Từ sau khi vào trung học, mỗi khi nghỉ, chỉ cần không có chuyện gì khác, Trầm Thiệu sẽ kiên trì đến lớp năng khiếu học thư pháp và đàn piano. Tuy năng khiếu về đàn piano của cậu không có nhiều thiên phú, cũng may vì có trí nhớ tốt, trình độ đàn piano của cậu trong lớp năng khiếu cũng hơn được phân nửa. Nếu không tham gia những cuộc thi lớn, thì không sao cả. Với cậu mà nói, những thứ đó đều không quan trọng, học đàn piano bất quá chỉ là một ước mơ cậu muốn hoàn thành mà thôi.
Đến đời này, cậu vẫn nhớ một sự kiện năm mười tuổi trước kia. Năm đó cậu và đồng nghiệp trong khách sạn cùng đưa bàn cơm VIP đến tận nhà, khi đến trước cửa nhà nọ, cậu nhìn thấy cửa sổ dài sát đất bên cạnh, một thiếu niên ngồi thẳng lưng mà trong mắt cậu lại rất cao nhã đang đàn piano.
Nhưng mà cậu hâm mộ chưa được lâu, ánh mắt đối phương giống như đang nhìn con kiến đã tạt cho cậu một gáo nước lạnh, hắt tỉnh cậu từ trong ảo tưởng thoát ra. Cũng có lẽ trước đây tuổi vẫn còn nhỏ, hoặc có lẽ ngay từ đầu đối phương đã tạo ấn tượng cho cậu quá tốt, nên mặc dù sau đó cậu cũng nhận không ít ánh mắt tương tự, nhưng trong trí nhớ cậu, chỉ có ký ức về ánh mắt của người thiếu niên kia vẫn khiến cậu nhớ kỹ.
Học đàn piano liền trở thành một loại chấp niệm trong lòng cậu sau này, cho nên đời này cậu có điều kiện kinh tế, cũng bắt đầu luyện tập loại nhạc khí đặc biệt cao nhã trong mắt cậu lúc trước. Bất quá bây giờ học cũng được hơn ba năm, chấp niệm trước đây đã sớm biến mất không còn bóng dáng, đàn piano trở thành thú tiêu khiển trong cuộc sống của cậu. Đương nhiên, trình độ của cậu cũng chỉ lừa được một vài người thường, cũng chỉ còn là sở thích mà thôi.
So với đàn piano, kỳ thực Trầm Thiệu thích thư pháp hơn, đời trước cậu không có việc gì liền thích luyện thư pháp, bất quá cũng chỉ học theo bảng chữ, chưa từng học với thầy.
Đến đời này cậu phát hiện, càng nghiêm túc luyện tập, càng cảm thấy văn hóa Trung Quốc bác đại tinh thâm, thậm chí làm cậu cảm thấy bản thân mình dù có nghiêm túc luyện tập thế nào cũng không đủ.
Thầy thư pháp hiện tại của cậu họ Đông, nghe nói là giáo sư của ngôi trường nổi tiếng nào đó đã về hưu, lớp năng khiếu của ông chỉ khoảng mười người, mỗi người trước khi vào lớp, còn phải qua một kỳ kiểm tra.
Vì Trầm Thiệu có căn bản thư pháp, nên rất thuận lợi vào học. Giáo sư Đông tuy là người cực kỳ nghiêm khắc, nhưng trước mặt học trò chăm chỉ nghiêm túc, vẫn có vài phần yêu thích, nên những lúc dư thời gian, cũng sẽ lén chỉ thêm cho cậu một ít kiến thức.
Giao lưu nhiều hơn, Trầm Thiệu mới biết giáo sư Đông là giáo sư của một trường quốc học, vì ở nhà có hơi nhàm chán, thân thể cũng coi như cường tráng, ông mới đến lớp năng khiếu của đứa cháu mới mở làm thầy chỉ đạo.
"Nếu muốn luyện thư pháp giỏi thì khổ luyện vẫn chưa đủ, còn cần có tinh khí thần của người đó," Giáo sư Đông nhìn bài tập thư pháp Trầm Thiệu nộp lên, miễn cưỡng gật gật đầu, "Tục ngữ nói chữ cũng như người, không phải ý nói là hình thể của chữ đại diện cho phẩm hạnh, mà là từ trong bút pháp có thể quan sát được tâm tình của người hạ bút. Chữ của con mặc dù có chút hình đáng, nhưng vẫn còn chưa đủ đại khí hữu thần, quá thô cứng."
Trầm Thiệu gật gật đầu, cậu biết do thói quen của đời trước nhìn theo mẫu bảng chữ mà thành, nên đời này vẫn còn chút thô cứng: "Cám ơn thầy, sau này con nhất định chú ý nhiều hơn."
"Ừm," Giáo sư Đông rất hài lòng với thái độ nghiêm túc, sắc mặt cũng hoãn, "Mấy ngày nữa mọi người phải thi cuối kỳ, nên có thể thời gian dành cho việc này cũng không bao nhiêu. Bất quá luyện tập thư pháp lại không thể chậm trễ, châm ngôn là ba ngày không luyện sẽ cứng tay, thư pháp vốn là chuyện phải kiên trì bền bỉ, ta không muốn các con học thư pháp chỉ với ý định khoe khoang."
Trầm Thiệu lại gật đầu, cậu biết là giáo sư Đông muốn tốt cho mình, nghe lời dặn dò xong, mới nghiêm túc nói lời cảm ơn: "Thưa thầy, con đều ghi nhớ. Sau khi thi cuối kỳ xong, không biết con có thể học thêm với thầy một ít tri thức quốc học không?"
Giáo sư Đông vốn định đồng ý, nhưng nghĩ Trầm Thiệu sống ở nơi khác, liền cau mày hỏi: "Kỳ nghỉ đông chẳng lẽ con không về nhà đón năm mới?"
Trầm Thiệu cười lắc đầu: "Trong nhà không còn ai, đón năm mới ở đâu cũng như nhau. Không bằng ở lại đây theo giáo sư ngài học thêm chút kiến thức, cũng không biết có thể quấy rầy kỳ nghỉ của thầy không?"
"Con có lòng muốn học, ta đây là thầy chỉ có cao hứng," vì biểu tình Trầm Thiệu quá mức bình thường, giáo sư Đông chỉ nghĩ cha mẹ Trầm Thiệu có việc kinh doanh bên ngoài không có thời gian về nhà, nên không suy nghĩ theo hướng khác. Ông vỗ vỗ vai Trầm Thiệu, hài lòng nói, "Con có vấn đề gì, cứ đến hỏi ta."
"Cám ơn thầy." Trầm Thiệu cười cười, đã hoàn thành bảng kế hoạch năm mới.
Tới gần thi cuối kỳ, bạn học trong lớp cũng giảm bớt hoạt động ngoại khóa, tăng cường thời gian ôn tập kiến thức, cố gắng thi thật tốt.
Đến lúc này, tập chép bài của Trầm Thiệu trở thành đồ vật để tranh giành, rất nhiều bạn học đều mượn đi copy lại. Không phải ngày thường học không tiếp thu, mà vì muốn học ké ý tưởng giải đề bài của Trầm Thiệu một chút, để nâng cao hiệu suất học tập của mình.
Các học sinh của lớp khác sau khi biết việc này, trong lòng ít nhiều có chút hâm mộ học sinh lớp mười lăm, dù sao không phải lớp nào cũng có Trầm Thiệu phóng khoáng số một như vậy, đồng ý cho người khác xem tập ghi chép của mình.
"Anh Thiệu, đề bài này sao tôi làm không đúng được vậy?" Một nam sinh tiến đến trước mặt Trầm Thiệu, chỉ vào một đề toán hơi phức tạp, "Cậu giúp tôi nhìn thử, tôi làm sai chỗ nào rồi?"
Trầm Thiệu nhìn kỹ một lần xong, lấy bút máy vẽ hai đường thẳng trên hình: "Cậu tính diện tích bị che khuất, sau đó sẽ đơn giản hơn."
"Quả nhiên là đơn giản hơn nhiều, cám ơn a, bạn hiền," Nam sinh tính thử một lần, quả nhiên hiểu được, vỗ lên lưng Trầm Thiệu nói, "Vẫn là đầu óc anh Thiệu tốt hơn."
Trầm Thiệu trở tay vỗ vỗ vai y: "Cậu còn nói tôi nữa a, bất quá cần đến IQ, tôi hâm mộ còn chưa kịp?"
"Cho chút ánh sáng liền rực rỡ, cậu là nhất!" Nam sinh cười hì hì, làm bộ đạp một cái vào chân ghế cậu, giống như con khỉ lủi đi mất.
Lương Thành bên cạnh nhìn Trầm Thiệu cười đùa ầm ĩ với bạn học khác, có chút u buồn thở dài một tiếng, là người hạng nhất, anh Thiệu có chút tí tẹo khí chất cao lãnh đặc biệt của nào người hạng nhất không trời? Lương Thành đã không biết rằng, đó là cách Trầm Thiệu hòa nhập vào tập thể, hiện tại xem ra hiệu quả cực kỳ không tệ, ít ra quan hệ của nam sinh cùng lớp với cậu đều rất tốt.
Thi cuối kỳ đến rất nhanh, bạn học lớp mười lăm trải qua thử thách của kỳ thi, rốt cục chào đón kỳ nghỉ đông chờ đợi đã lâu.
Lúc trên mặt mỗi bạn học đều mang theo niềm vui, tâm tình Chu Trạch Vũ lại có chút phức tạp.
Y và Trầm Thiệu quen biết nhau sớm nhất trong lớp, qua mấy tháng chơi chung, mới biết Trầm Thiệu đã sớm không còn cha mẹ. Kỳ nghỉ đông với bọn họ mà nói, là dịp cả nhà sum họp, nhưng với Trầm Thiệu, chỉ có một mình trong căn phòng trống rỗng. Y nghĩ Trầm Thiệu sẽ chào đón năm mới cát tường một mình, đã cảm thấy kỳ nghỉ đông này cũng không đáng để nhiều người cao hứng như vậy.
Đến ngày nghỉ, Chu Trạch Vũ cố tình tránh né những bạn học khác, kéo Trầm Thiệu đến góc lớp lắp bắp nói: "Trầm Thiệu, ba mẹ tôi đã quyết định sẽ định cư ở thành phố Phù Dung, kỳ nghỉ đông này nếu cậu không về huyện Bồng, vậy tới nhà tôi đón năm mới đi?"
Trầm Thiệu nghe xong, cảm kích mỉm cười, cậu biết Chu Trạch Vũ quan tâm mình, nhưng tết âm lịch là ngày cả nhà đoàn viên, cậu là người ngoài sao có thể phá hỏng không khí ấm cúng đó được. Nên mặc dù Chu Trạch Vũ luôn miệng mời mọc, cậu vẫn từ chối hảo ý của đối phương.
Thấy thái độ Trầm Thiệu kiên quyết, Chu Trạch Vũ không muốn ép buộc người ta đến nhà mình nữa, đành phải cường điệu là nhà mình rất gần nhà Trầm Thiệu, có việc gì nhất định phải nói cho y biết, sau đó nhân lúc Trầm Thiệu không chú ý liền tìm Lương Thành, bắt Lương Thành phải quan tâm lo lắng cho Trầm Thiệu nhiều hơn, dù sao Lương Thành và Trầm Thiệu cũng ở cùng một tiểu khu kia mà.
Lương Thành đương nhiên không từ chối, trong lòng y, Trầm Thiệu quả thực là thần tượng đầu tiên trong cuộc đời y, hiện tại thần tượng vậy mà một mình đón tết âm lịch, y không lo lắng mới lạ.
Trầm Thiệu không biết bản thân trong lòng hai người bạn thân, đã trở thành đối tượng quan trọng cần bảo vệ. Kỳ nghỉ đông này với cậu mà nói, có ý nghĩa phi thường trọng đại, vì giáo sư Đông chính thức nhận cậu làm học trò ruột.
Không phải là quan hệ thầy trò của lớp năng khiếu, mà chính thức dâng trà nhận là đệ tử thân truyền. Sau khi trở thành đệ tử thân truyền của giáo sư Đông, Trầm Thiệu mới biết được giáo sư Đông uyên bác ra sao, cuối cùng cũng biết vì sao người ta muốn gọi giáo sư Đông là giáo sư quốc học (nhà giáo nhân dân).
Đông Chính Hoa vì chuyện nhận Trầm Thiệu làm đệ tử, mới biết được Trầm Thiệu là cô nhi. Ông nhớ đến biểu hiện thường ngày của Trầm Thiệu, hoàn toàn không giống như đứa con mồ côi. Thái độ với cuộc sống như vậy, ngược lại làm ông cảm thấy đáng quý. Có đôi khi ông trời cho người đó tốt, nếu như không có tính cách tốt, cũng không làm nên chuyện lớn.
Nhưng Trầm Thiệu lại khác, tính cách cùng với cái trời cho cậu đều có, huống chi bây giờ cậu vẫn còn ít tuổi, đã có định lực như thế, có thể thấy được là chồi cây tốt, ông không muốn bỏ lỡ.
Hiện tại vì có sự giao thoa của tư tưởng phương Tây, một bộ phận người trẻ tuổi theo đuổi văn hóa phương Tây, đối với văn hóa đất nước lại xem nhẹ. Kỳ thật không chỉ là vấn đề của người trẻ tuổi, mà ngay cả một ít người trung niên trong nước cũng bắt đầu chạy theo vinh hoa phương Tây, dần dần quên đi Trung Quốc cũng có rất nhiều truyền thống văn hóa cao quý.
Là giáo sư quốc học, ông nhìn xu thế phát triển mà đau lòng lại bất đắc dĩ, nên thấy Trầm Thiệu đối với tri thức quốc học cảm thấy hứng thú, hơn nữa trí nhớ cùng lĩnh hội đều tốt, sao lại không có lòng yêu thích tài năng được, quyết định nhận cậu là đệ tử thân truyền càng là chuyện hiển nhiên.
Bất quá những chuyện này đương nhiên phải bàn bạc với cha mẹ Trầm Thiệu, nên Đông Chính Hoa mới nhắc với Trầm Thiệu muốn gặp cha mẹ cậu, sau đó mới nghe Trầm Thiệu kể về thân thế của mình.
"Đứa nhỏ này cũng không dễ dàng." Đợi Trầm Thiệu rời nhà mình rồi, Đông Chính Hoa pha trà, nói chuyện với người bạn già ngồi cạnh mình đang xem kịch truyền hình, "Tính tình tốt, người lại kiên định, tìm được một học trò như vậy thiệt không tệ."
Bạn già của ông – bà giáo Trữ – cũng không quay đầu sang: "Nó quả thật so với ông lúc tuổi trẻ kiên định hơn nhiều." Bà và Đông Chính Hoa cũng coi như thanh mai trúc mã, năm đó Đông Chính Hoa cũng có thời gian cậy tài khinh người, bây giờ nhớ lại những hành vi của bạn già năm đó, quả thực giống như ngựa non háu đá.
Đông Chính Hoa:...
Lịch sử đen tối như vậy cứ để nó tiêu tán theo gió đi, hiện tại không phải họ đang bàn luận về đứa đệ tử của ông sao? Như thế nào lại chuyển sang ông vậy?
Phụ nữ thiệt là sinh vật kỳ quái, cố tình ông còn cưới loại sinh vật không thể tránh được này.
Ai~
Đông Chính Hoa lặng lẽ thở dài một tiếng.
Đến đời này, cậu vẫn nhớ một sự kiện năm mười tuổi trước kia. Năm đó cậu và đồng nghiệp trong khách sạn cùng đưa bàn cơm VIP đến tận nhà, khi đến trước cửa nhà nọ, cậu nhìn thấy cửa sổ dài sát đất bên cạnh, một thiếu niên ngồi thẳng lưng mà trong mắt cậu lại rất cao nhã đang đàn piano.
Nhưng mà cậu hâm mộ chưa được lâu, ánh mắt đối phương giống như đang nhìn con kiến đã tạt cho cậu một gáo nước lạnh, hắt tỉnh cậu từ trong ảo tưởng thoát ra. Cũng có lẽ trước đây tuổi vẫn còn nhỏ, hoặc có lẽ ngay từ đầu đối phương đã tạo ấn tượng cho cậu quá tốt, nên mặc dù sau đó cậu cũng nhận không ít ánh mắt tương tự, nhưng trong trí nhớ cậu, chỉ có ký ức về ánh mắt của người thiếu niên kia vẫn khiến cậu nhớ kỹ.
Học đàn piano liền trở thành một loại chấp niệm trong lòng cậu sau này, cho nên đời này cậu có điều kiện kinh tế, cũng bắt đầu luyện tập loại nhạc khí đặc biệt cao nhã trong mắt cậu lúc trước. Bất quá bây giờ học cũng được hơn ba năm, chấp niệm trước đây đã sớm biến mất không còn bóng dáng, đàn piano trở thành thú tiêu khiển trong cuộc sống của cậu. Đương nhiên, trình độ của cậu cũng chỉ lừa được một vài người thường, cũng chỉ còn là sở thích mà thôi.
So với đàn piano, kỳ thực Trầm Thiệu thích thư pháp hơn, đời trước cậu không có việc gì liền thích luyện thư pháp, bất quá cũng chỉ học theo bảng chữ, chưa từng học với thầy.
Đến đời này cậu phát hiện, càng nghiêm túc luyện tập, càng cảm thấy văn hóa Trung Quốc bác đại tinh thâm, thậm chí làm cậu cảm thấy bản thân mình dù có nghiêm túc luyện tập thế nào cũng không đủ.
Thầy thư pháp hiện tại của cậu họ Đông, nghe nói là giáo sư của ngôi trường nổi tiếng nào đó đã về hưu, lớp năng khiếu của ông chỉ khoảng mười người, mỗi người trước khi vào lớp, còn phải qua một kỳ kiểm tra.
Vì Trầm Thiệu có căn bản thư pháp, nên rất thuận lợi vào học. Giáo sư Đông tuy là người cực kỳ nghiêm khắc, nhưng trước mặt học trò chăm chỉ nghiêm túc, vẫn có vài phần yêu thích, nên những lúc dư thời gian, cũng sẽ lén chỉ thêm cho cậu một ít kiến thức.
Giao lưu nhiều hơn, Trầm Thiệu mới biết giáo sư Đông là giáo sư của một trường quốc học, vì ở nhà có hơi nhàm chán, thân thể cũng coi như cường tráng, ông mới đến lớp năng khiếu của đứa cháu mới mở làm thầy chỉ đạo.
"Nếu muốn luyện thư pháp giỏi thì khổ luyện vẫn chưa đủ, còn cần có tinh khí thần của người đó," Giáo sư Đông nhìn bài tập thư pháp Trầm Thiệu nộp lên, miễn cưỡng gật gật đầu, "Tục ngữ nói chữ cũng như người, không phải ý nói là hình thể của chữ đại diện cho phẩm hạnh, mà là từ trong bút pháp có thể quan sát được tâm tình của người hạ bút. Chữ của con mặc dù có chút hình đáng, nhưng vẫn còn chưa đủ đại khí hữu thần, quá thô cứng."
Trầm Thiệu gật gật đầu, cậu biết do thói quen của đời trước nhìn theo mẫu bảng chữ mà thành, nên đời này vẫn còn chút thô cứng: "Cám ơn thầy, sau này con nhất định chú ý nhiều hơn."
"Ừm," Giáo sư Đông rất hài lòng với thái độ nghiêm túc, sắc mặt cũng hoãn, "Mấy ngày nữa mọi người phải thi cuối kỳ, nên có thể thời gian dành cho việc này cũng không bao nhiêu. Bất quá luyện tập thư pháp lại không thể chậm trễ, châm ngôn là ba ngày không luyện sẽ cứng tay, thư pháp vốn là chuyện phải kiên trì bền bỉ, ta không muốn các con học thư pháp chỉ với ý định khoe khoang."
Trầm Thiệu lại gật đầu, cậu biết là giáo sư Đông muốn tốt cho mình, nghe lời dặn dò xong, mới nghiêm túc nói lời cảm ơn: "Thưa thầy, con đều ghi nhớ. Sau khi thi cuối kỳ xong, không biết con có thể học thêm với thầy một ít tri thức quốc học không?"
Giáo sư Đông vốn định đồng ý, nhưng nghĩ Trầm Thiệu sống ở nơi khác, liền cau mày hỏi: "Kỳ nghỉ đông chẳng lẽ con không về nhà đón năm mới?"
Trầm Thiệu cười lắc đầu: "Trong nhà không còn ai, đón năm mới ở đâu cũng như nhau. Không bằng ở lại đây theo giáo sư ngài học thêm chút kiến thức, cũng không biết có thể quấy rầy kỳ nghỉ của thầy không?"
"Con có lòng muốn học, ta đây là thầy chỉ có cao hứng," vì biểu tình Trầm Thiệu quá mức bình thường, giáo sư Đông chỉ nghĩ cha mẹ Trầm Thiệu có việc kinh doanh bên ngoài không có thời gian về nhà, nên không suy nghĩ theo hướng khác. Ông vỗ vỗ vai Trầm Thiệu, hài lòng nói, "Con có vấn đề gì, cứ đến hỏi ta."
"Cám ơn thầy." Trầm Thiệu cười cười, đã hoàn thành bảng kế hoạch năm mới.
Tới gần thi cuối kỳ, bạn học trong lớp cũng giảm bớt hoạt động ngoại khóa, tăng cường thời gian ôn tập kiến thức, cố gắng thi thật tốt.
Đến lúc này, tập chép bài của Trầm Thiệu trở thành đồ vật để tranh giành, rất nhiều bạn học đều mượn đi copy lại. Không phải ngày thường học không tiếp thu, mà vì muốn học ké ý tưởng giải đề bài của Trầm Thiệu một chút, để nâng cao hiệu suất học tập của mình.
Các học sinh của lớp khác sau khi biết việc này, trong lòng ít nhiều có chút hâm mộ học sinh lớp mười lăm, dù sao không phải lớp nào cũng có Trầm Thiệu phóng khoáng số một như vậy, đồng ý cho người khác xem tập ghi chép của mình.
"Anh Thiệu, đề bài này sao tôi làm không đúng được vậy?" Một nam sinh tiến đến trước mặt Trầm Thiệu, chỉ vào một đề toán hơi phức tạp, "Cậu giúp tôi nhìn thử, tôi làm sai chỗ nào rồi?"
Trầm Thiệu nhìn kỹ một lần xong, lấy bút máy vẽ hai đường thẳng trên hình: "Cậu tính diện tích bị che khuất, sau đó sẽ đơn giản hơn."
"Quả nhiên là đơn giản hơn nhiều, cám ơn a, bạn hiền," Nam sinh tính thử một lần, quả nhiên hiểu được, vỗ lên lưng Trầm Thiệu nói, "Vẫn là đầu óc anh Thiệu tốt hơn."
Trầm Thiệu trở tay vỗ vỗ vai y: "Cậu còn nói tôi nữa a, bất quá cần đến IQ, tôi hâm mộ còn chưa kịp?"
"Cho chút ánh sáng liền rực rỡ, cậu là nhất!" Nam sinh cười hì hì, làm bộ đạp một cái vào chân ghế cậu, giống như con khỉ lủi đi mất.
Lương Thành bên cạnh nhìn Trầm Thiệu cười đùa ầm ĩ với bạn học khác, có chút u buồn thở dài một tiếng, là người hạng nhất, anh Thiệu có chút tí tẹo khí chất cao lãnh đặc biệt của nào người hạng nhất không trời? Lương Thành đã không biết rằng, đó là cách Trầm Thiệu hòa nhập vào tập thể, hiện tại xem ra hiệu quả cực kỳ không tệ, ít ra quan hệ của nam sinh cùng lớp với cậu đều rất tốt.
Thi cuối kỳ đến rất nhanh, bạn học lớp mười lăm trải qua thử thách của kỳ thi, rốt cục chào đón kỳ nghỉ đông chờ đợi đã lâu.
Lúc trên mặt mỗi bạn học đều mang theo niềm vui, tâm tình Chu Trạch Vũ lại có chút phức tạp.
Y và Trầm Thiệu quen biết nhau sớm nhất trong lớp, qua mấy tháng chơi chung, mới biết Trầm Thiệu đã sớm không còn cha mẹ. Kỳ nghỉ đông với bọn họ mà nói, là dịp cả nhà sum họp, nhưng với Trầm Thiệu, chỉ có một mình trong căn phòng trống rỗng. Y nghĩ Trầm Thiệu sẽ chào đón năm mới cát tường một mình, đã cảm thấy kỳ nghỉ đông này cũng không đáng để nhiều người cao hứng như vậy.
Đến ngày nghỉ, Chu Trạch Vũ cố tình tránh né những bạn học khác, kéo Trầm Thiệu đến góc lớp lắp bắp nói: "Trầm Thiệu, ba mẹ tôi đã quyết định sẽ định cư ở thành phố Phù Dung, kỳ nghỉ đông này nếu cậu không về huyện Bồng, vậy tới nhà tôi đón năm mới đi?"
Trầm Thiệu nghe xong, cảm kích mỉm cười, cậu biết Chu Trạch Vũ quan tâm mình, nhưng tết âm lịch là ngày cả nhà đoàn viên, cậu là người ngoài sao có thể phá hỏng không khí ấm cúng đó được. Nên mặc dù Chu Trạch Vũ luôn miệng mời mọc, cậu vẫn từ chối hảo ý của đối phương.
Thấy thái độ Trầm Thiệu kiên quyết, Chu Trạch Vũ không muốn ép buộc người ta đến nhà mình nữa, đành phải cường điệu là nhà mình rất gần nhà Trầm Thiệu, có việc gì nhất định phải nói cho y biết, sau đó nhân lúc Trầm Thiệu không chú ý liền tìm Lương Thành, bắt Lương Thành phải quan tâm lo lắng cho Trầm Thiệu nhiều hơn, dù sao Lương Thành và Trầm Thiệu cũng ở cùng một tiểu khu kia mà.
Lương Thành đương nhiên không từ chối, trong lòng y, Trầm Thiệu quả thực là thần tượng đầu tiên trong cuộc đời y, hiện tại thần tượng vậy mà một mình đón tết âm lịch, y không lo lắng mới lạ.
Trầm Thiệu không biết bản thân trong lòng hai người bạn thân, đã trở thành đối tượng quan trọng cần bảo vệ. Kỳ nghỉ đông này với cậu mà nói, có ý nghĩa phi thường trọng đại, vì giáo sư Đông chính thức nhận cậu làm học trò ruột.
Không phải là quan hệ thầy trò của lớp năng khiếu, mà chính thức dâng trà nhận là đệ tử thân truyền. Sau khi trở thành đệ tử thân truyền của giáo sư Đông, Trầm Thiệu mới biết được giáo sư Đông uyên bác ra sao, cuối cùng cũng biết vì sao người ta muốn gọi giáo sư Đông là giáo sư quốc học (nhà giáo nhân dân).
Đông Chính Hoa vì chuyện nhận Trầm Thiệu làm đệ tử, mới biết được Trầm Thiệu là cô nhi. Ông nhớ đến biểu hiện thường ngày của Trầm Thiệu, hoàn toàn không giống như đứa con mồ côi. Thái độ với cuộc sống như vậy, ngược lại làm ông cảm thấy đáng quý. Có đôi khi ông trời cho người đó tốt, nếu như không có tính cách tốt, cũng không làm nên chuyện lớn.
Nhưng Trầm Thiệu lại khác, tính cách cùng với cái trời cho cậu đều có, huống chi bây giờ cậu vẫn còn ít tuổi, đã có định lực như thế, có thể thấy được là chồi cây tốt, ông không muốn bỏ lỡ.
Hiện tại vì có sự giao thoa của tư tưởng phương Tây, một bộ phận người trẻ tuổi theo đuổi văn hóa phương Tây, đối với văn hóa đất nước lại xem nhẹ. Kỳ thật không chỉ là vấn đề của người trẻ tuổi, mà ngay cả một ít người trung niên trong nước cũng bắt đầu chạy theo vinh hoa phương Tây, dần dần quên đi Trung Quốc cũng có rất nhiều truyền thống văn hóa cao quý.
Là giáo sư quốc học, ông nhìn xu thế phát triển mà đau lòng lại bất đắc dĩ, nên thấy Trầm Thiệu đối với tri thức quốc học cảm thấy hứng thú, hơn nữa trí nhớ cùng lĩnh hội đều tốt, sao lại không có lòng yêu thích tài năng được, quyết định nhận cậu là đệ tử thân truyền càng là chuyện hiển nhiên.
Bất quá những chuyện này đương nhiên phải bàn bạc với cha mẹ Trầm Thiệu, nên Đông Chính Hoa mới nhắc với Trầm Thiệu muốn gặp cha mẹ cậu, sau đó mới nghe Trầm Thiệu kể về thân thế của mình.
"Đứa nhỏ này cũng không dễ dàng." Đợi Trầm Thiệu rời nhà mình rồi, Đông Chính Hoa pha trà, nói chuyện với người bạn già ngồi cạnh mình đang xem kịch truyền hình, "Tính tình tốt, người lại kiên định, tìm được một học trò như vậy thiệt không tệ."
Bạn già của ông – bà giáo Trữ – cũng không quay đầu sang: "Nó quả thật so với ông lúc tuổi trẻ kiên định hơn nhiều." Bà và Đông Chính Hoa cũng coi như thanh mai trúc mã, năm đó Đông Chính Hoa cũng có thời gian cậy tài khinh người, bây giờ nhớ lại những hành vi của bạn già năm đó, quả thực giống như ngựa non háu đá.
Đông Chính Hoa:...
Lịch sử đen tối như vậy cứ để nó tiêu tán theo gió đi, hiện tại không phải họ đang bàn luận về đứa đệ tử của ông sao? Như thế nào lại chuyển sang ông vậy?
Phụ nữ thiệt là sinh vật kỳ quái, cố tình ông còn cưới loại sinh vật không thể tránh được này.
Ai~
Đông Chính Hoa lặng lẽ thở dài một tiếng.
Danh sách chương