Hắn nói thập phần thong dong, nhưng ngữ khí kia ngập tràn nguy hiểm, âm thầm lộ ra uy áp Đế vương.
Cung Dĩ Mạt ngẩng đầu nhìn thẳng đối phương, cất cao giọng nói: "Tất nhiên là muốn cáo trạng với ngài!"
Lời nàng nói khiến nhiều người biểu tình khác nhau, mà Cung Thịnh khẽ trầm mặc một lát, lại nhìn đám đông phía dưới đang chăm chú lắng nghe, lạnh lùng nói:
" Ngươi muốn cáo ai?"
Cung Dĩ Mạt hơi hơi mỉm cười, biểu tình mỏi mệt, động tác lại thập phần uyển chuyển, nhẹ nhàng khom lưng bái.
" Dân nữ có tam cáo, mong Bệ hạ làm chủ!"
"—— nói!"
Tựa hồ không chút nào sợ hãi uy nghiêm lạnh lẽo thấu xương của Đế Vương, Cung Dĩ Mạt nhìn đám người trên tường thành, tất cả bọn họ đều hung ác như hổ rình mồi nhìn bản thân mình, tựa như mỗi lời nàng sắp nói ra, đều là lưỡi đao lăng trì xử tử.
Trời đất âm u, tảng lớn mây đen dần dần tụ hội, tựa như sắp mưa, từng đợt gió lạnh thấu xương rít gào bên tai, Cung Dĩ Mạt khẽ sửa sang lọn tóc bên tai, hít sâu một hơi, thong thả nói:
" Đệ nhất cáo, cáo Hoàng tử!" Tầm mắt nàng dừng lại phía sau các vị đại thần, rơi trên người các vị Hoàng tử lớn nhỏ khác nhau, lại chỉ như nhàn nhạt liếc mắt một cái, tựa hồ vô cùng khinh thường.
" Từ khi kênh đào bắt đầu có hiệu quả, người âm thầm ngáng chân nhiều không kể xiết! Đặc biệt là ngoại tộc đứng sau của chư vị Hoàng tử, ra tay không chút lưu tình! Ta một lòng bồi ở tiền tuyến, lao tâm lao lực, ngày tiếp nối đêm! Lại có nhiều người, vừa không muốn rời khỏi tầm mắt ân sủng của Hoàng Đế, vừa muốn không làm mà hưởng, mưu đồ hãm hại, khiến người người khinh thường, thỉnh Bệ hạ minh xét!"
Nàng tuy không chỉ rõ danh tính người nào, nhưng ngữ khí tràn ngập chán ghét, lại làm trái tim nhiều người có mặt ở đây phải run rẩy lo sợ.
Nhưng lúc này, dân chúng đang nhìn, cho nên, dù cho các Hoàng tử trong lòng khó chịu, cũng nhẫn nhịn không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ sợ lúc này mở miệng, sẽ bị đám học sinh âm thầm nhớ kĩ, ngày sau bêu danh muôn đời, ngàn năm tiếng xấu, cho nên, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Cung Dĩ Mạt !
Hoàng Đế nghe vậy, cũng không khỏi nghĩ tới Thái tử suốt một năm trùng tu kênh đào bị các Hoàng tử âm thầm chèn ép, tìm đủ trò chơi xấu ngáng chân, nhất thời không nói nên lời nào phản bác. Nếu không phải hắn thái độ cương quyết chống lưng phía sau, chỉ sợ hiện tại, kênh đào mới chỉ tu được phân nửa không hơn.
Nghĩ đến đây, tâm tình Cung Thịnh đối với những người đó, vô cớ chán ghét thêm.
" Đệ nhị cáo, dân nữ cáo đại thần!"
Không đợi Cung Thịnh kịp phản ứng, Cung Dĩ Mạt vươn ngón tay ngọc ngà nhỏ dài, chỉ thẳng về phía chư vị đại thần, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, lại bật cười khẩy trào phúng.
" Thái tử bị ám sát dọc dường, cơ hồ muốn bỏ mạng. Tin tức truyền tới tai Thánh thượng, lại dường như là Thái tử vì tránh né hồi kinh mà ngụy tạo thích sát, khiến Long uy giận dữ, hạ liên tiếp ba đạo thánh chỉ bức Thái tử lập tức hồi kinh, hại Thái tử suýt chút nữa chôn thây dọc đường!
Thân là bề tôi, lại không nghĩ phải tạo phúc cho bá tánh, không nghĩ phải phát triển quốc gia, cả ngày bắt chước nữ nhân đua đòi tranh sủng, bày trò hãm hại, ly gián chủ nhân, thật là uổng công đọc sách thánh hiền!"
Nàng lạnh giọng cười nhạo, từng câu từng chữ đều ghim chặt bên tai! Mà các đại thần bên người Hoàng Đế, có người trên mặt hổ thẹn, có người sắc mặt xanh trắng, thẹn quá hóa giận mà đứng ra hắt thau nước bẩn lên người nàng!
" Quả là ngậm máu phun người! Ngươi luôn mồm cãi vì Thái tử, chẳng qua chỉ là muốn thay Thái tử chối tội mà thôi! Mới đào ra đỉnh đồng ' tu kênh đào giả, long trạch thiên hạ', đã quay sang nói bị thích sát gần chết! Ai biết được Thái tử có phải hay không bị người bên cạnh hạ cổ u mê, lại được tiên đoán ' long trạch' mà lâng lâng, mới làm ra sự tình kháng chỉ bất tuân đâu?"
Có đại thần hung tợn chằm chằm nhìn Cung Dĩ Mạt: " Ngươi luôn miệng nói Thái tử nguy kịch, nhưng không phải hắn đã trở lại bình an rồi sao?"
Ý tứ hắn thực là rõ ràng, chính là đang ám chỉ Cung Triệt giả bộ, mà Cung Dĩ Mạt tại đây, chỉ là vì muốn giúp Cung Triệt thoát khỏi tội danh mưu nghịch mà thôi.
Cung Dĩ Mạt cười ha ha.
" Bệ hạ... Ngài cũng cho là như thế sao?"
Cung Thịnh khóe môi giật giật, nhưng cuối cùng lại không mở miệng. Tuy Thường Hỉ đã hồi báo cho hắn, hắn đích thực có khả năng oan uổng Thái tử, nhưng đỉnh đồng kia thật giống như một cái dằm, ghim chặt vào tâm hắn không buông.
" Tu kênh đào giả, long trạch thiên ha...." Cung Dĩ Mạt sờ sờ cằm, đột nhiên cười to. " Các ngươi....muốn ta làm Nữ Đế sao?"
Những lời này quả thực là đại nghịch bất đạo, từ trên xuống dưới không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh!
Không đợi Thường Hỉ hô một câu lớn mật, Cung Dĩ Mạt liền đứng ở trên boong tàu thong thả ung dung xoay một vòng tròn, nàng nhìn chính mình, kinh ngạc nói.
" Ta thật không biết chính mình còn có thiên phú xưng Đế đâu!"
" Làm càn!"
Cung Thịnh sắc mặt xanh mét chặt đứt lời nói của nàng! Ai cho nàng lá gan lớn đến vậy, dám đứng trước mặt thiên hạ làm ra trò cười kinh thiên động địa?! Hắn thậm chí trực tiếp muốn cho Thường Hỉ đi gϊếŧ chết Cung Dĩ Mạt, tránh cho nàng lại tiếp tục yêu ngôn mị hoặc dân chúng!
Nhưng Cung Dĩ Mạt nghiêng đầu nghi hoặc nhìn về phía Hoàng Đế. " Chẳng lẽ không phải sao? Bệ hạ, Ngài chẳng lẽ không rõ, trùng tu kênh đào là chủ ý của ta?!"
Một lời này làm Cung Thịnh tức nghẹn, nhưng Cung Dĩ Mạt lại cười lạnh chỉ vào đại thần vừa đứng ra chỉ trích nàng. " Hắn không phải vừa nói ' tu kênh đào giả, long trạch thiên hạ' sao?"
Như vậy, chủ ý nàng đưa ra, kế hoạch nàng làm chủ, tiên đoán này chẳng phải chỉ chính nàng?!
Có quan viên không phục, trực tiếp nhảy ra nói: " Ngươi không cần lại dùng yêu ngôn tẩy trắng cho Thái tử! Thái tử tu kênh đào, cũng không biết thu phục được bao nhiêu dân tâm! Những người dưới cửa thành này chính là chứng cứ! Hắn đã là sứ giả tu kênh đào, cũng là người bá tánh ủng hộ, tiên đoán kia, sao có thể không phải chỉ Thái tử?"
Nói xong, chính hắn cũng tự phát giác bản thân mình lỡ lời, nhưng hắn còn chưa kịp bổ sung thêm chút gì che dấu, Cung Dĩ Mạt đã liếc mắt nhìn hắn, kiêu ngạo cười ha ha! Tiếng cười nàng hàm chứa nội lực, truyền đến cực xa, vô hình chung làm người ta cảm thấy bất an.
" Vậy thì ngươi đã sai rồi!"
Cung Dĩ Mạt nói xong, đột nhiên nhảy phắt lên, đứng thẳng lên lan can điêu khắc hình hoa lan!
Gió xé rách mái tóc nàng, làm nàng phiêu dạt như muốn bay, thế nhưng toàn thân lại thẳng tắp, kiên cường đứng vững trong bão tố! Thân hình nhỏ bé tỏa ra sức sống mạnh mẽ lại gan lì, bất chấp mưa to hay gió lớn đều vững vàng! Khí thế đỉnh thiên lập địa trên đầu rồng cao vút!
Không ít dân chúng kêu lên tiếng kinh hô, sợ nàng ngã xuống, mà Cung Dĩ Mạt lại thản nhiên ngửa mặt lên trời, cất tiếng cười dài, ống tay áo tung bay, giang tay nói lớn:
" Các ngươi hãy nhìn cho kỹ! Tất cả những người này! Đều vì ta mà đến! Ta mới là sứ giả tu kênh đào, ta mới là người thu phục dân tâm! Luận về công lao xã tắc, luận về thanh danh vang truyền! Ta, Cung Dĩ Mạt tại đây! Ai dám cùng ta giao tranh?"
Lời nàng nói tựa như sấm sét, khí thế ngập trời! Không ít người tâm hoảng ý loạn, vừa bị thuyết phục, vừa sinh lòng sợ hãi!
Cố tình thay, người hưởng ứng lại cuồn cuộn không dứt!
Hết thảy bá tánh hay học sinh, nho sĩ, nghe thấy vậy đều một lòng quỳ xuống, cúi đầu thành kính hô to:
" Thề vì Công chúa sai phái! Muốn lần chết không chối từ!!!"
" Muôn lần chết không chối từ!"
Lời tuyên thệ rung động trí óc, tựa như dời non lấp biển, không ít người đứng trên tường thành nảy sinh ra cảm giác khâm phục từ sâu trong tâm trí, ngay cả những kẻ mang lòng hận nàng cũng đều âm thầm chịu phục!
Chỉ là, Cung Dĩ Mạt điên rồi sao. Kể cả muốn thoát tội cho Cung Triệt, cũng không nên đem hết tử tội ôm lên người mình.
Tận mắt nhìn thấy sức ảnh hưởng to lớn của Cung Dĩ Mạt, Cung Thịnh từ sâu trong tâm liền sinh ra một loại cảm giác khiếp sợ thật sâu cùng kiêng kị không tài nào vứt bỏ. Hắn thật sự không nghĩ tới, một nữ tử, không chỉ có được cảm kích thật sâu của dân chúng, mà còn có thể được vô số học sinh, nho sĩ cùng tán thành!
Những kẻ đọc sách đó, người bọn họ xem thường nhất chính là nữ nhân. Vì sao Cung Dĩ Mạt lại có thể có được mị lực kinh người, làm cho nhiều học sinh, nho sĩ, vì nàng khom lưng đến như vậy? Hắn thật sâu nhìn Cung Dĩ Mạt.
Thanh âm lại có một tia run rẩy không rõ ràng.
" Còn đệ tam cáo thì sao?"
Trong khoảng khắc Cung Dĩ Mạt cùng hắn đối mắt, nữ hài kia rõ ràng còn rất nhỏ, trên mặt vẫn vương nét non nớt ngây thơ, lại toát ra một vẻ đau thương từ xương tủy không hợp với lứa tuổi, khiến người ta vạn phần xót thương.
" Đệ tam cáo, ta muốn cáo Bệ hạ ngài!"
(P/s: muahahaha, kíƈɦ ŧɦíƈɦ chưa? Đọc thấy sôi trào nhiệt huyết rồi chứ. Cơ mà nhiệt huyết tới đâu cũng bị độ hĩn làm của truyenwiki1.com vả cho sắp tức chết rồi. Hiện tại, app của Umi không còn vào internet được nữa, ngoại trừ tải về r đọc ra thì ko còn làm ăn j được nữa cả. Mình cũng nghe thấy rất nhiều bn cũng bị như vậy. Mn có muốn Umi chuyển sang nhà khác để hoạt động lâu dài không? Vì sắp tới, Umi đang ấp ủ rất nhiều hố hấp dẫn muốn mang đến cho mn, các bn ko đọc đc thiệt là buồn lắm ớ
Cung Dĩ Mạt ngẩng đầu nhìn thẳng đối phương, cất cao giọng nói: "Tất nhiên là muốn cáo trạng với ngài!"
Lời nàng nói khiến nhiều người biểu tình khác nhau, mà Cung Thịnh khẽ trầm mặc một lát, lại nhìn đám đông phía dưới đang chăm chú lắng nghe, lạnh lùng nói:
" Ngươi muốn cáo ai?"
Cung Dĩ Mạt hơi hơi mỉm cười, biểu tình mỏi mệt, động tác lại thập phần uyển chuyển, nhẹ nhàng khom lưng bái.
" Dân nữ có tam cáo, mong Bệ hạ làm chủ!"
"—— nói!"
Tựa hồ không chút nào sợ hãi uy nghiêm lạnh lẽo thấu xương của Đế Vương, Cung Dĩ Mạt nhìn đám người trên tường thành, tất cả bọn họ đều hung ác như hổ rình mồi nhìn bản thân mình, tựa như mỗi lời nàng sắp nói ra, đều là lưỡi đao lăng trì xử tử.
Trời đất âm u, tảng lớn mây đen dần dần tụ hội, tựa như sắp mưa, từng đợt gió lạnh thấu xương rít gào bên tai, Cung Dĩ Mạt khẽ sửa sang lọn tóc bên tai, hít sâu một hơi, thong thả nói:
" Đệ nhất cáo, cáo Hoàng tử!" Tầm mắt nàng dừng lại phía sau các vị đại thần, rơi trên người các vị Hoàng tử lớn nhỏ khác nhau, lại chỉ như nhàn nhạt liếc mắt một cái, tựa hồ vô cùng khinh thường.
" Từ khi kênh đào bắt đầu có hiệu quả, người âm thầm ngáng chân nhiều không kể xiết! Đặc biệt là ngoại tộc đứng sau của chư vị Hoàng tử, ra tay không chút lưu tình! Ta một lòng bồi ở tiền tuyến, lao tâm lao lực, ngày tiếp nối đêm! Lại có nhiều người, vừa không muốn rời khỏi tầm mắt ân sủng của Hoàng Đế, vừa muốn không làm mà hưởng, mưu đồ hãm hại, khiến người người khinh thường, thỉnh Bệ hạ minh xét!"
Nàng tuy không chỉ rõ danh tính người nào, nhưng ngữ khí tràn ngập chán ghét, lại làm trái tim nhiều người có mặt ở đây phải run rẩy lo sợ.
Nhưng lúc này, dân chúng đang nhìn, cho nên, dù cho các Hoàng tử trong lòng khó chịu, cũng nhẫn nhịn không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ sợ lúc này mở miệng, sẽ bị đám học sinh âm thầm nhớ kĩ, ngày sau bêu danh muôn đời, ngàn năm tiếng xấu, cho nên, chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn Cung Dĩ Mạt !
Hoàng Đế nghe vậy, cũng không khỏi nghĩ tới Thái tử suốt một năm trùng tu kênh đào bị các Hoàng tử âm thầm chèn ép, tìm đủ trò chơi xấu ngáng chân, nhất thời không nói nên lời nào phản bác. Nếu không phải hắn thái độ cương quyết chống lưng phía sau, chỉ sợ hiện tại, kênh đào mới chỉ tu được phân nửa không hơn.
Nghĩ đến đây, tâm tình Cung Thịnh đối với những người đó, vô cớ chán ghét thêm.
" Đệ nhị cáo, dân nữ cáo đại thần!"
Không đợi Cung Thịnh kịp phản ứng, Cung Dĩ Mạt vươn ngón tay ngọc ngà nhỏ dài, chỉ thẳng về phía chư vị đại thần, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, lại bật cười khẩy trào phúng.
" Thái tử bị ám sát dọc dường, cơ hồ muốn bỏ mạng. Tin tức truyền tới tai Thánh thượng, lại dường như là Thái tử vì tránh né hồi kinh mà ngụy tạo thích sát, khiến Long uy giận dữ, hạ liên tiếp ba đạo thánh chỉ bức Thái tử lập tức hồi kinh, hại Thái tử suýt chút nữa chôn thây dọc đường!
Thân là bề tôi, lại không nghĩ phải tạo phúc cho bá tánh, không nghĩ phải phát triển quốc gia, cả ngày bắt chước nữ nhân đua đòi tranh sủng, bày trò hãm hại, ly gián chủ nhân, thật là uổng công đọc sách thánh hiền!"
Nàng lạnh giọng cười nhạo, từng câu từng chữ đều ghim chặt bên tai! Mà các đại thần bên người Hoàng Đế, có người trên mặt hổ thẹn, có người sắc mặt xanh trắng, thẹn quá hóa giận mà đứng ra hắt thau nước bẩn lên người nàng!
" Quả là ngậm máu phun người! Ngươi luôn mồm cãi vì Thái tử, chẳng qua chỉ là muốn thay Thái tử chối tội mà thôi! Mới đào ra đỉnh đồng ' tu kênh đào giả, long trạch thiên hạ', đã quay sang nói bị thích sát gần chết! Ai biết được Thái tử có phải hay không bị người bên cạnh hạ cổ u mê, lại được tiên đoán ' long trạch' mà lâng lâng, mới làm ra sự tình kháng chỉ bất tuân đâu?"
Có đại thần hung tợn chằm chằm nhìn Cung Dĩ Mạt: " Ngươi luôn miệng nói Thái tử nguy kịch, nhưng không phải hắn đã trở lại bình an rồi sao?"
Ý tứ hắn thực là rõ ràng, chính là đang ám chỉ Cung Triệt giả bộ, mà Cung Dĩ Mạt tại đây, chỉ là vì muốn giúp Cung Triệt thoát khỏi tội danh mưu nghịch mà thôi.
Cung Dĩ Mạt cười ha ha.
" Bệ hạ... Ngài cũng cho là như thế sao?"
Cung Thịnh khóe môi giật giật, nhưng cuối cùng lại không mở miệng. Tuy Thường Hỉ đã hồi báo cho hắn, hắn đích thực có khả năng oan uổng Thái tử, nhưng đỉnh đồng kia thật giống như một cái dằm, ghim chặt vào tâm hắn không buông.
" Tu kênh đào giả, long trạch thiên ha...." Cung Dĩ Mạt sờ sờ cằm, đột nhiên cười to. " Các ngươi....muốn ta làm Nữ Đế sao?"
Những lời này quả thực là đại nghịch bất đạo, từ trên xuống dưới không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh!
Không đợi Thường Hỉ hô một câu lớn mật, Cung Dĩ Mạt liền đứng ở trên boong tàu thong thả ung dung xoay một vòng tròn, nàng nhìn chính mình, kinh ngạc nói.
" Ta thật không biết chính mình còn có thiên phú xưng Đế đâu!"
" Làm càn!"
Cung Thịnh sắc mặt xanh mét chặt đứt lời nói của nàng! Ai cho nàng lá gan lớn đến vậy, dám đứng trước mặt thiên hạ làm ra trò cười kinh thiên động địa?! Hắn thậm chí trực tiếp muốn cho Thường Hỉ đi gϊếŧ chết Cung Dĩ Mạt, tránh cho nàng lại tiếp tục yêu ngôn mị hoặc dân chúng!
Nhưng Cung Dĩ Mạt nghiêng đầu nghi hoặc nhìn về phía Hoàng Đế. " Chẳng lẽ không phải sao? Bệ hạ, Ngài chẳng lẽ không rõ, trùng tu kênh đào là chủ ý của ta?!"
Một lời này làm Cung Thịnh tức nghẹn, nhưng Cung Dĩ Mạt lại cười lạnh chỉ vào đại thần vừa đứng ra chỉ trích nàng. " Hắn không phải vừa nói ' tu kênh đào giả, long trạch thiên hạ' sao?"
Như vậy, chủ ý nàng đưa ra, kế hoạch nàng làm chủ, tiên đoán này chẳng phải chỉ chính nàng?!
Có quan viên không phục, trực tiếp nhảy ra nói: " Ngươi không cần lại dùng yêu ngôn tẩy trắng cho Thái tử! Thái tử tu kênh đào, cũng không biết thu phục được bao nhiêu dân tâm! Những người dưới cửa thành này chính là chứng cứ! Hắn đã là sứ giả tu kênh đào, cũng là người bá tánh ủng hộ, tiên đoán kia, sao có thể không phải chỉ Thái tử?"
Nói xong, chính hắn cũng tự phát giác bản thân mình lỡ lời, nhưng hắn còn chưa kịp bổ sung thêm chút gì che dấu, Cung Dĩ Mạt đã liếc mắt nhìn hắn, kiêu ngạo cười ha ha! Tiếng cười nàng hàm chứa nội lực, truyền đến cực xa, vô hình chung làm người ta cảm thấy bất an.
" Vậy thì ngươi đã sai rồi!"
Cung Dĩ Mạt nói xong, đột nhiên nhảy phắt lên, đứng thẳng lên lan can điêu khắc hình hoa lan!
Gió xé rách mái tóc nàng, làm nàng phiêu dạt như muốn bay, thế nhưng toàn thân lại thẳng tắp, kiên cường đứng vững trong bão tố! Thân hình nhỏ bé tỏa ra sức sống mạnh mẽ lại gan lì, bất chấp mưa to hay gió lớn đều vững vàng! Khí thế đỉnh thiên lập địa trên đầu rồng cao vút!
Không ít dân chúng kêu lên tiếng kinh hô, sợ nàng ngã xuống, mà Cung Dĩ Mạt lại thản nhiên ngửa mặt lên trời, cất tiếng cười dài, ống tay áo tung bay, giang tay nói lớn:
" Các ngươi hãy nhìn cho kỹ! Tất cả những người này! Đều vì ta mà đến! Ta mới là sứ giả tu kênh đào, ta mới là người thu phục dân tâm! Luận về công lao xã tắc, luận về thanh danh vang truyền! Ta, Cung Dĩ Mạt tại đây! Ai dám cùng ta giao tranh?"
Lời nàng nói tựa như sấm sét, khí thế ngập trời! Không ít người tâm hoảng ý loạn, vừa bị thuyết phục, vừa sinh lòng sợ hãi!
Cố tình thay, người hưởng ứng lại cuồn cuộn không dứt!
Hết thảy bá tánh hay học sinh, nho sĩ, nghe thấy vậy đều một lòng quỳ xuống, cúi đầu thành kính hô to:
" Thề vì Công chúa sai phái! Muốn lần chết không chối từ!!!"
" Muôn lần chết không chối từ!"
Lời tuyên thệ rung động trí óc, tựa như dời non lấp biển, không ít người đứng trên tường thành nảy sinh ra cảm giác khâm phục từ sâu trong tâm trí, ngay cả những kẻ mang lòng hận nàng cũng đều âm thầm chịu phục!
Chỉ là, Cung Dĩ Mạt điên rồi sao. Kể cả muốn thoát tội cho Cung Triệt, cũng không nên đem hết tử tội ôm lên người mình.
Tận mắt nhìn thấy sức ảnh hưởng to lớn của Cung Dĩ Mạt, Cung Thịnh từ sâu trong tâm liền sinh ra một loại cảm giác khiếp sợ thật sâu cùng kiêng kị không tài nào vứt bỏ. Hắn thật sự không nghĩ tới, một nữ tử, không chỉ có được cảm kích thật sâu của dân chúng, mà còn có thể được vô số học sinh, nho sĩ cùng tán thành!
Những kẻ đọc sách đó, người bọn họ xem thường nhất chính là nữ nhân. Vì sao Cung Dĩ Mạt lại có thể có được mị lực kinh người, làm cho nhiều học sinh, nho sĩ, vì nàng khom lưng đến như vậy? Hắn thật sâu nhìn Cung Dĩ Mạt.
Thanh âm lại có một tia run rẩy không rõ ràng.
" Còn đệ tam cáo thì sao?"
Trong khoảng khắc Cung Dĩ Mạt cùng hắn đối mắt, nữ hài kia rõ ràng còn rất nhỏ, trên mặt vẫn vương nét non nớt ngây thơ, lại toát ra một vẻ đau thương từ xương tủy không hợp với lứa tuổi, khiến người ta vạn phần xót thương.
" Đệ tam cáo, ta muốn cáo Bệ hạ ngài!"
(P/s: muahahaha, kíƈɦ ŧɦíƈɦ chưa? Đọc thấy sôi trào nhiệt huyết rồi chứ. Cơ mà nhiệt huyết tới đâu cũng bị độ hĩn làm của truyenwiki1.com vả cho sắp tức chết rồi. Hiện tại, app của Umi không còn vào internet được nữa, ngoại trừ tải về r đọc ra thì ko còn làm ăn j được nữa cả. Mình cũng nghe thấy rất nhiều bn cũng bị như vậy. Mn có muốn Umi chuyển sang nhà khác để hoạt động lâu dài không? Vì sắp tới, Umi đang ấp ủ rất nhiều hố hấp dẫn muốn mang đến cho mn, các bn ko đọc đc thiệt là buồn lắm ớ
Danh sách chương