Edit: Ngũ Ngũ
Thẩm Vân không nói lời nào, ta thì ngồi nơi đó khoan thai nhấp trà cũng không lên tiếng, qua một hồi lâu, cuối cùng Thẩm Vân cũng khóc lên thành tiếng, cứ thút tha thút thít nhưng lại không nói nguyên do vì sao.
Trác Văn Tĩnh ở một bên thở dài nhìn ta nói: “Hoàng thượng, Đại hoàng tử vẫn còn là một hài tử, chuyện này nhắc tới cũng không phải lỗi của nó.”
Nghe hắn nói vậy, ta cảm thấy kinh ngạc, rồi sau đó hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Trẫm chưa từng thấy ngươi nổi giận như vậy bao giờ đấy.”
Trác Văn Tĩnh nhìn sang Thẩm Vân, cuối cùng mới khó xử đem sự tình nói qua một lần.
Nguyên lai là có một nội giam đi theo hầu hạ Thẩm Vân nói linh tinh bên tai nó, nói rằng Trác Văn Tĩnh sẽ sinh cho nó một đệ đệ, sau này không thương nó nữa các loại… Thẩm Vân từ nhỏ đã ở cạnh Trác Văn Tĩnh, nó nghe được lời này trong lòng liền quýnh lên, sau đó chạy đến hỏi Trác Văn Tĩnh nếu sinh đệ đệ thì có phải sẽ không cần nó nữa hay không.
Lời này nếu giả như một gia đình bình thường nói ra thì thực sự không có gì phiền toái như vậy, thế nhưng mà đặt ở hậu cung, bị kẻ có ý nghe được thì lại không giống thế. Cho nên Trác Văn Tĩnh mới nổi giận, xử phạt nội giam cùng thị vệ bên cạnh nó.
Nghe đến đó, ta hừ lạnh một tiếng nhìn Thẩm Vân nói: “Tâm tính không kiên định, dễ bị kẻ khác xúi giục, không biết lúc trưởng thành sẽ như thế nào đây.”
Thẩm Vân sợ hãi nhìn ta, thần sắc ủy khuất khó coi, Trác Văn Tĩnh cũng nhíu mày nhìn ta, tựa hồ cảm thấy kì lạ vì sao ta lại nói quá mức như vậy.
Suy nghĩ đến Thẩm Vân cũng không quá bốn tuổi, có thể còn chưa hiểu chuyện gì, cho nên ta hòa hoãn khẩu khí lại nói: “Thẩm Vân, Hoàng hậu đối xử với ngươi như thế nào, ngươi còn hiểu rõ ràng hơn trẫm, những loại lời như thế này ngày sau không được tùy tiện hỏi nữa, nếu ngươi bị Hoàng nãi nãi nghe được, có thể còn phạt nặng hơn nữa.”
Lúc nghe ta nhắc đến ba chữ Hoàng nãi nãi Thẩm Vân liền rụt cổ lại, trong lòng ta cười thầm, quả nhiên trong lòng nó sợ nhất uy nghiêm của mẫu hậu.
Cuối cùng ta nói vài lời dỗ dành, sau đó sai người dẫn nó lui ra.
“Nội giam nói những lời lung tung này đang ở đâu?” Đợi Thẩm Vân đi rồi, ta nhìn Trác Văn Tĩnh hỏi.
“Vi thần đã xử lý.” Trác Văn Tĩnh liếc nhìn ta đáp.
Ta nhướng mày lạnh giọng nói: “Nói mấy lời hồ loạn ngôn ngữ này, cũng không phải đánh qua một trận là có thể hiểu được, cái giếng cạn bên Ngự hoa viên nếu thêm một người nữa cũng còn chứa nổi đấy.”
Trác Văn Tĩnh nhìn ta nói: “Vi thần cũng nghĩ vậy, cho nên đã cho người làm như thế rồi.”
Nghe xong lời này của hắn, ta cảm thấy sững sờ, sau đó kinh ngạc nhìn hắn.
Trác Văn Tĩnh nhìn ta cười hỏi: “Hoàng thượng dường như rất kinh ngạc?”
Ta nhẹ gật đầu ăn ngay nói thật: “Trẫm nghĩ ngươi không muốn thấy cảnh đổ máu.”
“Đó chẳng qua là không gặp phải chuyện gì mà thôi.” Trác Văn Tĩnh nhìn xa xăm chậm rãi nói: “Trước đây xuất chinh nơi sa trường, có lần vi thần dẫn theo một tiểu đội đi mai phục, lại không hề nghĩ rằng gặp được tiểu đội của quân địch tại sa mạc… Đương nhiên sau cùng chúng ta thắng, bắt được 200 tù binh, nhưng do các tướng sĩ lúc đó không mang theo nhiều nước, mà những tên tù binh kia có vài kẻ không trung thực trộm nước, cho nên vi thần liền hạ lệnh chém hết toàn bộ. Sau đó bởi vì đầu lâu quá nhiều không mang theo hết, vì thế chỉ cắt lấy lỗ tai về triều lĩnh công. Nói đến thì đó là lần đầu thần giết địch lập được công trạng, từ đó về sau, quân công vô số, nhưng lại dùng đầu của thi thể mà xây nên.”
Dứt lời, Trác Văn Tĩnh nhìn hai tay của mình, không biết là đang nghĩ gì, thần sắc trong mắt mông lung trầm lặng làm cho người khác không thể nhìn thấu.
Ta liền mở miệng như không có việc gì nói: “Hai quân đối đầu, là địch không phải bạn, đương nhiên là ta sống ngươi chết. Nếu không làm như vậy, hôm nay không có lý gì mà ngươi vẫn còn đứng ở nơi đây hàn huyên tâm sự với trẫm như vậy.”
Trác Văn Tĩnh nghe lời này nhìn ta hỏi: “Hoàng thượng thực sự nghĩ như vậy sao? Không thấy cách làm của thần quá mức tàn nhẫn sao? Khi đó thần chỉ mới mười sáu tuổi.”
“Có gì tàn nhẫn?” Ta nhíu mày khó hiểu nói: “Trên chiến trường vốn là như thế, nếu ngươi không giết bọn họ, thì bọn họ sẽ giết ngươi, mười sáu tuổi thì sao, năm đó trẫm mười sáu tuổi có một tên quan viên nói trẫm phẩm hạnh không đoan chính, không phải đã bị trẫm dụng trượng hình giết chết sao? Nếu theo như lời ngươi vừa nói, so với ngươi trẫm chẳng phải còn tàn nhẫn hơn?”
Trác Văn Tĩnh nghe lời này của ta cười nói: “Vi thần vẫn nghĩ nguyên nhân Hoàng thượng không thích vi thần có lẽ là do sát khí trên người của mình quá nặng.”
Ta chợt sửng sốt nhìn hắn, ho khan hai tiếng nói: “Không phải như thế, nếu nói đến lý do thật sự thì chính là mẫu hậu đã dạy trẫm từ nhỏ rằng không được thích nam tử, hơn nữa… Hơn nữa lúc ấy là do phụ hoàng hạ chỉ ban hôn chứ không phải trẫm muốn lấy, đương nhiên trẫm sẽ có thành kiến đối với ngươi… Nhưng mà hiện tại trẫm đã biết rõ ngươi là người tốt rồi, sẽ không còn loại thành kiến này nữa.”
Trác Văn Tĩnh đứng ở đó nhìn ta, hồi lâu nhắm hai mắt lại hỏi: “Hoàng thượng có từng nghĩ qua hay không, biết đâu lúc ấy vi thần tiến cung là tự nguyện?”
“… Lời này của ngươi là có ý gì?” Ta nhíu mày trầm giọng hỏi.
Trác Văn Tĩnh cười nhạt một tiếng nhìn ta nói: “Tiên hoàng lúc đó đã từng hỏi qua ý kiến của vi thần, nói rằng nếu vi thần không đồng ý thì sẽ cho Tiết Vân tiến cung, Tiên hoàng bảo tính tình Tiết Vân rất tốt. Nếu lúc ấy Tiết Vân tiến cung, thì bây giờ có khả năng Như phi đã là Hoàng hậu rồi. Thế nhưng mà vi thần nghe xong liền đồng ý, Tiên hoàng vì sợ vi thần chịu ủy khuất cho nên thời điểm Hoàng thượng đăng cơ liền lập nam hậu.”
Trác Văn Tĩnh nói xong không hề nhìn ta, thần sắc cô đơn nhìn về nơi khác, ta nhíu mày càng sâu nhìn hắn hỏi: “Trác Văn Tĩnh, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? Hôm nay tại sao lại trở nên kì lạ như vậy?”
“… Hoàng thượng, vi thần chỉ muốn nói với Hoàng thượng đây mới chính là con người thật của thần, mà không phải là người như Hoàng thượng vẫn thấy.” Trác Văn Tĩnh ngừng lại một chút rồi đáp.
Ta nghe xong cười một tiếng, sau đó đi đến trước mặt hắn nâng nhẹ cằm của hắn hỏi: “Vậy ngươi muốn ở trong mắt trẫm, ngươi là loại người gì?”
Mặt Trác Văn Tĩnh lập tức đỏ lên, thậm chí ta có thể cảm giác độ nóng trên da thịt hắn. Nhưng mà cho dù như vậy, hắn vẫn nhìn thẳng vào mắt của ta nói: “Vi thần cảm thấy, nếu trong lòng Hoàng thượng xem vi thần là người tốt thì thật tốt quá, vi thần chỉ sợ sau này sẽ làm Hoàng thượng thất vọng.”
Ta nghe xong càng vui ra mặt, sau đó chậm rãi tới gần hắn hỏi: “Thật sự thấy tốt?”
Trác Văn Tĩnh không đáp mà chỉ lẳng lặng nhìn ta.
Ta cười hai tiếng đem hắn ôm vào trong ngực rồi thấp giọng nói: “Ngươi ở trong lòng trẫm đích thực là rất tốt, trẫm không biết hôm nay vì sao ngươi lại nói những lời kì lạ như thế, nhưng mà cho dù ngươi là loại người như thế nào trẫm cũng đều thấy rất tốt.”
“Hoàng thượng mà nói như vậy, sẽ làm vi thần tưởng là thật đấy.” Trác Văn Tĩnh khẽ thở dài nói.
“Đó là sự thật mà, không cần ‘tưởng’ thật.” Ta nói.
Người trong ngực không lên tiếng nữa, chỉ im lặng để cho ta ôm.
Sau khi ta từ Giao Thái điện đi ra, ta không ghé qua Ngự thư phòng mà tiến thẳng về Bàn Long điện, sau đó ngoại trừ Nguyên Bảo ra ta để tất cả mọi người lui xuống.
Người đi hết rồi, ta liền hỏi Nguyên Bảo: “Nguyên Bảo, ngươi nói xem hôm nay Hoàng hậu hắn làm sao vậy? Sao đột nhiên trở nên kì quái như thế?”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tài cảm thấy chính là Hoàng hậu nương nương trong lòng đang bất an, mới nói ra những lời như vậy.” Nguyên Bảo thấp giọng đáp.
“Trong lòng bất an?”
Nguyên Bảo gật đầu nói: “Nô tài thấy rằng, Hoàng hậu nương nương đại khái không ngờ rằng Hoàng thượng sẽ ghé qua vào lúc đó. Hoàng hậu nương nương từ đó đến nay chưa bao giờ xử trí tàn bạo như vậy trước mặt của ngài, cho nên… Cho nên cảm thấy bất an, vì thế dứt khoát nói ra.”
Nghe được những lời này của Nguyên Bảo, ta suy nghĩ một chút rồi thầm gật đầu đồng ý, hóa ra chính là lý do này.
Nhưng phải chăng Trác Văn Tĩnh muốn nhiều hơn? Có phải ta làm người quá thất bại rồi không
Thẩm Vân không nói lời nào, ta thì ngồi nơi đó khoan thai nhấp trà cũng không lên tiếng, qua một hồi lâu, cuối cùng Thẩm Vân cũng khóc lên thành tiếng, cứ thút tha thút thít nhưng lại không nói nguyên do vì sao.
Trác Văn Tĩnh ở một bên thở dài nhìn ta nói: “Hoàng thượng, Đại hoàng tử vẫn còn là một hài tử, chuyện này nhắc tới cũng không phải lỗi của nó.”
Nghe hắn nói vậy, ta cảm thấy kinh ngạc, rồi sau đó hỏi: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Trẫm chưa từng thấy ngươi nổi giận như vậy bao giờ đấy.”
Trác Văn Tĩnh nhìn sang Thẩm Vân, cuối cùng mới khó xử đem sự tình nói qua một lần.
Nguyên lai là có một nội giam đi theo hầu hạ Thẩm Vân nói linh tinh bên tai nó, nói rằng Trác Văn Tĩnh sẽ sinh cho nó một đệ đệ, sau này không thương nó nữa các loại… Thẩm Vân từ nhỏ đã ở cạnh Trác Văn Tĩnh, nó nghe được lời này trong lòng liền quýnh lên, sau đó chạy đến hỏi Trác Văn Tĩnh nếu sinh đệ đệ thì có phải sẽ không cần nó nữa hay không.
Lời này nếu giả như một gia đình bình thường nói ra thì thực sự không có gì phiền toái như vậy, thế nhưng mà đặt ở hậu cung, bị kẻ có ý nghe được thì lại không giống thế. Cho nên Trác Văn Tĩnh mới nổi giận, xử phạt nội giam cùng thị vệ bên cạnh nó.
Nghe đến đó, ta hừ lạnh một tiếng nhìn Thẩm Vân nói: “Tâm tính không kiên định, dễ bị kẻ khác xúi giục, không biết lúc trưởng thành sẽ như thế nào đây.”
Thẩm Vân sợ hãi nhìn ta, thần sắc ủy khuất khó coi, Trác Văn Tĩnh cũng nhíu mày nhìn ta, tựa hồ cảm thấy kì lạ vì sao ta lại nói quá mức như vậy.
Suy nghĩ đến Thẩm Vân cũng không quá bốn tuổi, có thể còn chưa hiểu chuyện gì, cho nên ta hòa hoãn khẩu khí lại nói: “Thẩm Vân, Hoàng hậu đối xử với ngươi như thế nào, ngươi còn hiểu rõ ràng hơn trẫm, những loại lời như thế này ngày sau không được tùy tiện hỏi nữa, nếu ngươi bị Hoàng nãi nãi nghe được, có thể còn phạt nặng hơn nữa.”
Lúc nghe ta nhắc đến ba chữ Hoàng nãi nãi Thẩm Vân liền rụt cổ lại, trong lòng ta cười thầm, quả nhiên trong lòng nó sợ nhất uy nghiêm của mẫu hậu.
Cuối cùng ta nói vài lời dỗ dành, sau đó sai người dẫn nó lui ra.
“Nội giam nói những lời lung tung này đang ở đâu?” Đợi Thẩm Vân đi rồi, ta nhìn Trác Văn Tĩnh hỏi.
“Vi thần đã xử lý.” Trác Văn Tĩnh liếc nhìn ta đáp.
Ta nhướng mày lạnh giọng nói: “Nói mấy lời hồ loạn ngôn ngữ này, cũng không phải đánh qua một trận là có thể hiểu được, cái giếng cạn bên Ngự hoa viên nếu thêm một người nữa cũng còn chứa nổi đấy.”
Trác Văn Tĩnh nhìn ta nói: “Vi thần cũng nghĩ vậy, cho nên đã cho người làm như thế rồi.”
Nghe xong lời này của hắn, ta cảm thấy sững sờ, sau đó kinh ngạc nhìn hắn.
Trác Văn Tĩnh nhìn ta cười hỏi: “Hoàng thượng dường như rất kinh ngạc?”
Ta nhẹ gật đầu ăn ngay nói thật: “Trẫm nghĩ ngươi không muốn thấy cảnh đổ máu.”
“Đó chẳng qua là không gặp phải chuyện gì mà thôi.” Trác Văn Tĩnh nhìn xa xăm chậm rãi nói: “Trước đây xuất chinh nơi sa trường, có lần vi thần dẫn theo một tiểu đội đi mai phục, lại không hề nghĩ rằng gặp được tiểu đội của quân địch tại sa mạc… Đương nhiên sau cùng chúng ta thắng, bắt được 200 tù binh, nhưng do các tướng sĩ lúc đó không mang theo nhiều nước, mà những tên tù binh kia có vài kẻ không trung thực trộm nước, cho nên vi thần liền hạ lệnh chém hết toàn bộ. Sau đó bởi vì đầu lâu quá nhiều không mang theo hết, vì thế chỉ cắt lấy lỗ tai về triều lĩnh công. Nói đến thì đó là lần đầu thần giết địch lập được công trạng, từ đó về sau, quân công vô số, nhưng lại dùng đầu của thi thể mà xây nên.”
Dứt lời, Trác Văn Tĩnh nhìn hai tay của mình, không biết là đang nghĩ gì, thần sắc trong mắt mông lung trầm lặng làm cho người khác không thể nhìn thấu.
Ta liền mở miệng như không có việc gì nói: “Hai quân đối đầu, là địch không phải bạn, đương nhiên là ta sống ngươi chết. Nếu không làm như vậy, hôm nay không có lý gì mà ngươi vẫn còn đứng ở nơi đây hàn huyên tâm sự với trẫm như vậy.”
Trác Văn Tĩnh nghe lời này nhìn ta hỏi: “Hoàng thượng thực sự nghĩ như vậy sao? Không thấy cách làm của thần quá mức tàn nhẫn sao? Khi đó thần chỉ mới mười sáu tuổi.”
“Có gì tàn nhẫn?” Ta nhíu mày khó hiểu nói: “Trên chiến trường vốn là như thế, nếu ngươi không giết bọn họ, thì bọn họ sẽ giết ngươi, mười sáu tuổi thì sao, năm đó trẫm mười sáu tuổi có một tên quan viên nói trẫm phẩm hạnh không đoan chính, không phải đã bị trẫm dụng trượng hình giết chết sao? Nếu theo như lời ngươi vừa nói, so với ngươi trẫm chẳng phải còn tàn nhẫn hơn?”
Trác Văn Tĩnh nghe lời này của ta cười nói: “Vi thần vẫn nghĩ nguyên nhân Hoàng thượng không thích vi thần có lẽ là do sát khí trên người của mình quá nặng.”
Ta chợt sửng sốt nhìn hắn, ho khan hai tiếng nói: “Không phải như thế, nếu nói đến lý do thật sự thì chính là mẫu hậu đã dạy trẫm từ nhỏ rằng không được thích nam tử, hơn nữa… Hơn nữa lúc ấy là do phụ hoàng hạ chỉ ban hôn chứ không phải trẫm muốn lấy, đương nhiên trẫm sẽ có thành kiến đối với ngươi… Nhưng mà hiện tại trẫm đã biết rõ ngươi là người tốt rồi, sẽ không còn loại thành kiến này nữa.”
Trác Văn Tĩnh đứng ở đó nhìn ta, hồi lâu nhắm hai mắt lại hỏi: “Hoàng thượng có từng nghĩ qua hay không, biết đâu lúc ấy vi thần tiến cung là tự nguyện?”
“… Lời này của ngươi là có ý gì?” Ta nhíu mày trầm giọng hỏi.
Trác Văn Tĩnh cười nhạt một tiếng nhìn ta nói: “Tiên hoàng lúc đó đã từng hỏi qua ý kiến của vi thần, nói rằng nếu vi thần không đồng ý thì sẽ cho Tiết Vân tiến cung, Tiên hoàng bảo tính tình Tiết Vân rất tốt. Nếu lúc ấy Tiết Vân tiến cung, thì bây giờ có khả năng Như phi đã là Hoàng hậu rồi. Thế nhưng mà vi thần nghe xong liền đồng ý, Tiên hoàng vì sợ vi thần chịu ủy khuất cho nên thời điểm Hoàng thượng đăng cơ liền lập nam hậu.”
Trác Văn Tĩnh nói xong không hề nhìn ta, thần sắc cô đơn nhìn về nơi khác, ta nhíu mày càng sâu nhìn hắn hỏi: “Trác Văn Tĩnh, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? Hôm nay tại sao lại trở nên kì lạ như vậy?”
“… Hoàng thượng, vi thần chỉ muốn nói với Hoàng thượng đây mới chính là con người thật của thần, mà không phải là người như Hoàng thượng vẫn thấy.” Trác Văn Tĩnh ngừng lại một chút rồi đáp.
Ta nghe xong cười một tiếng, sau đó đi đến trước mặt hắn nâng nhẹ cằm của hắn hỏi: “Vậy ngươi muốn ở trong mắt trẫm, ngươi là loại người gì?”
Mặt Trác Văn Tĩnh lập tức đỏ lên, thậm chí ta có thể cảm giác độ nóng trên da thịt hắn. Nhưng mà cho dù như vậy, hắn vẫn nhìn thẳng vào mắt của ta nói: “Vi thần cảm thấy, nếu trong lòng Hoàng thượng xem vi thần là người tốt thì thật tốt quá, vi thần chỉ sợ sau này sẽ làm Hoàng thượng thất vọng.”
Ta nghe xong càng vui ra mặt, sau đó chậm rãi tới gần hắn hỏi: “Thật sự thấy tốt?”
Trác Văn Tĩnh không đáp mà chỉ lẳng lặng nhìn ta.
Ta cười hai tiếng đem hắn ôm vào trong ngực rồi thấp giọng nói: “Ngươi ở trong lòng trẫm đích thực là rất tốt, trẫm không biết hôm nay vì sao ngươi lại nói những lời kì lạ như thế, nhưng mà cho dù ngươi là loại người như thế nào trẫm cũng đều thấy rất tốt.”
“Hoàng thượng mà nói như vậy, sẽ làm vi thần tưởng là thật đấy.” Trác Văn Tĩnh khẽ thở dài nói.
“Đó là sự thật mà, không cần ‘tưởng’ thật.” Ta nói.
Người trong ngực không lên tiếng nữa, chỉ im lặng để cho ta ôm.
Sau khi ta từ Giao Thái điện đi ra, ta không ghé qua Ngự thư phòng mà tiến thẳng về Bàn Long điện, sau đó ngoại trừ Nguyên Bảo ra ta để tất cả mọi người lui xuống.
Người đi hết rồi, ta liền hỏi Nguyên Bảo: “Nguyên Bảo, ngươi nói xem hôm nay Hoàng hậu hắn làm sao vậy? Sao đột nhiên trở nên kì quái như thế?”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tài cảm thấy chính là Hoàng hậu nương nương trong lòng đang bất an, mới nói ra những lời như vậy.” Nguyên Bảo thấp giọng đáp.
“Trong lòng bất an?”
Nguyên Bảo gật đầu nói: “Nô tài thấy rằng, Hoàng hậu nương nương đại khái không ngờ rằng Hoàng thượng sẽ ghé qua vào lúc đó. Hoàng hậu nương nương từ đó đến nay chưa bao giờ xử trí tàn bạo như vậy trước mặt của ngài, cho nên… Cho nên cảm thấy bất an, vì thế dứt khoát nói ra.”
Nghe được những lời này của Nguyên Bảo, ta suy nghĩ một chút rồi thầm gật đầu đồng ý, hóa ra chính là lý do này.
Nhưng phải chăng Trác Văn Tĩnh muốn nhiều hơn? Có phải ta làm người quá thất bại rồi không
Danh sách chương