Đột nhiên nghe cha dượng nhắc đến Trầm Thiệu, Trầm Gia Duyệt khó hiểu nhìn hắn, thấy trên TV đang phát tin tức về Trầm Thiệu, thuận miệng trả lời: "Cậu ấy tên Trầm Thiệu, có chuyện gì?"
Sắc mặt Trầm Tuấn tái xanh, hỏi dồn: "Là Thiệu mà bên trái có chữ Triệu sao?" (召: Triệu, 邵: Thiệu)
Nhận thấy ông ta không bình thường, Trầm Gia Duyệt mím chặt môi, do dự gật đầu: "Sao... Sao vậy ạ?"
Trầm Thiệu kia đã đắc tội cha dượng cô rồi sao? Hay là...
Cô đột nhiên nhớ đến tin đồn bên ngoại mà khi còn bé thường nghe nhắc đến, nói vốn cha dượng cô đã có vợ con, sau vì bám váy ham tiền của mẹ cô, ông ta khiến vợ mình tự sát, cũng không quan tâm đến con trai mình, thậm chí còn giả chết để tách hộ khẩu.
Nếu những tin đồn đó đều là thật, vậy con trai của cha dượng hẳn chỉ mới mười chín tuổi, năm nay Trầm Thiệu đã qua hai mươi gần hai mươi mốt, độ tuổi không giống, nếu không nàng cũng không loại trừ suy đoán này.
Đến tột cùng là không bình thường ở đâu? Trầm Gia duyệt do dự một chút, về phòng mình, lấy di động ra bấm một dãy số, gọi đi.
Không cần biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, cô cứ báo cho Trầm Thiệu trước.
...
Vừa từ máy bay bước xuống, Trầm Thiệu rụt cổ lại, nói với Cố Ninh Chiêu bên cạnh: "Lạnh quá.". Lấy di động trong túi ra, nhấn nút khởi động máy, phát hiện trong lúc mình tắt máy, Hùng Cương đã gọi vài lần, cậu sợ đối phương có việc gấp, vội vàng gọi lại.
"Alo, Tiểu Cương, tôi mới xuống máy bay."
"Anh Thiệu, tôi báo với cậu một chuyện, Trầm Gia Duyệt mới gọi cho tôi, nói cha dượng cô ấy đột nhiên hỏi thăm chuyện của cậu, cô ấy cũng nhờ tôi nhắc nhở cậu một tiếng." Tuy Hùng Cương không biết rõ lắm vì sao Trầm Gia Duyệt lại căng thẳng vì một chuyện nhỏ như vậy, bất quá vẫn kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho Trầm Thiệu.
"Ừ, tôi biết, cám ơn cậu, trở về tôi mời cậu bữa cơm." Trầm Thiệu nghe mọi chuyện xong, sau khi cúp máy, quay lại thấy vẻ mặt lo lắng của Cố Ninh Chiêu nhìn mình, liền cười lắc lắc di động mình, "Không sao, chỉ là Trầm Tuấn Kỳ đột nhiên hỏi thăm tôi thôi."
Cố Ninh Chiêu và Trần Chương đều biết thực tế Trầm Tuấn Kỳ chính là cha của Trầm Thiệu, thấy cậu như vậy, Trần Chương không biết nói gì, bất quá Cố Ninh Chiêu ngược lại không kiêng dè hỏi luôn: "Hắn ta muốn làm gì?"
"Cũng có lẽ muốn xác nhận tôi rốt cuộc có phải con trai hắn không mà thôi." Trầm Thiệu nhún vai, "Ai biết được, dù sao cha tôi đã ép mẹ tôi tự sát, khi bỏ nhà theo tình nhân, bị xe đụng chết."
Một người đã được pháp luật xác định tử vong, sao có thể sống lại được chứ?
Nếu làm lớn chuyện lên, có lẽ truyền thông sẽ hứng thú nhất, Trầm Tuấn Kỳ dám làm lớn sao? Bây giờ đứng đầu truyền thông mạng là Phi Đằng, nếu đối phương muốn chơi trò dư luận chiến, cậu lại càng mong đợi.
Trần Chương nhìn khóe miệng mỉm cười của Trầm Thiệu, một luồng khí lạnh bất giác nổi lên, Trầm Thiệu hình như chưa từng để lộ tính cách trước mặt họ. Trong mắt anh, Trầm Thiệu là đại diện của ôn hòa tao nhã, đột nhiên lại nở nụ cười âm hiểm kia, thật có hơi khiến người ta không kịp thích ứng.
Thực tế, Trầm Tuấn Kỳ không phải người dễ xúc động, đương nhiên, nếu tính cách của hắn nóng vội, cũng không thể từ một người làm thuê ở nơi khỉ ho cò gáy trở thành ông lớn giàu có ở Bắc Kinh. Một người đàn bà cá tính như Cao Nhã Cầm, cái gì cũng không thiếu, đàn ông gặp được không ít, cuối cùng đồng ý kết hôn với hắn ta, đã đủ để nói lên bản lĩnh của hắn.
Thói đời là thế, đàn bà có tiền muốn gả cho đàn ông ăn bám đều phải cần thủ đoạn.
...
Hết nghỉ đông, khai giảng trôi qua hơn nửa tháng, Trầm Thiệu mới thấy được Trầm Tuấn Kỳ ở cổng trường, tuy hắn ta đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng được chăm sóc tốt, lại có bộ dáng ôn hòa, khiến không ít nữ sinh liếc mắt nhìn mấy lần.
"Cậu Trầm, đã lâu không gặp." Trầm Tuấn Kỳ nho nhã bước đến trước mặt Trầm Thiệu, "Có thời gian rảnh không, chúng ta tìm chỗ nói chuyện một chút."
Lần trước gặp mặt còn gọi cậu là "Trầm thiếu", lần này đã trở thành "cậu Trầm", ẩn ý cũng nhiều ghê.
"Xin lỗi, tôi còn có việc phải làm, có thể không đáp ứng được thịnh tình của ngài.", Trầm Thiệu giơ cổ tay lên nhìn thời gian, "Không bằng hẹn khi khác."
"Cậu Trầm không có thời gian, hay không muốn nói chuyện với tôi?" Trầm Tuấn Kỳ cười như không cười nhìn Trầm Thiệu, "Tôi nghĩ giữa chúng ta, chắc hẳn có nhiều điều cần nói."
"Hả?" Trầm Thiệu nhướng mày, tủm tỉm cười nhìn Trầm Tuấn Kỳ, "Ngài Trầm có ý gì?"
Hai người nhìn thẳng nhau, ánh mắt chiến đấu kịck liệt, cuối cùng Trầm Tuấn Kỳ mở miệng trước: "Tôi cho rằng cậu Trầm hiểu tôi muốn nói về chuyện gì."
Trầm Thiệu khẽ cười một tiếng, sau đó vẫy vẫy chiếc xa gần đó: "Tài xế đến đón tôi rồi, ngài Trầm, xin lỗi không nói tiếp được."
"Đó là tài xế Cố gia, không phải tài xế của cậu, chỉ cần cậu đồng ý, tôi có thể mang đến cuộc sống chân chính của một thiếu gia." Trầm Tuấn Kỳ nhìn bóng lưng Trầm Thiệu, "Cậu không cần đi nịnh bợ Cố nhị thiếu, vẫn có đủ tiền xài."
Trầm Thiệu ngừng bước, nhìn khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng của Trầm Tuấn Kỳ một cách nhạo báng, "Trầm Thiệu tôi dù là đứa mồ côi, nhưng cũng biết làm người phải như thế nào, chuyện gì cũng có đạo lý, tôi chính là thiếu gia của bản thân tôi, không cần nịnh bợ ai. Bất quá, có lẽ trong mắt ngài Trầm đây, giữa người với người chỉ có quan hệ lợi ích, đáng tiếc với tôi mà nói, có những thứ còn quan trọng hơn tiền tài." Cậu chậm rãi nói tiếp, "Ngài nói thử xem, ngài Trầm."
"Tiền đương nhiên không phải thứ quan trong nhất," bị Trầm Thiệu châm chọc, Trầm Tuấn Kỳ lúng túng một lúc, nhưng nhanh chóng khôi phục như thường, "Nhưng thân phận cũng rất quan trọng, nếu không hà tất phải chia làm năm bảy loại người làm chi. Bây giờ cậu nói như vậy, chẳng qua trẻ người non dạ mà thôi."
"Nếu tuổi trẻ có thể giữ vững phẩm chất tốt này, tôi cảm thấy tuổi trẻ vẫn rất tốt." Trầm Thiệu lười nói mấy câu vô nghĩa với hắn, là thói đời mà, "Trong mắt tôi, người chia làm hai kiểu, một kiểu là Người, một kiểu là Hèn hạ."
Nói dứt câu, Trầm Thiệu xoay người lên xe, cũng không thèm nhìn Trầm Tuấn Kỳ đứng sau lưng.
"Hắn ta đến tìm cậu?" Cố Ninh Chiêu ngồi ở ghế sau nhíu nhíu mày, sau đó nói với tài xế phía trước, "Chạy đến cạnh Trầm Thiệu, ngừng một chút."
Trầm Tuấn Kỳ bị Trầm Thiệu làm mất mặt như vậy, bực bội trong lòng, bất quá nghĩ đến đối phương mấy năm nay luôn sống một mình, lại cảm thấy mình nên rộng lượng một chút, không cần so đo mấy lời nói này.
Chiếc Bentley chậm rãi chạy đến cạnh Trầm Thiệu rồi ngừng lại, cửa sổ xe phía sau từ từ trượt xuống, lộ ra không phải khuôn mặt Trầm Thiệu, mà là Cố nhị thiếu.
Trầm Thiệu quả thật không ngờ vừa rồi Cố Ninh Chiêu cũng ở trên xe, nhớ lại những câu mình vừa nói, Cố Ninh Chiêu ngồi đó chắc cũng không nghe thấy, nên lễ phép chào: "Chào Nhị thiếu."
"Về sau không nhìn thấy ông nữa, sẽ tốt hơn." Cố Ninh Chiêu lạnh mắt nhìn Trầm Tuấn Kỳ, sau đó dời mắt đi, tựa lưng vào ghế, không nói nữa.
Cửa sổ xe chậm rãi trượt lên, vẻ mặt Trầm Tuấn Kỳ lại trầm xuống, lời của Cố nhị thiếu có nghĩa là gì, chẳng lẽ y biết mình là cha của Trầm Thiệu sao?
Thằng nhóc con Trầm Thiệu này đến tột cùng đã nói gì với Cố nhị thiếu, nếu không tại sao Cố nhị thiếu lại có thái độ đó chứ?
...
Chùm đèn pha lê lộng lẫy treo trên cao, bên dưới cả nhà Cao Nhã Cầm yên lặng ăn tối, khi hai đứa con sắp rời bàn ăn, Cao Nhã Cầm đột nhiên mở miệng hỏi: "Hôm qua ông đến Hoa đại?"
Động tác đứng dậy của Trầm Gia Duyệt ngừng lại, sau đó ngồi xuống.
"Đến trường của Gia Duyệt nhìn thử, chuyện gì?" Trầm Tuấn Kỳ lấy khăn ăn lau miệng, "Lúc còn trẻ tôi không có cơ hội vào đại học, không thể hâm mộ con gái mình được sao?"
"Tôi nghĩ ông đến làm chuyện gì đó," ngữ khí Cao Nhã Cầm bình tĩnh, "Có người thấy ông nói chuyện với Trầm thiếu và Cố nhị thiếu ở ngay cổng trường, nhân tiện nói luôn Trầm thiếu kia còn là đồng hương với ông."
Bình thường Trầm Tuấn Kỳ ghét nhất là ai đó nhắc đến quê của hắn, hiện tại Cao Nhã Cầm nhắc thẳng mặt hắn, trong lòng hắn không vui, bất quá vẫn nhịn xuống, "Phải không đó?"
"Ông còn không biết?" Cao Nhã Cầm nhướng mày, tuy ả đã lớn tuổi, nhưng trên khuôn mặt vẫn còn giữ nét xinh đẹp, động tác nhướng mày của ả vô cùng phong tình (lẳng lơ), trước đây Trầm Tuấn Kỳ cũng vì động tác này mà bỏ vợ bỏ con. Dù dung mạo xinh đẹp nhưng nhìn mãi cũng chán, năm đó hai người họ oanh oanh liệt liệt bao nhiêu, bây giờ yên bình bấy nhiêu, bất quá vì "tình yêu chân thành" đó quá nhiều người biết, họ mới cố gắng đóng tròn vai vợ chồng hạnh phúc, kỳ thực sau lưng lại đủ loại mánh khóe.
Trầm Tuấn Kỳ cười không nói, quay sang nhìn hai đứa con: "Thanh niên các con đi chơi đi."
"Xì." Trầm Thiên Lương biết hai người có chuyện cần nói, cười nhạo một tiếng rồi xách ví và chìa khóa xe đi ra ngoài.
Trầm Gia Duyệt nhìn hai người, đành phải đứng dậy đi lên lầu, đi đến chỗ rẽ, cô nhịn không được quay đầu lại nhìn một cái, cô chắc chắn, chuyện hai người muốn nói có liên quan đến Trầm Thiệu, chỉ tiếc không có cơ hội nghe ha người nói cái gì.
"Nói coi, Trầm thiếu kia đến tột cùng có quan hệ gì với ông?" Cao Nhã Cầm khoanh tay trước ngực, khẽ hất cằm nhìn Trầm Tuấn Kỳ.
"Nó là đứa con tôi bỏ lại ở quê."
"Ông nói cái gì?!" Vẻ mặt Cao Nhã Cầm nhất thời thay đổi, "Hiện tại nó thân thiết với Cố gia như vậy, ông lại nói với tôi, nó là thằng con ông bỏ lại dưới quê, sao trước đây ông không nói cho tôi biết?"
"Lúc tôi bỏ đi, nó chưa đến mười một tuổi, bây giờ nó gần hai mươi, chúng ta chưa từng gặp nhau, không nhận ra là bình thường." Trầm Tuấn Kỳ gõ ngón tay lên bàn, "Bây giờ tôi đang lo nó sẽ trả thù chúng ta."
Cao Nhã Cầm nghe vậy nhíu mày: "Nếu nó muốn dựa vào Cố gia trả thù chúng ta, Cao gia nhà tôi không cản được, kế sách duy nhất là chúng ta phải ra tay trước."
Trầm Thiệu trầm ngâm: "Tôi cũng cân nhắc chuyên này, nhưng mấy năm nay tôi cũng không trông nom nó, ra tay từ chỗ nào thì tốt nhất đây?"
"Hiện tại ít nhiều gì nó cũng được coi là danh nhân của quốc gia, chúng ta không cần làm gì nhiều, chỉ cần ông bệnh một trận thôi."
Trung Quốc xưa nay lấy chữ Hiếu làm đầu, nên chỉ cần Trầm Tuấn Kỳ bệnh nặng, lại mời thêm mấy phóng viên bịa vài bài phóng sự, đến lúc đó không cần họ nhiều lời, tự nhiên sẽ có một đống người bắt Trầm Thiệu phải hiếu thuận với người cha đang bệnh nặng kia thôi.
Dù có là Cố gia, cũng không thể vì chuyện này mà đến làm khó Cao gia đi.
Chiêu của Cao Nhã Cầm sử dụng thật không biết ngượng, lại nham hiểm, nhưng chính ả cũng không tính đến chuyện Trầm Thiệu đang là ông chủ của mạng truyền thông hàng đầu, nếu muốn tạo làn sóng dư luận, ai có thể so với cậu đây?
Mà quan trọng hơn, ưu điểm lớn nhất của Nhị thiếu Cố gia chính là bao che khuyết điểm, đứng trước mặt y, tất cả thủ đoạn đều là mây bay.
Sắc mặt Trầm Tuấn tái xanh, hỏi dồn: "Là Thiệu mà bên trái có chữ Triệu sao?" (召: Triệu, 邵: Thiệu)
Nhận thấy ông ta không bình thường, Trầm Gia Duyệt mím chặt môi, do dự gật đầu: "Sao... Sao vậy ạ?"
Trầm Thiệu kia đã đắc tội cha dượng cô rồi sao? Hay là...
Cô đột nhiên nhớ đến tin đồn bên ngoại mà khi còn bé thường nghe nhắc đến, nói vốn cha dượng cô đã có vợ con, sau vì bám váy ham tiền của mẹ cô, ông ta khiến vợ mình tự sát, cũng không quan tâm đến con trai mình, thậm chí còn giả chết để tách hộ khẩu.
Nếu những tin đồn đó đều là thật, vậy con trai của cha dượng hẳn chỉ mới mười chín tuổi, năm nay Trầm Thiệu đã qua hai mươi gần hai mươi mốt, độ tuổi không giống, nếu không nàng cũng không loại trừ suy đoán này.
Đến tột cùng là không bình thường ở đâu? Trầm Gia duyệt do dự một chút, về phòng mình, lấy di động ra bấm một dãy số, gọi đi.
Không cần biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, cô cứ báo cho Trầm Thiệu trước.
...
Vừa từ máy bay bước xuống, Trầm Thiệu rụt cổ lại, nói với Cố Ninh Chiêu bên cạnh: "Lạnh quá.". Lấy di động trong túi ra, nhấn nút khởi động máy, phát hiện trong lúc mình tắt máy, Hùng Cương đã gọi vài lần, cậu sợ đối phương có việc gấp, vội vàng gọi lại.
"Alo, Tiểu Cương, tôi mới xuống máy bay."
"Anh Thiệu, tôi báo với cậu một chuyện, Trầm Gia Duyệt mới gọi cho tôi, nói cha dượng cô ấy đột nhiên hỏi thăm chuyện của cậu, cô ấy cũng nhờ tôi nhắc nhở cậu một tiếng." Tuy Hùng Cương không biết rõ lắm vì sao Trầm Gia Duyệt lại căng thẳng vì một chuyện nhỏ như vậy, bất quá vẫn kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho Trầm Thiệu.
"Ừ, tôi biết, cám ơn cậu, trở về tôi mời cậu bữa cơm." Trầm Thiệu nghe mọi chuyện xong, sau khi cúp máy, quay lại thấy vẻ mặt lo lắng của Cố Ninh Chiêu nhìn mình, liền cười lắc lắc di động mình, "Không sao, chỉ là Trầm Tuấn Kỳ đột nhiên hỏi thăm tôi thôi."
Cố Ninh Chiêu và Trần Chương đều biết thực tế Trầm Tuấn Kỳ chính là cha của Trầm Thiệu, thấy cậu như vậy, Trần Chương không biết nói gì, bất quá Cố Ninh Chiêu ngược lại không kiêng dè hỏi luôn: "Hắn ta muốn làm gì?"
"Cũng có lẽ muốn xác nhận tôi rốt cuộc có phải con trai hắn không mà thôi." Trầm Thiệu nhún vai, "Ai biết được, dù sao cha tôi đã ép mẹ tôi tự sát, khi bỏ nhà theo tình nhân, bị xe đụng chết."
Một người đã được pháp luật xác định tử vong, sao có thể sống lại được chứ?
Nếu làm lớn chuyện lên, có lẽ truyền thông sẽ hứng thú nhất, Trầm Tuấn Kỳ dám làm lớn sao? Bây giờ đứng đầu truyền thông mạng là Phi Đằng, nếu đối phương muốn chơi trò dư luận chiến, cậu lại càng mong đợi.
Trần Chương nhìn khóe miệng mỉm cười của Trầm Thiệu, một luồng khí lạnh bất giác nổi lên, Trầm Thiệu hình như chưa từng để lộ tính cách trước mặt họ. Trong mắt anh, Trầm Thiệu là đại diện của ôn hòa tao nhã, đột nhiên lại nở nụ cười âm hiểm kia, thật có hơi khiến người ta không kịp thích ứng.
Thực tế, Trầm Tuấn Kỳ không phải người dễ xúc động, đương nhiên, nếu tính cách của hắn nóng vội, cũng không thể từ một người làm thuê ở nơi khỉ ho cò gáy trở thành ông lớn giàu có ở Bắc Kinh. Một người đàn bà cá tính như Cao Nhã Cầm, cái gì cũng không thiếu, đàn ông gặp được không ít, cuối cùng đồng ý kết hôn với hắn ta, đã đủ để nói lên bản lĩnh của hắn.
Thói đời là thế, đàn bà có tiền muốn gả cho đàn ông ăn bám đều phải cần thủ đoạn.
...
Hết nghỉ đông, khai giảng trôi qua hơn nửa tháng, Trầm Thiệu mới thấy được Trầm Tuấn Kỳ ở cổng trường, tuy hắn ta đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng được chăm sóc tốt, lại có bộ dáng ôn hòa, khiến không ít nữ sinh liếc mắt nhìn mấy lần.
"Cậu Trầm, đã lâu không gặp." Trầm Tuấn Kỳ nho nhã bước đến trước mặt Trầm Thiệu, "Có thời gian rảnh không, chúng ta tìm chỗ nói chuyện một chút."
Lần trước gặp mặt còn gọi cậu là "Trầm thiếu", lần này đã trở thành "cậu Trầm", ẩn ý cũng nhiều ghê.
"Xin lỗi, tôi còn có việc phải làm, có thể không đáp ứng được thịnh tình của ngài.", Trầm Thiệu giơ cổ tay lên nhìn thời gian, "Không bằng hẹn khi khác."
"Cậu Trầm không có thời gian, hay không muốn nói chuyện với tôi?" Trầm Tuấn Kỳ cười như không cười nhìn Trầm Thiệu, "Tôi nghĩ giữa chúng ta, chắc hẳn có nhiều điều cần nói."
"Hả?" Trầm Thiệu nhướng mày, tủm tỉm cười nhìn Trầm Tuấn Kỳ, "Ngài Trầm có ý gì?"
Hai người nhìn thẳng nhau, ánh mắt chiến đấu kịck liệt, cuối cùng Trầm Tuấn Kỳ mở miệng trước: "Tôi cho rằng cậu Trầm hiểu tôi muốn nói về chuyện gì."
Trầm Thiệu khẽ cười một tiếng, sau đó vẫy vẫy chiếc xa gần đó: "Tài xế đến đón tôi rồi, ngài Trầm, xin lỗi không nói tiếp được."
"Đó là tài xế Cố gia, không phải tài xế của cậu, chỉ cần cậu đồng ý, tôi có thể mang đến cuộc sống chân chính của một thiếu gia." Trầm Tuấn Kỳ nhìn bóng lưng Trầm Thiệu, "Cậu không cần đi nịnh bợ Cố nhị thiếu, vẫn có đủ tiền xài."
Trầm Thiệu ngừng bước, nhìn khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng của Trầm Tuấn Kỳ một cách nhạo báng, "Trầm Thiệu tôi dù là đứa mồ côi, nhưng cũng biết làm người phải như thế nào, chuyện gì cũng có đạo lý, tôi chính là thiếu gia của bản thân tôi, không cần nịnh bợ ai. Bất quá, có lẽ trong mắt ngài Trầm đây, giữa người với người chỉ có quan hệ lợi ích, đáng tiếc với tôi mà nói, có những thứ còn quan trọng hơn tiền tài." Cậu chậm rãi nói tiếp, "Ngài nói thử xem, ngài Trầm."
"Tiền đương nhiên không phải thứ quan trong nhất," bị Trầm Thiệu châm chọc, Trầm Tuấn Kỳ lúng túng một lúc, nhưng nhanh chóng khôi phục như thường, "Nhưng thân phận cũng rất quan trọng, nếu không hà tất phải chia làm năm bảy loại người làm chi. Bây giờ cậu nói như vậy, chẳng qua trẻ người non dạ mà thôi."
"Nếu tuổi trẻ có thể giữ vững phẩm chất tốt này, tôi cảm thấy tuổi trẻ vẫn rất tốt." Trầm Thiệu lười nói mấy câu vô nghĩa với hắn, là thói đời mà, "Trong mắt tôi, người chia làm hai kiểu, một kiểu là Người, một kiểu là Hèn hạ."
Nói dứt câu, Trầm Thiệu xoay người lên xe, cũng không thèm nhìn Trầm Tuấn Kỳ đứng sau lưng.
"Hắn ta đến tìm cậu?" Cố Ninh Chiêu ngồi ở ghế sau nhíu nhíu mày, sau đó nói với tài xế phía trước, "Chạy đến cạnh Trầm Thiệu, ngừng một chút."
Trầm Tuấn Kỳ bị Trầm Thiệu làm mất mặt như vậy, bực bội trong lòng, bất quá nghĩ đến đối phương mấy năm nay luôn sống một mình, lại cảm thấy mình nên rộng lượng một chút, không cần so đo mấy lời nói này.
Chiếc Bentley chậm rãi chạy đến cạnh Trầm Thiệu rồi ngừng lại, cửa sổ xe phía sau từ từ trượt xuống, lộ ra không phải khuôn mặt Trầm Thiệu, mà là Cố nhị thiếu.
Trầm Thiệu quả thật không ngờ vừa rồi Cố Ninh Chiêu cũng ở trên xe, nhớ lại những câu mình vừa nói, Cố Ninh Chiêu ngồi đó chắc cũng không nghe thấy, nên lễ phép chào: "Chào Nhị thiếu."
"Về sau không nhìn thấy ông nữa, sẽ tốt hơn." Cố Ninh Chiêu lạnh mắt nhìn Trầm Tuấn Kỳ, sau đó dời mắt đi, tựa lưng vào ghế, không nói nữa.
Cửa sổ xe chậm rãi trượt lên, vẻ mặt Trầm Tuấn Kỳ lại trầm xuống, lời của Cố nhị thiếu có nghĩa là gì, chẳng lẽ y biết mình là cha của Trầm Thiệu sao?
Thằng nhóc con Trầm Thiệu này đến tột cùng đã nói gì với Cố nhị thiếu, nếu không tại sao Cố nhị thiếu lại có thái độ đó chứ?
...
Chùm đèn pha lê lộng lẫy treo trên cao, bên dưới cả nhà Cao Nhã Cầm yên lặng ăn tối, khi hai đứa con sắp rời bàn ăn, Cao Nhã Cầm đột nhiên mở miệng hỏi: "Hôm qua ông đến Hoa đại?"
Động tác đứng dậy của Trầm Gia Duyệt ngừng lại, sau đó ngồi xuống.
"Đến trường của Gia Duyệt nhìn thử, chuyện gì?" Trầm Tuấn Kỳ lấy khăn ăn lau miệng, "Lúc còn trẻ tôi không có cơ hội vào đại học, không thể hâm mộ con gái mình được sao?"
"Tôi nghĩ ông đến làm chuyện gì đó," ngữ khí Cao Nhã Cầm bình tĩnh, "Có người thấy ông nói chuyện với Trầm thiếu và Cố nhị thiếu ở ngay cổng trường, nhân tiện nói luôn Trầm thiếu kia còn là đồng hương với ông."
Bình thường Trầm Tuấn Kỳ ghét nhất là ai đó nhắc đến quê của hắn, hiện tại Cao Nhã Cầm nhắc thẳng mặt hắn, trong lòng hắn không vui, bất quá vẫn nhịn xuống, "Phải không đó?"
"Ông còn không biết?" Cao Nhã Cầm nhướng mày, tuy ả đã lớn tuổi, nhưng trên khuôn mặt vẫn còn giữ nét xinh đẹp, động tác nhướng mày của ả vô cùng phong tình (lẳng lơ), trước đây Trầm Tuấn Kỳ cũng vì động tác này mà bỏ vợ bỏ con. Dù dung mạo xinh đẹp nhưng nhìn mãi cũng chán, năm đó hai người họ oanh oanh liệt liệt bao nhiêu, bây giờ yên bình bấy nhiêu, bất quá vì "tình yêu chân thành" đó quá nhiều người biết, họ mới cố gắng đóng tròn vai vợ chồng hạnh phúc, kỳ thực sau lưng lại đủ loại mánh khóe.
Trầm Tuấn Kỳ cười không nói, quay sang nhìn hai đứa con: "Thanh niên các con đi chơi đi."
"Xì." Trầm Thiên Lương biết hai người có chuyện cần nói, cười nhạo một tiếng rồi xách ví và chìa khóa xe đi ra ngoài.
Trầm Gia Duyệt nhìn hai người, đành phải đứng dậy đi lên lầu, đi đến chỗ rẽ, cô nhịn không được quay đầu lại nhìn một cái, cô chắc chắn, chuyện hai người muốn nói có liên quan đến Trầm Thiệu, chỉ tiếc không có cơ hội nghe ha người nói cái gì.
"Nói coi, Trầm thiếu kia đến tột cùng có quan hệ gì với ông?" Cao Nhã Cầm khoanh tay trước ngực, khẽ hất cằm nhìn Trầm Tuấn Kỳ.
"Nó là đứa con tôi bỏ lại ở quê."
"Ông nói cái gì?!" Vẻ mặt Cao Nhã Cầm nhất thời thay đổi, "Hiện tại nó thân thiết với Cố gia như vậy, ông lại nói với tôi, nó là thằng con ông bỏ lại dưới quê, sao trước đây ông không nói cho tôi biết?"
"Lúc tôi bỏ đi, nó chưa đến mười một tuổi, bây giờ nó gần hai mươi, chúng ta chưa từng gặp nhau, không nhận ra là bình thường." Trầm Tuấn Kỳ gõ ngón tay lên bàn, "Bây giờ tôi đang lo nó sẽ trả thù chúng ta."
Cao Nhã Cầm nghe vậy nhíu mày: "Nếu nó muốn dựa vào Cố gia trả thù chúng ta, Cao gia nhà tôi không cản được, kế sách duy nhất là chúng ta phải ra tay trước."
Trầm Thiệu trầm ngâm: "Tôi cũng cân nhắc chuyên này, nhưng mấy năm nay tôi cũng không trông nom nó, ra tay từ chỗ nào thì tốt nhất đây?"
"Hiện tại ít nhiều gì nó cũng được coi là danh nhân của quốc gia, chúng ta không cần làm gì nhiều, chỉ cần ông bệnh một trận thôi."
Trung Quốc xưa nay lấy chữ Hiếu làm đầu, nên chỉ cần Trầm Tuấn Kỳ bệnh nặng, lại mời thêm mấy phóng viên bịa vài bài phóng sự, đến lúc đó không cần họ nhiều lời, tự nhiên sẽ có một đống người bắt Trầm Thiệu phải hiếu thuận với người cha đang bệnh nặng kia thôi.
Dù có là Cố gia, cũng không thể vì chuyện này mà đến làm khó Cao gia đi.
Chiêu của Cao Nhã Cầm sử dụng thật không biết ngượng, lại nham hiểm, nhưng chính ả cũng không tính đến chuyện Trầm Thiệu đang là ông chủ của mạng truyền thông hàng đầu, nếu muốn tạo làn sóng dư luận, ai có thể so với cậu đây?
Mà quan trọng hơn, ưu điểm lớn nhất của Nhị thiếu Cố gia chính là bao che khuyết điểm, đứng trước mặt y, tất cả thủ đoạn đều là mây bay.
Danh sách chương