Đường Duyệt đi vào ký túc xá, Hứa Chân Thực thấy cô, lập tức không nói nữa, nói:- “Đường Duyệt, thì ra là bạn đi mua thùng cùng chậu rửa mặt a, đúng, đợi lát nữa tôi và Điền Điềm đi đến trường dạo chơi, bạn cùng đi không?”Hứa Chân Thực nhìn cô với khuôn mặt tươi cười, nếu không phải đã nghe được những lời oán trách lúc trước, chỉ sợ cô cũng không biết, Hứa Chân Thực người này phía trước một bộ mặt, sau lưng lại là một bộ mặt khác, thật đúng là lợi hại.- “Không được, đợi lát nữa tôi phải đi tìm chú nhỏ của tôi.”Đường Duyệt từ chối, cô nhếch môi nở một nụ cười nói:- “Chân Thực, tôi chỉ là cảm thấy ánh sáng giường tầng bên kia rất tốt, mới không muốn đổi giường.”Sau khi Đường Duyệt giải thích xong, cũng không để ý đến Hứa Chân Thực và Điền Điềm kinh ngạc, cô thả xuống cái thùng cùng chậu rửa mặt liền rời đi.Hứa Chân Thực có chút lúng túng nói:- “Điền Điềm, có thể là tôi đã hiểu lầm.”- “Không có việc gì, tôi thấy Đường Duyệt vẫn rất dễ sống chung .”Điền Điềm đáp lời, vẻ mặt hâm mộ nói:- “Bạn xem, dáng dấp của Đường Duyệt thật là đẹp mắt, cặp mắt kia giống như là biết nói chuyện vậy.”Hứa Chân Thực giật giật khóe miệng, thuận miệng nói:- “Phải không?”Cô ta và Đường Duyệt từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tất cả mọi người đều nói cô ta xinh đẹp hơn so với Đường Duyệt.


Nhưng đây là lần đầu tiên có người ở trước mặt cô ta nói Đường Duyệt dễ nhìn hơn so với cô ta .Đôi mắt Đường Duyệt có đẹp không?Hứa Chân Thực thật nghiêm túc nhớ lại nhưng cô ta phát hiện cô ta thật sự không nhớ nổi.Nụ cười trên mặt Hứa Chân Thực phai nhạt dần, Điền Điềm vẫn chưa nhận ra điều đó, lôi kéo Hứa Chân Thực đi vào bên trong trường học mới đi vài vòng.

Mấy tòa nhà dạy học thật là khác biệt một trời một vực so với trường học trên thị trấn.Đường Duyệt theo trí nhớ đi tới tiệm cơm Phúc Thăng trên con đường bên cạnh trường học, trường học vẫn luôn giống như ở trong trí nhớ của cô.

Hiện tại việc cô muốn làm nhất chính là tìm Đường Minh Lễ.Nếu như cô nhớ không sai thì thời điểm chết Đường Minh Lễ chính là tại ngày lễ Quốc khánh, cách hiện tại chưa đầy một tháng.Năm 1986, đường phố trên thị trấn so với sự phồn hoa của đời sau mà nói, thì huyện thành như này trông rất lạc hậu, rất nhiều trung tâm mua sắm lớn hoặc bất động sản nên xuất hiện trong trí nhớ của cô đều chưa được phát triển và khai phá.Đường Duyệt một đường đi tới, thật vất vả mới tìm được tiệm cơm Phúc Thăng, cô vừa bước vào tiệm cơm liền đụng phải một người đàn ông.- “Chào chú, cháu tìm Đường Minh Lễ, xin hỏi chú ấy có ở đây không?”Đường Duyệt đánh giá tiệm cơm Phúc Thăng này, tiệm cơm cao hai tầng lầu, có chút cũ kỹ nhưng nhìn thấy việc làm ăn cũng khá.


Bây giờ là thời gian vừa ăn cơm trưa xong, bên trong phòng ăn có không ít người đang thu dọn bát đũa.- “Cô gái nhỏ, cô tìm Đường Minh Lễ làm cái gì?”Người đàn ông này là nhân viên phục vụ của tiệm cơm Phúc Thăng, cũng giống như Đường Minh Lễ , bọn họ thường xuyên đi chơi chung.- “Đó là chú nhỏ của tôi.”Đường Duyệt cười giải thích.Người phục vụ kia ngẩng đầu đánh giá cô một cái, mới nói:- “Thực sự là không khéo, cậu ta vừa mới đi ra ngoài, cô tìm cậu ta có chuyện gì không?”- “Là như vậy, tôi là học sinh của trường trung học số 1, hôm nay vừa khai giảng, chú nhỏ bảo tôi tới tìm chú ấy.”Đường Duyệt giải thích, sau đó lại hỏi:- “Chú, chú biết chú nhỏ của tôi đi đâu không? Hoặc có lẽ là đi cùng với ai đi ra ngoài?”- “Hình như là họ Vương, gần đây bọn họ mỗi ngày đều ở cùng nhau.”Người phục vụ nam không xác định nói.Đường Duyệt biến sắc, nếu cô nhớ không lầm thì chính là tên họ Vương này, lừa tiền chú nhỏ tích lũy để lấy cưới vợ.

Không chỉ như vậy, chú nhỏ còn vay rất nhiều tiền của người trong thôn, nói là chờ khi kiếm được tiền, chú ấy lại thêm lợi tức cho bọn họ.Chú nhỏ vốn nghĩ kiếm một món hời nhưng toàn bộ tiền đều mất, chú nhỏ đi tìm người để nói lý lẽ nhưng đối phương lại trở mặt không quen biết.Chú nhỏ tự nhiên là không chịu, bắt đầu đánh nhau với đối phương.Tất cả những điều này đều được nghe từ miệng của Trương Hoa Liên, cũng bởi vậy mà lúc trước ký ức của Đường Duyệt đối với sự việc này vẫn còn mới mẻ.Dù đã hơn ba mươi năm nhưng cô vẫn nhớ rất rõ.- “Có chuyện gì sao?”Người phục vụ nam nhìn Đường Duyệt, không hiểu cô có chuyện gì, hỏi:- “Cô có chuyện gì gấp sao?”- “Không có gì.”Đường Duyệt không yên lòng rời đi, không tìm được Đường Minh Lễ nên cô luôn cảm thấy hoảng hốt.


Ngày thường, cô cũng chỉ có thể ở trong trường học, chỉ có thứ bảy và chủ nhật cô mới có thời gian.Tuần này tìm không được, tuần sau thì sao?Đường Duyệt lang thang không có mục tiêu ở trên phố tìm kiếm, trong tâm trí cô tràn ngập hình ảnh Đường Minh Lễ khi chết.Đường Minh Lễ, chú nhỏ, rốt cuộc cô chạy đi đâu?Đường Duyệt tìm một vòng lại một vòng, tựa như là muốn từ trong chuyện của Đường Minh Lễ nhìn thấy hy vọng thay đổi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện