Rượu độc lúc trước có thể triệt tiêu kịch độc trong người nàng, lấy độc trị độc, cho nên nàng mới đau đớn đến như vậy, còn viên thuốc hắn cho nàng ăn trước khi đi, là để triệt tiêu tổn thương trong nội lực. Lúc này, nội lực trong cơ thể nàng sinh động mà tràn đầy sức lực, không có một tầng ngăn cản nào cả, bởi vậy có thể thấy, thuốc trong tay hắn thực sự không tồi đâu.
Chỉ là cái loại người âm tình bất định này, nàng cũng không bao giờ muốn gặp lại nữa!!!
Nằm hồi lâu, đột nhiên có người đi tới bên cạnh Cung Dĩ Mạt, nàng ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Cung Quyết? Lúc này hắn mặc một thân đen tuyền, giống như muốn hòa vào trong bóng đêm. Từng bông tuyết rơi trên người hắn, dừng lại trên mặt mày lạnh nhạt, trông có vẻ tiêu điều.
"Đệ sao lại tới đây?" Nàng cố sức ngồi dậy.
Cung Quyết nhìn thấy, liền vội vàng tiến lên đỡ nàng, hơi hơi mỉm cười, đẹp đẽ giống như tinh linh, lay động lòng người.
Cung Dĩ Mạt gật đầu: "Ta không sao đâu, chỉ là hơi mệt một chút thôi."
Cung Quyết lúc này mới yên lòng, trực tiếp vươn tay bế nàng lên.
Cung Dĩ Mạt cả kinh, sau đó mới dần dần thả lỏng. Chỉ là nàng không nghĩ tới, đệ đệ nàng từ bao giờ đã trở thành một thiếu niên, có thể dễ như trở bàn tay bế nàng, cũng không cảm thấy khó khăn nữa.
Cung Quyết thực sự lớn rất nhanh, tuấn mỹ mà đĩnh đạc. Cung Dĩ Mạt vóc dáng cao gần một mét sáu tám, nhưng nàng đặc biệt nhỏ gầy, nằm trong lồng ngực của Cung Quyết, ngược lại có một chút tư vị chim nhỏ nép vào lòng anh hùng.
Nàng thực sự vô cùng mệt mỏi, ngoan ngoãn nằm yên cho Cung Quyết ôm vào trong lồng ngực, để hắn ôm nàng trở về, đặt vào trong giường đệm ấm áp....
Cũng không biết là ai cẩn thận như vậy, chăn gối ấm áp, chắc hẳn đã được hong qua lò sưởi rồi. Cung Dĩ Mạt vừa dính vào giường liền nhanh chóng chui vào, bộ dáng lười biếng lại thích ý, giống hệt như một con mèo đỏng đảnh.
Nhìn thấy nàng như vậy, Cung Quyết đầu mày đuôi mắt đều toát lên một vẻ nhu hòa.
Hắn cũng rất muốn cùng chui vào chăn với Cung Dĩ Mạt, nhưng mà, hắn không thể làm vậy, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng chỉ dám cẩn thận dém chăn cho nàng.
Cung Dĩ Mạt vốn rất buồn ngủ, thân thể nàng hiện giờ không khỏe lại vô cùng mệt mỏi, nhưng đột nhiên nghĩ tới điều gì, nàng vội vã kéo tay Cung Quyết, hơi hơi căng mắt, gấp gáp khẩn trương hỏi.
" Đệ...vì sao lại biết ta đang ở cửa chợ?" Đệ theo dõi ta?
Mấy chữ cuối cùng, nàng không nói ra lời.
Cung Quyết thản nhiên nhìn nàng mỉm cười, trả lời không chút do dự. "Có người nói với đệ, tỷ đi ra ngoài cùng hắn. Đệ không yên tâm, cho nên mới ra nhìn xem."
Cung Dĩ Mạt gật đầu, nhưng biểu tình vẫn rất rối rắm, giống như có vài lời lại không biết phải nói như thế nào.
Nàng tất nhiên hiểu rõ, dưới sự trợ giúp của Trấn Tây Vương, trong tay Cung Quyết bồi dưỡng ra không ít thủ hạ, chỉ là.....sẽ không phải như nàng nghĩ đấy chứ.
Thấy nàng nhíu mi khó nói, Cung Quyết không đành lòng, nhẹ giọng hỏi.
" Hoàng tỷ có chuyện gì thì cứ nói đi...."
Hắn chính là như vậy, ở trước mặt Cung Dĩ Mạt, vĩnh viễn sẽ là một thiếu niên ngoan ngoãn, dễ nói chuyện.
Cung Dĩ Mạt lúc này mới ngượng ngùng cười cười. "...... Cái đó, đệ sẽ không phái người giải quyết hắn đấy chứ?"
Lời nàng nói làm Cung Quyết khẽ cứng đờ, có chút thâm thúy nhìn Cung Dĩ Mạt, rõ ràng hắn ngụy trang tốt như vậy, vì sao Hoàng tỷ vẫn có thể đoán ra được hắn muốn làm gì?
Vừa thấy bộ dáng của hắn, Cung Dĩ Mạt lập tức ngồi dậy, Cung Quyết chắc chắn đã phái người đuổi theo truy sát Tư Vô Nhan!
Nàng khẽ nôn nóng, Tư Vô Nhan gã kia tay trói gà không chặt, nếu muốn phản kháng, chỉ có cách sử dụng độc dược, thủ hạ mà Cung Quyết vất vả bồi dưỡng hẳn sẽ bị thiệt hại không nhỏ.
"Đệ có thể tha cho hắn lần này được không?"
Cung Dĩ Mạt nhanh chóng hỏi Cung Quyết, nhưng hắn lại không nói gì, nghe nàng hỏi lại quay sang nhìn nàng thật sâu, biểu tình phức tạp mà thâm thúy, rất lâu sau, hắn mới lộ ra một vẻ cười nhạt.
Nụ cười này, có chút không giống với ngày thường ôn hòa và ngoan ngoãn, trái lại có chút quỷ dị....Trong nháy mắt, khí chất trên người hắn biến hóa nghiêng trời lệch đất! Rõ ràng bộ dạng không thay đổi, nhưng lại làm cho người ta một cảm giác không giống nhau...
Hắn hơi nheo nheo mắt, khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt tràn ra tia sáng nguy hiểm, làm độ ấm trong phòng tụt xuống thê thảm.
"Tỷ muốn đệ...tha cho hắn?"
Tiếng nói âm hàn chui vào tai Cung Dĩ Mạt, rõ ràng chỉ là một câu hỏi, thế nhưng lại làm lòng người phát lạnh!
Cung Dĩ Mạt ngẩn người, nàng chưa bao giờ nhìn qua bộ dáng hiện giờ của Cung Quyết, nhưng không biết vì sao, chỉ một nụ cười này, lại làm Cung Dĩ Mạt nhớ tới bóng dáng của Nhiếp Chính Vương năm nào, lúc ấy.....hắn cũng mỉm cười như thế.....sau đó, tàn nhẫn bẻ gãy một ngón tay nàng......
Ký ức đã phủ bụi từ lâu đột nhiên ùa về làm Cung Dĩ Mạt giật mình! Nàng cảnh giác nhìn Cung Quyết, trong lòng đột nhiên nghĩ, cho dù nàng một tay nuôi lớn hắn thì như thế nào, từ trong xương cốt, hắn vẫn luôn là một Cung Quyết lạnh nhạt vô tình và không có tình người! Lần này, nàng tùy tiện thả mất con mồi mà hắn đang nhắm tới, Cung Quyết liệu có quay sang trách ngược nàng hay không?
Tưởng tượng đến cảnh hắn trút giận lên người mình, Cung Dĩ Mạt không thể kiềm chế liền nhớ tới cái chết thê thảm trước kia, nhiều năm như vậy, nàng cứ cho rằng mình đã quên rồi, không nghĩ tới còn có thể nhớ lại rõ ràng đến vậy.
Từng khổ hình tàn khốc và biếи ŧɦái được thực thi trên người nàng, còn có nụ cười lạnh băng mà thản nhiên, gương mặt của ác ma từ trong quá khứ dần dần trùng khớp với gương mặt của Cung Quyết đang ở trước mắt nàng!
Cung Dĩ Mạt có chút sợ hãi cùng né tránh khẽ rúc người vào trong chăn, bộ dáng này thế nhưng lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến tâm tình của Cung Quyết vốn đang ầm ầm bạo nộ!
Nàng cầu tình cho một người đã từng tổn thương nàng thì cũng đành thôi! Giờ phút này thế nhưng còn dám sợ hắn?!
Hắn đi từng bước tới gần, còn Cung Dĩ Mạt, vốn đang mở to đôi mắt cảnh giác nhìn hắn, trái tim đột nhiên nhảy dựng lên đập thình thịch!
Nàng như vậy quả thực càng đổ thêm dầu vào chảo lửa Cung Quyết! Nàng thế nhưng sẽ sợ hắn, nàng thế nhưng lại sợ hãi hắn?!
Hắn một chân quỳ lên trên giường, thân mình khẽ ngả về phía trước, từng chút tới gần. Ánh mắt lạnh lẽo kia, cùng với ý cười ẩn ẩn tức giận, giống y như đúc với sát thần ở trong trí nhớ, mà lúc này, Cung Dĩ Mạt cũng không còn tâm trí nào để mà phân biệt nữa! Hàn ý từ hắn tầng tầng thổi tới, giá lạnh và sát khí làm cả người nàng khẽ run rẩy!
Cung Dĩ Mạt cố sức ngừng thở, nhẹ giọng nói.
".....Chỉ là, người đó, hắn cũng thực đáng thương....Hơn nữa, hắn vẫn còn hữu dụng với chúng ta."
"Hữu dụng? Hắn chính là người đã tổn thương nàng...." Cung Quyết cười nói, ánh mắt lại gắt gao ghim chặt lên người Cung Dĩ Mạt. Hắn càng lúc càng dựa gần như vậy khiến nàng cảm thấy hít thở cũng dần trở nên khó khăn.....
Không gian càng lúc càng nhỏ hẹp, nàng có ý nghĩ muốn thoát khỏi vòng vây của Cung Quyết.....
Dường như phát hiện ra ý đồ của nàng, Cung Quyết trực tiếp chống hai tay ở bên người nàng, chặt chẽ khóa chặt nàng ở trong lồng ngực hắn.....
Cung Dĩ Mạt lúc này thực sự trở nên hoảng loạn, nàng không biết vì sao, một Cung Quyết luôn luôn ngoan ngoãn và nghe lời lại đột nhiên thay đổi thành một người khác hẳn như thế này.
Lúc này, Cung Dĩ Mạt đang nằm dưới thân hắn, hơi thở giao hòa, làm tâm trí Cung Quyết từng chút từng chút trở nên rối loạn, ánh mắt nhu nhược, né tránh kia làm người ta muốn điên cuồng chà đạp nàng! Nhưng trong lòng hắn đang có lửa giận điên cuồng thiêu đốt! Tất cả mọi người đều có thể sợ hắn, nhưng vì cái gì? Người hắn coi trọng, yêu thương như là trân bảo thế nhưng cũng sợ hãi hắn? Nàng bị người khác khi dễ, còn không cho phép hắn gϊếŧ chết kẻ kia! Vì cái gì?
Cung Quyết đầu ngón tay nhẹ nhàng đụng vào sườn mặt Cung Dĩ Mạt, nàng run lên, có chút không biết phải làm sao.
Hành động vô thức này của nàng làm Cung Quyết càng thêm phẫn nộ, hắn nhướn mày, cười đến lạnh lùng.
"Nàng sợ ta?"
(P/s: vâng, thời gian "thính quật" của Mạt tỷ đến rồi. Tiểu Quyết của chúng ta sau thời gian dài bị Mạt tỷ tha hồ thả thính, đàn áp và bị ép phải che giấu bản chất thì anh ấy đã chuẩn bị vùng lên đấu tranh, lột mặt nạ để giành lấy "uy nghiêm" của chính mình. Mọi người dự đoán xem ai sẽ là người chiến thắng đây?)