Editor: Trâm Rừng
Nghê Yên cho một nắm mì nhỏ vào nước canh cá sau đó múc vào mười chén nhỏ, rắc rau mùi, hành lá băm, tỏi băm, cuối cùng chan nước canh lên, mười tô mì cá nấu dưa chua mini đã hoàn thành. Đồ vật tuy nhỏ bé nhưng đầy đủ sắc hương vị.
Nghê Yên bưng mười phần mì trên khay, sau đó hét lớn: "Lại đây, lại đây nhìn xem, miễn phí ăn mì, miễn phí nếm thử!"
Quả nhiên vừa nghe đến hai chữ miễn phí liền có người phụ nữ trung niên dừng lại hỏi: "Thật sự miễn phí ăn thử sao?”
Nghê Yên gật đầu, đưa một chén cho bà ấy, "Đúng vậy, dì ăn thử xem có ngon không, chén mì nhỏ này miễn phí, dì nếm thử nếu cảm thấy ngon thì ngồi xuống ăn một tô là được, một tô giá ba mao. Nếu cảm thấy ăn không ngon có thể phủi mông một cái rời đi, một cô gái nhỏ như tôi còn có thể lừa gạt dì sao?”
Người phụ nữ trung niên nửa tin nửa ngờ cầm cái chén uống một hớp canh, lúc này xung quanh đã có mấy người đứng xem náo nhiệt. Ở thời đại này, hầu như không có phương pháp quảng bá bán hạ giá, việc ăn thử miễn phí lại càng mới lạ, người vây xem càng ngày càng nhiều, nhưng mọi người đều không nhận ly mì trên tay Nghê Yên mà tập trung xem người phụ nữ trung niên ‘làm liều đầu tiên’, bọn họ chỉ sợ mắc lừa.
Sau khi người phụ nữ trung niên uống xong canh, bà ấy có một biểu hiện rất kỳ lạ. Mọi người xung quanh đều có thần sắc tò mò.
Nghê Yên cười hỏi: “Thế nào, dì thấy mùi vị thế nào?”
Người phụ nữ trung niên không nói gì, chỉ cầm đũa lên ăn một ngụm mì, sau khi tinh tế nhấm nuốt mới nhìn Nghê Yên, không thể tin nói: "Thật sự là quá ngon! Cô bé, món canh này thực sự được nấu từ cá sao?” Vắt mì kết hợp với hương vị cá nấu dưa chua, chua chua, cay cay, ăn rất ngon miệng, cắn một miếng là muốn ăn miếng thứ hai, hoàn toàn không có mùi tanh của cá, nếu không có miếng cá nổi lên trên mặt tô mì thì ai mà tin đây là một tô mì nấu với cá? “Đúng vậy.” Nghê Yên gật đầu, “Dì có muốn ăn một bát không?”
“Muốn, muốn.” Người phụ nữ trung niên vội vàng gật đầu, chọn một chỗ ngồi xuống, “Cô gái nhỏ, lập tức bưng lên cho tôi một bát.” Người phụ nữ trung niên này định ra ngoài ăn sáng, nhưng bà ấy đã ăn sáng ở đây ba bốn năm rồi, cũng chưa từng ăn qua mì ngon như vậy! Lập tức không thể chờ đợi muốn ăn một tô.
“Được, ngài đợi một chút.” Nghê Yên lên tiếng.
Chứng kiến phản ứng của người phụ nữ trung niên, đám người vây xem nhao nhao đòi một chén mì miễn phí. Bọn họ rất tò mò, món mì này có thực sự ngon như vậy không?
Nghê Yên nhanh chóng đưa chín chén mì nhỏ còn lại cho những người khác. Nhưng vẫn có rất nhiều người không lấy được, Nghê Yên vô cùng xin lỗi nói: "Thật xin lỗi, chén mì miễn phí phát sáng nay đã hết, nếu muốn ăn có thể mua một tô chỉ có giá ba mao."
Những người khác lấy được chén mì miễn phí hào hứng nói: "Cô bé, cho tôi một bát!"
"Tôi cũng muốn!"
"Tôi chưa bao giờ ăn mì ngon như vậy."
"..." Càng ngày càng nhiều giọng nói tương tự vang lên trêu đến những người chưa được ăn mì miễn phí cũng kích động theo.
“Tôi cũng muốn một bát.”
Một lát sau, ba cái bàn đều ngồi đầy, còn có rất nhiều người đứng ở nơi đó ăn mì. Chỉ trong vòng 4 tiếng, hai thùng lớn canh cá nấu dưa cải đã bán hết sạch, còn rất nhiều người vẫn ăn chưa được tỏ ra vô cùng tiếc nuối.
Nghê Yên cười nói: "Mì cá dưa cải chua bán với số lượng giới hạn, khoảng 200 phần mỗi ngày. Nếu mọi người muốn ăn, ngày mai có thể đến sớm một chút, tôi vẫn bán ở vị trí này.” Đây được gọi là hunger marketing (tiếp thị đói), tạo ra hiện tượng cung không đủ cầu để duy trì giá bán sản phẩm cùng tỷ lệ lợi nhuận. Tin chắc rằng sẽ có càng nhiều người đến vào sáng ngày mai.
Nghê Yên cho một nắm mì nhỏ vào nước canh cá sau đó múc vào mười chén nhỏ, rắc rau mùi, hành lá băm, tỏi băm, cuối cùng chan nước canh lên, mười tô mì cá nấu dưa chua mini đã hoàn thành. Đồ vật tuy nhỏ bé nhưng đầy đủ sắc hương vị.
Nghê Yên bưng mười phần mì trên khay, sau đó hét lớn: "Lại đây, lại đây nhìn xem, miễn phí ăn mì, miễn phí nếm thử!"
Quả nhiên vừa nghe đến hai chữ miễn phí liền có người phụ nữ trung niên dừng lại hỏi: "Thật sự miễn phí ăn thử sao?”
Nghê Yên gật đầu, đưa một chén cho bà ấy, "Đúng vậy, dì ăn thử xem có ngon không, chén mì nhỏ này miễn phí, dì nếm thử nếu cảm thấy ngon thì ngồi xuống ăn một tô là được, một tô giá ba mao. Nếu cảm thấy ăn không ngon có thể phủi mông một cái rời đi, một cô gái nhỏ như tôi còn có thể lừa gạt dì sao?”
Người phụ nữ trung niên nửa tin nửa ngờ cầm cái chén uống một hớp canh, lúc này xung quanh đã có mấy người đứng xem náo nhiệt. Ở thời đại này, hầu như không có phương pháp quảng bá bán hạ giá, việc ăn thử miễn phí lại càng mới lạ, người vây xem càng ngày càng nhiều, nhưng mọi người đều không nhận ly mì trên tay Nghê Yên mà tập trung xem người phụ nữ trung niên ‘làm liều đầu tiên’, bọn họ chỉ sợ mắc lừa.
Sau khi người phụ nữ trung niên uống xong canh, bà ấy có một biểu hiện rất kỳ lạ. Mọi người xung quanh đều có thần sắc tò mò.
Nghê Yên cười hỏi: “Thế nào, dì thấy mùi vị thế nào?”
Người phụ nữ trung niên không nói gì, chỉ cầm đũa lên ăn một ngụm mì, sau khi tinh tế nhấm nuốt mới nhìn Nghê Yên, không thể tin nói: "Thật sự là quá ngon! Cô bé, món canh này thực sự được nấu từ cá sao?” Vắt mì kết hợp với hương vị cá nấu dưa chua, chua chua, cay cay, ăn rất ngon miệng, cắn một miếng là muốn ăn miếng thứ hai, hoàn toàn không có mùi tanh của cá, nếu không có miếng cá nổi lên trên mặt tô mì thì ai mà tin đây là một tô mì nấu với cá? “Đúng vậy.” Nghê Yên gật đầu, “Dì có muốn ăn một bát không?”
“Muốn, muốn.” Người phụ nữ trung niên vội vàng gật đầu, chọn một chỗ ngồi xuống, “Cô gái nhỏ, lập tức bưng lên cho tôi một bát.” Người phụ nữ trung niên này định ra ngoài ăn sáng, nhưng bà ấy đã ăn sáng ở đây ba bốn năm rồi, cũng chưa từng ăn qua mì ngon như vậy! Lập tức không thể chờ đợi muốn ăn một tô.
“Được, ngài đợi một chút.” Nghê Yên lên tiếng.
Chứng kiến phản ứng của người phụ nữ trung niên, đám người vây xem nhao nhao đòi một chén mì miễn phí. Bọn họ rất tò mò, món mì này có thực sự ngon như vậy không?
Nghê Yên nhanh chóng đưa chín chén mì nhỏ còn lại cho những người khác. Nhưng vẫn có rất nhiều người không lấy được, Nghê Yên vô cùng xin lỗi nói: "Thật xin lỗi, chén mì miễn phí phát sáng nay đã hết, nếu muốn ăn có thể mua một tô chỉ có giá ba mao."
Những người khác lấy được chén mì miễn phí hào hứng nói: "Cô bé, cho tôi một bát!"
"Tôi cũng muốn!"
"Tôi chưa bao giờ ăn mì ngon như vậy."
"..." Càng ngày càng nhiều giọng nói tương tự vang lên trêu đến những người chưa được ăn mì miễn phí cũng kích động theo.
“Tôi cũng muốn một bát.”
Một lát sau, ba cái bàn đều ngồi đầy, còn có rất nhiều người đứng ở nơi đó ăn mì. Chỉ trong vòng 4 tiếng, hai thùng lớn canh cá nấu dưa cải đã bán hết sạch, còn rất nhiều người vẫn ăn chưa được tỏ ra vô cùng tiếc nuối.
Nghê Yên cười nói: "Mì cá dưa cải chua bán với số lượng giới hạn, khoảng 200 phần mỗi ngày. Nếu mọi người muốn ăn, ngày mai có thể đến sớm một chút, tôi vẫn bán ở vị trí này.” Đây được gọi là hunger marketing (tiếp thị đói), tạo ra hiện tượng cung không đủ cầu để duy trì giá bán sản phẩm cùng tỷ lệ lợi nhuận. Tin chắc rằng sẽ có càng nhiều người đến vào sáng ngày mai.
Danh sách chương