~ TIỂU ĐỘI BÁN QUÝT ~

Cơn mưa quýt ngợp trời kéo dài trong vài phút, tấm màn của Lưu Chiếu Thanh đã không chịu được sức nặng của quýt mà rơi xuống, vô vàn quả quýt lăn lông lốc trong phòng khách, cảnh tượng trước mắt còn khiến họ hưng phấn hơn khi nhìn thấy mưa dao và mưa axit.

Đương nhiên Kha Thiếu Bân là vui nhất, cậu thích ăn đồ chua ngọt từ bé, nếu mấy hôm tới đều được ăn quýt trừ cơm, bảo cậu chịu đựng ở đây 14 ngày cũng là chuyện nhỏ.

Việt Tinh Văn nhìn đống quýt lăn đầy đất, bất lực nói: "Mọi người phụ một tay, dọn chỗ quýt này lại đi."

Lưu Chiếu Thanh đau đầu nói: "Nhiều quýt vậy biết để vào đâu?"

Một ý tưởng chợt lóe lên, Lam Á Dung nói: "Chúng ta có thể làm thùng gỗ từ dây leo của Mạn La, sau đó bỏ quýt vào."

Lâm Mạn La bước lên, "Cách này ổn đấy, để em thử xem."


Cô giơ tay phải, một sợi dây leo lập tức vọt ra từ đầu ngón tay như rắn, dây leo dài mười mấy mét lượn vọng, quấn vào nhau, không bao lâu đã thành hình một "thùng gỗ".

Lâm Mạn La làm mấy thùng liên tiếp đặt sang một góc, Việt Tinh Văn nói: "Đủ rồi, mọi người nhặt mấy quả tươi mới lành lặn lên bỏ vào trong thùng, mấy quả bị dập lúc rơi xuống thì ăn luôn."

Quả nào cũng rất tươi, có điều, khi rơi xuống không tránh khỏi vỡ mất vài quả. Quýt vỡ rồi không tiện bán, có thể tự ăn.

Mọi người vừa nhặt quýt, vừa bóc mấy quả bị dập ra ăn trước, ai cũng ăn rất ngon lành.

Không lâu sau, Kha Thiếu Bân bỗng phát hiện một quy luật: "Chỗ quýt này... quả nào cũng giống nhau?"

Việt Tinh Văn cầm mấy quả lên so sánh, đoạn nói: "Kỹ năng đưa vào trong mưa sẽ được nhân bản và phóng đại, mấy quả quýt này đều được sao chép từ quả đầu tiên, giống nhau cũng rất bình thường."


Kha Thiếu Bân bỗng có ý tưởng kỳ lạ: "Mưa của cậu có nhân bản đồ vật được không? Nếu ném mấy gói bánh quy chúng ta mua được trong siêu thị hôm qua vào mà có cơn mưa bánh quy thì hay nhỉ."

Nếu mưa của Việt Tinh Văn có thể nhân bản mọi vật, khi ném một hộp bánh quy vào là có hàng nghìn, hàng vạn hộp bánh quy khác rồi, kỹ năng mưa chỉ mất 1 tiếng CD, cứ nhân bản không ngừng, đừng nói là 14 ngày, phải sống 14 năm cũng không thành vấn đề.

Nhìn ánh mắt khao khát của Kha Thiếu Bân, Việt Tinh Văn cười vỗ vai cậu: "Cậu mơ nhiều quá! Mưa chỉ nhân bản được kỹ năng của thư viện thôi, không thể nhân bản đồ vật khác, không thì tớ ném cậu vào đó, không phải sẽ rơi ra cả đám Kha Thiếu Bân à? Hàng nghìn hàng vạn Kha Thiếu Bân từ trên trời rơi xuống?"

Kha Thiếu Bân nghĩ đến cảnh tượng đó, không khỏi rùng mình. Cậu ho khan một tiếng, nói: "Tớ nghĩ bừa vậy thôi." Cậu dừng một lát, dời mắt sang Tiểu Đồ đang ngoan ngoãn đứng trong góc, hai mắt sáng lên, "Nhân bản kỹ năng đúng không? Nhân bản Tiểu Đồ của tớ được không?"


Nghe vậy, Tiểu Đồ lập tức nói bằng chất giọng lanh lảnh của mình, "Chủ nhân, không được đâu."

Kha Thiếu Bân tò mò nhìn nó: "Sao em biết là không được?"

Tiểu Đồ nghiêm túc nói: "Ra-đa của người máy ảnh hưởng đến nhau, nếu chủ nhân nhân bản thêm mấy Tiểu Đồ nữa, Tiểu Đồ sẽ không thể thu nhận tín hiệu chính xác, hệ thống sẽ rối loạn, dẫn đến chết máy."

Kha Thiếu Bân đẩy kính: "Ò, anh chỉ tò mò vậy thôi, yên tâm, chủ nhân có mình em là đủ rồi."

Nghe vậy, Việt Tinh Văn không nhịn được nói: "Trí tuệ của Tiểu Đồ càng ngày càng cao cấp à? Nó có thể giao tiếp cơ bản với cậu rồi?"

Kha Thiếu Bân đáp: "Đúng vậy, gần đây tớ cũng không nâng cấp nó, nhưng tớ phát hiện, mỗi khi chúng ta hoàn thành một khoa, mở tầng mới, Tiểu Đồ cũng càng ngày càng thông minh hon, cũng cao thêm 2cm nữa. Kỹ năng của nó thì vẫn như cũ, có điều bây giờ nó có thể chào buổi sáng, chào buổi tối mỗi ngày, còn biết nói chuyện với tớ nữa, cảm giác như thành tinh vậy á."
Tiểu Đồ nói: "Chủ nhân, em không thành tinh, em chỉ thông minh hơn thôi."

Mọi người: "..."

Người máy Kha Thiếu Bân nuôi dưỡng, cũng kỳ lạ thế đó.

Chẳng mấy chốc, mọi người đã xếp quýt xong.

Nhiệt độ dưới hầm khá thấp, để quýt ở đây mấy ngày này cũng không sợ hỏng, Tần Lộ di chuyển mảng kiến tạo, đưa số quýt này sang nhà kho Chương Tiểu Niên mới đào.

Chương Tiểu Niên vừa thu dọn máy móc xong, thấy đống quýt, cậu há hốc miệng: "Đàn chị, đâu ra nhiều quýt vậy?"

Tần Lộ cười nói: "Tinh Văn vừa gọi mưa quýt đó, em muốn ăn mấy quả không?"

Chương Tiểu Niên ngơ ngác nhận mấy quả quýt, khi quay về căn cứ, mọi người đã dọn dẹp xong phòng khách lênh láng nước, Việt Tinh Văn bèn nói: "Ăn trước đã, ăn xong sẽ bàn chuyện sắp tới có ra ngoài kiếm tiền không."

Cơm nước rất đơn giản, mỗi người vài quả quýt, một gói bánh quy, một bình nước cất. Mặc dù không thể coi là thịnh soạn, nhưng so với người dân ở thế giới này, nhưng gì họ ăn đã sánh ngang với tiệc tất niên rồi.
Cơm nước xong xuôi, mọi người ngồi lên đôn gô bắt đầu thảo luận.

Giang Bình Sách nói: "Bán nước khá nguy hiểm. Ở thế giới này, tài nguyên nước thuộc nhóm tài nguyên bị quản lý, chúng ta không thể giải thích mình lấy nhiều nước như vậy ở đâu được. Hơn nữa, người dân ở đây rất đề phòng, chưa chắc họ đã tin nước của chúng ta an toàn, vô hại."

Tân Ngôn nói: "Chúng ta cũng không có đồ đựng nước, bán nước được đựng trong bình chưng, một là mấy chai thủy tinh đó cũng khó mang đi, hai là, chúng ta cũng không giải thích được mình lấy đâu ra mấy bình chưng cỡ lớn khác thường như vậy."

Việt Tinh Văn gật đầu, "Phải, nếu muốn bán nước, chúng ta phải xin thùng đựng nước từ người dân, rót đầy nước vào thùng nước họ thường dùng rồi mới đem bán, như vậy họ mới không cảnh giác quá mức."
Kha Thiếu Bân đề nghị: "Vậy chúng ta bán quýt trước nhé? Quýt là hoa quả, không bị kiểm soát, hơn nữa hoa quả ở thế giới này đều rất đắt, một quả táo tận 200 đồng. Chúng ta đóng giả thành nông dân, bán hoa quả trước cổng chung cư, nếu bị quản lý thành phố phát hiện, chúng ta chạy ngay vẫn kịp."

Việt Tinh Văn im lặng một lát, hỏi Kha Thiếu Bân: "Cậu có nhớ hôm qua siêu thị bán những loại quả nào không?"

Kha Thiếu Bân lập tức đáp: "Có nho, táo, dưa hấu, lê, chuối." Với đồ ăn, cậu có thể nhìn qua là nhớ, nhưng vừa dứt lời, cậu bỗng phát hiện điều khác thường: "Không có quýt?!"

"Đúng, tớ cũng nhớ siêu thị không bán quýt." Việt Tinh Văn phỏng đoán: "Rất có thể người ở thế giới này chưa bao giờ trồng quýt, người dân ở đây không biết thứ quả đó, đương nhiên sẽ không mua với giá cao. Vả lại họ chưa từng ăn quýt, không biết loại quả này có hương vị thế nào, cũng không dám mua bừa về thử."
Trong xã hội hiện thực, nếu có người đẩy xe bán một loại quả bạn chưa thấy bao giờ trên phố, nhiều người vẫn có thể mua về ăn thử vì tò mò.

Nhưng người dân ở đây mới chỉ gắng gượng giải quyết được vấn đề cơm áo, đã quen việc ăn một vài món lặp lại từ nhỏ đến lớn, chắc hẳn họ cũng không thừa tiền để mua một thứ quả mình không biết, trừ phi họ bán với giá thấp, mới có người sẵn lòng mua thử.

Việt Tinh Văn nói: "Nếu chúng ta bán quýt với giá như trong siêu thị, vài chục đến hàng trăm đồng một quả, tôi đoán chúng ta có bày ra đó ngảy này cũng không bán được quả nào. Nếu giá tiền xêm xêm bánh quy, bánh mỳ mà họ thường ăn, may ra còn có người bằng lòng mua thử."

Một thứ quá đắt đỏ mà mình lại không biết, chắc chắn sẽ không ai chịu bỏ tiền. Mọi người suy xét kỹ càng, đều thấy "chiến lược giá thấp" của Việt Tinh Văn hợp lý, nếu giá cả phải chăng, mọi người sẽ nghĩ mua thử một hai quả cũng không thiệt.
Tần Lộ nói: "Vừa nãy khi tớ chuyển mấy thùng quýt sang kho có đếm sơ qua, số quýt lành lặn trong đợt quýt này khoảng hơn một nghìn quả, bán theo cân thì không lãi, lại còn phải cân, hay là bán theo quả đi?"

Kha Thiếu Bân gật đầu tán thành: "Có lý đấy, giả dụ chúng ta bán một đồng một quả, một nghìn quả là được một nghìn đồng. Tinh Văn được dùng chín quả quýt mỗi chương trình học, 'Mưa như trút nước' lại không giới hạn, nói cách khác, chúng ta vẫn có thể tạo thêm tám cơn mưa quýt nữa?"

Cơn mưa chỉ có thể nhân bản "kỹ năng", sản phẩm sau khi nhân bản không thể nhân bản lại lần nữa, như vậy sẽ thành tuần hoàn vô hạn. Vậy nên, trên lý thuyết, họ vẫn còn 8 lượt nhân bản quýt nữa.

Việt Tinh Văn nhìn sang Giang Bình Sách, hỏi ý đối phương: "1 đồng 1 quả, cậu thấy mức giá này có hợp lý không?"
So với hiện thực, thật ra 1 đồng một quả quýt đã là đắt rồi, trong hiện thực họ toàn bán theo cân. Nhưng, hoa quả ở thế giới này là mặt hàng hiếm, một quả táo cũng dám bán 200, một quả nho đã 50 đồng! Chỉ bán 1 đồng một quả quýt đã là bán phá giá, có tâm lắm rồi.

Giang Bình Sách nói: "Được, lãi ít tiêu thụ mạnh. Bán thêm mấy lượt nữa, kiếm vài nghìn tệ cũng đủ cho chúng ta không lo cơm áo ở đây trong 14 ngày."

Một gói bánh quy ở thế giới này có giá 3.5 đồng, sáng nay khi ăn bánh quy, mọi người phát hiện chúng không giống loại họ hay ăn lắm. Việt Tinh Văn chỉ ăn nửa gói là no, chắc hẳn chúng đã được nén thêm không ít calo vào.

Một gia đình ba người bình thường, nếu mỗi ngày họ ăn 2 gói bánh quy, chi phí cơ bản cho một ngày là 21 đồng, nước uống do chính phủ quản lý, đồng thời phân phát cho từng gia đình, mỗi tuần được 10 lít không mất tiền, nếu muốn nhận nhiều nước hơn mới cần bỏ tiền mua. Tính như vậy, mỗi tháng 600 tệ đã đủ cho một gia đình ba người.
Mức tiêu và nhu cầu tiêu phí của mọi người đều rất thấp, hầu hết chỉ có suy nghĩ "ăn no là được", không kén chọn, cũng chưa bao giờ được thưởng thức "sơn hào hải vị". Còn về chất lượng sinh hoạt? Người ở đây sống trong môi trường khắc nghiệt từ bé, sống được đã rất khó khăn rồi, nâng cao chất lượng sinh hoạt là ao ước mà họ chẳng dám nghĩ tới.

Nhưng bỏ một đồng mua hoa quả tươi mới về nếm thử, mọi người vẫn sẵn sàng chi khoản này.

Việt Tinh Văn cân nhắc một lát, quyết định: "Vậy đi, hôm nay chúng ta chia hai nhóm, 6 người đi bán quýt buổi sáng, những người còn lại trông nhà, chúng ta kiếm chút tiền tiêu đã rồi tính tiếp; buổi chiều 6 người còn lại sẽ thu mua thùng nước, 6 người bán quýt nghỉ ngơi. Ai muốn đi bán quýt có thể đăng ký."

Tần Lộ giơ tay, nói: "Tớ đi nhé, tớ dùng kỹ năng vận chuyển quýt giúp mọi người, không cần phí sức."
Kha Thiếu Bân tích cực xung phong: "Tớ cũng đi, Tiểu Đồ có thể chỉ đường, nhớ đường."

Trác Phong và Lưu Chiếu Thanh nhìn nhau, cùng giơ tay. Trác Phong nói: "Anh với đàn anh Lưu cũng đi, nếu gặp nguy hiểm, ít ra anh cũng có mấy kỹ năng tấn công như dòng điện, lực hút, có thể bảo vệ mọi người rút lui."

Lưu Chiếu Thanh nói: "Đánh phó bản phải có vú em chứ, mấy đứa hiểu mà."

Lâm Mạn La mỉm cười nhìn Giang Bình Sách, nói: "Nếu Tinh Văn đã đi thì chắc chắn Bình Sách phải có mặt rồi, đúng không?"

Giang Bình Sách bình tĩnh gật đầu, "Vâng."

Lâm Mạn La nói: "Vậy Tinh Văn, Bình Sách, Lộ Lộ, Tiểu Kha, Trác Phong và đàn anh sẽ đi bán quýt, 6 đứa bọn em sẽ thay ca buổi chiều phải không?"

Các thành viên đồng loạt tán thành.

Giang Bình Sách xoay người đi tìm khẩu trang đã dùng hôm qua, đưa cho Việt Tinh Văn: "Đeo đi, ra ngoài cát lại thổi đầy mặt."
Việt Tinh Văn đeo khẩu trang, chỉ lên mái tóc gọn gàng của Giang Bình Sách: "Tóc thì làm sao đây? Mặc kệ à?"

Lưu Chiếu Thanh nói: "Hôm qua chúng ta vẫn chưa mua khăn trùm và quần áo bảo hộ, hay là quấn tạm băng gạc lên đầu nhé?"

Mọi người: "..."

Vậy họ sẽ biến thành bệnh nhân trốn viện à? Người nào người nấy quấn vải gạc quanh đầu, chẳng khác nào bị người ta đánh bể đầu vậy, mọi người nhìn thấy họ chắc chắn sẽ tránh xa, còn ai dám mua đồ nữa?

Việt Tinh Văn khẽ ho một tiếng, sờ mũi nói: "Đàn anh, mặc dù nhóm chúng ta đó giờ không bình thường lắm, nhưng cũng không đến mức đi bán quýt cũng hóa trang như vừa đánh nhau tập thể..."

~ HOA QUẢ, HOA QUẢ ĐÂY! ~

Mặc dù cả nhóm quấn băng gạc trên đầu có thể tránh bão bụi, nhưng hình ảnh mọi người quấn băng bán quýt thật sự rất kỳ quặc. Lưu Chiếu Thanh cười nói: "Tinh Văn nói đúng đấy, dù sao chúng ta cũng ra ngoài làm ăn, quấn băng gạc dọa khách chạy hết cũng không hay."
Anh dừng một lát, gãi đầu nói: "Nhưng bày sạp ngoài trời cả buổi sáng, nếu không có đồ bảo hộ, có lẽ quần áo của chúng ta cũng ra thùng rác hết!"

Giang Bình Sách nói: "Không sao, kiếm được tiền là có thể mua quần áo mới."

Lưu Chiếu Thanh vỗ đầu, "Cũng phải! Có tiền rồi mua đồ ăn, quần áo đều được! Dù gì lúc về vẫn được tắm rửa, tóc bẩn kệ tóc, chịu đừng một tí là xong."

Kha Thiếu Bân bỗng đặt vấn đề: "Chắc hẳn chúng ta không được mang số tiền này ra ngoài, ở thư viện chỉ được dùng điểm tích lũy, không được dùng tiền giấy. Lần trước học khoa Luật, mỗi người được phát 300 đồng tiền tiêu vặt, không dùng hết cũng không mang đi được. Nhưng thế giới này lại khác, họ không phát tiền cho chúng ta mà phải đổi bằng điểm tích lũy. Nếu suy ngược lại, chúng ta có thể đổi tiền mình kiếm được thành điểm không?"
Tiểu Kha thường xuyên chơi game, tư duy rất linh hoạt. Việt Tinh Văn nghĩ hồi, nói: "Nếu được đổi tiền sang điểm tích lũy, có lẽ trước khi chúng ta rời khỏi trường thi, có thể kiếm lại số điểm đã dùng ban đầu."

Giang Bình Sách nói: "Tỷ lệ đổi tiền là 20:1, 1000 điểm chỉ đổi được 50 đồng. Nếu chúng ta bán hết số quýt này sẽ kiếm được 1000 đồng, đổi ngược lại theo tỷ lệ 1:20, không phải sẽ kiếm được 20 nghìn điểm tích lũy à?"

Hai mắt Kha Thiếu Bân sáng rực: "20 nghìn điểm, đáng sợ quá! Chúng ta học một môn cũng chỉ kiếm được cỡ năm, sáu trăm điểm thôi."

Việt Tinh Văn suy nghĩ, đoạn nói: "Chắc thư viện không tốt với chúng ta vậy đâu. Nhóm nghiên cứu nào có sinh viên Hóa đều có thể chưng nước đem bán, kiếm được vài nghìn điểm trước khi qua môn cũng không khó, nếu đổi thành điểm sẽ được tận một trăm mấy nghìn điểm. Sau khi môn này kết thúc, không phải nhóm nào cũng giàu điểm à?"
Kha Thiếu Bân gật đầu tán thành: "Có lý đấy, chắc chắn thư viện không tốt bụng vậy đâu, vậy nên chắc hẳn tỷ lệ đổi lại không phải 1:20."

Giang Bình Sách thấp giọng nói: "Hỏi thử là biết."

Hắn mở kênh chat, nhập chữ "đổi điểm tích lũy", không ngờ khung chat lại được phản hồi thật, trên đó viết: "Chương trình học khoa Môi trường, tỷ lệ đổi tiền sang điểm tích lũy: 200:1."

Mọi người: "..."

Lưu Chiếu Thanh không nhịn được, mắng: "Vãi nồi, biết ngay cái thư viện này không tốt đẹp gì mà! Đổi tiền thì 20:1, đổi ngược lại lại thành 200:1. Công khai ăn cướp à?"

Lâm Mạn La bất lực nói: "Đây là phó bản khoa Môi trường đó, không phải khoa Thương mại đâu, thư viện không để cho chúng ta phát tài đâu."

Việt Tinh Văn day hai bên thái dương, "Thôi vậy, chúng ta kiếm đủ tiền sống 14 ngày ở đây đã, nếu cuối cùng còn dư tiền thì đổi điểm, đổi được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
Nếu tỷ lệ đổi điểm đã "bịp bợm" như vậy, thời gian tới họ không thể đổi tiền tùy tiện nữa. Muốn tiêu tiền thì kiếm tiền mặt ở thế giới này mà tiêu.

May mà ban đầu Giang Bình Sách "nhìn ra trông rộng", không đổi hết số điểm mọi người nộp lên, chỉ đổi trước một nửa để mua khẩu trang và đồ ăn cho ngày đầu tiên, không thì giờ họ hối hận xanh ruột mất.

Mọi người thu dọn xong xuôi mới đến 9 giờ sáng.

Việt Tinh Văn nói: "Bây giờ là 9 giờ sáng, thanh niên đều đi làm hết, chắc mấy cụ già cũng không có hứng ra ngoài cho bụi thổi đầy người. Chúng ta không bán quýt vội, đi khảo sát trước đã, xem khu dân cư nào đông người, đến gần trưa mới mang quýt ra bán."

Buôn bán phải khảo sát thị trường trước, đột nhiên mang nhiều quýt ra ngoài như vậy, một là bất tiện, hai là cũng không mấy ai đi mua đồ lúc 9 giờ sáng. Đến giờ ăn trưa, các công ty bắt đầu nghỉ trưa, học sinh về nhà ăn cơm, khi đó hiệu suất bán hàng sẽ cao hơn.
Mọi người gật đầu tán thành với đề nghị của Việt Tinh Văn.

Việt Tinh Văn nói tiếp: "Tần Lộ tạm thời ở lại, kỹ năng của cậu dùng để chuyển quýt. Những người khác khởi động buff tăng tốc toàn nhóm vào nội thành điều tra, sau khi chốt địa chỉ rồi thông báo cho Tần Lộ chuyển hàng qua đó."

Hứa Diệc Thâm giơ tay nói: "Nếu cần điều tra thì anh cũng tham gia, anh có phân bào nguyên nhiễm, chạy chỗ này chỗ nọ cũng nhanh, tiện thể tìm xem có chỗ nào thu mua được bình nước không, cũng tiện cho mọi người hành động buổi chiều."

Việt Tinh Văn gật đầu: "Được, vậy anh đi cùng đi."

Sáu người cùng rời khỏi căn cứ ngầm, Việt Tinh Văn mở từ điển, khởi động buff tăng tốc toàn nhóm 'Nhanh như chớp điện', như có thêm bánh xe xuất hiện dưới chân, họ đi nhanh hơn gấp năm lần, chẳng mấy chốc đã vào đến nội thành.
Mọi người trông thấy một khu dân cư gần đó, cả khu có mấy chục căn, nhưng căn nào cũng chỉ cao 6 tầng. Việt Tinh Văn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời phủ kín cát bụi, nói: "Có lẽ vì không khí ô nhiễm nghiêm trọng quá, nếu người dân xây nhà quá cao, không khí sẽ càng tệ hơn?"

Trác Phong nói: "Thường bụi sẽ bay ở độ cao khoảng tầng thứ 10. Quả thật bụi trên không ở thế giới này quá nhiều, có lẽ lên tới khoảng tầng 10 đến tầng 20 là không thở nổi rồi. Nhà ở không quá 10 tầng cũng vì nghĩ cho sức khỏe của mọi người."

Giang Bình Sách nói: "Nhìn cách sắp xếp mấy căn nhà, có lẽ trong khu này có khoảng 500 hộ gia đình, nhưng chưa chắc nhà nào cũng ra ngoài vào buổi trưa, có thể chúng ta không bán hết được số quýt này."

Trác Phong đề nghị: "Tìm thêm mấy khu nữa đi, không bán hết thì chia nhau bán."
Việt Tinh Văn nói: "Được, tìm thêm xung quanh xem sao, mọi người chú ý an toàn nhé."

Mọi người chia nhóm hành động, tìm thêm mấy khu dân cư lớn có nhiều hộ nhà xung quanh, sau khi quyết định xong xuôi, Việt Tinh Văn yêu cầu mọi người giữ khoảng cách với nhau không quá một cây số, lỡ có chuyện gì cũng tiện qua giúp đỡ nhau.

Từng giây từng phút trôi đi, vì không trùm khăn và mặc đồ bảo hộ, quần áo của họ đã phủ kín là bụi, đầu tóc cũng toàn cát vàng, ai nấy đều chẳng khác nào vừa lăn vài vòng dưới đất, thảm không thể tả.

May mà hôm nay họ có khẩu trang.

Khẩu trang có thể ngăn cản phần lớn cát bụi, nhưng mùi hương kỳ lạ trong không khí vẫn phả vào mặt, Việt Tinh Văn vừa đi một lát đã bắt đầu ho sù sụ, thỉnh thoảng Giang Bình Sách cũng sặc bụi, khí quản của họ không thể thích ứng với bầu không khí kinh khủng này.
Việt Tinh Văn đau khổ nói: "Haiz, không thể tham lam quá được, kiếm tiền đủ tiêu là được rồi. Ngày nào cũng ra đường bán hàng thế này, em nghĩ không tới mấy hôm chúng ta đã viêm họng, viêm phổi tập thể rồi."

Giang Bình Sách ra hiệu bảo cậu "đừng nói chuyện", mỗi lần mở miệng cảm giác như họng mình sắp bốc khói vậy, có lẽ độ ẩm trong không khí ở đây không đạt đến 20%, không khí khô đến ngứa cả mũi.

Giang Bình Sách mở kênh nhóm, nói: "Có chuyện gì mọi người đánh chữ nói chuyện, mở miệng dễ hít cả bụi vào cổ, sẽ rất khó chịu."

Chật vật mãi mới chờ đến khoảng 11 giờ, Việt Tinh Văn thông báo trong kênh nhóm: "Mọi người chuẩn bị đi, Tần Lộ bắt đầu chuyển quýt được rồi, chú ý phải nhanh nhé."

Giang Bình Sách viết sẵn cách đi cho cô: "Ra ngoài rẽ phải, đi thẳng 1 cây, rẽ trái, đi tiếp 1km, sau đó rẽ phải đi thêm 800 mét nữa."
Mỗi lần Tần Lộ dịch chuyển chỉ tốn khoảng 2 giây, một người lướt qua tầm mắt với nhiều thùng quýt như vậy, chắc chắn mọi người sẽ chỉ nghĩ là mình gặp ảo giác.

Không đến nửa phút sau, Tần Lộ đã xuất hiện tại nơi Giang Bình Sách chỉ định với sáu thùng quýt. Hứa Diệc Thâm thì quay lại căn cứ theo bản đồ Giang Bình Sách và Kha Thiếu Bân vẽ, chuẩn bị đến chiều đi thu mua thùng nước.

Bên khu dân cư, sáu người tụ tập lại một góc vắng vẻ, bắt đầu phân công nhiệm vụ.

Khi mở miệng nói cổ họng rất khó chịu, Việt Tinh Văn bèn gõ vào kênh nhóm: "Có tất cả bao nhiêu quả?"

Tần Lộ đáp: "Bọn tớ đếm kỹ rồi, mỗi thùng 180 quả, tổng cộng 1080."

Việt Tinh Văn: "Vì người dân ở đây chưa thấy quýt bao giờ, không biết loại quả này có vị thế nào, chúng ta có thể bóc mấy quả cho họ ăn thử, mỗi người chỉ được chỉ một đến hai múi, đừng cho ăn hết."
Mọi người gật đầu.

Trác Phong bỗng hỏi: "Chúng ta chào hàng thế nào đây? Bão bụi lớn quá, nói mấy câu đã ngứa cổ rồi, nếu hô hào kiểu 'Mua hoa quả đi, một đồng một quả', có lẽ chỉ cần hò mấy phút thôi họng mọi người đều đi đời cả rồi."

Kha Thiếu Bân chợt nảy ra một ý tưởng, "Chúng ta có thể nhờ Tiểu Đồ hét, người máy không sợ bão bụi."

Việt Tinh Văn quay đầu nhìn cậu, hỏi lại: "Tiểu Đồ có thể phát thanh nội dung chỉ định à?"

Kha Thiếu Bân lập tức đáp: "Đương nhiên, bây giờ nó thông minh lắm rồi, không chỉ giao tiếp cơ bản mà còn ghi âm được, sau đó lặp lại lời của tớ nữa. Tớ đọc mẫu một đoạn rồi bảo nó đọc theo, không giác gì loại loa 'tẩy não' lặp lại không ngừng ngoài siêu thị đâu, bao đỉnh luôn!"

Nhớ lại mỗi lần đi ngang siêu thị lớn đều nghe tiếng loa "Ba ngày cuối cùng" "Sale sập sàn", Việt Tinh Văn lại thấy đau đầu. Nhưng để Tiểu Đồ hét vẫn tốt hơn mọi người gào rách họng nhiều.
Kha Thiếu Bân nói tiếp: "Chúng ta có thể dùng chiến lược di chuyển, rao bán trước cửa khu dân cư này trước, bán được phiên phiến thì qua khu tiếp theo. Dù sao thời gian nghỉ trưa cũng dài, hôm nay chỉ bán thử thôi, bán được bao nhiêu hay bấy nhiêu."

Việt Tinh Văn và Giang Bình Sách nhìn nhau, cùng gật đầu.

Có "cái loa" Tiểu Đồ, chắc chắn họ sẽ thu hút được rất nhiều người, nhưng Việt Tinh Văn sợ sự tồn tại của Tiểu Đồ quá gây chú ý, bèn nói: "Có thể giấu Tiểu Đồ được không? Người ta nhìn thấy khó giải thích lắm."

Kha Thiếu Bân nói: "Được, tớ thu nhỏ Tiểu Đồ lại rồi bỏ vào trong túi, coi như là loa mini mà chúng ta mang theo. Không thì một người máy cao hơn một mét đứng đó, quả thật rất thu hút."

Trác Phong cười nói: "Được rồi, chúng ta là team bán hoa quả tự mang loa."
Kha Thiếu Bân đẩy kính, nói: "Giờ mọi người nghĩ lời rao đi, chúng ta nên rao gì đây?"

Chuyện nghĩ lời rao đương nhiên phải nhờ Việt Tinh Văn rồi. Cậu cúi đầu nghĩ một câu rao, sau đó bảo Kha Thiếu Bân dạy Tiểu Đồ.

12 giờ trưa, trước cổng khu dân cư.

Rất nhiều người trẻ tuổi về nhà nghỉ trưa, cũng có mấy đứa bé đeo cặp sách về nhà sau giờ học.

Người qua kẻ lại trước cổng khu dân cư, không lâu sau mọi người đã nhìn thấy có người dựng một túp đều đơn giản bằng vải gạc cách đó không xa, trong lều là mấy thùng chứa đồ vật hình cầu màu cam kỳ lạ, 6 người đứng ở đó, tóc tai bù xù, bụi dính khắp mặt khắp người, chẳng khác nào mới lăn từ trong đất ra...

Bài ghi âm được Tiểu Đồ đọc rất vang: "Hoa quả đây, hoa quả đây! Một đồng một quả, hoa quả tươi ngon, không mua là thiệt, thật trăm phần trăm! Nếu không yên tâm, có thể ăn thử."
"Hoa quả đây, hoa quả đây! Một đồng một quả, hoa quả tươi ngon, không mua là thiệt, thật trăm phần trăm..."

Giọng nói lảnh lảnh của Tiểu Đồ lặp lại liên tục, có thể sánh ngang với "ma âm" tẩy não.

Mọi người: "..."

Hôm nay có bệnh nhân tâm thần trốn viện à?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện