Lời nàng nói làm Tư Vô Nhan sắc mặt khẽ đổi, lúc xanh lúc trắng!

Hắn căm giận trừng mắt nhìn Cung Dĩ Mạt, cũng không biết là mấy chữ nào đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới hắn, biểu tình cực kỳ phẫn nộ!

"Ta không biết ngươi đang nói hươu nói vượn cái gì!"

"Không biết?"

Cung Dĩ Mạt sờ sờ cằm: "Như vậy đi, hôm nay vừa lúc thời tiết đang đẹp, chi bằng chúng ta ra ngoài cưỡi ngựa đi dạo một chút?"

Tư Vô Nhan cảm thấy bực mình, nàng cứ thế bỏ qua như vậy sao, không nghĩ nhiều liền đáp ứng.

Cung Dĩ Mạt nói với Trấn Tây Vương mấy tiếng, lại nhìn qua Cung Quyết đang nghỉ ngơi, nàng mới hơi hơi yên tâm. Mất máu quá nhiều sẽ rất buồn ngủ, cũng may, thêm vài ngày nữa, hẳn là sẽ không có việc gì.

Cung Dĩ Mạt tự mình cưỡi một con ngựa, rồi lại chọn cho Tư Vô Nhan một con. Ai ngờ, Tư Vô Nhan vừa mới tới gần, con ngựa kia liền trở nên vô cùng bất an, nếu không phải nhờ Tiểu Tư giữ chắc dây ngựa, có lẽ nó đã vùng lên bỏ chạy từ lâu rồi.

Cung Dĩ Mạt cười ha ha. " Con ngựa này chính là chiến mã thiện chiến đấy! Chỉ tiếc là, sau khi không còn ra trận nữa, lại có tật xấu là rất sợ máu. Ngươi từ trên xuống dưới đều đỏ rực như vậy, vẫn là nên thay bộ khác đi."

Nói rồi, liền sai người đem tới một chiếc áo ngoài màu xám tro.

Tư Vô Nhan híp híp mắt. " Ta thích mặc màu đỏ!"

Cung Dĩ Mạt làm vẻ không sao cả, nói. " Tùy ý ngươi thôi, chỉ là, ta đang chuẩn bị quay lại biên giới Lâu Diệp dạo chơi một chút. Ngươi chói mắt như vậy, nếu như bị cảnh binh của Lâu Diệp bắn chết, ta cũng mặc kệ ngươi."

Tư Vô Nhan thấy nàng nhanh chóng thay đổi một bộ quần áo màu cỏ úa, trong lòng hiểu rõ nàng không nói đùa, cho nên, tuy rằng rất không tình nguyện, nhưng hắn vẫn cắn răng mặc chiếc áo ngoài màu xám tro kia, vẻ mặt ghét bỏ.

Lúc này, mới có thể an ổn ngồi lên con ngựa kia, ổn định vững vàng đuổi theo nàng.

Nhìn bộ dáng hắn xám xịt chán ghét, Cung Dĩ Mạt cảm thấy hơi buồn cười. Nàng luôn cảm thấy, một nam nhân lại mặc toàn thân đỏ rực như vậy thật là quá chướng mắt. Nhan sắc phải cực kỳ xuất thần, mặc cái màu rực rỡ như vậy mới hợp không phải sao? Hai người một trước một sau rời khỏi thành, hướng về vùng biên giới giáp ranh.

Hiện giờ, thời tiết giá lạnh, sau vài trận đại tuyết, từng cơn gió lạnh băng cọ vào mặt rát buốt. Cung Dĩ Mạt vẫn bình thản không sao cả, trái lại Tư Vô Nhan lại có chút không chịu nổi, hắn giận dỗi hỏi một câu.

"Tại sao ngươi có thể đoán được thân phận của ta?"

Cung Dĩ Mạt cho ngựa chạy song song với hắn, cười nói: "Ngươi có thể biết được thân phận của ta, tại sao ta lại không thể biết thân phận của ngươi?"

Phải biết rằng hiện giờ, nàng chính là một người "đã chết".

Hắn nghẹn lời, trong lòng tức giận, vì sao mỗi lần ở cạnh Cung Dĩ Mạt, hắn đều phải ấm ức không nói nên lời như vậy chứ?

Cung Dĩ Mạt nhìn về phía núi tuyết xa xa, nguy nga đồ sộ, lúc này, những đỉnh núi đó đều bao phủ trong một màn tuyết trắng, hoàn toàn thanh tĩnh, vẫn chưa có ai có thể chinh phục qua. Mà trên mặt đất đầy những mảnh vàng trắng đan xen, kéo dài đến mênh mông vô bờ, khiến cho lòng người bỗng chốc trở nên vắng lặng mà trống trải.

Cung Dĩ Mạt hít thật sâu một hơi.

Tư Vô Nhan nhìn theo ánh mắt của nàng, không biết vì lý do gì, thế nhưng trong lòng cũng nảy sinh một cảm xúc đồng cảm.... Vô cùng kỳ quái, hắn rõ ràng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh sắc nơi này, nhưng thật lòng cảm nhận được tâm tư thanh thản, tĩnh lặng như bây giờ, lại đúng là lần đầu tiên!

Hắn không khỏi nhìn về phía tiểu cô nương bên cạnh, rõ ràng nàng chỉ mặc một bộ y phục màu cỏ úa hết sức tầm thường, thế nhưng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn dưới màn tuyết bay bay dường như đang phát sáng, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười, đột nhiên liếc lại đây, nhẹ giọng hỏi.

"Vì sao ngươi lại dùng ta để xuống tay với Cung Quyết?"

Tư Vô Nhan ngẩn người, thật lâu sau mới có thể nhận ra nàng đang nói điều gì.

Hắn biểu tình cổ quái, khẽ nhíu mày, sắc mặt lại hiện lên một tia thống khổ. "Ta không biết ngươi đang nói đến điều gì?"

"Không biết?"

Cung Dĩ Mạt cười. "Ngươi lừa Cung Quyết phải cắt máu cắt thịt, chẳng lẽ không phải bởi vì không có cách nào ra tay với hắn hay sao? Cho nên, ngươi mượn cơ hội từ ta, muốn hắn tự mình gϊếŧ mình, không đúng ư? Chỉ cần một ngày, hắn mất máu quá nhiều mà sơ hở phòng bị, ngươi nhất định sẽ gϊếŧ chết hắn, đúng không?"

Lời vạch trần thẳng thừng làm Tư Vô Nhan sắc mặt càng thêm khó coi.

" Nếu như ta không phải đang trúng kịch độc không người cứu chữa, Cung Quyết ắt hẳn đã không bỏ qua cho ngươi, ngươi cũng sẽ sớm chuẩn bị như vậy đi? Hiện giờ, ta tuy rằng đã tỉnh, nhưng kịch độc trong người lại chậm chạp mãi không giải hết. Tư Vô Nhan.... Người khác không biết đã đành, ta lại không biết rõ ngươi sao? Mẫu thân ngươi, là cao thủ dùng độc đệ nhất thiên hạ. Chút độc cỏn con này, chẳng lẽ lại làm khó ngươi được?"

Tư Vô Nhan đột nhiên mở miệng. "Đừng nói nữa!"

Ánh mắt hắn âm trầm mà bén nhọn dừng trên người Cung Dĩ Mạt, giống như muốn đâm thủng nàng!

" Ta cố ý thì làm sao, ngươi phát hiện ra thì lại thế nào? Ngươi có thể gây khó dễ cho ta ư?"

Tư Vô Nhan khẽ cong khóe miệng, cười vô cùng tàn nhẫn mà ngông cuồng. " Chút độc này đối với ta đúng là không khó, chỉ là, ta lại chính là người duy nhất ở đây có thể cứu sống ngươi. Nếu ngươi cố tình chống đối bức ép ta, có thể mang tính mạng mình ra thử chút xem!"

Cung Dĩ Mạt cười khúc khích, "Nếu ngươi đối với mẫu hậu ngươi cũng có thể tàn nhẫn và độc ác như vậy, thì sao phải uất ức làm một Hoàng Đế bù nhìn đáng thương như vậy chứ?!"

Ngay lập tức, sắc mặt Tư Vô Nhan tối sầm. " Cung Dĩ Mạt! Ngươi đừng cho là ta không dám gϊếŧ ngươi! Ngươi khiêu khích lại lần nữa thử xem?"

Cung Dĩ Mạt vội vàng giơ hai tay đầu hàng. " Được, được, được, ta không nói, không dám nói nữa..... Ngươi xem, ta ngoan ngoãn nghe lời như vậy, đem giải dược đưa cho ta, có được hay không? Nhìn đây này, ta đã chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa cho ngươi rồi đấy, chiến mã, đồ ăn, còn có cả hành lý tùy thân nữa này!"

Nói rồi, nàng giống như ảo thuật liền lấy ra một bịch nước uống cùng một bọc hành lý giản dị. "Thân phận của ngươi ta đã biết được, không bằng chúng ta cùng nhau làm một giao dịch đi. Chỉ cần ngươi đem giải dược đưa cho ta, lại để lại một lọ thuốc mỡ liền thịt sinh cơ, ta đảm bảo sẽ không tiết lộ bí mật của ngươi cho bất cứ ai. Ngươi xem, từ đây trở đi sẽ là lãnh thổ của Lâu Diệp, nếu ngươi mang cái thân phận "Hoàng Đế Ngọc Kỳ" đi nghênh ngang khắp chốn, không chắc sẽ lành lặn quay về Ngọc Kỳ được đâu."

Tư Vô Nhan bị lời dụ dỗ nửa lừa gạt này làm cho dở khóc dở cười. Nàng nói cũng có lý đấy, giao dịch cũng không tồi, nhưng mà, sao hắn phải nghe lời nàng chứ?

" Ngươi thế nhưng chuẩn bị rất kỹ càng rồi mới đến đấy, đáng tiếc, ta đưa thuốc cho ngươi, ngươi dám ăn sao?"

"Dám chứ!" Cung Dĩ Mạt gật gật đầu. "Ngươi lừa gạt Cung Quyết như vậy, ta còn chưa tính sổ với ngươi. Ta biết thân phận của ngươi, còn thả cho ngươi đi, ân tình như vậy, ngươi dám lấy oán trả ơn sao?"

Nàng ngẩng đầu, nhìn trời xanh trước mắt mà mỉm cười.

Nụ cười của nàng vô cùng sạch sẽ, trong trẻo, hai mắt đen láy, không chớp nhìn chằm chằm hắn, làm hắn nảy ra một cảm giác, bản thân mình rất được người ta tín nhiệm....

.....Đã bao nhiêu năm, mọi người chỉ biết dùng một loại ánh mắt chán ghét nhìn hắn, hoặc là vừa hận vừa sợ. Chưa bao giờ có người nào nhìn hắn như vậy, dường như, hắn nói bất cứ điều gì, nàng đều sẽ nghe theo, hắn làm bất cứ việc gì, nàng cũng sẽ tin tưởng.

Đáng tiếc, hắn không phải là Cung Quyết, không có người chí thân như vậy.

(P/s: chí thân: cực kỳ thân thuộc, thân thiết, gắn bó, thường dùng với nghĩa "người thân"

Chí tình: cực kỳ yêu, dùng với nghĩa "người yêu". Cực hạn của chí tình sẽ là chí thân, vì tình lâu dài sẽ dần trở thành thân)

Cung Dĩ Mạt thấy hắn quả nhiên lấy ra từ trong tay áo một lọ sứ nhỏ, hai mắt sáng ngời.

" Ta biết ngươi chắc chắn sẽ đồng ý mà!"

Nàng vui sướng nhận lấy. Tư Vô Nhan hừ một tiếng, cười lạnh. "Ngươi không sợ bên trong là thuốc độc sao?"

Cung Dĩ Mạt ngẩn người. "Không đến nỗi vậy chứ, gϊếŧ ta, Cung Quyết sẽ không bỏ qua cho ngươi, hơn nữa, kể cả con dân của ngươi, hắn nhất định cũng muốn mang hết đi tế sống chôn cùng..... Ở bên cạnh hắn lâu như thế rồi, ngươi còn chưa nhìn rõ, đệ đệ đáng yêu của ta có tính cách như thế nào ư?"

Tư Vô Nhan nghẹn lời, hung hăng trừng mắt nhìn nàng.

Cung Dĩ Mạt không thèm để ý, cười cười lấy ra viên thuốc cũng không do dự nuốt xuống! Nàng hành động dứt khoát, động tác nước chảy mây trôi, không một chút chần chờ.

(P/s: nước chảy mây trôi: dứt khoát, liền mạch, không có ngập ngừng, do dự)

Thấy nàng thật sự như vậy nuốt xuống, Tư Vô Nhan vô cùng kinh ngạc. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, dường như đang muốn nói điều gì.....

Hắn cho rằng, ít ra nàng sẽ mang về kiểm tra thử, nếu không, cũng sẽ lấy ngân châm thử độc trước đã, thế mà, nàng cứ như vậy ăn vào, nàng....là thật sự tin tưởng hắn.....

Cung Dĩ Mạt sau khi ăn xong, chỉ cảm thấy có một luồng khí lành lạnh chạy khắp cơ thể, cơn đau râm ran trong lục phủ ngũ tạng dần dần biến mất. Nàng mặt mày hớn hở, hai mắt sáng ngời rực rỡ vui sướng!

"Rất cảm ơn ngươi!"

Từng cơn gió lạnh gào thét bay qua, chỉ thấy Tư Vô Nhan vẻ mặt thống khổ lại hờ hững kéo chặt dây cương trong tay, nhìn nàng, nói một câu....

" Nếu có kiếp sau, đừng lại tin tưởng ta như vậy....."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện