Cuối cùng La Giản vẫn không thể đến chỗ hẹn cũ để gặp Phong Vũ Lam, bởi vì khi đi đường tắt không biết vì sao La Giản lại ngửi thấy mùi máu tươi trong ngày nắng trời gay gắt thế này, trong con hẻm nhỏ âm u không một bóng, không khí ẩm ướt thoang thoáng mùi rỉ sắt, tựa như mùi máu tươi.
La Giản rợn người, cộng thêm cảm giác tởm lợm buồn nôn, cậu vô ý thức bước nhanh chân, cơn sốt của cậu có vẻ nghiêm trọng hơn, quần áo vừa thay đã ướt đẫm, vừa nóng vừa khó chịu, điều này khiến cậu không kìm lòng được che đi nơi lạnh lẽo trên cổ.
Thật kỳ lạ, con hẻm này sao dài thế nhỉ? Đi lâu rồi mà chưa thấy lối ra, La Giản bắt đầu cảm thấy kỳ lạ. Con hẻm này cậu đã đi qua vài lần, tuy nhỏ và hẻo lánh nhưng cũng có không ít người qua lại, vì vừa tiện vừa nhanh, trước đây khi đi ngang La Giản cũng bắt gặp một hai người qua lại.
Nhưng hôm nay chẳng có ai.
La Giản ngẩng đầu nhìn trời, trong con hẻm nhỏ chật chội khiến bầu trời chỉ còn là một khe hở nhỏ hẹp, dây điện chằng chịt trên đỉnh đầu La Giản, không hiểu tại sao lại có cảm giác như bị trói buộc. Ngay sau đó, La Giản nghe thấy tiếng bước chân từ phía trước truyền tới, rất nặng nề, từng bước một giẫm lên mặt đất, có người tới! La Giản càng thêm cảnh giác, lông tóc dựng đứng hết cả lên, tay phải đặt sau lưng, ngón tay đụng tới chuôi đao.
Trên chuôi đao có một khuyên tròn, có thể ngoắc ngón tay vào đó, thiết kế như vậy sẽ giúp La Giản rút đao nhanh hơn, còn rất khó rời tay, có tác dụng cố định.
Khách không mời dần xuất hiện trước mặt La Giản, đó là một người con trai ăn mặc quái dị, bên trong mặt một chiếc áo ba lỗ màu xám, bên ngoài khoác một chiếc áo gió thật dày, mũ áo trùm lên đầu, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ bảo hộ màu xám, quần đen rộng cùng đôi giày trắng.
Trong con hẻm rất tối, La Giản không thấy rõ mặt đối phương, với lại giữa ngày hè nóng rực cậu ta mặc áo khác dày trùm kín đầu, thậm chí còn bịt mặt, đúng là quái dị không thể tả. La Giản cẩn thận quan sát, phát hiện đối phương có mang theo vũ khí, là một cây nỏ cầm tay nhỏ!
Nỏ cầm tay không khác gì một khẩu súng lục, chỉ lớn hơn đôi chút, bên trên có một dây cung hình bán nguyệt, chỉ khác ở chỗ thứ bắn ra không phải đạn mà là mũi tên. Thứ này La Giản đã từng trông thấy ở chỗ người bạn cuồng súng đạn, hắn coi nó như của quý không cho La Giản chạm vào.
Cả hai ngừng bước đứng cách nhau khoảng năm đến sáu mét, ngay lúc cậu đang đánh giá đối phương thì người lạ mặt kia cũng đang quan sát cậu, La Giản trầm ngâm, nếu tùy tiện tấn công thì rất bất lợi.
Thật ra La Giản cũng không biết vì sao cậu biết bản thân sẽ gặp chuyện nên mới mang theo vũ khí, nó cứ như một trực giác kỳ quái, giống như trong đầu có âm thanh nói cho cậu biết cậu phải hành động như thế nào, phải làm gì, cảm giác thần kỳ này cũng khó hiểu như mảnh giấy in hoa văn nọ.
“Anh là người mới?” Đối phương hỏi.
“Người mới gì?” Một tay La Giản vòng ra sau lưng, cầm chặt vũ khí của mình.
Đối phường giơ nỏ lên, đưa vũ khí ra trước mặt La Giản: “Thanh đao sau lưng anh có từ đâu, thì cây nỏ của tôi có từ đó.”
La Giản hiểu, cậu ta đang nới với cậu, bọn họ đã cùng trải qua một chuyện hoang đường.
Nhưng không đợi La Giản trả lời, người con trai bịt mặt kia đột nhiên tấn công cậu!
Phát đầu tiên thất bại, cậu ta cực kỳ bình tĩnh tấn công lần thứ hai, không biết cậu ta rút mũi tên ngắn từ đâu, lắp tên, cài cung, nhắm thằng vào La Giản. Quá trình nói ra thì dài dòng, nhưng thực tế chỉ cần vài giây để thực hiện.
Cậu ta làm thật! La Giản biết bản thân không thể sơ suất, toàn thân kẻ địch tản ra hơi thở khiến người khác phải sợ hãi! La Giản chỉ liếc mắt cũng có thể nhận ra sát khí của đối phương! Không phải do xúc động nhất thời hay máu dồn lên não, mà cậu ta đã rất bình tĩnh để suy xét!
“Khoan đã! Tôi không định đánh nhau với cậu!” La Giản không phải một tay chiến đấu giỏi, số lần đánh nhau từ nhỏ đến lớn có thể đếm trên đầu ngón tay, động tác của cậu ta rất thuần thục, cực khí thế, rõ ràng không phải người dễ đối phó.
“Lấy vũ khí của anh ra, tấn công tôi, nếu không giây tiếp theo tôi sẽ khiến đầu anh nở hoa!” Người thanh niên bịt mặt uy hiếp không chút lưu tình, giọng điệu lạnh lùng như cây nỏ trong tay cậu ta vậy, mọi thứ như đang chứng minh cho La Giản thấy, cậu ta nói được làm được.
Nếu không phản kháng, cậu sẽ chết!
La Giản rút đao ra, lúc này cậu đột nhiên nhớ đến tên hung thủ trong mật thất, ảo giác chân thật như tử thần thật sự đang đến gần, La Giản không nhớ rõ bản thân rời khỏi đó như thế nào, đáng lẽ cậu đã chết, nhưng bây giờ cậu vẫn còn sống.
Nếu còn sống thì cậu sẽ không để bản thân lặp lại cảnh tượng đó. La Giản ngẫm nghĩ, cậu rất sợ, tay chân run rẩy vô cùng nhưng vẫn cố lấy hết mọi can đảm! Dùng sức mạnh chẳng có mấy của cậu làm tiền cược, cho dù La Giản biết tỷ lệ thắng xa với đến mức tuyệt vọng.
La Giản chưa bao giờ dùng đao để đánh nhau, tựa như cậu chưa bao giờ chạm vào súng vậy. Lúc đánh nhau cũng chỉ biết dùng hai nắm đấm mà thôi, đao súng là lần đầu tiên, cầm thanh đao trong tay cậu thấy thật mất tự nhiên, có điều kẻ địch không cho cậu thời gian để suy nghĩ, đã bắn tên.
Mình phải tới gần cậu ta. La Giản khó khăn né tránh mũi tên thứ hai, thầm nghĩ, động tác của đối phương vừa nhanh vừa điêu luyện, nhưng không hiểu tại ngắm bắn lại không chính xác, La Giản tránh né rất dễ dàng.
Điều này khiến La Giản lơ là, khi cậu cầm đao tiến lên, thanh niên kia như phát ra một tiếng cười rất khẽ, sau đó nhanh chóng lắp tên bắn thằng vào La Giản, tốc độ nhanh đến mức La Giản không thể thoát thân!
Thời khắc mũi tên bay về phía La Giản, lòng cậu dâng lên một nỗi sợ hãi, tinh thần tập trung cao độ trong phút chốc, chỉ còn khoảng cách 0,01 giây, chuyện thần kỳ đã xảy ra.
La Giản cảm thấy bản thân như bị thanh đao điều khiển!
Thanh đao trong tay tựa nóng lên, còn hơn cả nhiệt độ cơ thể của cậu, sau đó thân thể không tự chủ được, dùng đao đẩy mũi tên đi!
Động tác đó còn chưa hoàn tất, La Giản lại cảm thấy chân cậu tự động di chuyển, dùng tốc độ ngay cả cậu cũng kinh ngạc tiến về người thanh niên kia, thực hiện một động tác chém tiêu chuẩn, nếu La Giản không tự ngăn cản hoặc không có gì chen ngang, thì thanh đao này đã đâm xuyên qua người cậu ta!
Nhưng vào giây cuối cùng, La Giản dừng lại.
Mặt cậu tái nhợt giữ nguyên động tác đó, lưỡi đao chỉ cách cậu ta 1cm, thân thể cậu cứng đờ không thể động đậy, trời mới biết cậu phải dùng rất nhiều sức mới có thể ngăn cản hành động của mình! Trong cái chớp mắt đó, La Giản không phải bị ảo giác, mà thanh đao thật sự khống chế cậu! Loại tấn công yêu cầu độ khó và động tác phòng ngự ban nãy, một người thiếu khuyết tế bào vận động như La Giản làm sao có thể thực hiện!
Cậu suýt chút đã giết người! La Giản gào thét trong lòng!
“Anh có ý kiến gì về vũ khí của mình không?” Thanh niên bịt mặt không hề sợ hãi, tựa như chẳng thèm để ý đến chuyện mình suýt bị khoét một lỗ trên người, cậu ta chậm rãi cất nỏ đi.
“Cậu có ý gì?” La Giản chảy đầy mồ hôi lạnh, cậu cố gắng hít thở. Run rẩy hạ đao xuống, tay cậu khiến thanh đao cũng run theo, cậu không tài nào thấu hiểu nổi cảm giác sợ hãi ấy, La Giản nhìn thanh đao như đang nhìn một con quái vật.
“Anh không cần phải kinh ngạc, cũng đừng sợ.” Cậu thanh niên nói: “Mật thất cho chúng ta vũ khí, chính là dựa vào tố chất thân thể và tâm lý của mỗi người để lựa chọn một vũ khí thích hợp, khoảnh khắc anh cầm lấy nó, vũ khí đã trở thành một phần cơ thể của anh, nó sẽ hướng dẫn anh những phản ứng chính xác, tăng tỷ lệ sống sót đến mức cao nhất.”
“Ý của cậu là, cây nỏ cũng khống chế cậu như tôi sao?” Những gì cậu ta nói dần dần hình thành một khái niệm trong đầu La Giản.
“Vũ khí không khống chế anh.” Đôi mắt cậu ta không chút sợ hãi: “Nó chỉ đánh thức bản năng của anh.”
“Đánh thức bản năng? Là sao?”
Cậu ta không trả lời mà đưa lưng về phía La Giản, ra dấu để cậu đi theo. Sau đó cậu ta chậm rãi bước đi, La Giản chỉ do dự trong một lát, vẫn không chịu được tò mò mà theo sau.
La Giản biết đây là một cơ hội, có lẽ cậu sẽ được biết chút gì đó về mật thất, sự xuất hiện của cậu thanh niên kia đã có cậu một thông tin, đó là những người phải trải qua trò chơi trốn thoát đáng sợ này không chỉ có mình La Giản, không chừng có hàng trăm hàng ngàn người ngoài kia đang bị nhốt trong cái nhà giam vô hình đó.
La Giản không nhanh không chậm bám theo, nhưng vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định. Người con trai bịt mặt kia cũng không quan tâm việc cậu cố ý giữ khoảng cách, cậu ta như quên mất sự tồn tại của La Giản, bước chân càng lúc càng nhanh, bọn họ ra khỏi con hẻm nhỏ, qua hết mấy con phố, trên đường La Giản thấy cậu ta cất nỏ đi, cậu không biết cây nỏ lớn như thế có thể cất vào đâu, nhưng chỉ thoáng chốc món đồ chơi ấy đã biến mất dạng.
La Giản nhíu mày, tay vẫn nắm chuôi đao thả lỏng, tra đao vào vỏ.
Lát sau, cậu thanh niên kia dẫn La Giản đến một quán bar vắng vẻ. Quán bar nằm ở một nơi cực kỳ heo hút, bởi vì đây là một khu phố cổ trong nội thành, rẽ trái rẽ phải loanh quanh vài vòng mới dừng lại trước một quán bar tồi tàn. Vì đang ban ngày nên quán bả chưa mở cửa, trên tấm bản gỗ cũ là dòng chữ – Hoa Mạn Châu Sa.
“Sao lại là cái tên này?” Vừa trông thấy tên của quán bar, La Giản lập tức nhớ đến mảnh giấy in hoa văn, điều này khiến cậu có chút khó chịu.
“Bởi vì anh và tôi vẫn luôn ở dưới địa ngục.” Giật mình nhất là tiếng thì thầm của La Giản nhỏ như vậy mà cậu trai kia vẫn có thể nghe thấy, cậu ta nói một câu không đầu không đuôi đầy ẩn ý.
Tuy quán bar chưa mở nhưng cửa không hề đóng, bên trong tối đen như không bật đèn, cậu ta cất bước vào trong, La Giản ngẩn ngơ một lát mới đuổi theo. Không ngờ bên trong rất rộng, bài trí khá ổn, nhưng chỉ có vài người, bartender đang rửa ly rượu, nhân viên vệ sinh đang quét dọn, một ông già tóc bạc ngơ ngác ngồi trên sô pha, trừ bọn họ ra thì chẳng còn ai khác.
Tiếng bước chân của La Giản và cậu thanh niên khiến bartender chú ý, cậu ta không ngẩng đầu mà nói: “Xin lỗi, chúng tôi chưa mở cửa…”
Còn chưa dứt lời, bartender đã ngẩng đầu nhìn cậu thanh niên bịt mặt, hơi bất ngờ rồi cười nói: “Thì ra là khách quen, cậu dến tìm ông chủ à?”
Cậu ta gật đầu, quay đầu nhìn La Giản nói: “Giới thiệu người mới.”
“À ~” Bartender dời tầm mắt lên người La Giản, quan sát cậu rồi mới nói: “Vậy phải chiêu đãi thật tốt rồi.”
La Giản nhíu mày, cậu cảm thấy ánh mắt của bartender có chút là lạ, nhưng lạ ở chỗ nào cậu cũng không rõ. Dáng vẻ của cậu ta cũng bình thường, không đẹp không xấu, mái tóc nhuộm mà rám năng, khi cười mắt sẽ híp lại, có chút giống hồ ly.
“Tôi tên là Noah, chào mừng đến mới địa ngục, người mới.”
Bartender vừa cười vừa vẫy tay với La Giản, ý bảo cậu đến đó, La Giản đi đến trước mặt cậu ta. Bartender lấy một ly rượu, La Giản nghĩ cậu ta sẽ mời mình, ai ngờ cậu ta nâng ly uống sạch một hơi.
La Giản câm nín nhìn trời, tự mình đa tình quá rồi.
“Noah, uống ít thôi, ông chủ sẽ mắng anh.” Không ngờ cậu thanh niên này lại nói ra lời quan tâm đến vậy, sau đó đi đến gần La Giản, ý bảo cậu theo sau.
La Giản nhìn Noah, Noah không nói lời nào, chỉ mỉm cười ẩn ý.
La Giản rợn người, cộng thêm cảm giác tởm lợm buồn nôn, cậu vô ý thức bước nhanh chân, cơn sốt của cậu có vẻ nghiêm trọng hơn, quần áo vừa thay đã ướt đẫm, vừa nóng vừa khó chịu, điều này khiến cậu không kìm lòng được che đi nơi lạnh lẽo trên cổ.
Thật kỳ lạ, con hẻm này sao dài thế nhỉ? Đi lâu rồi mà chưa thấy lối ra, La Giản bắt đầu cảm thấy kỳ lạ. Con hẻm này cậu đã đi qua vài lần, tuy nhỏ và hẻo lánh nhưng cũng có không ít người qua lại, vì vừa tiện vừa nhanh, trước đây khi đi ngang La Giản cũng bắt gặp một hai người qua lại.
Nhưng hôm nay chẳng có ai.
La Giản ngẩng đầu nhìn trời, trong con hẻm nhỏ chật chội khiến bầu trời chỉ còn là một khe hở nhỏ hẹp, dây điện chằng chịt trên đỉnh đầu La Giản, không hiểu tại sao lại có cảm giác như bị trói buộc. Ngay sau đó, La Giản nghe thấy tiếng bước chân từ phía trước truyền tới, rất nặng nề, từng bước một giẫm lên mặt đất, có người tới! La Giản càng thêm cảnh giác, lông tóc dựng đứng hết cả lên, tay phải đặt sau lưng, ngón tay đụng tới chuôi đao.
Trên chuôi đao có một khuyên tròn, có thể ngoắc ngón tay vào đó, thiết kế như vậy sẽ giúp La Giản rút đao nhanh hơn, còn rất khó rời tay, có tác dụng cố định.
Khách không mời dần xuất hiện trước mặt La Giản, đó là một người con trai ăn mặc quái dị, bên trong mặt một chiếc áo ba lỗ màu xám, bên ngoài khoác một chiếc áo gió thật dày, mũ áo trùm lên đầu, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ bảo hộ màu xám, quần đen rộng cùng đôi giày trắng.
Trong con hẻm rất tối, La Giản không thấy rõ mặt đối phương, với lại giữa ngày hè nóng rực cậu ta mặc áo khác dày trùm kín đầu, thậm chí còn bịt mặt, đúng là quái dị không thể tả. La Giản cẩn thận quan sát, phát hiện đối phương có mang theo vũ khí, là một cây nỏ cầm tay nhỏ!
Nỏ cầm tay không khác gì một khẩu súng lục, chỉ lớn hơn đôi chút, bên trên có một dây cung hình bán nguyệt, chỉ khác ở chỗ thứ bắn ra không phải đạn mà là mũi tên. Thứ này La Giản đã từng trông thấy ở chỗ người bạn cuồng súng đạn, hắn coi nó như của quý không cho La Giản chạm vào.
Cả hai ngừng bước đứng cách nhau khoảng năm đến sáu mét, ngay lúc cậu đang đánh giá đối phương thì người lạ mặt kia cũng đang quan sát cậu, La Giản trầm ngâm, nếu tùy tiện tấn công thì rất bất lợi.
Thật ra La Giản cũng không biết vì sao cậu biết bản thân sẽ gặp chuyện nên mới mang theo vũ khí, nó cứ như một trực giác kỳ quái, giống như trong đầu có âm thanh nói cho cậu biết cậu phải hành động như thế nào, phải làm gì, cảm giác thần kỳ này cũng khó hiểu như mảnh giấy in hoa văn nọ.
“Anh là người mới?” Đối phương hỏi.
“Người mới gì?” Một tay La Giản vòng ra sau lưng, cầm chặt vũ khí của mình.
Đối phường giơ nỏ lên, đưa vũ khí ra trước mặt La Giản: “Thanh đao sau lưng anh có từ đâu, thì cây nỏ của tôi có từ đó.”
La Giản hiểu, cậu ta đang nới với cậu, bọn họ đã cùng trải qua một chuyện hoang đường.
Nhưng không đợi La Giản trả lời, người con trai bịt mặt kia đột nhiên tấn công cậu!
Phát đầu tiên thất bại, cậu ta cực kỳ bình tĩnh tấn công lần thứ hai, không biết cậu ta rút mũi tên ngắn từ đâu, lắp tên, cài cung, nhắm thằng vào La Giản. Quá trình nói ra thì dài dòng, nhưng thực tế chỉ cần vài giây để thực hiện.
Cậu ta làm thật! La Giản biết bản thân không thể sơ suất, toàn thân kẻ địch tản ra hơi thở khiến người khác phải sợ hãi! La Giản chỉ liếc mắt cũng có thể nhận ra sát khí của đối phương! Không phải do xúc động nhất thời hay máu dồn lên não, mà cậu ta đã rất bình tĩnh để suy xét!
“Khoan đã! Tôi không định đánh nhau với cậu!” La Giản không phải một tay chiến đấu giỏi, số lần đánh nhau từ nhỏ đến lớn có thể đếm trên đầu ngón tay, động tác của cậu ta rất thuần thục, cực khí thế, rõ ràng không phải người dễ đối phó.
“Lấy vũ khí của anh ra, tấn công tôi, nếu không giây tiếp theo tôi sẽ khiến đầu anh nở hoa!” Người thanh niên bịt mặt uy hiếp không chút lưu tình, giọng điệu lạnh lùng như cây nỏ trong tay cậu ta vậy, mọi thứ như đang chứng minh cho La Giản thấy, cậu ta nói được làm được.
Nếu không phản kháng, cậu sẽ chết!
La Giản rút đao ra, lúc này cậu đột nhiên nhớ đến tên hung thủ trong mật thất, ảo giác chân thật như tử thần thật sự đang đến gần, La Giản không nhớ rõ bản thân rời khỏi đó như thế nào, đáng lẽ cậu đã chết, nhưng bây giờ cậu vẫn còn sống.
Nếu còn sống thì cậu sẽ không để bản thân lặp lại cảnh tượng đó. La Giản ngẫm nghĩ, cậu rất sợ, tay chân run rẩy vô cùng nhưng vẫn cố lấy hết mọi can đảm! Dùng sức mạnh chẳng có mấy của cậu làm tiền cược, cho dù La Giản biết tỷ lệ thắng xa với đến mức tuyệt vọng.
La Giản chưa bao giờ dùng đao để đánh nhau, tựa như cậu chưa bao giờ chạm vào súng vậy. Lúc đánh nhau cũng chỉ biết dùng hai nắm đấm mà thôi, đao súng là lần đầu tiên, cầm thanh đao trong tay cậu thấy thật mất tự nhiên, có điều kẻ địch không cho cậu thời gian để suy nghĩ, đã bắn tên.
Mình phải tới gần cậu ta. La Giản khó khăn né tránh mũi tên thứ hai, thầm nghĩ, động tác của đối phương vừa nhanh vừa điêu luyện, nhưng không hiểu tại ngắm bắn lại không chính xác, La Giản tránh né rất dễ dàng.
Điều này khiến La Giản lơ là, khi cậu cầm đao tiến lên, thanh niên kia như phát ra một tiếng cười rất khẽ, sau đó nhanh chóng lắp tên bắn thằng vào La Giản, tốc độ nhanh đến mức La Giản không thể thoát thân!
Thời khắc mũi tên bay về phía La Giản, lòng cậu dâng lên một nỗi sợ hãi, tinh thần tập trung cao độ trong phút chốc, chỉ còn khoảng cách 0,01 giây, chuyện thần kỳ đã xảy ra.
La Giản cảm thấy bản thân như bị thanh đao điều khiển!
Thanh đao trong tay tựa nóng lên, còn hơn cả nhiệt độ cơ thể của cậu, sau đó thân thể không tự chủ được, dùng đao đẩy mũi tên đi!
Động tác đó còn chưa hoàn tất, La Giản lại cảm thấy chân cậu tự động di chuyển, dùng tốc độ ngay cả cậu cũng kinh ngạc tiến về người thanh niên kia, thực hiện một động tác chém tiêu chuẩn, nếu La Giản không tự ngăn cản hoặc không có gì chen ngang, thì thanh đao này đã đâm xuyên qua người cậu ta!
Nhưng vào giây cuối cùng, La Giản dừng lại.
Mặt cậu tái nhợt giữ nguyên động tác đó, lưỡi đao chỉ cách cậu ta 1cm, thân thể cậu cứng đờ không thể động đậy, trời mới biết cậu phải dùng rất nhiều sức mới có thể ngăn cản hành động của mình! Trong cái chớp mắt đó, La Giản không phải bị ảo giác, mà thanh đao thật sự khống chế cậu! Loại tấn công yêu cầu độ khó và động tác phòng ngự ban nãy, một người thiếu khuyết tế bào vận động như La Giản làm sao có thể thực hiện!
Cậu suýt chút đã giết người! La Giản gào thét trong lòng!
“Anh có ý kiến gì về vũ khí của mình không?” Thanh niên bịt mặt không hề sợ hãi, tựa như chẳng thèm để ý đến chuyện mình suýt bị khoét một lỗ trên người, cậu ta chậm rãi cất nỏ đi.
“Cậu có ý gì?” La Giản chảy đầy mồ hôi lạnh, cậu cố gắng hít thở. Run rẩy hạ đao xuống, tay cậu khiến thanh đao cũng run theo, cậu không tài nào thấu hiểu nổi cảm giác sợ hãi ấy, La Giản nhìn thanh đao như đang nhìn một con quái vật.
“Anh không cần phải kinh ngạc, cũng đừng sợ.” Cậu thanh niên nói: “Mật thất cho chúng ta vũ khí, chính là dựa vào tố chất thân thể và tâm lý của mỗi người để lựa chọn một vũ khí thích hợp, khoảnh khắc anh cầm lấy nó, vũ khí đã trở thành một phần cơ thể của anh, nó sẽ hướng dẫn anh những phản ứng chính xác, tăng tỷ lệ sống sót đến mức cao nhất.”
“Ý của cậu là, cây nỏ cũng khống chế cậu như tôi sao?” Những gì cậu ta nói dần dần hình thành một khái niệm trong đầu La Giản.
“Vũ khí không khống chế anh.” Đôi mắt cậu ta không chút sợ hãi: “Nó chỉ đánh thức bản năng của anh.”
“Đánh thức bản năng? Là sao?”
Cậu ta không trả lời mà đưa lưng về phía La Giản, ra dấu để cậu đi theo. Sau đó cậu ta chậm rãi bước đi, La Giản chỉ do dự trong một lát, vẫn không chịu được tò mò mà theo sau.
La Giản biết đây là một cơ hội, có lẽ cậu sẽ được biết chút gì đó về mật thất, sự xuất hiện của cậu thanh niên kia đã có cậu một thông tin, đó là những người phải trải qua trò chơi trốn thoát đáng sợ này không chỉ có mình La Giản, không chừng có hàng trăm hàng ngàn người ngoài kia đang bị nhốt trong cái nhà giam vô hình đó.
La Giản không nhanh không chậm bám theo, nhưng vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định. Người con trai bịt mặt kia cũng không quan tâm việc cậu cố ý giữ khoảng cách, cậu ta như quên mất sự tồn tại của La Giản, bước chân càng lúc càng nhanh, bọn họ ra khỏi con hẻm nhỏ, qua hết mấy con phố, trên đường La Giản thấy cậu ta cất nỏ đi, cậu không biết cây nỏ lớn như thế có thể cất vào đâu, nhưng chỉ thoáng chốc món đồ chơi ấy đã biến mất dạng.
La Giản nhíu mày, tay vẫn nắm chuôi đao thả lỏng, tra đao vào vỏ.
Lát sau, cậu thanh niên kia dẫn La Giản đến một quán bar vắng vẻ. Quán bar nằm ở một nơi cực kỳ heo hút, bởi vì đây là một khu phố cổ trong nội thành, rẽ trái rẽ phải loanh quanh vài vòng mới dừng lại trước một quán bar tồi tàn. Vì đang ban ngày nên quán bả chưa mở cửa, trên tấm bản gỗ cũ là dòng chữ – Hoa Mạn Châu Sa.
“Sao lại là cái tên này?” Vừa trông thấy tên của quán bar, La Giản lập tức nhớ đến mảnh giấy in hoa văn, điều này khiến cậu có chút khó chịu.
“Bởi vì anh và tôi vẫn luôn ở dưới địa ngục.” Giật mình nhất là tiếng thì thầm của La Giản nhỏ như vậy mà cậu trai kia vẫn có thể nghe thấy, cậu ta nói một câu không đầu không đuôi đầy ẩn ý.
Tuy quán bar chưa mở nhưng cửa không hề đóng, bên trong tối đen như không bật đèn, cậu ta cất bước vào trong, La Giản ngẩn ngơ một lát mới đuổi theo. Không ngờ bên trong rất rộng, bài trí khá ổn, nhưng chỉ có vài người, bartender đang rửa ly rượu, nhân viên vệ sinh đang quét dọn, một ông già tóc bạc ngơ ngác ngồi trên sô pha, trừ bọn họ ra thì chẳng còn ai khác.
Tiếng bước chân của La Giản và cậu thanh niên khiến bartender chú ý, cậu ta không ngẩng đầu mà nói: “Xin lỗi, chúng tôi chưa mở cửa…”
Còn chưa dứt lời, bartender đã ngẩng đầu nhìn cậu thanh niên bịt mặt, hơi bất ngờ rồi cười nói: “Thì ra là khách quen, cậu dến tìm ông chủ à?”
Cậu ta gật đầu, quay đầu nhìn La Giản nói: “Giới thiệu người mới.”
“À ~” Bartender dời tầm mắt lên người La Giản, quan sát cậu rồi mới nói: “Vậy phải chiêu đãi thật tốt rồi.”
La Giản nhíu mày, cậu cảm thấy ánh mắt của bartender có chút là lạ, nhưng lạ ở chỗ nào cậu cũng không rõ. Dáng vẻ của cậu ta cũng bình thường, không đẹp không xấu, mái tóc nhuộm mà rám năng, khi cười mắt sẽ híp lại, có chút giống hồ ly.
“Tôi tên là Noah, chào mừng đến mới địa ngục, người mới.”
Bartender vừa cười vừa vẫy tay với La Giản, ý bảo cậu đến đó, La Giản đi đến trước mặt cậu ta. Bartender lấy một ly rượu, La Giản nghĩ cậu ta sẽ mời mình, ai ngờ cậu ta nâng ly uống sạch một hơi.
La Giản câm nín nhìn trời, tự mình đa tình quá rồi.
“Noah, uống ít thôi, ông chủ sẽ mắng anh.” Không ngờ cậu thanh niên này lại nói ra lời quan tâm đến vậy, sau đó đi đến gần La Giản, ý bảo cậu theo sau.
La Giản nhìn Noah, Noah không nói lời nào, chỉ mỉm cười ẩn ý.
Danh sách chương