Lại tiếp tục một cuộc chiến đấu nhé~~~~ Hãy cmt thúc giục Umi nhiều hơn để Umi đỡ lười cho các bạn có truyện đọc nhé :)
-------------------------------------
Chỉ là lời vừa nói ra, lại có chút chần chừ.
Cung Triệt thấy vậy, liền biết nhất định lại xảy ra việc gì, liền bảo bà cứ nói thẳng.
Lưu Hoàng Hậu lúc này mới cắn răng, thập phần tức giận nói: "Tiện nhân Long Hương Hương kia, thế nhưng lại dám sai người dâng tấu, nói rằng thân thể con không tốt, mà đại sự tu kênh lại không thể trì hoãn được, nên muốn Hoàng thượng đổi người nắm quyền, thay con tu tạo kênh đào!"
Nàng lạnh lùng nói: "Thật đúng là giỏi tính toán mà. Hiện giờ tuyến kênh chính đã được khai thông, chỉ còn phải khai quật vài nhánh sông nhỏ, tùy tiện dùng sức, một hai năm sau là hoàn thành được rồi. Ả ta muốn âm thầm đề cử con trai của mình, cũng may, giữa đường lại bị Liễu Hiền phi nhảy ra cắn chặt một tay, việc này mới không thành."
Đại công này từ đầu đến cuối đều là mồ hôi nước mắt của nhi tử nhà mình. Mấy kẻ đó, lúc đầu thì khinh thường cười nhạo, còn lặng lẽ vui mừng nhìn con trai mình ôm vào trái đắng, đến khi trái đắng hóa ngọt, lại rắp tâm muốn nhảy ra cắn một miếng. Hiện giờ, con nàng còn nằm trên giường dưỡng bệnh, bọn chúng lại rắp tâm muốn thay thế hoàn toàn tâm huyết của hắn, đúng là vô sỉ mà!
Đáng tiếc, Lưu gia yếu nhược, nàng lại vừa bước khỏi cửa chùa, bằng không, cũng không đến nỗi bị động như vậy.
Kì lạ chính là, nghe Hoàng Hậu tức giận nói xong, Cung Triệt thế nhưng lại không có một chút biểu tình nào, giống như hoàn toàn không để ý đến.
Hoàng Hậu cho rằng hắn đau lòng đến phát ngốc rồi, sợ bệnh tình lại chuyển biến xấu, liền vội vàng áp chế tức giận, nhẹ giọng an ủi.
" Triệt Nhi, con đừng nóng giận mà hại thân, mẫu hậu nhất định sẽ không để cho bọn chúng dễ dàng thực hiện được như vậy! Hiện giờ, Bệ hạ đã tán thành vị trí Thái tử của con, trong khoảng thời gian ngắn nữa, con nhất định có thể lấn át được bọn chúng."
Chỉ là, điều mà Cung Triệt muốn, lại không đơn giản chỉ là át chế..... Lúc này đây tuy thân mang trọng bệnh, nhưng thật giống như có một thứ gì đó ở sâu trong lòng hắn đang dần dần tỉnh giấc. Nếu nói hắn trước kia, mơ mơ hồ hồ, chỉ đơn thuần muốn phấn đấu làm thật nhiều việc tốt vì nước vì dân, muốn bảo vệ người bên cạnh, không làm cho người thân thất vọng, vậy thì hiện tại....hắn đã có được một mục tiêu minh bạch rồi!!!
Cung Triệt bưng chén, sau khi uống cạn chén thuốc đắng, tinh thần hắn khá hơn một chút, như đã xác định quyết tâm to lớn gì. Chỉ là, cả người hắn gầy đến đáng sợ, sắc mặt lại tái nhợt, xanh xám, cho nên trái lại làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Hắn đứng dậy, nhìn dáng vẻ, thế nhưng lại đang muốn xuống giường!
"Triệt Nhi, con đang làm gì vậy?"
Hoàng Hậu vô cùng kì quái, nhưng vẫn vội vàng đỡ hắn dậy.
"Mẫu hậu, nhi thần muốn đi Chiêu Dương điện."
Lưu Hoàng Hậu cả kinh. "Con hiện giờ bệnh thành như vậy, còn muốn đi Chiêu Dương điện làm cái gì ?!"
Cung Triệt nhẹ nhàng cười, chỉ là không còn vẻ ôn nhu ngày nào nữa, hắn cười lãnh đạm mà âm trầm. " Đồ của ta, bất cứ ai cũng không có tư cách cướp đi mất!"
Hắn đưa mắt nhìn về phía ngoài điện, khẽ lẩm bẩm.
".....Là của ta, ta đều phải cướp về!"
-------------------
Cung Thịnh khoảng thời gian này tinh thần vẫn luôn không tốt, hắn tâm tình nôn nóng, cơ hồ từng giờ từng khắc đều cảm thấy ẩn ẩn bất an!
Đúng lúc này, Thường Hỉ tiến vào thấp giọng tâu: "Bệ hạ, Thái tử Điện hạ tới."
Cung Thịnh đang luyện chữ, nét chữ hỗn loạn. "Hắn không phải vừa mới tỉnh lại sao? Tới đây làm cái gì? Bảo hắn quay về dưỡng bệnh đi!"
Thường Hỉ có chút khó xử. " Nhưng mà.... Thái tử Điện hạ quỳ gối ngoài cửa điện, nói rằng chừng nào không gặp được Bệ hạ, ngài ấy sẽ không đứng dậy!"
Cung Thịnh mày rậm khẽ nhíu, hung hăng ném bút lông tung tóe giữa án, bật cười trong tức giận.
"Tốt, tốt lắm. Biết uy hiếp người rồi đúng không?! Trẫm ngược lại muốn xem xem hắn muốn náo đến mức nào nữa đây!"
Nói xong, lập tức xoay người bước ra ngoài, Thường Hỉ vội vàng đuổi theo sau.
Tiết trời âm u, tựa như đang ấp ủ một trận cuồng phong, mà Cung Triệt thân thể gầy ốm, quỳ gối trên nền đá xanh, sống lưng thẳng tắp!
Cung Thịnh vốn dĩ mang theo một bụng hỏa khí, thế nhưng vừa nhìn thấy Cung Triệt, nháy mắt tiêu tán hơn phân nửa...
Hắn không khỏi nhớ tới đứa bé kia, đứa bé đang dùng cả sinh mệnh để bảo vệ đứa nhỏ này của hắn! Hắn làm phụ thân, còn có tư cách gì để tức giận với đứa nhỏ này đây? Hơn nữa, Cung Triệt lúc này bộ dáng thực sự rất dọa người, không nhìn ra một chút tuấn mỹ thong dong của ngày xưa, Cung Thịnh trái lại biết rõ nguyên nhân vì sao hắn đổ bệnh, chính là vì đứa bé kia chết!
.........Chỉ là, Cung Thịnh cương quyết không hạ chỉ tìm vớt thi thể đứa bé kia, cho nên vẫn cố chấp trong hoang đường rằng, Cung Dĩ Mạt không có chết!
Nhưng mà Cung Triệt thì không như vậy, chỉ ngắn ngủi mấy ngày đã biến thành dáng vẻ như thế này, có thể thấy được rằng, hắn đã tin, hơn nữa lại cực kì bi thương đau xót.
Cung Thịnh không khống chế được trong lòng thở dài, không phải huynh muội thân sinh, lại hơn hẳn huynh muội thân sinh!
"Ngươi tới làm cái gì?"
Hắn ngữ khí nhàn nhạt, mơ hồ lộ ra mỏi mệt.
Cung Triệt khẽ đưa mặt nhìn Đế vương cao cao tại thượng, trong mắt chợt lóe lại hàn quang chỉ có hắn mới hiểu được, sau đó liền dập đầu hạ bái thật sâu, vô cùng kiên định nói.
" Cầu Phụ hoàng bãi miễn chức vị Thái tử của nhi thần!"
Lời vừa nói ra, tựa như tiếng sét rạch một đường ngang trời, khiến cho Cung Thịnh ngây ngẩn trong thoáng chốc. Hắn nhíu nhíu mày, phất tay cho những người khác lui ra, âm trầm nhìn Cung Triệt.
" Vì sao? Ngươi cũng đã biết, ngươi hiện giờ có thể ngây ngốc ngồi tại vị trí này, là tiểu nha đầu nó......"
Cung Thịnh muốn nói, là tiểu nha đầu nàng dùng chính tính mạng mình để đổi lấy!
"Nguyên nhân chính là vì như thế!" Cung Triệt đột ngột ngẩng đầu cắt ngang lời, hai mắt đỏ bừng rưng rưng nhìn thẳng Đế vương.
" Nguyên nhân chính là vì như thế..... Chức vị Thái tử này nhuốm đẫm máu của Hoàng muội! Thà rằng là không có!"
Hắn nói làm Cung Thịnh trong lòng đau xót!
Hắn vẫn luôn cố chấp không chịu thừa nhận rằng Cung Dĩ Mạt đã chết, bởi vì không tìm thấy thi thể. Thế nhưng, suy cho cùng thì, hỏa dược kia uy lực quá lớn, chỉ sợ là thân thể nàng đã sớm bị tàn phá, chìm sâu vào trong lòng sông Long Đằng.
Cung Thịnh chớp chớp mắt, thật lâu sau mới cất tiếng. " Ngươi làm như vậy..... Tiểu nha đầu kia dưới hoàng tuyền sẽ không thể an lòng nhắm mắt."
"Không sao cả...."
Cung Triệt nói lời này khi mà tâm đã như tro tàn, hắn tái nhợt cười. " Mặc kệ nhi thần có là Thái tử hay không, Hoàng muội cũng không thể sống lại, chỉ là, nhi thần có một chuyện khẩn cầu Phụ hoàng."
Cung Thịnh thở dài một tiếng. "Nói đi."
Cung Triệt trên mặt lộ ra một tia quyết tuyệt.....
"Đại Vận Hà vốn là chủ ý của Hoàng muội, cũng là do một tay nàng thúc đẩy, quy hoạch và xây dựng. Nhi thần hi vọng Phụ hoàng có thể để nhi thần tiếp tục đi tu sửa kênh đào! Hoàng muội sinh thời, nguyện vọng lớn nhất chính là hy vọng có thể mở rộng mạng lưới sông ngòi vào sâu trong đất liền Đại Dục, vừa là phục vụ tưới tiêu nuôi trồng, vừa là đẩy mạnh mậu dịch giao thương, trao đổi hàng hóa, tạo phúc cho bá tánh.....Hiện giờ...Hiện giờ, nàng đã chết...."
Từ "chết" kia, thốt ra như một tiếng thở dài, nhẹ đến nghe không thấy, thanh âm khẽ run rẩy, làm Cung Thịnh trong lòng đau xót, khẽ nhắm mắt lại.
Cung Triệt giống như hạ quyết tâm thật lớn, xốc lại tinh thần, bình tĩnh mà kiên định.
" Hiện giờ nàng đã chết, nguyện vọng của nàng, nhi thần nhất định phải tự tay hoàn thành!"
Cung Triệt lại lần nữa dập đầu hạ bái, vô cùng khẩn thiết. "Cầu Phụ hoàng ân chuẩn!"
Đế vương đứng lặng, thật lâu thật lâu sau mới từ từ mở mắt.
" Thân thể của ngươi....sợ là không cho phép..."
" Không có vấn đề gì!" Cung Triệt trực tiếp đánh gãy lời Hoàng Đế, hai mắt hắn sáng rực tràn trề sinh lực cùng hy vọng! " So với nhi thần mà nói, không có ai có thể thông hiểu tường tận kế hoạch trạng thái tình huống tu sửa kênh đào bằng nhi thần, cũng không có ai có thể thấu hiểu tâm ý của nàng bằng nhi thần. Nàng từng nói, đợi đến khi Đại Vận Hà được hoàn thành, nàng muốn được tự mình đặt tên cho nó, để nhi thần tới cầu xin Phụ hoàng chấp thuận. Hiện giờ nàng đã không còn, nguyện vọng cùng cái tên nàng để lại, nhi thần nhất định sẽ hoàn thành!"
Cung Thịnh không khỏi hỏi. " Nó muốn lấy cái tên gì?"
Cung Triệt gằn từng chữ. " Đại kênh đào Trạch Thiên! Trạch hữu muôn dân, Thiên hạ một nhà!"
" Được!"
Cung Thịnh đột nhiên vỗ tay, hai mắt thật sâu nhìn về phía Cung Triệt. "Tên hay, đặt tên rất hay! Trạch Thiên, Trạch Thiên, ngụ ý rất tốt!"
Hắn cười, sau đó liền mệt mỏi vung tay lên. " Ý tứ của ngươi trẫm đã biết. Trẫm sẽ tiếp tục phái ngươi đi tu sửa kênh đào, chỉ là, chức vị Thái tử này không cần phải nhiều lời nữa, ngươi danh xứng với thực, hy vọng ngươi bảo trọng thân thể, mau chóng hoàn thành trở về."
Cung Triệt đại hỉ! Trên mặt lại mang một vẻ vô cùng thê lương dập đầu.
"Nhi thần...... Tạ chủ long ân!"
----
Chờ đến khi Cung Triệt trở lại Đông Cung, Lưu Hoàng Hậu đang vô cùng sốt ruột, không ngừng đi qua đi lại, vừa thấy Cung Triệt, hai mắt sáng ngời!
" Triệt Nhi, con rốt cuộc đang làm cái gì? Phụ hoàng con, hắn...."
Cung Triệt xua tay, khẽ bảo nàng an tâm. "Phụ hoàng đã ân chuẩn, người đốc thúc giám sát tu sửa kênh đào vẫn là nhi thần, toàn quyền phụ trách."
Hoàng Hậu nghe vậy vui sướng vạn phần! "Thật sao?" Rõ ràng chỉ là gặp mặt Hoàng Đế một lần, thật sự sẽ là hiệu quả như vậy sao?
Cung Triệt ôn hòa cười. "Thật sự!"
Nhưng không biết lý do vì sao, nhìn Cung Triệt lộ ra nụ cười vô cùng quen thuộc, Lưu Hoàng Hậu thế nhưng lại cảm thấy vô cùng xa lạ, con trai của nàng....dường như đã thay đổi rồi!
Lúc này, Cung Triệt vươn tay nhận lấy bát cháo mà cung nhân dâng lên, một bên uống cháo, một bên lại tiếp tục mỉm cười.
Bởi vì hắn hiện tại quá gầy, cười lên có vài phần đáng sợ.
Mạt Nhi đi Tây Châu, hắn lại không thể cùng đi, loại cảm giác bị quản chế này, hắn đã chịu đủ rồi! Hắn nhất định phải trở nên cường đại, cường đại hơn nữa, cường đại đến khi có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó..... Hắn thề, chờ đến khi Cung Dĩ Mạt lại quay trở về, hắn đã không còn yếu nhược giống như bây giờ nữa!
( Umichan: lại thêm một bạn bé hắc hóa, Mạt tỷ sài hao quá đi, nhúng chàm hết thảy dàn harem rùi nè )
-------------------------------------
Chỉ là lời vừa nói ra, lại có chút chần chừ.
Cung Triệt thấy vậy, liền biết nhất định lại xảy ra việc gì, liền bảo bà cứ nói thẳng.
Lưu Hoàng Hậu lúc này mới cắn răng, thập phần tức giận nói: "Tiện nhân Long Hương Hương kia, thế nhưng lại dám sai người dâng tấu, nói rằng thân thể con không tốt, mà đại sự tu kênh lại không thể trì hoãn được, nên muốn Hoàng thượng đổi người nắm quyền, thay con tu tạo kênh đào!"
Nàng lạnh lùng nói: "Thật đúng là giỏi tính toán mà. Hiện giờ tuyến kênh chính đã được khai thông, chỉ còn phải khai quật vài nhánh sông nhỏ, tùy tiện dùng sức, một hai năm sau là hoàn thành được rồi. Ả ta muốn âm thầm đề cử con trai của mình, cũng may, giữa đường lại bị Liễu Hiền phi nhảy ra cắn chặt một tay, việc này mới không thành."
Đại công này từ đầu đến cuối đều là mồ hôi nước mắt của nhi tử nhà mình. Mấy kẻ đó, lúc đầu thì khinh thường cười nhạo, còn lặng lẽ vui mừng nhìn con trai mình ôm vào trái đắng, đến khi trái đắng hóa ngọt, lại rắp tâm muốn nhảy ra cắn một miếng. Hiện giờ, con nàng còn nằm trên giường dưỡng bệnh, bọn chúng lại rắp tâm muốn thay thế hoàn toàn tâm huyết của hắn, đúng là vô sỉ mà!
Đáng tiếc, Lưu gia yếu nhược, nàng lại vừa bước khỏi cửa chùa, bằng không, cũng không đến nỗi bị động như vậy.
Kì lạ chính là, nghe Hoàng Hậu tức giận nói xong, Cung Triệt thế nhưng lại không có một chút biểu tình nào, giống như hoàn toàn không để ý đến.
Hoàng Hậu cho rằng hắn đau lòng đến phát ngốc rồi, sợ bệnh tình lại chuyển biến xấu, liền vội vàng áp chế tức giận, nhẹ giọng an ủi.
" Triệt Nhi, con đừng nóng giận mà hại thân, mẫu hậu nhất định sẽ không để cho bọn chúng dễ dàng thực hiện được như vậy! Hiện giờ, Bệ hạ đã tán thành vị trí Thái tử của con, trong khoảng thời gian ngắn nữa, con nhất định có thể lấn át được bọn chúng."
Chỉ là, điều mà Cung Triệt muốn, lại không đơn giản chỉ là át chế..... Lúc này đây tuy thân mang trọng bệnh, nhưng thật giống như có một thứ gì đó ở sâu trong lòng hắn đang dần dần tỉnh giấc. Nếu nói hắn trước kia, mơ mơ hồ hồ, chỉ đơn thuần muốn phấn đấu làm thật nhiều việc tốt vì nước vì dân, muốn bảo vệ người bên cạnh, không làm cho người thân thất vọng, vậy thì hiện tại....hắn đã có được một mục tiêu minh bạch rồi!!!
Cung Triệt bưng chén, sau khi uống cạn chén thuốc đắng, tinh thần hắn khá hơn một chút, như đã xác định quyết tâm to lớn gì. Chỉ là, cả người hắn gầy đến đáng sợ, sắc mặt lại tái nhợt, xanh xám, cho nên trái lại làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Hắn đứng dậy, nhìn dáng vẻ, thế nhưng lại đang muốn xuống giường!
"Triệt Nhi, con đang làm gì vậy?"
Hoàng Hậu vô cùng kì quái, nhưng vẫn vội vàng đỡ hắn dậy.
"Mẫu hậu, nhi thần muốn đi Chiêu Dương điện."
Lưu Hoàng Hậu cả kinh. "Con hiện giờ bệnh thành như vậy, còn muốn đi Chiêu Dương điện làm cái gì ?!"
Cung Triệt nhẹ nhàng cười, chỉ là không còn vẻ ôn nhu ngày nào nữa, hắn cười lãnh đạm mà âm trầm. " Đồ của ta, bất cứ ai cũng không có tư cách cướp đi mất!"
Hắn đưa mắt nhìn về phía ngoài điện, khẽ lẩm bẩm.
".....Là của ta, ta đều phải cướp về!"
-------------------
Cung Thịnh khoảng thời gian này tinh thần vẫn luôn không tốt, hắn tâm tình nôn nóng, cơ hồ từng giờ từng khắc đều cảm thấy ẩn ẩn bất an!
Đúng lúc này, Thường Hỉ tiến vào thấp giọng tâu: "Bệ hạ, Thái tử Điện hạ tới."
Cung Thịnh đang luyện chữ, nét chữ hỗn loạn. "Hắn không phải vừa mới tỉnh lại sao? Tới đây làm cái gì? Bảo hắn quay về dưỡng bệnh đi!"
Thường Hỉ có chút khó xử. " Nhưng mà.... Thái tử Điện hạ quỳ gối ngoài cửa điện, nói rằng chừng nào không gặp được Bệ hạ, ngài ấy sẽ không đứng dậy!"
Cung Thịnh mày rậm khẽ nhíu, hung hăng ném bút lông tung tóe giữa án, bật cười trong tức giận.
"Tốt, tốt lắm. Biết uy hiếp người rồi đúng không?! Trẫm ngược lại muốn xem xem hắn muốn náo đến mức nào nữa đây!"
Nói xong, lập tức xoay người bước ra ngoài, Thường Hỉ vội vàng đuổi theo sau.
Tiết trời âm u, tựa như đang ấp ủ một trận cuồng phong, mà Cung Triệt thân thể gầy ốm, quỳ gối trên nền đá xanh, sống lưng thẳng tắp!
Cung Thịnh vốn dĩ mang theo một bụng hỏa khí, thế nhưng vừa nhìn thấy Cung Triệt, nháy mắt tiêu tán hơn phân nửa...
Hắn không khỏi nhớ tới đứa bé kia, đứa bé đang dùng cả sinh mệnh để bảo vệ đứa nhỏ này của hắn! Hắn làm phụ thân, còn có tư cách gì để tức giận với đứa nhỏ này đây? Hơn nữa, Cung Triệt lúc này bộ dáng thực sự rất dọa người, không nhìn ra một chút tuấn mỹ thong dong của ngày xưa, Cung Thịnh trái lại biết rõ nguyên nhân vì sao hắn đổ bệnh, chính là vì đứa bé kia chết!
.........Chỉ là, Cung Thịnh cương quyết không hạ chỉ tìm vớt thi thể đứa bé kia, cho nên vẫn cố chấp trong hoang đường rằng, Cung Dĩ Mạt không có chết!
Nhưng mà Cung Triệt thì không như vậy, chỉ ngắn ngủi mấy ngày đã biến thành dáng vẻ như thế này, có thể thấy được rằng, hắn đã tin, hơn nữa lại cực kì bi thương đau xót.
Cung Thịnh không khống chế được trong lòng thở dài, không phải huynh muội thân sinh, lại hơn hẳn huynh muội thân sinh!
"Ngươi tới làm cái gì?"
Hắn ngữ khí nhàn nhạt, mơ hồ lộ ra mỏi mệt.
Cung Triệt khẽ đưa mặt nhìn Đế vương cao cao tại thượng, trong mắt chợt lóe lại hàn quang chỉ có hắn mới hiểu được, sau đó liền dập đầu hạ bái thật sâu, vô cùng kiên định nói.
" Cầu Phụ hoàng bãi miễn chức vị Thái tử của nhi thần!"
Lời vừa nói ra, tựa như tiếng sét rạch một đường ngang trời, khiến cho Cung Thịnh ngây ngẩn trong thoáng chốc. Hắn nhíu nhíu mày, phất tay cho những người khác lui ra, âm trầm nhìn Cung Triệt.
" Vì sao? Ngươi cũng đã biết, ngươi hiện giờ có thể ngây ngốc ngồi tại vị trí này, là tiểu nha đầu nó......"
Cung Thịnh muốn nói, là tiểu nha đầu nàng dùng chính tính mạng mình để đổi lấy!
"Nguyên nhân chính là vì như thế!" Cung Triệt đột ngột ngẩng đầu cắt ngang lời, hai mắt đỏ bừng rưng rưng nhìn thẳng Đế vương.
" Nguyên nhân chính là vì như thế..... Chức vị Thái tử này nhuốm đẫm máu của Hoàng muội! Thà rằng là không có!"
Hắn nói làm Cung Thịnh trong lòng đau xót!
Hắn vẫn luôn cố chấp không chịu thừa nhận rằng Cung Dĩ Mạt đã chết, bởi vì không tìm thấy thi thể. Thế nhưng, suy cho cùng thì, hỏa dược kia uy lực quá lớn, chỉ sợ là thân thể nàng đã sớm bị tàn phá, chìm sâu vào trong lòng sông Long Đằng.
Cung Thịnh chớp chớp mắt, thật lâu sau mới cất tiếng. " Ngươi làm như vậy..... Tiểu nha đầu kia dưới hoàng tuyền sẽ không thể an lòng nhắm mắt."
"Không sao cả...."
Cung Triệt nói lời này khi mà tâm đã như tro tàn, hắn tái nhợt cười. " Mặc kệ nhi thần có là Thái tử hay không, Hoàng muội cũng không thể sống lại, chỉ là, nhi thần có một chuyện khẩn cầu Phụ hoàng."
Cung Thịnh thở dài một tiếng. "Nói đi."
Cung Triệt trên mặt lộ ra một tia quyết tuyệt.....
"Đại Vận Hà vốn là chủ ý của Hoàng muội, cũng là do một tay nàng thúc đẩy, quy hoạch và xây dựng. Nhi thần hi vọng Phụ hoàng có thể để nhi thần tiếp tục đi tu sửa kênh đào! Hoàng muội sinh thời, nguyện vọng lớn nhất chính là hy vọng có thể mở rộng mạng lưới sông ngòi vào sâu trong đất liền Đại Dục, vừa là phục vụ tưới tiêu nuôi trồng, vừa là đẩy mạnh mậu dịch giao thương, trao đổi hàng hóa, tạo phúc cho bá tánh.....Hiện giờ...Hiện giờ, nàng đã chết...."
Từ "chết" kia, thốt ra như một tiếng thở dài, nhẹ đến nghe không thấy, thanh âm khẽ run rẩy, làm Cung Thịnh trong lòng đau xót, khẽ nhắm mắt lại.
Cung Triệt giống như hạ quyết tâm thật lớn, xốc lại tinh thần, bình tĩnh mà kiên định.
" Hiện giờ nàng đã chết, nguyện vọng của nàng, nhi thần nhất định phải tự tay hoàn thành!"
Cung Triệt lại lần nữa dập đầu hạ bái, vô cùng khẩn thiết. "Cầu Phụ hoàng ân chuẩn!"
Đế vương đứng lặng, thật lâu thật lâu sau mới từ từ mở mắt.
" Thân thể của ngươi....sợ là không cho phép..."
" Không có vấn đề gì!" Cung Triệt trực tiếp đánh gãy lời Hoàng Đế, hai mắt hắn sáng rực tràn trề sinh lực cùng hy vọng! " So với nhi thần mà nói, không có ai có thể thông hiểu tường tận kế hoạch trạng thái tình huống tu sửa kênh đào bằng nhi thần, cũng không có ai có thể thấu hiểu tâm ý của nàng bằng nhi thần. Nàng từng nói, đợi đến khi Đại Vận Hà được hoàn thành, nàng muốn được tự mình đặt tên cho nó, để nhi thần tới cầu xin Phụ hoàng chấp thuận. Hiện giờ nàng đã không còn, nguyện vọng cùng cái tên nàng để lại, nhi thần nhất định sẽ hoàn thành!"
Cung Thịnh không khỏi hỏi. " Nó muốn lấy cái tên gì?"
Cung Triệt gằn từng chữ. " Đại kênh đào Trạch Thiên! Trạch hữu muôn dân, Thiên hạ một nhà!"
" Được!"
Cung Thịnh đột nhiên vỗ tay, hai mắt thật sâu nhìn về phía Cung Triệt. "Tên hay, đặt tên rất hay! Trạch Thiên, Trạch Thiên, ngụ ý rất tốt!"
Hắn cười, sau đó liền mệt mỏi vung tay lên. " Ý tứ của ngươi trẫm đã biết. Trẫm sẽ tiếp tục phái ngươi đi tu sửa kênh đào, chỉ là, chức vị Thái tử này không cần phải nhiều lời nữa, ngươi danh xứng với thực, hy vọng ngươi bảo trọng thân thể, mau chóng hoàn thành trở về."
Cung Triệt đại hỉ! Trên mặt lại mang một vẻ vô cùng thê lương dập đầu.
"Nhi thần...... Tạ chủ long ân!"
----
Chờ đến khi Cung Triệt trở lại Đông Cung, Lưu Hoàng Hậu đang vô cùng sốt ruột, không ngừng đi qua đi lại, vừa thấy Cung Triệt, hai mắt sáng ngời!
" Triệt Nhi, con rốt cuộc đang làm cái gì? Phụ hoàng con, hắn...."
Cung Triệt xua tay, khẽ bảo nàng an tâm. "Phụ hoàng đã ân chuẩn, người đốc thúc giám sát tu sửa kênh đào vẫn là nhi thần, toàn quyền phụ trách."
Hoàng Hậu nghe vậy vui sướng vạn phần! "Thật sao?" Rõ ràng chỉ là gặp mặt Hoàng Đế một lần, thật sự sẽ là hiệu quả như vậy sao?
Cung Triệt ôn hòa cười. "Thật sự!"
Nhưng không biết lý do vì sao, nhìn Cung Triệt lộ ra nụ cười vô cùng quen thuộc, Lưu Hoàng Hậu thế nhưng lại cảm thấy vô cùng xa lạ, con trai của nàng....dường như đã thay đổi rồi!
Lúc này, Cung Triệt vươn tay nhận lấy bát cháo mà cung nhân dâng lên, một bên uống cháo, một bên lại tiếp tục mỉm cười.
Bởi vì hắn hiện tại quá gầy, cười lên có vài phần đáng sợ.
Mạt Nhi đi Tây Châu, hắn lại không thể cùng đi, loại cảm giác bị quản chế này, hắn đã chịu đủ rồi! Hắn nhất định phải trở nên cường đại, cường đại hơn nữa, cường đại đến khi có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó..... Hắn thề, chờ đến khi Cung Dĩ Mạt lại quay trở về, hắn đã không còn yếu nhược giống như bây giờ nữa!
( Umichan: lại thêm một bạn bé hắc hóa, Mạt tỷ sài hao quá đi, nhúng chàm hết thảy dàn harem rùi nè )
Danh sách chương