~ MÔN HỌC MỚI ~
Trong mấy ngày cuối cùng ở trường thi "Ô nhiễm môi trường", cảnh sát đã thuận lợi bắt giữ tổ chức cướp bóc ăn thịt người nhờ manh mối mà nhóm Việt Tinh Văn cung cấp, vậy nên Việt Tinh Văn lại lên kế hoạch cho mọi người lén đi bán nước vài lần nữa, kiếm thêm ít tiền.
Họ không dám bán quýt nữa, dù gì thế giới này không có quýt, họ cũng không thể giải thích nguồn gốc của loại quả này. Còn chuyện bán nước, mọi người vẫn làm theo cách cũ, họ mua thùng trút đầy nước rồi đến nhượng lại gần các khu dân cư, nói là mình mua thừa.
Thùng nước của họ giống hệt loại mua từ cơ quan chính phủ, do vậy cũng rất đắt hàng, mỗi ngày họ bán được khoảng 100 thùng, thu về hơn 4000 đồng, sau mấy ngày cũng dành dụm được đôi chút. Tiếc là tỷ lệ đổi điểm của thư viện cao quá, trước khi rời khỏi trường thi, mọi người đổi hết tiền thành điểm tích lũy cũng chỉ được khoảng 300.
Đồ ăn nhanh ở nhà ăn có giá 10 điểm tích lũy một suất, 12 người ăn một bữa trưa đã tốn 120 điểm. Bận rộn suốt mấy ngày, cuối cùng chỉ kiếm được chút điểm ít ỏi, mọi người đều cảm thấy thư viện đang chơi xỏ họ.
Việt Tinh Văn cười nói: "Muỗi có nhỏ cũng là thịt mà, 300 điểm cũng là điểm, để Bình Sách giữ làm quỹ nhóm đi."
Giang Bình Sách nhìn sang Việt Tinh Văn, hỏi cậu: "Tôi đang giữ 1000 điểm trong quỹ nhóm vẫn chưa đổi tiền, số tiền ban đầu mọi người nộp trừ phần dùng để mua đồ, vẫn còn khoảng 4000, có chia lại cho mọi người không?"
Việt Tinh Văn suy nghĩ một lát, nói: "Không cần đâu nhỉ? Tiền ăn uống ở thư viện đã tốn hơn 300 một ngày rồi, cậu cứ giữ số điểm đó, tính cả số điểm cậu đang giữ cũng chỉ đủ tiền sinh hoạt trong hai tuần thôi." Cậu dừng một lát, nói: "Không biết sắp tới còn bao nhiêu khoa nữa, nếu chúng ta thuận lợi học hai khoa một tuần, hẳn là hai tuần nữa chúng ta sẽ rời khỏi thư viện."
Khi mới vào trường thi, mọi người phải đổi tiền nên đã nộp hết điểm tích lũy cho Giang Bình Sách, hiện giờ ngoài Giang Bình Sách đang giữ quỹ nhóm, các thành viên khác đều không xu dính túi.
May mà khi môn học kết thúc mọi người sẽ nhận được điểm tích lũy.
24 giờ đêm, khung thông báo quen thuộc đồng loạt xuất hiện...
Nhóm nghiên cứu: C-183
Môn học: Ô nhiễm môi trường
Học phần: 3
Điểm: 92 điểm
Điểm tích lũy: 3×92=276 điểm
Điểm cộng nhóm nghiên cứu: Group C x1.5 điểm tích lũy, điểm tích lũy nhận được: 414 điểm
Tỷ lệ trượt môn: 10%
Lưu Chiếu Thanh nhìn dòng tỷ lệ trượt môn phía cuối, cười nói: "Đây là môn có tỷ lệ trượt thấp nhất anh từng thấy, anh nhớ tỷ lệ trượt của môn đầu tiên 'Thoát khỏi phòng thí nghiệm' ở khoa Y đã hơn 20% rồi nhỉ?"
Lâm Mạn La nói: "Chương trình 3 tín chỉ này chỉ cho chúng ta trải nghiệm môi trường khắc nghiệt. So với việc bị sinh vật biến dị đuổi gϊếŧ ở khoa Sinh, thế giới này chỉ đơn thuần là ô nhiễm môi trường, chỉ cần chúng ta ở yên chịu đựng cho qua cũng không khó."
Việt Tinh Văn đồng ý: "Chúng ta ra ngoài bán quýt nên mới kéo đến cả tá rắc rối, nếu trốn đi ngay từ đầu thì đương nhiên môn này cũng rất nhẹ nhàng. Nhưng em nghĩ nếu chúng ta trốn đến khi qua môn thì điểm sẽ không cao, có lẽ thư viện chỉ chấm đủ qua môn? Vẫn phải tìm hiểu về thế giới này mới được điểm cao."
Cơ chế chấm điểm của thư viện vẫn là một ẩn số, may mà lần nào điểm của nhóm 183 cũng rất cao, mọi người cũng rất hài lòng với số điểm trên 90 trong môn này. 14 ngày sống ở đây khá khó khăn, nhất là đồ ăn, ngày nào họ cũng ăn bánh quy với canh rau củ, ăn đến chết ngấy. Sau khi về thư viện, mọi người lập tức chạy xuống siêu thị mua đồ ăn vặt.
Việt Tinh Văn mua hai gói khoai tây về gặm dần, Kha Thiếu Bân còn lố hơn, cậu mua cả tá chocolate, bánh kẹo, đậu phộng hạt dưa, dùng hết một nửa số điểm tích lũy cậu kiếm được từ môn học này để mua đồ ăn, có thể thấy 14 ngày này bụng cậu khó chịu đến mức nào.
Tân Ngôn nói: "Cậu tiêu hết điểm vào đồ ăn rồi, không định nâng cấp Tiểu Đồ à?"
Kha Thiếu Bân ngồi cạnh giường, vừa sắp xếp đồng đồ ăn vặt vừa nói: "Sợ gì, Tiểu Đồ nhà chúng ta tự lớn được mà, nó còn biết chủ động tắt máy, thành tinh đến nơi rồi."
Tân Ngôn khẽ chau mày, "Tiểu Đồ tự động tiến hóa, cậu không thấy lạ à?"
Kha Thiếu Bân bóc một miếng chocolate rồi bỏ vào miệng, vị ngọt tan ra trên đầu lưỡi, như vuốt ve vị giác của người ăn. Cậu hít một hơi đầy thỏa mãn, cười tít mắt: "Đúng là hơi lạ, gần đây tớ không nâng cấp Tiểu Đồ, nó cũng không có kỹ năng mới, nhưng trí thông minh của nó lại càng ngày càng cao."
Tân Ngôn nói: "Cũng cao dần lên, giờ đã quá eo cậu rồi."
Kha Thiếu Bân gật đầu, "Phải. Ban đầu Tiểu Đồ nhà tớ chỉ bé cỡ bàn tay thôi, nếu nâng cấp chiều cao sẽ tăng rõ rệt. Mỗi khi qua một chương trình học, Tiểu Đồ cũng sẽ cao thêm khoảng 5cm..." Kha Thiếu Bân dừng một lát, gãi đầu nói: "Cảm giác cứ như tớ đưa thú cưng có thể trưởng thành đi cày phó bản ấy, chủ nhân qua cửa, thú cưng cũng được nhận kinh nghiệm?"
Tân Ngôn cảm thấy ví dụ này cũng rất hợp lý, bèn không nói gì nữa.
Kha Thiếu Bân bóc một chiếc kẹo khác đưa người kia: "Cậu cũng ăn đi? Ngon lắm đó."
Tân Ngôn cứng ngắc nhìn chiếc kẹo trong tay cậu... Ngón tay Kha Thiếu Bân rất trắng, viên chocolate tròn tròn màu đen nằm giữa bàn tay cậu, đôi mắt của đối phương cong cong sau lớp kính, tràn ngập ý cười, trông cậu như đang dâng đồ để lấy lòng mình.
Tân Ngôn im lặng hồi lâu, cậu ta bỏ viên kẹo vào miệng. Ngay sau đó, cậu ta nhíu mày như thể vừa uống loại thuốc đông y đắng nhất vậy.
Kha Thiếu Bân nhịn cười, "Ngọt không? Đây là loại chocolate ngọt nhất tớ từng ăn đó."
Vẻ mặt Tân Ngôn suy sụp như muốn nôn ra nhưng vẫn cố nhịn, cậu ta nhìn Kha Thiếu Bân, bất chấp nuốt viên kẹo. Kha Thiếu Bân cười nói: "Tân Ngôn, cậu có phát hiện thời gian qua cậu đã thay đổi rất nhiều không?"
Tân Ngôn nhướn mày, "Gì?"
Kha Thiếu Bân đẩy kính, nghiêm túc nói: "Trước đây cậu không qua lại với ai, lúc nào cũng trưng cái mặt như người ta nợ cậu mấy triệu vậy, tớ cũng không dám chào cậu. Nhưng bây giờ, mọi người trêu chọc cậu cậu cũng không tức giận, còn tự giác sắm vai đầu bếp trong nhóm... Nhìn cậu nấu cơm cho mọi người bằng bình chưng, tớ mới nghĩ thật ra cậu cũng không khó gần như tưởng tượng."
Tân Ngôn nghiêm mặt, không đáp lại.
Kha Thiếu Bân cảm thán: "Có những chuyện không nhất thiết phải để mãi trong lòng, biến nó thành khúc mắc. Tớ biết bạn bè thời trung học không thân thiện với cậu, nhưng đó đều đã là quá khứ. Bây giờ đã khác rồi, các thành viên trong nhóm đều rất thích cậu. Khi cậu ngăn các buồng tắm bằng vải gạc, đập bình chưng dùng thay bồn rửa mặt, hai đàn chị còn khen cậu chu đáo mà."
Tân Ngôn trầm mặt vào phòng tắm, ném cho cậu một câu: "Cậu nói lắm thật."
Nhìn bóng lưng cứng ngắc của cậu ta, Kha Thiếu Bân khẽ cười. Cậu chưa từng bị bạo lực học đường, không thể hiểu hết nỗi buồn của Tân Ngôn năm 16 tuổi khi bị tẩy chay, bị bắt nạt. Nhưng một khi bước qua được khúc mắc trong quá khứ, tương lai sẽ bằng phẳng. Không bước qua được, cũng chỉ tự khổ mình.
Cậu cảm thấy Tân Ngôn không phải người quá lạnh lùng, cậu cũng mong sau các bài thi ở thư viện, Tân Ngôn sẽ có được những người bạn thật lòng với mình, không còn cô đơn nữa.
Vừa tắm xong, Tân Ngôn đã thấy Kha Thiếu Bân nằm nghiêng trên giường ngủ ngon lành, kính lệch sang một bên, tư thế ngủ cực kỳ ngốc nghếch. Nhưng cậu ta biết, Kha Thiếu Bân trông ngốc vậy thôi, chứ lòng sáng như gương.
Quá khứ cậu ta không muốn nhắc lại cũng là cái gai trong lòng Tân Ngôn, cũng là nguyên nhân cậu ta không kết bạn với ai trong vài năm qua.
Ban đầu khi gia nhập nhóm nghiên cứu 183, Tân Ngôn cũng không nghĩ đến việc kết bạn với mọi người, với cậu ta, mọi người chỉ cùng đi thi, cùng qua môn, mọi người cùng có lợi, nếu có bất hòa có thể đổi nhóm khác bất cứ lúc nào.
Nhưng ở bên nhau một thời gian dài, cậu ta phát hiện mỗi người trong nhóm đều có điểm sáng riêng, nhờ có Việt Tinh Văn dẫn dắt, nhóm họ không có chuyện lừa gạt, gài bẫy lẫn nhau, mà chỉ có tin tưởng, giúp đỡ những người khác.
Cậu ta không ngờ tình cảm "yêu thương giúp đỡ" lại xuất hiện trong một nhóm sinh viên xa lạ.
Có lẽ đây chính là "linh hồn của một nhóm" nhỉ? Mọi người tề tụ lại, dù hoàn cảnh khó khăn thế nào cũng có thể đồng tâm hiệp lực vượt qua.
Dù chưa từng nói thành lời, nhưng Tân Ngôn cũng dần dần có tình cảm với nhóm nghiên cứu này, cũng quyết tâm đi cùng mọi người đến cùng.
Tân Ngôn cúi người, nhẹ nhàng tháo chiếc kính lệch sang một bên của Kha Thiếu Bân rồi đặt lên bàn. Nếu họ thuận lợi rời khỏi thư viện về trường học, Tân Ngôn nghĩ mình sẽ sẵn lòng bước ra khỏi quá khứ như Kha Thiếu Bân nói.
Thử đến gần người khác, và tin tưởng họ.
***
Vì thời khóa biểu khoa Môi trường xếp một môn bắt đầu vào buổi sáng, 2 giờ chiều lại có một môn bắt buộc, mọi người nghỉ trưa xong bèn tập trung tại trung tâm chọn lớp đúng giờ, tham gia bài thi tiếp theo.
14 ngày trước họ cũng có tắm, nhưng không có sữa tắm và dầu gội đầu, ai cũng cảm thấy đầu mình không sạch, vậy nên vừa về thư viện, mọi người đồng loạt chạy vào phòng tắm, thay quần áo sạch sẽ rồi mới tập trung.
Việt Tinh Văn nói: "Thi liền mấy môn vất vả quá. Mọi người đã nghỉ đủ chưa?"
Lưu Chiếu Thanh phất tay: "Có gì đâu, rời khỏi chỗ quái quỷ này sớm ngày nào hay ngày đó, bảo anh thi ngày ba môn anh cũng chịu." Mọi người đều tán thành câu nói của Lưu Chiếu Thanh.
Ngủ trưa hai tiếng xong mọi người đã tỉnh táo hẳn lên, Việt Tinh Văn bèn bước lên ấn "Chọn môn".
[Môn bắt buộc: Non xanh nước biếc]
[Khoa: Môi trường]
[Học phần: 3]
[Quy tắc: Trường thi giới hạn 12 người (Không tính thành viên X)]
[Mô tả: Xung quanh thành phố nơi các bạn đang sống là sa mạc, người dân sống ở đây một năm thì có đến nửa năm bị bão cát quấy nhiễu, đáng sợ hơn cả là sa mạc đang lan dần về thành phố, đất đai xung quanh thành phố có xu hướng sa mạc hóa. Để cải thiện tình trạng này, thư viện phái các bạn đến đó xử lý vấn đề môi trường, cải thiện hệ sinh thái.]
[Yêu cầu: Xử lý vấn đề môi trường, giúp "non xanh nước biếc" quay lại thành phố này]
[Xác nhận chọn lớp: Có/Không]
Kha Thiếu Bân đọc phần mô tả, bất lực đỡ trán: "Lúc em thấy tên chương trình học là 'Non xanh nước biếc', em đã đoán ngay thư viện sẽ bắt chúng ta đi trồng cây rồi. Ai dè lại đúng thật!"
"Em chỉ từng trồng cây trong ngày cây xanh thôi, không có kinh nghiệm trồng rừng chắn gió chống cát bay[102] đâu." Việt Tinh Văn hỏi Lâm Mạn La: "Chị Mạn La, chị có biết gì về mảng này không?"
"Biết một chút, tới đâu hay tới đó vậy." Lâm Mạn La bất đắc dĩ nói.
Việt Tinh Văn gật đầu: "Được, vậy em chọn môn đây."
[Chúc mừng nhóm nghiên cứu 183 chọn lớp thành công, chương trình học 'Non xanh nước biếc' chuẩn bị bắt đầu, vui lòng đợi...]
Chú thích:
102, Rừng chắn gió chống cát bay là những dải rừng tự nhiên hoặc rừng trồng có tác dụng giảm tác hại của gió bão, cát di động, để bảo vệ khu dân cư, đồng ruộng, đường giao thông, vv., còn có khả năng cải tạo bãi cát thành đất canh tác.
~ TIỂU ĐỘI TRỒNG CÂY 183 ~
Đúng 14 giờ chiều, tầm nhìn của mọi người tối sầm.
Sau đó, họ xuất hiện tại trường thi môn thứ hai của khoa Môi trường, "Non xanh nước biếc."
Vừa vào trường thi, làn gió cuốn theo cát sa mạc phả thẳng tới khiến họ gần như không mở nổi mắt.
Việt Tinh Văn vốn định lên tiếng, không ngờ cát bay đầy miệng, cậu vừa nhổ cát vừa nhanh tay gõ vào kênh nhóm: "Khoa Môi trường có khúc mắc gì với bão cát à? Lại là kiểu thời tiết này!"
Lâm Mạn La nhanh chóng nhìn ngó xung quanh, nói: "Đây không phải tận thế của môi trường như môn trước, có vẻ bão cát này chỉ là tạm thời thôi, chắc mấy hôm nữa sẽ hết."
Cô quay lại, chỉ về phía trấn nhỏ cách đó không xa, nói: "Những thành phố ở gần sa mạc rất dễ bị ảnh hưởng bởi sa mạc hóa, khi trời nổi gió sẽ hình thành nên bão cát, chị đã từng thấy hiện tượng này trong hiện thực rồi."
Lưu Chiếu Thanh nói: "Môn thi yêu cầu chúng ta chặn gió phòng bão cát lại không cho chúng ta tí dụng cụ nào? Chúng ta cũng đâu thể dựng tường người chắn bão cát được!"
Dứt lời, thông báo hiển thị trên góc phải: "Bài thi bắt đầu, khu vực dựng rừng phòng hộ ngay tại 500m phía trước, nhóm trưởng vui lòng phân chia tiền bạc hợp lý, mua những dụng cụ cần thiết. Chú ý: Mua nhầm không được trả lại. Yêu cầu các bạn phải xử lý mảnh đất bị sa mạc hóa này trong vòng một năm, thời gian trong trường thi sẽ được tăng tốc, 1 giờ = 1 ngày, 365 giờ tương đương một năm."
"Xưởng tế bào" ở khoa Sinh lúc trước cũng được đẩy nhanh thời gian, họ chỉ mất mười tiếng để chế tạo ra em bé mà người mẹ phải mang thai mười tháng mới sinh được. Thời gian ở môn học lần này còn nhanh hơn, 1 giờ = 1 ngày, thời gian thi của họ chỉ kéo dài 365 giờ.
(Hồi sinh em bé là 1 giờ = 1 tháng, nên tính ra môn này vẫn chậm hơn chứ sao nhanh hơn được nhỉ?)
Giang Bình Sách thấp giọng nói: "Chúng ta phải hoàn thành việc chống gió chống bão cát trong 365 tiếng, khoảng 15 ngày, không dễ chút nào."
Kha Thiếu Bân nói: "Nếu một tiếng tương đương một ngày, chúng ta mà ngủ bảy tiếng không phải là qua cả 7 ngảy rồi sao? Ngủ một giấc xong cây non chết hết thì sao!"
Thời gian trôi nhanh, mỗi giờ đồng hồ đều rất quan trọng.
Việt Tinh Văn suy nghĩ, đoạn nói: "Chúng ta chia thành hai nhóm, cứ 24 tiếng lại thay phiên trực, không thể ngủ cùng một lúc."
Hứa Diệc Thâm bất lực day trán: "Xem ra lại phải xây căn cứ rồi, mọi người đều phải ăn ở luôn ở đây, có chuyện gì xảy ra còn xử lý kịp thời."
Lâm Mạn La dứt khoát nói: "Đi thôi, tới đó xem sao đã, sau đó tính xem chúng ta cần mua những gì."
Mọi người đến khu vực "500m phía trước" theo thông báo của chương trình học.
Xa xa là sa mạc trải rộng mênh mông, khu vực họ cần dựng rừng phòng hộ nằm ngay giữa sa mạc và đồng ruộng, có thể nhìn thấy đã có một khoảng ruộng bị cát che phủ. Cát lún dần dần xâm lấn, tình trạng sa mạc hóa sẽ vô cùng nghiêm trọng, nếu chỉ khoanh tay đứng nhìn, sa mạc sẽ ngày càng lan rộng, cuối cùng ảnh hưởng tới thành phố nơi con người sinh sống phía trước.
Chắn gió chống cát bay, tức là ngăn không cho cát lún xâm nhập, bảo đảm đất canh tác của con người không bị cát ảnh hưởng.
Cách đó không xa có một tấm biển, trên đó viết: "Non xanh nước biếc là núi vàng núi bạc."
Kha Thiếu Bân chỉ vào tấm bảng, dở khóc dở cười: "Thư viện này bắt trend thật đấy! Điểm du lịch ở quê em cũng có cái biển như vậy."
Lưu Chiếu Thanh nói: "Quê bọn anh cũng có."
Lam Á Dung nói: "Ở chỗ bọn chị, mấy biểu ngữ thế này treo đầy đường cao tốc luôn."
Nếu không phải họ đang ở thư viện, thậm chí mọi người có cảm giác như mình đã quay về hiện thực cải thiện môi trường.
Lâm Mạn La hỏi: "Tinh Văn, kiểm tra xem lần này chúng ta có bao nhiêu tiền?"
Việt Tinh Văn gõ hai chữ "kinh phí" vào khung chat, không lâu sau họ đã nhận được thông tin: "Trong chương trình học lần này, nhóm nghiên cứu 183 nhận được kinh phí 100 nghìn tệ cho việc tu sửa, có thể sử dụng tự do, tiền thừa không thể đổi thành điểm tích lũy, không thể mang khỏi trường thi."
Mọi người thấy số tiền dư dả mới âm thầm thở phào.
Việt Tinh Văn nói: "100 nghìn chắc cũng đủ rồi, thế này nhé, chúng ta chi 1000 đồng trước, Kha Thiếu Bân, Tân Ngôn, Tần Lộ, Tần Miểu vào trấn nhỏ gần đây, mua thức ăn đủ cho 15 ngày luôn, chủ yếu mua những món có thể để lâu như mỳ ăn liền, dưa muối, còn lại các cậu tự quyết định, không tiêu hết thì cầm tiền thừa về."
Bốn người nhận tiền, lập tức đi mua đồ.
Thế giới này không phải tận thế, nhìn đồng ruộng xung quanh, có thể thấy dù cuộc sống của người dân bị bão cát ảnh hưởng, nhưng không đến mức không sống nổi, hẳn cũng không có người cướp bóc. Vậy nên Việt Tinh Văn mới yên tâm cử 4 người đi mua đồ ăn. Cậu nói tiếp: "Tiểu Niên tìm một chỗ quanh đây xây căn cứ, anh Lưu và anh Hứa giúp cậu ấy."
Chương Tiểu Niên triệu hồi máy đào, bắt đầu làm việc.
Những người còn lại thảo luận kế hoạch tiếp theo, Việt Tinh Văn nói: "Chị Mạn La, mới có một cửa hàng xuất hiện bên em, em chia sẻ vào kênh nhóm rồi chị xem xem chúng ta cần mua gì."
Kênh nhóm: "Việt Tinh Văn chia sẻ [Liên kết mua hàng]".
Mọi người mở ra xem thử, cửa hàng này giống như trong game online, trong đó có đủ loại sản phẩm, tất cả đều được ghi rõ giá tiền, hơn nữa đều liên quan đến việc "chắn gió chống bão cát".
Ví dụ như máy đào giá 10000 tệ, nhựa đường 90 tệ/thùng, dây kẽm gai 10 tệ/mét, cọc gỗ 1 tệ/chiếc... Ngoài ra có cả các loại thực vật như 1 tệ/nửa ký lau sậy, hàng rào tre 0,5 tệ/mét, hạt giống các loại cây như nhót lá dẹt, hắc mai biển, liễu sa mạc đều có giá trong khoảng 10 tệ.
Việt Tinh Văn nhìn thôi đã đau đầu, người ngoài ngành như cậu không biết phải làm thế nào.
Lâm Mạn La cũng hơi chóng mặt, cô lướt một lượt từ đầu đến cuối, chỉ riêng thực vật đã có hàng trăm loại, mặc dù giá mua rất rẻ, nhưng nếu mua sai loại, cây trồng không sống được, vậy cũng thành công dã tràng.
Phải chọn ra những loại thực vật phù hợp nhất, cũng hợp với đất đai ở khu vực này.
Việt Tinh Văn quay lại nhìn Lâm Mạn La: "Có Tiểu Niên học khoa Kiến trúc, chúng ta có thể tiết kiệm tiền mua máy móc. Ngoài ra cần mua gì nữa chị cứ quyết định đi."
Là một tay ngang, Việt Tinh Văn không khoa tay múa chân với những lĩnh vực mình không giỏi.
Trong nhóm chỉ có Lâm Mạn La hiểu biết những thứ này, cô cân nhắc hồi lâu, nói: "Chúng ta có một năm, suy ra thì chúng ta có một cơ hội để thất bại, sau đó làm lại từ đầu. Nhưng chị muốn chúng ta thành công trong một lần."
Cô dừng một lát, nghiêm túc nói: "Thông thường, công trình chắn gió, chống cát bay chia thành ba loại, loại thứ nhất là công trình vật lý, cũng tức là tăng cường lực cản với cát lún, ví dụ như như quây hàng rào, lưới chắn cát, dựng tường xung quanh khu vực có thể bị cát xâm lấn, ngăn không cho cát lún chảy về phía trước, công trình này là dễ thành công nhất."
Việt Tinh Văn gật đầu, "Có Tiểu Niên ở đây, chúng ta có thể đào một cái mương xung quanh để ngăn cách, sau đó chúng ta dựng tường hoặc hàng rào ngăn cát chảy, đúng vậy không?"
Lâm Mạn La cười nói: "Đúng rồi. Nhưng cách này chỉ chữa phần ngọn, không trị được tận gốc."
Trác Phong nói: "Phải, công trình vật lý chỉ ngăn cát chảy, không có tác dụng cải tạo với đất đai bị sa mạc hóa. Hai loại còn lại là gì?"
Lâm Mạn La nói: "Còn có công trình hóa học và công trình thực vật. Với công trình hóa học, chúng ta cần xây thêm một tầng kết cấu rắn trên mặt đất để cải thiện tính chất sa mạc hóa, phun chất gia cố hóa học, hoặc chất hóa học chuyên dùng cho cát lún. Ví dụ như nhựa đường thường được dùng trong các công trình hóa học."
Mọi người vốn tưởng rằng nhựa đường chỉ dùng để sửa đường, thấy nó xuất hiện trong "cửa hàng", Việt Tinh Văn còn đang thấy khó hiểu. Lúc này nghe Lâm Mạn La giải thích, cậu mới hiểu ra. Cát lún chảy trên bề mặt Trái Đất, khi gió thổi qua nó cũng sẽ chảy về phía trước, nếu trải nhựa đường lấp lên thì chúng sẽ không di chuyển?
Lâm Mạn La nói tiếp: "Nhưng quan trọng nhất là công trình thực vật, trồng trọt trên quy mô lớn các loại thực vật có thể sinh tồn trong đất bị sa mạc hóa, vì rễ của thực vật sẽ cắm sâu vào trong đất, chỉ khi đó mới có thể ngăn cản cát lún tiếp tục lan rộng trên mặt đất. Ngoài ra, thực vật có thể cải thiện môi trường sinh thái trên phạm vi lớn, giảm tốc độ gió, có thể coi đây là một biện pháp 'phòng chống kết hợp'."
Việt Tinh Văn nhìn vẻ nghiêm túc của Lâm Mạn La khi nói về chuyên môn của mình, bèn nói: "Học môn này mà không có bạn học khoa Môi trường đi cùng, chẳng khác nào nhắm mắt bắt bừa. Đàn chị, chị quản lý công trình lần này nhé, bọn em sẽ nghe theo chị."
Lâm Mạn La cười nói: "Chị cũng gà mờ thôi, chỉ biết vài lý thuyết cơ bản, chưa thực hành bao giờ."
Trác Phong nói: "Vẫn hơn không biết tí gì như bọn anh mà!"
Lâm Mạn La dứt khoát gật đầu, "Được rồi, để em thử xem."
Giang Bình Sách đề nghị: "Chúng ta có 365 ngày, thời gian dư dả, nhưng cũng không thể làm ẩu. Em kiến nghị làm một bản kế hoạch chi tiết, chia thành các giai đoạn và nhiệm vụ phải hoàn thành, sau đó củng cố thành quả từng bước một."
Lâm Mạn La nhìn Giang Bình Sách, cười nói: "Bình Sách nói đúng lắm! Đã là hạng mục công trình chắc chắn phải có bản kế hoạch. Công trình chắn gió, chống cát bay quả thật phải chia thành vài giai đoạn, bao gồm quây kín khu vực cát cần giải quyết, cố định lớp ngoài, dựng rào chắn cát, khơi thông cát lún tích tụ, cuối cùng mới đến công trình thực vật, cải thiện môi trường sinh thái."
Cô suy nghĩ một lát, sau đó xem lại "cửa hàng" rồi nói: "Đầu tiên là cố định và niêm phong cát lún, chị định trực tiếp dùng nhựa đường trải một lớp bảo hộ trên mặt đất, đây là cách làm nhanh gọn đơn giản nhất. Dù gì diện tích khu vực chúng ta cần cải thiện rất lớn, nếu trải mỗi rơm, rạ, lỡ như bị gió thổi thì công cốc hết."
Tập thể "gà mờ" đồng loạt gật đầu.
Họ không biết cách cố định cát, cũng không ngờ nhựa đường lại có thể cố định cát lún.
Lâm Mạn La nhìn giá các loại thực vật trong cửa hàng, nói: "Còn rào chắn cát, chúng ta sẽ dựng bằng loại rào tre rẻ nhất, Tiểu Niên đào rãnh xung quanh công trình, cứ cách một đoạn lại gia cố bằng cọc gỗ, ngăn gió thổi bay hàng rào. Chị xem giá hàng rào trong cửa hàng rồi, rất rẻ, dựng vòng quanh cũng không tốn kém."
Quan trọng nhất vẫn là chọn cây trồng, Lâm Mạn La cân nhắc cả giá thành và độ bền, cuối cùng quyết định chọn hắc mai biển.
Lâm Mạn La nói: "Hạt giống hắc mai biển cũng rẻ, hơn nữa loại cây này chịu được hạn hán, chống bão cát, có thể sinh tồn trên đất nhiễm mặn, khi ra quả cũng giàu dinh dưỡng, có thể ăn thẳng hoặc ép nước hoa quả, còn có hiệu quả kinh tế nhất định."
Việt Tinh Văn cười nói: "Vậy chắc Tiểu Kha thích lắm, không biết chúng ta có đợi được ngày ra quả không?"
Lâm Mạn La nói: "Chắc là được nhỉ? Cửa hàng của thư viện bán cây giống, chỉ cần khi trồng nó có thể sống được, đến mùa ra quả thì sẽ có quả thôi."
Mọi người nghe vậy đều vô cùng hào hứng.
Trước đây họ chỉ từng trồng một hai cây con tượng trưng trong hoạt động nhà trường tổ chức vào dịp ngày cây xanh hằng năm. Lần này, mười hai người phải tham gia vào công trình cải tạo môi trường, rất có ý nghĩa.
Một lát sau, nhóm Kha Thiếu Bân đã về, họ mua rất nhiều mỳ gói hương vị khác nhau, mấy thùng sữa, thêm vài hộp rau dưa muối, thịt khô, hoa quả khô, đủ cho mọi người ăn trong 15 ngày.
Chương Tiểu Niên cũng đã xây xong căn cứ.
Việt Tinh Văn gọi mọi người lại, "Sắp tới chúng ta sẽ ăn ngủ luôn tại đây, cất đồ vào căn cứ trước. Thời gian gấp rút, từ giờ chúng ta sẽ là tiểu đội trồng cây 183, mọi người nghe đàn chị Lâm chỉ huy, chia nhau làm việc nào!"
Tác giả:
Phó cản này có tham khảo tài liệu về: Chặn gió chống cát bay, công trình chặn gió chống cát bay.
Nội dung truyện không sao chép toàn bộ tài liệu, tác giả đọc tài liệu xong tự tổng kết lại.
Người không chuyên viết về môi trường, chỉ có thể cố gắng hết sức thôi ~~