Khi bụi mù hoàn toàn tan đi, mới vửa rồi nhiều người chỉ là nhìn thoáng qua, không dám ngẩng đầu lên xem, đến lúc này mới phát hiện, ở cự thạch bên đường sông đối diện bọn họ, thế nhưng có một tiểu nữ hài.
(P/s: cự thạch: đá lớn, tảng đá lớn.)
Nàng lấy kiếm cắm chặt vào cự thạch, đầu gối lên thân kiếm, hai mắt nhắm nghiền như đang chìm trong giấc ngủ say, tựa hồ tiếng nổ ầm ĩ rung trời vừa rồi cũng không hề đả động đến nàng. Nàng đột nhiên xuất hiện giữa chấn động ngang trời trước mặt thế nhân, vẻ thần bí kì quái làm người ta không ngừng được sợ hãi!
Người tới càng lúc càng nhiều, mặt trời cũng từ từ tỉnh giấc.
Thái thú địa phương cảm thấy nữ hài trước mắt hình như đã gặp qua ở đâu, nhưng bởi vì cảnh tượng chấn động trước mắt làm hai chân hắn vẫn còn run rẩy, cho nên, thật lâu vẫn không thể đứng dậy.
Khi ánh mặt trời đầu tiên ló ra từ phía chân trời chiếu lên người nàng, lông mi của tiểu nữ hài xinh đẹp như tiền đồng kia khẽ giật giật.
Mọi người xung quanh trong một khoảnh khắc khẽ nín thở, hết thảy đều an tĩnh mà cẩn thận quỳ trên mặt đất, tựa như đang sợ sẽ đánh thức nàng.
Cuối cùng, Cung Dĩ Mạt khẽ mở mắt.
Nhìn thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy, nàng thế nhưng lại không hề tỏ ra kinh ngạc, đôi mắt đen láy bình tĩnh đảo qua, có bao nhiêu người trong lòng nàng đại khái hiểu rõ.
Lúc này, nàng từ trong lồng ngực lấy ra một khối kim bài, đó là Thái tử điều lệnh mà Tự Nguyên giao cho nàng, từ hôm nay trở đi, quan dân binh mã, sẽ do nàng sai phái!
Không ít người nhìn lệnh bài trong tay nàng có chút kinh ngạc, đó không phải là Thái tử điều lệnh sao, không phải nó nên nằm trong tay Từ Chưởng giám sao, vì cái gì lại ở trong tay tiểu cô nương này? (P/s: Chưởng giám: là một vị trí, chức quan giám sát, quản lý và điều hành công trường. Từ Chưởng giám là Chưởng giám họ Từ, ý chỉ Từ Nguyên.)
" Chư vị đã nghe thấy câu này hay chưa?"
Cung Dĩ Mạt nhẹ nhàng mở miệng, bởi vì nàng dùng nội lực truyền thanh, cho nên, dù thanh âm không lớn, nhưng mỗi câu mỗi chữ lại phảng phất vang bên tai từng người, rõ ràng mà rành mạch.
Dân công có chút phát lặng, bọn họ không dám xác định, tiểu cô nương kỳ quái mà thần bí trước mắt, có phải là thần tiên trời cao ban xuống hay không?!
Nhưng không đợi cho đối phương kịp phục hồi tinh thần, Cung Dĩ Mạt lại tiếp tục mở miệng.
Nàng câu môi cười, vẻ mặt trào phúng mà tà khí. Biểu tình khinh thường rõ ràng nhường vậy, lại xuất hiện trên mặt một cô nương ước chừng mới mười tuổi, làm người người đối mặt đều cảm thấy không khỏe, cứ thế, cái loại cảm giác e dè, quái dị càng thêm mãnh liệt.
" Tu kênh đào giả......Long trạch thiên hạ!"
Chỉ một lời này của nàng, đã kéo hồn của bao nhiêu con người quay về với thực tại. Lời bàn tán sôi nổi vang lên không dứt rồi cũng nhanh chóng biến mất không dấu vết. Cũng không kỳ lạ gì, bọn họ nơi này cách kinh thành đã không còn xa, cho nên, có những lời không thể tùy tiện nói. Mấy ngày hôm trước, chính vì những lời này, mà một người nhiều lời truyền tán, đã bị Từ Chưởng giám đánh bốn mươi trượng, thịt nát xương tan. Từ Chưởng giam còn nói, nếu còn nghe thấy ai vo ve nghị luận việc này, dù thật hay giả, sẽ lập tức huyết tế kênh đào, cho nên thôn dân quanh đây, không ai dám nhiều lời.
Nhưng ở đời, càng không dám nói rõ, thì càng không chứng minh rằng sẽ không lén nói qua, càng cấm lại càng hào hứng. Cho nên, Cung Dĩ Mạt vừa nói, bọn họ phản ứng lớn như vậy, có thể thấy được, lòng dân, càng áp chế, sẽ càng âm thầm truyền bá ngày càng nghiêm trọng.
Cung Dĩ Mạt đứng dậy, hiên ngang ngạo nghễ trên cự thạnh, từ trên cao nhìn xuống mọi người.
" Tu kênh đào giả, long trạch thiên hạ!" Nàng cười to. " Mấy ngày trước, ông trời khiến cho Thái tử đào nên đỉnh quý, vốn là điềm lành, vốn là ý trời!"
" Là ông trời mượn tay Thái tử ca ngợi Đế vương, đại tu kênh đào, long trạch thiên hạ! Đáng tiếc......" Cung Dĩ Mạt thở dài một tiếng. " Đáng tiếc Thái tử lại vì như vậy mà bị kẻ ác tâm bôi nhọ, nói rằng Thái tử có ý làm phản. Hiện giờ, Thái tử bị hành thích mà nguy nan sớm tối, cố tình Bệ Hạ lại hạ chỉ hồi kinh. Thái tử bị thương không chịu nổi nỗi khổ đường dài, liền gánh trên lưng tội danh kháng chỉ, lùi lại thời gian khởi hành. Kênh đào chỉ còn hơn một tháng nữa là có thể hoàn thành cũng bởi vì vậy mà trì hoãn vô thời hạn, làm cho ông trời giận dữ!"
Cung Dĩ Mạt chỉ vào "con đường" dài rộng mênh mông trước mắt, cười nói: "Cho nên, ông trời giáng xuống sấm sét, là thiên tu kênh đào! Đây chính là minh chứng rõ nhất!"
" Thái tử vô tội! Kênh đào cũng nhất định phải hoàn thành! Thái tử thân mang thương tích không thể đi ngựa xe, chỉ có thể dùng đường thủy, cho nên, sáng sớm hôm nay, trời giáng một trấn sấm sét xuống mở đường! Đây đều là ý tứ của ông trời! Không chỉ trợ giúp phàm nhân chúng ta một tay, mà còn là hy vọng Thái tử có thể mau chóng hồi kinh rửa sạch oan khuất! Hiện tại, trời đã mở đường, tại đây, ta phụng mệnh Thái tử lệnh cho chư vị tiếp tục mở đường, dùng thời gian bảy ngày, đả thông kênh đào! Chư vị có nguyện ý thuận theo thiên mệnh?!"
Lời nàng nói, từng câu từng chữ đều rành mạch vang bên tai mỗi người, trước là Thái tử bị hàm oan, sau là ông trời hành đạo, khiến cho bá tánh sợ hãi, càng là tức giận cùng bất bình!
Thái tử một lòng vì dân lại bị oan khuát, hiện giờ nguy nan sớm tối lại không có đường hồi kinh?
Ông trời không đành lòng, cho nên giáng xuống thần lôi mở đường, phàm nhân bọn họ còn dám không muốn ư? Cho nên, ai nấy đều sôi nổi dập đầu, một lòng hô nguyện ý, mà Thái thú địa phương càng là một người công chính liêm minh, hắn trong lòng không chỉ khâm phục Thái tử có thể đại tu kênh đào vĩ đại, mà còn bị nhiệt huyết của dân chúng làm cho bùng cháy, liền lớn tiếng nói:
" Thái thú Bồ Hữu Xương nhất định sẽ tập trung hết tâm sức, trong vòng bảy ngày đả thông kênh đào! Nghênh đón Thái tử hồi kinh!!!"
" Nghênh Thái tử hồi kinh!!!"
Cung Dĩ Mạt mỉm cười, gió thổi tà váy trắng của nàng tung bay, da thịt trắng ngần, sạch sẽ gần như trong suốt, trong tia nắng ban mai, toàn thân nàng như tỏa sáng rực rỡ giữa đất trời!
Nàng vén một làn váy, quỳ một gối, mặt hướng về phía trời xanh thành kinh nói:
"Phàm giả tham dự, tất sẽ được thiên giáng phúc trạch, vĩnh thế bình an!"
(P/s: giải thích câu nói trên: Người phàm tham dự, sẽ được ông trời ban cho phúc đức, đời đời bình an. Vì hoàn cảnh đang trang trọng nên mình sẽ giữ nguyên từ hán việt cho hay nhé.)
Nói xong, nàng vung tay nhỏ, mặt hướng vạn dân, biểu tình kiên nghị và bất khuất!
" Bắt đầu.....Khởi công!"
Theo tiếng nàng ra lệnh, tất cả mọi người đều sôi nổi đứng lên, rất nhiều rất nhiều cuốc xẻng được điều động tới, người nào người nấy đều vội vàng bắt đầu làm việc. Thứ gì còn thiếu, thứ gì chưa mang, nhanh chóng quay về nhà lấy, xe đẩy, dây thừng, xẻng xúc nhanh chóng tập hợp, dắt bò dắt trâu, cưỡi ngựa cưỡi lừa. Công trường lại một lần nữa trở nên náo nhiệt, ồn ào, nhưng khác với thời điểm khởi công hôm nào, bọn họ lúc này đây hào hứng khác thường, bừng bứng khí thế, bởi vì lúc này đây, họ đang hoàn thành nhiệm vụ ông trời giao phó, là phục tùng thiên mệnh!
Cung Dĩ Mạt tự mình tiếp kiến Thái thú Bồ Hữu Xương, khom người chào hỏi, biểu tình cảm kích khôn nguôi: " Bồ Thái thú nhân nghĩa! Tiểu nữ không khỏi cảm kích ngài!"
Bồ Hữu Xương nào dám nhận một bái của nàng, vội vàng đỡ người đứng lên. Hắn hiện tại đã nhận ra người trước mặt là ai, chính là Dương Quang Công chúa tiếng tăm vang dội! Hắn trong lòng không khỏi cảm thán, ngoài miệng nói: "Khai thông kênh đào vốn là chuyện tốt lợi quốc lợi dân, tuy hạ quan chỉ là một Thái thú nhỏ bé, nhưng cũng nguyện vì giang sơn xã tắc, đóng góp một phần sức lực!"
Cung Dĩ Mạt gật gật đầu, toàn thân tuy rằng mỏi mệt, nhưng trong lòng lại là phi thường cảm kích!
" Đa tạ! Chỉ là ta thời gian cấp bách, không thể cùng ngài ngồi xuống đối ẩm hàn huyên! Hiện tại, ta liền phải đi xử lý Thái tử hồi kinh, hy bọng Thái Thú có thể thay ta coi chừng nơi này."
"Nhất định!"
Hai người đối diện nhìn nhau mà cười, cũng đã đủ kết nghĩa bằng hữu.
Điều hai người không ngờ tới, là chuyện này đã ngay lập tức truyền đến kinh thành! Cung Thịnh trong cơn bạo nộ không ngừng hất đổ các chồng tấu chương!
" Phản! Làm phản rồi! Bọn chúng nhất định là muốn làm phản rồi phải không?"
" Cái gì mà tuân theo thiên với mệnh, cái gì là ý trời? Trẫm mới là ý trời! Trẫm mới chính là thiên mệnh!!!!"
Thường Hỉ cúi đầu đứng một bên, thấp giọng khuyên bảo: "Bệ hạ bớt giận, có lẽ chỉ là kẻ phía dưới nghe lời đồn bậy...."
"Nghe lời đồn bậy?" Cung Thịnh giận đến bật cười. " Thần đỉnh cái gì, thiên tu kênh đào cái gì.....còn không phải là Cung Dĩ Mạt giở trò quỷ đi? Đồ vật trong tay nha đầu đó quả nhiên bất phàm! Nếu không, với thông tuệ của nó, sao có khả năng không thể đoán ra lý do Trẫm muốn Thái tử hồi kinh là vì cái gì? Chính là do nha đầu đó che che đậy đậy không muốn giao cho Trẫm mà thôi, hiện giờ càng là mất công tiếp tục kháng chỉ muốn tu kênh đào! Nó chẳng lẽ muốn tạo phản rồi sao? Luôn mồm Thái tử hàm oan, chẳng lẽ muốn tạo thế cho Thái tử ?"
(P/s: đã đến đoạn cao trào để Mạt tỷ có thể "thoát xác" đi tới hỗ trợ cho tiểu Quyết rồi mn nhé, mn có thấy phấn khích ko ? (*≧▽≦) Riêng Umi thì....KHÔNG, vì mấy phần kế sách tính toán này khó quá, edit mà não như muốn căng raaaaaa, bộ truyện thách thức IQ của mình ghê gớm hiuhiu (>△<Uu)
(P/s: cự thạch: đá lớn, tảng đá lớn.)
Nàng lấy kiếm cắm chặt vào cự thạch, đầu gối lên thân kiếm, hai mắt nhắm nghiền như đang chìm trong giấc ngủ say, tựa hồ tiếng nổ ầm ĩ rung trời vừa rồi cũng không hề đả động đến nàng. Nàng đột nhiên xuất hiện giữa chấn động ngang trời trước mặt thế nhân, vẻ thần bí kì quái làm người ta không ngừng được sợ hãi!
Người tới càng lúc càng nhiều, mặt trời cũng từ từ tỉnh giấc.
Thái thú địa phương cảm thấy nữ hài trước mắt hình như đã gặp qua ở đâu, nhưng bởi vì cảnh tượng chấn động trước mắt làm hai chân hắn vẫn còn run rẩy, cho nên, thật lâu vẫn không thể đứng dậy.
Khi ánh mặt trời đầu tiên ló ra từ phía chân trời chiếu lên người nàng, lông mi của tiểu nữ hài xinh đẹp như tiền đồng kia khẽ giật giật.
Mọi người xung quanh trong một khoảnh khắc khẽ nín thở, hết thảy đều an tĩnh mà cẩn thận quỳ trên mặt đất, tựa như đang sợ sẽ đánh thức nàng.
Cuối cùng, Cung Dĩ Mạt khẽ mở mắt.
Nhìn thấy trước mặt đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy, nàng thế nhưng lại không hề tỏ ra kinh ngạc, đôi mắt đen láy bình tĩnh đảo qua, có bao nhiêu người trong lòng nàng đại khái hiểu rõ.
Lúc này, nàng từ trong lồng ngực lấy ra một khối kim bài, đó là Thái tử điều lệnh mà Tự Nguyên giao cho nàng, từ hôm nay trở đi, quan dân binh mã, sẽ do nàng sai phái!
Không ít người nhìn lệnh bài trong tay nàng có chút kinh ngạc, đó không phải là Thái tử điều lệnh sao, không phải nó nên nằm trong tay Từ Chưởng giám sao, vì cái gì lại ở trong tay tiểu cô nương này? (P/s: Chưởng giám: là một vị trí, chức quan giám sát, quản lý và điều hành công trường. Từ Chưởng giám là Chưởng giám họ Từ, ý chỉ Từ Nguyên.)
" Chư vị đã nghe thấy câu này hay chưa?"
Cung Dĩ Mạt nhẹ nhàng mở miệng, bởi vì nàng dùng nội lực truyền thanh, cho nên, dù thanh âm không lớn, nhưng mỗi câu mỗi chữ lại phảng phất vang bên tai từng người, rõ ràng mà rành mạch.
Dân công có chút phát lặng, bọn họ không dám xác định, tiểu cô nương kỳ quái mà thần bí trước mắt, có phải là thần tiên trời cao ban xuống hay không?!
Nhưng không đợi cho đối phương kịp phục hồi tinh thần, Cung Dĩ Mạt lại tiếp tục mở miệng.
Nàng câu môi cười, vẻ mặt trào phúng mà tà khí. Biểu tình khinh thường rõ ràng nhường vậy, lại xuất hiện trên mặt một cô nương ước chừng mới mười tuổi, làm người người đối mặt đều cảm thấy không khỏe, cứ thế, cái loại cảm giác e dè, quái dị càng thêm mãnh liệt.
" Tu kênh đào giả......Long trạch thiên hạ!"
Chỉ một lời này của nàng, đã kéo hồn của bao nhiêu con người quay về với thực tại. Lời bàn tán sôi nổi vang lên không dứt rồi cũng nhanh chóng biến mất không dấu vết. Cũng không kỳ lạ gì, bọn họ nơi này cách kinh thành đã không còn xa, cho nên, có những lời không thể tùy tiện nói. Mấy ngày hôm trước, chính vì những lời này, mà một người nhiều lời truyền tán, đã bị Từ Chưởng giám đánh bốn mươi trượng, thịt nát xương tan. Từ Chưởng giam còn nói, nếu còn nghe thấy ai vo ve nghị luận việc này, dù thật hay giả, sẽ lập tức huyết tế kênh đào, cho nên thôn dân quanh đây, không ai dám nhiều lời.
Nhưng ở đời, càng không dám nói rõ, thì càng không chứng minh rằng sẽ không lén nói qua, càng cấm lại càng hào hứng. Cho nên, Cung Dĩ Mạt vừa nói, bọn họ phản ứng lớn như vậy, có thể thấy được, lòng dân, càng áp chế, sẽ càng âm thầm truyền bá ngày càng nghiêm trọng.
Cung Dĩ Mạt đứng dậy, hiên ngang ngạo nghễ trên cự thạnh, từ trên cao nhìn xuống mọi người.
" Tu kênh đào giả, long trạch thiên hạ!" Nàng cười to. " Mấy ngày trước, ông trời khiến cho Thái tử đào nên đỉnh quý, vốn là điềm lành, vốn là ý trời!"
" Là ông trời mượn tay Thái tử ca ngợi Đế vương, đại tu kênh đào, long trạch thiên hạ! Đáng tiếc......" Cung Dĩ Mạt thở dài một tiếng. " Đáng tiếc Thái tử lại vì như vậy mà bị kẻ ác tâm bôi nhọ, nói rằng Thái tử có ý làm phản. Hiện giờ, Thái tử bị hành thích mà nguy nan sớm tối, cố tình Bệ Hạ lại hạ chỉ hồi kinh. Thái tử bị thương không chịu nổi nỗi khổ đường dài, liền gánh trên lưng tội danh kháng chỉ, lùi lại thời gian khởi hành. Kênh đào chỉ còn hơn một tháng nữa là có thể hoàn thành cũng bởi vì vậy mà trì hoãn vô thời hạn, làm cho ông trời giận dữ!"
Cung Dĩ Mạt chỉ vào "con đường" dài rộng mênh mông trước mắt, cười nói: "Cho nên, ông trời giáng xuống sấm sét, là thiên tu kênh đào! Đây chính là minh chứng rõ nhất!"
" Thái tử vô tội! Kênh đào cũng nhất định phải hoàn thành! Thái tử thân mang thương tích không thể đi ngựa xe, chỉ có thể dùng đường thủy, cho nên, sáng sớm hôm nay, trời giáng một trấn sấm sét xuống mở đường! Đây đều là ý tứ của ông trời! Không chỉ trợ giúp phàm nhân chúng ta một tay, mà còn là hy vọng Thái tử có thể mau chóng hồi kinh rửa sạch oan khuất! Hiện tại, trời đã mở đường, tại đây, ta phụng mệnh Thái tử lệnh cho chư vị tiếp tục mở đường, dùng thời gian bảy ngày, đả thông kênh đào! Chư vị có nguyện ý thuận theo thiên mệnh?!"
Lời nàng nói, từng câu từng chữ đều rành mạch vang bên tai mỗi người, trước là Thái tử bị hàm oan, sau là ông trời hành đạo, khiến cho bá tánh sợ hãi, càng là tức giận cùng bất bình!
Thái tử một lòng vì dân lại bị oan khuát, hiện giờ nguy nan sớm tối lại không có đường hồi kinh?
Ông trời không đành lòng, cho nên giáng xuống thần lôi mở đường, phàm nhân bọn họ còn dám không muốn ư? Cho nên, ai nấy đều sôi nổi dập đầu, một lòng hô nguyện ý, mà Thái thú địa phương càng là một người công chính liêm minh, hắn trong lòng không chỉ khâm phục Thái tử có thể đại tu kênh đào vĩ đại, mà còn bị nhiệt huyết của dân chúng làm cho bùng cháy, liền lớn tiếng nói:
" Thái thú Bồ Hữu Xương nhất định sẽ tập trung hết tâm sức, trong vòng bảy ngày đả thông kênh đào! Nghênh đón Thái tử hồi kinh!!!"
" Nghênh Thái tử hồi kinh!!!"
Cung Dĩ Mạt mỉm cười, gió thổi tà váy trắng của nàng tung bay, da thịt trắng ngần, sạch sẽ gần như trong suốt, trong tia nắng ban mai, toàn thân nàng như tỏa sáng rực rỡ giữa đất trời!
Nàng vén một làn váy, quỳ một gối, mặt hướng về phía trời xanh thành kinh nói:
"Phàm giả tham dự, tất sẽ được thiên giáng phúc trạch, vĩnh thế bình an!"
(P/s: giải thích câu nói trên: Người phàm tham dự, sẽ được ông trời ban cho phúc đức, đời đời bình an. Vì hoàn cảnh đang trang trọng nên mình sẽ giữ nguyên từ hán việt cho hay nhé.)
Nói xong, nàng vung tay nhỏ, mặt hướng vạn dân, biểu tình kiên nghị và bất khuất!
" Bắt đầu.....Khởi công!"
Theo tiếng nàng ra lệnh, tất cả mọi người đều sôi nổi đứng lên, rất nhiều rất nhiều cuốc xẻng được điều động tới, người nào người nấy đều vội vàng bắt đầu làm việc. Thứ gì còn thiếu, thứ gì chưa mang, nhanh chóng quay về nhà lấy, xe đẩy, dây thừng, xẻng xúc nhanh chóng tập hợp, dắt bò dắt trâu, cưỡi ngựa cưỡi lừa. Công trường lại một lần nữa trở nên náo nhiệt, ồn ào, nhưng khác với thời điểm khởi công hôm nào, bọn họ lúc này đây hào hứng khác thường, bừng bứng khí thế, bởi vì lúc này đây, họ đang hoàn thành nhiệm vụ ông trời giao phó, là phục tùng thiên mệnh!
Cung Dĩ Mạt tự mình tiếp kiến Thái thú Bồ Hữu Xương, khom người chào hỏi, biểu tình cảm kích khôn nguôi: " Bồ Thái thú nhân nghĩa! Tiểu nữ không khỏi cảm kích ngài!"
Bồ Hữu Xương nào dám nhận một bái của nàng, vội vàng đỡ người đứng lên. Hắn hiện tại đã nhận ra người trước mặt là ai, chính là Dương Quang Công chúa tiếng tăm vang dội! Hắn trong lòng không khỏi cảm thán, ngoài miệng nói: "Khai thông kênh đào vốn là chuyện tốt lợi quốc lợi dân, tuy hạ quan chỉ là một Thái thú nhỏ bé, nhưng cũng nguyện vì giang sơn xã tắc, đóng góp một phần sức lực!"
Cung Dĩ Mạt gật gật đầu, toàn thân tuy rằng mỏi mệt, nhưng trong lòng lại là phi thường cảm kích!
" Đa tạ! Chỉ là ta thời gian cấp bách, không thể cùng ngài ngồi xuống đối ẩm hàn huyên! Hiện tại, ta liền phải đi xử lý Thái tử hồi kinh, hy bọng Thái Thú có thể thay ta coi chừng nơi này."
"Nhất định!"
Hai người đối diện nhìn nhau mà cười, cũng đã đủ kết nghĩa bằng hữu.
Điều hai người không ngờ tới, là chuyện này đã ngay lập tức truyền đến kinh thành! Cung Thịnh trong cơn bạo nộ không ngừng hất đổ các chồng tấu chương!
" Phản! Làm phản rồi! Bọn chúng nhất định là muốn làm phản rồi phải không?"
" Cái gì mà tuân theo thiên với mệnh, cái gì là ý trời? Trẫm mới là ý trời! Trẫm mới chính là thiên mệnh!!!!"
Thường Hỉ cúi đầu đứng một bên, thấp giọng khuyên bảo: "Bệ hạ bớt giận, có lẽ chỉ là kẻ phía dưới nghe lời đồn bậy...."
"Nghe lời đồn bậy?" Cung Thịnh giận đến bật cười. " Thần đỉnh cái gì, thiên tu kênh đào cái gì.....còn không phải là Cung Dĩ Mạt giở trò quỷ đi? Đồ vật trong tay nha đầu đó quả nhiên bất phàm! Nếu không, với thông tuệ của nó, sao có khả năng không thể đoán ra lý do Trẫm muốn Thái tử hồi kinh là vì cái gì? Chính là do nha đầu đó che che đậy đậy không muốn giao cho Trẫm mà thôi, hiện giờ càng là mất công tiếp tục kháng chỉ muốn tu kênh đào! Nó chẳng lẽ muốn tạo phản rồi sao? Luôn mồm Thái tử hàm oan, chẳng lẽ muốn tạo thế cho Thái tử ?"
(P/s: đã đến đoạn cao trào để Mạt tỷ có thể "thoát xác" đi tới hỗ trợ cho tiểu Quyết rồi mn nhé, mn có thấy phấn khích ko ? (*≧▽≦) Riêng Umi thì....KHÔNG, vì mấy phần kế sách tính toán này khó quá, edit mà não như muốn căng raaaaaa, bộ truyện thách thức IQ của mình ghê gớm hiuhiu (>△<Uu)
Danh sách chương