Cung Triệt bàn tay gắt gao nắm chặt. Rõ ràng đứng dưới mặt trời rực rỡ, mà từ trên xuống dưới hắn chỉ cảm thấy rét lạnh giá buốt. Mốt cỗ hàn ý xông thẳng lên đỉnh đầu, làm hắn tựa như đang đặt mình ở giữa hồ băng, không có cách nào lại hô hấp!

Nhưng mà hắn muốn nhìn thấy nàng! Hắn ngóng trông ngày Cung Quyết trở về, từng giờ từng khắc đều mong chờ, còn không phải là vì muốn thấy nàng hay sao? Hiện giờ giai nhân gần mình đến vậy, mà mình lại không thể thấy được, cảm giác chua xót đào tim đào phổi này, người khác làm sao có thể hiểu thấu được!

Cung Quyết thấy Cung Triệt không đuổi theo kịp, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn!

Nếu...hắn có thế bất tri bất giác làm Cung Triệt trực tiếp biến mất thì tốt rồi, thế gian này, phàm là người muốn đoạt đi Hoàng tỷ của hắn, đều xứng đáng bị hắn gϊếŧ chết!

Nhưng nghĩ đến Tô Diệu Lan, hắn liền bình tâm trở lại.... Hắn sẽ cực lực thúc đẩy chuyện này! Bởi vì hắn biết rõ, Hoàng tỷ sẽ không tiếp nhận loại nam nhân như thế này. Điều Hoàng tỷ mong muốn, vẫn luôn là một đời, một kiếp, một đôi....

Vừa nhớ đến Cung Dĩ Mạt, trong lòng hắn một mảnh mềm mại, nhanh chóng đi đến Cùng Hi cung.

Thái Hậu vốn dĩ ngày đêm lễ Phật tụng kinh không màng đến thế sự, cho nên Cung Quyết vẫn cho rằng hắn chỉ là dạo qua sân khấu. Thế nhưng, nói đã hết lời, mà đối phương vẫn không có ý tứ muốn thả hắn đi, Cung Quyết âm thầm nhíu mày, hắn cũng không muốn ở lại đây lâu.

Mà Cung Triệt vừa thoát khỏi hoảng hốt lại bị thân tín của Hoàng Hậu mời đến Phượng Tê cung, hắn trong lòng có chút dự cảm không tốt, nhưng vẫn xoay người rời đi.

Trong khoảng thời gian này, Lưu Hoàng Hậu có chút sợ hãi đứa con trai này của bà. Cung Triệt giống như đã lột xác chỉ trong một đêm. Hắn vốn dĩ nhân hậu thiện lương, nhưng hiện tại, ngắn ngủi hơn một tháng, hắn đã mượn tay Hoàng Đế diệt trừ không ít người!

Cố tình còn làm cho Hoàng Đế cảm thấy áy náy với hắn. Thủ đoạn tâm cơ bậc này, so với trước kia còn lợi hại hơn một bậc. Hoàng Hậu đôi khi cảm thấy, bà không quen biết với đứa con trai này.....

Nhưng chỗ tốt đi kèm lại vô cùng rõ ràng. Bởi vì Đông Cung được củng cố, mà địa vị của bà cũng là thuyền lên theo nước, công việc của hậu cung dần dần thuận buồm xuôi gió, tuy có chút không kham ưu nổi, nhưng so sánh với ngày trước, đã là cuộc sống trong mơ rồi!

Vừa nhìn thấy Cung Triệt, Hoàng Hậu lộ ra một nụ cười thật tươi. Gần đây, khắp nơi đều là chuyện tốt, làm tinh thần bà vô cùng phấn khởi, mặt mày tỏa sáng tràn đầy ý cười, hơn nữa, Hoàng Đế cũng thường xuyên ghé qua, làm bà đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng đầu mắt đuôi mày đều dào dạt ý xuân.

Cung Triệt cởϊ áσ choàng đưa cho cung nhân, nhìn thấy bộ dáng của Hoàng Hậu, trong lòng khẽ thở dài....Đối với nữ nhân mà nói, cho dù có địa vị cao vời vợi, hay là tài sản nhiều vô số, hay là con đàn cháu đống, so ra vẫn không bằng được phu quân thương yêu, chiều chuộng.....

Cung Triệt vẫn thập phần ôn nhu, hòa nhã, khuôn mặt tuấn lãng tươi cười như đang tắm mình trong gió xuân, làm người ta sinh lòng hảo cảm.

"Mẫu hậu vội tìm nhi thần, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Hoàng Hậu cười mím chi, lôi kéo hắn đi tới trước bàn, trên bàn chồng những cuốn tranh chất cao như núi, Cung Triệt đưa mắt liền phát hiện, thế nhưng tất cả đều là tranh vẽ của những nữ tử quan gia!

Hắn hai mắt nhíu nhíu, Lưu Hoàng Hậu lại chưa từng phát hiện, chỉ nhẹ nhàng nghĩ tới ngày trước, chua xót cười. "Vốn dĩ, Triệt Nhi con đã sớm tuyển phi từ lâu rồi mới phải, chỉ là trước kia...."

Bà khẽ ngừng, lại lắc đầu: "Không nhắc tới những điều không hay nữa! Hiện giờ, con lại sắp rời kinh đi sông Hoài, trước khi xuất phát, vẫn nên định việc chung thân đại sự trước đi thôi, đến lúc hồi kinh công thành danh toại, vừa lúc có thể cử hành đại hôn! Có thể nói là song hỷ lâm môn rồi!"

(P/s: công thành danh toại:

Song hỷ lâm môn: hai việc tốt cùng lúc tới cửa, có thể hiểu là "niềm vui nhân đôi" )

Nghe Hoàng Hậu nói làm Cung Triệt ngốc lặng tại chỗ, hai mắt hắn trừng trừng nhìn những cuốn tranh chồng đầy trên bàn, giống như làm như vậy, có thể đem tất cả cùng lúc biến mất hết!

Hắn....không muốn thành hôn!

Hoặc là nên nói, người mà hắn muốn cưới, căn bản sẽ không bao giờ có thể xuất hiện trong danh sách tuyển phi của hắn.

Thấy hắn không nói lời nào, Hoàng Hậu liền nghĩ đến điều gì, ánh mắt hơi lập lòe, lại cười nói.

"Triệt Nhi, hiện giờ, con đã sắp mười tám tuổi rồi. Đệ đệ, ca ca của con, tất cả đều thành hôn từ tuổi mười lăm, mười sáu. Lục đệ của con còn có những hai đứa nhỏ rồi đấy..... Hoàng gia chú trọng hậu thế....con nhất định phải tính toán trước mới được...."

Nói rồi, lại cầm mấy bức tranh lên chỉ cho hắn xem. "Ở đây có vài cô nương, đều vừa tuổi thành gia lập thất, không nói đến bối cảnh xuất thân hùng hậu, gia thế, mà tướng mạo, tính tình cũng cực kỳ xuất sắc...... Ví dụ như cô nương Tô Diệu Lan này...."

Lúc này, Cung Triệt mới tìm lại được giọng nói của chính mình, hắn miễn cưỡng cười cười. "Mẫu hậu, việc này vẫn nên chờ nhi thần trở về rồi nói sau."

Lưu Hoàng Hậu nghe vậy trừng mắt nhìn hắn một cái. "Chờ đến khi con hồi kinh trở về, ít cũng phải mất đến hai năm. Đến lúc đó, mấy vị cô nương đều đã sớm định xong hôn sự, Mẫu hậu phải đi đâu chọn người thích hợp cho con đây?"

Hàng mày lá liễu của bà khẽ nâng lên, biểu tình cổ quái hỏi: "Hay là....con đã để ý đến cô nương nào rồi?"

Câu hỏi này...làm cho Cung Triệt không có cách nào trả lời bà!

——

Từng làn khói nhẹ bay bay trong phòng, Cung Quyết thực chán ghét mùi đàn hương quá mức nồng đậm này. Hắn quét mắt nhìn tượng bà Quan âm bày khắp Phật đường rộng lớn, trong lòng cười lạnh, làm nhiều chuyện trái với lương tâm, cho dù cầu nhiều Bồ Tát tâm cũng không thể an ổn đi.

Sau mành hồi lâu vẫn không truyền đến âm thanh gì, Cung Quyết híp híp mắt, không biết vị Thái Hậu này đang định bày trò gì.

Canh giờ này, Hoàng tỷ nhất định vẫn còn ngủ nướng, cũng không biết Bạch Sinh có gọi nàng dậy dùng bữa đúng giờ hay không....

Chỉ là Bạch Sinh nhất định sẽ phải chịu thua mà thôi, hắn không phải là đối thủ của Hoàng tỷ....

Lúc này, một tiếng ho khẽ khàng truyền đến, Cung Quyết vội vàng tập trung tinh thần.

Chỉ thấy mành liễu khẽ động, một lão bà chầm chậm bước ra từ nội thất tối tăm của Phật đường.

Thái hậu năm nay còn chưa đến sáu mươi, thế nhưng không biết có phải vì quá mức nhọc lòng hay không, mà ngoại trừ gương mặt còn tính là được bảo dưỡng tốt, còn lại là một đầu tóc bạc.

Nàng được cung nhân dìu đến, nhìn Cung Quyết từ ái cười. "Tôn tử của ta, vậy mà đã lớn nhanh như vậy, mau tới đây....Cho ai gia nhìn con xem nào."

Cung Quyết nghe vậy vững bước đi qua. Thái Hậu đưa đôi mắt khôn khéo đánh giá hắn một lát, làm ra bộ dáng càng xem càng hài lòng, vừa khen, vừa lôi kéo hắn đi tới ngoại thất nói chuyện.

Sai người dâng lên loại trà thượng hạng, lúc này, bà mới buông Cung Quyết ra, cười tủm tỉm.

"Bây giờ đều đã là đại hài tử rồi. Một năm nay con đi Tây Châu, có gặp được việc gì thú vị không, mau kể cho ai gia nghe xem nào."

Cung Quyết lười nói nhiều lời, chỉ lãnh đạm trả lời. "Tôn nhi là phụng mệnh đi cứu tế, cũng không gặp được việc gì thú vị."

Nụ cười trên môi Thái Hậu khẽ cứng đờ, bà đánh giá Cung Quyết thật sâu, lại cười nói: "Nói như vậy, con cũng chưa gặp được cô nương yêu thích sao?"

Cung Quyết tâm tư nhanh như chớp, lập tức liền hiểu rõ bà đang muốn làm gì. Thái Hậu là cô cô ruột của Liễu Hiền phi, bà đây là thấy bản thân mình đang dần cầm quyền, lại vừa lập được công lớn, cho nên muốn lôi kéo mình về phe Liễu Hiền phi sao?

Không đợi Cung Quyết mở miệng, Thái Hậu lại nói: "Hiện giờ con tuổi tác không nhỏ.... đã đến lúc tự tìm cho mình một Chính phi ở bên bầu bạn, đáng thương....Con không còn mẫu phi để lo liệu việc nhà cho mình, nếu không cũng không đến nỗi bị động như vậy."

Cung Quyết tất nhiên sẽ không vì vài lời như vậy mà phật lòng, vội vàng tiếp lời. "Tôn nhi hiện giờ tuổi tác còn nhỏ, lại không thông hiểu tư tình, cho nên vẫn còn muốn phân ưu cùng Phụ hoàng, cống hiến chút sức nhỏ vì phồn vinh của Đại Dục."

Hắn kháng cự khiến Thái Hậu có chút không vui, bà lần lần tràng hạt trong tay, cười lạnh nói.

"Chưa trải qua cho nên không biết thú vui trong đó....Vừa lúc, ai gia có một tiểu chất nữ, hiền lương thục đức, tướng mạo lại càng không có chỗ chê...gia thế cũng xứng với Hoàng thất, trong lòng của ai gia....liền nhớ tới con đầu tiên!"

Nặng nhẹ bà đều đã nói hết, Cung Quyết lại cự tuyệt thì có chút không biết tốt xấu. Hắn quay đầu, bình tĩnh nhìn Thái Hậu một lúc, đột nhiên nhoẻn miệng cười. Nụ cười này, làm căn phòng xa hoa nhưng u tối lại có chút tỏa sáng lạ thường, làm trong lòng Thái Hậu khẽ nhảy dựng!

"Đa tạ tổ mẫu đã có lòng nhớ thương, tôn nhi mong chờ ngày gặp mặt!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện