Edit: Ngũ Ngũ
Tuy trên mặt ta không có biểu tình gì, trong lòng lại có chút minh bạch vì sao Trác Luân lại xuất hiện ở chỗ này. Ta ho khan một tiếng đi vào, Trác Luân cùng Trác Văn Tĩnh vội vàng hành lễ, ta nâng Trác Văn Tĩnh dậy rồi nói với Trác Luân: “Thừa tướng không cần đa lễ.”
Trác Luân đứng dậy, giương mắt nhìn tay của ta đang nắm tay của Trác Văn Tĩnh, con ngươi của ông có chút trầm xuống, nhưng mà vẫn đứng sang một bên không lên tiếng. Trong lòng ta đối với phản ứng của ông ta rất hài lòng.
Sau khi cùng Trác Văn Tĩnh ngồi xuống, ta nhìn Trác Luân nói: “Thừa tướng, ngồi.”
Trác Luân khom người tạ ân, sau đó ngồi xuống.
Sau khi an tọa, đều không ai lên tiếng, bầu không khí có chút trầm mặc, nhìn hai người ta cười khẽ hai tiếng hỏi: “Thừa tướng, lần Điện thí này, Lại bộ và Lễ bộ đã chuẩn bị tới đâu rồi?”
“Khởi bẩm Hoàng thượng, về chuyện Điện thí, Lễ bộ cùng Lại bộ đã chuẩn bị tương đối hoàn tất, chỉ là có vài vấn đề nhỏ cần thương thảo lại một phen.” Trác Luân đứng dậy hồi đáp.
Ta nghe xong gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi, Điện thí lần này nhất định phải chuẩn bị cẩn thận, ngoại trừ những người được giao phó ra, cũng đừng cho phép ai xen vào những chuyện không nên xen vào.”
Trác Luân nghe xong lời nói của ta liền sửng sốt, bất quá rất nhanh liền lấy lại tinh thần, thanh âm lạnh nhạt đáp ‘vi thần tuân chỉ’, ta nhìn ông ta mỉm cười hỏi: “Còn có thời gian gần đây có nghe nói gì đến nạn lụt hay không?”
Trác Luân thần sắc chính trực đáp: “Cái này thật không có nghe đến.”
Ta ‘ân’ một tiếng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu như có, cho dù chỉ là một chút tin tức, ngươi nhất định phải kiểm tra trước, rồi sau đó đến nội điện bẩm báo cho trẫm, bằng không đến khi việc xảy ra e rằng chuyện nhỏ cũng biến thành chuyện lớn rồi, ta và ngươi chỉ sợ không kịp trở tay đấy.”
Trác Luân dè dặt đáp ‘dạ’.
Nhìn ông ta cẩn thận từng li từng tí như vậy, trong lòng ta cảm thấy hài lòng, chỉ là trên mặt không biểu lộ ra mà hỏi: “Thừa tướng, từ lúc thượng triều đến bây giờ, trẫm nhìn thấy sắc mặt của ngươi luôn trầm tư, thần sắc có phần lo lắng, có phải là có tâm sự gì hay không?”
Trác Luân nghe xong câu hỏi của ta thần sắc trở nên do dự, sau đó khom người nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần… Vi thần chỉ là cảm thấy Hoàng hậu nương nương hiện tại vẫn còn trẻ người non dạ, việc chấp chưởng Phượng ấn e rằng nên thương thảo lại.”
“Thừa tướng có phải là đang lo lắng mẫu hậu sẽ trách tội Văn Tĩnh hay không?” Ta nâng tách trà lên nhấp môi hỏi.
Trác Luân vội đáp: “Vi thần không dám, những lời này chỉ là suy nghĩ trong lòng mà thôi, Thái hậu nương nương nhân từ độ lượng, lại chấp chưởng Phượng ấn nhiều năm như vậy, so ra thì Hoàng hậu nương nương chẳng qua là có vài phần trọng ổn mà thôi, vi thần chỉ là lo lắng Hoàng hậu nương nương tuổi còn nhỏ, không chịu nổi đại sự, thỉnh Hoàng thượng nghĩ lại.”
Nghe xong lời này của ông, ta nghiêng đầu suy nghĩ nhìn Trác Văn Tĩnh hỏi: “Ý của ngươi thì sao?”
Trác Văn Tĩnh liếc nhìn ta, âm thanh cung kính đáp: “Mọi chuyện đều nghe theo sự phân phó của Hoàng thượng.”
“Việc kia trong lòng của ngươi không có ý gì khác sao? Trong lòng của ngươi là muốn chấp chưởng hậu cung này hay là không muốn? Chính ngươi cũng không xác định được sao?” Ta nhìn hắn thấp giọng hỏi: “Ngươi cũng đã biết, tuy rằng trẫm là thiên tử, thế nhưng mà có đôi khi cũng sẽ mắc sai lầm đấy, một quyết định sai lầm như vậy giáng lên đầu của ngươi, sẽ mang đến cho ngươi rất nhiều phiền phức, chẳng lẽ ngươi không muốn thừa dịp đại cục chưa định mà thay đổi suy nghĩ của trẫm để tránh những phiền toái sau này hay sao?”
“Hoàng thượng, nếu quả thật muốn biết suy nghĩ của vi thần đối với việc chấp chưởng hậu cung, thì đáp án chính là không sao cả, có chấp chưởng Phượng ấn hay là không thì đối với vi thần mà nói đều giống nhau cả, cho nên phiền toái hay không phiền toái cũng như vậy đấy, huống chi, huống chi vi thần tin tưởng Hoàng thượng.” Trác Văn Tĩnh nhìn ta khẽ cười nói, thế nhưng mà sâu trong đôi mắt của hắn lại mang theo một tia ảm đạm ta không hiểu, ta tin tưởng lời hắn nói, có thể ta cũng tin tưởng vào hai mắt của mình, chỉ là rốt cuộc trong lòng hắn nghĩ như thế nào, nếu hắn không nói, ta cũng không có cách nào biết được.
Ta thở dài nói: “Tốt cho một câu ‘không sao cả’, nếu ngươi đã nói như vậy rồi thì sau khi tảo thiện xong, ngươi theo trẫm đến cung Phượng Nghi tiếp chưởng Phượng ấn.”
Trác Văn Tĩnh ‘dạ’.
Trác Luân vẫn luôn ở bên cạnh nghe chúng ta nói chuyện, thần sắc mờ mịt không rõ.
Ta nhìn Trác Luân cười cười, sau đó nhìn rò cát: “Thừa tướng, ngươi hãy lưu lại trong cung dùng bữa chung luôn a.”
Trác Luân vội vàng tạ ân.
Nguyên Bảo không ở đây, chuyện nghiệm độc đương nhiên do Bồi Tú kiểm tra, hắn làm vô cùng cẩn thận cũng rất chân thành, sau khi nghiệm qua, hắn đem thức ăn dọn lên, ta cùng Trác Văn Tĩnh, Trác Luân liền tiến lên dùng bữa, Bồi Tú hầu hạ bên cạnh ta.
Lần này ta và Trác Văn Tĩnh ngồi đối diện nhau, Trác Luân ngồi ở bên cạnh hắn, ta cũng không nói gì, chỉ nếm thử bát cháo thịt.
Rõ ràng là Trác Luân dùng tảo thiện trong nơm nớp lo sợ đấy, ta ở một bên nhìn mà trong lòng cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ, đại khái là ông ta lần đầu tiên được ta lưu lại trong cung dùng bữa, cho nên mới hoảng sợ như vậy, nếu là Tiết Thanh, lúc ăn không chừng còn thư thái hơn cả ta.
Bởi vì đều có tâm sự, bữa cơm này mọi người đều có chút nuốt không trôi, ta cũng không miễn cưỡng mình, tùy tiện ăn vài miếng rồi lệnh cho người dọn xuống.
Dùng bữa xong sau đó trở lại chính điện, đúng lúc gặp Nguyên Bảo trở về, Bồi Tú vội vàng lui đến phía sau hắn, ta tức thì nhìn hắn hỏi: “Thái sư thế nào rồi? Thân thể khỏe không?”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, thân thể Thái sư không có gì trở ngại, chỉ là chân có chút không linh hoạt, thái y đã xoa bóp giúp ngài ấy một phen, hiện tại đã đỡ hơn nhiều, thái y còn nói nên tịnh dưỡng thêm một thời gian ngắn nữa.” Nguyên Bảo rũ mắt đáp.
Ta nghe xong gật đầu nói: “Phái người đi lấy chút dược liệu đả thông kinh mạch ra, nhớ lấy loại quý nhất, bổ nhất ấy, đều mang đến cho Thái sư, cho ông ta hảo hảo tịnh dưỡng.”
Nguyên Bảo đáp lời.
Sau khi mọi chuyện đã xong xuôi, ta nhìn Nguyên Bảo cười nói: “Lệnh cho Ngự phòng đưa một ít điểm tâm ngọt, ngươi nhận lấy mà dùng, đừng để bị đói. Dẫn bọn họ lui xuống hết đi.”
“Nô tài tạ Hoàng thượng ban thưởng.” Nguyên Bảo quỳ xuống nói, ta ‘ân’, hắn đứng dậy, sau đó dẫn theo nội giam cùng cung nữ đều lui xuống hết.
Sau khi bọn họ đi rồi, ta nhìn Trác Luân nghiêm mặt nói: “Thừa tướng, trẫm hiểu rõ trong lòng của ngươi đang lo lắng cái gì, ngươi là sợ Hoàng hậu trở thành người hứng mũi chịu sào, cho nên mới bất an a.”
Trác Luân nghe xong sắc mặt biến hóa, ta phất phất tay nói: “Thừa tướng không cần sợ hãi, trẫm chỉ là muốn nói với ngươi trẫm sẽ tìm biện pháp cho việc đó, miễn cho trong lòng ngươi còn do dự.” Trác Luân đứng ở đó trầm lặng không nói.
“Trong năm năm trẫm đăng cơ này đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, đột nhiên hiểu được, muốn vãn hồi nhưng cảm thấy mất phương hướng, mấy ngày nay có vài chuyện hồ nháo trên triều bất quá chỉ trùng hợp mà thôi, muốn đem toàn bộ triều đình này chỉnh lý lại đó cũng không phải chuyện dễ dàng gì… Ngươi không cần phải gánh trách nhiệm thay trẫm, trẫm cũng không phải cái loại người không biết hối cải, nếu đã nhận thức được sai lầm của mình, thì sẽ nghĩ biện pháp để bù đắp lại. Trẫm cũng biết trước kia trẫm sủng ái Tiết gia nhiều hơn, thế cho nên bọn họ mới coi trời bằng vung, những việc này trẫm đều biết, là trẫm sai rồi.” Ta nhìn cảnh vật bên ngoài cửa nhàn nhạt nói: “Đối với Hoàng hậu cùng Trác gia, trong lòng trẫm thấy hổ thẹn, rõ ràng là Thừa tướng đứng đầu quan viên, thế nhưng quyền lực thực ra lại không lớn, trẫm đều nhìn thấu hết rồi, bằng không thì trưởng ngục trong Hình bộ đại lao làm sao dám vô lễ như vậy với ngươi, những chuyện này không nói nữa… Lần này để cho Hoàng hậu tiếp chưởng Phượng ấn, trẫm cũng biết Hoàng hậu sẽ gặp những khó khăn gì, sẽ có bao nhiêu kẻ ngáng chân hắn, chờ hắn phạm sai lầm. Nghĩ lại thì, nếu trẫm âm thầm sủng ái có lẽ hắn sẽ không gặp phải tai họa gì, thế nhưng mà khi trẫm suy nghĩ cẩn thận, tuy chuyện này nhìn qua thì rất lớn, đối với Văn Tĩnh cũng không hẳn không phải là một loại bảo hộ. Bây giờ cả thiên hạ này đều quan sát Văn Tĩnh, nếu hắn không làm sai cái gì, ai lại dám công khai đối đầu với hắn? Mà ngay cả Thái hậu trước mắt cũng không thể tùy tiện khi nhục hắn, tuy rằng có thể bị sách sử ghi lại là một người lòng dạ hẹp hòi, nhưng mà chuyện nào cũng có hai mặt của nó, nhìn qua thì rất nguy hiểm đấy, nhưng có lẽ ở phương diện khác lại rất an toàn.”
“Hoàng thượng nhìn xa trông rộng, vi thần không thể sánh bằng.” Trác Luân nói.
Ta quay đầu lại nhìn ông ta như có như không cười nói: “Thừa tướng, sẵn tiện hôm nay ngươi có ở đây, trẫm vẫn còn một việc muốn nói, trẫm sở dĩ muốn khẳng định vị trí chủ nhân của Văn Tĩnh trong hậu cung này nguyên nhân lớn nhất không phải là muốn nhìn Trác gia đấu với Tiết gia, cũng không phải muốn để ngươi thừa cơ đánh bại Tiết gia, trẫm chỉ là muốn mượn cơ hội để dọn sẵn cho Văn Tĩnh một con đường, hắn là Hoàng hậu của trẫm, trẫm muốn một Thái tử, nhưng mà nếu một Hoàng hậu không có quyền thế thì Thái tử cũng chẳng có uy quyền, ở chốn hậu cung này, việc đó đồng nghĩa với con đường chết, ngươi hiểu chưa?”
Trác Luân sắc mặt kinh hãi nhìn xung quanh, ta lạnh giọng nói: “Yên tâm đi, Nguyên Bảo đang ở bên ngoài thì sẽ không có kẻ nào dám lén lút nghe trộm, lời này ngoại trừ Văn Tĩnh với trẫm, cũng chỉ có ngươi nghe được.”
Trác Luân rũ mắt mấp máy miệng muốn nói gì đó, ta lại nói: “Không cần nói thêm nữa. việc này trong lòng ngươi tự biết là được, về phần Tiết gia ngươi cứ như trước để cho bọn họ tùy tiện hành động, để cho bọn họ nắm không rõ, thật thật giả giả, giả giả thật thật bị làm cho mê muội.”
Trác Luân vội vàng đáp ứng, nói tới đây đã xong, ta nhân tiện nói: “Không còn việc gì khác, ngươi lui xuống đi.”
Trác Luân bái tạ lui ra.
Chờ sau khi ông ta rời khỏi, ta nhìn về phía Trác Văn Tĩnh, nghĩ đến chuyện đêm qua cơ thể liền có chút nóng lên, ta hỏi: “Thân thể còn đau không?”
Đúng lúc hắn đang nhìn ta, nghe đến chuyện đó gương mặt xấu hổ ửng đỏ lên, đưa mắt nhìn ta, như có như không nhẹ gật đầu, ta cười khẽ hai tiếng rồi bước lên nắm tay của hắn nói: “Trẫm với ngươi đến cung Phượng Nghi thôi.”
Trác Văn Tĩnh ‘ân’.
Thời điểm đến cung Phượng Nghi, dĩ nhiên mẫu hậu vẫn còn đang bệnh, sắc mặt hết sức khó coi.
Đối với hành động của ta dĩ nhiên bà biết ta đến vì chuyện gì, ngay cả liếc mắt nhìn ta cùng với Trác Văn Tĩnh bà cũng không thèm.
Lúc Trác Văn Tĩnh hành lễ với bà, bị mẫu hậu châm chọc khiêu khích một phen, ta ở một bên khẽ cười rồi cố ý nói sang vài chuyện khác, sau đó thì hai bên đều trầm mặc.
Rốt cuộc mẫu hậu cũng để cho Trác Văn Tĩnh đứng lên, sau đó phân phó cho Nhược Lan lấy hộp gấm ra nhìn ta cười lạnh nói: “Hoàng thượng hôm nay tới, không phải vì cái Phượng ấn này sao? Ai gia cho là được.” Dứt lời bà đem Phượng ấn ném xuống đất.
Ấn tín từ trong hộp gấm lăn ra, đụng vào cửa ra vào nằm trên bệ thạch, sau cùng còn làm mẻ một góc nhỏ.
Bên trong cung Phượng Nghi liền trầm lặng xuống, ta bất đắc dĩ đem ấn tín nhặt lên, sau đó tiện tay đưa luôn cho Trác Văn Tĩnh nói: “Mẫu hậu, người cần gì phải khổ sở như vậy, nhi thần chẳng qua chỉ lo cho sức khỏe của người mà thôi.”
Mẫu hậu hừ lạnh một tiếng nói: “Thân thể ai gia vẫn còn tốt, Hoàng thượng không phải còn sự vụ bận rộn sao? Hôm nay ai gia không giữ ngươi lại, trở về đi.”
Nhìn gương mặt lạnh nhạt của bà, ta thở dài, sau đó cùng Trác Văn Tĩnh hành lễ ly khai cung Phượng Nghi.
Lúc đưa Trác Văn Tĩnh về Giao Thái điện ta nói: “Việc tiếp chưởng Phượng ấn vốn nên làm lễ long trọng, nhưng lần này phải để ngươi chịu ủy khuất rồi.”
Trác Văn Tĩnh nhìn ta, đôi mắt đỏ lên nói: “Hoàng thượng, cái vi thần quan tâm không phải chuyện này.”
Vậy ngươi quan tâm cái gì? Ta nhướng mày khó hiểu, hắn chỉ đứng một bên mỉm cười không lên tiếng.
Thời khắc đó chẳng biết tại sao ta lại đột nhiên cảm thấy, kỳ thật tâm người này vẫn cách xa ta lắm, tuy rằng hắn yêu thích ta, vì ta mà nguyện ý làm mọi chuyện, thế nhưng mà ta vẫn không thể hiểu hắn…
Không hiểu suy nghĩ của hắn đến cùng là muốn cái gì…
Tuy trên mặt ta không có biểu tình gì, trong lòng lại có chút minh bạch vì sao Trác Luân lại xuất hiện ở chỗ này. Ta ho khan một tiếng đi vào, Trác Luân cùng Trác Văn Tĩnh vội vàng hành lễ, ta nâng Trác Văn Tĩnh dậy rồi nói với Trác Luân: “Thừa tướng không cần đa lễ.”
Trác Luân đứng dậy, giương mắt nhìn tay của ta đang nắm tay của Trác Văn Tĩnh, con ngươi của ông có chút trầm xuống, nhưng mà vẫn đứng sang một bên không lên tiếng. Trong lòng ta đối với phản ứng của ông ta rất hài lòng.
Sau khi cùng Trác Văn Tĩnh ngồi xuống, ta nhìn Trác Luân nói: “Thừa tướng, ngồi.”
Trác Luân khom người tạ ân, sau đó ngồi xuống.
Sau khi an tọa, đều không ai lên tiếng, bầu không khí có chút trầm mặc, nhìn hai người ta cười khẽ hai tiếng hỏi: “Thừa tướng, lần Điện thí này, Lại bộ và Lễ bộ đã chuẩn bị tới đâu rồi?”
“Khởi bẩm Hoàng thượng, về chuyện Điện thí, Lễ bộ cùng Lại bộ đã chuẩn bị tương đối hoàn tất, chỉ là có vài vấn đề nhỏ cần thương thảo lại một phen.” Trác Luân đứng dậy hồi đáp.
Ta nghe xong gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi, Điện thí lần này nhất định phải chuẩn bị cẩn thận, ngoại trừ những người được giao phó ra, cũng đừng cho phép ai xen vào những chuyện không nên xen vào.”
Trác Luân nghe xong lời nói của ta liền sửng sốt, bất quá rất nhanh liền lấy lại tinh thần, thanh âm lạnh nhạt đáp ‘vi thần tuân chỉ’, ta nhìn ông ta mỉm cười hỏi: “Còn có thời gian gần đây có nghe nói gì đến nạn lụt hay không?”
Trác Luân thần sắc chính trực đáp: “Cái này thật không có nghe đến.”
Ta ‘ân’ một tiếng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu như có, cho dù chỉ là một chút tin tức, ngươi nhất định phải kiểm tra trước, rồi sau đó đến nội điện bẩm báo cho trẫm, bằng không đến khi việc xảy ra e rằng chuyện nhỏ cũng biến thành chuyện lớn rồi, ta và ngươi chỉ sợ không kịp trở tay đấy.”
Trác Luân dè dặt đáp ‘dạ’.
Nhìn ông ta cẩn thận từng li từng tí như vậy, trong lòng ta cảm thấy hài lòng, chỉ là trên mặt không biểu lộ ra mà hỏi: “Thừa tướng, từ lúc thượng triều đến bây giờ, trẫm nhìn thấy sắc mặt của ngươi luôn trầm tư, thần sắc có phần lo lắng, có phải là có tâm sự gì hay không?”
Trác Luân nghe xong câu hỏi của ta thần sắc trở nên do dự, sau đó khom người nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần… Vi thần chỉ là cảm thấy Hoàng hậu nương nương hiện tại vẫn còn trẻ người non dạ, việc chấp chưởng Phượng ấn e rằng nên thương thảo lại.”
“Thừa tướng có phải là đang lo lắng mẫu hậu sẽ trách tội Văn Tĩnh hay không?” Ta nâng tách trà lên nhấp môi hỏi.
Trác Luân vội đáp: “Vi thần không dám, những lời này chỉ là suy nghĩ trong lòng mà thôi, Thái hậu nương nương nhân từ độ lượng, lại chấp chưởng Phượng ấn nhiều năm như vậy, so ra thì Hoàng hậu nương nương chẳng qua là có vài phần trọng ổn mà thôi, vi thần chỉ là lo lắng Hoàng hậu nương nương tuổi còn nhỏ, không chịu nổi đại sự, thỉnh Hoàng thượng nghĩ lại.”
Nghe xong lời này của ông, ta nghiêng đầu suy nghĩ nhìn Trác Văn Tĩnh hỏi: “Ý của ngươi thì sao?”
Trác Văn Tĩnh liếc nhìn ta, âm thanh cung kính đáp: “Mọi chuyện đều nghe theo sự phân phó của Hoàng thượng.”
“Việc kia trong lòng của ngươi không có ý gì khác sao? Trong lòng của ngươi là muốn chấp chưởng hậu cung này hay là không muốn? Chính ngươi cũng không xác định được sao?” Ta nhìn hắn thấp giọng hỏi: “Ngươi cũng đã biết, tuy rằng trẫm là thiên tử, thế nhưng mà có đôi khi cũng sẽ mắc sai lầm đấy, một quyết định sai lầm như vậy giáng lên đầu của ngươi, sẽ mang đến cho ngươi rất nhiều phiền phức, chẳng lẽ ngươi không muốn thừa dịp đại cục chưa định mà thay đổi suy nghĩ của trẫm để tránh những phiền toái sau này hay sao?”
“Hoàng thượng, nếu quả thật muốn biết suy nghĩ của vi thần đối với việc chấp chưởng hậu cung, thì đáp án chính là không sao cả, có chấp chưởng Phượng ấn hay là không thì đối với vi thần mà nói đều giống nhau cả, cho nên phiền toái hay không phiền toái cũng như vậy đấy, huống chi, huống chi vi thần tin tưởng Hoàng thượng.” Trác Văn Tĩnh nhìn ta khẽ cười nói, thế nhưng mà sâu trong đôi mắt của hắn lại mang theo một tia ảm đạm ta không hiểu, ta tin tưởng lời hắn nói, có thể ta cũng tin tưởng vào hai mắt của mình, chỉ là rốt cuộc trong lòng hắn nghĩ như thế nào, nếu hắn không nói, ta cũng không có cách nào biết được.
Ta thở dài nói: “Tốt cho một câu ‘không sao cả’, nếu ngươi đã nói như vậy rồi thì sau khi tảo thiện xong, ngươi theo trẫm đến cung Phượng Nghi tiếp chưởng Phượng ấn.”
Trác Văn Tĩnh ‘dạ’.
Trác Luân vẫn luôn ở bên cạnh nghe chúng ta nói chuyện, thần sắc mờ mịt không rõ.
Ta nhìn Trác Luân cười cười, sau đó nhìn rò cát: “Thừa tướng, ngươi hãy lưu lại trong cung dùng bữa chung luôn a.”
Trác Luân vội vàng tạ ân.
Nguyên Bảo không ở đây, chuyện nghiệm độc đương nhiên do Bồi Tú kiểm tra, hắn làm vô cùng cẩn thận cũng rất chân thành, sau khi nghiệm qua, hắn đem thức ăn dọn lên, ta cùng Trác Văn Tĩnh, Trác Luân liền tiến lên dùng bữa, Bồi Tú hầu hạ bên cạnh ta.
Lần này ta và Trác Văn Tĩnh ngồi đối diện nhau, Trác Luân ngồi ở bên cạnh hắn, ta cũng không nói gì, chỉ nếm thử bát cháo thịt.
Rõ ràng là Trác Luân dùng tảo thiện trong nơm nớp lo sợ đấy, ta ở một bên nhìn mà trong lòng cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ, đại khái là ông ta lần đầu tiên được ta lưu lại trong cung dùng bữa, cho nên mới hoảng sợ như vậy, nếu là Tiết Thanh, lúc ăn không chừng còn thư thái hơn cả ta.
Bởi vì đều có tâm sự, bữa cơm này mọi người đều có chút nuốt không trôi, ta cũng không miễn cưỡng mình, tùy tiện ăn vài miếng rồi lệnh cho người dọn xuống.
Dùng bữa xong sau đó trở lại chính điện, đúng lúc gặp Nguyên Bảo trở về, Bồi Tú vội vàng lui đến phía sau hắn, ta tức thì nhìn hắn hỏi: “Thái sư thế nào rồi? Thân thể khỏe không?”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, thân thể Thái sư không có gì trở ngại, chỉ là chân có chút không linh hoạt, thái y đã xoa bóp giúp ngài ấy một phen, hiện tại đã đỡ hơn nhiều, thái y còn nói nên tịnh dưỡng thêm một thời gian ngắn nữa.” Nguyên Bảo rũ mắt đáp.
Ta nghe xong gật đầu nói: “Phái người đi lấy chút dược liệu đả thông kinh mạch ra, nhớ lấy loại quý nhất, bổ nhất ấy, đều mang đến cho Thái sư, cho ông ta hảo hảo tịnh dưỡng.”
Nguyên Bảo đáp lời.
Sau khi mọi chuyện đã xong xuôi, ta nhìn Nguyên Bảo cười nói: “Lệnh cho Ngự phòng đưa một ít điểm tâm ngọt, ngươi nhận lấy mà dùng, đừng để bị đói. Dẫn bọn họ lui xuống hết đi.”
“Nô tài tạ Hoàng thượng ban thưởng.” Nguyên Bảo quỳ xuống nói, ta ‘ân’, hắn đứng dậy, sau đó dẫn theo nội giam cùng cung nữ đều lui xuống hết.
Sau khi bọn họ đi rồi, ta nhìn Trác Luân nghiêm mặt nói: “Thừa tướng, trẫm hiểu rõ trong lòng của ngươi đang lo lắng cái gì, ngươi là sợ Hoàng hậu trở thành người hứng mũi chịu sào, cho nên mới bất an a.”
Trác Luân nghe xong sắc mặt biến hóa, ta phất phất tay nói: “Thừa tướng không cần sợ hãi, trẫm chỉ là muốn nói với ngươi trẫm sẽ tìm biện pháp cho việc đó, miễn cho trong lòng ngươi còn do dự.” Trác Luân đứng ở đó trầm lặng không nói.
“Trong năm năm trẫm đăng cơ này đã làm rất nhiều chuyện sai lầm, đột nhiên hiểu được, muốn vãn hồi nhưng cảm thấy mất phương hướng, mấy ngày nay có vài chuyện hồ nháo trên triều bất quá chỉ trùng hợp mà thôi, muốn đem toàn bộ triều đình này chỉnh lý lại đó cũng không phải chuyện dễ dàng gì… Ngươi không cần phải gánh trách nhiệm thay trẫm, trẫm cũng không phải cái loại người không biết hối cải, nếu đã nhận thức được sai lầm của mình, thì sẽ nghĩ biện pháp để bù đắp lại. Trẫm cũng biết trước kia trẫm sủng ái Tiết gia nhiều hơn, thế cho nên bọn họ mới coi trời bằng vung, những việc này trẫm đều biết, là trẫm sai rồi.” Ta nhìn cảnh vật bên ngoài cửa nhàn nhạt nói: “Đối với Hoàng hậu cùng Trác gia, trong lòng trẫm thấy hổ thẹn, rõ ràng là Thừa tướng đứng đầu quan viên, thế nhưng quyền lực thực ra lại không lớn, trẫm đều nhìn thấu hết rồi, bằng không thì trưởng ngục trong Hình bộ đại lao làm sao dám vô lễ như vậy với ngươi, những chuyện này không nói nữa… Lần này để cho Hoàng hậu tiếp chưởng Phượng ấn, trẫm cũng biết Hoàng hậu sẽ gặp những khó khăn gì, sẽ có bao nhiêu kẻ ngáng chân hắn, chờ hắn phạm sai lầm. Nghĩ lại thì, nếu trẫm âm thầm sủng ái có lẽ hắn sẽ không gặp phải tai họa gì, thế nhưng mà khi trẫm suy nghĩ cẩn thận, tuy chuyện này nhìn qua thì rất lớn, đối với Văn Tĩnh cũng không hẳn không phải là một loại bảo hộ. Bây giờ cả thiên hạ này đều quan sát Văn Tĩnh, nếu hắn không làm sai cái gì, ai lại dám công khai đối đầu với hắn? Mà ngay cả Thái hậu trước mắt cũng không thể tùy tiện khi nhục hắn, tuy rằng có thể bị sách sử ghi lại là một người lòng dạ hẹp hòi, nhưng mà chuyện nào cũng có hai mặt của nó, nhìn qua thì rất nguy hiểm đấy, nhưng có lẽ ở phương diện khác lại rất an toàn.”
“Hoàng thượng nhìn xa trông rộng, vi thần không thể sánh bằng.” Trác Luân nói.
Ta quay đầu lại nhìn ông ta như có như không cười nói: “Thừa tướng, sẵn tiện hôm nay ngươi có ở đây, trẫm vẫn còn một việc muốn nói, trẫm sở dĩ muốn khẳng định vị trí chủ nhân của Văn Tĩnh trong hậu cung này nguyên nhân lớn nhất không phải là muốn nhìn Trác gia đấu với Tiết gia, cũng không phải muốn để ngươi thừa cơ đánh bại Tiết gia, trẫm chỉ là muốn mượn cơ hội để dọn sẵn cho Văn Tĩnh một con đường, hắn là Hoàng hậu của trẫm, trẫm muốn một Thái tử, nhưng mà nếu một Hoàng hậu không có quyền thế thì Thái tử cũng chẳng có uy quyền, ở chốn hậu cung này, việc đó đồng nghĩa với con đường chết, ngươi hiểu chưa?”
Trác Luân sắc mặt kinh hãi nhìn xung quanh, ta lạnh giọng nói: “Yên tâm đi, Nguyên Bảo đang ở bên ngoài thì sẽ không có kẻ nào dám lén lút nghe trộm, lời này ngoại trừ Văn Tĩnh với trẫm, cũng chỉ có ngươi nghe được.”
Trác Luân rũ mắt mấp máy miệng muốn nói gì đó, ta lại nói: “Không cần nói thêm nữa. việc này trong lòng ngươi tự biết là được, về phần Tiết gia ngươi cứ như trước để cho bọn họ tùy tiện hành động, để cho bọn họ nắm không rõ, thật thật giả giả, giả giả thật thật bị làm cho mê muội.”
Trác Luân vội vàng đáp ứng, nói tới đây đã xong, ta nhân tiện nói: “Không còn việc gì khác, ngươi lui xuống đi.”
Trác Luân bái tạ lui ra.
Chờ sau khi ông ta rời khỏi, ta nhìn về phía Trác Văn Tĩnh, nghĩ đến chuyện đêm qua cơ thể liền có chút nóng lên, ta hỏi: “Thân thể còn đau không?”
Đúng lúc hắn đang nhìn ta, nghe đến chuyện đó gương mặt xấu hổ ửng đỏ lên, đưa mắt nhìn ta, như có như không nhẹ gật đầu, ta cười khẽ hai tiếng rồi bước lên nắm tay của hắn nói: “Trẫm với ngươi đến cung Phượng Nghi thôi.”
Trác Văn Tĩnh ‘ân’.
Thời điểm đến cung Phượng Nghi, dĩ nhiên mẫu hậu vẫn còn đang bệnh, sắc mặt hết sức khó coi.
Đối với hành động của ta dĩ nhiên bà biết ta đến vì chuyện gì, ngay cả liếc mắt nhìn ta cùng với Trác Văn Tĩnh bà cũng không thèm.
Lúc Trác Văn Tĩnh hành lễ với bà, bị mẫu hậu châm chọc khiêu khích một phen, ta ở một bên khẽ cười rồi cố ý nói sang vài chuyện khác, sau đó thì hai bên đều trầm mặc.
Rốt cuộc mẫu hậu cũng để cho Trác Văn Tĩnh đứng lên, sau đó phân phó cho Nhược Lan lấy hộp gấm ra nhìn ta cười lạnh nói: “Hoàng thượng hôm nay tới, không phải vì cái Phượng ấn này sao? Ai gia cho là được.” Dứt lời bà đem Phượng ấn ném xuống đất.
Ấn tín từ trong hộp gấm lăn ra, đụng vào cửa ra vào nằm trên bệ thạch, sau cùng còn làm mẻ một góc nhỏ.
Bên trong cung Phượng Nghi liền trầm lặng xuống, ta bất đắc dĩ đem ấn tín nhặt lên, sau đó tiện tay đưa luôn cho Trác Văn Tĩnh nói: “Mẫu hậu, người cần gì phải khổ sở như vậy, nhi thần chẳng qua chỉ lo cho sức khỏe của người mà thôi.”
Mẫu hậu hừ lạnh một tiếng nói: “Thân thể ai gia vẫn còn tốt, Hoàng thượng không phải còn sự vụ bận rộn sao? Hôm nay ai gia không giữ ngươi lại, trở về đi.”
Nhìn gương mặt lạnh nhạt của bà, ta thở dài, sau đó cùng Trác Văn Tĩnh hành lễ ly khai cung Phượng Nghi.
Lúc đưa Trác Văn Tĩnh về Giao Thái điện ta nói: “Việc tiếp chưởng Phượng ấn vốn nên làm lễ long trọng, nhưng lần này phải để ngươi chịu ủy khuất rồi.”
Trác Văn Tĩnh nhìn ta, đôi mắt đỏ lên nói: “Hoàng thượng, cái vi thần quan tâm không phải chuyện này.”
Vậy ngươi quan tâm cái gì? Ta nhướng mày khó hiểu, hắn chỉ đứng một bên mỉm cười không lên tiếng.
Thời khắc đó chẳng biết tại sao ta lại đột nhiên cảm thấy, kỳ thật tâm người này vẫn cách xa ta lắm, tuy rằng hắn yêu thích ta, vì ta mà nguyện ý làm mọi chuyện, thế nhưng mà ta vẫn không thể hiểu hắn…
Không hiểu suy nghĩ của hắn đến cùng là muốn cái gì…
Danh sách chương