Hai mắt Cung Quyết cơ hồ muốn chảy máu!
Hắn gắt gao, gắt gao chằm chằm nhìn Thường Hỉ, phẫn nộ ngập trời cùng không cam lòng, cơ hồ nuốt chửng hắn!
Phụ hoàng cao cao tại thượng trong lòng hắn hóa ra là cái bộ dạng này đây, một mặt vì nhi tử mới sinh mà đại xá thiên hạ, một mặt lại đối với nhi tử khác của chính mình mà lạnh lùng nói, xử trảm không tha! Thiên gia vô tình, thật đúng là thiên gia vô tình!
Một khi đã như vậy, hắn vì sao còn muốn mình đi đến bước này? Là trêu chọc sao! Thưởng thức sao! Thật là vui đùa sao!!!!
Nghe bên tai tiếng tấu nhạc ca múa rộn ràng vang trời, Cung Quyết nhắm mắt nuốt nghẹn, khi mở mắt ra, lại không còn một tia đau đớn, chỉ có sát khí! Cho dù phải chết! Hắn nhất định phải nhìn thấy Hoàng Đế ! Hắn không tin, Hoàng Đế sẽ chịu được có người ở ngay dưới mí mắt hắn gϊếŧ chết nhi nữ của hắn!
P/s: Nhi nữ: là chỉ cả con trai và con gái. Nhi tử nghĩa là con trai, nữ tử là con gái.
Thường Hỉ không nghĩ tới Cung Quyết đến tận lúc này vẫn còn sức lực như vậy, hắn căn bản cũng là một người luyện võ, lại càng là đệ nhất cao thủ đại nội, làm sao có thể không nhìn ra Cung Quyết lúc này đã là nỏ mạnh hết đà, thấy đối phương phóng kiếm lao tới, Thường Hỉ vung cây phất trần, nói.
"Điện hạ, ngài không phải đối thủ của nô tài, thỉnh từ bỏ thôi!"
Nhưng là Cung Quyết đã lâm vào trạng thái điên cuồng căn bản không nghe thấy, cũng không muốn nghe! Trong đầu hắn chỉ có gϊếŧ! Gϊếŧ hết!! Chỉ cần người hắn gϊếŧ đủ nhiều, Hoàng Đế chắc chắn sẽ phải bước ra nhìn hắn! Cho dù là ra để xử tử hắn!
Phong tận thiên nhiên vốn dĩ là một bộ công pháp cực kỳ bình thản, ung dung, nhưng Cung Quyết càng dùng càng là sát khí bốn phía! Tứ chi truyền đến cảm giác đau nhức rã rời, cung không biết là trời đang đổ mưa hay là đôi mắt hắn cơ hồ đang chảy máu.
Kiếm trong tay càng thêm trầm trọng, mỗi một lần vung lên là một lần tước đi mạng người, thời điểm đó, trong lòng hắn lại trống rỗng, dường như đã chết dần chết mòn từng chút một.
Hắn thật đúng là vô dụng, cuối cùng, vẫn là hắn làm liên lụy đến người duy nhất hắn không muốn liên lụy, cũng là người duy nhất chịu liên lụy với hắn! Hắn ngay cả đến một chuyện đơn giản là đi tìm viện binh cũng không làm được, hắn làm gì còn mặt mũi ở bên cạnh hoàng tỷ nữa? Lần này hắn được hoàng tỷ bảo vệ, vậy nếu có lần sau thì sao?
Tưởng tượng đến ngày sau, Cung Dĩ Mạt sẽ lại vì hắn mà lâm vào nguy hiểm, Cung Quyết căn bản không thể, cũng không muốn tha thứ cho chính mình! Rốt cuộc, làm thế nào mới có thể trở nên mạnh mẽ? Hắn muốn trở nên cường đại, nhất định phải trở thành cường đại nhất!
Hắn có người nhất định phải bảo vệ!
Dường như có một cỗ khí trống rỗng rót vào đan điền, Cung Quyết cảm giác được toàn thân bỗng chốc trở nên vô cùng nhẹ nhàng, vào thời điểm nguy cấp như vậy, võ công hắn thế nhưng mà lại đột phá! Mà Thường Hỉ vốn dĩ đang ứng phó lại kỳ quái hô một tiếng, chính trong khoảnh khắc ngây người, lại bị Cung Quyết một nhát kiếm cắt qua cánh tay! Hắn ngơ ngác, mười mấy năm, hắn dường như đã quên mất đi tư vị bị thương như thế nào đâu!
Mà Cung Quyết lại không thỏa mãn đâm đối phương bị thương, việc hắn phải làm, là gϊếŧ chết người này!!
Lúc này, một tiếng cười to hồn hậu truyền đến, Thường Hỉ lập tức nhanh chóng chặn lại một chiêu của Cung Quyết, văng về phía sau gần mười mét, cụp mi rũ mắt quỳ xuống, hô to. "Cung nghênh bệ hạ!"
Bệ hạ, Phụ hoàng? Cung Quyết cảm giác trong lòng đột nhiên rỗng tuếch, biểu tình bừng tỉnh.
Tiếng nhạc tấu trong Chiêu Dương điện, bởi vì cửa cung mở rộng, âm thanh rõ ràng ùa ra, ập vào mặt người đứng ngoài. Lúc này, Cung Quyết thân mình nhoáng lên, suýt chút nữa quỳ xuống, hắn cường ngạo cố đứng thẳng, trợn to mắt ra nhìn , chỉ thấy ánh đèn cung đình chói lóa hai mắt, một đám người đang đi về phía hắn, mà nam tử đang dẫn đầu kia, đầu đội kim quan, trên người mặc long bào kim quang lấp lánh, dưới ánh đèn liền rực rỡ tựa vầng thái dương!
Giống như đã chơi đủ rồi, Cung Thịnh bước lên trước cửa điện, lúc này, hắn cùng các đại thần cao cao tại thượng đứng ở bậc thang cao nhất, dùng ánh mắt bình thản từ trên cao nhìn xuống, mà Cung Quyết một thân một mình đứng dưới bậc thang cuối cùng, toàn thân đầy máu, ánh mắt tuyệt vọng ngước nhìn lên. Một bên là cực hạn vinh hoa phú quý,lụa là gấm vóc còn một bên là gió lạnh tiêu điều, toàn thân chật vật,vết thương chồng chất.
"Ngươi, chính là con trai thứ chín của trẫm sao?"
Cung Thịnh hình như một chút cũng không nhớ ra đứa nhỏ này gọi là gì, cười lạnh nói. "Ngươi đả thương thị vệ, tự ý xông vào cấm cung, chẳng lẽ......không sợ chết sao?"
Hắn cười, cùng phía sau là những phi tần tóc mây cao ngất, những vị hoàng tử, công chúa cao ngạo nhìn hắn, Cung Quyết cảm nhận được khuất nhục cùng thấp hèn!
Thân mình nhỏ bé mà đạm bạc đứng thẳng trong gió lạnh, hắn có thể cảm nhận rõ ràng, hai tay hắn đều đang run rẩy!
Ánh mắt kia ngầm có ý châm chọc cùng không có ý tốt a...... Cung Quyết lại lần nữa nhắm mắt, hắn phải nhịn! Hắn một thân một mình trong hoàng cung này đây, tất cả là vì hoàng tỷ, hắn nhất định phải nhịn!!
Nghĩ đến, thân mình hắn mềm nhũn, liền lập tức quỳ một gối xuống đất, đầu lại ngẩng cao, thanh âm khàn khàn, nhìn chằm chằm vào thân ảnh cao cao tại thượng, lớn tiếng khẩn cầu. "Cầu Phụ hoàng cứu giúp hoàng tỷ, sát thủ hành thích lãnh cung, hoàng tỷ đang gặp nguy hiểm, cầu Phụ hoàng cứu mạng!"
Hắn lại không vì bản thân mà vớt vát danh dự, mỗi lần mở miệng đều là Hoàng Đế cứu mạng! Thế nhưng, Cung Quyết lại vẫn kiêu ngạo quật cường như vậy, mặc dù hắn quỳ một gối, cũng vẫn cao ngạo ngẩng đầu không chút thấp hèn!
Hoàng Đế nhất thời buồn cười nhìn hắn, thật là một thân ngạo cốt a, chỉ tiếc, trong hoàng cung cắn nuốt mạng người lại không cần mấy thứ này, cho nên, ánh mắt hắn đầy vẻ thương hại lại nực cười, nhưng nhất định không cất một lời.
Uy nghiêm lạnh băng lại cao quý chỉ thuộc về Đế Vương lan tràn, mặc dù thấy không rõ biểu tình của hắn, Cung Quyết lại cảm giác được hắn đang vô cùng trào phúng giễu cợt. Hoàng Đế dùng thái độ chí cao vô thượng nhìn xuống hắn như vậy, phảng phất như đang nhìn một con kiến, một con kiến nhỏ bé đang vọng tưởng xâm phạm hoàng quyền.
Cung Quyết tựa như nghe được có tiếng cười nhạo.
Vốn thông minh hơn người, hắn đột nhiên minh bạch, vô cùng minh bạch. Cung Quyết không một chút chần chờ, vội vàng vén một vạt áo, quỳ phục hai đầu gối xuống đất, liên tục dập đầu.
"Cầu Phụ hoàng cứu mạng Hoàng tỷ!"
Đầu của hắn dập xuống bậc thang trước mặt, thanh âm vang dội, mặc dù là Hoàng Đế đang đứng ở bậc thang cao nhất cũng thấy rõ ràng!
Hắn mỗi lần dập đầu, liền hô lớn một tiếng, cầu Phụ hoàng cứu mạng! Thanh âm càng ngày càng gấp, càng ngày càng vỡ vụn, tựa như từng chữ thốt ra đều nhuộm máu! Người khác không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng lại biết hắn đã dùng bao nhiêu sức lực để dập đầu.
Thực mau, trên trán liền đổ máu, hắn cũng không mảy may quan tâm.
Không cần thiết! Thực sự không đáng để hắn bận tâm! Hắn đã nhìn thấy được Hoàng Đế! Chỉ cần hắn cầu xin thật tốt là được rồi, tất cả những thứ khác đều không xứng để hắn phải bận tâm! Sự tình liên quan đến Hoàng tỷ, đừng nói là không có tôn nghiêm mà dập đầu, kể cả muốn hắn đem một thân ngạo khí bẻ gãy quỳ rạp trên mặt đất khẩn cầu, đều không làm hắn mảy may bận tâm!
Nhìn hài tử của chính mình ở dưới bậc thang liên tục dập đầu, khẩn khoản van xin, Cung Thịnh dù ý chí sắt đá đến mấy cũng hơi hơi rung động. Nỗi giận dữ vì Cung Quyết gϊếŧ người dần tiêu tán, hắn thậm chí còn muốn biết, rốt cuộc là hài tử như thế nào, lại làm cho hắn (Cung Quyết) không màng cả mạng sống cầu xin giúp đỡ!
Cung Thịnh hơi hơi híp mắt, rốt cuộc mở miệng. "Nga? Trẫm thế nhưng còn một nữ nhi ở lãnh cung?...... Tên gọi là gì?"
Ngữ khí thong thả mà đáng giận, Cung Quyết vừa nghe liền ngây ngẩn cả người, hắn không hề dập đầu, mà liền ngồi dậy, máu trên gương mặt theo động tác chảy xuống ròng ròng, hai tay buông thõng hai bên nắm chặt thành quyền, nhìn Hoàng Đế chí tôn vô thượng, biểu tình phức tạp mà thâm trầm, thanh âm bởi vì trái tim băng giá mà run rẩy:
"Phụ hoàng, năm đó ngài ban tên cho Hoàng tỷ là ' Dĩ Mạt ', tự nguyện cùng Tuyết Phi nâng đỡ nhau lúc hoạn nạn đâu, hiện giờ Tuyết Phi nương nương mới qua đời được bảy năm, cái tên này ý nghĩa như thế nào ngài liền quên sạch sẽ sao?!"
Hắn rất rất không cam lòng, châm chọc mà phẫn nộ nói làm nụ cười bình thản trên mặt Cung Thịnh chậm rãi cứng đờ, nhất thời thần sắc trở nên cực kỳ nghiêm túc, mà Hoàng Hậu đang đứng một bên mắt lộ sát khí, trong mắt là ghen ghét vô hạn không cách nào che dấu!
Một đời Đế Vương, lại cùng người khác nâng đỡ lúc hoạn nạn, thử hỏi thế gian đặt Hoàng Hậu nàng ở chỗ nào?
Thật lâu sau, Cung Thịnh mới cười khẽ một chút. "Thú vị, rất thú vị, trẫm thật đúng là muốn biết, rốt cuộc là ai, dám ở dưới mí mắt trẫm ám sát hài tử của trẫm."
Ánh mắt lạnh lẽo bắn về phía Thường Hỉ. "Chuẩn bị kiệu, trẫm muốn đích thân đi lãnh cung! Tất cả những người khác...... cũng theo trẫm cùng đi xem đi!"