Thật khát...

Miệng quá khô, La Giản cảm thấy mình sắp chết khát, cậu nghĩ cậu cần uống chút nước, cần chất lỏng làm dịu cổ họng, dừng lại sự đau đớn bỏng rát trong cổ họng đang tra tấn thần kinh mình, nhưng việc đầu tiên La Giản cần làm là mở to mắt, tỉnh lại, sau đó mới có thể uống nước.

Nhưng La Giản phát hiện mình không mở mắt nổi.

Cậu cảm thấy sức lực toàn thân bị thứ quỷ quái gì đó rút mất, một chút cũng không lưu lại, ngay cả sức lực nâng mí mắt lên cũng không có, nhưng quỷ dị chính là, giờ phút này ngoại trừ thị giác thì các giác quan khác của La Giản đều nhạy bén dị thường, những âm thanh hoặc động tĩnh rất nhỏ xung quanh cũng khiến cậu chú ý.

Cậu cảm thấy dường như mình đang được người cõng trên lưng, bởi vì thân thể cậu theo bước chân của người này mà thoáng lay động, cậu nghe thấy mấy tiếng bước chân, những âm thanh kia dẫn tới tiếng vang vọng rất lớn, bọn họ có thể đang bước đi trong một hành lang thật dài, nhưng điểm cuối không biết sẽ ra sao.

Không có ai nói một lời, chỉ có tiếng bước chân vang vọng bên tai La Giản.

La Giản cảm thấy cơn khát của cậu tăng lên vài lần, ý thức của cậu có chút hỗn loạn, trên thực tế cậu không nhớ nổi sự việc trước khi mình hôn mê, cũng không nhớ nổi mình đang ở đâu, với ai? Cậu thậm chí trong nháy mắt còn không nhớ nổi bản thân mình là ai. Nhưng La Giản không muốn suy nghĩ những chuyện đó, cậu chỉ muốn uống nước, bức thiết, gấp không chờ nổi, thậm chí có chút điên cuồng.

Nước...

Nước...

Nước...!

La Giản dùng hết sức lực toàn thân bắt mình mở mắt ra, nhưng mở to mắt cũng không giúp khốn cảnh của cậu tốt hơn bao nhiêu, cậu cảm giác tầm nhìn của mình trở nên kì quái, giống như mọi vật đều bị phủ lêm một màu đỏ nhàn nhạt, nhưng nhìn kỹ, màu đỏ kia lại phảng phất như ảo giác của cậu.

Thân thể La Giản vẫn quỷ dị không có chút sức lực nào như trước, khi cậu miễn cưỡng mở to mắt, La Giản cảm thấy mình đã sử dụng hết sức lực toàn thân, thân thể phảng phất như chết lặng, cứng đờ không tri giác, có lẽ nhúc nhích đầu ngón tay cũng không thể.

Người cõng La Giản hoàn toàn không nhận ra dị trạng của cậu, thậm chí cũng không phát hiện được là cậu đã tỉnh, La Giản ghé vào trên lưng người này, theo bước đi của hắn mà lắc đi, cảm quan của cậu nhạy bén như vậy, âm thanh xung quanh có thể nghe rõ ràng, tiếng bước chân, tiếng hít thở, tiếng tim đập...

Mọi âm thanh đều phảng phất như hội tụ thành một, như bị một cái loa phóng đại vô số lần, hơn nữa đơn khúc này không ngừng tuần hoàn bên tai La Giản, khiến cậu đột nhiên trở nên táo bạo, cậu cảm thấy mười phần thống khổ, có thứ gì đó đáng sợ không ngừng tra tấn cậu, mà thậm chí cậu cũng không biết thứ gì đang tra tấn mình.

Thật khát, cũng rất thống khổ.

Cậu cần một thứ gì đó để phát tiết, phát tiết mọi sự tiêu cực, bất thiện ra ngoài, vứt bỏ mọi thứ dư thừa, chỉ có như vậy La Giản mới có thể cảm thấy thoải mái một chút, bởi vì cậu sắp không thể chịu đựng nổi.

Khi thân thể cậu đạt tới giới hạn của sự chịu đựng, La Giản đột nhiên phát hiện thân thể mình nhận được sức mạnh, cậu không còn không thể nhúc nhích, cậu thậm chí có thể chuyển động cổ mình, nâng tay mình lên, ánh mắt cậu đặt lên người đang cõng mình đi đường.

Đây là một người đàn ông tóc đen, cao lớn, cường tráng. (sinh vật này gọi là công, chỉ là không phải công của iem A Giản)

Thời điểm người đàn ông này cõng La Giản, hắn thoáng cúi đầu, lộ ra cái cổ không hề phòng bị, mạch máu nổi lên dưới làn da mềm mại, ánh mắt La Giản không biết từ khi nào lại nhiễm thêm một tầng đỏ tươi, sự cơ khát kêu gào trong họng cậu, mọi lý trí đều bị vứt bỏ, trong đầu chỉ tràn ngập một âm thanh –

Cắn xuống!

Chỉ có máu tươi mới có thể làm dịu cơn khát của mày!

Cắn xuống!

Mày hoàn toàn không cần lý trí!

Cắn xuống!

Mày không còn là mày nữa!

La Giản lộ ra hàm răng trắng bóng, một bàn tay đặt lên vai người đàn ông, người đàn ông dường như phát hiện, cũng không quay đầu lại, nói: "A Giản? Em tỉnh?"

Chỉ một câu đơn giản, trong khoảnh khắc đã kéo lý trí La Giản quay về, trong nháy mắt La Giản ngơ ngác, chần chờ thật lâu, dường như đang suy nghĩ, nhưng cậu không trả lời, cậu không thể phát ra dù chỉ một chữ.

"A Giản tỉnh sao?" Đi phía trước U linh, A Lam bị Đoạn Ly nắm tay nghe thấy U linh lên tiếng, quay đầu lại, nhìn La Giản trên lưng U linh, liếc mắt một cái liền thấy rõ khuôn mặt La Giản, nhưng không khỏi nhíu mày: "A Giản... Đôi mắt của cậu?"

U linh vừa nghe thấy liền sửng sốt, lập tức ngồi xổm thả La Giản xuống, toàn thân La Giản vô lực, bị buông xuống liền đặt mông ngồi trên đất, cậu lắc lắc đầu, nâng mắt nhìn mọi người xung quanh.

Mọi người thấy đôi mắt La Giản đều không nhịn được mà kinh ngạc một chút, U linh lập tức nhíu mày gắt gao, thở dài một hơi, nói với La Giản: "Tình huống này của em kéo dài bao lâu rồi? Vừa rồi tỉnh lại đã bắt đầu sao?"

La Giản hoảng hốt gật đầu, đôi mắt cậu đã hoàn toàn biến thành màu đỏ, như nhóm kẻ truy sát, mà giờ phút này, La Giản cũng tận mắt thấy thế giới trong mắt kẻ truy sát, mọi vật đều được bịt kín một tầng màu đỏ nhàn nhạt, hơn nữa màu đỏ trên người người chơi càng thêm rõ ràng, màu sắc diễm lệ đó dường như đang dụ dỗ La Giản làm gì đó, điều này khiến cậu cảm thấy thập phần nôn nóng bất an.

"Em trai, xem ra anh không thể không bỏ em lại." U linh nhìn La Giản thật lâu, đột nhiên nói một câu như vậy.

"Có ý gì?" A Lam là người đầu tiên tỏ vẻ bất mãn: "Lời này của anh là có ý gì?"

U linh không quay đầu lại, không chớp mắt nhìn chằm chằm La Giản, nói: "Từ giờ trở đi, đây là cuộc săn đuổi của riêng La Giản cũng kẻ truy sát kia, chúng ta không thể nhúng tay! La Giản, theo lời anh nói mà làm, em cần bảo trì lý trí của mình, dùng toàn lực cảm ứng vị trí của kẻ truy sát kia, tìm hắn, giết hắn!"

La Giản không thể nói chuyện, chỉ có thể run rẩy nhìn U linh, nửa ngày, gật gật đầu.

"Được rồi, theo lời anh mà làm!" U linh tựa hồ có chút khẩn trương, thậm chí là gấp gáp: "Em chỉ có thời gian nửa giờ đồng hồ, mà anh không có thời gian nhắc nhở em nhiều hơn, cho nên bước đầu tiên, nhắm mắt lại, cẩn thận cảm giác, em nhất định có thể nhận thấy được thứ bất thường."

Dưới sự chỉ dẫn của U linh, La Giản nhắm mắt nỗ lực cảm ứng, người xung quanh đều không nhịn được nín thở, ánh mắt tất cả mọi người đều đặt lên người La Giản.

La Giản quả thật cảm nhận được thứ kỳ quái gì đó, cậu phát hiện mình tựa như một cái radar, không ngừng phát tán dao động ra môi trường xung quanh, mà cậu cảm ứng được một mục tiêu duy nhất, cũng không xa. Thời điểm La Giản phát hiện được mục tiêu này, sẽ có thứ gì đó thúc giục cậu, cậu biết, mình cần phải tìm được hắn.

"Em hẳn đã cảm nhận được." U linh nhìn biểu tình La Giản liền hiểu: "Hắn nhất định cách đây không xa đúng không? Trong vòng nửa giờ, mật thất sẽ đặt ra phạm vi giới hạn giữa hai người, nếu nằm ngoài phạm vi, hắn không thể thay thế được thân phận của em.

Trong lúc này, em có thể dễ dàng tìm được vị trí của hắn, nhưng hắn không cảm ứng được em, dưới tình huống này hắn nhất định sẽ chạy trốn khi có bất luận gió thổi cỏ lay gì, mà anh sẽ đưa em một số đạo cụ, để em có sức mạnh đuổi kịp cùng giết chết hắn, nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được nương tay, ở trong mật thất, kẻ thất bại vĩnh viễn không đáng đồng tình!"

Kẻ thất bại không đáng đồng tình, những lời này khiến Đoạn Ly bên cạnh có điểm xúc động, cúi đầu nhíu mày, lại ôm A Lam trong tay càng chặt.

A Lam không nhận thấy được xao động trong lòng Đoạn Ly, cậu hỏi U linh: "Chúng ta không thể giúp đỡ cậu ấy sao?"

U linh lắc đầu: "Không thể, trong vòng nửa giờ, La Giản sẽ được tăng buff vô địch đối với kẻ truy sát, công kích của kẻ truy sát sẽ hoàn toàn không có hiệu quả với cậu ấy, nhưng đồng thời, mật thất cũng cho kẻ truy sát một cái buff tốc độ cùng lực lượng, vì đảm bảo tính công bằng, mật thất chỉ cho phép hai người kia tiến hành quyết đấu công bằng một chọi một."

U linh không muốn chậm trễ thì giờ, hắn vỗ bả vai La Giản, kéo cậu tới, nhét cái gì đó vào tay cậu, nói: "Cánh yêu tinh, sử dụng nó có thể giúp em tăng tốc độ cùng khả năng phản ứng trong vòng một phút đồng hồ, có thể đạt đến tốc độ cực hạn của nhân loại, sau khi làm lạnh năm phút lại có thể sử dụng tiếp, chỉ có thể sử dụng ba lần, cho nên sử dụng cẩn thận."

Trừ đạo cụ U linh đưa La Giản, A Lam cũng ném một loạt ma chú tăng tốc độ lên người La Giản, sau khi chuẩn bị tốt, La Giản liền cầm đèn pin U linh đưa cho cậu, một thân nhẹ nhàng, một mình ra trận.

U linh nói không sai, trận quyết đấu này chỉ có La Giản cùng kẻ truy sát, bất luận kẻ nào khác cũng không được tham dự, La Giản đã chuẩn bị tốt phải giết kẻ địch hay chưa, là nhân tố quyết định tại trận quyết đấu này, nhưng giờ phút này cậu còn không biết bản thân muốn đối mặt kẻ truy sát thế nào, cậu chỉ có thể hít sâu một hơi, căng da đầu mà đi về phía kẻ truy sát.

Huyệt mộ khổng lồ, địa hình rắc rối phức tạp, nhưng mê cung phức tạp thế nào cũng không làm khó được La Giản, cậu phát hiện bản thân không chỉ có thể rõ ràng cảm ứng được vị trí kẻ truy sát, thậm chí còn có thể cảm ứng được địa hình xung quanh, thời điểm cậu một mình đi qua thông đạo nhỏ hẹp này, tối tăm không xác định, nhưng cậu một chút cũng không thấy hoảng loạn, cậu thậm chí còn thấy hơi hưng phấn.

Cậu cảm giác kẻ truy sát cũng không di chuyển, người kia luôn đứng tại chỗ, khi La Giản chậm rãi đến gần, cậu thậm chí có cảm giác... Người này, đang ở chỗ này chờ cậu tới.

La Giản đi qua mấy hành lang gấp khúc thật dài, dừng chân ở một mộ thất có không gian khá lớn.

Mộ thất có sáu cánh cửa khác nhau, kẻ truy sát kia liền đứng trước cửa, đưa lưng về phía La Giản, không chạy trốn như bọn họ đã nói, hắn mười phần bình tĩnh đứng chờ La Giản, khi La Giản đứng yên sau lưng hắn, hắn thậm chí quay người, đối mặt với La Giản.

Quần áo Hình Viêm đang mặc La Giản thấy rất quen thuộc, kia quả thực là quần áo của cậu, bộ quần áo này mặc trên người Hình Viêm lại thực vừa vặn, giống như có thể căn cứ hình thể mà tự động điều chỉnh kích cỡ.

Thay đổi thân phận dường như làm Hình Viêm có một số biến hóa không nhỏ, ví dụ đôi mắt của hắn không còn là màu đỏ tươi như máu, biến thành màu đen thực bình thường.... Không, có cảm giác gần hơn với màu xám. Đương nhiên không chỉ vậy, hắn thậm chí có thể nói chuyện, tựa như một nhân loại chân chính, mang theo nụ cười, nói với La Giản: "Xin chào."

Đây là lần đầu tiên La Giản nghe thấy giọng Hình Viêm nói.

Trầm thấp, ngữ điệu mềm nhẹ, thậm chí có thể nói là...gợi cảm.

La Giản cảm thấy con tim mình đang run rẩy, dừng một chút, cậu không biết hiện tại mình nên làm gì, như anh trai cậu nói, không màng tất cả nhào lên giết hắn sao? Giết kẻ truy sát này sao?

Nhưng cũng không còn lựa chọn khác? La Giản không muốn chết, cậu biết bản thân không thể trở thành kẻ truy sát, cậu không thể.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện