Lâm Thi Vũ vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, chiều cao tầm mắt nàng ngang bằng với bàn tay của Lâm Siêu, tình cờ nhìn thấy một màn quái dị như vậy, không khỏi la thất thanh: "Hút máu? Tại sao lại có thể như vậy!"

Vẻ mặt Lâm Siêu ngưng trọng, giơ cánh tay lên, cử động thử năm ngón tay, cũng không có cảm giác gì khác lạ, nhưng mà một màn quỷ dị kia, không phải do bản thân hắn khống chế. Mà hắn có cảm giác, cánh tay mình như một miếng bọt biển, có thể tự hút hết máu tươi dính trên da thịt. Hơn nữa, một điểm kỳ quái chính là, dựa vào năng lực cảm ứng mạnh mẽ của hắn, lại không hề có cảm giác nào khác thường, cánh tay mình không chứa đựng bất kỳ một thứ máu huyết nào khác.

Giống như là…Lượng máu huyết vừa thẩm thấu vào cánh tay hắn khi nãy, tất cả đã bị tiêu hóa, biến mất hết.

Nhưng mà, một điểm quan trọng nhất là….Con mẹ nó, đây chính là màu huyết của quái vật! Chẳng lẽ máu huyết của mình còn có thể đồng hóa DNA chứa trong máu huyết quái vật.

Hắc Nguyệt cùng Phạm Hương Ngữ nghe được lời nói của Lâm Thi Vũ, không tiếp tục đùa giỡn, ngay lập tức dừng lại, tò mò xúm lại một chỗ.

Lâm Siêu nhìn chằm chằm vào cánh tay phải, yên lặng trong chốc lát, rồi đưa cánh tay phải của mình chạm vào miệng vết thương của Kiếm Xỉ Hổ, để cho mấy đầu ngón tay chạm vào máu huyết trên đó, rồi im lặng quan sát.

Dưới ánh mắt quan sát của mấy người, máu huyết dính trên mấy đầu ngón tay chậm rãi chuyển động, dần chìm vào trong da thịt, biến thành một dòng máu có màu đỏ sẫm di chuyển dọc theo mạch máu trên cánh tay, nhanh chóng chảy vào bên trong dấu ấn màu vàng nằm trên mu bàn tay phải.

Đám người Hắc Nguyệt đều bị một màn quỷ dị này làm cho vô cùng kinh sợ.

Lâm Siêu nhìn vào dấn ấn màu vàng trên mu bàn tay phải, trong lòng thầm nói, quả nhiên việc này xảy ra là do cánh tay đứt của Anubis lưu lại. Lực lượng cánh tay phải của mình có thể gia tăng, là có quan hệ với dấu ấn này. Chẳng qua, không nghĩ tới là nó còn thừa hưởng năng lực hút máu của cánh tay quái dị đó. Hơn nữa, không biết còn có khả năng hấp thu và phân giải DNA trong máu huyết của quái vật hay không, nhưng hình như nó cũng có thể hấp thu được bất cứ loại máu huyết nào! Lâm Siêu cúi đầu suy nghĩ chốc lát, rồi chọc vào cánh tay phải vào bên trong vết thương của Kiếm Xỉ Hổ.

Máu tươi nồng nặc dính đầy trên cánh tay, rất nhanh một lượng lớn máu tươi thẩm thấu qua lỗ chân lông chìm vào bên trong da thịt, biến thành một dòng máu chạy dọc về phía dấu ấn màu vàng trên mu bàn tay phải. Chỉ vài phút sau, da thịt xung quanh vết thương trên thân thể Kiếm Xỉ Hổ nhanh chóng trở nên khô quắt , héo rũ.

Lâm Siêu giơ cánh tay lên, trên cánh tay không có dính bất cứ chút máu tươi nào, da thịt trở nên vô cùng trắng nõn. Hắn cử động thử cánh tay một cái, để cảm thụ được cường độ lực lượng. Nhưng mà, hai hàng lông mày hắn khẽ nhíu lại, hắn có cảm giác là lực lượng trên cánh tay này không hề được tăng cường, năng lực hút màu này dường như không có bất cứ một tác dụng nào cả.

Có lẽ, năng lực hút máu không phải khiến cho lực lượng tăng trưởng mà có tác dụng nào đó. Nếu như lúc này đang ở trong căn cứ Viêm Hoàng, với những thiết bị hiện đại, hắn có thể ngay lập tức tiến hành xét nghiệm, kiểm tra, hiểu rõ được vấn đề gì xảy ra đối với cánh tay phải của mình.

Vì không biết tác dụng thực sự của việc hút máu, nên Lâm Siêu không có tiếp tục để cho nó hút máu nữa. Hắn mở Không gian thứ nguyên, triệu hồi Hoàng Kim Khuyển và Tiểu thảo quái dị.

Hoảng Kim Khuyển vừa mới nhảy ra, nhìn thấy cơ thể khổng lồ của Kiếm Xỉ Hổ liền giật mình, sợ bắn lên, chuẩn bị quay đầu chạy trốn, nhưng mà nó rất nhanh có thể cảm giác được, vị huynh đệ này dường như đã ngỏm củ tỏi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lập tức nhớ đến nhiệm vụ thiết yếu của mình. Nó lập tức đứng trước mặt Lâm Siêu, cái đuôi vẫy xoắn tít, lưỡi thẻ ra, mắt híp lại lấy lòng.

Lâm Siêu sờ sờ đầu nó, rối nói: " Thi thể này ngươi cùng Tiểu thảo tự mà phân chia."

Hoàng Kim Khuyển vô cùng hưng phấn kêu Ngao ngao hai tiếng, nhanh chóng cắm đầu vào vết thương trên mình Kiếm Xỉ Hồ, há to miệng, cắn xé một miếng thịt lớn.

Mà Tiểu thảo quái dị lúc này đang lén lút tìm cách trốn đỉ, nghe được mấy lời này của Lâm Siêu, không khỏi sửng sốt, nó do dự chốc lát, cẩn thận cân nhắc một chút, tựa hồ…Ăn no mới có sức để chạy.

Vì vậy, nó khống chế bộ rễ đang nằm trên mặt đất, nhanh chóng nhúc nhích, di chuyển tới miệng vết thương trên cơ thể của Kiếm Xỉ Hổ. Từ trên một cái lá mọc ở trên thân xuất hiện một cái miệng quái dị mọc đầy răng, há miệng cắn xé thịt hổ.

Phạm Hương Ngữ dùng ánh mắt u oán nhìn Lâm Siêu nói: "Ta có thể ăn một miếng không?"

Lâm Siêu trả lời: "Dĩ nhiên có thể, nhưng mà trước khi ăn, hãy ăn trái cây này trước đã."

Nói rồi, từ trong Không gian thứ nguyên lấy ra một quả Sắc Vi, dùng móng tay cắt lớp vỏ bên ngoài, cắn đứt đầu ngón tay trích máu nhỏ vào.

Máu tươi rất nhanh đã bị quả Sắc Vi hấp thu hết, lớp vỏ bên ngoài quả Sắc Vi chuyển sang màu hồng phơn phớt.

Phạm Hương Ngữ liếc nhìn qua một chút trái cây Lâm Siêu đang cầm trong tay, lại nhìn về phỉa Hoàng Kim Khuyển và Tiểu thảo quái dị đang phồng mang trợn má, ra sức nhai nuốt thịt Kiếm Xỉ Hổ, cuối cùng cắn răng nói: "Ăn thì ăn!".

Tuy rằng, nàng cảm thấy dường như có một âm mưu nào đó ấn chứa trong hành động này của Lâm Siêu, nhưng mà trước đây nàng cũng đã từng dùng thử qua một lần, cũng không thấy bất cứ cảm giác khác thường nào, cho nên lần này cũng không kháng cự.

Sau khi ăn xong quả Sắc Vi, Phạm Hương Ngữ ngay lập tức gia nhập vào đội ngũ ăn thịt, nàng vô cùng mạnh mẽ một cước đá bay Tiểu thảo và Hoàng Kim Khuyển, rồi quát lên: "Chỗ này là của bổn tiểu thư, các ngươi cút sang một bên!"

Hoàng Kim Khuyển nhe hàm răng hướng vè phía nàng gầm ghè, nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt từ trên cao nhìn xuống của Phạm Hương Ngữ, cũng rất quyết đoán cụp đuôi xuống, quay đầu tìm vị trí khác.

Tiểu thảo quái dị vô cùng ủy khuất, đung đưa một cái lá che phía trên đầu, nhưng mà cũng không hiệu quả, ngược lại bị Phạm Hương Ngữ hung hăng trừng mắt một cái, làm cho mặt mày nó trở nên xám xịt, trực tiếp leo sang phía bên kia, ra sức há to miệng cắn một miếng thịt thật lớn.

Vưu Tiềm tặc lưỡi nói: "Rõ ràng lại đi tranh ăn với chó, đây rõ ràng không phải hành vi của thục nữ!"

"Ngươi nói cái gì?"

"Gâu gâu!"

Phạm Hương Ngữ và Hoàng Kim Khuyển gần như cùng một lúc ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn hắn.

Vưu Tiềm bị dọa cho sợ bắn lên, lập tức ngậm miệng lại, sau đó chạy đến bên cạnh Lâm Siêu, tựa hồ như thế mới khiến hắn có cảm giác an toàn, hắn nhỏ giọng nói: "Lão đại, cậu cho nàng ăn cái gì thế, không phải là hoa quả khai vị trước khi ăn chứ?"
Lâm Siêu vốn dĩ không muốn trả lời, nhưng mà cũng nhìn thấy vẻ mặt tò mò của Lâm Thi Vũ, hắn chỉ có thể đành nói: "Cái này gọi là quả Sắc Vi, dùng máu tươi của mình nhỏ vào, sau đó cho người khác ăn, người nào sau khi ăn thì sẽ trở nên trung thành, một lòng một dạ không đổi."

"Còn có thứ trái cây thần kỳ đến như vậy?" Vẻ mặt Hắc Nguyệt vô cùng ngạc nhiên.

Vưu Tiềm chỉ chỉ Phạm Hương Ngữ, cẩn thận nói: "Lão đại, cậu lớn tiếng như vậy, không ngại cô ấy nghe được hay sao!"

"Nghe được cũng không có vấn đề gì." Lâm Siêu cũng không thèm để ý, Phạm Hương Ngữ đã liên tục ăn hết hai quả Sắc Vi, đã trở nên trung thành với hắn, tuyệt đối sẽ không có hành động phản bội, kể cả hắn muốn giết nàng, nàng cũng sẽ một lòng một dạ thuần phục, đây chính là chỗ đáng sợ của quả Sắc Vi.

"Tính nết của nàng có hay chẳng từ nay về sau sẽ thay đổi?" Lâm Thi Vũ tò mò hỏi.

"Sẽ không." Lâm Siêu khẽ lắc đầu, nói: "Tính cách của nàng vẫn sẽ như cũ không đổi, chẳng qua là ở sâu bên trong nội tâm của nàng, đối với em sẽ không phát sinh tâm lý phản bội, loại tâm lý này cùng giống như mẹ và con vậy, tính cách của nàng có lẽ sẽ vẫn như trước đây, vẫn còn ghét em, thậm chí là căm ghét em, nhưng sâu trong nội tâm của nàng sẽ luôn trung thành, tuyệt đối sẽ không phát sinh tâm lý phản bội."

"Khó trách cần phải lấy máu của mình nhỏ lên đó." Hắc Nguyệt dường như đã hiểu được vấn đề mở miệng nói.

Do thân thể của Kiếm Xỉ Hổ quá lớn, lấy tốc độ của Phạm Hương Ngữ, Hoàng Kim Khuyển và Tiểu thảo quái dị, cần phải đến mấy ngày mới có thể ăn hết được. Lâm Siêu đang chuẩn bị đem thi thể của Kiếm Xỉ Hổ ném vào bên trong Không gian thứ nguyên, để bọn họ có thể từ từ ăn, nhưng đúng vào lúc này, da thịt trên mu bàn tay phải của Lâm Siêu bỗng nhiên phát sinh biến hóa, đám da thịt ở vị trí dấu ấn màu vàng bỗng nhiên co rút, chỉ trong chốc lát làn da bị xé rách, từ bên trong lộ ra một cái miệng quái dị.

Lâm Siêu biên sắc mặt, bàn tay trái khẽ động một cái, Cổ thương từ bên trong Không gian thứ nguyên đã xuất hiện trong bàn tay của hắn, mũi thương nhằm thẳng cái miệng quái dị vừa mới xuất hiện.

Hắc Nguyệt, Vưu Tiềm và Lâm Thi Vũ khi nhìn thấy một màn này lập tức cảm thấy vô cùng kinh hãi, bị dọa cho sợ bắn lên, nhày lùi về phía sau hai bước, da đầu trở nên tê dại khi nhìn thấy chuyện phát sinh trên mu bàn tay phải của Lâm Siêu, Vưu Tiềm run rẩy, nói: "Cái gì vậy, đây là thứ quái quỷ gì vậy?"

"Khốn khiếp, dám gọi Đại thần Anubis ta là đồ quái quỷ, đừng tưởng rẳng dùng thứ ngôn ngữ của nền văn minh thô tục lạc hậu của các ngươi mà dám vũ nhục ta, đừng tưởng ta không hiểu. Ta từ bên trong bộ não của các ngươi, hoàn toàn nắm giữ tất cả thông tin về nền văn mình của các ngươi, vấn để xã hội, địa lý…". Giờ phút này một âm thanh tức giận phát ra từ cái miệng quái dị, nhưng ngay lập tức dường như nó cảm nhận được những tia Gramma xạ tuyến đang không ngừng hội tụ trên đầu mũi thương, vội vàng nói: ""Ngươi, ngươi trước tiên hãy bỏ vũ khí xuống, chuyện gì cũng từ từ, ta không có ác ý."

Sắc mặt Lâm Siêu âm trầm, nói: "Ngươi không phải đã chết sao, sóng điện não của ngươi đã bị hủy diệt, làm sao lại có thể tiếp tục ký sinh trên bàn tay ta, hơn nữa tại sao ta không thể cảm nhận được."

"Ta chính là Đại thần Anubis , ngươi chỉ là một tiểu sinh vật cấp thấp, làm sao có khả năng cảm nhận được sự tồn tại của ta." Cái miệng quái dị hừ lạnh một tiếng, nói: "Luồng sóng điện ý thức của ta tuy rằng đã biến mất, thế nhưng những tế bào nguyên bản Thần tính vẫn tồn tại ý thức, ở thời khắc cuối cùng, ta đem bản thể trong những tế bào Thần tính, tiến hành đồng hóa với cánh tay của ngươi, vì lẽ đó nên ý thức nguyên bản cũng được lưu giữ lại, nhưng mà trong khi ta bị trọng thương, ý thức nguyên bản của ta đã rơi vào trạng thái hôn mê, nếu không phải vừa rồi được cung cấp một ít máu huyết thuần chủng, đoán chừng phải rất lâu nữa ta mới có thể tỉnh dậy."

Lâm Siêu ngay lập tức nhớ tởi bản thể của nó là cánh tay đứt, lúc ấy chẳng qua là mình mới chỉ phá hủy được sóng điện não của nó mà thôi, cùng lắm cũng chỉ khiến cho ý thức của nó tạm thời rơi vào trạng thái ngủ say. Bản thể của nó có cấu tạo từ máu thịt, vấn đề này không có gì phải suy nghĩ. Vì thế, khi linh hồn biến mất thì bản thể của nó ở những nơi có cấu tạo từ máu thịt, vửa nãy tất cả tự nhiên biến thành tro bụi, cứ nghĩ là nó đã thực sự chết đi, rồi sau đó đột nhiên sống lại, điều này trái ngược hoàn toàn với những hiểu biết khoa học. Bây giờ nghe nó giải thích thì Lâm Siêu mới có hoàn toàn hiểu được.

Bản thể của cánh tay đứt này có thể tồn tại hàng ngàn năm, dưới tình trạng tất cả nguồn tế bào mất nước trở nên khô quắt, sau đó dựa vào máu tươi mà tái sinh, tất cả chuyện đó là dựa vào tác dụng của tế bào Thần tính. Khi tất cả những tế bào Thần tính tiến hành đồng hóa với cánh tay phải của Lâm Siêu, cho nên bản thể của nó mới tiêu tan biến thành tro bụi.

"Nói như vậy, ngươi bây giờ muốn cùng ta đồng quy vu tận hay sao?" Đôi mắt Lâm Siêu híp lại, sát khí mãnh liệt, tia Gramma hội tụ trên đầu Cổ thương ngày càng nhiều.

"Chớ có xúc động!" Cái miệng quái dị bị dọa cho hoảng sợ, vội vàng nói: "Ta thật không có ý đó, hiện tại ta với ngươi là cộng sinh nhất thể, nếu như ngươi chết thì ta cũng sẽ phải chết. Ta có chết thì cũng là do số phận không may mắn, nhưng mà ngươi là một loại sinh vật thấp kém, không đủ tư cách để chôn cùng ta…"

"Ta là sinh mạng cấp thấp?"

"Nếu đã vậy!"

"Ta muốn cùng ngươi đồng quy vu tận!"

"….Đừng làm liều, là ta nói sai được không, sinh mạng mọi người đều là bình đẳng được chưa, không phải ở trong nên văn minh của các ngươi có nói sinh mạng không phân biệt giàu nghèo sao. Hơn nữa, hiện tại ta và cánh tay phải của ngươi đã dính liến một thể. Tế bào thần tính của ta kết hợp với cánh tay phải của ngươi, coi như ngươi có một nửa sinh mạng cao cấp rồi. Thêm nữa, sóng điện não của ta hoàn toàn bị phá hủy, ý thức nguyên bản không có cách nào ly khai khỏi tế bào thần tính, cho nên ta không có cách nào có thể tiến hành chiếm cứ bộ não của ngươi, trừ khi ngươi đem tế bào Thần tính từ cánh tay phải bỏ vào trong đầu của ngươi."

"…Những điều ta nói hoàn toàn là sự thật, ngươi nhất định phải tin tưởng ta, ta là Anubis hướng tới trời cao xin thề, nếu như lời nói của ta có gì giả dối sẽ bị sét đánh chết!"

Ầm~~

Tiếng sấm bỗng đột nhiên vang lên, mây đen trên trời dần dần tụ lại.

Lâm Siêu cùng cái miệng quái dị không khỏi chột dạ.

"….Chuyện này hoàn toàn trùng hợp, hoàn toàn chỉ là trùng hợp!" Cái miệng quái dị không khỏi khóc rống lên, nói: "Những điều ta nói đều là sự thật, ta tuyệt đối không bao giờ lừa ngươi, bằng không sẽ bị trời cao đánh chết!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện