~ VỢ VÀ NHÂN TÌNH ~
Xã hội hiện đại, chuyển tiền vô cùng dễ dàng, nếu có ngân hàng trên điện thoại thì có thể chuyển một khoản tiền lớn trong một tiếng, càng ngày càng ít người sử dụng tiền mặt, trong ngăn kéo của Châu Tử Dương xuất hiện nhiều tiền mặt như vậy, chắc chắn anh ta có bí mật không thể để người khác biết.
Đội trưởng Lâm ngoái đầu nhìn Giang Bình Sách: "Tiểu Giang, cậu thấy sao về số tiền mặt này?"
Giang Bình Sách phát hiện, chú đội trưởng này rất thích hỏi hắn, đương nhiên, trên danh nghĩa hắn là học trò của đội trưởng Lâm, một cảnh sát thực tập nho nhỏ, nói không chừng biểu hiện của hắn sẽ ảnh hưởng đến đánh giá cho điểm cuối cùng? Giang Bình Sách sắp xếp lại đầu mối, nghiêm túc đáp: "Không chuyển tiền qua ngân hàng, có thể là vì khoản tiền này không thể chuyển sang tài khoản nào đó một cách công khai, như vậy sẽ để lại lịch sử giao dịch. Trong tình huống này, đây có thể là tiền mặt ai đó đút lót cho anh ta, anh ta không dám để trong thẻ ngân hàng; hoặc anh ta đã lén lút lấy ra một khoản tiền mặt lớn, định giao dịch phi pháp với người khác."
Đội trưởng Lâm ưng ý gật đầu, nói với đồng nghiệp phía sau, "Đến ngân hàng tra toàn bộ giao dịch trong tài khoản của Châu Tử Dương mấy năm gần đây, còn nữa, xem anh ta có từng rút một số tiền lớn không."
Hai đồng nghiệp lập tức hành động.
Những đồng nghiệp khác tiếp tục tìm chứng cứ trong phòng làm việc, còn lấy hết dấu vân tay trong đó.
Kha Thiếu Bân ngồi tại bàn làm việc, sắp xếp lại dữ liệu trong máy tính của Châu Tử Dương, con chuột của cậu bỗng khựng lại, Kha Thiếu Bân đẩy kính, chăm chú nhìn một tệp, sau đó nói: "Đội trưởng Lâm, tôi phát hiện đơn ly hôn trong máy tính người chết, đơn ly hôn này ghi tên Châu Tử Dương và Lưu Lan."
Lâm Nguy vọt lên, chau mày đọc đơn ly hôn, Giang Bình Sách đi qua xem cùng.
Hai hàng đầu trong đơn ly hôn là họ tên hai vợ chồng, những thông tin cá nhân như chứng minh thư... sau đó mới đến: "Vì lý do tình cảm rạn nứt, hai người không thể tiếp tục chung sống, sau khi suy xét cẩn thận quyết định ly hôn, mọi nghĩa vụ và quyền lợi liên quan thống nhất như dưới đây."
Điều một: Nguyên tắc tự nguyện, hai người ly hôn là hành vi tự nguyên, không có bất kỳ sự ép buộc nào.
Điều hai: Sở hữu bất động sản, ba căn hộ 33-01, 33-02, 33-03 tại khối 1 tòa A Kim Tọa Giai Uyển, biệt thự số C7 thuộc khu biệt thự Thanh Đường đều do Châu Tử Dương mua trước khi kết hôn, khi ly hôn, bốn bất động sản trên vẫn thuộc về Châu Tử Dương.
Điều bốn: Quyền nuôi con, vì bên nữ không có công việc, bên nam thu nhập ổn định, con trai Châu Thừa Trạch do bên nam nuôi nấng, bên nữ có quyền thăm nom, không cần chu cấp phí nuôi con.
Đọc tới đây, Giang Bình Sách không khỏi chau mày – Đơn ly hôn này chẳng khác nào yêu cầu bên nữ tay không rời khỏi nhà?! Chỉ bỏ ra 500 nghìn để xua đuổi người phụ nữ đã bên mình 8 năm? Luật sư Châu này cũng đủ tàn nhẫn!
Khi hỏi chuyện mọi người ở văn phòng luật, có người từng nói vợ của Châu Tử Dương là Lưu Lan, cô là hoa khôi đại học Chính trị – Pháp luật Bắc Giang, tốt nghiệp trường danh tiếng, lại còn rất xinh đẹp, không thể không tìm nổi việc. Trong đơn ly hôn có viết "bên nữ không có công việc", rất có thể cô đã nghỉ việc để chăm lo gia đình, làm nội trợ?
Cuối cùng, đến khi ly hôn không chỉ không được chia nhà, ngay cả quyền nuôi con cũng không giữ được.
Kha Thiếu Bân nhỏ giọng nói: "Kết hôn với loại luật sư lắm chiêu nhiều trò thế này đáng sợ quá, có lẽ trước khi kết hôn, anh ta đã tính trước nếu có ngày phải ly hôn, phải làm sao để giảm thiếu tối đa tổn thất tài sản rồi."
Dù gì luật sư Châu cũng rõ luật hôn nhân nhất, biết làm thế nào mình mới chiếm được lợi ích lớn nhất từ pháp luật. Đương nhiên, loại luật sư mưu mô cả với vợ mình cũng chỉ là số ít, là kẻ khác thường trong giới luật sư.
Giang Bình Sách trầm mặt nói: "Thu nhập năm của anh ta cao như vậy, trước khi cưới đã mua được biệt thự rồi, em không tin anh ta chỉ còn 1 triệu. Có khi nào lúc anh ta quyết định ly hôn, đã âm thầm chuyển tài sản chung đi không? Nếu vợ anh ta biết chuyện này, cũng có thể muốn gϊếŧ anh ta."
Lâm Nguy xoa cằm nói: "Xem ra chúng ta phải nói chuyện với cô Lưu Lan này rồi."
Đêm qua đội hình sự tăng ca suốt đêm, đã điều tra được phương thức liên lạc của người nhà người chết Châu Tử Dương, bố mẹ anh ta đã qua đời từ lâu, đội trưởng Lâm muốn gọi vợ anh ta đến nhận xác, nhưng gọi mãi không được.
Đội trưởng Lâm nhìn sang Giang Bình Sách: "Tiểu Giang, cậu gọi cho Lưu Lan xem sao."
Giang Bình Sách gọi vào số Lưu Lan, sau vài tiếng tít tít cũng có người bắt máy, giọng nói vô cùng dịu dàng: "Alo, xin chào, ai thế ạ?"
Tạp âm vang lên xung quanh, hắn có thể nghe rõ tiếng máy móc "Mời số 17 Vu Mẫn Tuệ đến phòng khám số 3".
Bệnh viện?
Giang Bình Sách bình tĩnh nói: "Chị Lưu, chào chị, tôi là cảnh sát thuộc đội hình sự khu vực Thanh Đường, có một vụ án cần chị phối hợp điều tra, hôm nay chị vui lòng dành thời gian đến cục cảnh sát lấy lời khai."
Lưu Lan có vẻ bất ngờ: "Cảnh sát? Có chuyện gì thế?" Tiếng bước chân vang lên bên tai, chắc hẳn cô đang cầm điện thoại ra một góc vắng vẻ, "Xin lỗi, tôi đang đi khám, chỗ này hơi ồn."
Lâm Nguy nhận điện thoại từ tay Giang Bình Sách, nói: "Cô Lưu, tối qua cô có từng liên lạc với chồng cô không?"
Lưu Lan im lặng một lát, nói: "Chúng tôi ở riêng lâu rồi, chuyện của anh ấy tôi cũng không rõ."
Đội trưởng Lâm nói thẳng: "Tôi lấy làm tiếc thông báo, đêm qua chồng cô ngã lầu thiệt mạng, phiền cô nhanh chóng đến cục cảnh sát nhận thi thể."
Giọng Lưu Lan chợt cao vút, "Sao cơ? Ngã lầu?"
Đội trường Lâm nói: "Đêm qua, Châu Tử Dương ngã từ trên cao ốc Tinh Hải xuống, mất mạng, cô vui lòng đến nhận thi thể."
Lưu Lan run giọng, "Các anh không phải lừa đảo đấy chứ?"
Đội trưởng Lâm nghiêm túc nói: "Tôi là Lâm Nguy, đội trưởng đội hình sự khu vực Thanh Đường, số hiệu 78513, cô có thể gọi đến sở cảnh sát để kiểm tra."
Lưu Lan im lặng một lát, rồi ngắt máy.
Giang Bình Sách nhận lại điện thoại, lập tức gửi tin nhắn cho Lưu Chiếu Thanh: "Đàn anh, phiền anh tra giúp em một bệnh nhân tên Lưu Lan, cô ấy đang khám ở bệnh viện các anh, bọn em cần hồ sơ điều trị chi tiết của cô ấy."
Một lát sau, Lưu Chiếu Thanh trả lời: "Cô ấy khám bên khoa tâm lý, một năm trở lại đây từng đến bệnh viện ba lần, ghi chép chẩn đoán sau mỗi lần đều là bệnh trầm cảm, thuốc bác sĩ kê cho cô ấy cũng là để điều trị bệnh trầm cảm."
Trầm cảm?
Biết chồng mình nɠɵạı ŧìиɦ còn dự định ly hôn, nên mới dần dần mắc chứng trầm cảm?
Cô có đầy đủ động cơ gây án gϊếŧ chết Châu Tử Dương, nhưng một người phụ nữ như cô, sao có thể lên kế hoạch tỉ mỉ, đẩy Châu Tử Dương từ sân thượng xuống được? Cô tránh camera an ninh của tòa nhà bằng cách nào?
Vụ án này quá nhiều điều đáng ngờ, kết luận cụ thể phải chờ gặp Lưu Lan rồi tính tiếp.
***
Các đồng nghiệp mang hết tài liệu có liên quan đến Châu Tử Dương đi, phòng làm việc không còn manh mối nào khác, lúc này mọi người mới về cục.
Phía pháp y cũng nhanh chóng đưa ra kết quả khám nghiệm tử thi.
Tân Ngôn lập tức gửi kết quả khám nghiệm vào điện thoại Giang Bình Sách: "Nguyên nhân chết là rơi từ trên cao xuống khiến xương sọ vỡ vụn, nội tạng cũng vỡ, trong máu phát hiện chất cồn, chứng minh trước khi chết anh ta từng uống rượu. Nhìn mức độ tiêu hóa của vật thể trong dạ dày, có thể thấy anh ta từng ăn khuya trong vòng hai tiếng trước khi chết, là ăn bít tết. Kiểm tra thấy tϊиɦ ɖϊƈh͙ trong qυầи ɭóŧ, có thể trước khi chết anh ta từng quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ với người khác. Trong móng tay có da vụn và vết máu không thuộc về anh ta, hiện đang kiểm tra gen."
Xem ra, sinh hoạt trước khi chết của Châu Tử Dương rất phong phú.
Có lẽ anh ta đã ăn khuya vào khoảng 10 giờ tối, sau đó quan hệ với bồ nhí, rồi mới kéo valy vào cao ốc; hoặc là bồ nhí của anh ta Trần Nguyệt Cầm đã chờ sẵn trong cao ốc, hai người lần mò đầy kíƈɦ ŧɦíƈɦ trong phòng làm việc ở cao ốc Tinh Hải, sau khi xong việc, Châu Tử Dương rơi xuống từ sân thượng.
Da vụn và vết máu trong móng tay anh ta, có thể là cào phải hung thủ trong khi vùng vẫy?
Giang Bình Sách sắp xếp toàn bộ tài liệu về vụ án thành một văn kiện, gửi cho Việt Tinh Văn.
Việt Tinh Văn đang điều tra tại văn phòng luật, chủ yếu là điều tra hai nghi phạm là luật sư Tề và Trần Nguyệt Cầm.
Cảnh sát gọi Trần Nguyệt Cầm đến cục, cô ta phủ nhận quan hệ mờ ám với Châu Tử Dương, luôn miệng khẳng định rằng mình tìm anh ta chỉ để tư vấn pháp luật, "Anh cảnh sát này, tôi phải nói bao nhiêu lần nữa các anh mới tin? Chị tôi với chồng không hòa thuận, muốn ly hôn, lúc đó tôi chỉ nhờ luật sư Châu tư vấn mấy câu, làm sao chị tôi mới giành được nhà và quyền nuôi con!"
Đội trưởng Lâm hỏi: "Vợ chồng chị cô đã ra tòa chưa?"
Trần Nguyệt Cầm: "Phán xong lâu rồi, chị tôi chỉ được căn nhà, còn quyền nuôi con phán cho chồng chị ấy."
Giang Bình Sách bỗng giật mình – Hôm qua, Việt Tinh Văn đã nghe thấy Châu Tử Dương nói chuyện điện thoại với giọng bực dọc, liệu cuộc điện thoại đó có liên quan đến vụ này không? "Không phục cứ việc kháng án", là Châu Tử Dương nói với người "chị" này sao? Hay là một vụ khác mà anh ta nhận?
Trần Nguyệt Cầm sống chết không thừa nhận, đội trưởng Lâm dứt khoát quăng kết quả giám định gen cho cô ta: "Tế bào da và máu xuất hiện trong móng tay của người chết Châu Tử Dương hoàn toàn khớp với gen của cô Trần đây. Trong phòng làm việc của anh ta cũng phát hiện rất nhiều dấu vân tay của cô, cô giải thích thế nào?"
Mặt Trần Nguyệt Cầm lập tức biến sắc.
Đội trưởng Lâm tiếp tục lấy vòng cổ họ phát hiện trên sân thượng ra, "Sợi dây này của cô phải không?"
Trần Nguyệt Cầm thấy sợi dây chuyền tựa như thấy ma, môi cô ta bắt đầu run lật bật, "Tôi, tôi với luật sư Châu đúng, đúng là đã bên nhau nửa năm, năm ngoái tôi nhờ anh ta tư vấn về luật, sau đó phát hiện anh ta là một người vừa dịu dàng, vừa tài giỏi, nhất thời mụ mị đi theo anh ta..." Cô dừng một lát, sau đó bỗng thé giọng, "Nhưng tôi không gϊếŧ anh ta, tôi yêu anh ta như vậy, sao có thể gϊếŧ anh ta được!"
Giang Bình Sách thấp giọng hỏi: "Chuyện Châu Tử Dương sắp ly hôn, chị có biết không?"
Trần Nguyệt Cầm cắn môi, lát sau, cô mới lí nhí nói: "Tôi biết, anh ta nói sau khi ly hôn sẽ cưới tôi."
Đội trưởng Trần cười nói: "Xem ra anh ta hứa hẹn với cô không ít nhỉ? Nếu cô phát hiện những hứa hẹn đó chỉ là anh ta đang lừa cô, anh ta chỉ chơi đùa với cô, liệu cô có thẹn quá hóa giận, đẩy anh ta từ trên sân thượng xuống không?"
Sắc mặt Trần Nguyệt Cầm trắng như tờ giấy, "Không thể nào!"
Đúng lúc này, Giang Bình Sách nhận được tin nhắn từ Việt Tinh Văn, "Đồng nghiệp của Trần Nguyệt Cầm nói, sau giờ tan tầm cô ấy có ra ngoài mua một ít đồ ăn, rồi cầm về cao ốc Tinh Hải. Đồng nghiệp đi làm sớm nhất sáng nay nói, 8 giờ sáng khi cô ấy đi vào có thấy Trần Nguyệt Cầm đi ra từ phòng nghỉ bên cạnh văn phòng, rõ ràng đêm qua cô ấy đã ngủ lại đây. Nhà thiết kế như họ thỉnh thoảng sẽ ở lại qua đêm cho kịp bản thảo, sếp của họ có chuẩn bị cả chỗ ở tạm."
Giang Bình Sách bỏ điện thoại xuống, hỏi: "Đêm qua, cô ngủ lại cao ốc Tinh Hải phải không?"
Trần Nguyệt Cầm: "..."
Giang Bình Sách ghé vào tai đội trưởng Lâm, "Tầng 39 có nhân chứng tận mắt trông thấy cô ta rời khỏi phòng nghỉ lúc 8 giờ sáng nay, trước 8 giờ sáng, camera an ninh ở cổng cao ốc không ghi lại hình ảnh cô ta ra vào. Chứng tỏ đêm qua cô ta đã ngủ trong phòng nghỉ tầng 39."
Nói cách khác, cả đêm qua, Trần Nguyệt Cầm đều ở hiện trường.
Đội trưởng Lâm nhướn mày, "Cô Trần, hiện giờ hiềm nghi về cô rất lớn, đêm qua cô từng tiếp xúc gần gũi với người chết, sau đó qua đêm tại cao ốc Tinh Hải, có thời gian gây án, động cơ gây án, trong móng tay người chết còn có da và máu của cô, chúng tôi cũng chứng minh được sợi dây chuyền rơi trên sân thượng là của cô, hiện giờ chúng tôi đã có thể xin lệnh bắt giữ!"
Trần Nguyệt Cầm sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, cô ta tuyệt vọng gào lên: "Tôi không gϊếŧ anh ta! Không gϊếŧ thật mà! Đúng là hôm qua hai chúng tôi đã... trong văn phòng, nhưng sau khi xong việc tôi liền về tầng 39 ngủ, lúc đó là khoảng 11 giờ đêm, tôi đi ngủ, không biết chuyện gì xảy ra sau đó, tôi thật sự không phải hung thủ! Xin cách anh, tin tôi đi..."
Người phụ nữ khóc ướt mặt, nhòe cả lớp trang điểm, cũng không biết vì buồn bã, hay sợ hãi.
Nhưng dù cô ta phân bua thế nào, quả thật hiện giờ cô ta vẫn đáng nghi nhất.
Bỗng nhiên, như thể chợt nhớ ra gì đó, cô ta siết nắm tay, hung ác nói: "Chắc chắn là Lưu Lan gϊếŧ! Lưu Lan biết chồng cô ta sắp ly hôn với cô ta, còn không chia nhà, muốn đưa cả con đi, chắc chắn cô ta muốn gϊếŧ người! Bố mẹ Châu Tử Dương mất từ lâu rồi, chỉ cần Châu Tử Dương chết, cô ta là vợ hợp pháp, là người thừa kế duy nhất!"
Lúc này, một đồng nghiệp mở cửa vào, thấp giọng nói bên tai đội trưởng Lâm, "Lưu Lan đến nhận thi thể rồi."
Giang Bình Sách xoay người ra ngoài, thấy một người phụ nữ cao ráo mảnh khảnh đứng trên hành lang.
Cô mặc một chiếc váy liền màu đay, đi giày cao gót trắng, mái tóc dài buộc lỏng sau đầu, cô không trang điểm, thoạt trông sắc mặt không tốt lắm, nhưng vẻ xinh đẹp, khí chất dịu dàng lại rất nổi bật trong đám đông, dù lúc này cô đã ngoài 35, nhưng giữ gìn rất tốt khiến vẻ ngoài vẫn trẻ trung xinh đẹp như trước, không hổ là hoa khôi đại học Chính trị – Pháp luật Bắc Giang năm ấy.
Khác với vẻ suy sụp khi nhận thi thể của mọi người, cảm xúc của cô bình tĩnh đến lạ.
Giang Bình Sách đưa cô đến nơi để xác, sau khi nhìn gương mặt tái nhợt của Châu Tử Dương, Lưu Lan chỉ khẽ nói: "Đúng rồi, anh ấy là Châu Tử Dương. Tôi có thể đưa thi thể anh ấy đi không?"
Giang Bình Sách nói: "Làm thủ tục theo quy định xong là có thể đưa đi."
Lưu Lan gật đầu, "Cảm ơn."
Không hề rơi một giọt nước mắt.
Bình tĩnh như thể người chết không phải chồng cô, mà là một kẻ xa lạ không chút quan hệ.
~ TÌM THẤY ĐIỆN THOẠI CỦA NGƯỜI CHẾT ~
Vẻ bình tĩnh của Lưu Lan khiến Giang Bình Sách vô cùng nghi ngờ – Người chết là chồng cô, mà cô thậm chí không buồn giả vờ buồn bã chút nào, từ đầu tới cuối, vẻ mặt của cô đều như đang làm thủ tục cho một người lạ.
Chắc chắn tố chất tâm lý của cô rất tốt, chắc chắn người bình thường không thể bình tĩnh khi đối mặt với cái chết của chồng như vậy được. Vợ chồng thương nhau thì suy sụp gào khóc là chuyện bình thường; còn ai tình cảm rạn nứt, hoặc là giả vờ buồn, không thì cũng vui ra mặt.
Nhưng cô bình tĩnh nhìn người chết được kéo ra từ ngăn lạnh, như thể đang nhìn một con kiến dưới đất.
Đội trưởng Lâm gọi Lưu Lan vào một phòng lấy lời khai khác, hỏi cô vài câu: "Cô kết hôn với Châu Tử Dương 8 năm rồi phải không? Còn có một con trai 7 tuổi, anh ta chết rồi, cô không đau lòng chút nào à?"
Vẻ mặt Lưu Lan lạnh nhạt, "Sao tôi phải đau lòng? Tình cảm giữa chúng tôi đã cạn từ lâu, ly thân hơn một năm, giờ tôi chỉ thấy anh ấy như người xa lạ."
Giang Bình Sách nói: "Trước khi ly thân chị có ký đơn ly hôn không?"
Lưu Lan ngẩng đầu nhìn Giang Bình Sách, khẽ nói: "Tôi chưa từng thấy nó. Chúng tôi vẫn chưa chính thức bàn chuyện ly hôn, bởi vì con nhỏ vừa mới đi học, khi trường tổ chức hoạt động cần bố mẹ tham gia, thỉnh thoảng chúng tôi vẫn phải giả làm vợ chồng thân thiết. Chúng tôi định chờ con trai lớn thêm chút nữa, làm quen với trường học mới rồi mới ly hôn."
Bố mẹ hoãn ly hôn vì nghĩ cho con cái cũng là chuyện thường tình. Nhưng Lưu Lan thật sư chưa từng thấy bản thỏa thuận ly hôn "tay không rời nhà" đó sao? Chưa ly hôn mà ly thân trước, cô không sợ ông chồng luật sư của mình sẽ chuyển tài sản chung đi à?
Đội trưởng Lâm xoay bút, nói: "10 đến 12 giờ đêm qua, cô ở đâu?"
Lưu Lan nói: "Đêm qua tôi ở nhà bổ túc cho con, sau khi thằng bé ngủ thì tôi về phòng xem ti vi một lát, mười hai rưỡi mới ngủ. Tôi chưa từng rời khỏi khu chung cư Kim Tọa, các anh có thể kiểm tra camera an ninh."
Nhìn vào đơn ly hôn, Châu Tử Dương đã mua ba căn hộ 33-01, 33-02, 33-03 tầng 33 khối 1 tòa A Kim Tọa, Giang Bình Sách hỏi: "Chị đang sống căn nào ở Kim Tọa Giai Uyển?"
Lưu Lan nói: "Vách tường giữa 3301 và 3302 đã đập bớt rồi, sửa lại thành một căn lớn, hiện giờ tôi với con đang sống ở đó, 3303 là một căn gồm hai phòng ngủ một phòng khách, trước đây khi bố mẹ anh ấy qua thì sống ở đó, hiện giờ Châu Tử Dương đang ở đó. Khi con hỏi anh ấy sẽ giải thích là công việc bận rộn, cần làm ngoài giờ, lo ảnh hưởng đến chúng tôi nên mới ngủ bên đó."
Nói cách khác, hai người ly thân trên danh nghĩa, thật ra vẫn ở cùng một tòa nhà, cùng một tầng nhưng hai căn khác nhau, ngoài mặt cũng giả vờ như vợ chồng hòa thuận, không để con trai nghi ngờ.
Giang Bình Sách và đội trưởng Lâm nhìn nhau, người sau hỏi tiếp: "Gần đây Châu Tử Dương có gì khác thường không? Cô có biết trong những vụ kiện anh ta từng nhận, có từng đắc tội với ai không?"
Lưu Lan cười tự giễu: "Tôi với anh ấy ly thân lâu lắm rồi, dù thỉnh thoảng anh ấy sẽ về chỗ tôi ăn cơm với con, nhưng ăn xong sẽ qua nhà riêng. Gần đây anh ấy làm gì, đắc tội ai, tôi hoàn toàn không biết."
Đội trưởng Lâm nói: "Hai người ly thân vì anh ta nɠɵạı ŧìиɦ à?"
Lưu Lan gật đầu, "Đúng vậy. Trực giác của phụ nữ luôn nhạy bén mà, năm ngoái có một khoảng thời gian, trên người anh ấy thường xuyên có mùi nước hoa lạ, tôi thấy không bình thường, có một cuối tuần nọ, anh ấy mặc đồ thể thao nói là đi tập gym, tôi bèn lén đi theo, trông thấy anh ta hẹn hò với một cô gái tóc xoăn ở văn phòng trên cao ốc Tinh Hải."
Cô gái tóc xoăn, tất nhiên là nhà thiết kế Trần Nguyệt Cầm ở tầng 39.
Vẻ đau đớn thoáng qua trong mắt Lưu Lan, cô cúi đầu nói: "Lúc đó tôi rất buồn, nhưng tôi không muốn thảm hại đến mức bắt gian tại giường. Sau khi về, tôi mới nghĩ kĩ lại, nếu anh ấy đã không chung thủy với tôi, dù tôi có gắng gượng kéo anh ấy về, vài năm sau khi gặp cô gái trẻ trung xinh đẹp khác, anh ấy vẫn sẽ nɠɵạı ŧìиɦ. Không bằng để cho mình được tự do."
Giang Bình Sách nói: "Vậy nên chị chủ động yêu cầu ly thân?"
"Lúc đó tôi quay lại video hai người hôn nhau rồi cho anh ấy xem, anh ấy quỳ trước mặt tôi xin tha thứ, còn nói sẽ chia tay Trần Nguyệt Cầm ngay lập tức. Nhưng tôi rất cứng rắn, chuyển ra ngay tối hôm đó." Cô khinh thường nhếch miệng, nói: "Sự thật chứng minh quyết định của tôi là đúng, anh ấy vừa xin tôi tha thứ, vừa tiếp tục đầu gối tay ấp với Trần Nguyệt Cầm."
Giang Bình Sách: "..."
Đàn ông đã nɠɵạı ŧìиɦ, bảo anh ta ngoan ngoãn quay về với gia đình là điều hão huyền. Khi Lưu Lan xử lý chuyện này quả thật vừa quyết đoán vừa sáng suốt. Tuy nhiên, một người phụ nữ bình tĩnh thông minh như vậy, lẽ nào lại không phát hiện mọi bất động sản của hai người đều được Châu Tử Dương mua trước khi kết hôn sao? Một khi ly hôn, cô sẽ gặp bất lợi cực lớn khi chia tài sản.
Chẳng lẽ cô không hề quan tâm đến tài sản? Hay là, cô có kế hoạch khác?
Đội trưởng Lâm hỏi: "Chồng nɠɵạı ŧìиɦ, cô không hận anh ta à?"
Lưu Lan thẳng thắn: "Đương nhiên phải hận, hận anh ta không chết ngay cho rồi. Nhưng thế thì có sao? Người sai là anh ấy, đâu phải tôi, tôi không nhất thiết phải lỡ dở cuộc đời mình vì sai lầm của anh ấy. Dù anh ấy có lỗi với tôi hơn nữa, tôi cũng không thể gϊếŧ anh ấy, để con tôi trở thành đứa trẻ không cha không mẹ."
Đội trưởng Lâm đăm chiêu nhìn cô, như thể muốn phân tích thực hư trong lời khai từ vẻ mặt của cô.
Nhưng Lưu Lan vẫn rất bình tĩnh, không có chút chột dạ nào.
Một lát sau, cô đột nhiên nhớ ra gì đó, bèn mở điện thoại ra, chuyển cho Giang Bình Sách: "Phải rồi, khoảng mười một rưỡi đêm qua, Châu Tử Dương đột nhiên gọi cho tôi, tôi có ghi âm lại."
Nghe vậy, Giang Bình Sách lập tức ngồi thẳng lưng, nhận điện thoại từ tay cô.
Trong danh sách cuộc gọi, quả nhiên lúc 23:30 tối qua có một cuộc điện thoại đến từ Châu Tử Dương, thời gian nói chuyện khoảng 3 phút, Giang Bình Sách ấn nút nghe, hắn nghe thấy chất giọng đẫm men say của một người đàn ông ở đầu dây bên kia: "Lan, anh có lỗi với em... Nếu anh nói anh hối hận rồi, anh muốn về nhà, muốn ở bên em và con.... em, em thấy sao?"
Lưu Lan lạnh lùng nói: "Anh say à?"
Quả thật giọng Châu Tử Dương đã hơi say, nghe vừa giống khóc vừa giống cười, anh ta làu bàu một lát rồi mới nói: "Anh với Trần Nguyệt Cầm chỉ là chơi đùa thôi, anh chưa từng muốn cưới cô ta... Em hiểu phải không? Đàn ông, cũng có lúc bất đắc dĩ... loại phụ nữ lẳng lơ như vậy, không hợp cưới làm vợ..."
Đúng là anh ta đã uống rượu, càng nói về sau càng có vẻ lộn xộn.
Lưu Lan im lặng một lát, sau đó không nhịn nổi nói: "Châu Tử Dương, anh làm tôi thấy buồn nôn."
Cô dứt khoát cúp điện thoại, đoạn ghi âm cũng dừng tại đây.
Đội trưởng Lâm khoanh tay nhìn cô, "Lần nào gọi điện thoại với chồng cô đều ghi âm à?"
Lưu Lan nói: "Anh ấy dạy tôi như vậy. Dù là chuyện gì cũng phải giữ bằng chứng, chỉ dùng miệng sao nói rõ được?"
Đội trưởng Lâm xoa gáy, chú ta đứng dậy, vươn tay ra nói: "Được rồi, cảm ơn cô phối hợp điều tra, có vấn đề gì chúng tôi sẽ liên lạc lại sau."
Lưu Lan đứng dậy, lịch sự bắt tay chú ta rồi xoay người rời đi. Bóng lưng người phụ nữ mặc chiếc váy liền màu đay gầy gò, nhưng dáng đi vô cùng nghiêm chỉnh, vóc người thẳng tắp cùng khí chất thanh nhã khiến cô vô cùng nổi trội giữa đám đông.
Đồng nghiệp bên cạnh thấp giọng cảm thán: "Có vợ đẹp thế này còn ra ngoài nɠɵạı ŧìиɦ, Châu Tử Dương này đúng là có phúc không biết hưởng..."
Đội trưởng Trần quay đầu hỏi: "Tiểu Giang, cậu cảm thấy Trần Nguyệt Cầm và Lưu Lan có thể là hung thủ không?"
Giang Bình Sách suy nghĩ cẩn thận, nói: "Trần Nguyệt Cầm rất khả nghi, cô ấy không chỉ ăn vụng với Châu Tử Dương ở cao ốc Tinh Hải đêm qua, mà trên sân thượng cũng có dây chuyền của cô ấy, trong móng tay của Châu Tử Dương còn có da vụn của Trần Nguyệt Cầm, thêm vào đó, trong cuộc điện thoại với Lưu Lan, rõ ràng Châu Tử Dương nói muốn về nhà, chỉ chơi đùa với Trần Nguyệt Cầm, giả dụ Trần Nguyệt Cầm nghe thấy cuộc nói chuyện này, đương nhiên có khả năng thẹn quá hóa giận, nghĩ rằng Châu Tử Dương lừa tình mình, nên lỡ tay gϊếŧ anh ta trong khi kích động."
Đội trưởng Lâm gật đầu: "Ừ, cô ấy có thời gian và động cơ gây án. Lưu Lan thì sao?"
Giang Bình Sách im lặng một hồi, nói: "Tôi không thể nhìn rõ Lưu Lan. Có thể vì cô ấy mắc chứng trầm cảm, dường như cô ấy đã đóng kín nội tâm mình, không để lộ ra chút cảm xúc nào."
Dù hỏi cô câu gì, cô đều có thể đối đáp trôi chảy, bình tĩnh như đang nói chuyện của người khác.
Người phụ nữ này có điều kỳ lạ, nhưng cô lại nói cô sẽ không lỡ dở cuộc đời mình vì sai lầm của người khác, sẽ không để con mình trở thành trẻ mồ côi... lý do này cũng rất hợp lý. Bởi vì một khi cô gϊếŧ Châu Tử Dương, cô sẽ bị phán tử hình, con của hai người không còn ai chăm sóc, nhìn sao cũng thấy không lời.
Giang Bình Sách phân tích: "Mười một rưỡi đêm qua cô ấy nhận cuộc gọi từ Châu Tử Dương, nhưng thời gian Châu Tử Dương tử vong là khoảng mười hai giờ đêm, cũng không thể hoàn toàn loại bỏ hiềm nghi, có điều em thấy cô ấy không giống hung thủ lắm. Xuất phát từ lập trường của một người mẹ, cô ấy gϊếŧ chồng, để con thành trẻ mồ côi, chuyện này không phù hợp với tính cách bình tĩnh của cô ấy."
Đội trưởng Lâm tán thành: "Ừ, tôi cũng nghĩ vậy, tìm điện thoại của người chết trước rồi tính."
Giang Bình Sách đề nghị: "23:30 đêm qua người chết gọi điện thoại cho Lưu Lan, chứng tỏ điện thoại vẫn luôn nằm trên người anh ta, nói cách khác, nếu điện thoại không bị hung thủ mang đi, rất có thể nó đang nằm trong góc nào đó ở cao ốc Tinh Hải."
Đội trưởng Lâm khoát tay, nói: "Tổ Fieldwork A lục soát cao ốc Tinh Hải, nhanh chóng tìm điện thoại của người chết!"
Cùng lúc đó, Việt Tinh Văn, Lam Á Dung và Lâm Mạn La cũng đang lẳng lặng điều tra văn phòng luật sư Minh Huy.
Châu Tử Dương đã chết, nhân viên văn phòng luật nháo nhào bàn tán, có mấy thực tập sinh không dám nói bừa trước mặt cảnh sát, nhưng lúc tám chuyện với nhau lại lộ ra không ít tin hot...
"Chắc chắn luật sư Châu có qua lại với mỹ nữ tầng dưới. Có lần cuối tuần tôi quay lại văn phòng lấy đồ, nhìn thấy hai người họ hôn nhau thắm thiết trong nhà vệ sinh, tôi hết hồn xách cái mình lên chạy luôn."
"Trần Nguyệt Cầm đúng là xinh thật, chị cô ấy cũng xinh lắm."
"Phải rồi, có đợt ngày nào chị cô ấy cũng đến tìm luật sư Châu, hai người khóa cửa nói chuyện trong văn phòng mà, lần nào cũng mấy tiếng liền, vụ ly hôn của cô ấy chính nhờ luật sư Châu cãi giúp luôn, cuối cùng cô ấy nhận được căn nhà giá trị vài chục triệu, quyền nuôi con thì phán cho ông chồng, hình như cô ấy không phục lắm thì phải?"
Việt Tinh Văn vừa nghe đến "hôn thăm thiết trong nhà vệ sinh", bèn giả vờ vào nhà vệ sinh, muốn tìm xem có manh mối gì không.
Cả tầng 40 đều thuộc văn phòng luật sư Minh Huy, nhà vệ sinh nằm ở góc hành lang.
Việt Tinh Văn đẩy cửa bước vào, nhà vệ sinh được trang hoàng rất sang trọng, không thua kém gì khách sạn năm sao. Nhà vệ sinh nam có năm buồng nhỏ, buồng nào cũng mở cửa, được quét tước gọn gàng sạch sẽ, không phát hiện thứ gì đặc biệt. Việt Tinh Văn không tiện vào nhà vệ sinh nữ, bèn nhờ hai đàn chị vào tìm kiếm.
Lam Á Dung và Lâm Mạn La cùng vào trong, nhà vệ sinh nữ cũng có năm buồng, bốn cái mở sẵn cửa, cửa buồng cuối cùng lại khép hờ, hai người nhìn nhau, Lâm Mạn La vươn tay khẽ đẩy...
Trong buồng không có người, nhưng trên hộp giấy bên cạnh lại xuất hiện một chiếc điện thoại!
Lam Á Dung lập tức cầm điện thoại ra, nói: "Tinh Văn, bọn chị tìm thấy một chiếc điện thoại!"
Việt Tinh Văn cúi đầu nhìn – Điện thoại ốp đen, giống hệt chiếc điện thoại hôm qua Châu Tử Dường dùng nghe điện thoại mà cậu thấy ở góc cầu thang, lúc này nó đang ở trạng thái tắt nguồn.
Vẻ mặt Việt Tinh Văn nghiêm túc, "Đàn chị Lam, chị hỏi xem văn phòng có ai mất điện thoại không?"
Lam Á Dung lấy điện thoại ra, lên nhóm nhân viên "Văn phòng luật sư Minh Huy" hỏi: "Có ai mất điện thoại không?" Mọi người đều trả lời "Không".
Ba người nhìn nhau, đồng thanh: "Đây là điện thoại của Châu Tử Dương?"
Tuy nhiên, tại sao điện thoại của một người đàn ông như Châu Tử Dương lại xuất hiện trong nhà vệ sinh nữ? Chẳng lẽ lúc đi vệ sinh anh ta ngáo đến mức không nhìn rõ kí hiệu nam nữ à? Hay là do hung thủ để lại?"
Dù thế nào, tìm được điện thoại đã là một bước tiến lớn. Việt Tinh Văn lập tức nhắn tin cho Giang Bình Sách: "Chúng tôi đã tìm thấy điện thoại của người chết Châu Tử Dương trong nhà vệ sinh nữ tầng 40."