Đường Duyệt không chút nghĩ ngợi, xoay người bỏ chạy, phía trước lại tới một người.

Ngao ngao!Tại sao vận khí của cô lại kém như vậy.

Trong lòng Đường Duyệt oán trách, nhưng suy nghĩ bên kia một người, cùng với đằng sau ba bốn người mà nói, cô vẫn chậm rãi chạy về phía một người kia.

Khi nhìn thấy bộ dáng của người đang đi tới, cô hoảng sợ nói:- “Thủ trưởng Mạc.

”Đường Duyệt giống như là nhìn thấy một vị cứu tinh vậy, lúc trước bước chân đang chần chừ, trong nháy mắt tăng nhanh không ít.

Thủ trưởng Mạc ?Xưng hô thế này, ngược lại là mới mẻ.

Mạc Ti Vũ nhìn người đang chạy nhanh về phía mình, như thể cô chắc chắn rằng anh nhất định sẽ cứu cô vậy.

- “Thật sự là quá tốt rồi.

”Đường Duyệt cấp tốc trốn sau lưng Mạc Ti Vũ, bởi vì chạy nhanh mà hơi thở của cô dồn dập, hai má đỏ bừng, lúc này cô còn chưa phản ứng kịp, cách xưng hô của cô đã vô thức mà lộ ra.

- “Mấy người đàn ông mà đi ức hiệp một cô gái nhỏ sao?”Giọng nói của Mạc Ti Vũ vang lên, không chờ mấy người thanh niên dáng vẻ lưu manh kia mở miệng, Mạc Ti Vũ cũng đã động thủ.


Con đường này có rất ít người đi qua, nếu không phải anh trùng hợp rẽ vào con đường nhỏ này để về nhà, không biết Đường Duyệtsẽ xảy ra chuyện gì.

Mạc Ti Vũ ra tay cực kỳ có chừng mực, khiến bọn họ vô cùng đau đớn, nhưng lại không làm tổn hại đến tính mạng của họ.

- “Đau chết mất.

”- “Tha mạng a, chúng tôi chỉ muốn cướp mấy đồng tiền để tiêu xài thôi.

”- “Đúng thế, tay của tôi sắp gãy rồi.

”Mấy người thanh niên dáng vẻ lưu manh đã sớm không còn uy phong như lúc trước, lúc này đang đau đớn nằm trên mặt đất, lớn tiếng kêu gào.

- “Có tay có chân liền thành thật làm việc, đừng chỉ nghĩ đến việc tống tiền người khác.

”Mạc Ti Vũ lạnh giọng cảnh cáo:- “Nếu còn có lần sau, sẽ đưa toàn bộ các ngươi đến trong cục cảnh sát.

”- “Vâng vâng vâng, về sau chúng tôi sẽ không bao giờ dám nữa.

”- “Cũng không dám nữa.

”Mạc Ti Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, nói:- “Lăn.

”- “Vân, chúng tôi liền lăn.

”Mấy người kia lăn hết sức nhanh chóng, trong nháy mắt đã không còn một người nào.

- “Thật lợi hại.

”Đường Duyệt quả thực nhìn đến ngây người, rõ ràng đối phương có bốn người, thế nhưng ở trước mặt Mạc Ti Vũ giống như là một đứa trẻ vậy.

Thân thủ của anh thật là lợi hại, khó trách sau này anh có thể trở thành Tư lệnh.

Đường Duyệt trong lòng thầm nhủ, đợi đến khi trước mắt có một bóng đen, khi bóng dáng cao lớn của anh đứng trước mặt cô, cô theo bản năng ngẩng đầu lên, chiếc cằm cương nghị của anh, còn có khuôn mặt tuấn mỹ xuất hiện trước mặt cô.


Đôi mắt của anh đen như mực lại trong suốt, mang theo một loại khí thế không tiếng động.

Đường Duyệt không khỏi lui về sau một bước, theo bản năng ưỡn thẳng lưng, nói:- “Cám ơn.

”- “Không gọi tôi là thủ trưởng Mạc nữa ?”Mạc Ti Vũ trêu chọc nói.

- “! ! ”Lúc này Đường Duyệt mới muộn màng mà phản ứng lại, cô trợn tròn mắt, trong lòng lóe lên một tia cảm ứng, lập tức nói:- “Chú nhỏ nói, người là sĩ quan trong bộ đội, chẳng lẽ không phải gọi người là thủ trưởng Mạc sao?”Đôi mắt Đường Duyệt trong trẻo, khẽ mỉm cười, lúm đồng tiền trên gò má như ẩn như hiện.

- “Cô dường như biết tôi ngay từ lần đầu tiên cô nhìn thấy tôi.

”Ánh mắt Mạc Ti Vũ sắc bén đánh giá Đường Duyệt.

Ở trong thôn, anh gặp cô hai lần, một lần là ở bờ sông, khoảnh khắc cô ở trong sông khi nhìn thấy anh, có khiếp sợ, có không thể tin được, còn lộ ra cảm kích cùng vui sướng, như thể đã quen biết anh từ trước.

Lần thứ hai gặp cô, cô suýt chút nữa từ trên cao rơi xuống.

Cảm xúc trong mắt cô nói với anh rằng đây không phải là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh.

- “Làm sao có thể.

” Đường Duyệt theo bản năng phủ nhận, nhưng có chút chột dạ, cô cụp mắt xuống, sợ bị Mạc Ti Vũ phát hiện ra cái gì.

- “Vậy sao cô không dám ngẩng đầu nhìn tôi?”Mạc Ti Vũ cố ý nói như thế.

Đường Duyệt theo bản năng ngẩng đầu, như thể muốn chứng minh điều gì đó.


Đôi mắt Mạc Ti Vũ sâu thẳm, anh chuyển chủ đề, nói:- “Đúng, tôi và Đường Minh Lễ là bạn học, cho nên, cô cũng có thể gọi tôi là chú nhỏ, thủ trưởng Mạc gì đó, muôn ngàn lần không thể kêu nữa.

”- “A.

”Đường Duyệt đáp lại, nhưng hai chữ chú nhỏ kia thì như thế nào cô cũng không kêu được.

Ở trước mặt Mạc Ti Vũ, trong lòng của cô, ngoại trừ cảm kích cũng vẫn là cảm kích.

- “Như thế nào, tôi đã cứu cô mà ngay cả gọi tôi một câu cũng không muốn?”Giọng nói của Mạc Ti Vũ cao lên vài tông.

Đường Duyệt ấp úng hô một câu:- “Chú nhỏ.

”- “Trời cũng tối rồi, tôi muốn trở về trường học.

”Sau khi Đường Duyệt nói xong liền dùng tốc độ như bay rời đi.

Mạc Ti Vũ:- “! ! ”Anh đáng sợ đến vậy sao?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện