Động tác thân mật giữa hai người rốt cuộc khiến nụ cười trên mặt Đặng Khang cứng ngắc, trừng mắt nhìn bàn tay đang gắp thức ăn cho Trầm Thiệu của Cố Ninh Chiêu, y tìm một đại một lý do rồi bỏ đi.

Chờ y rời khỏi, Trầm Thiệu ngăn động tác còn tiếp tục đút thức ăn của Cố Ninh Chiêu lại, "Tôi nói này, bình thường một chút đi a."

Cố Ninh Chiêu có chút mất mát rụt tay lại, nhét thức ăn đang gắp vào miệng mình.

Trầm Thiệu muốn nói, đôi đũa cậu đã ăn qua rồi, nhưng thấy Cố Ninh Chiêu đang ăn rất vui vẻ, liền nuốt những lời kia xuống, quay đầu múc cho mình một chén canh yên lặng uống.

"Tôi không thích y ngắm nghía cậu." Cố Ninh Chiêu dừng đũa, nói với Trầm Thiệu, "Ánh mắt y nhìn cậu có ý đồ."

"Trước đây tôi cũng chưa từng gặp y, hai người không quen biết nhau, sao y có ý đồ với tôi được?" Trầm Thiệu bất đắc dĩ cười nói, "Cậu là vì "tình nhân trong mắt hóa Tây Thi", nhìn ai cũng thấy người ta có ý đồ với tôi."

Nói những lời kia xong, Trầm Thiệu giật mình, dường như cậu vừa mới thừa nhận cậu và Cố Ninh Chiêu là tình nhân.

Quả nhiên, cậu vừa nói xong, Cố Ninh Chiêu liền lộ ra nụ cười vô cùng rõ ràng, sau đó hỏi: "Chúng ta là tình nhân?"

Động tác chọn thức ăn của Trầm Thiệu ngừng lại, ngẩng đầu thấy Cố Ninh Chiêu mặt mày rạng rỡ, chọn một đũa thức ăn gắp vào chén y: "Ăn nhanh đi, ăn xong rồi về nhà."

Về nhà? Cố Ninh Chiêu lại ngoan ngoãn gật đầu, dù sao Tiểu Thiệu coi biệt thự của y như nhà mình là tốt rồi.

...

Hôm sau, Trầm Thiệu không đến trường mà đến tổng bộ Phi Đằng xử lý vài việc, lúc đến các phòng ban kiểm tra, chợt nghe được vài nhân viên đang tám về chuyện của mình.

"Tôi cảm thấy Trầm Tuấn Kỳ này không biết xấu hổ, ai cần biết hắn có phải là người cha không, chỉ biết hắn làm ra những chuyện đó, là hình tượng sống của người đàn ông bại hoại, khó trách nhiều em gái xinh đẹp bây giờ luôn nói "đàn ông không có gì tốt", là vì có người như hắn ta tồn tại."

"Cậu nói rất có lý, con người này quá độc ác, có thể ép vợ mình tự sát, sau đó quăng đứa con chưa tới mười tuổi vào xó, còn mình thì ăn ngon ngủ ngon đeo bám gái giàu."

"Nên mới nói, ông trời có mặt, công ty mà Trầm Tuấn Kỳ và Cao Nhã Cầm đứng tên, hai ngày vừa qua đã bị điều tra trốn thuế, chất lượng sản phẩm không đạt, ngay cả nhân tình của họ cũng bị tìm ra. Không nhìn không biết, vừa thấy đã giật mình, Cao Nhã Cầm và Trầm Tuấn Kỳ đều nuôi nhân tình bên ngoài, tình yêu mà hai người họ lấy làm lý do, bây giờ cũng được đưa ra, thật đúng là trò cười, biến tình yêu chân thành trở thành thứ ghê tởm."

Mấy nhân viên càng nói càng hăng, Trầm Thiệu ho khẽ vài tiếng, muốn nhắc mấy nhân viên kia, cái người họ đang bàn tán giờ đang đứng ở cửa.

"Chào sếp." Đám nhân viên tái mặt, tuy họ không nói bậy sau lưng sếp, nhưng dù sao chuyện này cũng là nỗi ám ảnh tuổi thơ của sếp mình, một đám nhân viên bàn luận trong công ty, còn để chính chủ nghe được, quả thật có chút xấu hổ.

"Mọi người vất vả rồi, cố gắng làm việc, tôi chỉ tới nhìn một chút." Đám đồng nghiệp làm chung một chỗ, tám chuyện này chuyện nọ cũng rất bình thường, cậu sẽ không phạt chỉ vì mấy việc nhỏ này.

Chờ khi Trầm Thiệu rời khỏi phòng làm việc, đám nhân viên mới dám thở một hơi, dù khi nãy sếp có nghe họ nói chuyện hay không, nhưng thấy vẻ mặt của sếp, hẳn sẽ không phạt họ nhiều chuyện sau lưng sếp đâu nhỉ.

"Kỳ thật tôi cảm thấy, báo ứng lớn nhất của Trầm Tuấn Kỳ không phải là chuyện phá sản của Cao gia, mà là hắn ta vứt bỏ đứa con thiên tài, còn đứa con hắn nâng như trứng thì lại là tên ăn hại." Một nhân viên lên tiếng, tục ngữ nói "Đạo trời có luân hồi", tạo ra nghiệt gì, sẽ phải nhận quả xấu đó."

Mọi người thầm đồng ý.

Lại thêm vài ngày bình tĩnh trôi qua, vì những chuyện Trầm Tuấn Kỳ gây ra, gần như ai ở Hoa đại cũng biết Trầm Thiệu, cũng may tính tình cậu khá tốt, có thể làm ngơ những ánh mắt tò mò kia.

"Trầm Thiệu, cậu có tham gia chuyến chơi xuân công viên vào cuối tuần này không, mỗi người đóng năm mươi đồng, nếu có bạn muốn đi cùng, cũng có thể dẫn đến, chỉ cần đóng năm mươi đồng thôi." Tiền Bân bước đến cạnh Trầm Thiệu, thấy cậu đang nhập password vào máy tính xách tay, liền tự giác nhìn đi chỗ khác, vỗ vai cậu nói, "Nghe nói chuyến này có nhiều nữ sinh xinh đẹp tham gia, cơ hội tốt không được bỏ qua."

"Tôi sẽ chuyển những lời này cho bạn gái cậu." Trầm Thiệu ngẩng đầu nhìn Tiền Bân cười cười, "Không cần cảm ơn tôi."

"Tôi sai, tôi sai, anh Thiệu, vừa rồi xem như tôi chưa nói gì nhé." Tiền Bân làm động tác khóa miệng mình, "Bất quá chuyến đi chơi này rất nhiều người tham gia, nếu cậu không qua bận rộn, vẫn nên đi đi, quen biết nhiều người cũng là chuyện tốt."

Lời của Tiền Bân mang ý tốt, Trầm Thiệu cũng không phải người không thức thời, nên rút một tấm vé ra đưa cho Tiền Bân, "Đăng ký giùm tôi, tôi dẫn bạn theo."

"Không phải Cố nhị thiếu chứ?" Tiền Bân nhướng mày, nghi ngờ nhìn Trầm Thiệu, Cố nhị thiếu mà tham gia mấy cuộc vui chơi bình dân này?

"Ừ, cám ơn nha." Trầm Thiệu cười cười với Tiền Bân, cúi đầu nhắn tin cho Cố Ninh Chiêu, nửa phút nhận được tin nhắn trả lời của đối phương, quả nhiên y muốn đi cùng.

Học xong một tiết học thú vị, Trầm Thiệu cất đồ xong ra đến cửa, liền chạm mặt với Trầm Gia Duyệt có vẻ tiều tụy. Hai người bốn mắt nhìn nhau, một lúc lâu cũng không biết mở miệng thế nào cho hợp. Vốn cậu và Trầm Gia Duyệt không có mâu thuẫn, nhưng sự việc biến thành tình hình hiện tại, cậu và Trầm Gia Duyệt gặp mặt cũng khó tránh được lúng túng.

"Có thể nói chuyện một chút không?" Trầm Gia Duyệt thấy xung quanh có nhiều người nhìn sang cô, nói với Trầm Thiệu, "Cạnh thư viện có quán nước, chúng ta đến ngồi một lát được không, tôi mời?"

Trầm Thiệu không từ chối, hai người đến quán nước ngồi, Trầm Thiệu gọi một ly trà, "Tôi thấy sắc mặt cô không tốt lắm, chú ý nghỉ ngơi."

"Tôi không sao, cám ơn quan tâm." Tay trái Trầm Gia Duyệt xiết chặt ngón trỏ tay phải, cúi đầu nói: "Chuyện của mẹ tôi, vô cùng xin lỗi cậu." Cô cũng không biết mẹ cô và cha dượng lại làm ra chuyện như vậy, bây giờ cô nhìn Trầm Thiệu, cảm thấy không ngẩng đầu lên được.

"Việc này không liên quan đến cô, không cần giải thích." Trầm Thiệu nhận ly nước từ tay phục vụ, đặt nước chanh đến trước mặt Trầm Gia Duyệt, "Cô không cần đem mọi chuyện để trong lòng."

"Cám ơn." Trầm Gia Duyệt gượng cười, ôm ly nước nói: "Mẹ tôi đang làm thủ tục ly hôn với... chú Trầm, từ khi họ đến Thượng Hải vẫn cãi nhau suốt, ngay cả công ty của cậu tôi cũng vì chuyện của họ mà bị ảnh hưởng lây."

Trầm Thiệu không nói gì, đối với người Cao gia, cậu đã bỏ qua. Những chuyện Cao Nhã Cầm đã làm năm đó, họ là bên thứ ba nhất định có biết, nhưng họ không can ngăn, ngược lại còn giúp Cao Nhã Cầm che dấu cho Trầm Tuấn Kỳ, thậm chí còn ra tay giúp Trầm Tuấn Kỳ giả chết, nếu không có Cao gia giúp, với tính cách chỉ biết sống phóng túng của Cao Nhã Cầm, làm sao sự việc lại xuôi chèo mát mái như vậy được.

Có lẽ với người Cao gia, mẹ cậu chỉ là một người phụ nữ nông cạn, chết cũng đã chết, nhưng cậu là cục nợ lại không đi theo Trầm Tuấn Kỳ, cuộc hôn nhân thứ hai của em gái họ có thể trôi qua an bình.

Người Cao gia làm vậy, cậu có thể gắng gượng hiểu, nhưng không thể chấp nhận. Người có thể bao che khuyết điểm, nhưng không thể vì bao che khuyết điểm mà không phân biệt trắng đen, thậm chí còn không để ý đến sống chết của người khác.

"Tôi nói vậy với cậu, không có ý gì khác." Trầm Gia Duyệt thấy cậu không nói gì, sợ Trầm Thiệu nghĩ cô đang đến nói đỡ nói giúp, vội giải thích, "Tôi chỉ cảm thấy không mặt mũi nào gặp cậu, muốn xin lỗi cậu, không có ý gì khác."

"Tôi hiểu." Trầm Thiệu uống một hớp trà, cười trấn an Trầm Gia Duyệt, "Với tôi, Trầm Tuấn Kỳ chỉ là một người xa lạ, hắn rơi vào kết cục hiện tại, là do hắn tự chuốc lấy. Đúng, nếu có cơ hội, giúp tôi chuyển lời đến ngài Trầm Tuấn Kỳ."

Trầm Gia Duyệt ngạc nhiên nhìn Trầm Thiệu, "Lời gì?"

"Hắn giả chết làm giả thân phận đã phạm tội hình sự, tôi nghĩ khi hắn làm thủ tục ly hôn xong, nên vào phòng biệt giam tự mình ăn năn." Trầm Thiệu vẫy gọi phục vụ, lấy tiền đưa cho đối phương, sau đó đứng lên nói, "Tôi phải đi, có người chờ tôi."

Trầm Gia Duyệt vội vàng đứng lên theo, Trầm Thiệu đã nhanh chóng bước về phía cửa, cô đi theo hai bước, liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đứng ở cửa ra vào.

Cố Ninh Chiêu.

Không biết vì sao, cô ngừng lại, nhìn hai người sóng vai rời đi, mới bước tiếp ra ngoài. Chung quy vẫn cảm thấy hai người họ cùng đi, cô không thích hợp xen vào.

Di dộng vang lên, cô nhìn màn hình, do dự một chút, bỏ di động vào balo, mặc kệ cho nó reo không ngừng.

"Cô ơi, điện thoại cô reo kìa." Một người phục vụ đi ngang qua, khẽ nhắc.

"Tôi biết, cám ơn." Trầm Gia Duyệt cười cười, Trầm Thiệu trong hoàn cảnh gia khổ đó, còn có thể tỏa sáng được, vì sao cô lại không thể tự lo cho bản thân được?

...

Cao Nhã Cầm lạnh lùng nhìn Trầm Tuấn Kỳ bất đắc dĩ ký tên lên quyết định ly hôn, khoanh tay trước ngực nói, "Được rồi, sau này chúng ta không ai nợ ai, không cần gặp lại."

Trầm Tuấn Kỳ ném viết lên bàn, vứt bỏ vẻ mặt nho nhã thường ngày, giọng nói lạnh lùng, "Năm đó nếu cô không quyến rũ tôi, sao tôi có thể bỏ vợ bỏ con, đi theo cô được chứ."

"Ha, lúc đó không phải Trầm Kiến Binh ông để ý đến tiền tài Cao gia tôi sao, đừng nói nghe đường hoàng như thế, nếu ông không có ý định đó, sao ân cần với tôi được." Cao Nhã Cầm nhét quyết định ly hôn vào túi, mỉm cười châm biếm, "Dĩ nhiên Cao Nhã Cầm tôi cũng không phải người tốt, nhưng Trầm Kiến Binh còn ghê tởm hơn tôi nhiều, lúc đó chính ông không muốn nuôi đứa nhỏ kia."

Trầm Tuấn Kỳ không thích nghe cái tên cũ tục khí của mình, bây giờ nghe lời nói của Cao Nhã Cầm mang chút khiêu khích, sắc mặt lập tức khó nhìn: "Câm miệng."

"Đừng rống lên trước mặt tôi, bây giờ cút khỏi nhà tôi đi." Cao Nhã Cầm khoanh hai tay lại trước ngực, vẻ mặt châm chọc nói, "Ông phải cảm ơn tôi còn đồng ý chia cho ông một căn phòng, nếu chọc giận tôi, một đồng ông cũng không chiếm được đâu."

Trầm Tuấn Kỳ oán hận nhìn Cao Nhã Cậm, cuối cùng tức giận đi ra khỏi cửa.

Cao Nhã Cầm nhìn cửa bị đóng sầm lại, nụ cười trên mặt mới tan đi một chút, cuối cùng đập nát chiếc bút và gạt cầm trên bàn, mới giẫm chân đi lên lầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện