Xung quanh trở nên yên tĩnh, những cũng có khả năng chỉ là ảo giác.

Khi con người tự rơi vào bầu không khí lúng túng, thính giác sẽ bị đại não của mình làm cho kém đi.

Đồng đội xạ thủ mím môi, vừa định thanh minh cho chính mình thì La Vy Vy đã rất không cho anh ta thể diện, cô tiếp tục nói: "Lần đầu tiên, tôi không biết tại sao anh lại chết, nhưng cậu ấy! "

La Vy Vy chỉ vào Phàm Nhất Hàng ở bên cạnh: "Là cậu ấy đã giết hai mạng của đối phương. Anh có thấy rằng là cậu ấy đã nhặt cái mạng của anh về hay không?! "

"Lần thứ hai, anh tự mình đứng giữa đường lớn quay về thành, kết quả bị 

Dã Chiến của đối phương bắt rồi giết chết. Anh nói xem, anh chậm chạp như vậy, không phải con mẹ anh chết thì ai chết hả? "

Xung quanh cũng yên tĩnh hơn, thậm chí có người còn phát ra tiếng "hơ", rất chi là khinh thường.

La Vy Vy nhìn chằm chằm sắc mặt như gan heo của đồng đội xạ thủ, tiếp tục nói: "Lần thứ ba lại càng không phải nói. Anh rõ ràng biết tốc độ đi đường của phụ trợ rất chậm, lại tự mình không chú ý đến bản đồ, tự ý xông vào giữa đường của tôi, anh nói xem, không phải anh chết thì ai chết? Thật sự là chịu không nổi tên ngốc như anh mà! Phàm Nhất Hàng, đồ của cậu đã tải xuống xong chưa? "

Đột nhiên bị điểm danh, Phàm Nhất Hàng sững sờ một chút, rất nhanh sau đó liền gật đầu: "Xong rồi. "

"Được, vậy chúng ta đi! Để tên ngu đần này tự mình chơi đi! " Cô nói, khom lưng giúp Phàm Nhất Hàng  rút đĩa U ra, rồi kéo tay áo cậu đi ra cửa quán net. 

- ---

Cả đoạn đường Phàm Nhất Hàng bị La Vy Vy dắt đi, cách xa mùi khói thuốc nồng nặc và mùi hôi của quán net Green Gull kia. 

Cậu nhìn La Vy Vy còn thấp hơn mình một cái đầu, ở trước mặt kia, không nhịn được cười một tiếng. 

Tiếng cười rất khẽ, gần như là không phát ra tiếng, nhưng La Vy Vy vẫn nghe thấy được. Cô dừng bước chân lại, quay đầu nhìn cậu: "Cậu cười cái gì? "

Phàm Nhất Hàng đã thu lại ý cười, khôi phục lại biểu cảm lạnh nhạt như cũ. 

"Không có. " Cậu rút ống tay đang bị La Vy Vy nắm lại, chỉnh đốn lại trang phục: "Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà. "

La Vy Vy bĩu môi, đi nhanh về phía trước.

Phàm Nhất Hàng có một đôi chân dài khiến người khác phải đố kỵ, La Vy Vy không thể không đi nhanh hơn mới có thể miễn cưỡng theo kịp. Sau khi đi được một đoạn đường, cô liền không ngừng thở dốc: "Cậu đi chậm một chút có được không hả? "

Cô quả thật là...đuổi theo mệt đến chết rồi! Một tay Phàm Nhất Hàng đút túi áo, đứng ở một chỗ đợi cô. Đến khi La Vy Vy đi tới, cậu hỏi: "La Vy Vy, một người con gái như cậu nửa đêm khuya khoắt không ở nhà ngủ, mà lại chạy đến quán net làm gì? "

La Vy Vy hắng giọng, rất tự hào mà nói một câu: "Vì đạo lý trần gian! "

Lời vừa nói xong, cô liền thành công thu được ánh mắt ngây ngốc của Phàm Nhất Hàng.

Được rồi, tên mọt sách Phàm Nhất Hàng là không có khả năng lĩnh hội tôn chỉ của thế giới này. La Vy Vy chỉ có thể nói ngôn ngữ loài người: "Bởi vì cái tên Tống Ninh Viễn kia gọi điện cho tôi, nói cậu ta bị người khác ức hiếp rồi, vậy nên tôi liền chạy đến đây thôi. "

Phàm Nhất Hàng: "...."

Phàm Nhất Hàng nhìn khuôn mặt trầm mặc của Phàm Nhất Hàng đang nhìn mình, cũng không định nói nhiều với cậu ta về tình cảm huynh đệ giữa cô với đám người Tống Ninh Viễn, nên liền trực tiếp đi thẳng về phía trước. 

"La Vy Vy! " Phàm Nhất Hàng đột nhiên gọi cô.

La Vy Vy nghe thấy âm thanh, cô quay đầu lại hỏi: "Cái gì? "

Phàm Nhất Hàng rút tay ở trong túi áo ra, buông thõng xuống bên mép quần, lòng bàn tay cậu nắm chặt lại, lạnh giọng nói: "Sau này đừng để bản thân lại đến những nới nguy hiểm như này nữa. Nếu có nguy hiểm, ai cũng không giúp được cậu đâu. "

La Vy Vy hỏi ngược lại: "Không phải cậu đã giúp tôi rồi hay sao? "

Nếu không phải có Phàm Nhất Hàng, thì hôm nay cô ta đám người Tống Ninh Viễn rất có khả năng đã vết thương chồng chất mà về nhà rồi.

Bị thương có chút ít thì cũng không sao, da cô dày sẵn rồi, bị ngã hay bị thương không là gì cả. Nhưng ngày thứ hai bị nữ sinh "lảm nhảm", Nguyễn Ngọc Quyên tấn công, thì cô thật sự là chịu không nổi. 

Nói tóm lại là, bây giờ Phàm Nhất Hàng là ân nhân của cô rồi. 

La Vy Vy cười hi hi nhìn ân nhân Phàm Nhất Hàng của mình. Bây giờ đèn đường đã được bật lên, cô không phát hiện ra rằng, tai của người thiếu niên đã đỏ hết lên, xuyên qua ánh sáng có thể nhìn thấy những tơ máu nhỏ. 

Phàm Nhất Hàng quay đầu sang một bên, không nhìn vào ánh mắt đang có vài phần sáng lấp lánh của La Vy Vy. Cậu nghiêm túc nói: "Tôi chắc chắn không thể lần nào cũng có mặt đúng lúc được. "

"Không sao đâu mà. " La Vy Vy khua khua nắm tay nhỏ của mình: "Phàm Nhất Hàng, thật ra tôi đã nhau rất lợi hại đấy. Mặc dù tôi không có thực hành qua...nhưng cậu phải tin tưởng La đại ca chứ. La đại ca là một đại ca luôn hướng đạo lí nha! "

Phàm Nhất Hàng ngước mắt nhìn cô: "Cậu còn tin tưởng cái gì nữa? "

La Vy Vy: "Tôi vẫn tin sự tồn tại của mọi vật trên thế gian này đều có đạo lí của nó. Cậu trở thành bạn cùng bàn của tôi cũng có đạo lí cả! Vậy nên! Phàm Nhất Hàng, tôi cảm thấy hai người chúng ta có thể kết thành liên minh. Cậu không biết thôi, những người đó ở cao trung có  cực kỳ hung hăng, cậu có thể cùng tôi... "

"Đi thôi. "

Phàm Nhất Hàng mất đi hứng thú để nghe. Cậu từ bên cạnh người cô đi lên phía trước, ống tay áo vô tình lướt qua mặt cô, có mùi xà phòng sạch sẽ lưu lại nơi đầu mũi của La Vy Vy.

Cùng Phàm Nhất Hàng kết thành liên minh, suy nghĩ này cứ đâm chồi mọc rễ trong lòng La Vy Vy, nhưng cô biết loại chuyện này không gấp gáp được, vậy nên cô liền không nhắc lại nữa. 

Cô bước nhanh hơn, đuổi kịp Phàm Nhất Hàng, cười hi hi nịnh nọt: "Phàm Nhất Hàng, tôi có từng nói với cậu, là trên người cậu rất thơm chưa? So với còn gái cậu còn thơm hơn đấy! "

Phàm Nhất Hàng lạnh lùng, liếc mắt nhìn cô: "Tôi đã từng nói qua, răbgf cậu không nói không ai bảo cậu câm chưa? "

La Vy Vy bĩu môi, "xí" một tiếng.

Khen ngợi Phàm Nhất Hàng thật sự rất khó nha! Mỗi một câu khuếch đại lên, cô liền muốn chửi một câu MNP* ở trong lòng mà.

*MNP: một câu chửi thề trong tiếng Trung, nghĩa cụ thể mình chịu, bạn nào biết thì bảo mình nhé!

Có điều trên người Phàm Nhất Hàng thật sự là rất thơm, thế nhưng lại không phải mùi hương nồng như trên người con gái, mùi thơm trên người cậu rất sạch sẽ. Khi ngửi thấy, La Vy Vy liền nghĩ tới những hạt nắng trong suốt bay theo mặt trời, sau đó từng hạt, từng hạt nổ tung ra, phát ra âm thanh lanh lảnh, mở ra cảnh vật rộng lớn. 

Mà đó lại là phong cảnh La Vy Vy thích ngắm nhìn nhất. 

Gree Gull cách nhà La Vy Vy không xa lắm, chớp mắt liền tới cửa nhà rồi. La Vy Vy dừng bước chân lại: "Vậy ngày mai gặp nhé! "

Phàm Nhất Hàng hình như quên mất, ngạc nhiên hỏi: "Ngày mai? "

"Đúng vậy. " La Vy Vy nhíu mày: "Đừng nói là cậu quên mất là cậu đã đồng ý ngày mai sẽ đưa thư tình cho tôi rồi đấy nhé? Còn nữa, đừng nói là cậu không biết....ngày mai tôi sẽ đến nhà cậu làm bài tập đấy? "

Phàm Nhất Hàng rơi vào trầm mặc, vẻ mặt không biết đổi gì, nhưng La Vy Vy có thể cảm nhận được hơi thở toàn thân cậu hình như đã trở nên lạnh hơn.

Cậu...giống như khi nhắc đến thư tình, sắc mặt liền biến thành không vừa ý rồi. Có chuyện gì sao? 

Sau mấy giây trầm mặc, Phàm Nhất Hàng lạnh giọng mở miệng: "Vậy bức thư tôi vẫn sẽ đưa cho cậu, còn chuyện làm bài tập là sao? "

La Vy Vy chớp mắt, xác nhận Phàm Nhất Hàng quả thật là không phải là giả vờ không biết, cô nghiêm túc giải thích: "Là ông nội cậu bảo tôi và Tần Thiên Thiên thứ sáu đến nhà cậu làm bài tập đấy. Chẳng lẽ là ông ấy vẫn chưa nói với cậu sao? "

Phàm Nhất Hàng không nói gì, cậu di chuyển tầm mắt, nhìn về phía chỗ trống trước mặt, dường như có chút khó nói.

La Vy Vy nhìn urgo mình dán giúp trên thái dương Phàm Nhất Hàng, mạnh dạn suy đoán: "Phàm Nhất Hàng, cậu không phải là...cậu đến Green Gull là bởi vì cậu cãi nhau với ông nội cậu sao? "

"Không phải chuyện của cậu, cậu quay về đi. " Cậu ngừng lại một chút, rồi nói: "Ngày mai cũng không cần tới làm bài tập nữa, tôi sẽ nói rõ với ông ấy. "

Nói xong, Phàm Nhất Hàng quay người rời đi, để lại cho cô bóng lưng có phần hiu quạnh.

Vóc dáng cậu rất cao lớn, đèn đường tỏa ra, kéo bóng người cậu ra dài mãi, bên đường phát ra tiếng kêu của loài sâu bọ khoảng biết tên.

Một khắc đó, La Vy Vy chợt...có một loại ý muốn, muốn chạy đến cho cậu một cái ôm thật chặt. 

Mà La đại ca lại là người nghĩ được làm được. 

Hết chương 52
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện