Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong mắt đều là kinh ngạc không thể tin nổi! Quả là trò cười lớn nhất thiên hạ! Nàng ngự tiền gϊếŧ người không nhận tội còn chưa nói, còn muốn được ban thưởng? Phải chăng nàng đang chê cười đời mình quá dài hay sao!

Mà sau một hồi trầm mặc, Hoàng Đế đột nhiên bật cười!

Hắn cười đến vui vẻ, tựa hồ như đã lâu không được thoải mái đến như vậy, mặt mày đều là ý cười rạng rỡ, thế nên không ai dám phản bác Cung Dĩ Mạt!

Hài tử thông tuệ lại cơ trí như vậy, hắn thật sự, thật sự không thể không thích a!

"Ngươi nói đúng, trẫm chính là vương pháp! Trẫm muốn ban thưởng cho ai, liền ban thưởng người đó! Thường Hỉ!"

"Có nô tài."

"Truyền ý chỉ của trẫm, ban cho Thất công chúa hiệu phong hào Dương Quang, ban điện Thái Cực, lại ban cho Cửu hoàng tử điện Thái Hòa, ngay trong ngày liền dọn ra khỏi lãnh cung!"

"Nô tài...... Tuân chỉ!"

Thường Hỉ ở trong lòng hít hà một hơi, điện Thái Cực chính là nơi Hoàng Đế đã từng ở khi vẫn còn là Hoàng tử, thế nhưng lại ban cho Thất công chúa, còn phong hào Dương Quang, dương quang trịnh hảo, cùng tương nhu dĩ mạt, thật là kinh tâm động phách! Một đạo ý chỉ, chỉ e, đêm nay, có rất nhiều người mất ngủ đây.

P/s: Dương quang trịnh hảo: nghĩa là ánh dương đúng lúc, ánh dương tròn đầy, ý chỉ ánh mặt trời rực rỡ.

Còn Tương nhu dĩ mạt mình đã giải thích từ chap trước, dành cho những ai đọc nhảy cóc hoặc đã quên thì câu này có nghĩa là nương tựa nhau lúc hoạn nạn, ám chỉ tình yêu đẹp, sống chết không rời nhé.

Không nói đến trong lòng những kẻ kia có bao nhiêu ghen ghét, Cung Quyết thật ra cung không vui, đối với hắn, chỉ có nơi Cung Dĩ Mạt ở mới là nơi tốt nhất trên thế gian này, hắn không muốn tách khỏi nàng, không muốn một mình trụ một điện.

P/s tiếng lòng Umi: tiểu Quyết à, khôn thế quê chị đầy (ㆆᴗㆆ) e định rút ngắn giai đoạn nhanh thế e.

Nghe được ý chỉ của Hoàng Đế, Cung Dĩ Mạt thở phào một hơi! Nàng muốn hướng tới Cung Quyết đắc ý cười cười, lại muốn nói gì đó, nhưng trước mắt tối sầm, ngất đi!

Một màn vừa rồi, nàng dùng toàn bộ hơi tàn lực kiệt chống đỡ, hiện tại thắng lợi, liền không thể duy trì được nữa.


"Hoàng tỷ!!"

Cung Quyết hoảng sợ muốn ôm lấy nàng, nhưng là chính hắn cũng đang bị trọng thương, làm sao ôm được, hai người cùng nhau ngã khụy xuống đất! Nhìn nàng ngất lịm không cử động, Cung Quyết chỉ thấy cả đất trời đang đảo lộn!

Nếu đôi mắt sinh động của nàng không thể mở ra được nữa, nếu nàng không bao giờ có thể mỉm cười với hắn, không thể la mắng hắn, hung dữ với hắn được nữa, vậy nàng tranh thủ hết thảy còn có ích lợi gì? Cung Quyết ôm nàng, hai mắt ngày càng hồng, càng ngày càng hồng!

Hoàng Đế nóng nảy, vội vàng nhíu mày, "Thái y! Mau, truyền thái y, nhanh chóng hồi cung!"

Người xung quanh hoảng loạn một đoàn, Cung Quyết phảng phất cái gì cũng không nghe được, trong mắt hắn chỉ có Cung Dĩ Mạt khuôn mặt suy yếu cùng đôi môi trắng bệch, vết máu vương trên mặt, đều được hắn lau từng chút từng chút cực kỳ nhẹ nhàng.


Hoàng tỷ, Cung Dĩ Mạt......

Người này, là tất cả của hắn.

------------------------------

Thái Cực điện.

Không đề cập đến Cung Quyết đau lòng như thế nào, Thái y vừa nhìn thấy thương thế của Cung Dĩ Mạt, cũng bất chấp cái gì mà nam nữ tách biệt, còn chần chừ hơn nữa, mạng nhất định sẽ không giữ lại được!

Cung Thịnh âm thầm kinh hãi! Trên người Cung Dĩ Mạt có đủ vết thương trí mạng, ước chừng trên dưới mười hai nhát, thật khó mà tưởng tượng nổi tiểu hài tử mười tuổi này ngay lúc nãy vẫn còn đĩnh đạc, cao ngạo cùng hắn đường hoàng đàm phán!

Khuôn mặt nhỏ cao ngạo, khí phách kia, chẳng lẽ nàng không biết đau sao? Cung Thịnh cảm thấy thời điểm hắn mười tuổi cũng không làm được như thế, nếu Cung Dĩ Mạt là một nam hài, hắn chỉ sợ muốn đau đầu, nhưng hiện tại nhìn nàng hơi thở mong manh, Cung Thịnh cảm thấy đau lòng cùng thương tâm.

Lúc trước Tuyết Phi vừa qua đời, hắn liền nghĩ Dĩ Mạt một cái dã chủng, trực tiếp đem biếm lãnh cung, không phải chưa từng hối hận, nhưng cảm giác kia thực nhỏ, hoàng cung này quá lớn, một tiểu hài tử chết không đáng kể chút nào.

Hắn chưa từng nghĩ tới đứa nhỏ này sẽ cường thế như vậy, lại xuất hiện trước mắt hắn lần nữa, làm hắn chấn động, mềm lòng, lẫn không thể trừng phạt được, rốt cuộc, nàng cũng quật cường giống như mẫu thân của nàng, lại so với mẫu thân.....còn xuất sắc hơn nhiều.

Toàn bộ quá trình, Cung Quyết đều đi bên cạnh Cung Dĩ Mạt, Hoàng Đế hạ lệnh gì cũng không nghe, Hoàng Đế mềm lòng nghĩ hắn cùng Cung Dĩ Mạt sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm, liền tùy ý hắn, cho nên hắn tận mắt nhìn thấy thái y xé mở quần áo nàng, giống như xé bỏ một con búp bê vải rách nát.

Vết thương chồng chéo kia, từng vết, từng vết, từ nông đến sâu, từ nhẹ đến nghiêm trọng, mỗi vết, đều là vì hắn mà có, vì hắn mà tạo thành......

Nàng tốt đẹp như vậy, vì cái gì, trên thế giới này còn có người nỡ lòng xuống tay tàn nhẫn với nàng như vậy?

Quá trình trị thương đối với Cung Quyết giống như bị lăng trì! Hắn gắt gao nắm tay Cung Dĩ Mạt, ngày thường, nàng bị sâu cắn một chút đều phải rêи ɾỉ nửa ngày, muốn hắn dỗ dành an ủi, nàng cực kỳ sợ đau, bị thương một chút cũng hận không thể cho mọi người đều biết, Cung Quyết thật sự không tưởng tượng nổi nàng bị thương nhiều như vậy sẽ đau đớn đến mức nào!

Nếu có thể, hắn hy vọng toàn bộ vết thương này đều chuyển lên người hắn, đau lòng cùng áy náy trong lòng kia mới có thể giảm đi một chút.

Thái y thấy Cung Quyết chỉ là tùy tiện bôi một chút thuốc, thập phần không tán đồng.

"Điện hạ, miệng vết thương của ngài phải xử lý, băng bó cẩn thận mới được!"

Cung Quyết lại một ánh mắt không cho đến hắn, chỉ nhìn khuôn mặt vì đã rửa sạch mà càng trở nên tái nhợt, vươn tay vuốt ve, cuối cùng mới thấy độ ấm, mới an tâm xác định nàng còn sống.

Nàng...... Chính là toàn bộ thế giới của hắn!

*

Sau khi hồi cung, Hoàng Hậu liền tức giận, nhìn thấy thứ gì liền đập vỡ thứ đó!

Nàng không cam lòng! Chỉ là một dã chủng!Mẫu thân có thể được sủng ái của Hoàng Đế cũng thôi đi, dựa vào cái gì, nàng chỉ là một đứa con hoang cũng có thể làm Hoàng Đế đối xử bất công?!

Dương Quang công chúa! Vì cái gì chỉ một đứa con hoang cũng có thể kêu là ánh sáng mặt trời, mà nữ nhi của nàng vốn là công chúa do Hoàng Hậu thân sinh, vậy mà cũng chỉ có một cái phong hào Khánh Trạch!

P/s: Khánh Trạch: tức là nhà nhà vui mừng. Theo mình tìm hiểu thì Công chúa đã làm một tước vị, không chỉ dành cho con gái của vua, hoàng đế mà còn có thể phong tặng cho những người con gái khác vì tài năng hoặc nhân phẩm cao quí hơn người mà không cần mang dòng dõi hoàng gia nhưng cần phải do chính vua, hoàng đế ban tặng, vì vậy không còn phân bậc cao thấp giữa các công chúa. Mỗi công chúa đều có một tên phong hiệu để tránh gọi tên thật (tên kị húy), cho nên mình nghĩ ở trong tình huống này, Hoàng hậu ghen ghét không phải vì địa vị của Dương Quang công chúa cao hơn mà là ý nghĩa giữa hai cái tên quá chênh lệch, một bên quá cao quí mang biểu tượng của hoàng đế (mặt trời) còn một bên thì đại trà, tầm thường.


Nàng không phục! Nàng không phục!!

Khi Thái Tử bước vào, liền nhìn thấy cả một cung điện hỗn độn, trên đất đầy mảnh vỡ, cung nhân xung quanh im phăng phắc như ve sầu mùa đông, hắn khẽ lắc đầu, nói với Hoàng Hậu.

"Vì sao Mẫu hậu phải tức giận như thế cơ chứ?" Hắn nghĩ, người tức giận nhất bây giờ nên là phe phái của Liễu Hiền phi mới phải, vì cái gì mẫu hậu lại giận dữ đến mức này?

Nhìn thấy hắn, lửa giận của Hoàng Hậu mới thoáng dịu lại. " Triệt nhi, lại đây!"

Cung Triệt ngoan ngoãn đi qua.

Cung Triệt mười bốn tuổi có một đôi mắt vô cùng ôn nhu, hắn khẽ phất tay ra hiệu với cung nhân, mọi người đều vội vàng nhìn hắn mang ơn lui xuống, dành lại không gian cho hai mẫu tử nói chuyện.

Nhìn Cung Triệt càng lớn càng tuấn tú, tâm tình Hoàng Hậu liền trở nên an tâm một chút, nhi tử càng lớn không giống nàng, cũng không giống Hoàng Đế, nhưng tính tình ôn nhu đôn hậu, học thức hơn người, trên triều đều được người người khen ngợi.

Vì cái gì, hài tử của nàng ưu tú như vậy, lại không thể khiến Hoàng Đế yêu thích? Hắn thiên vị hài tử của Liễu Hiền Phi, Tần Quý Phi cũng đành thôi, vì cái gì đối xử với Cung Dĩ Mạt một cái dã chủng, cũng không bình thường!

Vừa suy nghĩ, biểu tình của nàng lại trở nên vặn vẹo lên!

Vừa rồi, Cung Triệt đi theo sau Hoàng Hậu, cũng thấy hết mọi sự tình, hắn suy nghĩ, liền ôn nhu nói. "Mẫu hậu là tức giận sự tình của Cửu Hoàng đệ sao?"

Đối với hắn, một vị hoàng tử sẽ có uy hiếp hơn một nàng công chúa.

Hoàng Hậu hừ lạnh một tiếng, một hoàng tử không được sủng ái, nàng còn không đặt vào trong mắt đâu. " Mẫu hậu chính là tức giận dã chủng kia, nó dựa vào cái gì!"

Nói xong, Hoàng Hậu liền nhận ra nàng vừa lỡ miệng, khẽ nhíu mày, ngày trước, bởi vì giữ thể diện của Đế vương, người nào biết tin đều lập tức gϊếŧ chết, hiện giờ người biết sự thật Cung Dĩ Mạt không phải là ruột thịt của Hoàng Đế, tính ra không còn quá năm người.

Cung Triệt thật ra không nghĩ nhiều đến vậy, mẫu hậu nói làm hắn nhớ lại thân ảnh ngạo nghễ vừa rồi, bất giác lại hơi hơi thất thần.

Hắn đã từng gặp rất nhiều thiên kim thế gia, gặp rất nhiều loại khuê nữ, có người ôn nhu trang nhã, có người ngây thơ đáng yêu, lại có người yêu kiều quyến rũ. Hắn cứ ngỡ rằng tất cả nữ tử trên thế gian đều như thế, mình cũng chính là ưa thích những cô nương ôn nhu văn nhã, lại chưa từng nghĩ tới, có một ngày sẽ có một người như vậy, cường thế kiêu hãnh như vậy, xuất hiện trong thế giới của hắn, để lại trong tâm thức hắn ấn tượng khắc sâu không thể xóa bỏ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện