉnh thoảng còn nghe thấy âm thanh có người cò kè mặc cả.
Phó Kinh Hồng đi về phía trước một đoạn, liền nhìn thấy một cái khách điếm.
Phó Kinh Hồng không làm suy nghĩ nhiều, liền đi vào, muốn kêu một chút đồ ăn lót bụng.
Thật giống như là y không nhớ rõ lắm, cái khách điếm nào là nơi mà y cùng hai vị sư đệ đã tá túc đi.
Thôi.
Chắc là hai vị sư đệ cũng đã tìm đường quay về cốc rồi đi.
Hay là trước tiên, y cứ về cốc đi đã. Nếu hai vị sư đệ chưa về thì y cứ ở trong cốc mà đợi hai vị sư đệ về là được rồi a.
Phó Kinh Hồng vừa nghĩ như vậy. Y liền yên tâm, thoải mái mà ngồi xuống, rót đầy một chén trà, chậm rãi uống vào.
Nước trà này rất khó uống, mùi vị chát đắng, trong miệng còn dính đầy cặn trà li ti.
Nhưng mà bởi vì thực sự quá khát, cho nên, Phó Kinh Hồng vẫn cau mày uống vào mấy ngụm, tiếp theo, liền đặt cái chén xuống.
Bên tai của y, liền vang lên tiếng bàn tán chuyện trên trời dưới đất của mấy người ngồi ở bàn bên cạnh.
Một đại hán đang mặc một bộ đoản đả, trên bàn còn đặt một cây đao, nhìn như là người trong giang hồ, vừa vỗ bàn một cái, nói:
– Nếu như để lão tử đi tới sào huyệt ma giáo gì gì đó, thì cứ ngồi mà nhìn xem, lão tử không đại triển thần uy, đánh cái đám tôn tử ma giáo kia đến tè ra quần sao?
Ma giáo?
Phó Kinh Hồng nhíu nhíu mày.
Y nhớ là, từ hai mươi năm trước, không phải ma giáo đã bị diệt môn rồi sao?
Hiện tại, làm sao lại ở chỗ nào mà nhô ra một đám ma giáo gì đây?
Đến lượt, một đại hán râu quai nón, mặc áo đen thì lại lớn tiếng cười nhạo nói:
– Chỉ bằng một tiểu tử như ngươi sao hả? Đến cả một đám cửu đại môn phái đến vây công ma giáo, cũng đều phải tử thương vô số. Còn tiểu tử nhà ngươi mà đi tới đó, còn không phải là cây hành mặc cho người ta bào nát đi?
Vừa nghe xong một câu nói móc này, cả khuôn mặt của gã đại hán vừa nãy, đều ức đến đỏ chót, liền mạnh mẽ trừng một cái đến gã râu quai nón, nói:
– Hừ. Đó là do bọn họ không có đủ bản lĩnh. Còn lão tử đây, vốn có danh tiếng lẫy lừng ở trên giang hồ, được xưng là ‘câu hồn đao bào huy’!
Gã râu quai nón cười lạnh một tiếng, nói:
– Chưa từng nghe qua.
Gã đại hán vẫn là khuôn mặt ức đến đỏ chót, phát ra một tiếng hừ, nói:
– Là do ngươi có kiến thức nông cạn!
Gã râu quai nón cười ha ha, nói:
– Nhưng ta lại là mật thám bách sự đều thông ở trên giang hồ đây. Trong giang hồ này, sẽ không có chuyện nào mà ta không biết cả!
– Vậy ngươi cứ kể ra nghe một chút đi!
Lúc này, một nữ nhân hồng y vẫn ngồi yên lặng ở bàn bên cạnh, bỗng lên tiếng đánh gãy xung đột giữa hai đại hán.
– Không phải, ngươi vừa nói, ngươi vốn là bách sự đều thông ở trên giang hồ sao?
Gã râu quai nón quay đầu lại vừa nhìn, thấy nữ nhân hồng y có tướng mạo xinh đẹp, nhìn qua lại mấy phần hiên ngang, anh tư của nữ nhi giang hồ, lại nhìn thấy trong tay của nữ nhân hồng y cầm một chiếc roi mềm, liền biết nữ nhân này cũng là một người trong giang hồ.
Chỉ là chẳng biết vì sao, tướng mạo của nữ nhân hồng y này, tuổi chỉ khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng trên khuôn mặt lại tràn đầy tang thương, nhìn qua khá là tiều tụy.
– Tại hạ gọi là Lục Qua, không biết vị nữ hiệp này có gì chỉ giáo?
Sau khi đã quan sát một lượt nữ nhân hồng y này, Lục Qua cung kính hỏi.
Nữ nhân hồng y lẳng lặng nhìn Lục Qua, sau chốc lát, ả mới mở miệng nói:
– Ta muốn biết từ đầu đến cuối chuyện mà các ngươi mới vừa nói … Cửu đại môn phái vây công ma giáo kia.
Lục Qua vuốt ve râu quai nón, nói:
– Chuyện này, ngươi hỏi ta là đúng người rồi a! Ba ngày trước, cửu đại môn phái vây công sào huyệt của ma giáo, thanh trừng dư nghiệt ma giáo không còn manh giáp nào cả. Thật là khiến cho lòng người hả hê a! Từ sau khi ma giáo bị diệt ở hai mươi năm trước, mà quả thực, lần này ma giáo quay trở lại, vốn không chuyện ác nào mà không làm. Nào là âm thầm cướp đoạt toàn bộ bí tịch vũ khí, bảo vật trấn môn của các môn phái khác. Thậm chí còn diệt sạch đệ tử của mấy môn phái. Tính toán sơ sơ, trên dưới, toàn bộ môn phái cũng là mấy trăm cái mạng người vốn không chừa lại một ai sống sót cả. Thực sự là nghiệp chướng a!
– Mà, điều khiến cho người không ngờ được, kẻ đầu lĩnh ma giáo này, cư nhiên lại chính là lão Mộ Dung Lân – gia chủ của Mộ Dung thế gia đứng đầu trong tứ đại gia tộc nổi tiếng ở trên võ lâm a. Tuy ở trong giang hồ, gã rất có danh vọng uy nghiêm. Nhưng cũng không một ai ngờ được, gã cư nhiên lại là đầu lĩnh ma giáo vốn không từ một chuyện ác nào mà không làm cả.
Lục Qua nói, thở dài một tiếng.
Trong thoáng chốc, cư nhiên, y không biết phải làm ra phản ứng gì mới đúng đây.
Trong lòng của y lại cực kì phức tạp, ngàn vạn nghi hoặc xoay chuyển không ngừng, nhất thời đều đồng loạt mà xông lên đầu.
Rốt cuộc thì vì sao Mộ Dung Thương phải hạ xuống đồng sinh cộng tử độc trùng lên trên người của y? Ngày ấy, trên đỉnh Thượng Tắc Sơn, tại sao Mộ Dung Thương lại phải đâm một nhát kiếm lên người của y?
Mộ Dung Lân lạnh lùng nhìn Phó Kinh Hồng, tiếp tục nói:
– Ta sẽ không giết ngươi. Nếu ngươi chết rồi, thì hắn cũng không sống được.
Phó Kinh Hồng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn gã, không có trả lời.
Chợt, y nhớ tới, ngày ấy, ở trong Mộ Dung phủ, tình cảnh vào lần đầu gặp gỡ Mộ Dung Thương.
Phía sau duy trướng tua rua phủ xuống, người kia nằm ở trên giường bệnh…
Dáng người gầy gò mà lại thon dài. Làn da trắng bệch đến giống như một màu sứ thuần trắng. Da thịt trơn láng, đường nét tinh tế, tỉ mỉ.
Dưới lớp vạt áo nội y dài màu lam nhạt, lộ ra chiếc gáy thon dài, mềm mại cùng với đôi xương quai xanh tinh xảo, mong manh.
Ba ngàn sợi tóc đen như vẩy mực, mà xõa tung, ngổn ngang lại quấn quýt với nhau ở trên mặt gối.
Đôi mắt của hắn vừa sắc bén, lại sâu thẳm như mực, khiến cho người ta không thấy rõ ý tứ, càng càng đoán không ra ý nghĩ của hắn.
Y vẫn nhìn không thấu Mộ Dung Thương.
Con người kia khiến cho người ta không nắm bắt được, vẫn cứ như là bóng trăng in dưới nước, hoa nở ở trong gương.
Y vẫn mãi mãi là nhìn không thấu.
– Dù cho ta không giết ngươi. Nhưng ta cũng sẽ không cho phép ngươi lại xuất hiện ở trước mặt hắn một lần nào nữa,
Mộ Dung Lân nói, chợt, từ trong tay áo xuất ra một bình nhỏ màu xanh biếc, chậm rãi nói,
– Trong giang hồ, vốn có một tửu điếm nổi danh. Có người nói, cứ ba năm, tửu điếm đó mới mở cửa bán một lần. Sau khi đã mở bán trong một ngày, lại đóng cửa trong ba năm. Có tửu khách đã được uống một bình rượu ngon ở đó, lại muốn mua tiếp, cũng chỉ có thể chờ đợi qua ba năm, tửu điếm mới mở cửa lại. Hơn nữa, cũng không phải là ai cũng đều có thể mua được rượu ở tửu điếm đó cả…
Phó Kinh Hồng không hiểu gì cả, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bình nhỏ ở trong tay của Mộ Dung Lân.
– Ba năm trước, tình cờ, ta hữu duyên mua được một bình rượu,
Mộ Dung Lân khẽ mở ra nắp của bình nhỏ kia, nhất thời, hương rượu lan tỏa ra,
– Rượu này, có tên là Vong Ưu Kí. Uống vào một chung liền xóa sạch ưu phiền. Uống đến hai chung liền quên hết mọi chuyện trước kia… Có người nói, ai đã uống vào rượu này, liền có thể quên hết tất cả mọi chuyện trước kia.
Phó Kinh Hồng lạnh lùng nhìn gã, nói:
– Trên cõi đời này, nào có loại rượu lại thần kỳ đến như thế?
Lão Mộ Dung Lân lắc lư bình nhỏ ở trong tay mình nói:
– Thiên hạ mênh mông, không gì là không có. Trên cõi đời này, có rất nhiều kì nhân dị sĩ đến mức không kể xiết… Có một số người, thậm chí đến ngay cả ta cũng chưa từng được nghe nói đây.
Phó Kinh Hồng biết rõ, sau đó, gã sắp phải làm cái gì. Mà, y chỉ lạnh lùng nhìn gã, không mở miệng nữa.
– Bên trong bình nhỏ này, chỉ có bốn chung rượu, đã đủ cho ngươi cùng hắn. Mỗi một người uống cạn hai chén.
Mộ Dung Lân hờ hững cười.
– Sau khi uống xong, thì ngươi sẽ quên hết mọi chuyện phiền muộn trước đây, có thể sống lại lần nữa…
Phó Kinh Hồng nhìn chằm chằm vào bình nhỏ ở trong tay của hắn. Y vẫn không mở miệng nói gì.
Y vốn đã là người đã sống lại một đời rồi.
Là, do ở kiếp trước, sau khi bị người ta đâm ra một nhát kiếm xuyên tim, ngã xuống Trọng Sinh nhai.
Thế nhưng, bây giờ, lại chỉ cần uống vào một, hai chung rượu liền có thể khiến cho y lại sống lại lần nữa.
Vậy thì, y nên khóc hay là phải cười đây?
Lúc này, toàn thân của Phó Kinh Hồng cũng đã mất hết khí lực, tất nhiên là không thể phản kháng nổi nữa.
Mộ Dung Lân nhấc chân đi từng bước một tới trước mặt, giơ tay lên, bóp lấy chiếc cằm của Phó Kinh Hồng, đổ rượu từ bình nhỏ kia vào trong miệng của y.
Hương thơm của rượu tỏa ra ngào ngạt.
Vừa nuốt xuống một ngụm rượu, nhất thời, Phó Kinh Hồng liền thoáng say.
Mộ Dung Lân bóp chặt lấy chiếc cằm của y, rót từng chút từng chút rượu kia vào miệng của y.
*
Ngay trong lúc này, y chợt nhớ lại vô vàn chuyện đã xảy ra.
Một đời trước, rồi lại nửa đời này.
Y nhớ lại.
Nào là lúc y vừa sống lại, thì y đã tỉnh dậy trong gian phòng nhỏ của mình trong Đoạn Tụ cốc.
Nào là hiện ra tướng mạo của tiểu sư đệ mà y đã yêu nhiều năm trước đây. Lúc thì khuôn mặt thanh tú mà lại vẫn còn nét trẻ con, rồi mới hiện ra tiếp, tướng mạo phong hoa vô song của hắn ở sau này.
Nào là, hình ảnh vẫn như là ở kiếp trước vậy. Tiểu sư đệ luôn đi theo sau lưng của y, vừa mở miệng mềm mại, nhu nhu gọi y “Đại sư huynh!”. Chỉ là y không dám lại mở rộng cánh cửa của trái tim mình mà đi tiếp nhận tiểu sư đệ nữa.
Y sợ, bản thân sẽ lại yêu tiểu sư đệ đến thê thảm như là kiếp trước.
Y sợ, tiểu sư đệ lại sẽ cầm trường kiếm ở trong tay, quyết tuyệt đâm đến một nhát kiếm xuyên tim của y, như là ở kiếp trước vậy.
Y vốn không dám lại đi yêu bất kì ai nữa.
Y nhớ lại tình cảnh, năm ấy, khi nhị sư đệ vào Đoạn Tụ cốc, thiếu niên mặc một thân huyền y đẫm máu, trong tay không ngừng giết chóc, chẳng khác nào Tu La hiện thân cả. Nhưng trong đôi con ngươi lại tràn ngập mờ mịt cùng với hoảng sợ, phảng phất giống như là đang rơi vào vực sâu vạn trượng vậy.
Kỳ thực, y cũng không hề hận thù gì nhị sư đệ cả.
Kiếp trước, nhị sư đệ gánh vác trên vai huyết hải thâm thù, đều luôn đối xử lạnh nhạt, bình thường với mọi người. Mà, người mang danh đại sư huynh này như y, lại chưa từng chú ý qua nhị sư đệ này lần nào cả…
Không nói ra được đây là tâm tình gì.
Cho nên, đến kiếp này, y chỉ là muốn kéo nhị sư đệ của thời thiếu niên này ra khỏi vực sâu kia, dùng dây cột tóc buộc gọn lên mái tóc ngổn ngang ẩm ướt cho nhị sư đệ.
Y nhớ lại, ngày ấy, ở giữa núi rừng, lần đầu tiên, y gặp gỡ Ôn Như Ngọc.
Y nhớ lại, một thiếu niên mặc một thân hồng y phóng ngựa mà đến.
Y nhớ lại, trong Mộ Dung phủ, Tam công tử Mộ Dung nằm triền miên trên giường bệnh.
Y còn nhớ, trong đôi con ngươi đen nhánh chẳng khác nào như đêm tối của thiếu niên, vốn không hề dao động, phẳng lặng đến mức khiến cho y nhìn không rõ, thấy không thấu tâm tư chất chứa trong đó.
Y còn nhớ, ngay khoảnh khắc khi y nghiêng người rời khỏi thân của hắn, trong đôi mắt sâu thẳm, phẳng lặng như mặt nước dưới giếng sâu, bỗng, khẽ gợn lên cơn sóng nho nhỏ nào đó.
Chẳng khác nào, vừa có một cơn gió nhẹ lướt ngang qua, gợn sóng, lặng lẽ lan đi khắp mặt nước tĩnh lặng.
…
Phó Kinh Hồng vừa tỉnh dậy, thì y đang lẳng lặng nằm ở bên bờ sông.
Y cảm thấy đầu của mình rất đau, chẳng khác nào cảm giác đau đớn đến chết đi được sau khi uống rượu say vậy.
Y cũng không biết, tại sao mình lại sẽ trôi dạt đến một bờ sông, cũng không biết vì sao không có bất kỳ ai ở bên cạnh mình cả.
Phó Kinh Hồng xoa vầng trán vẫn còn mơ hồ bị đau.
Y chậm rãi bò lên khỏi mặt đất. Y nhìn thấy trước mặt hắn là một dòng sông cũng không tính là quá chảy xiết, mà xung quanh hai bờ sông, đều là cánh rừng cây cùng với đồi núi chập chùng, thưa thớt.
Phó Kinh Hồng chần chờ, cúi đầu tự xem xét lại một vòng ở trên người mình, phát hiện ra, tuy phần lớn y phục ở dưới chân đã bị ướt nhưng trên thân vẫn khá là khô ráo.
Kỳ quái, vậy làm sao mà y lại sẽ nằm ở một bên bờ sông đây?
Phó Kinh Hồng xoa trán.
Cố gắng nhớ lại xem, trước đó đã xảy ra chuyện gì…
Nhưng lại không biết vì sao, trí nhớ lúc trước của y lại mơ mơ hồ hồ chẳng khác nào đã bị một tầng sương mù bao phủ.
Quả thực, cảm giác như là đã bừng tỉnh lại sau một kiếp vậy.
Y nhớ là, sau khi y cùng với hai sư đệ rời khỏi Đoạn Tụ cốc, đi đến Thanh thành tham gia võ lâm minh hội. Trên võ đài, xuất hiện một thiếu niên mặc bạch y, tựa hồ như tên là Ôn Như Ngọc đi, cầm Lăng Vân kiếm ở trong tay, chỉ dùng một chiêu kiếm Lăng Vân Vũ, cuối cùng, đã đoạt được chiếc ghế minh chủ võ lâm.
Sau khi nhìn thấy thiếu niên mặc bạch y kia đã đoạt được chiếc ghế minh chủ võ lâm, y liền cùng hai vị tiểu sư đệ định quay trở về Đoạn Tụ cốc, tựa hồ như, tiếp theo, ba người đã nghỉ trong khách điếm…
Sau đó, đã xảy ra chuyện gì?
Dù nỗ lực cố nghĩ đến thế nào đi nữa, thì Phó Kinh Hồng cũng không thể nào nhớ ra nổi, trái lại, trong đầu lại bỗng đau đớn lên.
Phó Kinh Hồng lắc lắc đầu, liền không nghĩ tiếp nữa.
Chắc là ở trong khách điếm, y đã uống rượu say quá mức rồi đi. Nửa đêm, y lại say rượu phát điên mà chạy đi, cư nhiên, lại chạy đến vùng hoang dã này mà ngủ mất đi…
Phó Kinh Hồng đưa tay đến, tiếp tục tự xoa xoa cái trán của mình, vừa đánh giá một vòng ở bốn phía xung quanh. Cuối cùng, y không thể làm gì khác hơn là đi men theo bờ xuôi theo dòng chảy của sông này mà đi xuống.
… Y vẫn nên mau mau quay trở lại khách điếm đi thôi. Hiện tại, chắc là hai vị sư đệ của y vẫn còn đang chờ y đi. Nói không chừng cũng chờ đến cuống cuồng lên rồi a.
Một đường đi men theo dòng sông này, rốt cuộc Phó Kinh Hồng cũng nhìn thấy một trấn nhỏ.
Từ xa xa nhìn đến thôn trấn nhỏ kia, người đến người đi phi thường náo nhiệt.
Mặc dù, y có chút kỳ quái, vì tựa hồ như thôn trấn nhỏ này vốn không phải là cái trấn nhỏ lúc trước mà y đã cùng hai vị sư đệ nghỉ chân đi.
Nhưng mà, y vẫn cứ đi tới đó đã. Y định trước tiên uống một ngụm trà, rồi mới quyết định tiếp đi.
Quả nhiên, trong thôn trấn nhỏ, vô cùng náo nhiệt. Trên hai bên ven đường, đều là một loạt quán nhỏ bán hàng, thỉnh thoảng còn nghe thấy âm thanh có người cò kè mặc cả.
Phó Kinh Hồng đi về phía trước một đoạn, liền nhìn thấy một cái khách điếm.
Phó Kinh Hồng không làm suy nghĩ nhiều, liền đi vào, muốn kêu một chút đồ ăn lót bụng.
Thật giống như là y không nhớ rõ lắm, cái khách điếm nào là nơi mà y cùng hai vị sư đệ đã tá túc đi.
Thôi.
Chắc là hai vị sư đệ cũng đã tìm đường quay về cốc rồi đi.
Hay là trước tiên, y cứ về cốc đi đã. Nếu hai vị sư đệ chưa về thì y cứ ở trong cốc mà đợi hai vị sư đệ về là được rồi a.
Phó Kinh Hồng vừa nghĩ như vậy. Y liền yên tâm, thoải mái mà ngồi xuống, rót đầy một chén trà, chậm rãi uống vào.
Nước trà này rất khó uống, mùi vị chát đắng, trong miệng còn dính đầy cặn trà li ti.
Nhưng mà bởi vì thực sự quá khát, cho nên, Phó Kinh Hồng vẫn cau mày uống vào mấy ngụm, tiếp theo, liền đặt cái chén xuống.
Bên tai của y, liền vang lên tiếng bàn tán chuyện trên trời dưới đất của mấy người ngồi ở bàn bên cạnh.
Một đại hán đang mặc một bộ đoản đả, trên bàn còn đặt một cây đao, nhìn như là người trong giang hồ, vừa vỗ bàn một cái, nói:
– Nếu như để lão tử đi tới sào huyệt ma giáo gì gì đó, thì cứ ngồi mà nhìn xem, lão tử không đại triển thần uy, đánh cái đám tôn tử ma giáo kia đến tè ra quần sao?
Ma giáo?
Phó Kinh Hồng nhíu nhíu mày.
Y nhớ là, từ hai mươi năm trước, không phải ma giáo đã bị diệt môn rồi sao?
Hiện tại, làm sao lại ở chỗ nào mà nhô ra một đám ma giáo gì đây?
Đến lượt, một đại hán râu quai nón, mặc áo đen thì lại lớn tiếng cười nhạo nói:
– Chỉ bằng một tiểu tử như ngươi sao hả? Đến cả một đám cửu đại môn phái đến vây công ma giáo, cũng đều phải tử thương vô số. Còn tiểu tử nhà ngươi mà đi tới đó, còn không phải là cây hành mặc cho người ta bào nát đi?
Vừa nghe xong một câu nói móc này, cả khuôn mặt của gã đại hán vừa nãy, đều ức đến đỏ chót, liền mạnh mẽ trừng một cái đến gã râu quai nón, nói:
– Hừ. Đó là do bọn họ không có đủ bản lĩnh. Còn lão tử đây, vốn có danh tiếng lẫy lừng ở trên giang hồ, được xưng là ‘câu hồn đao bào huy’!
Gã râu quai nón cười lạnh một tiếng, nói:
– Chưa từng nghe qua.
Gã đại hán vẫn là khuôn mặt ức đến đỏ chót, phát ra một tiếng hừ, nói:
– Là do ngươi có kiến thức nông cạn!
Gã râu quai nón cười ha ha, nói:
– Nhưng ta lại là mật thám bách sự đều thông ở trên giang hồ đây. Trong giang hồ này, sẽ không có chuyện nào mà ta không biết cả!
– Vậy ngươi cứ kể ra nghe một chút đi!
Lúc này, một nữ nhân hồng y vẫn ngồi yên lặng ở bàn bên cạnh, bỗng lên tiếng đánh gãy xung đột giữa hai đại hán.
– Không phải, ngươi vừa nói, ngươi vốn là bách sự đều thông ở trên giang hồ sao?
Gã râu quai nón quay đầu lại vừa nhìn, thấy nữ nhân hồng y có tướng mạo xinh đẹp, nhìn qua lại mấy phần hiên ngang, anh tư của nữ nhi giang hồ, lại nhìn thấy trong tay của nữ nhân hồng y cầm một chiếc roi mềm, liền biết nữ nhân này cũng là một người trong giang hồ.
Chỉ là chẳng biết vì sao, tướng mạo của nữ nhân hồng y này, tuổi chỉ khoảng chừng mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng trên khuôn mặt lại tràn đầy tang thương, nhìn qua khá là tiều tụy.
– Tại hạ gọi là Lục Qua, không biết vị nữ hiệp này có gì chỉ giáo?
Sau khi đã quan sát một lượt nữ nhân hồng y này, Lục Qua cung kính hỏi.
Nữ nhân hồng y lẳng lặng nhìn Lục Qua, sau chốc lát, ả mới mở miệng nói:
– Ta muốn biết từ đầu đến cuối chuyện mà các ngươi mới vừa nói … Cửu đại môn phái vây công ma giáo kia.
Lục Qua vuốt ve râu quai nón, nói:
– Chuyện này, ngươi hỏi ta là đúng người rồi a! Ba ngày trước, cửu đại môn phái vây công sào huyệt của ma giáo, thanh trừng dư nghiệt ma giáo không còn manh giáp nào cả. Thật là khiến cho lòng người hả hê a! Từ sau khi ma giáo bị diệt ở hai mươi năm trước, mà quả thực, lần này ma giáo quay trở lại, vốn không chuyện ác nào mà không làm. Nào là âm thầm cướp đoạt toàn bộ bí tịch vũ khí, bảo vật trấn môn của các môn phái khác. Thậm chí còn diệt sạch đệ tử của mấy môn phái. Tính toán sơ sơ, trên dưới, toàn bộ môn phái cũng là mấy trăm cái mạng người vốn không chừa lại một ai sống sót cả. Thực sự là nghiệp chướng a!
– Mà, điều khiến cho người không ngờ được, kẻ đầu lĩnh ma giáo này, cư nhiên lại chính là lão Mộ Dung Lân – gia chủ của Mộ Dung thế gia đứng đầu trong tứ đại gia tộc nổi tiếng ở trên võ lâm a. Tuy ở trong giang hồ, gã rất có danh vọng uy nghiêm. Nhưng cũng không một ai ngờ được, gã cư nhiên lại là đầu lĩnh ma giáo vốn không từ một chuyện ác nào mà không làm cả.
Lục Qua nói, thở dài một tiếng.
Danh sách chương