Sau khi hẹn thời gian và địa điểm gặp mặt vào hôm sau, Tô Vi Vi vui mừng nhịp bước trở về nhà, còn cách một đoạn là tới nhà, cô đã nhìn thấy chị gái Tô Mạn Mạn bị mấy thanh niên dáng vẻ giống côn đồ chặn đầu ngõ.

“Người đẹp, đi đâu vậy.”

“Cho làm quen chút nào.”

“Người đẹp đừng trốn, đại ca chúng tôi chỉ muốn làm quen với em thôi.”

Tô Mạn Mạn bị mấy tên côn đồ ngăn cản, trong lòng hoảng loạn, cố gắng giữ bình tĩnh.

“Các người mau tránh ra, người nhà tôi ở gần đây.”

“Người đẹp còn có người nhà sao, có phải cũng là người đẹp không, kêu ra chơi cùng đi.”

Hai bàn tay của đại ca tóc vàng đang muốn động chạm, định sờ lên bàn tay nhỏ mềm mại trơn bóng của Tô Mạn Mạn, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ xa truyền tới, còn có một tiếng la rõ lớn.

“Chú cảnh sát, nhanh lên, ở bên kia!”

Đám côn đồ lập tức tan tác như ong vỡ tổ, chớp mắt biến mất ở đầu ngõ.

“Chị, chị không sao chứ?”

“Vi Vi?”

Tô Mạn Mạn nhìn Tô Vi Vi chạy nhanh tới, thở phào nhẹ nhõm.



“Thật may mắn có em đi báo cảnh sát.”

“Làm gì có cảnh sát.”

Tô Vi Vi vẫn còn thở dốc, kéo Tô Mạn Mạn bước nhanh về nhà.

“Vừa rồi là em lừa bọn họ, thừa dịp bọn họ chưa phát hiện ra, chúng ta mau về nhà.”

Về đến nhà, hai chị em vẫn chưa hoàn hồn.

Biết Tô Mạn Mạn vì dùng hết gia vị linh tinh như nước tương, giấm trong nhà mới ra ngoài mua, Tô Vi Vi trực tiếp giành quyền đi ra ngoài một mình của chị gái.

“Sau này trong nhà muốn mua gì thì giao cho em, nếu không được thì có thể đi cùng với mẹ, sau này chị tuyệt đối không được ra cửa một mình.”

Chị gái Tô Mạn Mạn là người dịu dàng như nước, trông xinh đẹp, tuổi 17 như hoa, thoạt nhìn rất dễ bắt nạt.

Để một chị gái như vậy ra ngoài một mình, xác suất nguy hiểm rất cao.

Đồng thời, nhu cầu mua nhà trong lòng Tô Vi Vi càng trở nên gấp gáp.

Nhà ống bên này rồng cá hỗn tạp, rất dễ gặp chuyện.

Cho nên ngày hôm sau, sau khi Tô Vi Vi và người nhà bán cơm trưa xong, cô vội vã chạy tới chỗ gặp mặt đã hẹn với Cố Dung Thời.



Vốn tưởng rằng cô đến sớm, không ngờ Cố Dung Thời đã đợi cô từ sớm, bên cạnh còn có một người trung niên nhìn rất thật thà.

Nhìn thấy trán Tô Vi Vi vẫn còn đọng lớp mồ hôi mỏng, Cố Dung Thời đưa cho cô một chai nước, rồi giới thiệu.

“Đây là chú tôi, cô kêu là chú Vương giống tôi đi, đúng lúc chú biết có một nhà đang muốn bán, chi bằng đi xem thử nhé?”

Chú Vương rất nhiệt tình, vừa dẫn Tô Vi Vi đi tới nhà ở mà hắn nói, vừa giới thiệu tình hình xung quanh cho Tô Vi Vi.

Chẳng mấy chốc, đã thấy căn nhà nghe nói có người muốn bán.

“Cái này……”

Tô Vi Vi nhìn căn nhà trước mắt, từ từ mở to hai mắt.

Đây hoàn toàn khác so với mong muốn của cô.

Căn nhà không quá lớn, ba phòng ngủ một phòng khách, nhưng lại có một khoảng sân rộng.

Đã được sửa sang sạch sẽ, trong sân còn có cây hòe già, mang lại bóng mát cho sân.

Nếu bán một căn nhà như vậy, cho dù nhà cũ, ít nhất cũng phải tới 2 vạn đúng không? Trong tay cô không có nhiều tiền như vậy.

Mặc dù……
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện