Editor: Trâm Rừng

Đứa trẻ vỗ vỗ mông, đứng lên khỏi mặt đất, "Chị, em tên là Dương Quốc Bảo, năm nay đã bảy tuổi, đây là bà ngoại của em. Hôm nay cảm ơn chị." Chứng động kinh của Dương Quốc Bảo là mang ra từ trong bụng mẹ, nó vẫn luôn biết rằng mình có bệnh, bởi vì bản thân bệnh tật nên những đứa trẻ trong khu nhà không muốn chơi với nó, cho nên nó đã được mẹ đưa về trong thôn của bà ngoại để thư giãn. Lần này chắc là nó lại phát bệnh, còn chị gái này sợ nó thương tâm mới giấu bệnh tình của nó, kỳ thức nó đã biết tất cả.

Bên cạnh có người không tin tà, đi tới, nhìn Dương Quốc Bảo từ trên xuống dưới, có chút nghi hoặc nói: "Quốc Bảo, ngươi thật sự không sao chứ?" Rõ ràng bộ dáng vừa rồi của đứa trẻ như sắp chết tới nơi, tại sao đảo mắt một cái đã không sao rồi? Dương Quốc Bảo gật đầu, xoay người một vòng nói: "Thật sự không có chuyện gì."

Mọi người nhìn Dương Quốc Bảo, đều tấm tắc cảm thấy kỳ lạ.

Bác gái cũng vô cùng cảm kích nhìn về phía Nghê Yên, "Cô gái, lần này cảm ơn cô rất nhiều! Nếu như không có cô, ta cũng không biết phải làm sao mới tốt!”

“Không có gì, chỉ tiện tay mà thôi.” Vẻ mặt Nghê Yên thản nhiên, nếu như đã có được cơ hội sống một cuộc đời mới, Nghê Yên sẽ trân trọng sinh mạng của mình hơn bất kỳ ai khác, không chỉ là sinh mạng của chính mình mà còn của người khác.

Dương Quốc Bảo nhìn Nghê Yên, đôi mắt to tròn lấp lánh sự tò mò, "Chị gái, chị tên gì?" Nó rất thích chị gái xinh đẹp này, giống như một nàng tiên không chỉ xinh đẹp mà còn tốt bụng.

Nghê Yên khẽ mỉm cười, "Chị tên Nghê Yên."

"Lý Diễm?" Dương Quốc Bảo nghiêng cái đầu nhỏ đáng yêu, "Có phải là Diễm trong Diễm lệ không?”

“Là Nghê Yên, càn bưng khôn nghê nghê, khói lửa khói.” Bởi vì Nghê Yên được sinh ra vào thời điểm nhà nhà đều đang nấu cơm, khói bếp bay lên từ ống khói của mỗi hộ gia đình, vì vậy Mục Kim Bảo đã đặt tên cho cô như vậy, may mắn là cô đã sinh ra ngay giờ ăn cơm, nếu không Nghê Yên sẽ phải được gọi bằng những cái tên mang cảm giác thời đại như Trường chinh, Hồng Binh, Xuân Hương, Xuân Hoa, ...



“Chị, em có thể làm bạn với chị không?” Dương Quốc Bảo nắm lấy tay Nghê Yên, tràn đầy mong đợi hỏi.

“Đương nhiên có thể.” Nghê Yên cười gật đầu.

“Quốc Bảo, chúng ta cùng đi chơi đi.” Lúc này, hai đứa trẻ từ trong đám người xem chạy ra.

Ngay lập tức, một người lớn gần đó nắm lấy tay chúng, nhỏ giọng cảnh cáo: "Sau này các ngươi không được chơi với nó! Bệnh này có lây hay không lại không biết, nếu chết người lại liên lụy. Dạng người như vậy chúng ta đừng dính líu tới thì hơn!”

Nghe vậy, Nghê Yên khẽ cau mày, nhưng vẻ mặt của Dương Quốc Bảo vẫn như thường, hiển nhiên nó đã trải qua rất nhiều lần chuyện như vậy, cũng đã quen thuộc.

Nghê Yên hơi ngước mắt lên, vừa định nói gì đó, Dương Quốc Bảo đã nắm lấy tay Nghê Yên an ủi: “Chị, em không sao.” Nó không thể để cô vì nó mà làm mất lòng những thôn dân này. Mặc dù Dương Quốc Bảo vẫn còn nhỏ nhưng mà vô cùng hiểu chuyện.

Vẻ mặt của Vương Hồng Tú ở một bên rất khó coi, cô ta không ngờ Nghê Ngôn lại bợ đỡ được Dương Quốc Bảo nhanh như vậy. Theo những gì cô ta biết, Dương Quốc Bảo đến từ thành phố, điều kiện gia đình rất tốt, cha của nó dường như là một gia đình giàu có nổi tiếng ở thủ đô, mẹ của nó cũng tốt nghiệp đại học, lần này Dương Quốc Bảo về nông thôn là để dưỡng bệnh. Một đám nhà quê này không biết danh tính thực sự của Dương Quốc Bảo vì vậy bọn hắn mới không cho con mình chơi với Dương Quốc Bảo, nếu biết được danh tính thực sự của Dương Quốc Bảo, đoán chừng bọn hắn sẽ hối hận muốn chết.

Cô ta đã sớm muốn tận dụng thời cơ để tiếp cận Dương Quốc Bảo nhưng bất đắc dĩ luôn tìm không được cơ hội xuống tay, nhưng thật không ngờ để một người ngoài mới đến như Nghê Yên chiếm tiên cơ. Nghĩ đến đây, Vương Hồng Tú ghen tị đến mức sắc mặt cũng vặn vẹo, hoàn toàn quên mất bộ dạng trốn còn không kịp của mình khi Dương Quốc Bảo phát bệnh.

Bác gái dắt tay của Dương Quốc Bảo, nói với Nghê Yên: "Cô gái, chuyện hôm nay cảm ơn con rất nhiều! Ta sẽ mang Quốc Bảo về nhà trước." Dương Quốc Bảo vừa mới tỉnh lại, bác gái vẫn cảm thấy không yên lòng, dự định về nhà hỏi con gái của mình, chuyện này rốt cuộc là như thế nào. Cho tới bây giờ bà vẫn không biết cháu ngoại của mình mắc loại bệnh này.

Nghê Yên hơi hơi nhướng mắt, "Được, từ nay về sau ngài cứ gọi ta là Yên Yên đi, tiện thể ta cho ngươi một cái đơn thuốc, trở về dựa theo cái đơn thuốc này lấy thuốc bắc uống, ba tháng sau, bệnh của Quốc Bảo sẽ được chữa khỏi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện