Phó Kinh Hồng nặng nề ngủ thiếp đi.
Khi y tỉnh lại lần nữa, tựa hồ như trời đã sáng choang.
Trong sơn động, đều đã được ánh nắng chiếu vào đến sáng choang.
Phó Kinh Hồng chậm rãi tỉnh táo lại, nhớ lại tới chuyện đã xảy ra vào đêm qua, nhất thời, sắc mặt của y không khỏi lần lượt biến đổi từng chút một.
Y dùng động tác chậm chạp mà bò người lên. Ngay lập tức, y cảm thấy cả người đều đau đớn không ngớt.
Y thở dài một hơi.
Cảm nhận được, ngoại trừ nơi tư mật ở phía sau đang đau đớn giống như là bị xé rách, thì ở trên người, gồm bờ vai cùng với trước ngực, thêm bên hông, đến ngay cả bắp đùi trong cũng cảm nhận được đau đớn…
Tối hôm qua, cơ hồ như là y đã bị Liễu Nhàn Cầm làm đến gần chết.
Mà, Liễu Nhàn Cầm lại còn lưu lại dấu vết hầu như là trải khắp trên người của y. Mỗi lần, hắn cắn lại cực kì mạnh bạo, cho nên, mỗi một dấu cắn đều cơ hồ như là đã rỉ máu ra rồi vậy.
Rốt cuộc, Phó Kinh Hồng cũng đã đứng lên được, nhưng hai cẳng chân đều đang run rẩy không thôi, hầu như là không thể đứng vững nổi nữa vậy.
Y cúi đầu, tự xem kỹ lại thân thể của mình một vòng, phát hiện ra, hầu như không có một tấc da thịt nào trên người là nguyên vẹn nữa cả.
Nhận ra được từ trong nơi tư mật ở phía sau của mình, tựa hồ như đang ồ ạt chảy ra một thứ chất lỏng khó nói, nhất thời, trên mặt của Phó Kinh Hồng lại càng thêm lạnh lùng.
Y cắn răng, xoay người, chậm chạp đi ra bên ngoài.
Kẻ cầm đầu gây nên mọi chuyện – Liễu Nhàn Cầm lại đang ngồi ngay ngắn ở trước cửa sơn động, hắn vẫn hiện lên sắc mặt lạnh nhạt xoa xoa chiếc cầm đang ôm ở trong lồng ngực.
Thấy Phó Kinh Hồng đi ra, hắn liền ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn y, nhưng lại không mở miệng nói tiếng nào.
Phó Kinh Hồng cũng liếc mắt nhìn hắn, biết hắn cũng sẽ không mở miệng chịu nói bất kì lời nào, nên y liền xoay người rời đi rồi.
Trong nháy mắt, y xoay người đi, sau lưng lập tức truyền đến một tiếng đàn du dương, uyển chuyển.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng khựng người lại.
Y cũng không thông hiểu âm luật, tự nhiên, y vốn không biết Liễu Nhàn Cầm đang đàn danh khúc gì cả.
Cho nên, y chỉ là dừng bước một lát, liền tiếp tục nhấc bước đi về phía trước.
Sau lưng của y, vẫn truyền đến tiếng đàn thăm thẳm.
Phó Kinh Hồng tìm đến hồ nhỏ mà đêm qua đã nhìn thấy.
Trên mặt hồ, sóng nước lấp loáng, nước hồ trong suốt như đã được thanh tẩy.
Phó Kinh Hồng vừa cởi y phục ra, liền nhảy xuống.
Hồ nước có chút lạnh, nhưng lại hết sức thoải mái.
Phó Kinh Hồng cảm nhận được, nỗi khó chịu trên cả người đều đã được hòa tan đi mấy phần. Y liền thả lỏng cả thân thể, nhắm mắt lại, mặc cho sóng nước dập dềnh ở trong hồ chuyển động, tự giội rửa thân thể của mình.
Cũng không biết qua bao lâu, bất chợt, tựa hồ như Phó Kinh Hồng vừa mới nghe thấy chút tiếng động.
Ngay lập tức, y ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một bóng người…
Bất thình lình, từ trời cao giáng xuống mặt nước, chìm vào trong hồ ở trước mặt y.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng sững sốt một chút.
Rất nhanh, thân thể của người kia liền nổi lên trên mặt nước, chỉ thấy một thân huyền y của người kia đã bị nước thấm vào ướt sũng, một phần đuôi tóc đen nhánh vướng ở một bên vai, phần lớn mái tóc còn lại đều uốn lượn, bồng bềnh trôi theo dòng nước.
– Nhị sư đệ!
Thoáng chốc, Phó Kinh Hồng kinh hãi, kêu lên.
Người ở trước mắt này, có đôi mày sắc bén như kiếm, cặp mắt sáng như sao, khuôn mặt lạnh lùng như sương, chính là vị nhị sư đệ trầm mặc ít lời của y đây mà.
Lãnh Tề Hiên cũng đã nhìn thấy Phó Kinh Hồng. Trên sắc mặt lạnh lùng của hắn liền có chút biến đổi.
Nhưng sau khi tầm mắt của hắn lại nhìn thấy thân người trần trụi, trơn láng của Phó Kinh Hồng, thì trên đôi gò má trắng nõn của hắn liền hiện ra một vệt hồng.
Đến cuối cùng, sau khi lại nhìn thấy dấu vết ái muội trên khắp người của Phó Kinh Hồng, sắc mặt ửng đỏ của hắn lại dần dần rút đi, nhưng trong đôi con ngươi lại thoáng lóe qua một tia oan ức.
Thoạt nhìn qua, Lãnh Tề Hiên lộ ra vẻ mặt thế kia, chợt khiến cho Phó Kinh Hồng có chút chột dạ không tên.
Chợt, y khẽ ho lên một tiếng, cố sức bày ra bộ dạng uy nghiêm của đại sư huynh, liền dùng ngữ điệu nghiêm túc, hỏi đúng trọng tâm vấn đề ngay lúc này:
– Chẳng lẽ là đệ đã nhảy từ trên vách núi cheo leo xuống đây? Nếu như ở dưới này vốn không có hồ nước này thì đệ phải làm sao bây giờ hả? Đệ thật sự là quá lỗ mãng!
Lãnh Tề Hiên vẫn bày ra khuôn mặt không hề cảm xúc, sau khi im lặng nghe y nói xong, hắn chỉ tiến lên, ôm y vào trong lòng của mình.
Hắn vẫn im lặng không lên tiếng.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng cũng sững người lại một chút, cũng không nói gì thêm nữa, mặc cho Lãnh Tề Hiên ôm chầm lấy y.
Lãnh Tề Hiên yên lặng ôm y một hồi, mới buông tay ra, chăm chú nhìn y.
Lúc này, Phó Kinh Hồng mới phát hiện, hóa ra vị nhị sư đệ nhà mình, ở trong lúc y không hay không biết, cư nhiên, vóc người cũng đã cao hơn y cả một cái đầu rồi a.
Lãnh Tề Hiên cúi đầu, lẳng lặng nhìn y. Tuy vẻ mặt lạnh lùng, nhưng trong đôi con ngươi lại thoáng hiện qua sự nhu hòa.
Thoáng chốc, Phó Kinh Hồng cũng chỉ là thở dài ra một hơi, cũng sinh ra không nổi tâm tư trách cứ gì nữa.
Ngay trong lúc hai người đang yên lặng đối mặt với nhau, không nói ra lời này, thì đột ngột, lại một bóng người….
Từ trên không trung lại rơi vào giữa hồ.
Phó Kinh Hồng đã bị kinh ngạc đến có chút choáng váng.
Ngay khi y quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy tiểu sư đệ nhà y, đang quẫy đạp ở trong hồ nước cạn, dường như là một chú chó nhỏ bị bỏ rơi vậy.
Mà, Phó Kinh Hồng mang theo một bộ mặt không hề cảm xúc, nhìn một lát.
Đến khi rốt cục, Bạch Luyện Hoa mới tự phát hiện hóa ra nước rất cạn, liền đứng vững thân thể ở trong nước. Trên gương mặt thanh tú tựa như được họa ra của thiếu niên liền lộ ra thần sắc mừng rỡ.
Tiếp theo, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy cách đó không xa là Phó Kinh Hồng đang đứng cùng Lãnh Tề Hiên, trên mặt lại lộ thêm vẻ vui mừng, lập tức liền mềm nhũn mà hô một tiếng:
– Đại sư huynh!
Sau đó, hắn liền phi thân, nhào về phía Phó Kinh Hồng.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng đang muốn tung ra một chưởng đẩy hắn ra.
Nhưng trong thoáng chốc, y vừa nghĩ lại, hai người này đều đều đã nhảy từ trên vách đá cheo leo mấy ngàn thước xuống đây. Suy xét dưới tình cảnh thập tử nhất sinh mà nói, cũng chỉ là vì muốn tìm y, liền khiến cho lòng của y mền nhũn đi, liền không hề khước từ hành động thân mật này của hắn nữa.
Ngay lập tức, cả người của Bạch Luyện Hoa nhào vào trong lòng của Phó Kinh Hồng, liền đặt đầu của mình tựa vào trong hõm vai của Phó Kinh Hồng trên vừa dụi loạn một hồi, trong miệng vừa ủy ủy khuất khuất nói:
– Đại sư huynh, huynh lại bỏ rơi hai bọn ta nữa rồi!
Trong lòng của Phó Kinh Hồng liền mềm nhũn, đưa tay đến xoa đầu của Bạch Luyện Hoa đầu.
Sau lại, y mới phát hiện ra, đến cả vị tiểu sư đệ có khuôn mặt như kiều hoa nhà y, cũng bất tri bất giác, cư nhiên, cao hơn y hẳn nửa cái đầu rồi a.
Bạch Luyện Hoa ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt tha thiết, mong chờ nhìn Phó Kinh Hồng, mà trên khuôn mặt thanh tú đều tràn đầy vẻ oan ức, hắn nói:
– Ngày hôm qua, ngươi cứ mặc kệ tất cả mà đã nhảy xuống vách núi. Nếu không phải do nhị sư huynh phát hiện ra ở phía dưới còn có một dòng sông, thì bọn ta còn tưởng là đại sư huynh, huynh…
Trong đôi con ngươi tha thiết, mong chờ nhìn đại sư huynh nhà hắn, còn để lộ rõ ra vẻ ưu lo.
Phó Kinh Hồng cười nhạt, nói:
– Ta là kẻ gieo vạ di ngàn năm, vẫn còn chưa đến lúc để chết đâu a.
Bạch Luyện Hoa tiếp tục nói:
– Bọn ta tìm nửa ngày cũng không tìm được lối nào để đi xuống dưới đây. Cho nên, liền không thể làm gì khác hơn là đành mạo hiểm đánh cuộc một keo. Vận khinh công mà nhảy từ trên đỉnh núi xuống đây.
Phó Kinh Hồng gật gật đầu, trong viền mắt đều đã ấm nóng lên.
Bạch Luyện Hoa oan ức nhìn dấu vết ái muội ở trên người của Phó Kinh Hồng, dường như là chợt nhớ tới đến gì đó, đưa tay đến vuốt ve lồng ngực của Phó Kinh Hồng:
– Ngày hôm qua, không phải tên đại ma đầu bại hoại của ma giáo kia, đã đâm một đường kiếm lên ngực của huynh hay sao. Làm sao mà hôm nay đã lành lặn lại rồi, mà như vậy cũng tốt a.
Trong thoáng chốc, Phó Kinh Hồng sững sốt, chuyển tầm mắt tự nhìn về lồng ngực trơn láng của mình, trên mặt của y liền lộ ra biểu tình mờ mịt.
Ngày hôm qua, rõ ràng là Mộ Dung Thương đâm một đường kiếm vào trong ngực của y, chảy ra không ít máu. Thế nhưng, kỳ quái nhất lại chính là, sáng nay, y vừa thức dậy, thì vết thương kia cũng không thấy đâu nữa, chỉ còn lưu lại vệt máu đã khô, vừa mới, dùng nước lau qua, cũng biến mất không còn tăm tích.
Miệng vết thương do kiếm đâm ở trên người của y, tựa hồ như cũng đã khép lại nhanh hơn rất nhiều so với trước đây.
Chỉ là một đường kiếm đâm sâu đến vậy. Nếu là ở trước đây, không đến hai, ba tháng, tuyệt đối sẽ không khép lại được đi.
Nhưng mà càng kỳ quái, đó chính là, mấy dấu cắn đến rỉ máu mà tối qua do Liễu Nhàn Cầm lưu lại ở trên người y, vẫn không hề khép lại nhanh như vậy.
Theo lý thuyết mà nói, đến vết thương do kiếm gây ra, cũng đều có thể khép lại nhanh đến vậy, không có lý do gì mà đến hiện tại, đám vết cắn nho nhỏ này vẫn còn chưa khép lại nữa là…
Phó Kinh Hồng không nghĩ ra nguyên nhân, thì y cũng liền không nghĩ nữa. Y liền gọi hai người đi lên bờ, hỏi hai người về chuyện đã xảy ra của ngày hôm qua, sau khi y đã bị rơi xuống nhai.
Bạch Luyện Hoa liền kể cho y nghe. Hôm qua sau khi Mộ Dung Thương đã đâm y bị thương, đám nhân sĩ chính phái đang dự định liều mạng quyết chiến một trận. Thì ngay trong lúc đó, ma giáo đã phát sinh nội loạn, bỗng dưng xuất hiện mười mấy kẻ ăn mặc hồng y ma giáo, đánh nhau với bốn thủ hạ của Mộ Dung Thương.
– Nội loạn? Nhất thời, Phó Kinh Hồng có chút nghĩ không ra.
Nếu Mộ Dung Thương chính là Phật Tâm Lưu Ly, thì cũng chính là thánh tử đời trước của ma giáo. Theo lý thuyết mà nói, thì hẳn là hắn rất có uy vọng đi. Mà, võ công của hắn cũng hết sức lợi hại. Trong ma giáo, vốn sẽ không có bất kì ai lại không dám không quy phục hắn.
Bạch Luyện Hoa tiếp tục nói:
– Sau đó, lão Mộ Dung Lân liền xuất hiện. Lão nói, lão đã sớm phát hiện ra, cơ thể của lão đã trúng phải độc trùng, cho nên, lão đã lợi dụng một loại độc trùng khác, để ‘lấy độc khắc độc’, lấy độc trùng khắc chế độc trùng, cũng chỉ là tạm thời ổn định lại độc trùng ăn mòn ở bên trong cơ thể mà thôi, nhưng lão vẫn giả bộ vốn không hề phát giác ra… Tựa hồ như lão còn dùng một loại độc trùng để khống chế một số người ở trong ma giáo, mà đám người kia lại có thực lực ngang ngửa với bốn thủ hạ của Mộ Dung Thương.
– Lão Mộ Dung Lân.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng kinh ngạc. Y vạn lần không ngờ, cư nhiên lại là gã này.
Tuy rằng, từ lúc Mộ Dung Thương nói, gã Mộ Dung Lân đã sớm bị cổ trùng nuốt, y liền mơ hồ có loại cảm giác chắc chắn rằng, lão Mộ Dung Lân sẽ không đơn giản mà chết như vậy đi.
Bạch Luyện Hoa nói:
– Trong lúc Mộ Dung Thương dụ đám đại môn phái kia tụ tập đi lên Thượng Tắc Sơn này, thì lão đã nhân cơ hội này mà đi càn quét đại bản doanh của đám đại môn phái kia. Mà, đám đại môn phái kia vốn đang không có người tọa trấn, chỉ có một số tiểu đệ tử tạp dịch, tự nhiên, không địch lại đám người tinh nhuệ do lão Mộ Dung Lân phái ra. Kết cục, cửu đại môn phái, cơ hồ như là đều đã bị lão ra tay cướp bóc sạch sẽ.
Dù cho không thích lão Mộ Dung Lân đến mấy, nhưng Phó Kinh Hồng cũng không khỏi có chút khâm phục dành cho gã. Y vốn tưởng rằng, Mộ Dung Thương mượn danh nghĩa lão Mộ Dung Lân mà ra tay trù tính âm mưu hết mười mấy năm, để tung trọn một lưới mà khuấy đảo giang hồ. Y lại không ngờ rằng, hóa ra, lão Mộ Dung Lân mới là chim sẻ ở đằng sau, bọ ngựa bắt ve.
Hoá ra, lão Mộ Dung Lân đã sớm phát hiện ra Mộ Dung Thương hạ độc trùng lên người của gã, nhưng gã vẫn nhẫn nhục sống tạm bợ qua nhiều năm như vậy, không chỉ có vậy, còn trong lúc vô tình mà âm thầm, ẩn giấu thế lực của chính gã thẩm thấu vào trong ma giáo.
Người này có lòng dạ cùng thủ đoạn cẩn trọng, sâu xa đến vậy, nếu không phải là do gã đã dùng nhầm chỗ, thì cũng xem như là có một kẻ có hùng tài đại lược.
Phó Kinh Hồng nhớ đến, bức tranh họa mỹ nhân kia ở trong Mộ Dung phủ.
Rốt cuộc thì, lão Mộ Dung Lân thật sự là yêu Phật Tâm Lưu Ly sao?
Nếu như gã thật sự yêu người kia, vì sao lại phải tự tay giết chết người gã yêu.
Mà, sau khi người gã yêu đã dùng thuật độc trùng để phục sinh, vẫn giả bộ như gã không hề biết một chút nào. Cho dù, gã đã bị người gã yêu hạ xuống độc trùng đi nữa, cũng vẫn tự ngụy trang cho gã vốn không hề biết gì, nhưng lại ngấm ngầm mưu tính ra nhiều âm mưu đến vậy.
Nếu gã thật sự yêu Phật Tâm Lưu Ly, vậy thì tình yêu của gã đã có chút quá mức độc ác rồi đi.
Nếu như gã vẫn chưa từng yêu Phật Tâm Lưu Ly, vậy thì tại sao, mỗi một nét bút họa nên mỹ nhân ở trên bức tranh treo ở trong phòng kia, lại thâm tình đến vậy đây?
Vậy còn Mộ Dung Thương, liệu hắn có từng yêu Mộ Dung Lân một chút nào hay không đây?
– Cũng không biết là lão Mộ Dung Lân đã nổi lên tranh chấp gì với Mộ Dung Thương, tiếp theo cả hai bên liền ra tay đánh lên. Trong lúc ma giáo đang phát sinh nội loạn, đám người của cửu đại môn phái liền thừa cơ chạy trốn, nhưng vẫn là tử thương vô số… Hiện tại, nguyên khí của đám chính phái đang bị thương tổn trầm trọng, liền rút lui vào Tư Đồ sơn trang.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng không khỏi hít sâu vào một hơi, tự cảm thán, giang hồ này thật loạn a.
– Hiện tại, ma giáo nội loạn. Mà, nguyên khí của cửu đại môn phái cũng đã bị đại thương. Phỏng chừng, trong thời gian ngắn, cũng không xảy ra bất kì trận đại chiến nào nữa đi. Chỉ là đám cửu đại môn phái, cơ hồ như đều đã bị cướp bóc sạch sẽ. Đương nhiên là đám người này sẽ không nuốt trôi được cục tức này. Cho nên, bọn họ dự định ở ngay trong Tư Đồ sơn trang chọn ra minh chủ võ lâm. Sau đó, nhân lúc ma giáo đang nội loạn mà ngay trong một lần đánh bại ma giáo.
Bạch Luyện Hoa nói.
– Lại chọn nữa sao?
Nhất thời, Phó Kinh Hồng bật cười.
Y lắc lắc đầu, lại nói:
– Mặc kệ nó đi. Chúng ta vốn chỉ là muốn xem cuộc vui mà thôi.
Sau khi Bạch Luyện Hoa nói xong, đôi mắt của hắn liền tha thiết, mong chờ nhìn Phó Kinh Hồng, nói:
– Đại sư huynh, huynh vẫn còn dự định đi xem cuộc vui này sao?
Trong thoáng chốc, Phó Kinh Hồng suy nghĩ một lát. Y cảm thấy chuyện này vẫn cứ đấu đá, kéo dài mãi mà vẫn không có kết quả. Nhưng mà, y cứ thế mà rời đi thôi. Thì y lại cảm thấy quá vô vị a. Xem cuộc vui, đương nhiên là phải xem đến hết kết cục mới là tốt nhất nha.
Huống hồ gì, y vẫn còn ôm một mối thù ‘bị một nhát kiếm đâm vào ngực’ vẫn còn chưa báo đây.
Tuy rằng, ngay khi Mộ Dung Thương đâm y thì lập tức, y cũng trở tay đâm về. Thế nhưng, một nhát đâm kia vẫn còn chưa đủ, vẫn còn thiếu rất nhiều.
Người của Đoạn Tụ cốc vốn có thù tất báo.
Thấy Phó Kinh Hồng gật đầu, Bạch Luyện Hoa mím môi, mấp máy miệng, nhưng đến cuối cùng, không hề nói ra bất cứ lời nào cả.
– Sư huynh đi nơi nào. Ta liền đi theo đến nơi đó.
Vào lúc này, Lãnh Tề Hiên chợt mở miệng nói, hắn quay đầu, tầm mắt lẳng lặng mà nhìn Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng câu môi nở nụ cười, đưa tay đến, gãi gãi đỉnh đầu của Lãnh Tề Hiên.
Thoáng chốc, vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh Tề Hiên đều ấm áp lên.
Bất chợt, Bạch Luyện Hoa cũng kêu lên một tiếng:
– Nhị sư huynh thật là giảo hoạt!
Sau đó, hắn cũng lập tức nói:
– Đại sư huynh đi nơi nào, đệ cũng sẽ đi theo nơi đó.
Hắn dùng ánh mắt lấp lánh, ước ao nhìn về phía Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng khẽ mỉm cười, đáp:
– Được.
*
Khi Phó Kinh Hồng dẫn theo hai vị sư đệ quay trở lại hang núi kia, Liễu Nhàn Cầm vẫn là đang đánh đàn.
Tiếng đàn khoan thai, như là đang tố lên tình ý vậy.
Lãnh Tề Hiên vừa nghe qua tiếng đàn, ánh mắt liền âm trầm.
Bạch Luyện Hoa cũng vừa nghe thấy tiếng đàn, liền phát ra một tiếng ‘hừ’, lẩm bẩm:
– … Cái gì mà ‘phượng cầu hoàng’ a. Xem như sư huynh là ‘hoàng’, thì ngươi cũng không phải là ‘phượng’.
Khi y tỉnh lại lần nữa, tựa hồ như trời đã sáng choang.
Trong sơn động, đều đã được ánh nắng chiếu vào đến sáng choang.
Phó Kinh Hồng chậm rãi tỉnh táo lại, nhớ lại tới chuyện đã xảy ra vào đêm qua, nhất thời, sắc mặt của y không khỏi lần lượt biến đổi từng chút một.
Y dùng động tác chậm chạp mà bò người lên. Ngay lập tức, y cảm thấy cả người đều đau đớn không ngớt.
Y thở dài một hơi.
Cảm nhận được, ngoại trừ nơi tư mật ở phía sau đang đau đớn giống như là bị xé rách, thì ở trên người, gồm bờ vai cùng với trước ngực, thêm bên hông, đến ngay cả bắp đùi trong cũng cảm nhận được đau đớn…
Tối hôm qua, cơ hồ như là y đã bị Liễu Nhàn Cầm làm đến gần chết.
Mà, Liễu Nhàn Cầm lại còn lưu lại dấu vết hầu như là trải khắp trên người của y. Mỗi lần, hắn cắn lại cực kì mạnh bạo, cho nên, mỗi một dấu cắn đều cơ hồ như là đã rỉ máu ra rồi vậy.
Rốt cuộc, Phó Kinh Hồng cũng đã đứng lên được, nhưng hai cẳng chân đều đang run rẩy không thôi, hầu như là không thể đứng vững nổi nữa vậy.
Y cúi đầu, tự xem kỹ lại thân thể của mình một vòng, phát hiện ra, hầu như không có một tấc da thịt nào trên người là nguyên vẹn nữa cả.
Nhận ra được từ trong nơi tư mật ở phía sau của mình, tựa hồ như đang ồ ạt chảy ra một thứ chất lỏng khó nói, nhất thời, trên mặt của Phó Kinh Hồng lại càng thêm lạnh lùng.
Y cắn răng, xoay người, chậm chạp đi ra bên ngoài.
Kẻ cầm đầu gây nên mọi chuyện – Liễu Nhàn Cầm lại đang ngồi ngay ngắn ở trước cửa sơn động, hắn vẫn hiện lên sắc mặt lạnh nhạt xoa xoa chiếc cầm đang ôm ở trong lồng ngực.
Thấy Phó Kinh Hồng đi ra, hắn liền ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn y, nhưng lại không mở miệng nói tiếng nào.
Phó Kinh Hồng cũng liếc mắt nhìn hắn, biết hắn cũng sẽ không mở miệng chịu nói bất kì lời nào, nên y liền xoay người rời đi rồi.
Trong nháy mắt, y xoay người đi, sau lưng lập tức truyền đến một tiếng đàn du dương, uyển chuyển.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng khựng người lại.
Y cũng không thông hiểu âm luật, tự nhiên, y vốn không biết Liễu Nhàn Cầm đang đàn danh khúc gì cả.
Cho nên, y chỉ là dừng bước một lát, liền tiếp tục nhấc bước đi về phía trước.
Sau lưng của y, vẫn truyền đến tiếng đàn thăm thẳm.
Phó Kinh Hồng tìm đến hồ nhỏ mà đêm qua đã nhìn thấy.
Trên mặt hồ, sóng nước lấp loáng, nước hồ trong suốt như đã được thanh tẩy.
Phó Kinh Hồng vừa cởi y phục ra, liền nhảy xuống.
Hồ nước có chút lạnh, nhưng lại hết sức thoải mái.
Phó Kinh Hồng cảm nhận được, nỗi khó chịu trên cả người đều đã được hòa tan đi mấy phần. Y liền thả lỏng cả thân thể, nhắm mắt lại, mặc cho sóng nước dập dềnh ở trong hồ chuyển động, tự giội rửa thân thể của mình.
Cũng không biết qua bao lâu, bất chợt, tựa hồ như Phó Kinh Hồng vừa mới nghe thấy chút tiếng động.
Ngay lập tức, y ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một bóng người…
Bất thình lình, từ trời cao giáng xuống mặt nước, chìm vào trong hồ ở trước mặt y.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng sững sốt một chút.
Rất nhanh, thân thể của người kia liền nổi lên trên mặt nước, chỉ thấy một thân huyền y của người kia đã bị nước thấm vào ướt sũng, một phần đuôi tóc đen nhánh vướng ở một bên vai, phần lớn mái tóc còn lại đều uốn lượn, bồng bềnh trôi theo dòng nước.
– Nhị sư đệ!
Thoáng chốc, Phó Kinh Hồng kinh hãi, kêu lên.
Người ở trước mắt này, có đôi mày sắc bén như kiếm, cặp mắt sáng như sao, khuôn mặt lạnh lùng như sương, chính là vị nhị sư đệ trầm mặc ít lời của y đây mà.
Lãnh Tề Hiên cũng đã nhìn thấy Phó Kinh Hồng. Trên sắc mặt lạnh lùng của hắn liền có chút biến đổi.
Nhưng sau khi tầm mắt của hắn lại nhìn thấy thân người trần trụi, trơn láng của Phó Kinh Hồng, thì trên đôi gò má trắng nõn của hắn liền hiện ra một vệt hồng.
Đến cuối cùng, sau khi lại nhìn thấy dấu vết ái muội trên khắp người của Phó Kinh Hồng, sắc mặt ửng đỏ của hắn lại dần dần rút đi, nhưng trong đôi con ngươi lại thoáng lóe qua một tia oan ức.
Thoạt nhìn qua, Lãnh Tề Hiên lộ ra vẻ mặt thế kia, chợt khiến cho Phó Kinh Hồng có chút chột dạ không tên.
Chợt, y khẽ ho lên một tiếng, cố sức bày ra bộ dạng uy nghiêm của đại sư huynh, liền dùng ngữ điệu nghiêm túc, hỏi đúng trọng tâm vấn đề ngay lúc này:
– Chẳng lẽ là đệ đã nhảy từ trên vách núi cheo leo xuống đây? Nếu như ở dưới này vốn không có hồ nước này thì đệ phải làm sao bây giờ hả? Đệ thật sự là quá lỗ mãng!
Lãnh Tề Hiên vẫn bày ra khuôn mặt không hề cảm xúc, sau khi im lặng nghe y nói xong, hắn chỉ tiến lên, ôm y vào trong lòng của mình.
Hắn vẫn im lặng không lên tiếng.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng cũng sững người lại một chút, cũng không nói gì thêm nữa, mặc cho Lãnh Tề Hiên ôm chầm lấy y.
Lãnh Tề Hiên yên lặng ôm y một hồi, mới buông tay ra, chăm chú nhìn y.
Lúc này, Phó Kinh Hồng mới phát hiện, hóa ra vị nhị sư đệ nhà mình, ở trong lúc y không hay không biết, cư nhiên, vóc người cũng đã cao hơn y cả một cái đầu rồi a.
Lãnh Tề Hiên cúi đầu, lẳng lặng nhìn y. Tuy vẻ mặt lạnh lùng, nhưng trong đôi con ngươi lại thoáng hiện qua sự nhu hòa.
Thoáng chốc, Phó Kinh Hồng cũng chỉ là thở dài ra một hơi, cũng sinh ra không nổi tâm tư trách cứ gì nữa.
Ngay trong lúc hai người đang yên lặng đối mặt với nhau, không nói ra lời này, thì đột ngột, lại một bóng người….
Từ trên không trung lại rơi vào giữa hồ.
Phó Kinh Hồng đã bị kinh ngạc đến có chút choáng váng.
Ngay khi y quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy tiểu sư đệ nhà y, đang quẫy đạp ở trong hồ nước cạn, dường như là một chú chó nhỏ bị bỏ rơi vậy.
Mà, Phó Kinh Hồng mang theo một bộ mặt không hề cảm xúc, nhìn một lát.
Đến khi rốt cục, Bạch Luyện Hoa mới tự phát hiện hóa ra nước rất cạn, liền đứng vững thân thể ở trong nước. Trên gương mặt thanh tú tựa như được họa ra của thiếu niên liền lộ ra thần sắc mừng rỡ.
Tiếp theo, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy cách đó không xa là Phó Kinh Hồng đang đứng cùng Lãnh Tề Hiên, trên mặt lại lộ thêm vẻ vui mừng, lập tức liền mềm nhũn mà hô một tiếng:
– Đại sư huynh!
Sau đó, hắn liền phi thân, nhào về phía Phó Kinh Hồng.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng đang muốn tung ra một chưởng đẩy hắn ra.
Nhưng trong thoáng chốc, y vừa nghĩ lại, hai người này đều đều đã nhảy từ trên vách đá cheo leo mấy ngàn thước xuống đây. Suy xét dưới tình cảnh thập tử nhất sinh mà nói, cũng chỉ là vì muốn tìm y, liền khiến cho lòng của y mền nhũn đi, liền không hề khước từ hành động thân mật này của hắn nữa.
Ngay lập tức, cả người của Bạch Luyện Hoa nhào vào trong lòng của Phó Kinh Hồng, liền đặt đầu của mình tựa vào trong hõm vai của Phó Kinh Hồng trên vừa dụi loạn một hồi, trong miệng vừa ủy ủy khuất khuất nói:
– Đại sư huynh, huynh lại bỏ rơi hai bọn ta nữa rồi!
Trong lòng của Phó Kinh Hồng liền mềm nhũn, đưa tay đến xoa đầu của Bạch Luyện Hoa đầu.
Sau lại, y mới phát hiện ra, đến cả vị tiểu sư đệ có khuôn mặt như kiều hoa nhà y, cũng bất tri bất giác, cư nhiên, cao hơn y hẳn nửa cái đầu rồi a.
Bạch Luyện Hoa ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt tha thiết, mong chờ nhìn Phó Kinh Hồng, mà trên khuôn mặt thanh tú đều tràn đầy vẻ oan ức, hắn nói:
– Ngày hôm qua, ngươi cứ mặc kệ tất cả mà đã nhảy xuống vách núi. Nếu không phải do nhị sư huynh phát hiện ra ở phía dưới còn có một dòng sông, thì bọn ta còn tưởng là đại sư huynh, huynh…
Trong đôi con ngươi tha thiết, mong chờ nhìn đại sư huynh nhà hắn, còn để lộ rõ ra vẻ ưu lo.
Phó Kinh Hồng cười nhạt, nói:
– Ta là kẻ gieo vạ di ngàn năm, vẫn còn chưa đến lúc để chết đâu a.
Bạch Luyện Hoa tiếp tục nói:
– Bọn ta tìm nửa ngày cũng không tìm được lối nào để đi xuống dưới đây. Cho nên, liền không thể làm gì khác hơn là đành mạo hiểm đánh cuộc một keo. Vận khinh công mà nhảy từ trên đỉnh núi xuống đây.
Phó Kinh Hồng gật gật đầu, trong viền mắt đều đã ấm nóng lên.
Bạch Luyện Hoa oan ức nhìn dấu vết ái muội ở trên người của Phó Kinh Hồng, dường như là chợt nhớ tới đến gì đó, đưa tay đến vuốt ve lồng ngực của Phó Kinh Hồng:
– Ngày hôm qua, không phải tên đại ma đầu bại hoại của ma giáo kia, đã đâm một đường kiếm lên ngực của huynh hay sao. Làm sao mà hôm nay đã lành lặn lại rồi, mà như vậy cũng tốt a.
Trong thoáng chốc, Phó Kinh Hồng sững sốt, chuyển tầm mắt tự nhìn về lồng ngực trơn láng của mình, trên mặt của y liền lộ ra biểu tình mờ mịt.
Ngày hôm qua, rõ ràng là Mộ Dung Thương đâm một đường kiếm vào trong ngực của y, chảy ra không ít máu. Thế nhưng, kỳ quái nhất lại chính là, sáng nay, y vừa thức dậy, thì vết thương kia cũng không thấy đâu nữa, chỉ còn lưu lại vệt máu đã khô, vừa mới, dùng nước lau qua, cũng biến mất không còn tăm tích.
Miệng vết thương do kiếm đâm ở trên người của y, tựa hồ như cũng đã khép lại nhanh hơn rất nhiều so với trước đây.
Chỉ là một đường kiếm đâm sâu đến vậy. Nếu là ở trước đây, không đến hai, ba tháng, tuyệt đối sẽ không khép lại được đi.
Nhưng mà càng kỳ quái, đó chính là, mấy dấu cắn đến rỉ máu mà tối qua do Liễu Nhàn Cầm lưu lại ở trên người y, vẫn không hề khép lại nhanh như vậy.
Theo lý thuyết mà nói, đến vết thương do kiếm gây ra, cũng đều có thể khép lại nhanh đến vậy, không có lý do gì mà đến hiện tại, đám vết cắn nho nhỏ này vẫn còn chưa khép lại nữa là…
Phó Kinh Hồng không nghĩ ra nguyên nhân, thì y cũng liền không nghĩ nữa. Y liền gọi hai người đi lên bờ, hỏi hai người về chuyện đã xảy ra của ngày hôm qua, sau khi y đã bị rơi xuống nhai.
Bạch Luyện Hoa liền kể cho y nghe. Hôm qua sau khi Mộ Dung Thương đã đâm y bị thương, đám nhân sĩ chính phái đang dự định liều mạng quyết chiến một trận. Thì ngay trong lúc đó, ma giáo đã phát sinh nội loạn, bỗng dưng xuất hiện mười mấy kẻ ăn mặc hồng y ma giáo, đánh nhau với bốn thủ hạ của Mộ Dung Thương.
– Nội loạn? Nhất thời, Phó Kinh Hồng có chút nghĩ không ra.
Nếu Mộ Dung Thương chính là Phật Tâm Lưu Ly, thì cũng chính là thánh tử đời trước của ma giáo. Theo lý thuyết mà nói, thì hẳn là hắn rất có uy vọng đi. Mà, võ công của hắn cũng hết sức lợi hại. Trong ma giáo, vốn sẽ không có bất kì ai lại không dám không quy phục hắn.
Bạch Luyện Hoa tiếp tục nói:
– Sau đó, lão Mộ Dung Lân liền xuất hiện. Lão nói, lão đã sớm phát hiện ra, cơ thể của lão đã trúng phải độc trùng, cho nên, lão đã lợi dụng một loại độc trùng khác, để ‘lấy độc khắc độc’, lấy độc trùng khắc chế độc trùng, cũng chỉ là tạm thời ổn định lại độc trùng ăn mòn ở bên trong cơ thể mà thôi, nhưng lão vẫn giả bộ vốn không hề phát giác ra… Tựa hồ như lão còn dùng một loại độc trùng để khống chế một số người ở trong ma giáo, mà đám người kia lại có thực lực ngang ngửa với bốn thủ hạ của Mộ Dung Thương.
– Lão Mộ Dung Lân.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng kinh ngạc. Y vạn lần không ngờ, cư nhiên lại là gã này.
Tuy rằng, từ lúc Mộ Dung Thương nói, gã Mộ Dung Lân đã sớm bị cổ trùng nuốt, y liền mơ hồ có loại cảm giác chắc chắn rằng, lão Mộ Dung Lân sẽ không đơn giản mà chết như vậy đi.
Bạch Luyện Hoa nói:
– Trong lúc Mộ Dung Thương dụ đám đại môn phái kia tụ tập đi lên Thượng Tắc Sơn này, thì lão đã nhân cơ hội này mà đi càn quét đại bản doanh của đám đại môn phái kia. Mà, đám đại môn phái kia vốn đang không có người tọa trấn, chỉ có một số tiểu đệ tử tạp dịch, tự nhiên, không địch lại đám người tinh nhuệ do lão Mộ Dung Lân phái ra. Kết cục, cửu đại môn phái, cơ hồ như là đều đã bị lão ra tay cướp bóc sạch sẽ.
Dù cho không thích lão Mộ Dung Lân đến mấy, nhưng Phó Kinh Hồng cũng không khỏi có chút khâm phục dành cho gã. Y vốn tưởng rằng, Mộ Dung Thương mượn danh nghĩa lão Mộ Dung Lân mà ra tay trù tính âm mưu hết mười mấy năm, để tung trọn một lưới mà khuấy đảo giang hồ. Y lại không ngờ rằng, hóa ra, lão Mộ Dung Lân mới là chim sẻ ở đằng sau, bọ ngựa bắt ve.
Hoá ra, lão Mộ Dung Lân đã sớm phát hiện ra Mộ Dung Thương hạ độc trùng lên người của gã, nhưng gã vẫn nhẫn nhục sống tạm bợ qua nhiều năm như vậy, không chỉ có vậy, còn trong lúc vô tình mà âm thầm, ẩn giấu thế lực của chính gã thẩm thấu vào trong ma giáo.
Người này có lòng dạ cùng thủ đoạn cẩn trọng, sâu xa đến vậy, nếu không phải là do gã đã dùng nhầm chỗ, thì cũng xem như là có một kẻ có hùng tài đại lược.
Phó Kinh Hồng nhớ đến, bức tranh họa mỹ nhân kia ở trong Mộ Dung phủ.
Rốt cuộc thì, lão Mộ Dung Lân thật sự là yêu Phật Tâm Lưu Ly sao?
Nếu như gã thật sự yêu người kia, vì sao lại phải tự tay giết chết người gã yêu.
Mà, sau khi người gã yêu đã dùng thuật độc trùng để phục sinh, vẫn giả bộ như gã không hề biết một chút nào. Cho dù, gã đã bị người gã yêu hạ xuống độc trùng đi nữa, cũng vẫn tự ngụy trang cho gã vốn không hề biết gì, nhưng lại ngấm ngầm mưu tính ra nhiều âm mưu đến vậy.
Nếu gã thật sự yêu Phật Tâm Lưu Ly, vậy thì tình yêu của gã đã có chút quá mức độc ác rồi đi.
Nếu như gã vẫn chưa từng yêu Phật Tâm Lưu Ly, vậy thì tại sao, mỗi một nét bút họa nên mỹ nhân ở trên bức tranh treo ở trong phòng kia, lại thâm tình đến vậy đây?
Vậy còn Mộ Dung Thương, liệu hắn có từng yêu Mộ Dung Lân một chút nào hay không đây?
– Cũng không biết là lão Mộ Dung Lân đã nổi lên tranh chấp gì với Mộ Dung Thương, tiếp theo cả hai bên liền ra tay đánh lên. Trong lúc ma giáo đang phát sinh nội loạn, đám người của cửu đại môn phái liền thừa cơ chạy trốn, nhưng vẫn là tử thương vô số… Hiện tại, nguyên khí của đám chính phái đang bị thương tổn trầm trọng, liền rút lui vào Tư Đồ sơn trang.
Nhất thời, Phó Kinh Hồng không khỏi hít sâu vào một hơi, tự cảm thán, giang hồ này thật loạn a.
– Hiện tại, ma giáo nội loạn. Mà, nguyên khí của cửu đại môn phái cũng đã bị đại thương. Phỏng chừng, trong thời gian ngắn, cũng không xảy ra bất kì trận đại chiến nào nữa đi. Chỉ là đám cửu đại môn phái, cơ hồ như đều đã bị cướp bóc sạch sẽ. Đương nhiên là đám người này sẽ không nuốt trôi được cục tức này. Cho nên, bọn họ dự định ở ngay trong Tư Đồ sơn trang chọn ra minh chủ võ lâm. Sau đó, nhân lúc ma giáo đang nội loạn mà ngay trong một lần đánh bại ma giáo.
Bạch Luyện Hoa nói.
– Lại chọn nữa sao?
Nhất thời, Phó Kinh Hồng bật cười.
Y lắc lắc đầu, lại nói:
– Mặc kệ nó đi. Chúng ta vốn chỉ là muốn xem cuộc vui mà thôi.
Sau khi Bạch Luyện Hoa nói xong, đôi mắt của hắn liền tha thiết, mong chờ nhìn Phó Kinh Hồng, nói:
– Đại sư huynh, huynh vẫn còn dự định đi xem cuộc vui này sao?
Trong thoáng chốc, Phó Kinh Hồng suy nghĩ một lát. Y cảm thấy chuyện này vẫn cứ đấu đá, kéo dài mãi mà vẫn không có kết quả. Nhưng mà, y cứ thế mà rời đi thôi. Thì y lại cảm thấy quá vô vị a. Xem cuộc vui, đương nhiên là phải xem đến hết kết cục mới là tốt nhất nha.
Huống hồ gì, y vẫn còn ôm một mối thù ‘bị một nhát kiếm đâm vào ngực’ vẫn còn chưa báo đây.
Tuy rằng, ngay khi Mộ Dung Thương đâm y thì lập tức, y cũng trở tay đâm về. Thế nhưng, một nhát đâm kia vẫn còn chưa đủ, vẫn còn thiếu rất nhiều.
Người của Đoạn Tụ cốc vốn có thù tất báo.
Thấy Phó Kinh Hồng gật đầu, Bạch Luyện Hoa mím môi, mấp máy miệng, nhưng đến cuối cùng, không hề nói ra bất cứ lời nào cả.
– Sư huynh đi nơi nào. Ta liền đi theo đến nơi đó.
Vào lúc này, Lãnh Tề Hiên chợt mở miệng nói, hắn quay đầu, tầm mắt lẳng lặng mà nhìn Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng câu môi nở nụ cười, đưa tay đến, gãi gãi đỉnh đầu của Lãnh Tề Hiên.
Thoáng chốc, vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh Tề Hiên đều ấm áp lên.
Bất chợt, Bạch Luyện Hoa cũng kêu lên một tiếng:
– Nhị sư huynh thật là giảo hoạt!
Sau đó, hắn cũng lập tức nói:
– Đại sư huynh đi nơi nào, đệ cũng sẽ đi theo nơi đó.
Hắn dùng ánh mắt lấp lánh, ước ao nhìn về phía Phó Kinh Hồng.
Phó Kinh Hồng khẽ mỉm cười, đáp:
– Được.
*
Khi Phó Kinh Hồng dẫn theo hai vị sư đệ quay trở lại hang núi kia, Liễu Nhàn Cầm vẫn là đang đánh đàn.
Tiếng đàn khoan thai, như là đang tố lên tình ý vậy.
Lãnh Tề Hiên vừa nghe qua tiếng đàn, ánh mắt liền âm trầm.
Bạch Luyện Hoa cũng vừa nghe thấy tiếng đàn, liền phát ra một tiếng ‘hừ’, lẩm bẩm:
– … Cái gì mà ‘phượng cầu hoàng’ a. Xem như sư huynh là ‘hoàng’, thì ngươi cũng không phải là ‘phượng’.
Danh sách chương