"Cố nhị thiếu quá khách sáo." Đặng Khang rút một tờ bạc, sau đó mỉm cười nói, "Hai người là đàn anh, tiền lẻ tôi không thu."

Trầm Thiệu cảm thấy anh bạn học đối diện cũng khá, trước ánh mắt lạnh băng của Cố nhị thiếu như vậy, vẫn có thể hành động được, thật là khó lường. Cậu lấy tiền trong túi ra, không nhiều không ít, vừa đúng số lẻ đưa thêm, "Cậu làm thêm cũng không dễ, không thể để cậu chạy một chuyến còn trả tự trả tiền." Nhét tiền vào tay Đặng Khang, Trầm Thiệu cười khách sáo xa cách.

Tuy cử chỉ của Đặng Khang thể hiện rất khó hiểu, nhưng cậu vẫn cảm thấy người này như có thù với Cố Ninh Chiêu, cậu không cần biết giữa hai người họ có mâu thuẫn thật sự hay không, nhưng cậu là người giúp người thân không quan tâm người lạ, cậu đứng về phía Cố Ninh Chiêu là chuyện đương nhiên.

Khuôn mặt Đặng Khang lộ ra vẻ khó chịu, khi lên xe, vẻ mất mát vô cùng rõ ràng: "Vậy học trưởng Trầm, lần sau gặp sẽ mời anh ăn cơm."

"Gặp lại sau." Trầm Thiệu không đáp lại lời mời của đối phương, khách sáo nói cảm ơn xong, liền xoay người nhét pizza vào tay Cố Ninh Chiêu, sau đó dẫn người ta vào trong nhà.

"Tôi không thích người kia." Cố Ninh Chiêu đặt pizza lên bàn, dù miệng nói không thích, nhưng trên mặt y vẫn không lộ bất kỳ biểu tình nào, dường như không biết phải dùng biểu tình như thế nào để diễn tả chính xác cảm xúc của mình.

"Tại sao?" Trầm Thiệu đứng dậy vào bếp vặn nhỏ lửa nồi canh gà lại, sau khi bước ra thấy dáng vẻ ngưng trọng của Cố Ninh Chiêu, "Sao vậy?"

"Tôi đang suy nghĩ lý do không thích người kia." Cố Ninh Chiêu nghiêm túc trả lời.

Trầm Thiệu: "... Nghĩ ra chưa?"

Cố Ninh Chiêu thành thật lắc đầu.

Trầm Thiệu nhịn không được cười nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, nếu không thích, sau này không tiếp xúc nữa, nếu thích một người nào đó hay ghét người nào đó, đều phải được lý do chính xác, chẳng phải cuộc sống không có ý nghĩa gì nữa sao?"

Có lẽ cảm thấy lời Trầm Thiệu nói rất có lý, Cố Ninh Chiêu cũng không nhức đầu tìm lý do y ghét Đặng Khang nữa, thấy Trầm Thiệu hình như cũng không có cảm giác gì với người nọ, y yên tâm bắt đầu ăn pizza.

Hai cái pizza mười hai tấc, bốn người lớn ăn hết sạch, với sức chiến đấu cao cường kiểu đó, cũng khiến Trầm Thiệu nghi ngờ không biết mình có đặt thiếu hay không.

...

Qua hết ngày mùng năm, lượng truy cập Phi Đằng tăng trở lại, trò chơi online cũng tăng trưởng theo, sau khi Trầm Thiệu nhìn báo cáo tài chính, vô cùng hài lòng với tình hình hiện tại của Phi Đằng.

Nên đến mùng bảy, nhận được lời mời tham gia họp mặt hội đồng môn từ Dương Hoành Cường, cậu do dự một chút liền đồng ý.

Kỳ nghỉ vẫn còn vài ngày, cậu muốn đi thăm những người quan trọng, thăm hỏi xong, trở về thành phố Phù Dung thăm thầy, rồi đến huyện Bồng tham gia họp mặt, cũng không tệ, coi như du lịch kỳ nghỉ đông.

"Ngày mai tôi bay về thăm quê, cậu muốn đi cùng không?" Trầm Thiệu thấy mấy ngày nay Cố Ninh Chiêu cũng không đi chúc Tết, lo lắng y ở một mình trong biệt thự sẽ buồn. Cậu lại quên mất một chuyện quan trọng là, cho dù cậu không quan tâm đến Cố Ninh Chiêu, thì người ta vẫn còn có ba mẹ kia mà.

Cố Ninh Chiêu lập tức gật đầu, lại lấy di động ra, gọi người đặt vé máy bay.

...

"Sao rồi, Trầm Thiệu đồng ý không?"

Dương Hoành Cường vừa cúpp máy, mấy người bạn học bên cạnh liền xúm lại, đôi mắt mong chờ nhìn y. Giống như nếu y không trả lời chắc chắn, sẽ có người xé xác y ra luôn.

"Tiểu Thiệu nói ngày mai bay về, buổi chiều đến họp mặt sẽ kịp." Y nhét điện thoại vào trong túi quần, "Mấy người định họp mặt ở đâu?"

"Ăn cơm thì đến nhà hàng Gia Đức, ca hát thì đến KTV nhà Trầm Chính Dương mới mở, nghe nói nhà y đặc biệt dành riêng cho chúng ta một sảnh lớn nhất."

"Trầm Chính Dương?" Dương Hoành Cường nhíu nhíu mày, nếu y nhớ không lầm, mới vào cấp hai, thằng nhóc kia hình như có mâu thuẫn với Trầm Thiệu, "Không phải mấy năm đó nó nhìn Trầm Thiệu không vừa mắt sao?"

"Chuyện lâu rồi mà?" Bạn học Giáp vỗ vai Dương Hoành Cường nói, "Cách sáu bảy năm rồi, khi đó còn nhỏ không hiểu chuyện, không lẽ cứ vậy hoài sao?"

Gia đình Trầm Chính Dương ở huyện Bồng được coi nhà giàu, cũng rộng rãi, nên cũng có vài người đang nịnh bợ y, còn những người năm đó nói giúp Trầm Thiệu, bây giờ thì tỏ ra trầm lặng.

Tuy họ nịnh Trầm Chính Dương, nhưng cũng biết nhà Dương Hoành Cường ở huyện Bồng cũng rất khá giả, cho nên những người xung quanh cũng rất nhiệt tình với y.

Thời gian là con dao rất sắc, sẽ gọt dũa một đám nhóc con ngây thơ trở thành những kẻ ngày càng khéo đưa khéo đẩy, dần dần đánh mất cá tính bản thân, biến thành người trưởng thành vì cuộc sống mà biết luồn cúi.

Tuy không phải tuyệt đối, nhưng ít nhiều vẫn rất có lý.

Dương Hoành Cường nhìn những bạn học vừa quen lại vừa lạ, không nói nhiều nữa, khéo léo từ chối một vài người muốn xin số điện thoại Trầm Thiệu, đứng dậy nói tạm biệt rồi về nhà, sau đó gọi điện thoại kể hết với Trầm Thiệu.

May là Trầm Thiệu cũng không ngại mấy chuyện nhỏ năm cũ, một chút khó chịu trong lòng y cũng vơi bớt, dù sao với thân phận Trầm Thiệu hiện giờ, Trầm Chính Dương căn bản không với tới được.

Sáng nay họ còn cười cợt về mấy tin đồn về Tiểu Thiệu ở huyện Bồng, không mấy ai tin xưởng trái cây đóng hộp kia là sản nghiệp của Trầm Thiệu. Nghĩ vậy, Dương Hoành Cường muốn cười ha ha, nếu nói họ không tin vào những lời đồn kia, không bằng nói họ không muốn tin Trầm Thiệu là một đứa mồ côi lại có thể đạt được thành tựu lớn như vậy, tên Trầm Chính Dương mà họ đang bợ đỡ kia, thành tích còn kém chứ đừng nói đến so tiền tài.

Tiền nhà Trầm Chính Dương, đủ để khiến Trầm Thiệu chớp mắt sao? ...

Từ máy bay xuống, Trầm Thiệu liền dẫn Cố Ninh Chiêu đến thăm thầy, còn mặt dày mày dạn xin hai bức tranh chữ xong, mới cảm thấy mỹ mãn rời đi.

Mùng chín tháng giêng, ánh nắng mặt trời đã rất lâu không xuất hiện cuối cùng cũng hé được một chút, Trầm Thiệu nhìn huyện Bồng đang thay đổi từng ngày, nói với Cố Ninh Chiêu, "Mới mấy tháng không quay lại, huyện Bồng đã thay đổi khác biệt."

Trần Chương đi sau Trầm Thiệu đảo mắt nhìn xung quanh, sao anh không nhìn ra được sự khác biệt vậy? Trừ điều kiện của khách sạn mới khai trương này so với nơi lần trước họ đã từng ở có tốt hơn, thì không còn gì khác nữa.

Cùng hai thiếu gia đi dạo quanh thị trấn, ăn cơm trưa, chờ sau khi hai người ngủ trưa dậy, Trần Chương tận tụy tìm hai bộ trang phục hai người họ cần mặc vào buổi tối, không chắc chắn lắm hỏi lại: "Trầm thiếu, không lái chiếc Bentley kia đi họp mặt bạn học thật sao, như vậy có giản dị quá không?"

Anh cảm thấy, những buổi họp mặt thế này, đương nhiên nên chọn những chiếc xe sang nhất, chiếc BMW trị giá có hơn trăm vạn kia đã quá đơn sơ giản dị rồi.

Cánh tay Trầm Thiệu nhận trang phục cứng đờ, ráng nhếch nhếch khóe môi cười nói: "Anh tin tôi đi, không giản dị đâu."

Những năm 2005, lái một chiếc BMW hơn trăm vạn trong thị trấn, đã quá giàu đến mức kéo giá trị thù hận, cậu sợ nếu lái chiếc Bentley hơn sáu trăm vạn kia ra ngoài lượn qua lượn lại, sẽ làm cơ quan địa phương cũng kinh động luôn, vậy thì quá xấu hổ.

Với điều kiện kinh tế hiện tại của dân chúng huyện Bồng, tiền tiết kiệm quá năm vạn đã rất tốt rồi, quá mười vạn là gia đình khá giả, còn quá năm mươi mốt vạn, trong mắt dân chúng, quả thực là đại gia. Bạn nghĩ thử coi, nếu cậu lái một chiếc Bentley trị giá hơn sáu trăm vạn đi họp mặt bạn học, sẽ gây ra hậu quả đáng sợ nào?

Cậu chỉ muốn làm một anh đẹp trai giản dị, kiểu nổi bật sáng chói kia, không hay tí nào.

Giũ bộ quần áo, khi nhìn đến nhãn hiệu, Trầm Thiệu hơi im lặng, Trần Chương thật sự thích kiểu mặc hàng xe đi sang, tình huống khiến người ta ganh tỵ này đến mức nào vậy a, nhãn hiệu bộ trang phục này rất nổi tiếng, giá cũng rất cao, nhưng thực tế cũng không phải nhãn hiệu Cố Ninh Chiêu vẫn thường hay mặc.

Hình như đoán được Trầm Thiệu nghĩ gì, Trần Chương bình tĩnh nói: "Những bộ trang phục này được may thủ công, người ta không thể nhận biết hết giá trị của nó."

Anh Trần nha, trong bụng anh nhất định có một yêu quái gian ác kỳ quái đang cư ngụ.

"Không chừng những người đó còn cho rằng tôi mặc hàng giả." Trầm Thiệu đeo khăn quàng mềm mại lên, kéo kéo tay áo, "Đến lúc đó, kế hoạch của anh sẽ thất bại."

"Không sao, chờ họ thấy chiếc BMW cậu ngồi, thì không còn nghi ngờ gì nữa." Trần Chương vẫn bình tĩnh như trước.

Lời nói của anh lại rất có lý, Trầm Thiệu cảm thấy mình không thể phản đối được.

Đến khi Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu ra đến cửa xe, Trần Chương lại đưa cho mỗi người một chiếc ví tiền hàng hiệu, trong ví đựng một xấp tiền dày cộp, còn có hai chiếc thẻ màu vàng loe lóe ánh sáng rực rỡ chói mắt.

Trầm Thiệu co rút khóe miệng, cảm thấy mình không thể nhìn thẳng vào khuôn mặt bình tĩnh của Trần Chương.

"Trầm thiếu, tôi đã từng tham gia nhiều buổi họp mặt, cậu phải tin vào kinh nghiệm của người từng trải," Trần Chương mở cửa xe, mời hai người họ ngồi vào trong, sau đó cúi người nói qua cửa sổ xe, "Nhiều năm không gặp mặt bạn học, sẽ không chỉ chia sẻ vài chuyện linh tinh nhỏ nhặt đâu."

Nói xong, anh nhìn đồng hồ, tỏ ý vệ sĩ kiêm tài xế có thể lái xe đi rồi.

Bên ngoài cửa lớn khách sạn Đức Hòa, bảy tám thanh niên vây quanh Dương Hoành Cường, hơi lo lắng hỏi: "Hôm nay Trầm Thiệu có đến không?" Nếu là người bình thường, họ sẽ không đứng ngoài cửa chờ, nhưng người được chờ là Trầm Thiệu, nên họ cam tâm tình nguyện.

Dù Trầm Thiệu không nhiều tiền bằng Trầm Chính Dương, nhưng người ta lại nổi tiếng a, cuộc thi quốc tế mà trước đó được mọi người bàn luận sôi nổi, Trầm Thiệu là nhân vật chính cuộc thi nha. Trên mạng, trên TV, trên báo... mỗi ngày đều có tin về cậu ấy, ngay cả huyện Bồng cũng được thơm lây, được đề cập trên báo mấy lần, một nhân vật lớn như vậy, sao họ lại không nịnh bợ cho tốt được đây?

"Các cậu đừng vội, Tiểu Thiệu đã nói sẽ đến, nhất định sẽ đến, bất quá lần này cậu ấy dẫn thêm một người bạn thân đến cùng, người bạn thân kia các cậu cũng thấy trên TV rồi, hẳn không xa lạ."

Trên TV thấy rồi, lại là bạn thân của Trầm Thiệu, còn có thể là ai khác?

"Cha mẹ ơi, không phải... không phải..."

Một người đang học đại học ở Bắc Kinh gần như không nói được câu hoàn chỉnh, người khác không biết thân phận Cố Ninh Chiêu, nhưng y học ở Bắc Kinh hơn hai năm, sao lại không biết thân phận Cố Ninh Chiêu cao cỡ nào chứ. Như Trầm Chính Dương của một thị trấn nhỏ xíu này, ngay cả xách giày cho người ta cũng chưa được nữa là.

"Dù Cố Ninh Chiêu có đến, biểu tình của cậu cũng đừng khoa trương như vậy chứ?" Bạn học Bính đứng bên cạnh nghi hoặc nhìn y, "Chẳng lẽ người kia là nhân vật tài ba dữ dội lắm à?"

"Cha mẹ ôi, cha mẹ ôi, các cậu nhìn đằng trước, có phải một chiếc BMW đang chạy đến không, nghe nói giá cũng hơn một trăm hai mươi vạn, mắt của tôi muốn mù rồi."

Từ đằng xa, một chiếc BMW màu đen mang biển số thành phố Phù Dung chạy về cổng lớn khách sạn, dưới ánh nắng rực rỡ, toàn thân nó tản ra khí tức "tôi là nhà giàu".

~oOo~

Tiểu Mộc:

Khoảng 20 chương nữa là hoàn rồi. Những chương sau đều là chương sóng gió.

À, cho dù mọi người có thích Tiểu Thiệu đến mức nào, cũng đừng quên cậu ấy mang linh hồn của một người đàn ông 30 tuổi đầy ưu thương nhé. Và dù mọi người có yêu Tiểu Chiêu cỡ nào đi nữa, cũng đừng quên cậu ấy chỉ dịu dàng với Tiểu Thiệu, còn với người khác, cậu ấy vẫn luôn và sẽ luôn là một thiếu gia cao cao tại thượng.

...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện