Sau Nhan Noãn còn ngủ được nữa.
Úc Thiên Phi vội vội vàng vàng, nói không được rõ lắm, cũng không biết tình trạng ba của anh rốt cuộc thế nào, có nghiêm trọng hay không, có nguy hiểm đến tính mạng hay không.
Khi người ta không nhận được thông tin chính xác rất dễ suy nghĩ lung tung, người Nhan Noãn khó chịu nên lối suy nghĩ càng tiêu cực hơn. Nằm trên giường tự hù mình một hồi, cậu cảm thấy vẫn phải liên lạc với Úc Thiên Phi, ít nhất là nhắn cái tin, bảo anh có tình hình gì phải báo cho mình biết một tiếng.
Sau đó cậu mới nhận ra, đã rất lâu không nhìn thấy điện thoại của mình rồi.
Cậu xuống giường, nửa quỳ trên sàn nhà tìm hồi lâu, cuối cùng tìm được chiếc điện thoại đáng thương kẹt giữa khe hở tủ và giường. May mà sau va đập thì vỏ và màn hình không bị sứt mẻ chút nào, thao tác vẫn mượt mà trôi chảy.
Cậu nghĩ hẳn là Úc Thiên Phi vẫn còn trên đường đi, không đến mức là làm phiền nên gọi một cú điện thoại cho anh. Một lát sau, tai nghe truyền đến thông báo "Người nhận không thể nhận cuộc gọi".
Chắc là Úc Thiên Phi đang gọi điện thoại.
Nhan Noãn đặt điện thoại xuống, thầm tự trấn an, đừng suy nghĩ nhiều. Bây giờ mình không giúp được gì thì ít ra đừng làm phiền thêm. Cậu tin là nếu thật sự có gì, Úc Thiên Phi sẽ báo cho mình biết.
Để điện thoại xuống rồi lại bò lên giường, Nhan Noãn vuốt cái đầu nhỏ của Lucky âm thầm rầu rĩ, nếu như tối hôm qua không bị cảm lạnh hôm nay không bị bệnh thì tốt rồi. Như vậy, cậu có thể cùng về với Úc Thiên Phi, thế nào cũng có thể giúp chút sức. Mặc dù cậu và người nhà của Úc Thiên Phi không tính là tình sâu nghĩa nặng gì, nhưng ít ra cũng quen biết nhiều năm. Với người chú tốt bụng và ôn hòa kia, Nhan Noãn vẫn luôn có hảo cảm, trong lòng hi vọng ông ấy khỏe mạnh suôn sẻ.
...
Nằm trên giường lâu, Nhan Noãn mơ màng thiếp đi, lại gặp cả đống ác mộng.
Lần này cảnh trong mơ không có câu chuyện gì, chỉ có bất an chồng bất an, sợ hãi nối đuôi nhau.
Sau khi bị hù tỉnh vì nỗi kinh hoàng không biết từ đâu, Nhan Noãn mở to mắt trong căn phòng đen nhánh, thở hổn hển hồi lâu.
Tỉnh táo lại, cậu lập tức cầm điện thoại lên. Nhấn sáng màn hình, không có tin nhắn mới nào.
Nhan Noãn an ủi mình, điều này có nghĩa là không có tin xấu.
Đã qua giờ cơm tối thường ngày.
Sau khi rời khỏi ổ chăn, cậu thấy người mình đổ không ít mồ hôi. Đây là dấu hiệu tốt, đo thử nhiệt độ cơ thể, quả nhiên nhiệt độ đã hạ hơn nửa. Chỉ là người vẫn mông lung, không biết có phải vì ngủ nhiều hay không.
Nhan Noãn tắm rửa một cái, mở tủ lạnh ra nhìn hồi lâu mà không muốn ăn, nhìn gì cũng không muốn ăn, lại càng lười nấu.
Đang ngồi chồm hổm trước tủ lạnh, trong phòng truyền đến tiếng kêu lớn của Lucky.
Cô nhóc kia thức, nhận ra Nhan Noãn biến mất nên cuống cuồng lên.
Nhan Noãn vội đóng cửa tủ lạnh quay lại ôm nó.
Vào phòng ngủ, chỉ thấy Lucky đang nằm bò lên điện thoại của cậu, màn hình điện thoại sáng lên. Nhan Noãn vội chạy tới, một tay vớt Lucky một tay cầm điện thoại.
Mở khóa điện thoại xem, vẫn không có tin nhắn mới.
Lòng Nhan Noãn không khỏi có chút bực bội. Có phải Úc Thiên Phi đã quên cậu luôn rồi không?
Một "người bạn" bị bệnh đương nhiên không thể quan trọng bằng người ba bị tai nạn xe. Nếu thật sự có tình hình gì, Úc Thiên Phi chắc chắn sẽ ưu liên liên lạc với họ hàng thân thích trước, không đến lượt cậu.
Nhan Noãn cầm điện thoại buồn bực một hồi, mở khung thoại trò chuyện với Úc Thiên Phi, gửi một tin nhắn.
- Chú thế nào rồi?
Dù chỉ là bạn, cũng đã mở miệng hỏi, rảnh rỗi vẫn có thể trả lời chứ nhỉ?
Sau khi nhấn gửi, cậu thuận tay nhấn vào vòng bạn bè.
Màn hình tự động hiện lên biểu tượng làm mới. Biểu tượng này xoay tròn giữa màn hình, một lúc lâu sau cũng không nhảy ra nội dung khác.
Đang cảm thấy kì lạ, góc trên màn hình hiện lên một thông báo. Nhan Noãn vội nhấn vào, không ngờ lại là thông báo "Tin nhắn gửi đi thất bại" của hệ thống.
Nhìn dấu chấm than màu đỏ kia, Nhan Noãn đờ người.
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, dứt khoát mở máy tính lên. Sau vài giây cài ứng dụng trò chuyện lên máy tính, trên màn hình nhảy một sớ thông báo tin nhắn mới.
Ngoại trừ hai tin nhắn đăng kí khuyến mãi thì tất cả đều là tin nhắn Úc Thiên Phi gửi đến.
- Lo quá đi mất, không tĩnh tâm được, cậu an ủi tôi một chút có được không
- Bây giờ chỉ biết là đang cấp cứu, tình hình cụ thể mẹ tôi không hiểu, cũng không nói rõ
- Cậu dỗ tôi vài câu đi
- Ngủ hả?
- Thức dậy nhớ gửi tin nhắn cho tôi
- Còn chưa dậy nữa hả?
- Tình hình ba tôi không được tốt lắm, mẹ kiếp
- Sao không nghe điện thoại vậy?
- Những lúc thế này đừng cáu kỉnh được không?
- Tôi buồn sắp chết rồi đây, cậu còn vờ vịt với tôi
- Thôi được rồi
- Cậu không sao chứ
- Cậu đừng làm tôi sợ nha
- ??????????
- Đệch cậu đừng làm tôi sợ
- Nhan Noãn cậu trả lời một câu xem? Tại sao không nghe điện thoại?
Tin nhắn cuối cùng gửi đến nửa tiếng trước.
Nhan Noãn lập tức trả lời:
- Điện thoại của tôi bị hư rồi!!!
- Bây giờ tôi đang dùng laptop, chú thế nào rồi?
Gửi xong cậu bế Lucky đi lòng vòng trong phòng một hồi, rốt cuộc trên màn hình xuất hiện tin nhắn mới.
- ... Không còn lời gì để nói!
- Có nhận giọng nói được không?
Sau khi đọc được Nhan Noãn không chút do dự chủ động nhấn gọi thoại, mấy giây sau liền được nối máy.
"Làm tôi sợ muốn chết." Giọng nói mệt mỏi của Úc Thiên Phi truyền từ trong laptop ra, nghe có vẻ là lạ: "Cậu còn không liên lạc là tôi phải báo cảnh sát đó."
"Điện thoại bị rơi, không có tín hiệu." Nhan Noãn giải thích: "Hiển thị có tín hiệu, nhưng đều là tín hiệu giả."
"Không sao thì tốt." Úc Thiên Phi như trút được gánh nặng: "Cậu ăn tối chưa?"
Nhan Noãn nhất thời chột dạ. Sợ Úc Thiên Phi lo lắng lại sợ Úc Thiên Phi cằn nhằn, cậu nói dối quân tình: "Ăn rồi."
"Ăn cái gì?" Úc Thiên Phi hỏi.
"Sao cậu còn lòng dạ quan tâm đến cái này." Nhan Noãn nói: "Chú thế nào rồi?"
"Tôi đang trên đường đi đây." Úc Thiên Phi nói với cậu: "Dấu hiệu sinh tồn của ba tôi tạm thời ổn định, nhưng chân bị thương rất nặng, bị mất một diện tích lớn, bên kia đề nghị chuyển viện."
"Chuyển đến đâu?" Nhan Noãn hỏi.
"Bệnh viện Lục." Úc Thiên Phi nói: "Nghe nói đây là bệnh viện trong nước được công nhận là có uy tín nhất về mảng này. Ngược lại còn rất gần nhà chúng ta, cũng coi như thuận tiện.
"Trước đây tôi làm ở khoa răng miệng của bệnh viện Lục." Nhan Noãn nói: "Có cần tôi qua đó không?"
"Không cần, cậu đến làm gì." Úc Thiên Phi nói: "Ba tôi cũng không phải bị đụng rụng răng."
"..."
"Cậu nghỉ ngơi đàng hoàng đi." Úc Thiên Phi thở dài: "Chăm mình hết bệnh trước đi đã."
"Đã hết rồi." Nhan Noãn nói
"Ăn nhiều ngủ nhiều vào, tăng cường sức khỏe."
"Nếu như có gì cần giúp đỡ, cậu nhất định phải nói với tôi." Nhan Noãn nói với anh.
"Nói chuyện với cậu, tôi cảm thấy ổn hơn nhiều." Úc Thiên Phi dường như đang cười: "Hay là, cậu lại an ủi tôi chút đi?"
An ủi người khác là sở đoản của Nhan Noãn, nhưng giờ phút này, cậu có nhắm mắt cũng phải cố gắng.
Đáng tiếc, nín hồi lâu cuối cùng thốt ra khỏi miệng lại nghe có vẻ bình thản qua loa: "Sẽ ổn thôi, không có chuyện gì đâu."
"Ừ, mong là vậy." Úc Thiên Phi nói: "Sắp đến rồi, không nói nữa. Có gì sẽ liên lạc lại."
"Ừ." Nhan Noãn gật đầu: "Cậu... Cậu cũng tự chăm sóc tốt cho mình."
...
Cúp điện thoại, Nhan Noãn vẫn không tịnh tâm được.
Cậu lại ôm Lucky xoay vòng, lòng vòng hồi lâu, trên màn hình máy tính hiện tin nhắn mới.
Là chị Bội nhắn.
- Tiểu Nhan em sao rồi? Sao điện thoại không gọi được vậy?
Nhan Noãn nhìn, lòng sáng ngời. Cậu vội gửi một tin nhắn.
- Chị yên tâm ạ, em ổn rồi, chỉ là điện thoại bị hư. Có một việc phải phiền chị. Ba của bạn em gặp tai nạn xe bị thương ở chân, chuyển đến bệnh viện Lục rồi. Em chỉ làm việc ở đó thời gian ngắn, không quen biết các khoa khác, muốn nhờ chị hỏi thử thầy Hạ xem có biết thầy nào uy tín về mặt này trong bệnh viện không?
Khoảng chừng năm phút sau, tài khoản của bác sĩ Hạ gửi cho cậu đề nghị gọi thoại, hỏi cậu họ tên và bệnh tình của người bệnh.
Thêm mười phút nữa, bác sĩ Hạ liên lạc lại, nói Phó viện trưởng đương nhiệm là chuyên gia hàng đầu về mặt này trong nước, lại có quan hệ tốt với ông, sau khi nghe nói đã đi tìm hiểu tình hình, bảo Nhan Noãn có thể yên tâm.
Nhan Noãn không ngừng cảm ơn, bác sĩ Hạ nghe xong bắt đầu nói đùa với cậu, muốn cảm ơn thì tốt nhất ngày mai đừng xin nghỉ nữa, một mình ông thật sự lo không hết việc.
Nhan Noãn sẵn sàng đồng ý.
Cúp điện thoại xong, cuối cùng cậu cũng hơi thèm ăn. Sau khi dùng lò vi sóng làm nóng hai cái bánh bao đông lạnh lót bụng, cậu lại nhắn tin cho Úc Thiên Phi, hỏi tình hình thế nào.
Có lẽ Úc Thiên Phi không rảnh để xem điện thoại, một lúc lâu vẫn không trả lời.
Về lý trí Nhan Noãn biết mình nên ngủ sớm dưỡng sức để chuẩn bị cho ngày mai đi làm, nhưng ngồi trên giường, tinh thần không yên nên không hề buồn ngủ.
Úc Thiên Phi nói, cậu không cần đến vì đến cũng không có tác dụng gì. Nhưng có rất nhiều việc cũng không phải vì có tác dụng mới đáng làm.
Tim Nhan Noãn cứ lơ lửng, không thấy Úc Thiên Phi thì lòng không yên.
Cậu muốn đi.
...
Bệnh viện không cho đem theo thú cưng, cũng may Lucky có thân hình nhỏ, lại im lặng, có thể lén trốn trong túi.
Nhan Noãn làm việc tại bệnh viện Lục hơn hai năm, vô cùng quen thuộc với bố trí nơi đây, nhanh chóng tìm được phòng cấp cứu. Ngoài phòng cấp cứu có không ít người hoặc ngồi hoặc đứng, chỉ liếc mắt Nhan Noãn đã nhận ra bóng dáng cao gầy kia.
Khi cậu bước nhanh đến, Úc Thiên Phi vốn im lặng nhìn cửa phòng cấp cứu tựa như là tâm linh tương thông quay người về phía cậu.
Bốn mắt nhìn nhau, Úc Thiên Phi ngạc nhiên vô cùng.
"Sao cậu lại tới." Anh chạy đến trước mặt Nhan Noãn: "Đã trễ thế này rồi, sao không nghỉ ngơi? Hết sốt rồi hả?"
"Hết rồi. Tôi... Tôi đến xem thử, sẵn mang cho cậu chút đồ ăn." Nhan Noãn nói, giơ chiếc túi trong tay lên.
"Bọn tôi ăn rồi." Úc Thiên Phi nhìn đồ trong túi, hỏi: "Có phải cậu mua trong cửa hàng tiện lợi trước cổng bệnh viện không? Tôi cũng mới mua ở đó."
Bị liếc một cái đã nhìn ra, Nhan Noãn chột dạ.
"Dì đang ở đây à?" Cậu hỏi Úc Thiên Phi.
"Ừ." Úc Thiên Phi gật đầu, chỉ hàng ghế dài cách đó không xa.
Mẹ Úc Thiên Phi ngồi trong một góc, ngoẹo đầu nhắm mắt, mệt mỏi nghỉ ngơi.
"Tình hình hiện giờ của chú thế nào?" Nhan Noãn hỏi.
"Bác sĩ đang hội chẩn xác định phương án điều trị." Khi nói mắt Úc Thiên Phi hơi sáng lên: "Nghe nói có mấy chuyên gia ngoại khoa cực giỏi đến, đều là người có uy tín trong nước, tôi tin họ sẽ có cách."
Nhan Noãn gật đầu cười: "Vậy là được rồi."
Nói xong cậu nhìn về phía mẹ Úc Thiên Phi, hỏi: "Dì nghỉ như vậy cũng không ổn, hay là tôi dẫn dì về, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai lại đến đổi cho cậu. Hai người không cần phải canh cùng nhau."
Úc Thiên Phi suy nghĩ một lát, gật đầu nói: "Cũng đúng, vất vả cho cậu rồi."
Nhan Noãn vươn tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng anh, xoang người đang định đi về phía ghế dựa, lại bị Úc Thiên Phi thuận thế kéo lại.
Úc Thiên Phi nắm tay cậu, không nói một lời.
"Sao vậy?" Nhan Noãn hỏi.
Úc Thiên Phi lắc đầu, không nói lời nào.
Nhan Noãn xoay người về vé anh, nói: "Sẽ ổn thôi."
Úc Thiên Phi chăm chú nhìn vào mắt cậu, khóe môi mệt mỏi hơi giơ lên, tay kéo gần hơn.
"Tôi sẽ ở bên cậu." Nhan Noãn nói: "Cần gì cứ nói với tôi."
"Có, tôi cần một chút an ủi." Úc Thiên Phi nói.
Nói xong, anh không đợi Nhan Noãn lên tiếng, đi lên trước nửa bước, vươn tay ôm chặt Nhan Noãn.
Nhan Noãn bị bắt phải kề sát vào Úc Thiên Phi, sau lưng bị ôm chặt, không thể động đậy.
Cậu cũng không dám nhúc nhích.
Úc Thiên Phi cúi đầu, ghé sát vào tai cậu, thì thầm: "Tôi cần một cái ôm."
...
Lời tác giả:
Lucky: Hơi chật nha.
Úc Thiên Phi vội vội vàng vàng, nói không được rõ lắm, cũng không biết tình trạng ba của anh rốt cuộc thế nào, có nghiêm trọng hay không, có nguy hiểm đến tính mạng hay không.
Khi người ta không nhận được thông tin chính xác rất dễ suy nghĩ lung tung, người Nhan Noãn khó chịu nên lối suy nghĩ càng tiêu cực hơn. Nằm trên giường tự hù mình một hồi, cậu cảm thấy vẫn phải liên lạc với Úc Thiên Phi, ít nhất là nhắn cái tin, bảo anh có tình hình gì phải báo cho mình biết một tiếng.
Sau đó cậu mới nhận ra, đã rất lâu không nhìn thấy điện thoại của mình rồi.
Cậu xuống giường, nửa quỳ trên sàn nhà tìm hồi lâu, cuối cùng tìm được chiếc điện thoại đáng thương kẹt giữa khe hở tủ và giường. May mà sau va đập thì vỏ và màn hình không bị sứt mẻ chút nào, thao tác vẫn mượt mà trôi chảy.
Cậu nghĩ hẳn là Úc Thiên Phi vẫn còn trên đường đi, không đến mức là làm phiền nên gọi một cú điện thoại cho anh. Một lát sau, tai nghe truyền đến thông báo "Người nhận không thể nhận cuộc gọi".
Chắc là Úc Thiên Phi đang gọi điện thoại.
Nhan Noãn đặt điện thoại xuống, thầm tự trấn an, đừng suy nghĩ nhiều. Bây giờ mình không giúp được gì thì ít ra đừng làm phiền thêm. Cậu tin là nếu thật sự có gì, Úc Thiên Phi sẽ báo cho mình biết.
Để điện thoại xuống rồi lại bò lên giường, Nhan Noãn vuốt cái đầu nhỏ của Lucky âm thầm rầu rĩ, nếu như tối hôm qua không bị cảm lạnh hôm nay không bị bệnh thì tốt rồi. Như vậy, cậu có thể cùng về với Úc Thiên Phi, thế nào cũng có thể giúp chút sức. Mặc dù cậu và người nhà của Úc Thiên Phi không tính là tình sâu nghĩa nặng gì, nhưng ít ra cũng quen biết nhiều năm. Với người chú tốt bụng và ôn hòa kia, Nhan Noãn vẫn luôn có hảo cảm, trong lòng hi vọng ông ấy khỏe mạnh suôn sẻ.
...
Nằm trên giường lâu, Nhan Noãn mơ màng thiếp đi, lại gặp cả đống ác mộng.
Lần này cảnh trong mơ không có câu chuyện gì, chỉ có bất an chồng bất an, sợ hãi nối đuôi nhau.
Sau khi bị hù tỉnh vì nỗi kinh hoàng không biết từ đâu, Nhan Noãn mở to mắt trong căn phòng đen nhánh, thở hổn hển hồi lâu.
Tỉnh táo lại, cậu lập tức cầm điện thoại lên. Nhấn sáng màn hình, không có tin nhắn mới nào.
Nhan Noãn an ủi mình, điều này có nghĩa là không có tin xấu.
Đã qua giờ cơm tối thường ngày.
Sau khi rời khỏi ổ chăn, cậu thấy người mình đổ không ít mồ hôi. Đây là dấu hiệu tốt, đo thử nhiệt độ cơ thể, quả nhiên nhiệt độ đã hạ hơn nửa. Chỉ là người vẫn mông lung, không biết có phải vì ngủ nhiều hay không.
Nhan Noãn tắm rửa một cái, mở tủ lạnh ra nhìn hồi lâu mà không muốn ăn, nhìn gì cũng không muốn ăn, lại càng lười nấu.
Đang ngồi chồm hổm trước tủ lạnh, trong phòng truyền đến tiếng kêu lớn của Lucky.
Cô nhóc kia thức, nhận ra Nhan Noãn biến mất nên cuống cuồng lên.
Nhan Noãn vội đóng cửa tủ lạnh quay lại ôm nó.
Vào phòng ngủ, chỉ thấy Lucky đang nằm bò lên điện thoại của cậu, màn hình điện thoại sáng lên. Nhan Noãn vội chạy tới, một tay vớt Lucky một tay cầm điện thoại.
Mở khóa điện thoại xem, vẫn không có tin nhắn mới.
Lòng Nhan Noãn không khỏi có chút bực bội. Có phải Úc Thiên Phi đã quên cậu luôn rồi không?
Một "người bạn" bị bệnh đương nhiên không thể quan trọng bằng người ba bị tai nạn xe. Nếu thật sự có tình hình gì, Úc Thiên Phi chắc chắn sẽ ưu liên liên lạc với họ hàng thân thích trước, không đến lượt cậu.
Nhan Noãn cầm điện thoại buồn bực một hồi, mở khung thoại trò chuyện với Úc Thiên Phi, gửi một tin nhắn.
- Chú thế nào rồi?
Dù chỉ là bạn, cũng đã mở miệng hỏi, rảnh rỗi vẫn có thể trả lời chứ nhỉ?
Sau khi nhấn gửi, cậu thuận tay nhấn vào vòng bạn bè.
Màn hình tự động hiện lên biểu tượng làm mới. Biểu tượng này xoay tròn giữa màn hình, một lúc lâu sau cũng không nhảy ra nội dung khác.
Đang cảm thấy kì lạ, góc trên màn hình hiện lên một thông báo. Nhan Noãn vội nhấn vào, không ngờ lại là thông báo "Tin nhắn gửi đi thất bại" của hệ thống.
Nhìn dấu chấm than màu đỏ kia, Nhan Noãn đờ người.
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, dứt khoát mở máy tính lên. Sau vài giây cài ứng dụng trò chuyện lên máy tính, trên màn hình nhảy một sớ thông báo tin nhắn mới.
Ngoại trừ hai tin nhắn đăng kí khuyến mãi thì tất cả đều là tin nhắn Úc Thiên Phi gửi đến.
- Lo quá đi mất, không tĩnh tâm được, cậu an ủi tôi một chút có được không
- Bây giờ chỉ biết là đang cấp cứu, tình hình cụ thể mẹ tôi không hiểu, cũng không nói rõ
- Cậu dỗ tôi vài câu đi
- Ngủ hả?
- Thức dậy nhớ gửi tin nhắn cho tôi
- Còn chưa dậy nữa hả?
- Tình hình ba tôi không được tốt lắm, mẹ kiếp
- Sao không nghe điện thoại vậy?
- Những lúc thế này đừng cáu kỉnh được không?
- Tôi buồn sắp chết rồi đây, cậu còn vờ vịt với tôi
- Thôi được rồi
- Cậu không sao chứ
- Cậu đừng làm tôi sợ nha
- ??????????
- Đệch cậu đừng làm tôi sợ
- Nhan Noãn cậu trả lời một câu xem? Tại sao không nghe điện thoại?
Tin nhắn cuối cùng gửi đến nửa tiếng trước.
Nhan Noãn lập tức trả lời:
- Điện thoại của tôi bị hư rồi!!!
- Bây giờ tôi đang dùng laptop, chú thế nào rồi?
Gửi xong cậu bế Lucky đi lòng vòng trong phòng một hồi, rốt cuộc trên màn hình xuất hiện tin nhắn mới.
- ... Không còn lời gì để nói!
- Có nhận giọng nói được không?
Sau khi đọc được Nhan Noãn không chút do dự chủ động nhấn gọi thoại, mấy giây sau liền được nối máy.
"Làm tôi sợ muốn chết." Giọng nói mệt mỏi của Úc Thiên Phi truyền từ trong laptop ra, nghe có vẻ là lạ: "Cậu còn không liên lạc là tôi phải báo cảnh sát đó."
"Điện thoại bị rơi, không có tín hiệu." Nhan Noãn giải thích: "Hiển thị có tín hiệu, nhưng đều là tín hiệu giả."
"Không sao thì tốt." Úc Thiên Phi như trút được gánh nặng: "Cậu ăn tối chưa?"
Nhan Noãn nhất thời chột dạ. Sợ Úc Thiên Phi lo lắng lại sợ Úc Thiên Phi cằn nhằn, cậu nói dối quân tình: "Ăn rồi."
"Ăn cái gì?" Úc Thiên Phi hỏi.
"Sao cậu còn lòng dạ quan tâm đến cái này." Nhan Noãn nói: "Chú thế nào rồi?"
"Tôi đang trên đường đi đây." Úc Thiên Phi nói với cậu: "Dấu hiệu sinh tồn của ba tôi tạm thời ổn định, nhưng chân bị thương rất nặng, bị mất một diện tích lớn, bên kia đề nghị chuyển viện."
"Chuyển đến đâu?" Nhan Noãn hỏi.
"Bệnh viện Lục." Úc Thiên Phi nói: "Nghe nói đây là bệnh viện trong nước được công nhận là có uy tín nhất về mảng này. Ngược lại còn rất gần nhà chúng ta, cũng coi như thuận tiện.
"Trước đây tôi làm ở khoa răng miệng của bệnh viện Lục." Nhan Noãn nói: "Có cần tôi qua đó không?"
"Không cần, cậu đến làm gì." Úc Thiên Phi nói: "Ba tôi cũng không phải bị đụng rụng răng."
"..."
"Cậu nghỉ ngơi đàng hoàng đi." Úc Thiên Phi thở dài: "Chăm mình hết bệnh trước đi đã."
"Đã hết rồi." Nhan Noãn nói
"Ăn nhiều ngủ nhiều vào, tăng cường sức khỏe."
"Nếu như có gì cần giúp đỡ, cậu nhất định phải nói với tôi." Nhan Noãn nói với anh.
"Nói chuyện với cậu, tôi cảm thấy ổn hơn nhiều." Úc Thiên Phi dường như đang cười: "Hay là, cậu lại an ủi tôi chút đi?"
An ủi người khác là sở đoản của Nhan Noãn, nhưng giờ phút này, cậu có nhắm mắt cũng phải cố gắng.
Đáng tiếc, nín hồi lâu cuối cùng thốt ra khỏi miệng lại nghe có vẻ bình thản qua loa: "Sẽ ổn thôi, không có chuyện gì đâu."
"Ừ, mong là vậy." Úc Thiên Phi nói: "Sắp đến rồi, không nói nữa. Có gì sẽ liên lạc lại."
"Ừ." Nhan Noãn gật đầu: "Cậu... Cậu cũng tự chăm sóc tốt cho mình."
...
Cúp điện thoại, Nhan Noãn vẫn không tịnh tâm được.
Cậu lại ôm Lucky xoay vòng, lòng vòng hồi lâu, trên màn hình máy tính hiện tin nhắn mới.
Là chị Bội nhắn.
- Tiểu Nhan em sao rồi? Sao điện thoại không gọi được vậy?
Nhan Noãn nhìn, lòng sáng ngời. Cậu vội gửi một tin nhắn.
- Chị yên tâm ạ, em ổn rồi, chỉ là điện thoại bị hư. Có một việc phải phiền chị. Ba của bạn em gặp tai nạn xe bị thương ở chân, chuyển đến bệnh viện Lục rồi. Em chỉ làm việc ở đó thời gian ngắn, không quen biết các khoa khác, muốn nhờ chị hỏi thử thầy Hạ xem có biết thầy nào uy tín về mặt này trong bệnh viện không?
Khoảng chừng năm phút sau, tài khoản của bác sĩ Hạ gửi cho cậu đề nghị gọi thoại, hỏi cậu họ tên và bệnh tình của người bệnh.
Thêm mười phút nữa, bác sĩ Hạ liên lạc lại, nói Phó viện trưởng đương nhiệm là chuyên gia hàng đầu về mặt này trong nước, lại có quan hệ tốt với ông, sau khi nghe nói đã đi tìm hiểu tình hình, bảo Nhan Noãn có thể yên tâm.
Nhan Noãn không ngừng cảm ơn, bác sĩ Hạ nghe xong bắt đầu nói đùa với cậu, muốn cảm ơn thì tốt nhất ngày mai đừng xin nghỉ nữa, một mình ông thật sự lo không hết việc.
Nhan Noãn sẵn sàng đồng ý.
Cúp điện thoại xong, cuối cùng cậu cũng hơi thèm ăn. Sau khi dùng lò vi sóng làm nóng hai cái bánh bao đông lạnh lót bụng, cậu lại nhắn tin cho Úc Thiên Phi, hỏi tình hình thế nào.
Có lẽ Úc Thiên Phi không rảnh để xem điện thoại, một lúc lâu vẫn không trả lời.
Về lý trí Nhan Noãn biết mình nên ngủ sớm dưỡng sức để chuẩn bị cho ngày mai đi làm, nhưng ngồi trên giường, tinh thần không yên nên không hề buồn ngủ.
Úc Thiên Phi nói, cậu không cần đến vì đến cũng không có tác dụng gì. Nhưng có rất nhiều việc cũng không phải vì có tác dụng mới đáng làm.
Tim Nhan Noãn cứ lơ lửng, không thấy Úc Thiên Phi thì lòng không yên.
Cậu muốn đi.
...
Bệnh viện không cho đem theo thú cưng, cũng may Lucky có thân hình nhỏ, lại im lặng, có thể lén trốn trong túi.
Nhan Noãn làm việc tại bệnh viện Lục hơn hai năm, vô cùng quen thuộc với bố trí nơi đây, nhanh chóng tìm được phòng cấp cứu. Ngoài phòng cấp cứu có không ít người hoặc ngồi hoặc đứng, chỉ liếc mắt Nhan Noãn đã nhận ra bóng dáng cao gầy kia.
Khi cậu bước nhanh đến, Úc Thiên Phi vốn im lặng nhìn cửa phòng cấp cứu tựa như là tâm linh tương thông quay người về phía cậu.
Bốn mắt nhìn nhau, Úc Thiên Phi ngạc nhiên vô cùng.
"Sao cậu lại tới." Anh chạy đến trước mặt Nhan Noãn: "Đã trễ thế này rồi, sao không nghỉ ngơi? Hết sốt rồi hả?"
"Hết rồi. Tôi... Tôi đến xem thử, sẵn mang cho cậu chút đồ ăn." Nhan Noãn nói, giơ chiếc túi trong tay lên.
"Bọn tôi ăn rồi." Úc Thiên Phi nhìn đồ trong túi, hỏi: "Có phải cậu mua trong cửa hàng tiện lợi trước cổng bệnh viện không? Tôi cũng mới mua ở đó."
Bị liếc một cái đã nhìn ra, Nhan Noãn chột dạ.
"Dì đang ở đây à?" Cậu hỏi Úc Thiên Phi.
"Ừ." Úc Thiên Phi gật đầu, chỉ hàng ghế dài cách đó không xa.
Mẹ Úc Thiên Phi ngồi trong một góc, ngoẹo đầu nhắm mắt, mệt mỏi nghỉ ngơi.
"Tình hình hiện giờ của chú thế nào?" Nhan Noãn hỏi.
"Bác sĩ đang hội chẩn xác định phương án điều trị." Khi nói mắt Úc Thiên Phi hơi sáng lên: "Nghe nói có mấy chuyên gia ngoại khoa cực giỏi đến, đều là người có uy tín trong nước, tôi tin họ sẽ có cách."
Nhan Noãn gật đầu cười: "Vậy là được rồi."
Nói xong cậu nhìn về phía mẹ Úc Thiên Phi, hỏi: "Dì nghỉ như vậy cũng không ổn, hay là tôi dẫn dì về, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai lại đến đổi cho cậu. Hai người không cần phải canh cùng nhau."
Úc Thiên Phi suy nghĩ một lát, gật đầu nói: "Cũng đúng, vất vả cho cậu rồi."
Nhan Noãn vươn tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng anh, xoang người đang định đi về phía ghế dựa, lại bị Úc Thiên Phi thuận thế kéo lại.
Úc Thiên Phi nắm tay cậu, không nói một lời.
"Sao vậy?" Nhan Noãn hỏi.
Úc Thiên Phi lắc đầu, không nói lời nào.
Nhan Noãn xoay người về vé anh, nói: "Sẽ ổn thôi."
Úc Thiên Phi chăm chú nhìn vào mắt cậu, khóe môi mệt mỏi hơi giơ lên, tay kéo gần hơn.
"Tôi sẽ ở bên cậu." Nhan Noãn nói: "Cần gì cứ nói với tôi."
"Có, tôi cần một chút an ủi." Úc Thiên Phi nói.
Nói xong, anh không đợi Nhan Noãn lên tiếng, đi lên trước nửa bước, vươn tay ôm chặt Nhan Noãn.
Nhan Noãn bị bắt phải kề sát vào Úc Thiên Phi, sau lưng bị ôm chặt, không thể động đậy.
Cậu cũng không dám nhúc nhích.
Úc Thiên Phi cúi đầu, ghé sát vào tai cậu, thì thầm: "Tôi cần một cái ôm."
...
Lời tác giả:
Lucky: Hơi chật nha.
Danh sách chương