Phó Kinh Hồng ngẩn người.

Sau khi đã tỉ mỉ đánh giá một lượt gian phòng này, y mới phát hiện ra, tuy gian phòng này không lớn, nhưng trang trí lại đến cực kỳ tinh tế. Đến cả mọi đồ vật ở đây cũng được trưng bày cũng thật cẩn thận, khéo léo.

Tuy rằng, không được quét tước quá mức sạch sẽ như tất cả phòng còn lại ở trong Mộ Dung phủ. Thế nhưng, Phó Kinh Hồng vừa liếc mắt đã nhìn ra gian phòng này khác với tất cả mọi căn phòng khác rồi đi.

Trong khi y đang đuổi theo cái bóng người màu vàng kia mà đến đây, đều lưu ý mà nhìn qua địa hình ở xung quanh, phát hiện ra từ hành lang để đi đến được nơi ở của vị Tam công tử này vốn là cả lối đi quanh co, khúc khuỷu phi thường phức tạp. Hơn nữa, còn đi ngang qua rất nhiều nơi mà lúc trước Phó Kinh Hồng vẫn còn chưa âm thầm tra xét tới, có thể nói, nơi này, hẳn là địa phương phi thường hẻo lánh.

Với cả, trước khi y vừa mới bước vào phòng này cũng đã lưu ý qua tình trạng ở trước cửa của gian phòng này.

Trên bức tường trước cửa đình viện của gian phòng này, đều mọc đầy rêu xanh, trên mặt sân đều cánh hoa đào rơi trải rải rác khắp mọi nơi, hoàn toàn không giống với tình trạng sạch sẽ do có hạ nhân đến quét tước qua.

Thế nhưng, trang trí ở trong phòng lại cực kỳ tinh tế, không dính một hạt bụi nào cả, trên mặt bàn còn bày một bình hoa được cắm vào một nhánh hoa đào đang nở rộ, thoạt nhìn qua, liền biết chỉ vừa mới hái xuống, không được bao lâu đi, vừa nhìn liền biết là cố ý hái xuống, có tâm ý mà cắm ở đây vì người nào đó.

… Vậy thì, người nào đó là ai đây? Phó Kinh Hồng tiến gần đến bức tranh họa mỹ nhân kia.

… Quả nhiên là một bức trang họa mỹ nhân.

Họa ra, một nữ tử hồng y.

Hồng y như chu sa, phong hoa tuyệt thế.

Vừa nhìn kĩ, liền thấy dung nhan khuynh thành.

Phó Kinh Hồng không khỏi có chút xuất thần.

Nếu như trên cõi đời này, thật sự là có một nữ tử dung mạo tuyệt mỹ đến thế này, thì đến cả đám hồng nhan họa quốc sắc nước hương trời, vẻ đẹp chim sa cá lặn luôn được kể trong thoại bản kia, chỉ sợ là cũng phải khom lưng, thua kém mấy phần đi.

Trên cõi đời này, y đã gặp qua không biết là bao nhiêu mỹ nhân rồi đi. Nhưng mà y vốn chưa từng thấy, một mỹ nhân nào lại có được một gương mặt xinh đẹp, tuyệt thế như nữ tử trong bức tranh ở trước mắt này cả.

Trong thế tục này, vốn có vô vàn mỹ nhân. Nhưng y lại chưa từng thấy, một nữ nhân nào lại có sự xinh đẹp phong hoa tuyệt đại giống như nữ tử ở trong bức tranh này.

Nữ tử hồng y trong bức tranh ở trước mắt này, chỉ là đang nhíu mày, mỉm cười nhàn nhạt.

Nhưng mà nụ cười cùng vẻ mặt kia, phảng phất như là thâm nhập sâu vào tận trong lòng người, vẫn cứ luôn thấp thoáng khó quên.

Đặc biệt là đôi mắt kia.

Phó Kinh Hồng vẫn chưa từng gặp được một đôi mắt nào lại có thể kinh tâm động phách giống như đôi mắt ở trong bức tranh kia. Chỉ là vừa nhìn thoáng qua, phảng phất như đến cả sắc hoa đào đang nở rộ ở ngoài đình viện này, cũng phải thất sắc.

Bên khóe môi của nàng chỉ đọng lại một nét cười, vừa như kiều diễm, mỉa mai, lại vừa như hờ hững, cứ như là đang cười hồng trần hỗn loạn, vội vã.

Phó Kinh Hồng nhớ tới, Đào Chi Hoa cũng mặc một thân hồng y, lại phát hiện ra, tuy Đào Chi Hoa cũng vốn có một dáng vẻ đẹp đẽ, nhưng gương mặt của hắn vẫn thua khá xa với vị nữ tử trong bức tranh ở trước mắt này. Có thể nói, nếu biểu tình thất tình hiện lên trên mặt của Đào Chi Hoa vẫn chỉ toát lên nét ngây ngô của thiếu niên ngây ngô, thì biểu tình kia mà được hiện lên trên gương mặt của nữ tử trong tranh ở trước mắt này, lại toát ra khí chất phong tình mười phần.

Còn, ả Mộ Dung Vũ kia, so với nữ tử này, càng là một trời một vực, thua kém đến rất là xa đi.

Phó Kinh Hồng tiếp tục nhìn tiếp, mới phát hiện ra, nơi chỗ trống thấp nhất của bức tranh này, có đề một hàng chữ.

—— Phật Tâm Lưu Ly

Phía dưới hàng chữ này, còn có một cái tên…

Mộ Dung Lân.

Phó Kinh Hồng ngẩn người.

Bởi vì, ở vị trí này, bình thường đều sẽ đề danh của người đã họa nên bức tranh…

Chẳng lẽ, kẻ hoạ nên bức tranh này, chính là lão Mộ Dung Lân?

Vậy thì Phật Tâm Lưu Ly…

Chẳng lẽ, chính là danh xưng của vị nữ tử ở trong bức tranh này?

Phó Kinh Hồng yên lặng, mà ở trong đầu âm thầm nhắc đi nhắc lại danh tự này mấy lần, lại nhìn về dung nhan của nữ tử ở trong tranh kia. Nhưng, nhìn qua mấy lần, lại chợt phát hiện ra dung nhan của nữ tử này, lại có mấy phần quen thuộc…

Khi vừa mới nhìn thấy, thì y chỉ bị kinh sợ bởi vẻ xinh đẹp lộng lẫy của nữ tử này.

Nhưng bây giờ, nhìn kĩ lại, y phát hiện ra dung mạo cùng với ngũ quang của nữ tử này lại hết sức quen thuộc…

Chỉ có điều, tuy nói là quen thuộc, nhưng y lại không nhớ ra nổi là gặp qua khi nào, ở nơi nào đây.

Phó Kinh Hồng nhìn chằm chằm bức tranh cả một hồi lâu, vẫn cứ nhìn không ra đầu mối gì.

Y cũng không biết tại sao người áo vàng kia lại phải dẫn y tới nơi này, chẳng lẽ là muốn cho y nhìn bức tranh họa mỹ nhân này, mà trong bức họa này vốn là có ý tứ muốn ám chỉ cái gì sao?

Nhưng mà, y nhìn một hồi lâu, sau đó, đầu óc vẫn cứ mơ hồ, không hề nắm bắt được ý tứ nào cả.

Chỉ có điều, tuy chỉ vừa mới vài lần gián tiếp tiếp xúc, thì y cũng đã nhìn ra, võ công của người áo vàng kia so với y thì không biết ra sao. Nhưng mà, nội lực khinh công nhất định là mạnh hơn y mấy phần…

Thế nhưng, người áo vàng kia lại cứ ba lần bốn lượt dẫn y đi theo, phát hiện ra một vài thứ được cất giấu trong Mộ Dung phủ. Là có ý muốn ra sao đây?

Nếu người kia đang muốn nói cho y biết điều gì đó, thì lại tại vì sao phải cứ quanh co, trốn trốn tránh tránh như vậy đây?

Phó Kinh Hồng suy tư mất nửa ngày, vẫn là không thu hoạch được gì. Y liền lắc lắc đầu, định rời khỏi nơi này.

Nếu đã không nghĩ ra bất kì manh mối nào, ở lại chỗ này cũng chỉ là chuyện vô bổ.

Huống chi, căn phòng này, rõ ràng là đã có dấu vết người từng đến qua…

Nếu bị người phát hiện ra y lẻn vào đây, thì tất nhiên là hậu quả của y vốn không mấy tốt đẹp gì rồi.

Nhưng mà, kẻ đã quét tước gian phòng này sạch đến mức không dính một hạt bụi, còn cắm một nhánh hoa đào vào bình đặt ở đây, rốt cuộc là ai đây?

Lão Mộ Dung Lân?

… Hay là người áo vàng?

Phó Kinh Hồng đang định đi dọc theo hành lang quay trở về.

Nhưng ở ngay ngã rẽ quanh co của hành lang này, lại gặp phải một bóng người bất ngờ.



– Sư huynh.

Một thân huyền y, đen tuyền như mực.

Lãnh Tề Hiên hiện lên thần sắc phức tạp mà nhìn y.

Ngũ quan của nam tử vẫn còn rất ngây ngô, nhưng trong đôi con ngươi phẳng lặng, phảng phất như không hề bị lay động…

Chí ít là phần lớn thời gian, Phó Kinh Hồng đều nhìn ra được, đúng là như thế.

Y rất yêu thích đôi mắt của Lãnh Tề Hiên, đôi con ngươi đen láy như vẩy mực, không có chút rung động nào.

Vậy mà vào lúc này, trong đôi con ngươi đó lại nổi lên từng gợn sóng.

Mà y, chính là người đã ném viên đá to xuống giếng cổ đó đi.

– Đã lâu không gặp.

Phó Kinh Hồng hơi nhíu mày nở nụ cười, đúng mực, không nóng cũng không lạnh.

Lãnh Tề Hiên càng hiện lên vẻ mặt phức tạp hơn, trong đôi con ngươi đen như mực, lại giống như đã dậy lên sóng lớn.

– Sư huynh…

Hắn lại gọi lên một tiếng, lại ngừng.

– Ân?

Phó Kinh Hồng vẫn đang nhướng mày, dù bận suy nghĩ nhưng vẫn ung dung chờ hắn lên tiếng tiếp.

– Sư huynh, huynh…

Lãnh Tề Hiên như là hạ quyết tâm, rốt cục, vừa mở miệng nói được ba chữ, rồi vừa dừng lại.

– Làm sao vậy?

Phó Kinh Hồng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đành phải mở miệng.

Nơi này vốn là chốn thị phi nơi, lúc nào cũng sẽ có thể có người đến…

Nghĩ đến đây…

– Tại sao đệ lại ở chỗ này?

Bỗng nhiên, Phó Kinh Hồng nhíu mày lại, mở miệng hỏi.

Lúc này, không phải là Lãnh Tề Hiên nên ở trong chính sảnh sao?

-… Ta thấy sư huynh đi ra, cũng liền đi theo ra. Tiếp theo, ta vẫn luôn đi theo ở phía sau sư huynh.

Lãnh Tề Hiên nhìn Phó Kinh Hồng một lúc, mới trả lời, nhưng đôi chân lông mày đều có chút nhíu lại.

Phó Kinh Hồng biết hắn đang nghi hoặc, nhưng trong lúc này lại không phải là thời cơ tốt để giải thích bất cứ cái gì, y chỉ liền hỏi:

– Đệ đi theo ta, có phải cũng đã nhìn thấy một bóng người màu vàng hay không?

– Bóng người màu vàng? Tựa hồ như là có. Chỉ có điều, cái bóng kia, vốn không phải là Tứ tiểu thư Mộ Dung hay sao?

Lãnh Tề Hiên hỏi ngược lại.

– … Ta cũng không biết. Sau khi vừa đi ra khỏi chính sảnh, liền nhìn thấy có bóng người ở trước mặt, liền nhanh chóng đi theo mà thôi.

Phó Kinh Hồng hàm hồ giải thích, không muốn để cho Lãnh Tề Hiên dính líu đến chuyện này quá sâu.

Lãnh Tề Hiên lại liếc mắt một cái nhìn Phó Kinh Hồng, đều đang mong chờ muốn biết được gì đó, ngay trong khi hắn đang muốn mở miệng, thì lại bị bàn tay của Phó Kinh Hồng chộp đến, kéo lấy ống tay áo của hắn.

– Nơi này, vốn không thích hợp để ở lâu. Trước tiên, hai ta nên quay trở về chính sảnh đi.

Phó Kinh Hồng đang trong trạng thái có tật giật mình, chỉ lo là một lúc nữa, lại có người đi tới đây, liền định trước tiên là phải cùng Lãnh Tề Hiên rời khỏi nơi này.

Bàn tay trong ống tay áo đang bị kéo lấy của Lãnh Tề Hiên đang run rẩy nhỏ đến mức khó có thể nào mà nhìn thấy được.

– Đi thôi.

Thấy Lãnh Tề Hiên vẫn không nhúc nhích, Phó Kinh Hồng không thể làm gì khác hơn là kéo lấy ống tay áo của hắn, lôi đi.

Nhưng vừa quay đầu, lại nhìn thấy Lãnh Tề Hiên đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào bàn tay của y, đang kéo ống tay áo của hắn, không biết là đang suy nghĩ gì.

– … Còn không đi mau?

Phó Kinh Hồng nhíu mày.

– … Được rồi.

Lãnh Tề Hiên trầm thấp đáp một tiếng.

Hai người liền đi qua hành lang dài, đi về chính sảnh.

Lãnh Tề Hiên đi cực kì chậm, Phó Kinh Hồng bất đắc dĩ cũng phải đành thả chậm lại bước chân.

Phó Kinh Hồng vẫn không chú ý bên ngoài mà trong đầu chỉ lo tập trung nghĩ về người áo vàng cùng với bức tranh họa mỹ nhân kia, cho nên, khi Lãnh Tề Hiên bỗng gọi y vài tiếng mà y cũng không hề nghe thấy.

Chờ đến khi y phục hồi tinh thần lại, liền nhìn thấy Lãnh Tề Hiên đã đứng lại, đôi con ngươi đen láy, thẳng tắp nhìn vào y.

Phó Kinh Hồng ngẩn người.

Phản xạ đầu tiên, chính là y chuyển tầm mắt đánh giá một vòng xem, nơi này là nơi nào. Y mới phát hiện ra, nơi này đã cách gian phòng kia đã rất xa, lại rất gần chính sảnh. Y mới thoáng thở phào nhẹ nhõm.

– Sư huynh…

Lãnh Tề Hiên lại gọi một tiếng. Tiếp theo, đôi con ngươi đen láy đều đang bình tĩnh nhìn chăm chú vào y.

– Lại làm sao vậy?

Phó Kinh Hồng thở dài một hơi, hỏi.

Rốt cuộc, lần này, Lãnh Tề Hiên cũng đã mở miệng, hắn nhìn Phó Kinh Hồng một lát, mới chậm rãi nói:

– Sư huynh, lần đó… Tại sao vậy?

Thấy Lãnh Tề Hiên rốt cục cũng đã chịu mở miệng hỏi, Phó Kinh Hồng lại thở phào nhẹ nhõm.

– … Cái gì mà tại sao?

– Tại sao… Lại muốn làm như vậy?

Lãnh Tề Hiên cau mày, cắn cắn môi dưới.

Phó Kinh Hồng phát hiện ra, Lãnh Tề Hiên lại học theo Bạch Luyện Hoa bắt đầu ăn nói mờ ám với cả cái động tác này nữa …

Bởi vì Bạch Luyện Hoa cũng rất thích cắn môi dưới a.

Chẳng lẽ, hai người bọn họ đã sớm bí mật quấn quýt lấy nhau rồi sao?

– Làm cái dạng gì chứ?

Phó Kinh Hồng nhíu mày.

– Như vậy… Đối với ta…

Lãnh Tề Hiên cúi thấp đầu, rũ mí mắt xuống.

– Là làm dạng nào đối với đệ a?

Phó Kinh Hồng nhíu mày nở nụ cười.

Lãnh Tề Hiên cắn chặt môi lại, tựa hồ là vẫn cứ không thể nào hạ nổi quyết tâm để nói trắng ra được cả.

– Chính là… Như vậy…

Da mặt vốn trắng nõn của hắn, lúc này do dùng sức, mà khiến cho da mặt càng thêm trắng bệch ra.

Mái tóc đen mun như mực đã được dây cột tóc buộc gọn lên ở sau gáy, lại vẫn có vài sợi tóc rũ xuống ở trước ngực.

Phó Kinh Hồng ngẩn người, lúc này, mới chú ý tới sợi dây cột tóc trên đầu của Lãnh Tề Hiên…

Chính là sợi dây buộc tóc vào lần đầu tiên gặp mặt, mà y đã đưa cho Lãnh Tề Hiên.

Tâm của Phó Kinh Hồng liền mềm nhũn không tên. Ở trong lòng, y vừa thở dài một hơi.

– Kỳ thực, lần đó… Huynh không cẩn thận trúng phải xuân dược. Lúc đó, ở xung quanh lại chỉ có mỗi một mình đệ, cho nên, nhất thời, huynh không kiềm chế được, liền…

Phó Kinh Hồng chỉ mới nói nửa câu liền ngừng lại. Mà, ở trên mặt của y lại lộ ra vẻ đau xót đúng mực, giống như là một vị tiền bối luôn yêu thương, bảo vệ hậu bối, nhưng lại làm ra chuyện không thể tha thứ được đối với hậu bối, mà rơi vào vô hạn hối tiếc, đã được y biểu hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Y thở dài một tiếng.

– … Đều là do xuân dược gây ra họa a.

Sau khi Lãnh Tề Hiên nghe xong, thì ngay lập tức, vẻ mặt của hắn lại càng thêm phức tạp.

– Chuyện đó, nhưng vì sao… Huynh lại ở mặt dưới?

Nhất thời, Phó Kinh Hồng sững sốt…

Hóa ra, đây mới là chuyện mà hắn cực kì xoắn xuýt sao?

– Khục…

Phó Kinh Hồng chỉ quay đầu đi, chuyển mắt hết nhìn trái rồi lại nhìn phải.

Một lúc lâu, Phó Kinh Hồng mới chậm rãi trả lời.

– Bởi vì… Bởi vì đệ là sư đệ của huynh…

– Mà, huynh lại là sư huynh của đệ…

Xác thực là y không nghĩ ra được cái cớ gì để ngụy biện cả.

… Trừ phi, trong giang hồ, thật sự có loại xuân dược có thể khiến người ta vừa trúng phải, liền sẽ tự động chịu khuất phục mà nằm dưới người khác a.

Lãnh Tề Hiên im lặng một trận, tầm mắt vẫn bình tĩnh nhìn về Phó Kinh Hồng.

– … Chính là như vậy đó,

Phó Kinh Hồng nhíu mày, nhìn hắn, lại nở nụ cười, một lúc lâu, y mới chậm rãi nói:

– Nếu đệ thực sự… Căm ghét chuyện đã xảy ra ngày ấy… Hai ta, liền quên đi thôi…

– … Xem như là việc này chưa bao giờ xảy ra…

– Làm sao có thể… Quên được…

Lãnh Tề Hiên lại tiếp tục rũ mắt xuống.

Phó Kinh Hồng bất đắc dĩ nở nụ cười:

– Vậy thì huynh cũng không thể làm gì khác hơn để bù đắp lại cho đệ. Nếu đệ thực sự đã cực kì căm ghét đến vậy, thì không bằng… Cứ đánh huynh một trận đi?

-… Không.

Lãnh Tề Hiên cúi đầu trầm giọng đáp.

– Vào ngày ấy, từ khi gặp được sư huynh, ta liền xem sư huynh như trưởng bối…

– Kỳ thực, ngày ấy… Trong lòng ta, nhưng là…

Phảng phất như là rốt cục hắn cũng sắp nói ra điều đã được ấp ủ ở trong lòng bấy lâu nay vậy. Hắn đang ngập ngừng định mở miệng, lại bị một giọng nói đột ngột vang lên, đánh gãy.

– Phó huynh. Vì sao vẫn còn chưa đi vào trong đây?

Người vừa đến, một thân bạch y, dịu dàng như ngọc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện