Edit: Ngũ Ngũ
Rời khỏi Giao Thái điện, ta phân phó quay về Ngự thư phòng. Có nội giam tiến lên bẩm báo nói Trác Luân đến đây cầu kiến, đang chờ tại Ngự thư phòng, ta nghe xong gật đầu biểu thị đã biết. Bởi vì hiện tại Nguyên Bảo không có ở đây, nên nội giam kia vịn tay ta xuống.
Nội giam kia lớn lên mi mục thanh tú, tuổi không lớn lắm, ngược lại có đôi mắt thập phần linh động, một bộ dáng thư thái ung dung. Lúc hồi cung không ngồi liễn, chính là chậm rãi mà đi. Trên đường nhàn rỗi không việc gì thú vị, ta liền nhìn nội giam bên cạnh hỏi: “Ngươi là người bên Nguyên Bảo sao? Trẫm trước kia chưa từng nhìn thấy ngươi?”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tài tên Bồi Tú, chính Nguyên tổng quản chọn vào. Do ở bên ngoài điện hầu hạ, cho nên Hoàng thượng không thường nhìn thấy.” Bồi Tú nhỏ giọng hồi đáp.
Ta nhìn hắn rất lễ phép, vì vậy cười hỏi: “Bồi Tú đúng không, ngươi vào cung từ năm bao nhiêu tuổi?”
“Nô tài tám tuổi đã tiến cung, hiện tại được mười năm rồi.” Bồi Tú đáp.
Ta gật đầu nói: “Nói như vậy cũng không sai biệt với Nguyên Bảo lắm.”
“Nô tài vạn lần may mắn nên được Nguyên tổng quản chọn lựa hầu hạ bên cạnh Hoàng thượng.” Bồi Tú bộ dạng phục tùng rũ mắt xuống nói.
Nghe xong lời này của hắn, ta cười cười không lên tiếng nhưng trong lòng thầm nghĩ, trách không được mọi người đều nói trong cung đều là những kẻ tai mắt khôn khéo. Bồi Tú hiển nhiên cũng không ngoại lệ, chỉ một câu nói lại không đụng chạm đến ai nhưng cũng không bỏ sót ai.
Nếu sau này hắn trèo lên cao được huy hoàng, Nguyên Bảo nghe lời nói hôm nay của hắn cũng không thể ghen ghét được. Mà nếu không được chủ tử vừa ý, người khác cũng sẽ không nói hắn vong ân phụ nghĩa các loại, thật là một người thông minh, ta nghĩ như vậy thầm cười.
Lúc đi đến ngoài cửa Ngự thư phòng, ta nhàn nhạt nói câu thông bẩm.
Bồi Tú ngẩng đầu lên hô to: “Hoàng thượng giá lâm Ngự thư phòng.” Dứt lời vươn tay ra, trong lòng ta khẽ động, vẻ mặt thản nhiên vịn cổ tay của hắn, chậm rãi hướng Ngự thư phòng đi tới.
Lúc đến nơi, Trác Luân cùng Chung Dung vội vàng hành lễ. Sau khi ngồi vào long ỷ, ta cho phép bọn họ đứng dậy. Tiếp đó liếc nhìn hai người hỏi: “Đã xảy chuyện gì, sao sắc mặt đều kém thế này? Là do chuyện trẫm phân phó quá sức mệt nhọc hay sao?”
Hai người đưa mắt nhìn nhau. Lúc dự định hành lễ thỉnh tội, ta miễn cưỡng mà nói: “Đừng hành lễ, nói đi, lại xảy ra chuyện gì?”
Chung Dung cùng Trác Luân đều có chút do dự, sau đó Chung Dung tiến lên một bước nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, chuyện là vi thần đã tìm thấy Tiết Song, bây giờ đang nhốt tại Hình bộ đại lao.”
“Đã tìm được? Chuyện tốt ah, tìm được ở đâu?” Ta dựa trên long ỷ hướng hắn nhàn nhạt hỏi.
Lúc này, Bồi Tú bưng tách trà dâng lên cho ta. Ta tiếp nhận nhấp môi, chờ Chung Dung trả lời.
Chung Dung liếc nhìn ta, sắc mặt có chút khó coi nói: “Tìm được tại tiểu lâu Tần Sở trên đường Liễu Xuân.”
Ta nghe xong liền nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng nói: “Tiết Song này cũng quá lớn mật a, bỏ trốn khỏi đại lao, còn tưởng thiên hạ này là của hắn. Tiểu lâu Tần Sở, trái lại là một nơi ẩn nấp tốt. Bất quá nói đi phải nói lại, tìm được tên này cũng rất nhanh, xem ra Hình bộ đích thực đã chỉnh lý tốt rồi. Được rồi, không nói đến những chuyện này nữa, nếu đã tìm được thì cứ dựa vào hình luật mà xử lý. Lúc lên công đường thẩm vấn, cần phải làm như thế nào thì theo đó mà làm.”
Chung Dung đáp lời, ta nghĩ nghĩ lại nói: “Lúc thẩm tra, nếu hắn ở trên công đường nói một câu không nghe lọt cũng phải nhớ kỹ cho trẫm. Lấy kiện án ra đối chiếu để trẫm nhìn xem cái tên này có thể nói ra nguyên do gì.”
Sau khi truyền lệnh cho Chung Dung, hắn lui xuống hai bước.
Cho Chung Dung đứng qua một bên, ta nhìn bộ dạng tiều tụy của Trác Luân cười nói: “Trác ái khanh, làm sao mà sắc mặt của ngươi còn kém hơn cả Chung Dung nữa? Chuyện của Hình bộ thật sự quá phiền muộn?”
Trác Luân nhìn ta chắp tay nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần chỉ là…”
“Chỉ là cái gì, đã đến đây rồi mà còn chần chờ gì nữa, cứ nói thẳng ra xem.” Ta cười nhạt đánh gãy lời ông ta mà hỏi: “Hình bộ đã thành bộ dạng gì, trẫm cũng không phải chưa thấy qua. Nói đi, là ai ở bên trong gây khó dễ?”
Trác Luân nghe xong lời của ta thần sắc liền trở nên nghiêm nghị. Đột nhiên xốc vạt áo lên, quỳ trên mặt đất nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, vì việc này có liên quan đến Lữ gia, nên vi thần không biết phải xử lý như thế nào.”
Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Trác Luân, ta mấp máy miệng cảm thấy có chút tò mò hỏi: “Gia nhân Lữ gia? Bọn họ làm cái gì? Chẳng lẽ lại còn muốn cướp pháp trường hay sao?”
Trác Luân quỳ ở đó do dự đáp: “Cướp pháp trường thì chắc không dám, chỉ là… Chỉ là Lữ phu nhân dẫn theo hơn một trăm nhân khẩu già trẻ Lữ gia quỳ tại cửa ra vào Hình bộ đại lao, một mực phản đối chuyện xử tội Lữ Trung, vô luận thần có khuyên nhủ như thế nào cũng đều bất động. Bởi vì đều là tức phụ* và hài tử nên không dám tùy tiện dụng hình, hiện tại các nàng vẫn còn quỳ ở đó. Vi thần lấy làm hổ thẹn…”
*Tức phụ: phụ nữ đã có chồng.
“Làm càn.” Không đợi Trác Luân nói hết lời, ta liền đem tách trà nhỏ ném xuống đất quát: “Quả thực là làm phản hết rồi, trong mắt Lữ gia hắn còn có quốc pháp hay không, còn có vị hoàng đế là trẫm này hay không? Chỉ là một phu nhân mà lại dám cả gan uy hiếp Hình bộ, quả thực tội đáng chết vạn lần.”
Nói đến sau cùng lửa giận trong lòng đã nóng hết ruột gan, nhìn Chung Dung nói: “Chung Dung, ngươi tự mình dẫn người đến phủ Thái sư, thỉnh ông ấy đến Hình bộ nhìn xem. Nếu đến ông ta cũng không thể xử lý được chuyện này, thì kêu ông ta cùng Lữ gia cứ quỳ hết ở đó mà chờ chết, không cần tới gặp trẫm.”
Dứt lời ta phất áo ly khai đi ra cửa, Nguyên Bảo đã đứng chờ sẵn ở nơi đó rồi. Hắn đi theo bên cạnh ta, Bồi Tú cũng tiến lên phía trước, vịn ta đến Bàn Long điện.
Trở lại Bàn Long điện, trong lòng ta vẫn cảm thấy khó chịu, tức chết ta rồi, Lữ gia quả thực làm ta tức chết. Ta thật muốn nhìn xem Lữ gia bọn họ làm càn đến mức nào, là dựa vào ai mà dám kiêu ngạo như vậy.
“Hoàng thượng, xin người bớt giận.” Nguyên Bảo bưng tách trà cho ta nói. Ta tiếp nhận nhấp một ngụm cố áp chế lửa giận trong lòng, sau đó nhìn hắn chất vấn: “Có thể không tức giận được sao? Lữ gia bọn họ bây giờ muốn làm gì đây? Bức vua thoái vị? Mưu đồ tạo phản?”
“Hoàng thượng…” Nguyên Bảo sợ hãi kêu lên, sắc mặt tái nhợt quỳ xuống thỉnh tội.
“Không phải là tội của các ngươi, thỉnh tội cái gì.” Ta nhìn hắn nói: “Đứng lên đi, đừng làm trẫm phiền muộn hơn nữa.”
Nguyên Bảo vội vàng đứng lên, để cho những người hầu hạ khác lui xuống, bản thân thì đứng bên cạnh ta không lên tiếng.
Ta ngồi ở đó uống một tách trà, sau đó nhìn Nguyên Bảo nói: “Nguyên Bảo, phái người đến Ngự thư phòng mời Trác Luân đến đây, những người khác nên làm chuyện gì thì làm đi.”
Nguyên Bảo nhanh nhẹn đi đến cửa, gọi một tiểu thái giám đi tuyên chỉ.
Chờ hắn làm xong hết mọi chuyện, ta nhìn hắn hỏi: “Bồi Tú hầu hạ bên ngoài điện là do ngươi tuyển chọn?” Nguyên Bảo nghe xong lời của ta liền sửng sốt, sau đó cười nói: “Là do nô tài chọn đấy, vừa tới hầu hạ Hoàng thượng được hai tháng.”
Ta nhẹ gật đầu thản nhiên nói: “Trước hết cứ lưu lại hắn ở ngoài điện, sau này nếu có người hầu hạ bên cạnh trẫm ngươi phải tỉ mỉ kiểm tra.”
Nguyên Bảo nghe xong lời này có chút kinh ngạc nhìn ta, ta hừ lạnh một tiếng nói: “Trong nội cung nhiều kẻ phức tạp, trẫm biết rõ những kẻ lần trước cấu kết với bên ngoài truyền lại tin tức nhưng không muốn nói đến. Bên cạnh trẫm trừ ngươi ra, ai cũng không tin được. Nói riêng Bồi Tú này cũng không phải người đơn giản, chỉ là một kẻ hầu hạ bên ngoài điện không gặp trẫm được mấy lần, lại biết lúc nào nên vịn trẫm, trẫm làm động tác gì liền biết trẫm muốn uống trà. Ánh mắt của hắn luôn chăm chú để ý đến trẫm đây này… Đương nhiên, trẫm biết đây không phải là lỗi của ngươi, trẫm cũng không có tính toán gì với ngươi. Trước hết cứ để hắn ở bên ngoài, đừng đánh rắn động cỏ, cho trẫm nhìn xem người này đến từ nơi nào đây.”
Nguyên Bảo nghe xong liền đáp ứng.
Tuy ta không nói gì, nhưng trong lòng lại âm thầm nghĩ đến, có lẽ nên thừa dịp lần đó nổi giận mà đem tất cả những người phục thị trong ngoài đổi hết một lần.
Lúc nghĩ như vậy, thì Trác Luân cũng đến đây rồi. Để cho ông ta vào điện, hành lễ xong, ta nói: “Trác ái khanh, ngồi đi.”
Trác Luân ngồi ở đó, ta nhìn ông ta rồi nói: “Chuyện Hình bộ ngươi không cần bận tâm, cứ nhìn xem Thái sư xử lý ra sao, ngươi chỉ cần ở một bên giám sát kỹ càng. Còn những kẻ trong đại lao thì tuyệt đối không cho bọn họ tiếp xúc với bên ngoài.”
Trác Luân đáp ứng.
Nói xong những chuyện phiền lòng này, ta cười hỏi: “Trẫm có nghe nói Trác Nhiên thường ra ngoài ngao du giang hồ phải không?”
Trác Luân nghe xong lời của ta liền sửng sốt, sau đó vội đáp: “Trác Nhiên tính tình thất thường, là một tên rất ngốc, vi thần để cho nó đi tứ phương nhìn mà học hỏi, tránh nó ở kinh thành gây chuyện phiền toái.”
Trác Luân cẩn thận từng li từng tí trả lời. Ta cũng hiểu rõ, giang hồ cùng triều đình đều rất hỗn tạp, lăn lộn trên triều đình so với trong giang hồ cũng khó mà nói cái nào tốt hơn. Trác Luân lo lắng cũng là lẽ thường tình.
Đoán như vậy, ta nói: “Vừa rồi ở chỗ Hoàng hậu trẫm có nhìn thấy hắn, ngược lại rất tuấn tú nho nhã, hành vi ngay thẳng.” Sắc mặt Trác Luân khẽ biến, đứng lên muốn nói gì đó, ta khua tay nói: “Trác khanh, ngồi xuống đi. Trẫm nói những lời này không có ý tứ gì khác, trẫm chỉ muốn Trác Nhiên giúp trẫm một việc. Tuy nhiên trẫm hiểu rõ, nếu chuyện này do chính trẫm phân phó cho hắn thì hắn có thể không vui vẻ gì. Bởi vì thế cho nên mới nhờ ngươi giúp đỡ.”
“Chuyện Hoàng thượng giao phó, vi thần có chết vạn lần cũng không chối từ, mà Trác Nhiên nó lại càng không dám.” Trác Luân vội đáp.
Nhìn bộ dạng kinh sợ của Trác Luân, ta rũ mắt xuống thản nhiên nói: “Trẫm muốn nhờ hắn hỗ trợ tìm một người, nhưng người này chỉ có thể âm thầm tìm kiếm, không thể công khai dò xét, thời điểm tìm không thể kinh động đến triều đình cũng không thể kinh động võ lâm. Sau khi tìm được thì áp giải về kinh thành cho trẫm, nếu người nọ không nghe theo, liền giết tại chỗ. Nhưng mà nhất định sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nếu như hắn có thê thiếp hài tử, đem về kinh thành cho trẫm xử trí.”
“Vi thần tuân chỉ.” Trác Luân thần sắc nghiêm nghị hỏi: “Xin cả gan hỏi người Hoàng thượng muốn tìm là người phương nào? Phạm phải tội gì? Cư ngụ tại đâu?”
“Chỗ trẫm có một bức họa của kẻ đó, còn có lệnh bài của trẫm ngươi đều cầm đưa cho Trác Nhiên.” Ta nhìn về phía xa thản nhiên nói: “Ngoại trừ Trác Nhiên, trẫm cũng có phái người khác đi tìm. Chỉ là ngươi cần phải nói cho Trác Nhiên nhớ kỹ, việc này là chuyện trọng đại. Trẫm bởi vì hắn là đệ đệ của Hoàng hậu nên mới tin tưởng hắn, không nên cô phụ sự kỳ vọng của trẫm. Về phần kẻ đó tội gì, trẫm chỉ có thể nói, người nọ từng bị Tiết gia từ chối làm thông gia, tên gọi Trần Kiến Quang…”
Nói đến đó, thanh âm của ta đột nhiên hạ xuống, trong lòng chợt đau nhói.
Trần Kiến Quang…
thêm về Vadim Shatilov nè
Danh sách chương