Editor: Ngoc Nguyen Ruby (Đá quý đỏ - 红宝石)
Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)
Đại cữu của Hạ Trì Uyển, Vân Thiên Tĩnh, mặc một bộ trường bào xanh sẫm, hàng lông mày rậm như lưỡi d.a.o sắc bén, đôi mắt đen sâu như màn đêm, toát ra khí thế uy nghiêm.
Trong ba trai một gái của Vân Triển Bằng, trưởng tử Vân Thiên Tĩnh là người giống Vân Triển Bằng nhất.
Bước chân mang quân ủng cứng cáp, sải bước vang dội, khiến Vân Thiên Tĩnh càng thêm uy nghiêm, không thể xâm phạm.
Hạ Bá Nhiên đâu chỉ là lúc gặp Vân Triển Bằng mới sinh ra ảo giác phải ngẩng đầu nhìn, mà ngay cả khi đối diện với ba nhi tử Vân gia, hắn vẫn cảm thấy mình thấp kém hơn hẳn.
Qua khe rèm, Hạ Trì Uyển nhìn thấy vẻ lúng túng thoáng qua trên mặt Hạ Bá Nhiên, khẽ mỉm cười.
Cũng phải thôi, phụ thân nàng vốn không phải người có trách nhiệm, tự nhiên khi đối mặt với ba vị cữu cữu xuất chúng như vậy, trong lòng sinh ra hổ thẹn cũng là điều dễ hiểu.
Vân Thiên Tĩnh lạnh lùng liếc nhìn Hạ Bá Nhiên.
“Tướng gia cứ yên tâm để Uyển Nhi ở lại phủ Đại tướng quân, chúng ta tuyệt đối sẽ không để Uyển Nhi trở thành gánh nặng của tướng gia.”
Câu nói này của Vân Thiên Tĩnh không khỏi mang theo sự châm biếm.
Hạ Trì Uyển xưa nay luôn là một đứa trẻ ngoan, chưa từng gây ra chuyện gì phiền toái cho tướng phủ.
Ngược lại là Hạ Bá Nhiên – người làm phụ thân – thỉnh thoảng gặp rắc rối trong triều chính, cần đến phủ Đại tướng quân ra tay giúp đỡ, lại phải nhờ cậy đến nữ nhi này.
Vân Thiên Tĩnh cùng phụ mẫu mình cũng có suy nghĩ giống nhau, cho dù không thích Hạ Bá Nhiên, nhưng nể mặt Hạ Trì Uyển mà vẫn sẵn lòng giúp đỡ đôi chút.
Chỉ là, Vân Thiên Tĩnh nhận ra, phủ Đại tướng quân đã nhiều lần giúp tướng phủ, vậy mà Hạ Bá Nhiên không những không biết trân trọng Hạ Trì Uyển, ngược lại còn không biết xấu hổ, vô sỉ lợi dụng nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vân Thiên Tĩnh hối hận, lẽ ra ngay từ khi Tứ muội qua đời, hắn nên xông vào tướng phủ, đánh cho Hạ Bá Nhiên một trận ra trò.
Sau đó, bất chấp lời ra tiếng vào, đưa Uyển Nhi về phủ Đại tướng quân nuôi dưỡng mới phải.
Nhìn thấy Vân Thiên Tĩnh – vị đại cữu này, Hạ Trì Uyển không khỏi cảm thấy áy náy, hốc mắt cay cay.
Dù nàng đã trưởng thành, nhưng vẫn còn nhớ rõ năm nàng mười tuổi, mẫu thân qua đời, đại cữu sợ nàng không còn chỗ dựa sẽ bị bắt nạt ở tướng phủ, đã từng muốn đón nàng về phủ Đại tướng quân.
Chỉ vì khi đó nàng nghe lời dụ dỗ của Thu di nương, thêm vào phụ thân lúc ấy tỏ ra quan tâm, nên nàng đã khóc lóc đòi ở lại tướng phủ, thậm chí còn mắng đại cữu là người xấu, khiến nàng trở thành đứa trẻ không cha không mẹ.
Chính vào ngày hôm đó, Hạ Bá Nhiên nhận ra phủ Đại tướng quân rất coi trọng nàng, vì vậy kiên quyết không cho nàng rời đi.
Bốn năm qua, Hạ Trì Uyển đã không nhớ nổi mình đã bao nhiêu lần vì Hạ Bá Nhiên mà đến phủ Đại tướng quân nhờ giúp đỡ.
Đối mặt với phủ Đại tướng quân – những người luôn che chở cho nàng mà không hề đòi hỏi đáp trả, Hạ Trì Uyển vô cùng áy náy.
Vậy nên, kiếp này, cho dù có phải tự tay kéo Hạ Bá Nhiên xuống ngựa, hủy diệt Bộ Chiêm Phong, nàng cũng phải bảo vệ phủ Đại tướng quân!
“Đại ca nói quá lời rồi, Uyển Nhi là nữ nhi của ta, sao có thể trở thành gánh nặng của ta được chứ.”
Lời nói của Vân Thiên Tĩnh tuy chói tai, nhưng lại một lần nữa cho Hạ Bá Nhiên thấy được phủ Đại tướng quân coi trọng Hạ Trì Uyển đến mức nào.
Càng như vậy, càng tốt!
“Nghe nói Uyển Nhi bệnh nặng, ta càng không yên tâm, muốn đưa Uyển Nhi về bên cạnh chăm sóc, bù đắp cho sự sơ sót của ta trước đây.”
Vừa nghe Hạ Bá Nhiên nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy, sắc mặt Vân lão phu nhân lập tức trở nên lạnh lẽo như băng.
Hóa ra Hạ Bá Nhiên muốn nhất quyết kéo Uyển Nhi xuống nước, tiếp tục lợi dụng Uyển Nhi sao?!
Ánh mắt Vân Thiên Tĩnh nheo lại, hắn thật sự muốn bóp cổ Hạ Bá Nhiên, lập tức tống hắn ra khỏi phủ Đại tướng quân!
Bản dịch được đăng duy nhất tại Mangatoon và Monkey D, không sao chép dưới mọi hình thức khi chưa được cho phép.
Ngoc Nguyen Ruby (Đá Quý Đỏ - 红宝石)
Đại cữu của Hạ Trì Uyển, Vân Thiên Tĩnh, mặc một bộ trường bào xanh sẫm, hàng lông mày rậm như lưỡi d.a.o sắc bén, đôi mắt đen sâu như màn đêm, toát ra khí thế uy nghiêm.
Trong ba trai một gái của Vân Triển Bằng, trưởng tử Vân Thiên Tĩnh là người giống Vân Triển Bằng nhất.
Bước chân mang quân ủng cứng cáp, sải bước vang dội, khiến Vân Thiên Tĩnh càng thêm uy nghiêm, không thể xâm phạm.
Hạ Bá Nhiên đâu chỉ là lúc gặp Vân Triển Bằng mới sinh ra ảo giác phải ngẩng đầu nhìn, mà ngay cả khi đối diện với ba nhi tử Vân gia, hắn vẫn cảm thấy mình thấp kém hơn hẳn.
Qua khe rèm, Hạ Trì Uyển nhìn thấy vẻ lúng túng thoáng qua trên mặt Hạ Bá Nhiên, khẽ mỉm cười.
Cũng phải thôi, phụ thân nàng vốn không phải người có trách nhiệm, tự nhiên khi đối mặt với ba vị cữu cữu xuất chúng như vậy, trong lòng sinh ra hổ thẹn cũng là điều dễ hiểu.
Vân Thiên Tĩnh lạnh lùng liếc nhìn Hạ Bá Nhiên.
“Tướng gia cứ yên tâm để Uyển Nhi ở lại phủ Đại tướng quân, chúng ta tuyệt đối sẽ không để Uyển Nhi trở thành gánh nặng của tướng gia.”
Câu nói này của Vân Thiên Tĩnh không khỏi mang theo sự châm biếm.
Hạ Trì Uyển xưa nay luôn là một đứa trẻ ngoan, chưa từng gây ra chuyện gì phiền toái cho tướng phủ.
Ngược lại là Hạ Bá Nhiên – người làm phụ thân – thỉnh thoảng gặp rắc rối trong triều chính, cần đến phủ Đại tướng quân ra tay giúp đỡ, lại phải nhờ cậy đến nữ nhi này.
Vân Thiên Tĩnh cùng phụ mẫu mình cũng có suy nghĩ giống nhau, cho dù không thích Hạ Bá Nhiên, nhưng nể mặt Hạ Trì Uyển mà vẫn sẵn lòng giúp đỡ đôi chút.
Chỉ là, Vân Thiên Tĩnh nhận ra, phủ Đại tướng quân đã nhiều lần giúp tướng phủ, vậy mà Hạ Bá Nhiên không những không biết trân trọng Hạ Trì Uyển, ngược lại còn không biết xấu hổ, vô sỉ lợi dụng nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vân Thiên Tĩnh hối hận, lẽ ra ngay từ khi Tứ muội qua đời, hắn nên xông vào tướng phủ, đánh cho Hạ Bá Nhiên một trận ra trò.
Sau đó, bất chấp lời ra tiếng vào, đưa Uyển Nhi về phủ Đại tướng quân nuôi dưỡng mới phải.
Nhìn thấy Vân Thiên Tĩnh – vị đại cữu này, Hạ Trì Uyển không khỏi cảm thấy áy náy, hốc mắt cay cay.
Dù nàng đã trưởng thành, nhưng vẫn còn nhớ rõ năm nàng mười tuổi, mẫu thân qua đời, đại cữu sợ nàng không còn chỗ dựa sẽ bị bắt nạt ở tướng phủ, đã từng muốn đón nàng về phủ Đại tướng quân.
Chỉ vì khi đó nàng nghe lời dụ dỗ của Thu di nương, thêm vào phụ thân lúc ấy tỏ ra quan tâm, nên nàng đã khóc lóc đòi ở lại tướng phủ, thậm chí còn mắng đại cữu là người xấu, khiến nàng trở thành đứa trẻ không cha không mẹ.
Chính vào ngày hôm đó, Hạ Bá Nhiên nhận ra phủ Đại tướng quân rất coi trọng nàng, vì vậy kiên quyết không cho nàng rời đi.
Bốn năm qua, Hạ Trì Uyển đã không nhớ nổi mình đã bao nhiêu lần vì Hạ Bá Nhiên mà đến phủ Đại tướng quân nhờ giúp đỡ.
Đối mặt với phủ Đại tướng quân – những người luôn che chở cho nàng mà không hề đòi hỏi đáp trả, Hạ Trì Uyển vô cùng áy náy.
Vậy nên, kiếp này, cho dù có phải tự tay kéo Hạ Bá Nhiên xuống ngựa, hủy diệt Bộ Chiêm Phong, nàng cũng phải bảo vệ phủ Đại tướng quân!
“Đại ca nói quá lời rồi, Uyển Nhi là nữ nhi của ta, sao có thể trở thành gánh nặng của ta được chứ.”
Lời nói của Vân Thiên Tĩnh tuy chói tai, nhưng lại một lần nữa cho Hạ Bá Nhiên thấy được phủ Đại tướng quân coi trọng Hạ Trì Uyển đến mức nào.
Càng như vậy, càng tốt!
“Nghe nói Uyển Nhi bệnh nặng, ta càng không yên tâm, muốn đưa Uyển Nhi về bên cạnh chăm sóc, bù đắp cho sự sơ sót của ta trước đây.”
Vừa nghe Hạ Bá Nhiên nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy, sắc mặt Vân lão phu nhân lập tức trở nên lạnh lẽo như băng.
Hóa ra Hạ Bá Nhiên muốn nhất quyết kéo Uyển Nhi xuống nước, tiếp tục lợi dụng Uyển Nhi sao?!
Ánh mắt Vân Thiên Tĩnh nheo lại, hắn thật sự muốn bóp cổ Hạ Bá Nhiên, lập tức tống hắn ra khỏi phủ Đại tướng quân!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương