Editor: Trâm Rừng
Bên phía Mạc gia.
Mặt mũi của Mạc lão phu nhân tràn đầy bi thương ngồi trong một căn phòng ngủ được bày biện rất ấm áp, trong không khí nồng nặc mùi thuốc.
Một cô bé mười ba, mười bốn tuổi đang nằm trên chiếc giường công chúa màu hồng. Khuôn mặt của cô bé trắng như tuyết, liên đới làm cho đôi môi cũng trắng bệch như tờ giấy. Cô bé nhìn Mạc lão phu nhân, rất hiểu chuyện an ủi: “Bà ngoại, bà không cần lo lắng, cháu không đau chút nào, thực sự không có đau."
Tuy nói ra những lời không đau, nhưng giọng nói của cô lại vô cùng yếu ớt, không có sức sống. Vì bị bệnh mà nằm liệt giường quanh năm cho nên cơ thể cũng không có mấy lạng thịt.
Nghe vậy, Mạc lão phu nhân cố gắng kiềm chế nước mắt, cười nói: “Không có lo lắng, bà ngoại không lo lắng gì cả, Tiểu Điệp chúng ta sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi, chỉ chút bệnh nhỏ này sẽ không làm được cái gì.”
“Dạ.” Mạc Hồ Điệp gật đầu, “Con nhất định sẽ khỏi bệnh." Mặc dù Mạc Hồ Điệp còn nhỏ tuổi nhưng tâm trí của cô bé đã rất chín chắn, biết rằng thời gian của bản thân đã không còn nhiều.
Kỳ thực so với sự sống sót còn không bằng chết đi một cách nhẹ nhàng. Hiện tại mỗi một phút còn sống đều khiến cô phải chịu đủ đau đớn do bệnh tật hành hạ, vô cùng thống khổ! Nhưng để không làm bà ngoại lo lắng, cô chưa một lần kêu đau.
Mẹ của cô ra đi đã khiến bà ngoại rất đau đớn rồi, cô không thể để bà ngoại phải tiếp tục chịu đựng nỗi đau mất đi người thân một lần nữa nên đã luôn tích cực phối hợp điều trị, không buông tha bất cứ cơ hội sống sót nào.
Năm năm nằm trên giường, cô thực sự rất cố gắng, nổ lực sống sót. Nhưng bây giờ, cô thực sự không thể tiếp tục kiên trì được nữa... Dưới sự trợ giúp của thuốc ngủ, Mạc Hồ Điệ cũng không thể ngủ ngon được, cho dù là đang ngủ thì lông mày của cô cũng hung hăng nhíu chặt vào nhau. Có thể khiến người ta tưởng tượng được loại đau đớn ăn mòn xương cốt đó là như thế nào.
Lúc này, Mạc lão phu nhân rốt cục không kiềm chế được cảm xúc, bắt đầu nhỏ tiếng khóc ồ lên. Con gái của bà đã ra đi... Dù thế nào đi chăng nữa, bà cũng phải giữ lại giọt máu duy nhất còn lại trên đời này của con gái mình. Nếu không, đến khi trăm tuổi đi đến suối vàng, bà sẽ không còn mặt mũi nào để gặp con gái.
Sau khi khóc xong, Mạc lão phu nhân đi vào phòng khách, gọi điện thoại ra ngoài, nói với đầu dây bên kia: “Nói với bác sĩ Lý, chỉ cần ông ấy có thể chữa khỏi cho Tiểu Điệp, nhà họ Mạc chúng tôi sẽ đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của ông ta.”
********
Ở Vương gia
Dương Quốc Bảo đang đuổi theo con gà trống lớn chạy quanh sân. Bác gái đang nói chuyện với con gái Vương Mỹ Phượng về sự việc đã xảy ra trên bãi sông hồi xế chiều hôm nay.
Vương Mỹ Phượng nghe xong cũng sợ hết hồn hết vía, thân là mẹ của Dương Quốc Bảo nên hiểu rất rõ về bệnh tình của con trai mình và cũng biết trong hoàn cảnh như vậy, nếu Nghê Yên không kịp thời ngăn cản mẹ của cô rồi tiến hành cấp cứu thì hôm nay có thể cô sẽ không gặp lại được con trai, hơn nữa còn là một đứa con trai hoạt bát như vậy... Nghĩ đến đây, Vương Mỹ Phượng lại cảm thấy thật sợ hãi.
"Mẹ, vậy chúng ta phải đi cảm ơn cô gái kia thật tốt mới được, nhà cô gái kia ở đâu? Mẹ mau dẫn con đến đó đi!"
Bác gái nghe vậy hơi nhíu mày, "Cho nên, Nghê Yên kia thật sự có chút năng lực?"
"Tất nhiên!" Vương Mỹ Phượng tiếp tục: "Nếu hôm nay làm theo phương pháp của mẹ, đưa Quốc Bảo đến trung tâm y tế thì hôm nay con đã không thể gặp lại được Quốc Bảo! Mẹ, hôm nay xem như mẹ đã gặp được quý nhân!"
Bác gái nhìn Vương Mỹ Phượng, nhớ lại những gì Nghê Yên đã nói hồi xế chiều hôm nay, bà ấy tiếp tục: "Mỹ Phượng, cô gái kia còn nói rằng tổ tiên của mình đời đời đều đi theo nghề y, trong tay có một đơn thuốc có thể chữa khỏi bệnh của Quốc Bảo.” Ban đầu bác gái không định nói ra nhưng nhìn thấy con gái nói Nghê Yên lợi hại như vậy nên mới quyết định nói ra chuyện này.
Nghe vậy, Vương Mỹ Phượng kích động nói: "Mẹ, mẹ nói thật chứ?"
Bên phía Mạc gia.
Mặt mũi của Mạc lão phu nhân tràn đầy bi thương ngồi trong một căn phòng ngủ được bày biện rất ấm áp, trong không khí nồng nặc mùi thuốc.
Một cô bé mười ba, mười bốn tuổi đang nằm trên chiếc giường công chúa màu hồng. Khuôn mặt của cô bé trắng như tuyết, liên đới làm cho đôi môi cũng trắng bệch như tờ giấy. Cô bé nhìn Mạc lão phu nhân, rất hiểu chuyện an ủi: “Bà ngoại, bà không cần lo lắng, cháu không đau chút nào, thực sự không có đau."
Tuy nói ra những lời không đau, nhưng giọng nói của cô lại vô cùng yếu ớt, không có sức sống. Vì bị bệnh mà nằm liệt giường quanh năm cho nên cơ thể cũng không có mấy lạng thịt.
Nghe vậy, Mạc lão phu nhân cố gắng kiềm chế nước mắt, cười nói: “Không có lo lắng, bà ngoại không lo lắng gì cả, Tiểu Điệp chúng ta sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi, chỉ chút bệnh nhỏ này sẽ không làm được cái gì.”
“Dạ.” Mạc Hồ Điệp gật đầu, “Con nhất định sẽ khỏi bệnh." Mặc dù Mạc Hồ Điệp còn nhỏ tuổi nhưng tâm trí của cô bé đã rất chín chắn, biết rằng thời gian của bản thân đã không còn nhiều.
Kỳ thực so với sự sống sót còn không bằng chết đi một cách nhẹ nhàng. Hiện tại mỗi một phút còn sống đều khiến cô phải chịu đủ đau đớn do bệnh tật hành hạ, vô cùng thống khổ! Nhưng để không làm bà ngoại lo lắng, cô chưa một lần kêu đau.
Mẹ của cô ra đi đã khiến bà ngoại rất đau đớn rồi, cô không thể để bà ngoại phải tiếp tục chịu đựng nỗi đau mất đi người thân một lần nữa nên đã luôn tích cực phối hợp điều trị, không buông tha bất cứ cơ hội sống sót nào.
Năm năm nằm trên giường, cô thực sự rất cố gắng, nổ lực sống sót. Nhưng bây giờ, cô thực sự không thể tiếp tục kiên trì được nữa... Dưới sự trợ giúp của thuốc ngủ, Mạc Hồ Điệ cũng không thể ngủ ngon được, cho dù là đang ngủ thì lông mày của cô cũng hung hăng nhíu chặt vào nhau. Có thể khiến người ta tưởng tượng được loại đau đớn ăn mòn xương cốt đó là như thế nào.
Lúc này, Mạc lão phu nhân rốt cục không kiềm chế được cảm xúc, bắt đầu nhỏ tiếng khóc ồ lên. Con gái của bà đã ra đi... Dù thế nào đi chăng nữa, bà cũng phải giữ lại giọt máu duy nhất còn lại trên đời này của con gái mình. Nếu không, đến khi trăm tuổi đi đến suối vàng, bà sẽ không còn mặt mũi nào để gặp con gái.
Sau khi khóc xong, Mạc lão phu nhân đi vào phòng khách, gọi điện thoại ra ngoài, nói với đầu dây bên kia: “Nói với bác sĩ Lý, chỉ cần ông ấy có thể chữa khỏi cho Tiểu Điệp, nhà họ Mạc chúng tôi sẽ đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của ông ta.”
********
Ở Vương gia
Dương Quốc Bảo đang đuổi theo con gà trống lớn chạy quanh sân. Bác gái đang nói chuyện với con gái Vương Mỹ Phượng về sự việc đã xảy ra trên bãi sông hồi xế chiều hôm nay.
Vương Mỹ Phượng nghe xong cũng sợ hết hồn hết vía, thân là mẹ của Dương Quốc Bảo nên hiểu rất rõ về bệnh tình của con trai mình và cũng biết trong hoàn cảnh như vậy, nếu Nghê Yên không kịp thời ngăn cản mẹ của cô rồi tiến hành cấp cứu thì hôm nay có thể cô sẽ không gặp lại được con trai, hơn nữa còn là một đứa con trai hoạt bát như vậy... Nghĩ đến đây, Vương Mỹ Phượng lại cảm thấy thật sợ hãi.
"Mẹ, vậy chúng ta phải đi cảm ơn cô gái kia thật tốt mới được, nhà cô gái kia ở đâu? Mẹ mau dẫn con đến đó đi!"
Bác gái nghe vậy hơi nhíu mày, "Cho nên, Nghê Yên kia thật sự có chút năng lực?"
"Tất nhiên!" Vương Mỹ Phượng tiếp tục: "Nếu hôm nay làm theo phương pháp của mẹ, đưa Quốc Bảo đến trung tâm y tế thì hôm nay con đã không thể gặp lại được Quốc Bảo! Mẹ, hôm nay xem như mẹ đã gặp được quý nhân!"
Bác gái nhìn Vương Mỹ Phượng, nhớ lại những gì Nghê Yên đã nói hồi xế chiều hôm nay, bà ấy tiếp tục: "Mỹ Phượng, cô gái kia còn nói rằng tổ tiên của mình đời đời đều đi theo nghề y, trong tay có một đơn thuốc có thể chữa khỏi bệnh của Quốc Bảo.” Ban đầu bác gái không định nói ra nhưng nhìn thấy con gái nói Nghê Yên lợi hại như vậy nên mới quyết định nói ra chuyện này.
Nghe vậy, Vương Mỹ Phượng kích động nói: "Mẹ, mẹ nói thật chứ?"
Danh sách chương