Phàm Nhất Hàng mặt không biểu cảm từ trên ghế đứng dậy, lạnh nhạt lên tiếng: "La Vy Vy, đổi chỗ với tôi. "

La Vy Vy không biết vì sao Phàm Nhất Hàng đột nhiên trở mặt rồi. Cô cứ nghĩ vì phải đọc nghe viết cho Tần Thiên Thiên nên cậu ta mới khó chịu như vậy, chỉ sợ bản thân bị cơn thịnh nộ ảnh hưởng đến. Vậy nên cô nhanh chóng đổi chỗ với Phàm Nhất Hàng.

Thấy dáng vẻ nhanh nhẹn của La Vy Vy, Phàm Nhất Hàng cảm thấy trong cổ họng của mình như đang mắc kẹt một luồng khí, lên không được mà xuống cũng không xong.

Cậu cũng không nghĩ sâu hơn là tại sao mình lại khó chịu như vậy. Cậu xụ mặt, lật sách tiếng Anh của La Vy Vy, đọc ra một cụm từ: "Calm don (lạnh nhạt). "

Phàm Nhất Hàng đọc tiếng Anh rất hay, đúng chuẩn giọng Anh, lại cộng thêm giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt, hiện rõ ý vị không gì sánh được, cậu lại còn nghiêm túc coi chừng La Vy Vy đang đọc sách toán nữa. 

Phàm Nhất Hàng hoàn toàn không phát hiện ra rằng, tiếp tục máy móc đọc nghe viết cho Tần Thiên Thiên. Cậu không hề để ý thấy Tần Thiên Thiên đã nghe đến nỗi hai tai đều đỏ rực lên cả rồi. 

Ba người cứ thế ngồi thẳng cho đến giờ cơm tối. Khi ông nội Phàm lên tầng gọi bọn họ ăn cơm đã gần bảy giờ rồi. 

La Vy Vy xoa cánh tay đã mỏi nhừ. Cô phát hiện ra mình thế mà lại có thể dựa vào chính sức lực của bản thân để làm gần xong bài tập rồi. 

Lần trước xảy việc như thế này đã là khi cô còn ở nhà trẻ rồi, lúc đó bài tập của cô là: chép lại một mặt số Ả  Rập từ 1 đến 9.

La Vy Vy, mày giỏi quá mà! 

La Vy Vy vỗ vỗ tay, rất tự hào mà đứng dậy. 

"Đi thôi! Đi ăn thôi! "

Không biết La Vy Vy hưng phấn ở chỗ nào nữa.

Phàm Nhất Hàng và Tần Thiên Thiên:...

Ăn cơm tối được một nửa, Tần Lạc Viễn gọi điện thoại tới, giọng điệu không tốt đẹp gì: "Con với Thiên Thiên ở đâu hả? Sau đến tận bây giờ hai đứa vẫn không có một đứa nào ở nhà? "

Khi Tần Lạc Viễn gọi những lời này, đầu lưỡi có chút loạn xạ, La Vy Vy nghe một cái liền đoán ra Tần Lạc Viễn rất có thể là uống nhiều rồi. 

Cô nhìn qua người nhà họ Phàm và Tần Thiên Thiên, ngữ khí bình thản đáp lại: "Cháu đang ở nhà Phàm Nhất Hàng ăn cơm, chúng cháu ăn xong thì sẽ về ngay. "

Đầu bên kia yên tĩnh hai giây, nhưng ngữ khí khi Tần Lạc Viễn nói lại nhẹ nhàng hơn nhiều.

"Hả, ở nhà họ Phàm à. Vậy các con cứ từ từ mà ăn, các con không có chuyện gì thì chú yên tâm rồi, cứ như vậy đã nhé. " Tần Lạc Viễn rất nhanh đã cúp điện thoại, còn dặn bọn cô không cần vội vàng quay về làm gì, dù sao thì hai nhà cũng gần nhau.

La Vy Vy thầm khinh bỉ ở trong lòng. Không phải hai nhà ở gần nhau mà là da mặt của hai nhà chênh lệch quá lớn! 

Cô đặt điện thoại xuống, đón lấy ánh mắt của Tần Thiên Thiên.

"Chú Tần gọi tới, nói chúng ta ăn xong sớm một chút còn về sớm. "

"Biết rồi. " Tần Thiên Thiên gật đầu. Cô ta lại cúi đầu yên tĩnh, nho nhã ăn cơm, so với dáng vẻ ăn như quỷ chết đói của La Vy Vy thì hoàn toàn tương phản. 

Chính vì như vậy nên khi La Vy Vy ăn xong, đi lên tầng thu dọn cặp sách thì Tần Thiên Thiên mới ăn xong một nửa bát cơm. 

Cô đem quyển vở cuối cùng nhét vào trong cặp, cô do dự có cần thuận tiện mang theo cặp sách của Tần Thiên Thiên xuống hay không. Trước hôm nay, khẳng định cô sẽ lười quản đến chuyện của Tần Thiên Thiên, nói không chừng bản thân giúp cô ta cầm xuống còn bị táp ngược lại ấy chứ. Nhưng hôm nay, quan hệ của hai người bọn cô có chút ôn hòa hơn rồi....ngoại trừ nụ cười lúc chiều đó của Tần Thiên Thiên khiến cô nổi cả da gà.

Cô nghĩ một lúc, vẫn là đem đồ của Tần Thiên Thiên thu dọn lại chút, tiện thể đeo lên trên vai mình, mỗi bên một cái cặp. 

Khi cô quay người một cái, vừa đúng lúc Phàm Nhất Hàng đi đến cửa phòng, ánh mắt hai người đối diện nhau.

"Ăn xong rồi? "

La Vy Vy đi ra ngoài, khi đi đến bên cạnh Phàm Nhất Hàng, cặp sách trên vai cô liền bị đôi tay dài của Phàm Nhất Hàng kéo lấy, đeo lên trên vai cậu. 

Đây là có chút phong thái của một thân sĩ nha. Có những lúc Phàm Nhất Hàng cực kỳ tốt bụng, nhưng lại có đôi khi...so với tra nam thì vẫn là tra nam. 

La Vy Vy ngầm đồng ý với việc Phàm Nhất Hàng chủ động "làm việc của một thân sĩ", bởi vì cặp sách của Tần Thiên Thiên rất nặng, cô đeo hai cái có chút không nổi. 

Rất nhanh đã đến chỗ cầu thang, Phàm Nhất Hàng đột nhiên dừng chân. Cậu xoay người lại, chắn ở trước mặt cô.

"Sao vậy? " Phản ứng đầu tiên của La Vy Vy là mình lại quên cầm theo cái gì rồi. 

Phàm Nhất Hàng cao hơn cô một cái đầu, rủ mắt nhìn cô, nhắc nhở: "Buổi tối ở sân tập Tiểu Khu, đừng quên đấy. "

La Vy Vy trợn trừng mắt, trong mắt viết đầy mấy chữ không dám tin.

"Không phải chứng ta đã giải thích rõ ràng rồi hay sao? " Cô cảnh giác lùi về sau hai bước, tức giận nói: "Chuyện bức ảnh cậu đã xin lỗi tôi rồi, chuyện thư khiêu chiến tôi cũng xin lỗi cậu rồi, sao câu vẫn còn muốn đánh nhau với tôi hả? "

Phàm Nhất Hàng: "...."

Mấy giây sau vẫn là: "..."

Hiện tại tâm tình Phàm Nhất Hàng gần như có thể dùng hai từ* "đồ gây rối" để hình dung. Nhưng hai từ này dùng để hình dung La Vy Vy với con lợn ngốc thì hình như lại càng chuẩn xác hơn.

*Tiếng Trung là hai từ: "操蛋".

Lúc sinh thời mà cậu có thể gặp được kiểu người vừa giống thương nhân lại vừa nhỏ mọn như La Vy Vy cũng thật sự không dễ dàng gì rồi. 

Đánh nhau? Ai muốn đánh nhau với cô ấy chứ? Ở trong lòng cô ấy, cậu chính là một người thích đánh nhau với con gái hay sao? Gân xanh trên trán Phàm Nhất Hàng giật mạnh hai cái, sau đó cậu trầm mặc đi xuống tầng. 

La Vy Vy ngẩn người đứng tại chỗ, mơ mơ màng màng gãi đầu.

Là cô hiểu sai ý rồi sao? Nhưng lời của cậu ấy không phải là có ý muốn hẹn cô đánh nhau ư? Tên Phàm Nhất Hàng này đang bắt nạt người nhỏ yếu mà, thứ khốn nạn!! 

La Vy Vy nghĩ đến đây, cô lại rủ đầu, ỉu xìu. 

Thư khiếu chiến là cô tự mình đưa đến, bây giờ hành động của Phàm Nhất Hàng cũng chỉ là "ứng chiến" mà thôi, tất cả đều do cô tự mình chuốc khổ. 

La Vy Vy, mày thật sự là một tên đáng đánh mà! 

La Vy Vy gõ lên đầu mình một cái, một mặt than khóc thảm thiết đi xuống tầng. 

Dưới tầng, Tần Thiên Thiên thụ sủng nhược kinh đón lấy cặp sách Phàm Nhất Hàng đưa tới, hai má đỏ rực nói một tiếng cảm ơn. Cô ta không nghĩ tới Phàm Nhất Hàng sẽ chủ động giúp cô ta thu dọn cặp sách. 

Phàm Nhất Hàng nghĩ điều cô ta cảm ơn là cậu đã mang cặp sách theo xuống dưới tầng, nên thuận miệng đáp một câu "không cần", sau đó quay người đi lên tầng. Đúng lúc đó lại đối mặt với La Vy Vy đang đi xuống dưới tầng.

La Vy Vy miệng chửi rủa, mắt nhìn chằm chằm Phàm Nhất Hàng đi qua chỗ mình, trong lòng có một vạn câu con mẹ nó muốn nói với cậu ấy.

Cô không quan tâm? Coi như là cô gửi thư khiêu chiến, Phàm Nhất Hàng cũng là tên đại khốn khiếp bắt nạt con gái!

Trong lòng La Vy Vy già mồm át lẽ phải với bản thân mình một hồi, đem tất cả uất ức đẩy đến phía sau tên Phàm Nhất Hàng "không phải đàn ông" kia, vui sướng như chim sẻ đi xuống.

Cô có ngu mới đi chịu đánh! Cô lại không phải là tên ngốc! Biết đánh không lại còn đi làm gì? Thèm ăn đấm à? 

Sau khi tự thuyết phục mình như vậy, La Vy Vy vui vẻ tạm biệt với Phàm Tằng Minh: "Ông nội Phàm, tạm biệt! Chúng con đi đây! "

"Được, các con đi đường cẩn thận, chủ ý an toàn, sau khi về đến nhà thì gọi điện cho ông. " Phàm Tằng Minh cười híp mắt. Từ khi trong nhà có sự xuất hiện của La Vy Vy, ngôi nhà lạnh lẽo này của ông coi như là có chút vị người rồi. 

"Ông nội Phàm, tạm biệt. " Tần Thiên Thiên cũng vẫy tay tạm biệt, nhưng ánh mắt lại không khỏi liếc lên tầng hai.

Phàm Tằng Mình nghĩ tới cái gì đó, ông vỗ tay: "Đúng rồi, các con đợi đã, ông gọi Hàng Hàng xuống tiễn các con. "

"Không cần đâu ạ!! " La Vg Vy vội vàng nói.

"Cần chứ cần chứ, hai cô gái các con ông vẫn không yên tâm lắm. " Phàm Tằng Minh nói, ngẩng đầu về phía cầu thang gọi: "Hàng Hàng! Con xuống tiễn hai đứa về đi! "

Phàm Nhất Hàng trầm mặc từ tầng hai đi xuống, rất không hài lòng đối với hai chữ "Hàng Hàng" mà ông nội Phàm gọi.

La Vy Vy nhìn sắc mặt khó coi của Phàm Nhất Hàng, lo lắng cậu ta đến nửa đường sẽ đánh cô mất. Cô vội vàng từ chối, nhưng Tần Thiên Thiên ở bên cạnh đã mở miệng trước: "Vậy làm phiện cậu rồi, Nhất Hàng."

Hết chương 76
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện