Cung Quyết không biết đã nhìn được bao nhiêu người tiến vào rồi lại bước ra, đôi mắt hắn chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Cung Dĩ Mạt, dường như không hề nhìn thấy sự nôn nóng, bất an cùng ngưng trọng trên gương mặt những người khác.

Trấn Tây Vương không nhịn được nữa, liền vươn tay kéo một người ra hỏi: "Tình huống thế nào rồi?" Người nọ thật cẩn thận quan sát Cung Quyết, thấy hắn không hề để ý tới mình, mới nhẹ nhàng thở ra, nói khẽ với Trấn Tây Vương: "Tình huống không ổn cho lắm. Vốn dĩ chúng thần cho rằng chỉ đơn giản là ngoại thương, ai ngờ, trên mũi tên có độc! Cũng may là tiểu cô nương đã kịp thời ăn giải dược cầm cự, mới có thể chống đỡ đến bây giờ..... Chỉ là, thân thể nàng vốn nội thương vẫn chưa bình phục, hiện tại lại mất máu quá nhiều, e rằng....."

Lời đang nói ra liền bị một luồng sát khí ngưng kết! Khẽ nâng mắt, quả nhiên đã thấy Cung Quyết đang hung ác nhìn hắn, sau đó, khóe miệng khẽ giương một tia cười lạnh, làm người ta sởn cả tóc gáy!

"E rằng như thế nào?"

Thanh âm hắn nhẹ nhàng mà từ tốn, thế nhưng lại khiến cho đại phu khẽ nuốt nước bọt, hai môi run run, mặt sợ tới mức trắng bệch, làm sao còn nói nên lời. Trấn Tây Vương liền vội vàng cho hắn lui ra, đại phu liền lập tức chạy đi, lúc ra khỏi cửa, hai chân mềm nhũ còn khuỵu ngã một cái.

Trấn Tây Vương thở dài. "Điện hạ đừng nóng vội, ta đã dáng bảng cáo thị chiêu cầu danh y, tiểu Công chúa sẽ không có việc gì!"

Cung Quyết dường như không hề nghe thấy Trấn Tây Vương an ủi mình, lại lần nữa nhìn về phía Cung Dĩ Mạt, biểu tình đột nhiên trở nên bi thương......

Bọn họ vừa mới gặp lại chưa được mấy ngày, hắn lại lần nữa liên lụy đến nàng..... Loại xúc động ân hận cùng tự trách này, làm hắn đau lòng đến mức cả lồng ngực như muốn rạn nứt ra! Vì cái gì...... Hắn vẫn không đủ cường đại?! Vì cái gì?!

Cung Dĩ Mạt thân bị trúng độc, lại mất máu quá nhiều mà hôn mê bất tỉnh, Cung Quyết mỗi ngày đều kiên trì đút cho nàng một ít canh sâm thuốc bổ, trên mặt nàng mới hiện một ít sức sống.

Bảng cáo thị treo tiền thưởng từ năm ngàn lượng được Cung Quyết thẳng tay đổi thành mười vạn lượng hoàng kim! Nhưng chỉ thêm vào mấy chữ: "Cứu chữa không thành, chém ngang lưng!"

( P/s: Chém ngang lưng: Khác với xử trảm, hay chặt đầu thông thường là khiến tử tù chết nhanh chóng, kiểu hành hình chém ngang lưng: đao phủ sẽ dùng đao, búa chém vào phần dưới của lưng, khiến cơ thể đứt làm hai khúc. Do các cơ quan quan trọng của cơ thể đều tập trung ở nửa phần trên, nên sau khi hành hình, tội nhân sẽ chưa chết ngay lập tức mà còn đủ thời gian và thần trí để "tận hưởng hoàng ân" của hoàng đế là sự đau đớn tột cùng về thể xác lẫn tinh thần.

Do được/bị chết từ từ, trong khoảng thời gian này, một số tù nhân vẫn có thể làm nên những việc phi phàm. Nếu như cao hứng, những người chịu hình phạt vẫn có thể dùng máu của mình thay mực để... luyện thư pháp hay viết chúc thư. Đây hoàn toàn là sự thực đã từng xảy ra trong lịch sử. )

Liền dọa sợ không ít lang băm, có vài người tâm tư rục rịch, vừa đến liền quay về.

Không ai tự nguyện tới, Cung Quyết liền âm thầm phái không ít người đi bắt những kẻ gọi là "danh y" đó đến gặp mặt. Thế nhưng, những người này đa phần đều là phường lừa người gạt quỷ, mua chuộc nhân tâm mà thành danh, dưới sự giận dữ của Cung Quyết liền máu chảy thành sông.

Cứ như vậy qua bảy ngày.

Bảy ngày này không dài cũng chẳng ngắn, lại làm Cung Dĩ Mạt dù cố đến mấy cũng gầy yếu đi vài phần, Cung Quyết cũng đã vài lần nổi điên muốn tắm máu! Toàn bộ trên dưới phủ Trấn Tây Vương nơi nơi đều là áp suất thấp, tất cả mọi người đều không dám lớn tiếng nói chuyện, ngày đêm sống trong cảnh phập phồng lo sợ.

Cũng không biết tiểu cô nương kia là thần thánh phương nào, lại có thể làm cho tiểu Điện hạ ôn hòa như tiên đồng trở nên hung thần ác sát giống như Tu La Diêm đế đến như vậy!

Không ai biết, bản thân hắn vốn dĩ chính là Sát thần, chỉ bởi vì Cung Dĩ Mạt mà che dấu đi bản chất, hiện giờ nàng xảy ra chuyện, Cung Quyết liền hóa thành dã thú, điên cuồng muốn thoát khỏi lồng giam, xông ra ngoài xé bỏ toàn bộ thế giới!!!

May mắn thay, kinh hoàng cùng khủng khoảng, bởi vì một người đã đến, hết thảy đều thay đổi!

"Ngươi nói, ngươi có thể cứu nàng?"

Cung Quyết đưa đôi mắt đen láy như mặc ngọc lại lạnh băng nhìn chằm chằm vào người mới tới. Kẻ này đại khái tầm hơn hai mươi tuổi, chỉ là vừa nhìn đã thấy đây rõ ràng không phải là người tốt lành gì, rõ ràng là một nam tử hán, lại mặc một thân quần áo rực màu đỏ tươi! Khuôn mặt tuy rằng tuấn mỹ lại nhuốm một vẻ tà khí! Ánh mắt mỗi lần nhìn người lại vô cùng gian xảo, giống như đang tính kế người ta, tạo một vẻ vô cùng chán ghét!

Nghe thấy Cung Quyết nói chuyện, đối phương thong thả nâng ly nhấp một ngụm nước, mới nâng khóe miệng khe khẽ mỉm cười, thuận tiện đánh giá Cung Quyết từ trên xuống dưới.

"Không sai, ta có thể cứu người."

"Báo tên của ngươi!"

Nam nhân trước lại tà tứ cười, mỗi lần mở miệng lại mang một vẻ tà khí nói không nên lời.

"Tư Vô Nhan."

Cung Quyết lập tức liền nhớ ra kẻ kia là ai, Quỷ kiến sầu Tư Vô Nhan!

Nghe nói y một tay y thuật xuất thần nhập hóa, hơn nữa tính tình lại vô cùng tàn nhẫn. Y thuật của y tuy rằng sao siêu, lại không dễ dàng cứu người, hoặc nên nói là, cho dù hắn đã cứu người, nhưng cuối cùng cũng sẽ gϊếŧ chết bệnh nhân, tựa như sinh sinh tử tử, trong mắt y, chỉ là một vòng trò chơi không đáng đồng tiền.

Trước kia, y đã từng có một sự kiện gây rúng động một hồi. Nghe nói có một vị phu nhân không biết như thế nào đã gặp được y, biết được y y thuật cao siêu, liền cầu xin y nhất định phải cứu giúp phu quân của nàng. Tư Vô Nhan chỉ đặt ra một yêu cầu, đó chính là nếu vị phu nhân này có thể tới ở trong thanh lâu một ngày, y sẽ đồng ý!

Vị phu nhân kia yêu phu quân như mạng, liền cắn răng chấp thuận. Không ngờ tới, ngay đêm hôm đó, Tư Vô Nhan liền cứu sống vị phu quân kia, còn tự mình dẫn hắn đi thanh lâu tìm phu nhân của hắn.

Nam nhân kia vừa nhìn thấy phu nhân mình liền bừng bừng tức giận! Không chịu nghe nàng giải thích, lập tức hưu thê! Mà vị phu nhân đó thương tâm muốn chết, rõ ràng là một thân trong sạch, lại không thể không dùng chết chứng minh. Đợi đến khi vị phu nhân kia nhảy hồ tuẫn tiết, Tư Vô Nhan mới thong thả nói đầu đuôi căn nguyên cho phu quân của nàng!

Nói ra hết thảy...... Vốn dĩ chỉ là trò vui đùa, ai biết người nói chết liền chết đâu? Thậm chí y còn nói, vị phu nhân kia vẫn luôn được y bảo vệ chặt chẽ, dù ở trong thanh lâu, thế nhưng thực ra không hề có người nào khác chạm vào nàng. Nam nhân vừa nghe, liền hối hận đến không muốn sống! Một hồi say rượu giải sầu, cũng đâm đầu xuống sông tự sát.

Khi thi thể trương phềnh được người ta vớt lên, Tư Vô Nhan vẫn mặc một thân đỏ rực, ngồi bên cầu thản nhiên uống rượu, vừa uống vừa cười ha ha!

Sợ hãi trước thủ đoạn của y, không một ai dám đứng lên tố cáo, bắt bẻ y. Chỉ có ác danh truyền đi muôn nơi, những việc tương tự như thế nhiều không đếm xuể, cho nên, thanh danh của Tư Vô Nhan ở trong tứ quốc vô cùng xấu xí.

Quỷ Kiến Sầu, quỷ gặp cũng sầu...... Một là y thuật của y thực sự rất cao minh, muốn cứu người, Diêm Vương không kéo nổi, hai là y làm người quá mức tùy ý, tàn nhẫn ác độc, làm quỷ gặp phải cũng e dè.

Cung Quyết trong đầu lướt qua rất nhiều điều về thanh danh của Tư Vô Nhan xấu xí xú uế đến cùng cực, thế nhưng, hắn nhớ kĩ một điều, chính là người này, y thuật cực cao!

"Ta muốn ngươi cứu một người, ngươi có yêu cầu gì?"

Tư Vô Nhan chớp chớp mắt, nghiêng người dựa vào tay vịn, dùng mu bàn tay chống cằm, lười nhác nói. "Cứu ai? Ngươi có nguyện ý cùng ta trả giá?"

Cung Quyết rũ mi mắt, nhẹ giọng nói: "Cứu người quan trọng của ta."

"Hửm?" Y tựa hồ có chút hứng thú. "Quan trọng như thế nào?"

Cung Quyết lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, trong đáy mắt ngấm ngầm có sát ý. "Ngươi chỉ cần nói điều kiện của mình là đủ rồi."

Tư Vô Nhan thấy hắn như vậy, không khỏi sờ sờ cằm.....

"Vậy ngươi nguyện ý trả giá thứ gì?"

Cung Quyết không chút chần chờ, nhìn chằm chằm hắn.

"Tất cả của ta."

Hắn nói quá dứt khoát, quá trực tiếp, làm Tư Vô Nhan có chút thất thần, nhưng rất nhanh, y liền lộ ra một nụ cười kỳ quái.

"Bao gồm cả tính mạng của ngươi sao?"

"Bao gồm cả tính mạng của ta!"

Tư Vô Nhan lúc này mới hài lòng, xoa tay hầm hè. Làm sao bây giờ, hình như rất thú vị nha, cơ mà, không biết đôi tỷ đệ Hoàng thất Đại Dục này, chơi có vui hay không đây.....

Khi Cung Dĩ Mạt từ từ tỉnh lại, cả người cảm thấy vô cùng suy yếu. Toàn thân trên dưới, lục phủ ngũ tạng đều rất đau, lại có người, đang đem một thứ nước gì đó đặc sệt kỳ quái đút vào miệng nàng. Nàng theo bản năng liền ngậm miệng nuốt xuống, một mùi tanh ngọt xộc lên, vừa đắng vừa tanh, khiến người ta muốn nôn ọe!

Mà Cung Dĩ Mạt thực sự đã làm như thế, đem toàn bộ thứ nước đặc sệt kia nôn ra ngoài, cả người mệt muốn té xỉu!

"Tỷ tỉnh lại rồi!"

Cung Quyết vui sướng mở miệng, cho đến khi Cung Dĩ Mạt mở mắt ra nhìn thấy hắn, thấy Cung Quyết mặt trắng bệch như gặp quỷ, liền vô cùng hoảng sợ!

Cung Quyết vốn đã rất trắng, nhưng chỉ là trắng hồng phơi nắng không đen. Còn lúc này ấy mà, hắn trắng bệch đến kinh hãi. Làm Cung Dĩ Mạt vừa tỉnh lại liền thấy, thật sự không có cách nào tiếp nhận nổi!

"Đệ....Làm sao mà....?"

Đã lâu không nói chuyện, giọng nói nàng vô cùng khó nghe, nhưng dáng vẻ vội vàng lại thể hiện rõ ràng sự quan tâm săn sóc.

(Umi: vâng, đã xuất hiện một tên siêu biếи ŧɦái. Mn đoán xem ai sẽ là người "ăn hành" ai đây)

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện