- A Viêm... Viên Tiêu nhỏ giọng gọi Chúc Viêm, khi Chúc Viêm đặt ngón trỏ lên môi, hắn không nói chuyện nữa, ngoan ngoãn tùy ý Chúc Viêm mang theo mình trở về nhà.

Tới cửa nhà, Chúc Viêm tháo mặt nạ bảo hộ của Viên Tiêu xuống, tiện tay nhét vào trong ngực mình, sau đó kéo Viên Tiêu vào cửa hàng nhà mình.

Mới vừa vào phòng, đã nhìn thấy Chúc lão thái thái và cả nhà đều ở trong cửa hàng, Chúc Viêm và Viên Tiêu liếc nhau ra hiệu Viên Tiêu không cần nhiều lời, sau đó cười nói với Chúc lão thái thái:

- Bà nội, ta vừa rồi không nói, ta và Viên Tiêu đi ra ngoài một chút, sao các ngươi đều chờ ở đây vậy? - Không phải lo lắng cho hai người các ngươi à, tuyết này càng rơi càng lớn, nhìn thì thật kỳ lạ, nếu hai người các ngươi còn không trở về thì ta sẽ phải đi ra ngoài tìm các ngươi với đại bá của các ngươi.

Chúc lão thái thái tiến lên nhìn Chúc Viêm, lại nhìn Viên Tiêu một chút, thấy hai đứa nhỏ cũng chưa có chuyện gì, lúc này mới yên tâm phân phát những người khác trong nhà, đồng thời tận lực tự mình rời đi, còn không quên dặn dò Chúc Viêm:

- A Viêm, trong phòng bếp có nước tắm, hai ngươi tắm xong thì cho hai bát nước đỏ vào bụng ấm áp ngủ đi!

- Được rồi, bà nội ngài yên tâm.

Sau khi Chúc Viêm và lão thái thái rời khỏi, hai người cùng nhau vào phòng, sau khi thu thập xong tất cả thì Chúc Viêm liền lên giường đất, một tay trải đệm chăn, hắn thấy Viên Tiêu đứng trên mặt đất, tay kia chậm chạp không chịu lên giường đất, nhẫn nại tiếp tục nói:

- Viên Tiêu, ngươi không ngủ được à?

Viên Tiêu vừa mới tắm rửa xong, trên mặt phiếm hồng nhuận, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Chúc Viêm đang ngồi chờ đợi mình trên giường, hắn nắm góc áo của mình, cúi đầu xuống giống như chọc phải họa do sợ hãi tiểu hài tử cha mẹ khiển trách, bộ dáng hung ác trêu chọc Vương Xuân phía trước đã hình thành đối lập, lúc hắn ngẩng đầu nhìn đôi mắt thâm thúy của Chúc Viêm trên kia, thân thể run rẩy, hắn thật cẩn thận nói:

- A Viêm, ngươi tức giận rồi sao?

- Hả?

Chúc Viêm chỉ hừ một tiếng, sau đó không nói chuyện nữa, hắn trải đệm chăn xong ngồi xếp bằng xuống giường sưởi, yên lặng nhìn Viên Tiêu đang cúi đầu đứng trên mặt đất, không biết qua bao lâu, Chúc Viêm thở dài vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, thấy Viên Tiêu rất hiểu chuyện đi tới, cũng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mình, lúc này hắn mới lại mở miệng nói:

- Nghe ngươi nói như vậy, ta giống như còn có chút tức giận.

- Này... Viên Tiêu nói đến một nửa liền cứng rắn, hắn nhích lại gần người bên cạnh Chúc Viêm, cũng giương mắt đánh giá mặt Chúc Viêm, phát hiện trên khuôn mặt tuấn tú của Chúc Viêm không có bất kỳ biểu tình nào, trái tim nhỏ không chịu khống chế run lên hai cái, hắn bắt đầu biện giải cho chính mình:

- Vậy Vương Xuân hắn làm ngươi bị thương, ngươi thiếu chút nữa bởi vì vết thương kia mà phế đi tay phải, ta nuốt không trôi cục tức kia, lại nói lúc trước hắn cũng lừa Xuân Nha đường tỷ, còn có những nữ nhân khác, loại người như hắn cho dù chết cũng không chuộc được những tội mà hắn phạm phải.

- Ta không phải là sinh khí.

Chúc Viêm thở dài một hơi.

- ?

- Ta tức giận là bởi vì ngươi không thương lượng với ta mà tự mình chủ động hành sự, ngươi đột nhiên không có bóng dáng, ta vẫn luôn lo lắng cho ngươi, ta đầy trấn tìm ngươi, hơn nữa ngươi có từng nghĩ tới hay không, lúc này đây là ta phát hiện ra ngươi, nếu như người khác gặp phải ngươi hành hung, ngươi nên giải thích như thế nào?

Chúc Viêm thở dài một hơi, nhìn chăm chú vào Viên Tiêu đang thành thật ngồi đó không phản bác chút nào, vừa đau lòng vừa tức giận.

Viên Tiêu cúi đầu, hắn nhớ lại lời nói của Chúc Viêm vừa rồi, hắn biết Chúc Viêm tức giận là vì mình, cũng không phải bởi vì mình thu thập Vương Xuân mà tức giận, lòng của hắn trong nháy mắt này rất là thoả mãn, hắn rũ mắt trầm mặc thật lâu sau, vươn tay nhỏ sờ lên tay của Chúc Viêm bên cạnh, trong giọng nói mang theo lấy lòng:

- A Viêm, ta không thương lượng với ngươi là sợ gây thêm phiền phức cho ngươi, ngươi đừng tức giận được không? Lần sau lại có chuyện này, ta nhất định sẽ nói với ngươi, ta thề.

- Ngươi nên biết, ta là phu quân của ngươi, ngươi có thể nói với ta cái gì cũng có thể làm phiền ta, bởi vì những chuyện này đều là ta làm cho ngươi vui, giống như ngươi làm những chuyện đó vì ta, đồng thời ta cũng không muốn ngươi bởi vì ta mà chịu bất kỳ thương tổn nào.

Chúc Viêm liếc mắt nhìn Thuân Viên Tiêu, nghĩ thầm tiểu tử này còn hai khuôn mặt, lúc trước thu thập Vương Xuân người ta, hắn cũng không ngờ bây giờ lại túng như vậy, rất giống một tiểu tức phụ bị khinh bỉ.

Viên Tiêu nhân Chúc Viêm Đạo an tĩnh lại, giờ phút này hắn cảm thấy mình là may mắn nhất, bởi vì hắn và A Viêm là hai người quý trọng lẫn nhau, khi hắn nhận thấy được ánh mắt của Chúc Viêm thì đã ngẩng đầu nhe răng cười:

- Lần sau ta bảo đảm gì cũng sẽ nói với ngươi.

Giọng nói mềm mại này, cho dù Chúc Viêm có vô tình hơn nữa thì hắn cũng không đành lòng nói những lời nặng nề khác, hắn nắm móng vuốt nhỏ của Viên Tiêu lạnh như băng, hừ một tiếng, chợt lại bổ sung:

- Ta nhớ lời này lần sau có việc gì nhất định phải thương lượng với ta, hơn nữa ta còn muốn nói cho ngươi một chuyện, đó chính là trên đời này, ngoại trừ Vương Xuân ra thì còn có rất nhiều, bọn họ phạm vào chúng ta, nếu như chúng ta giết bọn họ thì sẽ ô uế tay của chúng ta, ngoài ra chúng ta có thể lợi dụng người khác hoặc chuyện để thu thập bọn họ, mà không phải dùng máu của bọn họ để trừng phạt chính mình, ngươi nghe hiểu không?

- Ừm, đều nghe hiểu, đều nghe hiểu.

Viên Tiêu chủ động nghiêng đầu dựa vào trên người Chúc Viêm, đôi tay nhéo xương cốt trắng nõn thon dài của Chúc Viêm, sau đó cười trộm hai tiếng, A Viêm nhà hắn thật thông minh, lại dạy mình một chiêu, nói cái gì không làm bẩn tay của mình, đây còn không phải là ám chỉ mình phải học được mượn đao giết người sao, không thể không nói đây mới là ý kiến hay thật sự!

Chúc Viêm cũng không biết suy nghĩ của Viên Tiêu lúc này, hắn một tay ôm Viên Tiêu, hôn trán của Viên Tiêu, thấp giọng dò hỏi:

- Viên Tiêu, ngươi có sao không?



- Không, không cần.

Viên Tiêu thấy Chúc Viêm quan tâm mình như thế, cười lắc lắc đầu, sau đó chủ động vòng quanh eo tinh tráng của Chúc Viêm, dùng mặt cọ ngực Chúc Viêm, giọng vừa mềm vừa nhu, còn mang theo một mùi vị năn nỉ:

- Vậy A Viêm ngươi còn tức giận hay không?

Phu lang của mình đột nhiên bán đứng mình, là Chúc Viêm bất ngờ, hắn đang năn nỉ, chủ động nói với Viên Tiêu:

- Được rồi, được rồi, không tức giận, nhưng ta còn có một chuyện muốn hỏi ngươi.

- Ừm! Chỉ cần A Viêm không tức giận thì hỏi ta cái gì cũng được!

Viên Tiêu cười đến mi mắt cong cong, đồng thời lại cọ cọ vào trong lòng Chúc Viêm.

Chúc Viêm một tay vuốt đầu nhỏ của Viên Tiêu, nói ra nghi vấn trước đó của mình:

- Sao ngươi lại bắt được Vương Xuân?

- Vương Đằng này thật sự là một người rất thông minh, cho nên rất ít khi giao du với người khác.

Viên Tiêu nói xong cười hắc hắc, ngẩng đầu nhìn về phía Chúc Viêm, nửa nói giỡn tranh công nói:

- A Viêm, ngươi nói ta thông minh sao?

Chúc Viêm nhìn chăm chú vào đôi mắt như nước của Viên Tiêu, gật đầu với Viên Tiêu, sau đó vươn tay ra, một tay vuốt ve gương mặt của Viên Tiêu, hôn lên môi của Viên Tiêu.

Từ khi cánh tay của Chúc Viêm bị thương, Viên Tiêu muốn cánh tay của Chúc Viêm mau khôi phục, cho nên thật lâu cũng không chủ động câu dẫn Chúc Viêm.

Lâu rồi chưa chắc đã có thức ăn mặn, khi chạm vào đôi môi mềm mại của Viên Tiêu, không khỏi trở nên càng thêm trầm mê cảm giác mềm mại này, hắn ôm lấy Viên Tiêu gia tăng hôn nhau.

Viên Tiêu đỏ mặt hôn trả Chúc Viêm, một hôn từ bỏ, hai mắt mê ly nhìn Chúc Viêm, muốn càng nhiều, nhưng khi hắn chú ý tới cánh tay của Chúc Viêm còn đang bị thương, vừa mới hồi phục tinh thần lại, cố gắng áp chế tham niệm của mình, hắn vỗ vỗ mặt của mình, nhẹ giọng cười với Chúc Viêm:

- A Viêm, sắc trời không còn sớm, hai ta nghỉ ngơi đi!

Chúc Viêm nghe giọng nói mềm mại của Viên Tiêu, nhìn chăm chú vào gương mặt hồng nhuận của Viên Tiêu, cùng với đôi mắt chứa đầy tinh quang kia, hắn rốt cuộc không nhịn được lại hôn một nụ hôn cực kỳ ôn nhu ở trên môi Viên Tiêu, khi nụ hôn này kết thúc, hắn dùng cằm để trên vai Viên Tiêu, giọng nói cực kỳ gợi cảm có mê hoặc:

- Viên Tiêu, có tới không?

Viên Tiêu bỗng nhiên bị cướp đi lời kịch ngày xưa, sững sờ trong chốc lát, ngược lại si ngốc nhìn Chúc Viêm, nhẹ giọng ngập ngừng nói:

- Vậy cánh tay của A Viêm có bị thương hay không?

- Sẽ không bị thương, ngươi ngoan ngoãn, cánh tay của ta sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.

Chúc Viêm vốn đã cao lớn, hắn một tay ôm Viên Tiêu, làm cho Viên Tiêu thuận lợi ngồi vào trong lòng của mình, hắn và Viên Tiêu bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt thâm thúy tràn đầy nhu tình, hắn khẽ mỉm cười nói:

- Không thể nhịn nữa, nếu còn nhẫn nhịn nữa thì sợ là sẽ xảy ra chuyện không hay.

Viên Tiêu cảm nhận được mông của mình cứng rắn, lúc này, đỏ mặt ôm cổ của Chúc Viêm, vặn vẹo mông, ôn nhu cổ hoặc nói:

- Vậy thì đến đây đi!

Sáng sớm ngày hôm sau, sau một đêm tuyết ngừng rơi, Vương Xuân cũng trở nên tức giận, lão đại vừa mới đưa đậu hủ và đậu phụ cho Mỹ Vị Hiên xong, tay cầm cốc nước nóng cho bà nương nhà mình uống, sau đó bắt đầu nói với người trong nhà về những gì mình nghe được từ sáng sớm hôm qua.

- Hôm nay ta nghe những người khác nói ở trên trấn, hôm nay Vương Xuân lại ăn một trận đòn, hơn nữa lại bị cáo thượng quan phủ.

Chúc lão đại uống một ngụm trà nóng, nhận lấy đồ ăn nóng của Chúc Viêm, cầm cái thìa lên ăn.

Chúc lão thái thái và Viên Tiêu kiểm kê xong sổ sách, đi lên trước tiếp tục hỏi:

- Ai bảo Thiên Đao Vương Xuân lại tái phát chuyện gì vậy?

- Không thể nào là lại ăn trộm cô nương nhà ai chứ!

Bạch Trân vừa lau bàn, vừa suy đoán.

Chúc lão đại cười hắc hắc, vẫy tay với các nàng trong nhà, nhẹ nhàng nói:

- Lần này các ngươi đều đã đoán sai, ta nghe bọn họ nói, xem náo nhiệt, Vương Xuân nửa đêm vào vòng bụng heo mẹ, còn cởi sạch quần áo, các ngươi nói hắn làm gì?



- Làm gì vậy?

Chúc lão thái thái hỏi xong thì lập tức hối hận, nàng che miệng, trong thần sắc mang theo mấy phần xấu hổ:

- Không phải là đưa heo mẹ kia cho hắn à?

- Quần áo đều cởi ra, nhất định là đồ giả, nếu không sao có thể như vậy được, hơn nữa ta nghe nói đám heo mẹ kia cũng không phải là hạng người lương thiện, cắn vào chỗ của Vương Xuân, ta thấy nửa đời sau của hắn coi như xong rồi.

Chúc lão đại nói xong còn rùng mình một cái, hắn nói với Chúc Viêm và Viên Tiêu đã lâu không nói chuyện:

- Hai người các ngươi đừng thương hắn, đó chính là báo ứng, hắn hại A Viêm thiếu chút nữa phế đi cánh tay, còn suýt chút nữa tai họa Xuân Nha ngốc nhà ta, báo ứng này tới quá kịp thời!

Chúc Viêm nhìn Viên Tiêu không ngừng nghẹn cười, đồng dạng cũng cố nén cười nói:

- Đại bá, Vương Xuân kia không giải thích được cái gì à?

- Ta nghe nói Vương Xuân không thiếu giải thích, hắn còn nói mình bị quái vật đầu người tập kích, quái vật kia ở hôn đầu của hắn hết sức hãm hại hắn.

Chúc lão đại nói xong thì bĩu môi, tiếp tục ăn Ngụy phơ.

Chúc lão thái thái tiếp lời nói:

- Lời này hắn còn có thể nói ra, ta hỏi ngươi có tin tức của đại gia không?

Chúc lão đại lắc đầu, cầm bát Tào phớ ăn sạch sẽ, sau đó nói:

- Vương Xuân kia ngày thường đắc tội quá nhiều người, cho nên căn bản không có mấy người tin hắn, huống chi hộ chăn nuôi heo kia, vẫn luôn chắc chắn tất cả heo mẹ nhà hắn đều mất trong sạch, một hai phải Vương Xuân không đồng ý, hộ chăn nuôi kia sẽ bẩm báo với nha môn, thỉnh cầu huyện lệnh làm chủ.

Một nhà Chúc gia lại thảo luận trong chốc lát, khi thực khách đi lên thì đều ngừng đề tài, bắt đầu ai làm việc nấy.

Chúc Viêm nhướng mày cũng không hỏi thêm gì nữa, một trước một sau đi vào phòng bếp cùng Viên Tiêu, tới phòng bếp hắn nhẹ nhàng nói bên tai Viên Tiêu:

- Người nuôi heo này cũng là có tài, còn phải bồi gia gia nhà hắn trong sạch, ta thấy sau này Vương Xuân ăn thịt heo cũng phải có bóng ma.

- Ha ha, hoặc là nói A Viêm có chủ ý đây!

Viên Tiêu nhìn về phía Chúc Viêm, cùng Chúc Viêm gắt gao dựa vào cùng một chỗ, ở ánh mắt của hắn chạm đến trên bệ bếp đã điểm tốt tào phớ, vừa mới nhớ tới lúc mới vừa rời giường, Chúc Viêm nói những lời này với mình, hắn mở miệng hỏi:

- A Viêm, ngươi định dùng cái này để làm gì?

Sau khi được Viên Tiêu nhắc nhở, Chúc Viêm không nghĩ đến chuyện của Vương Xuân nữa, hắn xoay người lấy khuôn đậu hủ đã được quét sạch ở phía trước của mình ra, đặt ở trên bệ bếp, cũng đã rửa xong bột đậu hủ đã được thái thành miếng nhỏ ở bên trong, hắn chú ý tới tầm nhìn của Viên Tiêu, ngẩng đầu giải thích:

- Ta nghĩ Tào phớ có thể áp thành đậu hủ, đổi phương pháp khác nói không chừng sẽ áp thành những mặt khác.

- À, đó là cái gì?

Viên Tiêu không nhịn được nhìn chăm chú vào mỗi một động tác của Chúc Viêm.

- Đến lúc đó, ngươi sẽ biết.

Chúc Viêm cười cười với Viên Tiêu, dùng cái muỗng múc đậu hủ, phủ kín tầng dưới cùng của khuôn, sau đó gấp đậu hủ lại, đặt ở trên đậu hủ đã được trải qua kiên cố, lại dùng cái muỗng múc đậu hủ, trải lên trên một tầng đậu hủ mới nhất, cứ như vậy lặp lại tuần hoàn, cuối cùng gấp hết đậu hủ, đậy nắp lại dùng vật nặng đè lên.

Sau khi một chậu lương thực đều bị dùng hết, Viên Tiêu và Chúc Viêm cũng đã hoàn thành chế tác tân phẩm, bất đồng với trước kia, Viên Tiêu rất là mê man đối với tân phẩm lần này, khi hắn và Chúc Viêm tiếp tục làm chuyện khác thì giống như cái đuôi nhỏ, đi theo phía sau Chúc Viêm, lẩm bẩm:

- A Viêm, đến bây giờ ngươi còn chưa nói cho ta biết vật này là cái gì, hiện tại ta rất tò mò.

Chúc Viêm giúp người trong nhà cảm thấy rất sảng khoái, quay người lại cười cười với Viên Tiêu, chỉ vào gương mặt của mình, ám chỉ Viên Tiêu đến để hôn, khi Viên Tiêu chủ động hôn xong mình, vẻ mặt tràn đầy hy vọng, hắn lại một lần nữa nói:

- Ta không biết hình dung vật này như thế nào, vẫn là chờ đã đến giờ, chúng ta cùng nhau xem đi!

- ... Viên Tiêu hoàn toàn không hiểu gì, đối mặt với hành vi lừa hôn của phu quân mình, Viên Tiêu khó mà nói cái gì, nhưng hắn càng nghĩ càng thấy uỷ khuất, vì vậy tức giận cắn một miếng trên mặt Chúc Viêm, để lại trên mặt Chúc Viêm một dấu răng nanh.

Dấu răng này làm cho Chúc Viêm bị mọi người đậu cả buổi sáng, ai gặp Chúc Viêm cũng sẽ hỏi một câu, ngay cả nửa ngày sau Ninh Lý Chính thấy thế cũng đi theo cùng Chúc Viêm mở vài câu vui đùa.

Lúc này đây, Ninh Lý đang ở trên trấn là vì mua dầu muối cho gia đình, vừa vặn đi ngang qua phường Thực Phẩm Của Đậu Xà, liền tiến vào nghỉ chân một chút tiện ôn chuyện với mọi người, hắn và mọi người nói rất nhiều chuyện trong thôn, đương nhiên cũng bao gồm chuyện của Chúc lão nhị.

Khi mọi người nghe thấy Chúc lão nhị lại có tiền mua đất, từ trên xuống dưới Chúc gia đều ngây ngốc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện