"Để ở đây sao? Bác sĩ Hồng?" Mấy công nhân chuyển nhà mưa rền gió dữ nhanh chóng mang một đám gia cụ đều nhét vào phòng, mà căn nhà cũng không phải quá lớn, rất nhanh đã chen chật phòng khách.

Người công ty chuyển nhà có thể hỗ trợ lắp ráp vận chuyện, nhưng những đồ rải rác vụn vặt khác thì phải tự mình xử lý.

Hồng gật gật đầu, móc bóp da trong túi ra bắt đầu boa tiền, hắn thập phần hào phóng, mấy công nhân râu ria xồm xoàm đều ngại cự tuyệt, đều vô cùng vui vẻ mà tiếp nhận, một công nhân cuối cùng còn tò mò mà nhìn đứa nhỏ bên người Hồng, dò hỏi: "Bác sĩ Hồng, đây là con của anh sao?"

Hồng cúi đầu nhìn đứa nhỏ đang túm quần áo hắn bên cạnh, đứa nhỏ luôn mắt lim dim buồn ngủ, từ sáng đến giờ vẫn luôn là dáng vẻ này, còn thỉnh thoảng há mồm ngáp một cái.

"Không, đây không phải con tôi, tôi còn chưa kết hôn đâu." Hồng duỗi tay sờ sờ đầu đứa nhỏ, "Đây là sư phụ tôi."

Công nhân kia không cho là đúng, chỉ nghĩ là bác sĩ Hồng đang nói giỡn, cũng cười cười rồi rời đi, đợi tới khi nhân viên chuyển nhà đều đi cả, trong phòng chỉ còn lại hai người với một đám đồ thượng vàng hạ cám.

Hồng bất bắc dĩ nhìn một đám tạp vật trước mặt mà thở dài, biết những việc đó mình đều phải tự tay tới làm, hắn khổ sở kéo tay áo lên, vừa tiến lên một bước chuẩn bị dọn dẹp, lại cảm thấy quần áo mình căng ra, đứa nhỏ bên cạnh vẫn túm quần áo hắn không chịu buông tay.

"A Giản, tỉnh ngủ chưa? Tôi muốn làm việc, buông tay..."

Hồng đã phải bôn ba mấy ngày rồi, nói chuyện cũng hữu khí vô lực, thần kinh luôn nằm trong trạng thái khẩn trương, trong thế giới hiện thực vẫn còn nhiều chuyện lớn lớn bé bé phải xử lý, tuy Hồng là bác sĩ rất có kiên nhẫn, nhưng như vậy cũng có chút chịu không nổi.

Nhưng hắn kỳ thật biết đứa nhỏ này nhiều hơn bản thân hắn.

La Giản xoa xoa mắt, lầu bầu tỏ vẻ bất mãn, "Không cần sửa sang, đi ngủ trước."

"Ngày mai tôi còn phải đi làm, hôm nay không xử lý tốt thì không được... Thế nhưng, cậu có thể đi ngủ trước, giường của cậu tôi đã chuẩn bị tốt." Hồng bất đắc dĩ xoa đầu đứa nhỏ, đứa nhỏ này... đều đã nhiều năm, vẫn không lớn lên chút nào, vĩnh viễn là bộ dạng này, không biết đây là cực hạn của thân thể này, hay là do nguyên nhân nào khác.

Dưới sự thúc giục của Hồng, đứa nhỏ rốt cuộc vẫn bước chân vào phòng đi ngủ, một giấc ngủ này liền ngủ thẳng tới buổi chiều, Hồng đại khái cũng đã sửa sang gần xong tạp vật sau khi chuyển nhà, mệt đến mức đầu váng mắt hoa trước mắt đều là sao bay lượn, vì thế mơ hồ đi vào phòng ngủ, một đầu ngã quỵ trên giường.

Mà lúc này, La Giản cũng vừa vặn tỉnh lại.

Thời gian ngủ rất là quý giá, La Giản trên cơ bản chưa bao giờ được ngủ đủ giấc, mỗi ngày ngoại trừ quyết đấu sinh tử thì là các loại đuổi giết và bị đuổi giết, mật thất mỗi ngày đều cho hắn đủ loại nhiệm vụ không thể hiểu nổi. Nhưng thực ra cũng khá tốt, La Giản cũng rất thích đánh nhau.

Thế nhưng, ngẫu nhiên có một ngày nghỉ, quả nhiên ra ngoài đi dạo một chút vẫn tốt hơn.

La Giản nghĩ vậy, liền ra cửa.

Tên hề vừa mang hắn dọn tới thành phố này, đối với hắn, đây là một thành thị rất là quen thuộc, bởi vì đây chính là quê hương hắn.

Có lẽ ta có thể đi xem nhà của cha mẹ?

La Giản nghĩ nghĩ, lập tức tiến vào trạng thái, cầm ô đi lại trên đường phố, đợi tới khi hắn tới cửa nhà cha mẹ mình, mới phát hiện, cha mẹ thế nhưng lại không có ở nhà.

Mà đồng thời, trước cửa nhà hắn cũng có một thân ảnh quen thuộc lại xa lạ.

Là bản thân La Giản.

Không, hẳn phải là bản thân của quá khứ.

La Giản quá khứ do dự trước cửa nhà nửa ngày, không hề chú ý tới ở phía sau hắn không xa, Uyên cầm ô mặt vô biểu tình nhìn hắn, Uyên có thể mơ hồ cảm nhận được tâm tình của mình khi đó, hắn lúc đó đã thật lâu không gặp cha mẹ, đây là lần đầu tiên trở về nhà sau khi bị đuổi ra, nội tâm tràn ngập lo âu.

Thế nhưng, rất nhanh hắn sẽ thất vọng.

Chú Ngô hàng xóm xông ra, nói vài câu với La Giản, La Giản sửng sốt một lát, gật gật đầu với chú Ngô, sau đó liền xoay người rời đi.

Uyên cũng đi theo La Giản, hắn biết hiện tại La Giản muốn tới nhà chú hắn, cách nơi này không xa, đi qua hai con phố liền tới, nhưng trên đường hắn liền gặp thoáng qua một người trong dự kiến.

Uyên cầm ô nhìn người đàn ông mặc áo hoodie, đeo bao đàn guitar đang cúi đầu kia, nhấp nhấp môi.

Người đàn ông kia dường như cũng nhận ra ánh mắt của Uyên, đang đi một nửa liền dừng lại, lập tức quay đầu nhìn Uyên, nhưng thời điểm hắn quay đầu lại, chỉ thấy dòng người nhốn nháo rộn ràng phía sau.

Là ảo giác sao?

Vừa rồi có người nhìn ta.

La Phong hơi hơi nhíu mày, trong lòng luôn có cảm giác không yên, hắn vốn là người kí khế ước chung thân với mật thất, theo đạo lý, ở thế giới hiện thực, không có ai có thể nhìn thấy hắn, người có thể nhìn thấy hắn chỉ có ––– dự cảm xấu này khiến La Phong dừng bước chân, quay đầu đi ngược lại.

Bên kia, La Giản đã gần tới nhà chú rồi, lại do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn đánh bạo mà gõ gõ cửa nhà chú, hắn rất nhanh đã được mẹ mình mở cửa nghênh đón vào nhà, sau đó cửa liền đóng lại.

Uyên đứng ở đó không xa nhìn lại, đây là lần đầu tiên sau chừng ấy năm hắn được nhìn thấy mẹ mình, đáng tiếc chỉ có thể nhìn từ xa, hơn nữa chỉ là mặt nghiêng.

Kỳ thật, chỉ cần Uyên muốn, là có rất nhiều phương pháp để đi vào, có thể công khai vào nhà mà quan sát mẹ mình trong khoảng cách gần, thế nhưng Uyên rốt cuộc vẫn không làm vậy, hắn cảm thấy bản thân đã không còn tư cách để làm vậy, hắn đã sớm vứt bỏ thân phận La Giản, đã sớm trở thành một người khác.

"Xem hay không xem thì có ý nghĩa gì đâu, đó đều không thuộc về ta." Uyên trào phúng mỉm cười, thời điểm hắn xoay người bước đi, đột nhiên dừng chân một chút, hắn ngẩng đầu, liền thấy La Phong đeo bao guitar đứng bên kia đường nhìn hắn.

Tuy rằng biết cơ hội xa vời, La Phong vẫn muốn tìm kiếm một chút cảm giác được người nhìn chăm chú, hắn luôn có ảo giác rằng người vừa nhìn hắn cũng chưa đi xa, chỉ là trên đường cái này người đến người đi, La Phong đứng giữa dòng người không khỏi mờ mịt.

Quả nhiên vẫn là ảo giác sao?

Ngay vào lúc La Phong nghĩ như vậy, một âm thanh gần trong gang tấc vang lên:

"Anh đang tìm cái gì sao?"

La Phong ngây người một lát, quay đầu lại, lại phát hiện một đứa nhỏ rất lùn đứng trước mặt hắn, thế nhưng hắn không thấy rõ mặt đứa nhỏ này, bởi vì đứa nhỏ này cư nhiên chống một cây dù đỏ còn to hơn người hắn ngay vào lúc trời quang.

"Cậu là...?"

La Phong đờ ra một lát, mới ý thức được đứa nhỏ này có thể là một người chơi giống hắn, bằng không làm sao nó có thể thấy hắn được. Chỉ là đứa nhỏ này thoạt nhìn cũng quá nhỏ tuổi.

Nhưng kỳ quái chính là, đứa nhỏ chỉ nói một câu như vậy, liền cầm ô đi vòng qua La Phong mà rời khỏi, La Phỏng khó hiểu mà nhìn theo bóng dáng đứa nhỏ, hắn cũng không có lý do gì để đuổi theo, đối phương rõ ràng không muốn đáp lời mình.

Chỉ là ngày hôm sau, La Phong vẫn tới khu này, hắn ngồi trên băng ghế công cộng, nhón chân mong chờ nhìn chằm chằm mấy cửa hàng bình thường trên phố, ông chú mở cửa hàng kia hẳn là người nào đó quan trọng trong trí nhớ hắn, luôn khiến cho La Phong cảm thấy quen thuộc dị thường.

Thế nhưng, La Phong có chút kinh ngạc chính là, đứa nhỏ nói một câu với hắn ngày hôm qua, vẫn chống cây dù siêu lớn kia, cũng đứng ở phụ cận một lối đi bộ.

Thế nhưng, dưới hiệu quả thôi miên của cây dù, La Phong rất nhanh liền quên mất cây dù đỏ và đứa nhỏ kia, đợi tới khi La Giản quá khứ tới nói chuyện với hắn một hồi, hắn đã hoàn toàn quên mất mình đã từng nói chuyện một câu với đứa nhỏ như vậy.

La Phong tuy rằng đã quên, nhưng La Giản vẫn nhạy bén cảm giác được cái gì, quay đầu liếc nhìn con phố đối diện, dưới đèn xanh đèn đỏ, đứa nhỏ cầm một cây dù còn lớn hơn người hắn, nghiêng đầu, chăm chú nhìn mình.

La Giản cảm thấy trái tim mình mãnh liệt nảy lên, bước chân ra định đi về phía đứa nhỏ kia, nhưng một chiếc xe tải chậm rì rì chạy qua đường cái, chặn mất tầm mắt La Giản, chờ đến khi xe tải đi qua, đứa nhỏ đã không còn ở đó.

Cảm giác như cảnh tượng trong mộng vậy, nhưng lại là ảo giác.

La Giảng hoảng hốt nghĩ, bất đắc dĩ xoay người qua chỗ khác nói chuyện với chú mình, trong nháy mắt xoay người kia hắn cũng đã quên mất hình ảnh đứa nhỏ kia, cho nên cũng không biết, sau lưng hắn, đứa nhỏ vẫn đứng đó.

Một La Giản khác vẫn như trước đứng ở đó.

"Rất tốt, đến lúc rồi, có thể bắt đầu." La Giản tự cổ vũ bản thân, "Chỉ được thành công, tuyệt đối không thể thất bại."

_________

"A, để tôi vào đội?" Tên hề... cũng chính là Hồng, vừa mơ mơ màng màng bò dậy từ trên giường, gãi gãi mớ tóc ổ gà, hắn khổ sở nói: "Ngài không lăn lộn chết tôi thì không bỏ qua sao."

"Đây là chuyện sáng sớm đã nói rõ, tôi rốt cuộc lăn lộn anh chỗ nào?" La Giản nghiêm túc ngồi trên giường, hai tay khoanh trước ngực giáo huấn tên hề.

"Còn nói không lăn lộn tôi!" Tên hề mặt như muốn khóc, hữu khí vô lực trả lời, "Mấy năm nay, mỗi ngày tôi đều bị cậu tra tấn tàn khốc, khiến tôi không có nhiều tinh lực tập trung vào công việc, đến bây giờ vẫn là một bác sĩ nhỏ không tên không tuổi!"

La Giản hơi nhíu mày, cúi đầu nghiêm túc nói: "Chúng ta chính là người làm việc lớn..."

"Dừng! Tôi chịu đủ bộ dạng kia của cậu rồi, đừng dùng bộ dáng đứa nhỏ đáng yêu nói ra những lời như ông cụ non vậy nha!" Tên hề bắt lấy đầu ổ gà của mình dùng sức cào, "Được rồi được rồi đều nghe cậu, cậu là lão đại!"

La Giản cuối cùng cũng thoáng vừa lòng, lộ ra nụ cười, hắn cười lên khiến cảm giác âm trầm trên người biến mất sạch sẽ, nhìn qua cũng giống một đứa nhỏ. Tên hề vui mừng nhìn chằm chằm La Giản, xem đứa nhỏ này bán manh chính là lạc thú duy nhất trong những năm tháng địa ngục này của hắn.

Thế nhưng, đứa nhỏ này cũng là ngọn nguồn mang tới sinh hoạt địa ngục cho hắn, hơn nữa, hắn còn trực tiếp vứt cho tên hề một tờ giấy, tên hề mở tờ giấy ra liền thấy, là một phong thư mời tổ đội.

"Sau khi vào đội liền bảo trì hiện trạng là được, sắm vai nhân vật vô năng khiến người ta chán ghét chỉ sợ đã là sở trường của anh."

Tên hề cảm thấy cái miệng cái mũi mình đều cau lại, "Tôi rốt cuộc đến bao giờ mới có thể thoát khỏi hình tượng này? Quả thực giống như một tên hề vậy..."

"Anh vốn dĩ chính là một tên hề."

"Đó chẳng qua chỉ là trang điểm mà thôi!" Tên hề không hài lòng mà phát điên lên, lăn qua lăn lại trên giường mình, "Mãnh liệt kháng nghị, muốn bồi thường! Hình tượng tôi đều bị một tay cậu hủy diệt hu hu hu!"

La Giản cạn lời thở dài, tên này ngốc nhiều năm như vậy, điểm "ngốc" này vẫn một chút đều không chữa khỏi được, vì thế La Giản không thể không nhượng bộ vươn tay ra, ấn trên mặt tên hề.

Tên hề lập tức hưng phấn lên, bắt lấy tay nhỏ của La Giản bắt đầu xoa xoa, một lát sau, lại xoa xoa.

Bệnh thích tay bệnh thích vật nhỏ.

Thực thích tay, hơn nữa phải là tay nho nhỏ, thế nhưng bình thường cũng không nhìn ra người này cư nhiên biến thái như vậy... ầy, kì thật cũng không phải phi thường biến thái, ít nhất tên hề vẫn là một người rất biết khắc chế ham muốn của bản thân, còn nữa, kỳ thật tên này không chỉ thích tay trẻ em, cũng thích tay nhỏ miêu miêu cẩu cẩu, có thể khiến hắn bị manh tới ngã trên đất không dậy nổi.

Quả nhiên vẫn là biến thái!

La Giản đưa tay qua khiến tên hề hưng phấn lăn qua lăn lại, cuối cùng, hưng phấn của tên hề lên tới cực hạn, nhịn không được, một hơi không kịp thở, lập tức hít thở không thông mà lăn quay ra giường.

La Giản thu tay lại, quét mắt nhìn tên hề đã bắt đầu sùi bọt mép.

Thế nhưng, thời điểm chiến đấu vẫn rất đáng tin cậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện