Hai người nhanh chóng dọn dẹp, đem rác thải nhét vào túi nhỏ, sau đó mỗi người nắm một bên tay của tiểu Hạo Hạo, chậm rì rì đến phòng thông báo.

Đi được một lúc, Tô Vi Vi nhìn bóng chiếu trên mặt đất, đột nhiên cười.

“Sao vậy?”

Cô Dung Thời khó hiểu nhìn sang cô.

“Không, không có gì.”

Tô Vi Vi lắc đầu.

Dù sao cô cũng không thể nói với anh, nhìn 3 cái bóng trên mặt đất trông thật giống một nhà ba người nhỉ? Cố Dung Thời dừng một chút, theo tầm mắt Tô Vi Vi nhìn ba cái bóng trên mặt đất, cũng nở nụ cười.

“Răng rắc!”

Máy ảnh trong tay nhẹ ấn xuống.

Lưu lại thời khắc này.



“Thông báo tìm người, thông báo tìm người. Người thân của bạn nhỏ Hạo Hạo xin chú ý, nếu ngài nghe được thông báo này xin nhanh chóng tới trung tâm khách hàng của công viên giải trí. Đứa bé nhà ngài đang tìm ngài...”

Thông báo lặp đi lặp lại phát ra thật lâu, Tô Vi Vi và Cố Dung Thời vẫn luôn đợi ở phòng chăm sóc khách hàng của trung tâm cùng bé Hạo Hạo nhưng mãi không thấy ai đến nhận lại đứa bé.

Đợi mãi đến khi trung tâm giải trí sắp đóng cửa, Tô Vi Vi cũng muốn gọi điện báo cảnh sát mới có một người phụ nữ vội vàng chạy đến.

Vừa vào phòng, người phụ nữ này lập tức chạy đến bên bé Hạo Hạo đang vui vẻ ăn dâu tây rồi ôm chặt bé vào lòng.

“Hạo Hạo, thật xin lỗi con, là mẹ tới chậm.”

Bé Hạo Hạo ngẩng đầu lên, hơi chu miệng nhỏ, ánh mắt cũng hơi mê mang giống như đang tự hỏi... Người phụ nữ kỳ quái này ở đâu ra vậy?

Tô Vi Vi lập tức lại gần, giải cứu bé Hạo Hạo khỏi người phụ nữ, nhẹ giọng hỏi:

“Hạo Hạo, nói cho chị gái biết, em có quen cô này không? Em biết cô ấy là ai sao?”

Sau đó lại nhìn về phía người phụ nữ đang vô cùng kích động.

“Thật xin lỗi, nhưng tôi cần xác nhận thân phận của chị mới có thể yên tâm giao đứa bé lại cho chị được.”

“Vâng, làm vậy là đúng.”



Hai mắt người phụ nữ đỏ bừng, gật đầu với Tô Vi Vi.

“Tôi là mẹ của đứa bé này, đây là chứng minh thân phận, còn có cả ảnh chụp chung của tôi và Hạo Hạo.”

Tô Vi Vi nhìn chứng minh thân phận và ảnh chụp người phụ nữ lấy ra khỏi ví tiền, trên ảnh chụp là hình người phụ nữ này ôm Hạo Hạo nhìn về phía máy ảnh, hai người đều cười rất ngọt ngào.

Lúc này, bé Hạo Hạo được Tô Vi Vi ôm trong ngực cuối cùng cũng nhận ra người phụ nữ, vỗ tay cười to.

“Mẹ, mẹ ơi!”

Tô Vi Vi yên tâm, đây đúng là mẹ của Hạo Hạo, chỉ là...

“Trước đó là chị mang theo Hạo Hạo đi chơi công viên giải trí sao? Tại sao lúc này chị mới đến đây?”

Câu hỏi này cũng coi như một cái bẫy nhỏ của Tô Vi Vi dành cho người phụ nữ này, để xem câu trả lời của cô ấy và thông tin trước đó Hạo Hạo cung cấp có khớp với nhau hay không.

“Thật ra là mẹ của tôi đưa Hạo Hạo đi công viên giải trí chơi nhưng mẹ tôi, bà ấy...”

Người phụ nữ cũng nghe ra là Tô Vi Vi đang thử cô ấy, tuy rằng không muốn trả lời lắm nhưng vẫn nói đúng sự thật.

Người phụ nữ này tên Trình Lam, cô ấy là một bà mẹ đơn thân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện