Sau khi cố ý so sánh, Nhan Noãn phát hiện đúng là Đường Giai Bách và Trương Khải Lộ có hơi giống nhau.
Trông thanh tú xinh xắn, miệng lưỡi ngọt ngào, rất biết hùa theo bầu không khí.
Tính tình Đường Giai Bách có hơi trẻ con, tích cách dễ xúc động, không chín chắn nên cũng có vẻ đáng yêu. Hơn nữa, cậu ta rất biết xem mặt đoán ý, biết làm sao để bản thân đủ khéo léo trước mặt người khác.
Mặc dù Nhan Noãn và Trương Khải Lộ mới gặp mặt lần đầu, nhưng cũng nhìn ra được cô gái người ta rất có giáo dưỡng, tính tình hoạt bát đồng thời không thiếu tỉ mỉ săn sóc.
Khi đối mặt với người mình thích, mọi người sẽ cố gắng thể hiện mặt tốt nhất của mình, Vệ Mân cho là hai người họ giống nhau, điều này hết sức bình thường.
Đáng tiếc là, với Vệ Mân mà nói, chuyện này hoàn toàn không phải là một câu hỏi lựa chọn, từ khi Trương Khải Lộ xuất hiện, đáp án của anh ta chỉ có thể có một mà thôi.
Cho nên Đường Giai Bách mới không tiếp tục chờ đợi nữa.
...
Trả vợt xong, Vệ Mân chủ động đón hai người họ lên xe tìm một chỗ ăn. Úc Thiên Phi quyết đoán từ chối, nói là còn việc gấp, không tiện ở lâu.
"Tôi muốn đến nhà đồng nghiệp đón Lucky, đã nói chỉ nhờ cậu ta trông giùm nửa ngày, đã quá giờ rồi." Anh nói.
Lý do này nghe cứ là lạ, thế nhưng với thái độ kiên quyết của anh, Vệ Mân cũng không ép nữa.
Sau khi chia đôi ra, Nhan Noãn thở phào một hơi, Úc Thiên Phi cũng nở nụ cười.
"Người này thật là, tạo cơ hội cho hai người có thế giới riêng mà còn không chịu nắm bắt." Úc Thiên Phi lắc đầu: "Nôn nóng muốn chết."
"Không sợ cậu ta ở riêng lại làm con gái người ta tức tối chạy mất sao?" Nhan Noãn hỏi.
"Không sợ." Úc Thiên Phi cười nói: "Rõ ràng là Tiểu Trương thích cái vẻ chân chất của cậu ta, không chừng trong lòng còn cảm thấy đáng yêu đó."
Nói cũng có lý, xem ra trên đời này không phải chỉ có cậu thích đàn ông đần.
Với người trẻ mới vào đời như Trương Khải Lộ, tiền bối Vệ Mân tuấn tú lịch sự, sự nghiệp thành công, dịu dàng kiên nhẫn với thực tập sinh, hơn nữa là người kiên định an phận không có tâm địa gian xảo gì. Trên công việc thì đáng ngưỡng mộ, thường này cũng nhận được nhiều quan tâm, cuộc sống riêng tư thì cũng đáng tin cậy, động lòng cũng không có gì lạ.
"Vậy Lucky thì sao." Nhan Noãn hỏi Úc Thiên Phi: "Bây giờ đi đón hả?"
Ngày mai Úc Thiên Phi đi làm, vốn nói đồng nghiệp thứ sáu mang Lucky về nhà, sáng chủ nhật lại mang đến. Nhưng một ngày không gặp, hai người có hơi nhớ cô nhóc, vừa rồi nhắc tới nó chỉ vì lấy cớ, có điều giờ nghĩ lại, cũng thấy đó là một ý kiến không tệ.
"Dù sao cũng còn sớm, cậu không ngại nếu chúng ta lượn một vòng chứ?" Úc Thiên Phi nói.
Đương nhiên là Nhan Noãn không ngại: "Vậy đi thôi."
...
Nơi ở của đồng nghiệp Úc Thiên Phi cách nhà bọn họ không quá xa, đi bộ khoảng nửa tiếng. Hai người bàn bạc với nhau, quyết định bắt xe qua, sau đó bế chó đi bộ về nhà.
Cô nhóc chỉ đeo dây xích, không có lồng nên không tiện ngồi xe.
Sau khi đón được chó, Úc Thiên Phi vừa đi và cảm thán: "Đúng là vẫn phải có xe của mình, cậu xem thằng nhóc Vệ Mân kia, lái xe đưa đón con gái quá tiện."
Anh nhắc đến Vệ Mân, Nhan Noãn không khỏi lo lắng cho Đường Giai Bách. Nhân lúc Úc Thiên Phi cúi đầu chơi với chó, cậu lén nhắn tin cho Đường Giai Bách, hỏi bây giờ cậu ta sao rồi.
Nửa phút sau, Đường Giai Bách gọi lại.
"Các anh giải tán rồi à?" Đường Giai Bách ở bên kia hỏi.
Nhan Noãn nắm điện thoại trong tay, tầm mắt cẩn thận quan sát bên cạnh, để ý động tĩnh của Úc Thiên Phi.
"Ừ." Cậu trả lời dè dặt: "Được một lúc rồi."
"Ầy." Đường Giai Bách thở dài, hỏi: "Bây giờ anh đang ở một mình không?"
Nhan Noãn lại nhìn người bên cạnh cố gắng định giả vờ như không biết nhưng lại đang tập trung tinh thần cao độ, trả lời: "Không."
"Tiếc quá." Đường Giai Bách nói:"Còn định tìm anh ra ngoài ngồi một lát đây."
"Tôi có thể trò chuyện với cậu một lát." Nhan Noãn nói.
"Trò chuyện gì đây, cũng không có chuyện gì để trò." Đường Giai Bách cười nói: "Cũng không phải chuyện ghê gớm gì, không phải chúng ta đã sớm đoán được kết quả này rồi sao?"
Nhan Noãn nhẹ nhàng lên tiếng: "Ừ."
"Hầy, anh còn nhớ chúng ta quen biết nhau thế nào khong?" Đường Giai Bách chợt hỏi.
"Nhớ, sao vậy?"
"Không phải nói muốn bồi dưỡng tình cảm à." Đường Giai Bách nói: "Bây giờ vẫn còn kịp, anh cảm thấy em thế nào?"
Nhan Noãn ngẩn người, dở khóc dở cười: "Đừng quậy nữa."
"Thấy em chướng mắt hả?"
"Không phải chuyện này." Nhan Noãn nói: "Cậu đừng trẻ con nữa."
"Vậy thì là chuyện gì?" Đường Giai Bách nói: "Chê em lùn, hay chê em còn nhỏ chỉ là sinh viên?"
Úc Thiên Phi đang dỏng tai lắng nghe, có một số lời Nhan Noãn thật sự không tiện nói, chỉ có thể thở dài.
"Chê em không đủ thật lòng?" Đường Giai Bách lại hỏi: "Không sao, em cũng không chê anh còn đang nhớ thương tên trai thẳng kia."
Nhan Noãn có tật giật mình, sợ Úc Thiên Phi nghe được, vội chuyển điện thoại qua bên kia, giữ khoảng cách với Úc Thiên Phi.
"Anh không bỏ được anh ta, em cũng có thể hiểu được." Đường Giai Bách tiếp tục nói: "Em hiểu hết. Em chỉ hi vọng có người có thể ôm em ngay lập tức."
"... Sau này sẽ có." Nhan Noãn nói.
"Ý em là ngay lập tức, bây giờ em rất cần cái ôm ấm áp."
Nhan Noãn lúng túng một hồi, nói: "Lần sau cậu đến, tôi cho cậu mượn Lucky ôm."
Đường Giai Bách cười lớn: "Cũng được, một lời đã định."
Sau khi cười xong, cậu ta thở phào một cái, nói: "Em có mấy câu muốn khuyên anh, rồi lại cảm thấy anh cũng hiểu hết mọi điều, không cần phải nhiều lời."
Nhan Noãn vô thức liếc nhìn Úc Thiên Phi.
Sự chú ý của Úc Thiên Phi đặt hết lên người cậu, anh lập tức nghiêng đầu nhìn thẳng vào cậu.
"Anh ta cũng sẽ có cô gái mà mình thích." Đường Giai Bách nói.
Nhan Noãn nhìn vào đôi mắt của Úc Thiên Phi, khẽ đáp: "Tôi biết."
Úc Thiên Phi chớp mắt, chân mày hơi nhíu lại, hơi bất an nhìn cậu.
"Đến lúc đó hãy đến tìm em, em có thể dùng mọi cách để an ủi anh." Đường Giai Bách nói.
Nhan Noãn cười bất lực.
"Không làm phiền các anh nữa." Đường Giai Bách nói: "Em vẫn mong là anh không có ngày đó."
Cúp điện thoại, Nhan Noãn nhắn cho Đường Giai Bách một tin nhắn.
- Nếu như cậu thật sự muốn tìm một người để an ủi, đừng đi tìm người yêu cũ.
Câu này cậu không tiện nói trước mặt Úc Thiên Phi. Rất rõ ràng, khi tuyệt vọng Đường Giai Bách lại muốn thử mọi cách.
Không ngờ Đường Giai Bách lại trả lời bằng một khuôn mặt khinh bỉ.
- Anh đúng là khinh thường người khác aiii!
Nhan Noãn không nhịn được phụt cười một tiếng.
"Nói gì vậy, vừa rồi còn mặt ủ mày chau, thoáng cái đã cười vui vẻ như vậy?" Úc Thiên Phi không vui hỏi.
"Không có gì." Nhan Noãn lắc đầu: "Đường Giai Bách buồn, tôi an ủi cậu ta vài câu."
Úc Thiên Phi nhíu mày nhìn cậu: "Là sao? Cậu ta thật sự... Thật sự có ý với Vệ Mân hả?"
"Bây giờ chắc là hết rồi." Nhan Noãn nói: "Cậu yên tâm đi."
Úc Thiên Phi im lặng một hồi, nói: "Chẳng trách, hôm nay cậu ta hơi lạ. Có điều... Vậy là chắc có lỗi với cậu ta rồi, với Vệ Mân đây cũng coi như là chuyện tốt."
Nhan Noãn không hé răng.
"Tại sao cậu cũng không vui?" Úc Thiên Phi hỏi.
"Có à?"
"Có đó." Úc Thiên Phi nhìn cậu: "Nhất là sau khi giải tán, trông cậu rất kiềm nén và mất mát. Cậu hi vọng Vệ Mân và Đường Giai Bách ở bên nhau à?"
"Sao vậy được." Nhan Noãn lắc đầu: "Tôi đã đoán được kết quả này lâu rồi."
"Hả? Tại sao?" Úc Thiên Phi cảm thấy khó hiểu: "Sao cậu lại tiêu cực như vậy? Nếu không có Tiểu Trương đột nhiên xuất hiện, không chừng Vệ Mân thật sự bị cậu ta làm cho khuất phục thì sao?"
"Sao được chứ, tính hướng nào có dễ thay đổi như vậy." Nhan Noãn nói: "Nếu như trai thẳng có thể dễ dàng thích đồng tính, tại sao tôi không thử cố gắng đi tìm cô gái mình thích?"
Những lời này khiến Úc Thiên Phi ngây người. Anh nhíu mày im thin thít hồi lâu, cũng không biết trong đầu đang mắc ở đoạn nào mãi không thoát ra được.
Nhan Noãn cũng không nói thêm gì nữa.
Đúng là tâm trạng của cậu không tốt, không chỉ vì bạn bè bị thất tình. Cậu chỉ cảm thấy đồng cảm mà thôi.
Với Vệ Mân mà nói, hai người giống nhau, một nam một nữ, đáp án lấy ai bỏ ai không cần nói cũng biết.
Có lẽ căn bản Đường Giai Bách chưa từng vượt qua vạch xuất phát, cho dù làm tốt đến đâu, nỗ lực thế nhiều thế nào cũng vô dụng.
Với những người dị tính mà nói, cậu ta chưa bao giờ là một sự lựa chọn.
"Không phải, tôi bị cậu thao túng." Vào lúc này Úc Thiên Phi chợt đưa ra ý kiến bất đồng: "Logic này của cậu có vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Cậu không thể thay đổi, cho thấy người đồng tính rất khó chuyển thành người dị tính." Úc Thiên Phi nói: "Nhưng cậu cũng không phải là người dị tính, dựa vào đâu lại nghĩ người dị tính cũng không thể thay đổi chứ?"
"..."
"Cậu tự hỏi lương tâm của mình xem, cậu có tư cách làm người phát ngôn cho trai thẳng sao?" Úc Thiên Phi hỏi cậu.
"..."
"Có phải đạo lý này không." Úc Thiên Phi phê bình cậu: "Cậu quá tự đại, còn muốn thay mặt cho toàn thế giới, không phải trai thẳng mà là trai gia trưởng."
"..."
Úc Thiên Phi nói xong, thấy Nhan Noãn đơ người á khẩu không trả lời được thì có vẻ đắc ý.
Anh lại nghĩ ngợi một lát, hỏi: "Cậu thật sự một trăm phần trăm không thể thích con gái sao? Nếu có cô gái với ngoại hình tính cách hoàn toàn phù hợp gu thẩm mĩ của cậu chủ động theo đuổi, cậu có thể cam đoan bản thân mình tuyệt đối không động lòng không?"
Nhan Noãn nhìn anh từ trên xuống dưới, con gái kiểu này, hay là thôi đi?
Úc Thiên Phi đang muốn tiếp tục diễn thuyết, điện thoại của Nhan Noãn chợt rung lên.
Thấy cậu cúi đầu xem tin nhắn, Úc Thiên Phi cùng thò đầu tới xem: "Lại là Đường Giai Bách à?"
Trên màn hình điện thoại hiện có một tin nhắn đến, thông báo với Nhan Noãn cậu nhận được chuyển khoản năm mươi nghìn tệ.
Nhan Noãn nhìn mấy dòng chữ kia, rơi vào trầm mặc.
"Ồ, ở đâu ra vậy? Khoản thu nhập thêm à?" Úc Thiên Phi hưng phấn: "Phát tài nha người anh em, nhanh mời khách đi!"
Anh nói xong, thấy Nhan Noãn vẫn cụp mắt ngây người nhìn màn hình điện thoại thì nhận ra có gì đó không đúng: "Sao vậy? Rốt cuộc là tiền gì?"
Nhan Noãn lắc đầu, bỏ điện thoại vào lại túi: "Không có gì."
Úc Thiên Phi nghi ngờ: "Khó mở miệng như vậy sao, không phải là thu nhập phi pháp gì đó chứ?"
Nhan Noãn bất lực liếc anh, trả lời: "Là ba tôi chuyển tới."
"Ơ?" Sau khi hết kinh ngạc thì Úc Thiên Phi vui mừng ra mặt: "Hai người hòa nhau rồi sao?"
Nhan Noãn cười khổ: "Nếu là như vậy, ông ấy sẽ không chuyển tiền cho tôi."
"Là sao?"
"Đây là tôi chuyển cho họ." Nhan Noãn nói: "Bị chuyển về nguyên vẹn, họ không cần."
...
[*] Trai gia trưởng (直男癌): Là một biệt danh của cư dân mạng dùng để khinh miệt hay chế giễu những người đàn ông sống trong thế giới quan, giá trị quan, thẩm mỹ quan của mình, luôn tỏ ra không thích và bất mãn với người khác, theo chủ nghĩa đại nam tử. Người ta cho rằng loại đàn ông này luôn tự cho mình là đúng, kèm theo đó là khinh thường giá trị của người phụ nữ, vật hóa lời nói và hành vi của họ.
Trông thanh tú xinh xắn, miệng lưỡi ngọt ngào, rất biết hùa theo bầu không khí.
Tính tình Đường Giai Bách có hơi trẻ con, tích cách dễ xúc động, không chín chắn nên cũng có vẻ đáng yêu. Hơn nữa, cậu ta rất biết xem mặt đoán ý, biết làm sao để bản thân đủ khéo léo trước mặt người khác.
Mặc dù Nhan Noãn và Trương Khải Lộ mới gặp mặt lần đầu, nhưng cũng nhìn ra được cô gái người ta rất có giáo dưỡng, tính tình hoạt bát đồng thời không thiếu tỉ mỉ săn sóc.
Khi đối mặt với người mình thích, mọi người sẽ cố gắng thể hiện mặt tốt nhất của mình, Vệ Mân cho là hai người họ giống nhau, điều này hết sức bình thường.
Đáng tiếc là, với Vệ Mân mà nói, chuyện này hoàn toàn không phải là một câu hỏi lựa chọn, từ khi Trương Khải Lộ xuất hiện, đáp án của anh ta chỉ có thể có một mà thôi.
Cho nên Đường Giai Bách mới không tiếp tục chờ đợi nữa.
...
Trả vợt xong, Vệ Mân chủ động đón hai người họ lên xe tìm một chỗ ăn. Úc Thiên Phi quyết đoán từ chối, nói là còn việc gấp, không tiện ở lâu.
"Tôi muốn đến nhà đồng nghiệp đón Lucky, đã nói chỉ nhờ cậu ta trông giùm nửa ngày, đã quá giờ rồi." Anh nói.
Lý do này nghe cứ là lạ, thế nhưng với thái độ kiên quyết của anh, Vệ Mân cũng không ép nữa.
Sau khi chia đôi ra, Nhan Noãn thở phào một hơi, Úc Thiên Phi cũng nở nụ cười.
"Người này thật là, tạo cơ hội cho hai người có thế giới riêng mà còn không chịu nắm bắt." Úc Thiên Phi lắc đầu: "Nôn nóng muốn chết."
"Không sợ cậu ta ở riêng lại làm con gái người ta tức tối chạy mất sao?" Nhan Noãn hỏi.
"Không sợ." Úc Thiên Phi cười nói: "Rõ ràng là Tiểu Trương thích cái vẻ chân chất của cậu ta, không chừng trong lòng còn cảm thấy đáng yêu đó."
Nói cũng có lý, xem ra trên đời này không phải chỉ có cậu thích đàn ông đần.
Với người trẻ mới vào đời như Trương Khải Lộ, tiền bối Vệ Mân tuấn tú lịch sự, sự nghiệp thành công, dịu dàng kiên nhẫn với thực tập sinh, hơn nữa là người kiên định an phận không có tâm địa gian xảo gì. Trên công việc thì đáng ngưỡng mộ, thường này cũng nhận được nhiều quan tâm, cuộc sống riêng tư thì cũng đáng tin cậy, động lòng cũng không có gì lạ.
"Vậy Lucky thì sao." Nhan Noãn hỏi Úc Thiên Phi: "Bây giờ đi đón hả?"
Ngày mai Úc Thiên Phi đi làm, vốn nói đồng nghiệp thứ sáu mang Lucky về nhà, sáng chủ nhật lại mang đến. Nhưng một ngày không gặp, hai người có hơi nhớ cô nhóc, vừa rồi nhắc tới nó chỉ vì lấy cớ, có điều giờ nghĩ lại, cũng thấy đó là một ý kiến không tệ.
"Dù sao cũng còn sớm, cậu không ngại nếu chúng ta lượn một vòng chứ?" Úc Thiên Phi nói.
Đương nhiên là Nhan Noãn không ngại: "Vậy đi thôi."
...
Nơi ở của đồng nghiệp Úc Thiên Phi cách nhà bọn họ không quá xa, đi bộ khoảng nửa tiếng. Hai người bàn bạc với nhau, quyết định bắt xe qua, sau đó bế chó đi bộ về nhà.
Cô nhóc chỉ đeo dây xích, không có lồng nên không tiện ngồi xe.
Sau khi đón được chó, Úc Thiên Phi vừa đi và cảm thán: "Đúng là vẫn phải có xe của mình, cậu xem thằng nhóc Vệ Mân kia, lái xe đưa đón con gái quá tiện."
Anh nhắc đến Vệ Mân, Nhan Noãn không khỏi lo lắng cho Đường Giai Bách. Nhân lúc Úc Thiên Phi cúi đầu chơi với chó, cậu lén nhắn tin cho Đường Giai Bách, hỏi bây giờ cậu ta sao rồi.
Nửa phút sau, Đường Giai Bách gọi lại.
"Các anh giải tán rồi à?" Đường Giai Bách ở bên kia hỏi.
Nhan Noãn nắm điện thoại trong tay, tầm mắt cẩn thận quan sát bên cạnh, để ý động tĩnh của Úc Thiên Phi.
"Ừ." Cậu trả lời dè dặt: "Được một lúc rồi."
"Ầy." Đường Giai Bách thở dài, hỏi: "Bây giờ anh đang ở một mình không?"
Nhan Noãn lại nhìn người bên cạnh cố gắng định giả vờ như không biết nhưng lại đang tập trung tinh thần cao độ, trả lời: "Không."
"Tiếc quá." Đường Giai Bách nói:"Còn định tìm anh ra ngoài ngồi một lát đây."
"Tôi có thể trò chuyện với cậu một lát." Nhan Noãn nói.
"Trò chuyện gì đây, cũng không có chuyện gì để trò." Đường Giai Bách cười nói: "Cũng không phải chuyện ghê gớm gì, không phải chúng ta đã sớm đoán được kết quả này rồi sao?"
Nhan Noãn nhẹ nhàng lên tiếng: "Ừ."
"Hầy, anh còn nhớ chúng ta quen biết nhau thế nào khong?" Đường Giai Bách chợt hỏi.
"Nhớ, sao vậy?"
"Không phải nói muốn bồi dưỡng tình cảm à." Đường Giai Bách nói: "Bây giờ vẫn còn kịp, anh cảm thấy em thế nào?"
Nhan Noãn ngẩn người, dở khóc dở cười: "Đừng quậy nữa."
"Thấy em chướng mắt hả?"
"Không phải chuyện này." Nhan Noãn nói: "Cậu đừng trẻ con nữa."
"Vậy thì là chuyện gì?" Đường Giai Bách nói: "Chê em lùn, hay chê em còn nhỏ chỉ là sinh viên?"
Úc Thiên Phi đang dỏng tai lắng nghe, có một số lời Nhan Noãn thật sự không tiện nói, chỉ có thể thở dài.
"Chê em không đủ thật lòng?" Đường Giai Bách lại hỏi: "Không sao, em cũng không chê anh còn đang nhớ thương tên trai thẳng kia."
Nhan Noãn có tật giật mình, sợ Úc Thiên Phi nghe được, vội chuyển điện thoại qua bên kia, giữ khoảng cách với Úc Thiên Phi.
"Anh không bỏ được anh ta, em cũng có thể hiểu được." Đường Giai Bách tiếp tục nói: "Em hiểu hết. Em chỉ hi vọng có người có thể ôm em ngay lập tức."
"... Sau này sẽ có." Nhan Noãn nói.
"Ý em là ngay lập tức, bây giờ em rất cần cái ôm ấm áp."
Nhan Noãn lúng túng một hồi, nói: "Lần sau cậu đến, tôi cho cậu mượn Lucky ôm."
Đường Giai Bách cười lớn: "Cũng được, một lời đã định."
Sau khi cười xong, cậu ta thở phào một cái, nói: "Em có mấy câu muốn khuyên anh, rồi lại cảm thấy anh cũng hiểu hết mọi điều, không cần phải nhiều lời."
Nhan Noãn vô thức liếc nhìn Úc Thiên Phi.
Sự chú ý của Úc Thiên Phi đặt hết lên người cậu, anh lập tức nghiêng đầu nhìn thẳng vào cậu.
"Anh ta cũng sẽ có cô gái mà mình thích." Đường Giai Bách nói.
Nhan Noãn nhìn vào đôi mắt của Úc Thiên Phi, khẽ đáp: "Tôi biết."
Úc Thiên Phi chớp mắt, chân mày hơi nhíu lại, hơi bất an nhìn cậu.
"Đến lúc đó hãy đến tìm em, em có thể dùng mọi cách để an ủi anh." Đường Giai Bách nói.
Nhan Noãn cười bất lực.
"Không làm phiền các anh nữa." Đường Giai Bách nói: "Em vẫn mong là anh không có ngày đó."
Cúp điện thoại, Nhan Noãn nhắn cho Đường Giai Bách một tin nhắn.
- Nếu như cậu thật sự muốn tìm một người để an ủi, đừng đi tìm người yêu cũ.
Câu này cậu không tiện nói trước mặt Úc Thiên Phi. Rất rõ ràng, khi tuyệt vọng Đường Giai Bách lại muốn thử mọi cách.
Không ngờ Đường Giai Bách lại trả lời bằng một khuôn mặt khinh bỉ.
- Anh đúng là khinh thường người khác aiii!
Nhan Noãn không nhịn được phụt cười một tiếng.
"Nói gì vậy, vừa rồi còn mặt ủ mày chau, thoáng cái đã cười vui vẻ như vậy?" Úc Thiên Phi không vui hỏi.
"Không có gì." Nhan Noãn lắc đầu: "Đường Giai Bách buồn, tôi an ủi cậu ta vài câu."
Úc Thiên Phi nhíu mày nhìn cậu: "Là sao? Cậu ta thật sự... Thật sự có ý với Vệ Mân hả?"
"Bây giờ chắc là hết rồi." Nhan Noãn nói: "Cậu yên tâm đi."
Úc Thiên Phi im lặng một hồi, nói: "Chẳng trách, hôm nay cậu ta hơi lạ. Có điều... Vậy là chắc có lỗi với cậu ta rồi, với Vệ Mân đây cũng coi như là chuyện tốt."
Nhan Noãn không hé răng.
"Tại sao cậu cũng không vui?" Úc Thiên Phi hỏi.
"Có à?"
"Có đó." Úc Thiên Phi nhìn cậu: "Nhất là sau khi giải tán, trông cậu rất kiềm nén và mất mát. Cậu hi vọng Vệ Mân và Đường Giai Bách ở bên nhau à?"
"Sao vậy được." Nhan Noãn lắc đầu: "Tôi đã đoán được kết quả này lâu rồi."
"Hả? Tại sao?" Úc Thiên Phi cảm thấy khó hiểu: "Sao cậu lại tiêu cực như vậy? Nếu không có Tiểu Trương đột nhiên xuất hiện, không chừng Vệ Mân thật sự bị cậu ta làm cho khuất phục thì sao?"
"Sao được chứ, tính hướng nào có dễ thay đổi như vậy." Nhan Noãn nói: "Nếu như trai thẳng có thể dễ dàng thích đồng tính, tại sao tôi không thử cố gắng đi tìm cô gái mình thích?"
Những lời này khiến Úc Thiên Phi ngây người. Anh nhíu mày im thin thít hồi lâu, cũng không biết trong đầu đang mắc ở đoạn nào mãi không thoát ra được.
Nhan Noãn cũng không nói thêm gì nữa.
Đúng là tâm trạng của cậu không tốt, không chỉ vì bạn bè bị thất tình. Cậu chỉ cảm thấy đồng cảm mà thôi.
Với Vệ Mân mà nói, hai người giống nhau, một nam một nữ, đáp án lấy ai bỏ ai không cần nói cũng biết.
Có lẽ căn bản Đường Giai Bách chưa từng vượt qua vạch xuất phát, cho dù làm tốt đến đâu, nỗ lực thế nhiều thế nào cũng vô dụng.
Với những người dị tính mà nói, cậu ta chưa bao giờ là một sự lựa chọn.
"Không phải, tôi bị cậu thao túng." Vào lúc này Úc Thiên Phi chợt đưa ra ý kiến bất đồng: "Logic này của cậu có vấn đề."
"Vấn đề gì?"
"Cậu không thể thay đổi, cho thấy người đồng tính rất khó chuyển thành người dị tính." Úc Thiên Phi nói: "Nhưng cậu cũng không phải là người dị tính, dựa vào đâu lại nghĩ người dị tính cũng không thể thay đổi chứ?"
"..."
"Cậu tự hỏi lương tâm của mình xem, cậu có tư cách làm người phát ngôn cho trai thẳng sao?" Úc Thiên Phi hỏi cậu.
"..."
"Có phải đạo lý này không." Úc Thiên Phi phê bình cậu: "Cậu quá tự đại, còn muốn thay mặt cho toàn thế giới, không phải trai thẳng mà là trai gia trưởng."
"..."
Úc Thiên Phi nói xong, thấy Nhan Noãn đơ người á khẩu không trả lời được thì có vẻ đắc ý.
Anh lại nghĩ ngợi một lát, hỏi: "Cậu thật sự một trăm phần trăm không thể thích con gái sao? Nếu có cô gái với ngoại hình tính cách hoàn toàn phù hợp gu thẩm mĩ của cậu chủ động theo đuổi, cậu có thể cam đoan bản thân mình tuyệt đối không động lòng không?"
Nhan Noãn nhìn anh từ trên xuống dưới, con gái kiểu này, hay là thôi đi?
Úc Thiên Phi đang muốn tiếp tục diễn thuyết, điện thoại của Nhan Noãn chợt rung lên.
Thấy cậu cúi đầu xem tin nhắn, Úc Thiên Phi cùng thò đầu tới xem: "Lại là Đường Giai Bách à?"
Trên màn hình điện thoại hiện có một tin nhắn đến, thông báo với Nhan Noãn cậu nhận được chuyển khoản năm mươi nghìn tệ.
Nhan Noãn nhìn mấy dòng chữ kia, rơi vào trầm mặc.
"Ồ, ở đâu ra vậy? Khoản thu nhập thêm à?" Úc Thiên Phi hưng phấn: "Phát tài nha người anh em, nhanh mời khách đi!"
Anh nói xong, thấy Nhan Noãn vẫn cụp mắt ngây người nhìn màn hình điện thoại thì nhận ra có gì đó không đúng: "Sao vậy? Rốt cuộc là tiền gì?"
Nhan Noãn lắc đầu, bỏ điện thoại vào lại túi: "Không có gì."
Úc Thiên Phi nghi ngờ: "Khó mở miệng như vậy sao, không phải là thu nhập phi pháp gì đó chứ?"
Nhan Noãn bất lực liếc anh, trả lời: "Là ba tôi chuyển tới."
"Ơ?" Sau khi hết kinh ngạc thì Úc Thiên Phi vui mừng ra mặt: "Hai người hòa nhau rồi sao?"
Nhan Noãn cười khổ: "Nếu là như vậy, ông ấy sẽ không chuyển tiền cho tôi."
"Là sao?"
"Đây là tôi chuyển cho họ." Nhan Noãn nói: "Bị chuyển về nguyên vẹn, họ không cần."
...
[*] Trai gia trưởng (直男癌): Là một biệt danh của cư dân mạng dùng để khinh miệt hay chế giễu những người đàn ông sống trong thế giới quan, giá trị quan, thẩm mỹ quan của mình, luôn tỏ ra không thích và bất mãn với người khác, theo chủ nghĩa đại nam tử. Người ta cho rằng loại đàn ông này luôn tự cho mình là đúng, kèm theo đó là khinh thường giá trị của người phụ nữ, vật hóa lời nói và hành vi của họ.
Danh sách chương