Tôn Ngọc Trúc quan sát thấy vẻ mặt không ngừng thay đổi của Viên Tiêu, không khỏi run lên, hắn nói nhỏ:
- Chúc lão thái thái kia à? Người trong thôn ta đều biết lão thái thái kia thương cháu trai, hiện tại đại tôn tử của nàng không ngốc, các ngươi cũng không bái đường, ngươi cũng chỉ là phu lang mà hắn đồng nuôi dưỡng, đương nhiên sẽ nhớ thương hắn cưới một nữ nhân làm vợ con, ca nhi chúng ta vẫn không thể sinh bằng nữ nhân.
Mỗi một câu của Tôn Ngọc Trúc đều giống như một cây đao, không ngừng đâm vào lòng Viên Tiêu, tuy rằng đồng dưỡng phu lang ở đây cũng là nhà chồng, nhưng địa vị lại không bằng ca nhi hoặc là nữ nhân được cưới hỏi đàng hoàng khác, có người trong sạch sẽ khi đồng dưỡng phu lang thành niên, làm cho hắn một nghi thức thành thân tượng trưng, có người ngay cả nhắc cũng không nhắc.
Viên Tiêu trầm mặc, không phải là vì sau này mình có nghi thức thành thân hay không, mà là nhớ lại chuyện mà mình vẫn luôn kiệt lực muốn quên, hắn nắm chặt nắm tay cúi đầu nhớ lại cảnh tượng ngày xưa cha mẹ vứt bỏ mình, nếu cảnh tượng như vậy lặp lại một lần, hơn nữa vứt bỏ mình chính là Chúc Viêm mà hiện tại hắn càng ngày càng si mê, chỉ sợ hắn thật sự sẽ chết đi? Không, trước khi mình chết cũng phải giết chết Chúc Viêm mới được, như vậy hai người bọn họ còn có thể làm phu thê chỉnh tề ở trong bóng tối được không.
Tôn Ngọc Trúc cũng không biết suy nghĩ của Viên Tiêu lúc này, nàng thấy Viên Tiêu không nói lời nào, lại vừa gõ nói:
- Nếu ngươi muốn hoàn toàn lung lạc Chúc Viêm đến bên cạnh mình thì phải tốn chút công phu.
- Công phu? Công phu gì?
Viên Tiêu phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía Tôn Ngọc Trúc, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Tôn Ngọc Trúc nhìn về phía Viên Tiêu, hạ giọng nói:
- Đương nhiên là nắm chắc sinh được hài tử, nếu ngươi lập tức sinh được tiểu tử đại mập, trực tiếp chính là phu lang của Chúc Viêm, vậy Chúc gia nhà họ Gia ai còn dám nhắc đến chuyện cưới nữ nhân này?
Viên Tiêu vốn đang rất hăng hái ý chí chiến đấu, sau khi nghe Tôn Ngọc Trúc nói xong, lập tức khô cạn, cả người hắn giống như không có hơi nước trong đất, không hề có sinh khí:
- Còn tiểu tử đại mập, đôi ta vẫn luôn chia nhau ngủ, sao có thể sinh ra hài tử, chẳng lẽ muốn ta một người sinh sao?
- Cái gì? Ngươi nói cái gì? Hai người?
Miệng Tôn Ngọc Trúc mở lớn, đôi mắt tú khí trợn trừng, vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn Viên Tiêu, sau khi Viên Tiêu gật đầu đồng tình nhìn Viên Tiêu, sau đó lại nhỏ giọng thúc giục nói:
- Vậy ngươi càng phải nắm chắc.
Viên Tiêu nhìn về phía trước, trong lòng làm đủ loại tính toán, chuyện sinh hài tử này không thể dựa vào chính hắn, hắn không thông suốt Chúc Viêm, vậy mình phải cạy hết Chúc Viêm Khiếu ra, nghĩ như vậy muốn bao nhiêu hài tử còn không phải do mình định đoạt sao? Dù sao thì người Chúc Viêm này là của hắn.
Viên Tiêu đang tính toán, đang chuẩn bị trò chuyện nhiều hơn với Tôn Ngọc Trúc, ở đầu kia đã nghe thấy giọng nói của Chúc Viêm gọi mình, hắn lập tức quay đầu, khuôn mặt vốn lạnh lùng chỉ cười một thoáng vẻ mặt ngây thơ:
- A Viêm, chúng ta về nhà thôi!
Chúc Viêm trong lúc Viên Tiêu và Tôn Ngọc Trúc nói chuyện, lại đi vài vòng trong núi, hái một ít nấm và quả dại, sắc trời cũng không còn sớm nên hắn đã đáp ứng đề nghị của Viên Tiêu là cùng nhau xuống núi đi về hướng nhà.
Lúc này đây, người đi cùng còn có Tôn Ngọc Trúc, tính khí của Tôn Ngọc Trúc chính là một người hoạt bát, hắn thường thường trò chuyện với Viên Tiêu, lại cùng với Chúc Viêm lao lao việc nhà, không khí coi như là rất hợp.
Cho đến khi Tôn Ngọc Trúc nói đến sự kiện Hồ Ly Tinh truyền lưu cách đó không lâu với thôn dân, không khí mới yên tĩnh hơn một chút:
- Mẹ ta nói vạn vật đều có linh khí, quả nhiên là như vậy, hồ ly tinh cũng biết trừng ác dương thiện, cho dù chúng ta gặp cũng sẽ không đi mật báo.
- Hải, hồ ly tinh kia nhiều lắm, thật sự làm người ta sợ, chúng ta vẫn là không cần nhìn thấy tương đối tốt, nếu chẳng may lại... Viên Tiêu nói đến hồ ly tinh, vẻ mặt rất cẩn thận, nói chuyện càng khẩn trương hơn.
Tôn Ngọc Trúc cũng cẩn thận đi theo, đồng thời nhỏ giọng phụ hoạ nói:
- Ngươi nói cũng đúng, dù sao chúng ta cũng là người phàm, không thể làm phiền đại nhân trên hồ ly tinh được.
- Phốc, ha ha ha.
Viên Tiêu đột nhiên ôm bụng lớn tiếng nở nụ cười, nếu không phải phía sau Chúc Viêm liên tiếp nắm tay của mình thì chỉ sợ hắn đã lòi ra rồi.
- Viên Tiêu, ngươi cười cái gì đấy?
Tôn Ngọc Trúc bị mấy tiếng cười của Viên Tiêu làm cho không sờ ra manh mối, nàng dừng bước chân lại, quay đầu nhìn Viên Tiêu lại nhìn Chúc Viêm, trên mặt hiện lên vẻ khó hiểu nói:
- Ngươi đừng cười như vậy, đây là đại bất kính đối với hồ ly tinh đại nhân.
- Ngọc Trúc ca nhi đừng để ý đến Viên Tiêu, tiểu tử này vừa rồi là đang cười ta, ta vừa rồi nghe các ngươi nói chuyện nghe đến nhập thần, một chút không cẩn thận làm cho ngươi suýt nữa ngã xuống, ngươi đi ở phía trước không nhìn thấy đâu, vừa vặn bị Viên Tiêu quay đầu lại nhìn thấy.
Chúc Viêm nói chuyện rất nhiều với Viên Tiêu, còn không quên giận Viên Tiêu:
- Ngươi còn cười, xem ta buổi tối không thu thập ngươi.
Nhân xuống núi đường có chút gập ghềnh, mọi người đều là một trước một sau đi đường, cho nên Tôn Ngọc Trúc xếp hạng đầu cũng không biết phía sau mình đã xảy ra chuyện gì, sau khi Chúc Viêm giải thích thì hắn thoải mái cười một tiếng, vội không ngừng nói chuyện thay Viên Tiêu:
- Ha ha ha, không ngại Chúc Viêm, ngươi đừng huấn hắn, so với huấn hắn thì ngươi chi bằng...
- Ai, Ngọc Trúc ca nhi, ngươi nói xem, đại nhân hồ ly tinh này có thể thu thập lại gia tộc của người khác hay không?
Viên Tiêu lập tức cắt đứt lời nói kế tiếp của Tôn Ngọc Trúc, đồng thời cũng càng thêm hối hận, nói ra chuyện mình vẫn luôn cùng Chúc Viêm phân giường.
Vốn dĩ Tôn Ngọc Trúc rất cảm thấy hứng thú đối với chuyện hồ ly tinh này, hiện giờ câu chuyện lại bị Viên Tiêu nhắc tới, vậy thì càng thêm hứng thú, hắn bỏ qua chuyện muốn nói vừa rồi, lại bắt đầu nói về chuyện hồ ly tinh với Viên Tiêu.
Làm cho Chúc Viêm vẫn luôn theo sát phía sau hồ đồ, đối với câu nói phía sau của Tôn Ngọc Trúc, hắn hoàn toàn không có lĩnh ngộ, hắn ngửa đầu thở dài, mắt nhìn hai người trước người mình vẫn luôn lao đến, không khỏi cười khổ một tiếng.
Viên Tiêu này thật sự là một điều bí ẩn, lúc mới gặp hắn thì cho rằng hắn rất nhỏ yếu, nhưng khi hiểu biết sâu rộng thì hắn phát hiện Viên Tiêu là một người rất kiên cường, hiện giờ lại xem tiểu tử này giống như còn có chút hư nhược, chỉ là chuyện hồ ly tinh này hắn đã lừa người Tôn Ngọc Trúc đến đây, nếu không phải ngày đó bắt được hồ ly tinh Viên Tiêu này thì chỉ sợ Viên Tiêu cũng sẽ lừa mình như vậy.
Chúc Viêm nhìn Viên Tiêu đang đĩnh đạc nói chuyện với Tôn Ngọc Trúc ở phía trước, thầm nói tiểu tử này nói dối tới mức mặt không đỏ không trắng, lại không khéo chạm vào ánh mắt của Viên Tiêu đang quay đầu lại, hắn nhìn khuôn mặt đỏ lên cực nhanh của Viên Tiêu, bỗng nhiên không muốn nói thêm gì nữa.
Tiểu tử này nói dối không đỏ mặt, xem hắn lúc nào thì đỏ mặt, rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ.
Tới dưới chân núi, Chúc Viêm và Viên Tiêu nói lời tạm biệt Tôn Ngọc Trúc, hai người cùng nhau đi về nhà, khi về đến nhà trời vừa mới tối, Chúc lão thái thái ở trong phòng bếp nhìn Xuân Nha nấu cơm, nàng nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn là Chúc Viêm, vốn đang nghiêm túc, lập tức cười nở hoa:
- Tôn Tòng sự, nếu hai ngươi còn không trở về, ta sẽ để đại bá và Thiết Đản của ngươi đi tìm hai người, rừng cây vừa đến đêm đã doạ người rồi!
- Bà nội không cần lo lắng, chúng ta có chừng mực.
Chúc Viêm nói xong liền bắt đầu cùng Viên Tiêu sửa sang lại đồ ăn lần này từ trên núi hái trở về, còn không quên ngẩng đầu nhìn về phía Chúc lão thái thái tới đây xem náo nhiệt nói:
- Bà nội, ta muốn nướng chín mấy quả mộc nhĩ, sau đó cho vào xào, ta cảm thấy hẳn là có thể ăn ngon.
Đối với chuyện Chúc Viêm thêm nguyên liệu nấu ăn vào Tào phớ, ý tưởng của Chúc lão thái thái và Viên Tiêu nhất trí, nàng cong người xuống giúp Chúc Viêm sửa sang lại mộc nhĩ trên mặt đất, tán đồng gật đầu:
- Được rồi, mọi việc quý ở chỗ thử nghiệm, không thử thì sao biết không được, ngươi muốn làm sao thì làm đi, không thể ăn thì ta lại tới.
- Ai!
Được Chúc lão thái thái duy trì, Chúc Viêm khởi sự càng có tinh thần, trước khi hắn và Viên Tiêu ăn cơm đã dọn mộc nhĩ xong, đặt ở trong một góc hong khô, chuẩn bị ngày mai phơi khô, mộc nhĩ là cần phải phơi khô mới có thể dùng, cho nên một phần cần thiết phải làm tốt.
Ngày hôm sau, Chúc Viêm ma đậu hủ ngon, đã bắt đầu cùng Viên Tiêu phơi nắng mộc nhĩ ở trong sân, Chúc lão thái thái đau lòng tôn tử, lập tức sai người nhà nhàn rỗi trong nhà cùng nhau giúp Chúc Viêm nghịch mộc nhĩ.
Đối với việc gà ăn ngon có được thêm vào mộc nhĩ hay không thì mọi người đều không biết, nhưng bọn hắn chỉ biết duy nhất là chuyện mà Chúc lão thái thái làm, vậy thì nhất định phải làm, nếu không kết cục sẽ rất thảm.
Có người trong nhà hỗ trợ, Chúc Viêm rất nhanh đã làm xong việc, lúc sau liền mang theo Viên Tiêu và Chúc lão thái thái đi lên trấn trên, đưa đậu hủ xong, tiếp tục bán tào phơ.
Chúc Viêm Nhân trải qua lần trước, chuẩn bị rất nhiều đồ ngốc, đồng thời đặt vị trí ở phía trước địa điểm bày hàng, chủ yếu chính là vì có một vị trí cố định để mời chào thực khách trước kia.
Mọi việc trước lạ sau quen, Chúc Viêm dọn dẹp xong quán bắt đầu gào thét, dẫn tới không ít khách tới ăn đồ ăn dở người, trong đó có không ít đều là khách ăn đã ăn đồ ăn dở ngày hôm qua.
Càng có một ít thực khách bưng bát cơm nhà mình tới, nói muốn mang về nhà cho người trong nhà ăn thử, Chúc Viêm rất vui lòng bọn họ làm như vậy, rốt cuộc làm như vậy, Viên Tiêu và Chúc lão thái thái sẽ không cần ở phía sau uống rượu nữa.
Viên Tiêu bắt đầu tiến lên cùng Chúc Viêm cùng nhau thét to, mùa hè tương đối nóng, đặc biệt là thái dương vừa lên tới, tới buổi trưa muốn không ra mồ hôi cũng khó, Chúc Viêm phát hiện vẻ mặt Viên Tiêu kia đầy mồ hôi, liền không cho Viên Tiêu thét to, để hắn hỗ trợ thu thập sữa đậu nành và tào phớ dư lại, lại bán một lát rồi chuẩn bị về nhà.
Dù sao thì trời đang là mùa hè, không có bất kỳ thủ đoạn ướp lạnh nào, đậu chế đồ ăn qua buổi trưa tốt nhất cũng đừng bán, người ăn hư bụng sẽ không tốt.
- A Viêm N đâu, ngươi hô to như vậy mà cả ngày cũng không thấy ngươi uống nước, chúng ta đi quán trà giải khát rồi trở về nhà đi!
Đổi là người khác, Chúc lão phu nhân chắc chắn sẽ không nói như vậy, nhưng hiện tại người nóng đến không ra gì là cháu trai bảo bối của nàng, nàng không thể vắt chày ra nước làm hài tử bị tội.
Chúc Viêm thấy Viên Tiêu cũng nóng đến đỏ bừng mặt, đơn giản liền đáp ứng Chúc lão thái thái, ba người cùng nhau vào quán trà, gọi một bình trà lạnh, ngồi ở bên trong nghỉ chân.
Nghỉ chân không bao lâu, Chúc lão thái thái cầm chén trà trong tay ném lên trên bàn thầm mắng một câu:
- Tiểu tiện nhân này lại tới trấn trên làm gì?
Chúc Viêm theo tầm mắt của Chúc lão thái thái nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy một thiếu niên khoảng 40 tuổi lại mặc hoa y, dẫn đầu một đám thiếu niên đầu hơi thấp đang đi trên phố.
Chúc Viêm thông qua đủ loại biểu hiện của Chúc lão thái thái, đã có suy đoán đại khái đối với nữ nhân váy hoa đi đường cách đó không xa, nữ nhân kia hẳn là quả phụ Lý Lan Hoa lúc trước thông đồng với Chúc lão.
Thiếu niên đi theo phía sau Lý Lan Hoa không ngừng nhét đậu vào trong miệng, hẳn là đại nhi tử của Chúc lão nhị Chúc Hữu Tài mà hắn lấy làm tự hào, hai người này vì sao lại xuất hiện ở trên trấn?
So với nghi hoặc của Chúc Viêm, Chúc lão thái thái càng có rất nhiều phẫn nộ, nàng đứng dậy đi về phía hai người kia, lại nào biết còn chưa đi qua đường phố, đầu Lý Lan Hoa kia nhận thấy được bóng dáng của Chúc lão thái thái, lập tức mang theo Chúc Hữu Tài đang ăn hoảng loạn rời đi.
Chúc lão thái thái nhân thời tiết quá nóng, cũng lười đuổi theo, một lần nữa ngồi trở lại trên ghế, buồn bực nói:
- Thấy ta còn biết chạy, sợ hãi ta như vậy, ngươi đừng làm chuyện heo chó không bằng chuyện này đi, thật là lần sau lại để ta bắt được nàng, ta không rút được nàng đâu!
Chúc Viêm nâng chén trà lên nhìn về phía Viên Tiêu đang cười trộm lúc này, hắn thấy Viên Tiêu nghẹn cười, mình cũng cố nén cười tiến lên an ủi Chúc lão thái thái nói:
- Bà nội, đừng tức giận với bọn họ, người mùa hè này luôn tâm phù khí táo, nếu ngươi tức điên lên thì mất nhiều hơn được.
Thân là Địa Đạo tôn khống, Chúc lão thái thái cảm thấy cháu trai nhà mình nói gì cũng đúng, nàng ở bên cạnh gật đầu một cái, đang muốn nói chuyện thì thấy mấy nam nhân thành niên từ bên ngoài quán trà tiến vào, giống như là muốn tìm Chúc Viêm.
- Chúc lão thái thái kia à? Người trong thôn ta đều biết lão thái thái kia thương cháu trai, hiện tại đại tôn tử của nàng không ngốc, các ngươi cũng không bái đường, ngươi cũng chỉ là phu lang mà hắn đồng nuôi dưỡng, đương nhiên sẽ nhớ thương hắn cưới một nữ nhân làm vợ con, ca nhi chúng ta vẫn không thể sinh bằng nữ nhân.
Mỗi một câu của Tôn Ngọc Trúc đều giống như một cây đao, không ngừng đâm vào lòng Viên Tiêu, tuy rằng đồng dưỡng phu lang ở đây cũng là nhà chồng, nhưng địa vị lại không bằng ca nhi hoặc là nữ nhân được cưới hỏi đàng hoàng khác, có người trong sạch sẽ khi đồng dưỡng phu lang thành niên, làm cho hắn một nghi thức thành thân tượng trưng, có người ngay cả nhắc cũng không nhắc.
Viên Tiêu trầm mặc, không phải là vì sau này mình có nghi thức thành thân hay không, mà là nhớ lại chuyện mà mình vẫn luôn kiệt lực muốn quên, hắn nắm chặt nắm tay cúi đầu nhớ lại cảnh tượng ngày xưa cha mẹ vứt bỏ mình, nếu cảnh tượng như vậy lặp lại một lần, hơn nữa vứt bỏ mình chính là Chúc Viêm mà hiện tại hắn càng ngày càng si mê, chỉ sợ hắn thật sự sẽ chết đi? Không, trước khi mình chết cũng phải giết chết Chúc Viêm mới được, như vậy hai người bọn họ còn có thể làm phu thê chỉnh tề ở trong bóng tối được không.
Tôn Ngọc Trúc cũng không biết suy nghĩ của Viên Tiêu lúc này, nàng thấy Viên Tiêu không nói lời nào, lại vừa gõ nói:
- Nếu ngươi muốn hoàn toàn lung lạc Chúc Viêm đến bên cạnh mình thì phải tốn chút công phu.
- Công phu? Công phu gì?
Viên Tiêu phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía Tôn Ngọc Trúc, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Tôn Ngọc Trúc nhìn về phía Viên Tiêu, hạ giọng nói:
- Đương nhiên là nắm chắc sinh được hài tử, nếu ngươi lập tức sinh được tiểu tử đại mập, trực tiếp chính là phu lang của Chúc Viêm, vậy Chúc gia nhà họ Gia ai còn dám nhắc đến chuyện cưới nữ nhân này?
Viên Tiêu vốn đang rất hăng hái ý chí chiến đấu, sau khi nghe Tôn Ngọc Trúc nói xong, lập tức khô cạn, cả người hắn giống như không có hơi nước trong đất, không hề có sinh khí:
- Còn tiểu tử đại mập, đôi ta vẫn luôn chia nhau ngủ, sao có thể sinh ra hài tử, chẳng lẽ muốn ta một người sinh sao?
- Cái gì? Ngươi nói cái gì? Hai người?
Miệng Tôn Ngọc Trúc mở lớn, đôi mắt tú khí trợn trừng, vẻ mặt không thể tin tưởng nhìn Viên Tiêu, sau khi Viên Tiêu gật đầu đồng tình nhìn Viên Tiêu, sau đó lại nhỏ giọng thúc giục nói:
- Vậy ngươi càng phải nắm chắc.
Viên Tiêu nhìn về phía trước, trong lòng làm đủ loại tính toán, chuyện sinh hài tử này không thể dựa vào chính hắn, hắn không thông suốt Chúc Viêm, vậy mình phải cạy hết Chúc Viêm Khiếu ra, nghĩ như vậy muốn bao nhiêu hài tử còn không phải do mình định đoạt sao? Dù sao thì người Chúc Viêm này là của hắn.
Viên Tiêu đang tính toán, đang chuẩn bị trò chuyện nhiều hơn với Tôn Ngọc Trúc, ở đầu kia đã nghe thấy giọng nói của Chúc Viêm gọi mình, hắn lập tức quay đầu, khuôn mặt vốn lạnh lùng chỉ cười một thoáng vẻ mặt ngây thơ:
- A Viêm, chúng ta về nhà thôi!
Chúc Viêm trong lúc Viên Tiêu và Tôn Ngọc Trúc nói chuyện, lại đi vài vòng trong núi, hái một ít nấm và quả dại, sắc trời cũng không còn sớm nên hắn đã đáp ứng đề nghị của Viên Tiêu là cùng nhau xuống núi đi về hướng nhà.
Lúc này đây, người đi cùng còn có Tôn Ngọc Trúc, tính khí của Tôn Ngọc Trúc chính là một người hoạt bát, hắn thường thường trò chuyện với Viên Tiêu, lại cùng với Chúc Viêm lao lao việc nhà, không khí coi như là rất hợp.
Cho đến khi Tôn Ngọc Trúc nói đến sự kiện Hồ Ly Tinh truyền lưu cách đó không lâu với thôn dân, không khí mới yên tĩnh hơn một chút:
- Mẹ ta nói vạn vật đều có linh khí, quả nhiên là như vậy, hồ ly tinh cũng biết trừng ác dương thiện, cho dù chúng ta gặp cũng sẽ không đi mật báo.
- Hải, hồ ly tinh kia nhiều lắm, thật sự làm người ta sợ, chúng ta vẫn là không cần nhìn thấy tương đối tốt, nếu chẳng may lại... Viên Tiêu nói đến hồ ly tinh, vẻ mặt rất cẩn thận, nói chuyện càng khẩn trương hơn.
Tôn Ngọc Trúc cũng cẩn thận đi theo, đồng thời nhỏ giọng phụ hoạ nói:
- Ngươi nói cũng đúng, dù sao chúng ta cũng là người phàm, không thể làm phiền đại nhân trên hồ ly tinh được.
- Phốc, ha ha ha.
Viên Tiêu đột nhiên ôm bụng lớn tiếng nở nụ cười, nếu không phải phía sau Chúc Viêm liên tiếp nắm tay của mình thì chỉ sợ hắn đã lòi ra rồi.
- Viên Tiêu, ngươi cười cái gì đấy?
Tôn Ngọc Trúc bị mấy tiếng cười của Viên Tiêu làm cho không sờ ra manh mối, nàng dừng bước chân lại, quay đầu nhìn Viên Tiêu lại nhìn Chúc Viêm, trên mặt hiện lên vẻ khó hiểu nói:
- Ngươi đừng cười như vậy, đây là đại bất kính đối với hồ ly tinh đại nhân.
- Ngọc Trúc ca nhi đừng để ý đến Viên Tiêu, tiểu tử này vừa rồi là đang cười ta, ta vừa rồi nghe các ngươi nói chuyện nghe đến nhập thần, một chút không cẩn thận làm cho ngươi suýt nữa ngã xuống, ngươi đi ở phía trước không nhìn thấy đâu, vừa vặn bị Viên Tiêu quay đầu lại nhìn thấy.
Chúc Viêm nói chuyện rất nhiều với Viên Tiêu, còn không quên giận Viên Tiêu:
- Ngươi còn cười, xem ta buổi tối không thu thập ngươi.
Nhân xuống núi đường có chút gập ghềnh, mọi người đều là một trước một sau đi đường, cho nên Tôn Ngọc Trúc xếp hạng đầu cũng không biết phía sau mình đã xảy ra chuyện gì, sau khi Chúc Viêm giải thích thì hắn thoải mái cười một tiếng, vội không ngừng nói chuyện thay Viên Tiêu:
- Ha ha ha, không ngại Chúc Viêm, ngươi đừng huấn hắn, so với huấn hắn thì ngươi chi bằng...
- Ai, Ngọc Trúc ca nhi, ngươi nói xem, đại nhân hồ ly tinh này có thể thu thập lại gia tộc của người khác hay không?
Viên Tiêu lập tức cắt đứt lời nói kế tiếp của Tôn Ngọc Trúc, đồng thời cũng càng thêm hối hận, nói ra chuyện mình vẫn luôn cùng Chúc Viêm phân giường.
Vốn dĩ Tôn Ngọc Trúc rất cảm thấy hứng thú đối với chuyện hồ ly tinh này, hiện giờ câu chuyện lại bị Viên Tiêu nhắc tới, vậy thì càng thêm hứng thú, hắn bỏ qua chuyện muốn nói vừa rồi, lại bắt đầu nói về chuyện hồ ly tinh với Viên Tiêu.
Làm cho Chúc Viêm vẫn luôn theo sát phía sau hồ đồ, đối với câu nói phía sau của Tôn Ngọc Trúc, hắn hoàn toàn không có lĩnh ngộ, hắn ngửa đầu thở dài, mắt nhìn hai người trước người mình vẫn luôn lao đến, không khỏi cười khổ một tiếng.
Viên Tiêu này thật sự là một điều bí ẩn, lúc mới gặp hắn thì cho rằng hắn rất nhỏ yếu, nhưng khi hiểu biết sâu rộng thì hắn phát hiện Viên Tiêu là một người rất kiên cường, hiện giờ lại xem tiểu tử này giống như còn có chút hư nhược, chỉ là chuyện hồ ly tinh này hắn đã lừa người Tôn Ngọc Trúc đến đây, nếu không phải ngày đó bắt được hồ ly tinh Viên Tiêu này thì chỉ sợ Viên Tiêu cũng sẽ lừa mình như vậy.
Chúc Viêm nhìn Viên Tiêu đang đĩnh đạc nói chuyện với Tôn Ngọc Trúc ở phía trước, thầm nói tiểu tử này nói dối tới mức mặt không đỏ không trắng, lại không khéo chạm vào ánh mắt của Viên Tiêu đang quay đầu lại, hắn nhìn khuôn mặt đỏ lên cực nhanh của Viên Tiêu, bỗng nhiên không muốn nói thêm gì nữa.
Tiểu tử này nói dối không đỏ mặt, xem hắn lúc nào thì đỏ mặt, rốt cuộc là chuyện gì vậy chứ.
Tới dưới chân núi, Chúc Viêm và Viên Tiêu nói lời tạm biệt Tôn Ngọc Trúc, hai người cùng nhau đi về nhà, khi về đến nhà trời vừa mới tối, Chúc lão thái thái ở trong phòng bếp nhìn Xuân Nha nấu cơm, nàng nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu nhìn là Chúc Viêm, vốn đang nghiêm túc, lập tức cười nở hoa:
- Tôn Tòng sự, nếu hai ngươi còn không trở về, ta sẽ để đại bá và Thiết Đản của ngươi đi tìm hai người, rừng cây vừa đến đêm đã doạ người rồi!
- Bà nội không cần lo lắng, chúng ta có chừng mực.
Chúc Viêm nói xong liền bắt đầu cùng Viên Tiêu sửa sang lại đồ ăn lần này từ trên núi hái trở về, còn không quên ngẩng đầu nhìn về phía Chúc lão thái thái tới đây xem náo nhiệt nói:
- Bà nội, ta muốn nướng chín mấy quả mộc nhĩ, sau đó cho vào xào, ta cảm thấy hẳn là có thể ăn ngon.
Đối với chuyện Chúc Viêm thêm nguyên liệu nấu ăn vào Tào phớ, ý tưởng của Chúc lão thái thái và Viên Tiêu nhất trí, nàng cong người xuống giúp Chúc Viêm sửa sang lại mộc nhĩ trên mặt đất, tán đồng gật đầu:
- Được rồi, mọi việc quý ở chỗ thử nghiệm, không thử thì sao biết không được, ngươi muốn làm sao thì làm đi, không thể ăn thì ta lại tới.
- Ai!
Được Chúc lão thái thái duy trì, Chúc Viêm khởi sự càng có tinh thần, trước khi hắn và Viên Tiêu ăn cơm đã dọn mộc nhĩ xong, đặt ở trong một góc hong khô, chuẩn bị ngày mai phơi khô, mộc nhĩ là cần phải phơi khô mới có thể dùng, cho nên một phần cần thiết phải làm tốt.
Ngày hôm sau, Chúc Viêm ma đậu hủ ngon, đã bắt đầu cùng Viên Tiêu phơi nắng mộc nhĩ ở trong sân, Chúc lão thái thái đau lòng tôn tử, lập tức sai người nhà nhàn rỗi trong nhà cùng nhau giúp Chúc Viêm nghịch mộc nhĩ.
Đối với việc gà ăn ngon có được thêm vào mộc nhĩ hay không thì mọi người đều không biết, nhưng bọn hắn chỉ biết duy nhất là chuyện mà Chúc lão thái thái làm, vậy thì nhất định phải làm, nếu không kết cục sẽ rất thảm.
Có người trong nhà hỗ trợ, Chúc Viêm rất nhanh đã làm xong việc, lúc sau liền mang theo Viên Tiêu và Chúc lão thái thái đi lên trấn trên, đưa đậu hủ xong, tiếp tục bán tào phơ.
Chúc Viêm Nhân trải qua lần trước, chuẩn bị rất nhiều đồ ngốc, đồng thời đặt vị trí ở phía trước địa điểm bày hàng, chủ yếu chính là vì có một vị trí cố định để mời chào thực khách trước kia.
Mọi việc trước lạ sau quen, Chúc Viêm dọn dẹp xong quán bắt đầu gào thét, dẫn tới không ít khách tới ăn đồ ăn dở người, trong đó có không ít đều là khách ăn đã ăn đồ ăn dở ngày hôm qua.
Càng có một ít thực khách bưng bát cơm nhà mình tới, nói muốn mang về nhà cho người trong nhà ăn thử, Chúc Viêm rất vui lòng bọn họ làm như vậy, rốt cuộc làm như vậy, Viên Tiêu và Chúc lão thái thái sẽ không cần ở phía sau uống rượu nữa.
Viên Tiêu bắt đầu tiến lên cùng Chúc Viêm cùng nhau thét to, mùa hè tương đối nóng, đặc biệt là thái dương vừa lên tới, tới buổi trưa muốn không ra mồ hôi cũng khó, Chúc Viêm phát hiện vẻ mặt Viên Tiêu kia đầy mồ hôi, liền không cho Viên Tiêu thét to, để hắn hỗ trợ thu thập sữa đậu nành và tào phớ dư lại, lại bán một lát rồi chuẩn bị về nhà.
Dù sao thì trời đang là mùa hè, không có bất kỳ thủ đoạn ướp lạnh nào, đậu chế đồ ăn qua buổi trưa tốt nhất cũng đừng bán, người ăn hư bụng sẽ không tốt.
- A Viêm N đâu, ngươi hô to như vậy mà cả ngày cũng không thấy ngươi uống nước, chúng ta đi quán trà giải khát rồi trở về nhà đi!
Đổi là người khác, Chúc lão phu nhân chắc chắn sẽ không nói như vậy, nhưng hiện tại người nóng đến không ra gì là cháu trai bảo bối của nàng, nàng không thể vắt chày ra nước làm hài tử bị tội.
Chúc Viêm thấy Viên Tiêu cũng nóng đến đỏ bừng mặt, đơn giản liền đáp ứng Chúc lão thái thái, ba người cùng nhau vào quán trà, gọi một bình trà lạnh, ngồi ở bên trong nghỉ chân.
Nghỉ chân không bao lâu, Chúc lão thái thái cầm chén trà trong tay ném lên trên bàn thầm mắng một câu:
- Tiểu tiện nhân này lại tới trấn trên làm gì?
Chúc Viêm theo tầm mắt của Chúc lão thái thái nhìn qua, vừa vặn nhìn thấy một thiếu niên khoảng 40 tuổi lại mặc hoa y, dẫn đầu một đám thiếu niên đầu hơi thấp đang đi trên phố.
Chúc Viêm thông qua đủ loại biểu hiện của Chúc lão thái thái, đã có suy đoán đại khái đối với nữ nhân váy hoa đi đường cách đó không xa, nữ nhân kia hẳn là quả phụ Lý Lan Hoa lúc trước thông đồng với Chúc lão.
Thiếu niên đi theo phía sau Lý Lan Hoa không ngừng nhét đậu vào trong miệng, hẳn là đại nhi tử của Chúc lão nhị Chúc Hữu Tài mà hắn lấy làm tự hào, hai người này vì sao lại xuất hiện ở trên trấn?
So với nghi hoặc của Chúc Viêm, Chúc lão thái thái càng có rất nhiều phẫn nộ, nàng đứng dậy đi về phía hai người kia, lại nào biết còn chưa đi qua đường phố, đầu Lý Lan Hoa kia nhận thấy được bóng dáng của Chúc lão thái thái, lập tức mang theo Chúc Hữu Tài đang ăn hoảng loạn rời đi.
Chúc lão thái thái nhân thời tiết quá nóng, cũng lười đuổi theo, một lần nữa ngồi trở lại trên ghế, buồn bực nói:
- Thấy ta còn biết chạy, sợ hãi ta như vậy, ngươi đừng làm chuyện heo chó không bằng chuyện này đi, thật là lần sau lại để ta bắt được nàng, ta không rút được nàng đâu!
Chúc Viêm nâng chén trà lên nhìn về phía Viên Tiêu đang cười trộm lúc này, hắn thấy Viên Tiêu nghẹn cười, mình cũng cố nén cười tiến lên an ủi Chúc lão thái thái nói:
- Bà nội, đừng tức giận với bọn họ, người mùa hè này luôn tâm phù khí táo, nếu ngươi tức điên lên thì mất nhiều hơn được.
Thân là Địa Đạo tôn khống, Chúc lão thái thái cảm thấy cháu trai nhà mình nói gì cũng đúng, nàng ở bên cạnh gật đầu một cái, đang muốn nói chuyện thì thấy mấy nam nhân thành niên từ bên ngoài quán trà tiến vào, giống như là muốn tìm Chúc Viêm.
Danh sách chương