Tạm thời không nhắc đến Cung Quyết lần xuất quân này thuận lợi cỡ nào, trong hoàng cung lại nổi lên một trận gió tanh mưa máu, âm mưu tầng tầng!
Biết được đội ngũ Cung Quyết thuận lợi ra khỏi thành, lại được chính Thái Tử hạ lệnh hộ tống, Hoàng Hậu giận dữ vô cùng, mà lúc này, Thái Tử quỳ gối trước mặt Hoàng Hậu, biểu tình nghiêm túc.
Phượng Tê Cung âm trầm lạnh lẽo, không khí dường như muốn đóng băng.
Hoàng Hậu không nhìn đến Thái tử trước mặt, vươn tay xoa xoa thái dương, hiển nhiên vẫn còn tức giận không nhẹ.
Trong điện chỉ có hai cung nữ tâm phúc, lúc này, một người vén rèm bước vào, ở bên tai Hoàng Hậu nhẹ giọng nói gì đó, Hoàng Hậu mắt phượng khẽ nhíu, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy hung ác!
"Nương nương tha mạng!" Cung nữ vội vàng quỳ phục xuống mặt đất, thầm than chính mình xui xẻo.
"Tha mạng?" Hoàng Hậu cười nhạt, mũ phượng trên đầu lấp lánh tinh quang, lại thập phần lạnh giá, tàn nhẫn cực điểm. " Một đám các ngươi, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều! Bổn Hậu sao có thể tiếp tục nuôi dưỡng một lũ phế vật như vậy! Người đâu! Đem nàng ta ra ngoài, xử tử!"
"Rõ!" Lập tức, cấm quân từ ngoài tiến vào đem cung nữ đang quỳ dưới đất kia bịt miệng kéo ra ngoài, cung nữ tâm phúc còn lại hai chân run rẩy, sợ đến thở cũng không dám, cật lực làm giảm đi cảm giác tồn tại của bản thân.
"Mẫu hậu tức giận thì trút lên người nhi thần là được, hà tất phải liên lụy đến người vô tội khác?"
Thái Tử đang yên lặng quỳ, đột nhiên mở miệng.
Hoàng Hậu nghiến răng nhìn hắn. "Ngươi cho rằng mẫu hậu không dám sao? Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc, tiểu tiện nhân Cung Dĩ Mạt kia đã cho ngươi ăn bùa mê thuốc lú gì, để ngươi cam tâm tình nguyện giúp đỡ nàng đến như vậy hả?"
Cung Triệt nghe vậy, bình thản ngẩng đầu nhìn nàng. "Nói vậy, nhi thần càng là muốn biết, mẫu hậu vì sao phải vì chuyện này mà tức giận như vậy?"
Lời hắn nói ra làm Hoàng Hậu tức nghẹn, thấy nàng né tránh, Cung Triệt quả thực khó có thể tin.
"Mẫu hậu hồ đồ rồi! Vật phẩm cứu tế kia không phải thứ chúng ta có thể động vào được?!"
Bị hắn chỉ trích,Hoàng Hậu thẹn quá hóa giận.
"Nếu người khác có thể động vào, vì sao ta lại không thể? Ngươi thân là nhi tử của ta, vì sao lại không cùng ta chia sẻ nỗi khổ tâm này hả ? Ngươi có biết lần cứu tế Tây Châu này, từ trên xuống dưới đã chuẩn bị bao nhiêu tài nguyên? Phải biết rằng, luận về xuất thân, ngoại tộc ta đang suy thoái, đã không thể so sánh với Long Quý Phi, luận về sủng ái, ta lại càng không bì kịp với Liễu Hiền Phi ! Ta ngồi ở vị trí Hoàng Hậu này, cũng chỉ là hữu danh vô thực, ăn bữa hôm lo bữa mai, nếu lại tiếp tục không mưu họa, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ngoài đảo khách thành chủ. Ta làm vậy có cái gì không đúng?!"
(P/s: hữu danh vô thực: ý chỉ có danh tiếng chứ không có thực quyền.
Đảo khách thành chủ: một trong ba mươi sáu kế trong binh pháp, ý chỉ từ chỗ làm khách biến thành vai chủ, lấn dần đất của địch đến lúc địch không còn chỗ đứng.)
"Nhưng Mẫu hậu cũng không thể vì thế mà động tay động chân với vật phẩm cứu tế được!" Cung Triệt dần dần nôn nóng.
"Chuyến này đi Tây Châu, mục đích đã quan trọng hơn năm trước nhiều lần. Phụ hoàng vì có thể nhất lao vĩnh dật giải quyết vấn đề khô hạn ở Tây Châu, đã hạ quyết tâm lớn, nếu không coi trọng, Mẫu hậu cho rằng Người sẽ cho phép Dương Quang Công chúa cùng lúc mở ba cổng thành để xuất phát hay sao? Nếu không thực coi trọng, Mẫu hậu cho rằng Phụ hoàng sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho phép Bộ Hộ điều thêm ba trăm xe ngựa vận chuyển tế phẩm hay sao? Lần này, Mẫu hậu không thành công liền thôi! Nhưng nếu được việc, lúc này chắc chắn Người cũng sẽ không có cách nào khiển trách nhi thần."
Lời hắn nói tựa như một cái búa tạ, hung hăng gõ vào tâm Hoàng Hậu. Nàng thất thần ngồi lặng trên Phượng giá, trong mắt tràn ngập khủng hoảng.
" Con nói thật sao? Phụ hoàng con thực sự coi trọng việc này ư?"
Cung Triệt gật đầu. "Lúc Dương Quang Công chúa cùng nhi thần nói về việc này, nhi thần cũng không phải là tùy tiện hạ lệnh. Thiết nghĩ, nàng vốn lớn lên trong cung cấm, chưa một lần bước ra khỏi cung, lại có thể nhìn thấy tình hình kinh thành mấy tháng sau, còn có thể hướng nhi thần xin giúp đỡ, ắt hẳn đã được Phụ hoàng ngầm cho phép. Nhi thần muốn mượn cơ hội này thuận nước đẩy thuyền giúp nàng, định lấy ở nàng một cái nhân tình, lại không nghĩ tới, lần này dị động, còn có bút tích của Mẫu hậu...Vì sao Người lại không bàn trước với nhi thần đây?!"
Hoàng Hậu biểu tình trở nên hoảng loạn, né tránh. "Sao....sao có thể như vậy được! Nếu đúng như những lời con nói, hiện tại ta phải làm như thế nào mới được đây?" Nàng càng nghĩ càng kinh hãi, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Nhà mẹ đẻ ngày càng suy yếu, làm Hoàng Hậu như chim sợ cành cong, hiện giờ tuy nàng không được việc, nhưng chỉ cần sự tình bại lộ, Long Quý Phi, Liễu Hiền Phi tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội này lật đổ nàng!
Hoàng Hậu càng nghĩ càng sợ, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng rơi xuống. Thấy dáng vẻ này của nàng, Cung Triệt không đành lòng, nhẹ giọng an ủi. "Mẫu hậu đừng quá lo lắng, việc này không thành, sẽ không có việc gì."
Nếu chỉ là tham ô bình thường, chỉ cần không có người ở sau lưng quạt gió thêm củi, hẳn là sẽ không có việc gì.
(P/s: quạt gió thêm củi: giống như câu thêm mắm thêm muối, ý chỉ sự thêm thắt tình tiết đẩy câu chuyện đi xa hơn mang ý tiêu cực)
Nghĩ đến cái gì, Cung Triệt vội nói. "Việc này rất quan trọng, hiện giờ nếu Cửu đệ đã thuận lợi ra khỏi thành, Mẫu hậu nên nhanh chóng thu hồi nhân mã, tránh để lộ dấu vết."
Hoàng Hậu nghe xong, trong mắt mới dần dần xuất hiện thần thái.
"Con nói đúng, con nói rất đúng......"
Thấy Cung Triệt vẫn quỳ trên mặt đất, nàng tự mình tiến đến đỡ Cung Triệt đứng dậy, hổ thẹn nói. "Việc này là Mẫu hậu sai rồi, Mẫu hậu cứ nghĩ đây chỉ là việc vặt, cho nên không muốn con tham dự, là Mẫu hậu không tốt......"
Mắt phượng rưng rưng, thật là hối hận cực kỳ.
Nói cho cùng, nàng làm tất cả mọi việc, đều là vì muốn tốt cho hắn. Cung Triệt nghĩ liền mềm lòng, liên tục an ủi. "Mẫu hậu đừng sợ, sẽ không có việc gì."
Nhưng không biết vì sao, trong lòng hắn lại ẩn ẩn bất an......
Quả nhiên, vừa lúc Hoàng Hậu kêu nữ quan tâm phúc đi dò hỏi tình huống, một thị vệ đã vội vàng tới rồi, mà tin tức hắn truyền đến, làm Hoàng Hậu trong lúc nhất thời, tâm như tro tàn!
Sao có thể như vậy?!
Xong rồi! Nàng hoàn toàn xong rồi!
Có trách thì chỉ trách biểu ca kia của nàng tự cho là thông minh, thấy đội ngũ hộ tống vật tư có điểm dị thường cũng không thu tay đúng lúc. Hóa ra, ngoại trừ đoàn xe xuất phát từ cửa thành phía nam, đội ngũ tại đông thành cùng tây thành, tất cả đều là cấm vệ quân của Hoàng Đế!
Không cần nghĩ cũng viết, đương lúc một đám hắc y nhân muốn đánh loạn đội ngũ hộ tống, muốn nhân cơ hội lấy hàng kém chất lượng thay thế hàng tốt, từ trên xe ngựa xuất hiện một đội cấm vệ quân, một kích xử lý toàn bộ!
Bọn họ hiển nhiên là đã được Hoàng Đế mật lệnh, bắt sống tên cầm đầu, những người khác gϊếŧ chết!
Cho nên bọn họ căn bản không có thời gian quay về bẩm báo cho Hoàng Hậu, bởi vì đã sớm lên đường tới hoàng tuyền rồi.
Hoàng Hậu ngã ngồi trên mặt đất!
Hóa ra, hết thảy...... hết thảy đều là âm mưu!
Đầu tiên là xúi giục Lưu gia nàng tráo đổi vật tư, sau lưng lại mật báo cho Hoàng Đế, bằng không, Bệ hạ sao có thể chuẩn bị trước như vậy, sau đó một tay bắt sống?!
Rốt cuộc là ai? Ai chủ mưu sau lưng, một chiêu bức nàng tới tuyệt lộ?
Cung Dĩ Mạt? Không có khả năng, tiểu tiện nhân kia chưa thể có ảnh hưởng lớn đến như vậy được......
Hoàng Hậu nghĩ tới lời Cung Triệt vừa nói, Bộ Hộ điều động thêm ba trăm xe ngựa.
Bộ Hộ...... Long Quý Phi!
Mồ hôi thấm ướt lưng Phượng bào!
Nàng luống cuống, nàng hoàn toàn không nghĩ tới rõ ràng chỉ là một lần cứu tế đơn giản, lại có thể là một sát kế, một sát kế nhắm thẳng vào nàng! Nữ nhân Long Hương Hương kia, không ra tay không tính, vừa ra tay, liền không chút lưu tình như vậy!
Xong rồi! Hoàn toàn xong rồi!
Cung Triệt cũng bị tin tức này đả kích không nhỏ. Hắn ban đầu vốn dĩ chỉ lạ lùng, không hiểu là ai tham lam như vậy, cũng không rõ có bị Hoàng Đế phát hiện ra hay không, không nghĩ đến lại chính là Mẫu hậu của mình! Thế nhưng, hóa ra chân tướng lại không chỉ là một vụ án tham ô bình thường, mà còn là một âm mưu do người đứng sau sai khiến!
Lúc này, hắn nhắm hai mắt, xoay người đi ra ngoài:
"Con muốn đi đâu?"
Lúc này, Hoàng Hậu tóc tai rối loạn, cung nữ tâm phúc vội vàng tiến lên đỡ nàng, nàng hướng về phía trước lảo đảo vài bước, bắt lấy tay áo Cung Triệt.
Cung Triệt không quay đầu. "Con đi hướng Phụ hoàng nhận tội, nhân lúc Phụ hoàng còn chưa tức giận..........."
"Không thể!"
Hoàng Hậu thất thanh quát chói tai!
"Con mà đi thì thật xong rồi!" Nàng bước đến trước mặt Cung Triệt, gắt gao nắm lấy vạt áo hắn!
" Con là hy vọng duy nhất của Lưu gia chúng ta, con không thể có việc gì được, con nhất định không thể xảy ra việc gì"
Cung Triệt lại cầm bàn tay run rẩy của nàng.
"Mẫu hậu, Gia đã mười sáu tuổi, không nên vẫn còn nhờ Người bảo hộ. Lúc này đây, Mẫu hậu hãy để Gia gánh vác đi!"
(P/s: Gia là cách xưng hô ngôi thứ nhất của tầng lớp Hoàng tộc, Quý tộc, mang ý trang trọng, tất nhiên là do con trai dùng, con gái không xưng Gia. Ở đây, Cung Triệt thay cách xưng nhi thần thành Gia ý muốn dùng thân phận Thái tử để nói với Hoàng Hậu.)
"Không!" Hoàng Hậu trơ mắt nhìn Thái Tử bước đi, nàng ngã ngồi trên mặt đất!
Nhìn bóng dáng hắn, Hoàng Hậu đang ngây ngốc chợt sửng sốt, vội vàng rống to thất thanh.
"Còn thất thần làm gì...... Còn thất thần làm gì! Mau ngăn Điện hạ lại!!"
P/s: Đọc mà nản bà Hoàng Hậu quá đi mất, toàn làm hỏng việc thì có. Nhớ tới lời nhận xét của Cung Quyết, nói rằng dù bên người có bao nhiêu tâm phúc, nhân thân đi chăng nữa, cũng không bằng một mình Cung Dĩ Mạt mà thấy đúng. Kiếp này, Cung Quyết thực sự rất may mắn khi có Cung Dĩ Mạt ủng hộ, tính cả đường tình duyên lẫn sự nghiệp nhể.
Biết được đội ngũ Cung Quyết thuận lợi ra khỏi thành, lại được chính Thái Tử hạ lệnh hộ tống, Hoàng Hậu giận dữ vô cùng, mà lúc này, Thái Tử quỳ gối trước mặt Hoàng Hậu, biểu tình nghiêm túc.
Phượng Tê Cung âm trầm lạnh lẽo, không khí dường như muốn đóng băng.
Hoàng Hậu không nhìn đến Thái tử trước mặt, vươn tay xoa xoa thái dương, hiển nhiên vẫn còn tức giận không nhẹ.
Trong điện chỉ có hai cung nữ tâm phúc, lúc này, một người vén rèm bước vào, ở bên tai Hoàng Hậu nhẹ giọng nói gì đó, Hoàng Hậu mắt phượng khẽ nhíu, ánh mắt nhìn nàng tràn đầy hung ác!
"Nương nương tha mạng!" Cung nữ vội vàng quỳ phục xuống mặt đất, thầm than chính mình xui xẻo.
"Tha mạng?" Hoàng Hậu cười nhạt, mũ phượng trên đầu lấp lánh tinh quang, lại thập phần lạnh giá, tàn nhẫn cực điểm. " Một đám các ngươi, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều! Bổn Hậu sao có thể tiếp tục nuôi dưỡng một lũ phế vật như vậy! Người đâu! Đem nàng ta ra ngoài, xử tử!"
"Rõ!" Lập tức, cấm quân từ ngoài tiến vào đem cung nữ đang quỳ dưới đất kia bịt miệng kéo ra ngoài, cung nữ tâm phúc còn lại hai chân run rẩy, sợ đến thở cũng không dám, cật lực làm giảm đi cảm giác tồn tại của bản thân.
"Mẫu hậu tức giận thì trút lên người nhi thần là được, hà tất phải liên lụy đến người vô tội khác?"
Thái Tử đang yên lặng quỳ, đột nhiên mở miệng.
Hoàng Hậu nghiến răng nhìn hắn. "Ngươi cho rằng mẫu hậu không dám sao? Ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc, tiểu tiện nhân Cung Dĩ Mạt kia đã cho ngươi ăn bùa mê thuốc lú gì, để ngươi cam tâm tình nguyện giúp đỡ nàng đến như vậy hả?"
Cung Triệt nghe vậy, bình thản ngẩng đầu nhìn nàng. "Nói vậy, nhi thần càng là muốn biết, mẫu hậu vì sao phải vì chuyện này mà tức giận như vậy?"
Lời hắn nói ra làm Hoàng Hậu tức nghẹn, thấy nàng né tránh, Cung Triệt quả thực khó có thể tin.
"Mẫu hậu hồ đồ rồi! Vật phẩm cứu tế kia không phải thứ chúng ta có thể động vào được?!"
Bị hắn chỉ trích,Hoàng Hậu thẹn quá hóa giận.
"Nếu người khác có thể động vào, vì sao ta lại không thể? Ngươi thân là nhi tử của ta, vì sao lại không cùng ta chia sẻ nỗi khổ tâm này hả ? Ngươi có biết lần cứu tế Tây Châu này, từ trên xuống dưới đã chuẩn bị bao nhiêu tài nguyên? Phải biết rằng, luận về xuất thân, ngoại tộc ta đang suy thoái, đã không thể so sánh với Long Quý Phi, luận về sủng ái, ta lại càng không bì kịp với Liễu Hiền Phi ! Ta ngồi ở vị trí Hoàng Hậu này, cũng chỉ là hữu danh vô thực, ăn bữa hôm lo bữa mai, nếu lại tiếp tục không mưu họa, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ngoài đảo khách thành chủ. Ta làm vậy có cái gì không đúng?!"
(P/s: hữu danh vô thực: ý chỉ có danh tiếng chứ không có thực quyền.
Đảo khách thành chủ: một trong ba mươi sáu kế trong binh pháp, ý chỉ từ chỗ làm khách biến thành vai chủ, lấn dần đất của địch đến lúc địch không còn chỗ đứng.)
"Nhưng Mẫu hậu cũng không thể vì thế mà động tay động chân với vật phẩm cứu tế được!" Cung Triệt dần dần nôn nóng.
"Chuyến này đi Tây Châu, mục đích đã quan trọng hơn năm trước nhiều lần. Phụ hoàng vì có thể nhất lao vĩnh dật giải quyết vấn đề khô hạn ở Tây Châu, đã hạ quyết tâm lớn, nếu không coi trọng, Mẫu hậu cho rằng Người sẽ cho phép Dương Quang Công chúa cùng lúc mở ba cổng thành để xuất phát hay sao? Nếu không thực coi trọng, Mẫu hậu cho rằng Phụ hoàng sẽ nhắm một mắt mở một mắt cho phép Bộ Hộ điều thêm ba trăm xe ngựa vận chuyển tế phẩm hay sao? Lần này, Mẫu hậu không thành công liền thôi! Nhưng nếu được việc, lúc này chắc chắn Người cũng sẽ không có cách nào khiển trách nhi thần."
Lời hắn nói tựa như một cái búa tạ, hung hăng gõ vào tâm Hoàng Hậu. Nàng thất thần ngồi lặng trên Phượng giá, trong mắt tràn ngập khủng hoảng.
" Con nói thật sao? Phụ hoàng con thực sự coi trọng việc này ư?"
Cung Triệt gật đầu. "Lúc Dương Quang Công chúa cùng nhi thần nói về việc này, nhi thần cũng không phải là tùy tiện hạ lệnh. Thiết nghĩ, nàng vốn lớn lên trong cung cấm, chưa một lần bước ra khỏi cung, lại có thể nhìn thấy tình hình kinh thành mấy tháng sau, còn có thể hướng nhi thần xin giúp đỡ, ắt hẳn đã được Phụ hoàng ngầm cho phép. Nhi thần muốn mượn cơ hội này thuận nước đẩy thuyền giúp nàng, định lấy ở nàng một cái nhân tình, lại không nghĩ tới, lần này dị động, còn có bút tích của Mẫu hậu...Vì sao Người lại không bàn trước với nhi thần đây?!"
Hoàng Hậu biểu tình trở nên hoảng loạn, né tránh. "Sao....sao có thể như vậy được! Nếu đúng như những lời con nói, hiện tại ta phải làm như thế nào mới được đây?" Nàng càng nghĩ càng kinh hãi, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
Nhà mẹ đẻ ngày càng suy yếu, làm Hoàng Hậu như chim sợ cành cong, hiện giờ tuy nàng không được việc, nhưng chỉ cần sự tình bại lộ, Long Quý Phi, Liễu Hiền Phi tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội này lật đổ nàng!
Hoàng Hậu càng nghĩ càng sợ, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng rơi xuống. Thấy dáng vẻ này của nàng, Cung Triệt không đành lòng, nhẹ giọng an ủi. "Mẫu hậu đừng quá lo lắng, việc này không thành, sẽ không có việc gì."
Nếu chỉ là tham ô bình thường, chỉ cần không có người ở sau lưng quạt gió thêm củi, hẳn là sẽ không có việc gì.
(P/s: quạt gió thêm củi: giống như câu thêm mắm thêm muối, ý chỉ sự thêm thắt tình tiết đẩy câu chuyện đi xa hơn mang ý tiêu cực)
Nghĩ đến cái gì, Cung Triệt vội nói. "Việc này rất quan trọng, hiện giờ nếu Cửu đệ đã thuận lợi ra khỏi thành, Mẫu hậu nên nhanh chóng thu hồi nhân mã, tránh để lộ dấu vết."
Hoàng Hậu nghe xong, trong mắt mới dần dần xuất hiện thần thái.
"Con nói đúng, con nói rất đúng......"
Thấy Cung Triệt vẫn quỳ trên mặt đất, nàng tự mình tiến đến đỡ Cung Triệt đứng dậy, hổ thẹn nói. "Việc này là Mẫu hậu sai rồi, Mẫu hậu cứ nghĩ đây chỉ là việc vặt, cho nên không muốn con tham dự, là Mẫu hậu không tốt......"
Mắt phượng rưng rưng, thật là hối hận cực kỳ.
Nói cho cùng, nàng làm tất cả mọi việc, đều là vì muốn tốt cho hắn. Cung Triệt nghĩ liền mềm lòng, liên tục an ủi. "Mẫu hậu đừng sợ, sẽ không có việc gì."
Nhưng không biết vì sao, trong lòng hắn lại ẩn ẩn bất an......
Quả nhiên, vừa lúc Hoàng Hậu kêu nữ quan tâm phúc đi dò hỏi tình huống, một thị vệ đã vội vàng tới rồi, mà tin tức hắn truyền đến, làm Hoàng Hậu trong lúc nhất thời, tâm như tro tàn!
Sao có thể như vậy?!
Xong rồi! Nàng hoàn toàn xong rồi!
Có trách thì chỉ trách biểu ca kia của nàng tự cho là thông minh, thấy đội ngũ hộ tống vật tư có điểm dị thường cũng không thu tay đúng lúc. Hóa ra, ngoại trừ đoàn xe xuất phát từ cửa thành phía nam, đội ngũ tại đông thành cùng tây thành, tất cả đều là cấm vệ quân của Hoàng Đế!
Không cần nghĩ cũng viết, đương lúc một đám hắc y nhân muốn đánh loạn đội ngũ hộ tống, muốn nhân cơ hội lấy hàng kém chất lượng thay thế hàng tốt, từ trên xe ngựa xuất hiện một đội cấm vệ quân, một kích xử lý toàn bộ!
Bọn họ hiển nhiên là đã được Hoàng Đế mật lệnh, bắt sống tên cầm đầu, những người khác gϊếŧ chết!
Cho nên bọn họ căn bản không có thời gian quay về bẩm báo cho Hoàng Hậu, bởi vì đã sớm lên đường tới hoàng tuyền rồi.
Hoàng Hậu ngã ngồi trên mặt đất!
Hóa ra, hết thảy...... hết thảy đều là âm mưu!
Đầu tiên là xúi giục Lưu gia nàng tráo đổi vật tư, sau lưng lại mật báo cho Hoàng Đế, bằng không, Bệ hạ sao có thể chuẩn bị trước như vậy, sau đó một tay bắt sống?!
Rốt cuộc là ai? Ai chủ mưu sau lưng, một chiêu bức nàng tới tuyệt lộ?
Cung Dĩ Mạt? Không có khả năng, tiểu tiện nhân kia chưa thể có ảnh hưởng lớn đến như vậy được......
Hoàng Hậu nghĩ tới lời Cung Triệt vừa nói, Bộ Hộ điều động thêm ba trăm xe ngựa.
Bộ Hộ...... Long Quý Phi!
Mồ hôi thấm ướt lưng Phượng bào!
Nàng luống cuống, nàng hoàn toàn không nghĩ tới rõ ràng chỉ là một lần cứu tế đơn giản, lại có thể là một sát kế, một sát kế nhắm thẳng vào nàng! Nữ nhân Long Hương Hương kia, không ra tay không tính, vừa ra tay, liền không chút lưu tình như vậy!
Xong rồi! Hoàn toàn xong rồi!
Cung Triệt cũng bị tin tức này đả kích không nhỏ. Hắn ban đầu vốn dĩ chỉ lạ lùng, không hiểu là ai tham lam như vậy, cũng không rõ có bị Hoàng Đế phát hiện ra hay không, không nghĩ đến lại chính là Mẫu hậu của mình! Thế nhưng, hóa ra chân tướng lại không chỉ là một vụ án tham ô bình thường, mà còn là một âm mưu do người đứng sau sai khiến!
Lúc này, hắn nhắm hai mắt, xoay người đi ra ngoài:
"Con muốn đi đâu?"
Lúc này, Hoàng Hậu tóc tai rối loạn, cung nữ tâm phúc vội vàng tiến lên đỡ nàng, nàng hướng về phía trước lảo đảo vài bước, bắt lấy tay áo Cung Triệt.
Cung Triệt không quay đầu. "Con đi hướng Phụ hoàng nhận tội, nhân lúc Phụ hoàng còn chưa tức giận..........."
"Không thể!"
Hoàng Hậu thất thanh quát chói tai!
"Con mà đi thì thật xong rồi!" Nàng bước đến trước mặt Cung Triệt, gắt gao nắm lấy vạt áo hắn!
" Con là hy vọng duy nhất của Lưu gia chúng ta, con không thể có việc gì được, con nhất định không thể xảy ra việc gì"
Cung Triệt lại cầm bàn tay run rẩy của nàng.
"Mẫu hậu, Gia đã mười sáu tuổi, không nên vẫn còn nhờ Người bảo hộ. Lúc này đây, Mẫu hậu hãy để Gia gánh vác đi!"
(P/s: Gia là cách xưng hô ngôi thứ nhất của tầng lớp Hoàng tộc, Quý tộc, mang ý trang trọng, tất nhiên là do con trai dùng, con gái không xưng Gia. Ở đây, Cung Triệt thay cách xưng nhi thần thành Gia ý muốn dùng thân phận Thái tử để nói với Hoàng Hậu.)
"Không!" Hoàng Hậu trơ mắt nhìn Thái Tử bước đi, nàng ngã ngồi trên mặt đất!
Nhìn bóng dáng hắn, Hoàng Hậu đang ngây ngốc chợt sửng sốt, vội vàng rống to thất thanh.
"Còn thất thần làm gì...... Còn thất thần làm gì! Mau ngăn Điện hạ lại!!"
P/s: Đọc mà nản bà Hoàng Hậu quá đi mất, toàn làm hỏng việc thì có. Nhớ tới lời nhận xét của Cung Quyết, nói rằng dù bên người có bao nhiêu tâm phúc, nhân thân đi chăng nữa, cũng không bằng một mình Cung Dĩ Mạt mà thấy đúng. Kiếp này, Cung Quyết thực sự rất may mắn khi có Cung Dĩ Mạt ủng hộ, tính cả đường tình duyên lẫn sự nghiệp nhể.
Danh sách chương