- Vừa rồi ta nghe nói về tên của cô nương, thật ra tên của ta cũng mang chữ xuân, ngươi nói có phải là trùng hợp hay không? Thanh niên mặc áo đen vẫn như thường lệ ngồi ở trước bàn ăn, trong mắt mang theo ý cười nhìn về phía Chúc Xuân Nha.

Chúc Xuân Nha này ngày bình thường đều bị Chúc lão thái thái và Bạch Trân quản rất kỹ, làm sao có thời gian cùng nam tử cùng tuổi đáp lời? Hơn nữa người này nhìn kỹ, vẫn là một nam tử diện mạo còn tính là không tồi! Hiện giờ vẻ mặt nàng ửng đỏ, giọng run nhè nhẹ nói:

- Đúng thật là trùng hợp, ngươi tên là gì?

- Ta tên là Vương Xuân, từ nhỏ đã sinh hoạt ở trấn này, các ngươi là tân đến trấn à? Trước kia chưa từng thấy nhà các ngươi.

Vương Xuân buông bát đũa trong tay xuống, ngồi thẳng người chờ đợi Chúc Xuân Nha đáp lời, theo hắn thấy thì từ trên người nữ nhân xuống tay là sáng suốt nhất, dù sao thì lấy tướng mạo của hắn, làm một thôn cô vì thần hồn điên đảo của mình vẫn là rất đơn giản.

Vương Xuân này tuy tướng mạo không tuấn lang như Chúc Viêm, nhưng đôi mắt hẹp dài và khuôn mặt thon gầy ghé vào cùng nhau, rất có một loại cảm giác thư sinh yếu ớt, rất dễ làm cho nữ nhân chủ động tiếp cận, Chúc Xuân Nha càng xem càng vừa ý Vương Xuân, cho nên khi Vương Xuân nói chuyện với mình, nàng chủ động cúi đầu, rất là tự ti nói:

- Một nhà chúng ta đều đến từ nông thôn, ít nhiều đệ đệ ta có chủ ý, kinh doanh nổi lên phường Đậu Thực.

- A? Không giống, quá không giống.

Vương Xuân trầm mặc một lúc lâu, chợt liên tục lắc đầu với Chúc Xuân Nha.

Chúc Xuân Nha nghe không hiểu hỏi:

- Có gì không giống?

- Ta nói ngươi không giống người nhà quê, vừa nhìn thấy ngươi đã là cô nương nhà giàu trên trấn.

Khi Vương Xuân nói những lời này, lông mày không nghe lời run run, có lẽ là hắn nói dối quá phù phiếm, ngay cả mình cũng không khống chế được mình.

Chúc Xuân Nha không chú ý tới biểu tình trên mặt Vương Xuân, hiện tại nàng nghe lời của Vương Xuân, nụ cười trên môi đều sắp rơi đến tai, nàng muốn tiếp tục nói chuyện, nhưng đầu đã bị Chúc Viêm cắt đứt.

Từ lúc Vương Xuân ở bên cạnh Chúc Xuân Nha, Chúc Viêm và Viên Tiêu đã dựng tai nghe lén cách đó không xa, chuyện này không thể trách hắn và Viên Tiêu quá thú vị, chủ yếu là Chúc Xuân Nha quá không làm cho người ta bớt lo, nam nhân tên là Vương Xuân này nói mấy câu không đến làm cho Chúc Xuân Nha nói nhiều như vậy, hắn mà không ngăn cản chỉ sợ sẽ gặp phải phiền phức, hắn bước nhanh đi lên trước, nói với Chúc Xuân Nha:

- Xuân Nha đường tỷ, sạp khác đang gọi đồ ăn, yêu cầu ngươi đi phòng bếp một chút, ta bận không thể đi ra ngoài.

- À, đã biết Viêm đệ, ta trở về phòng bếp ngay đây.

Tuy Chúc Xuân Nha còn muốn tiếp tục nói với Vương Xuân hai câu, nhưng trong nhà này lại có phương diện của Chúc lão thái thái, nàng cũng không dám chậm trễ, nàng và Vương Xuân cười cười, sau đó đứng dậy đi phòng bếp.

- Viên Tiêu, Viêm đệ nói muốn ta lấy đồ ăn, đồ ăn ở đâu?

Chúc Xuân Nha vào phòng bếp, tìm kiếm trong phòng bếp nửa ngày cũng không thấy một mâm đồ ăn, nàng có chút sốt ruột.

Viên Tiêu tất nhiên là khẩu phong rất tốt, hắn chớp mắt, cười nói với Chúc Xuân Nha:

- Hả? Nơi này không có đồ ăn yếu điểm, có lẽ là A Viêm hắn nhớ lầm, Xuân Nha đường tỷ chớ trách.

Chúc Xuân Nha không suy nghĩ quá nhiều, nàng quay đầu lại nhìn vị trí Vương Xuân ngồi, phát hiện người đã đi rồi, lúc này mới xua tay với Viên Tiêu, đĩnh đạc nói:

- Không sao, không sao, nếu nơi này không cần ta hỗ trợ thì ta đi ra ngoài trước đây.

Lại không ngờ, Bạch Trân và Chúc lão thái thái cùng vào phòng bếp, trong lúc nhất thời phòng bếp trở nên náo nhiệt, Bạch Trân nhìn Chúc Xuân Nha đầy mặt cảnh xuân, không khỏi hồ nghi nhìn mắt mẹ chồng nhà mình, sau đó nói với Chúc Xuân Nha:

- Xuân Nha, vừa rồi ta và bà nội của ngươi ở ngoài cửa đón khách nhân, chỉ chờ ngươi và tiểu tử họ Vương kia mắt đi mày lại, ngươi có biết làm như vậy sẽ làm người cảm thấy ngươi là một cô nương tùy tiện hay không, sau này ai còn dám cưới ngươi nữa.

- Tuỳ tiện? Mẹ nó chứ, những lời này của mẹ làm sao con phải biến thành chó không để ý tới, con mới không tùy tiện sao?

Chúc Xuân Nha bẹp miệng, vành mắt phiếm hồng, hiển nhiên là muốn rơi nước mắt.

Chúc lão thái thái thấy thế, gân cổ lên rống lên một tiếng:

- Chúc Xuân Nha, ngươi nghẹn nước mắt về cho ta, hôm nay nếu ngươi dám rớt một giọt nước mắt, ta lột da của ngươi, cửa hàng nhà chúng ta mới vừa khai trương không mấy ngày, ngươi còn dám kêu tang? Sau này A Viêm nhà ta kiếm không tiền, ta sẽ bán ngươi vào trong núi đi, làm ngươi cùng lão nhân so với gia gia còn già hơn, so với cha ngươi còn xấu hơn, cả đời này!

Nói ra lời này xong, Chúc Xuân Nha lập tức nghẹn nước mắt trở về, đồng thời Chúc Viêm và Chúc lão đại cũng lập tức vào phòng bếp, Chúc Viêm nhìn trường hợp này, lại kết hợp ánh mắt của Viên Tiêu thì biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, hắn làm bộ không biết gì, tiến lên hỏi:

- Bà nội, sao? Sao ta lại nghe thấy ngươi hô vậy?

Hai tròng mắt vốn đã sắc bén của Chúc lão thái thái khi nhìn thấy Chúc Viêm đã trở nên nhu hòa rất nhiều, nàng thở dài:

- Còn không phải Xuân Nha đường tỷ của ngươi, đầu óc của nàng ngu ngốc kia à, người ta quen nàng mới hai ngày, đã nói với người ta rồi, chúng ta khuyên nàng rụt rè một chút, đầu óc ngu ngốc này còn uỷ khuất.

- Ai, lúc nào con gái cũng có thể làm ta bớt lo, hiện tại nhà chúng ta là nơi ai cũng có thể chiêu mộ sao? Hiện tại hàng xóm này đều biết chúng ta kiếm lời, sao ngươi dám bảo đảm người đó không phải từ nhà ngươi chạy tới, ngươi không thể bởi vì ngươi tự hại người nhà được, ngươi làm mẹ của ta thì sau này mặt mũi của ngươi để ở đâu?

Bạch Trân nói một tràng dài, cuối cùng xoa nhẹ đôi mắt, lập tức nước mắt nghẹn trở về.

Kinh đại gia vừa nói như vậy, lúc này Chúc Viêm mới phát hiện, thân nhân nhà hắn ngoại trừ Chúc Xuân Nha ra thì đầu óc của những thân nhân khác đều rất linh quang, hắn đứng ở cửa phòng bếp, nhìn biểu tình của người trong nhà, thở ra một hơi thật sâu, nói với Chúc Xuân Nha:

- Xuân Nha đường tỷ, ta hỏi ngươi ngươi có vừa ý Vương Xuân kia không?

Chúc Xuân Nha nghe xong đỏ mặt gật đầu, không để ý Chúc lão thái thái đang nhìn với vẻ căm tức, nhỏ giọng giải thích:

- Ta từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng gặp nam nhân vừa ý, ngay cả hắn ta cảm thấy còn được.



Chúc Viêm đã sớm dự đoán được Chúc Xuân Nha sẽ trả lời như vậy, hắn vẫn nói đâu vào đấy:

- Ừm, ta hỏi ngươi, ngươi có biết Vương Xuân gia ở đâu, trong nhà có mấy người?

- Chuyện này, sao có thể hỏi chứ? Nhiều không lễ nghĩa.

Chúc Xuân Nha biết xấu hổ, ngượng ngùng không muốn nói lời nào, hoàn toàn giống như một tiểu nữ nhi.

Chúc Viêm thấy thế cùng mọi người giống nhau, bất đắc dĩ cười khổ:

- Xuân Nha đường tỷ ngươi chẳng lẽ không phát hiện sao? Tất cả chuyện của ngươi Vương Xuân đều biết, lại còn có chuyện của chính ngươi, về chuyện của chính hắn, hắn có toàn bộ nói cho ngươi nghe giống ngươi sao?

- Không, không có.

Chúc Xuân Nha nhất thời nghẹn lời, ấp úng nhìn, rất là bất lực đối với mọi người càng thêm lạnh nhạt với mình.

- Ngươi hoàn toàn không biết gì về hắn, chỉ biết ngầm hám lợi với người ta à? Nói khó nghe một chút chính là không có đầu óc.

Chúc Viêm cố ý nói khó nghe một chút, như vậy mới có thể làm cho Chúc Xuân Nha hiểu chuyện này nghiêm trọng như thế nào:

- Hơn nữa ta lại nói hai câu chuyện bên lề, người nọ đi lên lôi kéo làm quen với ngươi, ngươi cảm thấy tình cảm chân chính của người với người với người là cái dạng này sao? Nếu như hắn không thành thân, nếu như sau này thành thân với ngươi, cảm thấy ngươi vô dụng, không chừng ngươi sẽ bị hắn bán đứng thành một lão già hầu hạ không thành thân.

- Hắn, hắn có thể sao?

Chúc Xuân Nha sợ nhất là bà nội của nàng, sợ thứ hai chính là những lão quang côn được mọi người trong núi tương truyền kia, nàng đứng ở chỗ cũ giật mình một cái, sau đó nhìn về phía mẹ của nhà mình:

- Nương, ta thấy Vương Xuân là một thư sinh, thư sinh không thể hư nhược như vậy được.

- Xuân Nha ngươi thật khờ, dùng đôi mắt của ngươi có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn sao?

Chúc lão thái thái ghét bỏ nhìn Chúc Xuân Nha một cái, lạnh giọng nói:

- Hai ngày này ngươi chọn đậu cho ta ở phòng bếp, chạy đường làm cho Thiết Đản ca và Ngọc Trúc ca phu giúp ngươi chạy, nếu người kia lại tìm cơ hội nói với ngươi về chuyện nhà ta, ngươi sẽ đóng miệng kín mít cho ta, khi ta nghe được ngươi nói về chuyện nhà ta, ta lập tức sẽ đưa ngươi đưa vào trong núi.

Chúc Xuân Nha muốn khóc không thể khóc, làm cho giọng nói nghẹn đến khó nghe:

- Ta, ta đã biết bà nội.

Chúc lão thái thái thở phào một hơi, nhìn Bạch Trân mắt đỏ bên cạnh, tâm cũng theo đó mà động, nếu không phải nể mặt Bạch Trân và lão đại nhà hắn thành thật chiếu cố A Viêm nhà nàng, thì nha đầu xuẩn này, nàng đã sớm an bài xa gả nàng hương, nàng thấy mọi người đều trầm mặc, quay đầu thản nhiên nói với Chúc lão đại cũng đang rất lo lắng.

- Lão đại ngươi quen biết nhiều người, ngươi đi điều tra tung tích của Vương Xuân kia một chút đi.

Ngày hôm sau, Chúc lão đại đã tra ra bối cảnh của Vương Xuân, thì ra Vương Xuân là gã sai vặt chạy đường trên sòng bạc trong trấn, ỷ vào mình có một khuôn mặt văn nhã, đã lừa không ít cô nương trẻ tuổi, có người thậm chí bị hắn lừa có bụng.

Khi Chúc Xuân Nha nghe được tin tức này thì cả người nàng cũng không còn sức lực, nàng nằm sấp trên ghế nhà mình, che miệng làm bộ dáng kinh hồn táng đảm, trong miệng ngập ngừng nói:

- Có phải là có gì sai hay không?

Chúc lão thái thái nhìn chuyện này cho tới bây giờ vẫn không hối hận, Chúc Xuân Nha, tức đến cười phá lên:

- Chuyện này còn có gì đáng ngại chứ? Ngươi không cần phải tự lượng sức mình, ngươi không phải là mỹ nhân khuynh thành, cũng không phải là kiều nữ của quan lại người ta, người ta đến gần ngươi nhất định là ôm ý nghĩ khác.

Bạch Trân thấy Chúc Xuân Nha bị nghẹn đến không nói được, vội vàng tiến lên nói sang chuyện khác:

- Mấu chốt là chúng ta còn chưa biết ý tưởng này là gì?

- Nhà chúng ta không có ai biết đến đổ phường, hơn nữa ta nghe được từ cuộc đối thoại giữa Vương Xuân và Xuân Nha đường tỷ, Vương Xuân cũng không biết có cửa hàng chúng ta, nếu như là như vậy thì hắn nhất định là nghe ai nói, còn về chuyện nói đến người nhà chúng ta với hắn thì mới là người chúng ta muốn tìm, người này không bắt được thì sau này còn có thể tiếp tục ám toán chúng ta.

Chúc Viêm xụ mặt, không ngừng suy tư người sau lưng Vương Xuân, một lát sau, hắn giương mắt nhìn mọi người ở đây một chút, chủ động đề nghị nói:

- Không bằng chúng ta tương kế tựu kế, Vương Xuân muốn tiếp cận Xuân Nha đường tỷ, vậy để hắn tiếp cận, chúng ta ở một bên nhìn chằm chằm, thời gian lâu rồi hắn sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra dấu vết.

- Hiện tại không có biện pháp nào tốt hơn, nếu như lúc này chúng ta đuổi Vương Xuân ra ngoài, sau này nói không chừng còn có Triệu Xuân, không bằng thừa cơ bắt được người phía sau hắn.

Chúc lão thái thái khép hờ mắt gật đầu, ngược lại trừng mắt liếc nhìn Chúc Xuân Nha đã ngừng lại một cái:

- Vừa vặn làm Xuân Nha tiểu thư nhà chúng ta, xem thử Vương Xuân kia là dạng người gì.

- Hả? Ta ta không muốn nhìn, bà nội ta biết sai rồi.

Tuy Chúc Xuân Nha chỉ có một sợi gân, nhưng vẫn phân biệt được, từ sớm khi nàng nghe nói Vương Xuân hư danh thì đã không có hảo cảm đối với Vương Xuân, bây giờ nàng nghe Chúc lão thái thái nói, rõ ràng là muốn làm mồi cho mình, nàng đã không muốn một ngàn một vạn lần.

Nhưng Chúc lão thái thái không quan tâm nàng có nguyện ý hay không, nàng mắt lạnh nhìn Chúc Xuân Nha, nói chuyện càng không cho phép người từ chối:

- Ngươi cho rằng ngươi biết sai rồi, ta giống như trước kia đã tha thứ cho ngươi? Lần này ngươi không lấy công chuộc tội, ta nhất định là muốn tiễn ngươi đi.

Chúc Xuân Nha nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chúc lão thái thái, hoàn toàn không giống như đang hù doạ mình, lúc này đây nàng đã hoàn toàn luống cuống, nàng vội không ngừng tiến lên xin tha nói:

- Bà nội, ta, ta lấy công chuộc tội, ngươi ngươi nói cho ta biết, ta nên làm gì?

Chúc lão thái thái và Chúc Viêm liếc nhau một cái, bắt đầu lên lớp cho Chúc Xuân Nha, vào buổi chiều khi Vương Xuân xuất hiện lần nữa, Chúc Xuân Nha đã được Chúc lão thái thái dạy dỗ tương đối hiểu chuyện.



Vương Xuân như thường lệ, ngồi ở vị trí cửa, hắn điểm mấy đĩa đậu phụ trúc, khi Chúc Xuân Nha tới đây thì mặt mày đưa tình nói:

- Ngày hôm qua ta đột nhiên có việc, không có từ biệt cô nương đã tự tiện rời đi, thực sự là có chút thất lễ.

Trên mặt Chúc Xuân Nha nở nụ cười, trong lòng lại cực kỳ chán ghét Vương Xuân trước mặt, nam nhân hái hoa ngắt cỏ như vậy còn dám tới lừa mình, chờ nàng có cơ hội nhất định sẽ đấm chết đại lừa đảo này, nhưng nhớ tới mình bây giờ còn có nhiệm vụ, lập tức nhu thuận nịnh nọt nói:

- Không có chuyện gì, chén này cho ngươi uống.

- Này... Ta không có chút ngu ngốc nào, cô nương.

Vương Xuân giả vờ ho nhẹ dùng tay che khuất nụ cười đắc ý trên mặt mình, sửa sang lại cảm xúc thật tốt, giả vờ rất buồn bực nói:

- Ta nhớ rõ ta đã chỉ điểm đậu phụ trúc, cô nương có phải nhớ lầm ở đâu hay không.

Chúc Xuân Nha ném cái bánh bao vào trong tầm tay của Vương Xuân, trên mặt lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, cũng cõng lên lời Chúc Viêm vừa mới dạy mình:

- Ta biết đây không phải là công tử điểm, mà là ta điểm cho công tử, không cần tiền, quyền cho là một mảnh tâm ý của ta.

- Sao lại không biết xấu hổ chứ, cô nương ngươi... Vương Xuân nói còn chưa dứt lời, Chúc Xuân Nha đã cầm khay chạy vào phòng bếp, vẻ mặt của Vương Xuân lập tức biến thành một loại chán ghét, đối với hắn, Chúc Xuân Nha quả thực quá dễ lừa gạt, hiện tại đã chủ động cho hắn ăn đòn, vậy khoảng cách nói cho mình bí phương đậu phụ trúc còn xa không?

Loại này chí tại tất phải có, mấy ngày kế tiếp Vương Xuân đều chạy về hướng nhà họ Chúc, mà mỗi người nhà họ Chúc cũng bắt đầu dựa theo an bài của Chúc Viêm, dần dần đối với Vương Xuân trở nên tốt hơn.

Đối mặt với sự nhiệt tình thân thiện của mỗi người trong nhà Chúc gia, Vương Xuân chỉ muốn hy vọng mình trở thành con rể của bọn họ, Vương Xuân cũng càng lợi dụng điểm này, bắt đầu chủ động hỗ trợ Chúc Xuân Nha chạy đường, thường xuyên qua lại giống như người một nhà, hắn cũng thăm dò đậu phụ trúc nhà Chúc gia vẫn luôn làm ở hậu viện, hơn nữa nghe Chúc Xuân Nha nói, hậu viện nhà bọn họ chôn bí phương chế phẩm đậu ở dưới cây quế, điều này làm cho Vương Xuân hưng phấn không thôi.

Ở một ngày buổi chiều, Vương Xuân ở nghe được Chúc Viêm và nam đinh trong nhà muốn đi trấn khác thu cây đậu, hắn đã mang theo lão bằng hữu của mình là lão nhị của Chân gia nhảy vào hậu viện nhà họ Chúc.

- Vương Xuân, là cây này sao?

Lão nhị Chân gia từ trong sân đi ra, nhìn đôi mắt nhỏ lóng lánh tinh quang của mình đang nhìn chằm chằm vào cây quế vàng giữa sân nhà họ Chúc.

Vương Xuân cũng là lần đầu tiên tiến vào hậu viện của nhà họ Chúc, cửa hàng hắn ở đều có người nhìn, bây giờ vào hắn còn có chút không thích ứng, hắn tuần tra trong sân một vòng, phát hiện trong sân cũng chỉ có một cây quế lớn này, vì vậy hắn gật đầu với lão nhị của Chân gia, sau đó cũng giống như lão nhị của Chân gia, vừa đào vừa nói:

- Ngươi phải nhớ kỹ lúc trước đã đồng ý với ta, sau này ngươi kiếm được một nửa tiền của ta.

- Thành thành thành, ta lừa gạt ngươi khi nào?

Lão nhị của Chân gia không nhịn được khoát tay, sau đó nghĩ đến lời nói của Vương Xuân trước đó, bí phương chế phẩm đậu này là do Chúc gia nhà họ Hạ trồng, nếu như để hắn làm được, hắn không chỉ làm được đậu phụ trúc, mà còn có đồ ăn đậu giá của Chúc gia, vậy hắn còn không kiếm được chút bạc sao?

Hai người sau khi đạt thành hiệp nghị thì càng ra sức đào bảo, dù sao thì rễ cây Quế này cũng sắp bị Vương Xuân và lão nhị Chân gia đào ra, cũng không thấy bất kỳ cái bí phương nào, lão nhị Chân gia có chút không nghĩ ra, hắn ngẩng đầu lên xem Vương Xuân này rốt cuộc đã làm chuyện gì, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Chúc lão thái thái và Chúc lão nhân cầm chày gỗ, lúc này hai mắt trợn tròn.

- Tới tặc, mau tới bắt tặc đi!

Sau khi Chúc lão thái thái đối diện với mấy người Vương Xuân một lát, chợt gân cổ lên hô lên, cùng lúc đó trong phòng mỗi người đều đi theo ra, bao gồm Chúc Viêm và những nam đinh khác trong nhà.

- Vương Xuân, không phải ngươi nói bọn họ đều đi rồi sao? Sao bây giờ bọn họ vẫn còn ở nhà?

Lão nhị Chân gia lập tức quấn miếng vải đen trên mặt mình chặt hơn một chút, sợ bị người khác phát hiện mình là ai.

Khi Vương Xuân nhìn thấy Chúc Viêm, cả người hắn cũng kinh ngạc theo, ngay sau đó lại cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy sợ là mình đã bị tính kế, quay đầu muốn rời đi, nào biết vào lúc này, Tề Liên Hải mang theo huynh đệ nha môn xông vào, cùng lúc đó láng giềng láng giềng cũng đều theo tới đây náo nhiệt.

- Chúng ta đi tuần tra ban đêm vừa vặn đi qua nơi này, đã nghe được bên trong có âm thanh, chuyện này rốt cuộc là sao?

Tề Liên Hải giơ cây đuốc, nghiêm mặt nhìn mỗi người ở đây.

Chúc Viêm chủ động đi ra, nói với Tề Liên Hải:

- May mà Liên Hải huynh ngươi vừa vặn tới, nếu không cả nhà chúng ta sẽ gặp phải lũ cướp!

- Hơn nửa đêm người tới sân nhà ta đào đồ vật, đúng là đạo tặc.

Tề Liên Hải chớp mắt nhìn Chúc Viêm, sau đó dựa theo lời nói của hai người phía trước thương lượng tốt, mệnh lệnh cho các huynh đệ nha môn khác áp chế hai người trước mặt, cũng đi lên trước túm lấy miếng vải đen trên miệng hai người kia.

Khi hai người này bị kéo mông xuống, mọi người lập tức nhận ra lão nhị của Vương Xuân và Chân gia, không khỏi bắt đầu lén nghị luận, Chúc lão thái thái ở bên cạnh càng là một bộ dáng vô cùng đau đớn:

- Được rồi, Vương Xuân, chúng ta bắt ngươi làm người một nhà, ngươi lại cùng với lão nhị của Chân gia tới nhà chúng ta ăn trộm đồ vật, có người nào giống ngươi sao?

- Không, không, đây là hiểu lầm! Vương Xuân thấy quan sai đều tới rồi, mình cũng không chạy ra được, vội không ngừng giải thích cho mình.

Cùng lúc đó, Chúc Viêm đúng lúc cắt đứt lời Vương Xuân nói:

- Chuyện ta ra cửa đêm nay chỉ nói với ngươi, ngươi đã mang theo người tới, ngươi nói với ta đây là hiểu lầm gì, nếu không phải buổi tối ta thân thể bệnh nhẹ, không đi ra ngoài đúng hẹn với mấy người đại bá phụ thì chỉ sợ các ngươi đã vào nhà cướp bóc rồi!

- Chuyện này... Đối mặt với nghị luận của mọi người, Vương Xuân cũng học theo lão nhị của Chân gia an tĩnh lại, hắn biết hôm nay mình bị người bắt đúng lúc rồi, cho dù giải thích như thế nào cũng không thay đổi được gì, hắn bắt đầu suy nghĩ lý do kế tiếp của mình, chuẩn bị làm giảm bớt hình phạt cho mình sau này.

Thấy thế nào Vương Xuân vừa nhấc mắt lên đã nhìn thấy khuôn mặt đắc ý của Chúc Xuân Nha, nhất thời tức giận, hắn chơi năm nữ nhân như vậy lại bị một thôn cô ở nông thôn chơi, nếu chuyện này truyền ra ngoài, người khác còn không chê cười chết hắn sao, hắn nghĩ nghĩ dù sao mình cũng phải vào nhà tù tăm tối, cũng không sợ thêm một cái tội nữa, hắn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của nha dịch, đoạt đao bên hông nha dịch, chém tới chỗ của đám người Chúc Xuân Nha, trong miệng nổi giận mắng:

- Tiện nữ nhân, xem ta không phá hoại thể diện của ngươi, làm cho ngươi cả đời cũng không có người muốn.

Có lẽ là động tác của Vương Xuân quá nhanh, trong lúc nhất thời mọi người cũng chưa kịp phản ứng, ngay khi Chúc Viêm phát hiện Viên Tiêu và Chúc Xuân Nha đứng chung một chỗ thì lập tức vọt tới trước người Viên Tiêu, dùng tay chặn lưỡi dao sắc bén sắp đâm về phía Viên Tiêu, tiện tay nhét Viên Tiêu vào trong lòng, thấy Viên Tiêu không có chuyện gì lúc này mới yên tâm xuống, đồng thời cũng cảm thấy được đau đớn trên tay mình.

- A Viêm, tay ngươi có nhiều máu quá.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện