Úc Thiên Phi nghẹn họng nhìn trân trối.
Anh ngơ ngác nhìn Nhan Noãn, sau giây phút kinh ngạc, mờ mịt ngập trong ánh mắt.
"Cậu, cậu đang nói cái gì vậy, sao có thể chứ..." Anh buộc mình nở nụ cười, lắc đầu nhè nhẹ: "Đùa kiểu này có hơi quá ha?"
Nhan Noãn mím môi, lẳng lặng nhìn anh, không nói lời nào.
"Cậu đang đùa tôi." Úc Thiên Phi nói.
"Tôi không đùa." Nhan Noãn chầm chậm mà kiên định nói cho anh biết: "Tôi là đồng tính luyến ái, từ trước đến nay vẫn vậy. Tôi thích đàn ông."
Úc Thiên Phi tránh tầm mắt cậu: "Không phải là vì Đường Giai..."
"Không phải." Nhan Noãn ngắt ngang lời anh: "Cậu nhầm quan hệ nhân quả trong chuyện này rồi. Không phải vì tôi thân với cậu ta mới biến thành đồng tính luyến ái, mà bởi vì tôi cũng là đồng tính luyến ái, cho nên mới thân với cậu ta. Bởi vì chúng tôi là cùng một loại người."
Cậu nhìn bộ dạng hoảng loạn không biết làm thế nào của Úc Thiên Phi, trong lòng dâng lên chút cảm giác sảng khoái. Những cảm xúc không thể diễn tả khuấy động lồng ngực cậu, làm hao mòn lý trí của cậu, cổ vũ cậu nói ra nhiều lời khiến Úc Thiên Phi khó tiếp nhận hơn.
"Còn nhớ người mà chúng ta gặp ở trước cửa nhà tôi không?" Nhan Noãn nói: "Anh ta có chìa khóa nhà tôi, nhưng từ trước đến giờ tôi chưa từng thuê chung với ai. Anh ta là bạn trai cũ của tôi, thỉnh thoảng sẽ đến chỗ tôi qua đêm."
Úc Thiên Phi nhìn cậu lần nữa, môi hơi giật giật.
"Còn có... Còn có." Nhan Noãn hít sâu một hơi, từ từ thở ra, cố gắng làm cho mình nhìn bình tĩnh hơn: "Sở dĩ tôi và ba mẹ xích mích thành thế này, là vì họ biết tính hướng của tôi, không thể chấp nhận."
"..." Úc Thiên Phi bỗng nhiên tỉnh ngộ, mở to hai mắt.
"Tôi biết, trong lòng cậu luôn cảm thấy kì lạ, cũng đoán được tôi có chuyện lừa cậu không nói ra." Nhan Noãn nói: "Bây giờ cậu biết rồi đó, mọi chuyện đều hợp lý, có đúng không?"
"Đừng nói nữa." Úc Thiên Phi lắc đầu: "Cậu đừng nói nữa."
"Tôi không bình thường, tôi chính là loại người không bình thường trong miệng cậu." Nhan Noãn lại không muốn dừng: "Cậu dọn về lại đi, thế này chúng ta không thể nào sống chung được."
Úc Thiên Phi do dự một lát, lắc đầu: "Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà." Nhan Noãn lại ngắt lời anh lần nữa: "Trước đây không ý thức được, nhưng bây giờ hẳn là hiểu rồi nhỉ? Rất nhiều hành vi của cậu với tôi không khác gì là quấy rối tình dục, làm tôi cảm thấy vô cùng bức bối."
Ngạc nhiên xong Úc Thiên Phi cau mày cụp mắt xuống, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: "... Xin lỗi."
Nhan Noãn cũng ngây người. Cậu không ngờ Úc Thiên Phi sẽ xin lỗi.
Giữa đôi chân mày nhíu chặt là sự luống cuống và bất an, đối mặt với Nhan Noãn hiếm khi hùng hổ dọa người, Úc Thiên Phi hoàn toàn không thể nào ứng phó được.
Nhan Noãn nhìn anh, trong nháy mắt tất cả những xúc động vui sướng vừa rồi tan biến sạch sẽ.
Tại sao phải nói xin lỗi, cậu nghĩ, tôi dựa vào đâu mà khiến Úc Thiên Phi xin lỗi tôi.
"Thôi, người không biết không có tội, đã qua hết rồi." Nhan Noãn lắc đầu, lùi về sau một bước: "Tôi hơi mệt, nghỉ ngơi trước đây."
Nói xong, cậu xoay người bước nhanh vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Sau tiếng "rầm", toàn bộ không gian khôi phục lại sự yên tĩnh. Nhan Noãn dựa lưng vào cửa, cơ thể từ từ trượt xuống, ngồi trên sàn nhà.
Cậu cúi đầu, ôm lấy đầu gối, cuối cùng không cố giữ nước trong hốc mắt nữa, để mặc chúng tự chảy xuống.
Xin lỗi. Rõ ràng người nên nói xin lỗi là cậu mới đúng.
Người mà Úc Thiên Phi tin tưởng nhất, thân như anh em, là nơi ấm áp vững chãi nhất để dựa vào, đã sớm ngầm phản bội rồi.
Những tâm tư xấu xa không thể nào kiềm chế khiến Nhan Noãn không thể nào miễn cưỡng bản thân dưới sự kì vọng của Úc Thiên Phi mà tiếp tục ở bên cạnh anh.
Xin lỗi, em không bình thường, em là đồng tính luyến ái, em yêu anh.
Nhan Noãn cảm thấy may mắn trong lúc xúc động còn giữ lại chút lí trí, không nói ba chữ không nên nói nhất kia ra.
Ngoài cửa phòng yên tĩnh, không có bất kì âm thanh gì.
Nhan Noãn ngồi trên sàn nhà một lúc lâu, mãi đến khi tay áo cậu được hong khô mới thất thần đứng dậy.
Bên ngoài cửa sổ sắc trời đã hoàn toàn tối đen, đã đến giờ cơm tối.
Có điều cậu không cảm thấy đói, càng không muốn ra khỏi cánh cửa này.
Khi cậu chui đầu vào chăn, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng vang.
Sau một tràng tạp âm máy móc liên tiếp, là một giọng nữ dịu dàng ngọt ngào.
"Rất vui vì được phục vụ ngài, chủ nhân. Tiếp theo tôi sẽ tiến hành dọn dẹp toàn diện mặt sàn, nếu có thêm nhu cầu gì, có thể mở app tương tác với tôi bất kì lúc nào!"
Sau đó, lại là những tràng tạp âm.
Không có ai ngăn nó lại.
Mấy phút sau, trong phòng khách truyền đến tiếng va chạm.
"Chủ nhân, nhà của ngài hình như có hơi lộn xộn, có cần mở chế độ quét hình không?"
Vẫn không ai để ý đến nó.
Tạp âm rè rè lại vang lên lần nữa.
Đúng là một con robot hút bụi ồn ào.
Không hổ là đồ Úc Thiên Phi mua.
...
Sáng hôm sau, Nhan Noãn dậy sớm hơn ngày thường đôi chút.
Giấc ngủ này cậu ngủ quá lâu, đầu óc cứ mơ màng. Tối hôm qua cậu không rửa mặt trước khi ngủ, nhân lúc Úc Thiên Phi chưa dậy, cậu dứt khoát đi tắm một cái.
Lúc ra khỏi phòng tắm, Úc Thiên Phi đang đứng ngây người trong phòng khách.
Tầm mắt hai người chạm vào nhau, trong chốc lát đều không biết làm thế nào.
Sau vài giây lúng túng, Úc Thiên Phi lấy lại tinh thần trước, mỉm cười với cậu: "Chào buổi sáng."
Nhan Noãn gật đầu: "Chào."
Nói xong cậu cúi đầu bước nhanh vào phòng. Lúc thay đồ xong ra ngoài, Úc Thiên Phi đã không còn trong phòng khách, trong phòng bếp có tiếng của máy hút khói.
Nhan Noãn chần chừ một lát, đi qua đó.
"Xong ngay đây." Úc Thiên Phi đang dùng chảo rán bánh: "Cậu rảnh thì hâm lại sữa giùm đi."
Khác thường đến nhường nào.
Úc Thiên Phi bình thường thức dậy muộn, phần lớn đều là Nhan Noãn dậy sớm phụ trách chuẩn bị bữa sáng. Thỉnh thoảng Nhan Noãn sẽ nói vài câu chán ghét ngoài miệng, anh nghe xong không đau không ngứa, yên tâm thoải mái hưởng thụ bữa sáng có sẵn.
"Tôi không ăn sáng." Nhan Noãn nói: "Phòng khám có việc đột xuất, tôi đi trước."
Úc Thiên Phi lập tức xoay người lại, muốn nói lại thôi.
Nhan Noãn không dám nhìn anh, vội quay người đi: "Hơn nữa... Chuyện tôi nói hôm qua, cậu đừng quên."
Nói xong cậu không chờ Úc Thiên Phi trả lời, chạy trốn ra khỏi căn nhà.
...
Đương nhiên phòng khám chẳng có việc gì.
Cậu ngồi trong phòng làm việc trống rỗng, nhìn màn hình máy tính trước mặt, trong lòng hơi hối hận.
Úc Thiên Phi đặc biệt dậy sớm làm bữa sáng, có được tính là lấy lòng không?
Có thể là cậu ấy không muốn đi không?
Nếu như Úc Thiên Phi vẫn mặt dày mày dạn như trước đây, ngang ngược ở lại, hình như bản thân mình cũng chẳng có cách nào.
Chắc là Úc Thiên Phi biết nhỉ? Từ xưa đến giờ cậu chỉ là một con cọp giấy thôi.
Nhưng Úc Thiên Phi không có lý do gì mà muốn ở lại, có tên trai thẳng nào tự nguyện ở cùng một nhà với một đồng tính luyến ái nam bao giờ. Trước đây khi Đường Giai Bách muốn ngủ lại, Úc Thiên Phi chính là bày ra thái độ xin thứ cho kẻ bất tài này.
Có điều... Dù sao bọn họ đã từng thân thiết khăng khít như vậy. Úc Thiên Phi từng nói, cậu là đặc biệt.
Úc Thiên Phi có lẽ sẽ không để ý, có lẽ có thể tiếp nhận, có lẽ sẽ sẵn lòng thử tìm hiểu, có lẽ...
"Sao hôm nay em đi làm sớm vậy." chị Bội đẩy cửa phòng cậu ra: "Chào em! Ăn sáng chưa?"
Nhan Noãn vội gật đầu: "Em ăn rồi."
Chị Bội chào hỏi cậu xong, rời đi rất nhanh.
Nhan Noãn vuốt mặt, đứng dậy.
Đừng nghĩ nhiều nữa, tránh xa những kì vọng không thực tế, cậu mới có thể an toàn hơn.
...
Hôm nay khách khá đông.
Một vị khách quen đã hẹn trước không báo trước đã dẫn theo mấy người bạn đến, lịch làm việc vốn đã lập trước bị rối tung lên.
Vì để không ảnh hưởng đến việc khám bệnh buổi chiều, mãi đến khi hết giờ nghỉ trưa Nhan Noãn cũng không kịp ăn cơm.
Chị Bội sợ cậu bị đói, mua hai cái bánh bao đặt trên bàn cậu, dặn cậu chút nữa có thời gian rảnh thì tranh thủ ăn.
Cậu đồng ý rồi nhanh chóng vứt ra sau đầu. Đến khi nhớ lại chuyện này thì bánh bao đã lạnh ngắt, cầm vào cũng cứng đơ, khiến người ta nhìn đã chẳng muốn ăn.
Dương Nhược Liễu nghỉ buổi sáng, buổi chiều đi làm còn mang theo Milu của cô nàng, định chút nữa đưa đến đối diện tắm rửa làm đẹp.
Milu nhớ Nhan Noãn không thích mình, rất thức thời đi vòng qua anh.
Nhan Noãn muốn sờ nó, đáng tiếc không tìm được cơ hội, lại càng ngại mở miệng. Tên nhóc khôn khéo này khiến cậu nghĩ tới Lucky.
Nếu như Úc Thiên Phi thật sự dọn đi, vậy sau này có phải mình không gặp được Lucky nữa không?
Cậu sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội đối diện với đôi mắt hồn nhiên kia, mấy đi chiếc mũi ươn ướt dinh dính nhưng ấm áp dễ chịu và những cái liếm đầy dịu dàng yêu thương.
Nhan Noãn cảm thấy không nỡ rồi.
Cậu mất mát hồi lâu, chợt nhớ ra được một việc.
Lucky là một cô chó chờ nhận nuôi, cậu có thể nhận nuôi nó, cho nó một mái nhà.
Cậu và Lucky đều cần một người ấm áp làm bạn, họ có thể sống chung với nhau.
Chị Bội không hề ngại việc Dương Nhược Liễu mang chó đi làm, vậy cũng sẽ không để ý cậu mang Lucky trong túi mỗi ngày. Lucky ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, cũng không làm loạn, có thể hòa bình ở chung với bất cứ ai.
Nhận nuôi nó đi.
Nếu Úc Thiên Phi không nỡ xa nó, muốn gặp nó, cũng có thể... Có thể thỉnh thoảng đến nhà. Chút tình cảm đó vẫn luôn còn.
Nhan Noãn gần như đã thầm đưa ra quyết định, điện thoại vang lên.
Là của Đường Giai Bách gọi đến, mới nhấn nhận cậu ta đã hỏi Nhan Noãn dồn dập: "Anh và Úc Thiên Phi xảy ra chuyện gì sao?"
Nhan Noãn sửng sốt: "Sao cậu lại hỏi vậy?"
"Giữa các anh không xảy ra chuyện gì sao? Anh chắc chứ?" Đường Giai Bách nghi ngờ: "Không đến mức..."
"Cậu ta nói gì với cậu?" Nhan Noãn bất an.
Tên ngốc Úc Thiên Phi này, sẽ không để ý mấy chuyện vụn vặt, nhất định phải chụp nồi lên đầu Đường Giai Bách đó chứ?
"Không có không có, em nghe anh Vệ Mân nói, à ừm... Anh ta..." Đường Giai Bách muốn nói lại thôi.
"Cậu ta thế nào?"
"Các anh thật sự không có gì à?" Đường Giai Bách lúng túng cười vài tiếng: "Có thể là em nghe nhầm."
"Hôm qua bọn tôi cãi nhau... Không vui." Nhan Noãn nói: "Cũng không tính là không vui, tóm tại là... Tôi công khai với cậu ta rồi."
"..."
Bên kia nhất thời im ắng.
"Rốt cuộc là cậu nghe nói cái gì?" Nhan Noãn hỏi.
"À thì..." Đường Giai Bách khó mở miệng: "Hình như anh ta đang tìm chỗ ở khắp nơi, trưa nay anh ta gọi cho anh Vệ Mân, bảo anh Vệ Mân lưu ý giúp anh ta."
"..."
"Anh ta chỉ thuận miệng nói lưu ý, có lẽ không phải muốn tìm một cách nghiêm túc." Đường Giai Bách nói khô khốc.
"Ừm, chuyện này à, tôi còn tưởng cậu muốn nói gì chứ." Nhan Noãn cười: "Cậu ta đồng ý dọn đi, tôi yên tâm rồi."
Anh ngơ ngác nhìn Nhan Noãn, sau giây phút kinh ngạc, mờ mịt ngập trong ánh mắt.
"Cậu, cậu đang nói cái gì vậy, sao có thể chứ..." Anh buộc mình nở nụ cười, lắc đầu nhè nhẹ: "Đùa kiểu này có hơi quá ha?"
Nhan Noãn mím môi, lẳng lặng nhìn anh, không nói lời nào.
"Cậu đang đùa tôi." Úc Thiên Phi nói.
"Tôi không đùa." Nhan Noãn chầm chậm mà kiên định nói cho anh biết: "Tôi là đồng tính luyến ái, từ trước đến nay vẫn vậy. Tôi thích đàn ông."
Úc Thiên Phi tránh tầm mắt cậu: "Không phải là vì Đường Giai..."
"Không phải." Nhan Noãn ngắt ngang lời anh: "Cậu nhầm quan hệ nhân quả trong chuyện này rồi. Không phải vì tôi thân với cậu ta mới biến thành đồng tính luyến ái, mà bởi vì tôi cũng là đồng tính luyến ái, cho nên mới thân với cậu ta. Bởi vì chúng tôi là cùng một loại người."
Cậu nhìn bộ dạng hoảng loạn không biết làm thế nào của Úc Thiên Phi, trong lòng dâng lên chút cảm giác sảng khoái. Những cảm xúc không thể diễn tả khuấy động lồng ngực cậu, làm hao mòn lý trí của cậu, cổ vũ cậu nói ra nhiều lời khiến Úc Thiên Phi khó tiếp nhận hơn.
"Còn nhớ người mà chúng ta gặp ở trước cửa nhà tôi không?" Nhan Noãn nói: "Anh ta có chìa khóa nhà tôi, nhưng từ trước đến giờ tôi chưa từng thuê chung với ai. Anh ta là bạn trai cũ của tôi, thỉnh thoảng sẽ đến chỗ tôi qua đêm."
Úc Thiên Phi nhìn cậu lần nữa, môi hơi giật giật.
"Còn có... Còn có." Nhan Noãn hít sâu một hơi, từ từ thở ra, cố gắng làm cho mình nhìn bình tĩnh hơn: "Sở dĩ tôi và ba mẹ xích mích thành thế này, là vì họ biết tính hướng của tôi, không thể chấp nhận."
"..." Úc Thiên Phi bỗng nhiên tỉnh ngộ, mở to hai mắt.
"Tôi biết, trong lòng cậu luôn cảm thấy kì lạ, cũng đoán được tôi có chuyện lừa cậu không nói ra." Nhan Noãn nói: "Bây giờ cậu biết rồi đó, mọi chuyện đều hợp lý, có đúng không?"
"Đừng nói nữa." Úc Thiên Phi lắc đầu: "Cậu đừng nói nữa."
"Tôi không bình thường, tôi chính là loại người không bình thường trong miệng cậu." Nhan Noãn lại không muốn dừng: "Cậu dọn về lại đi, thế này chúng ta không thể nào sống chung được."
Úc Thiên Phi do dự một lát, lắc đầu: "Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà." Nhan Noãn lại ngắt lời anh lần nữa: "Trước đây không ý thức được, nhưng bây giờ hẳn là hiểu rồi nhỉ? Rất nhiều hành vi của cậu với tôi không khác gì là quấy rối tình dục, làm tôi cảm thấy vô cùng bức bối."
Ngạc nhiên xong Úc Thiên Phi cau mày cụp mắt xuống, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm: "... Xin lỗi."
Nhan Noãn cũng ngây người. Cậu không ngờ Úc Thiên Phi sẽ xin lỗi.
Giữa đôi chân mày nhíu chặt là sự luống cuống và bất an, đối mặt với Nhan Noãn hiếm khi hùng hổ dọa người, Úc Thiên Phi hoàn toàn không thể nào ứng phó được.
Nhan Noãn nhìn anh, trong nháy mắt tất cả những xúc động vui sướng vừa rồi tan biến sạch sẽ.
Tại sao phải nói xin lỗi, cậu nghĩ, tôi dựa vào đâu mà khiến Úc Thiên Phi xin lỗi tôi.
"Thôi, người không biết không có tội, đã qua hết rồi." Nhan Noãn lắc đầu, lùi về sau một bước: "Tôi hơi mệt, nghỉ ngơi trước đây."
Nói xong, cậu xoay người bước nhanh vào phòng ngủ, đóng cửa lại.
Sau tiếng "rầm", toàn bộ không gian khôi phục lại sự yên tĩnh. Nhan Noãn dựa lưng vào cửa, cơ thể từ từ trượt xuống, ngồi trên sàn nhà.
Cậu cúi đầu, ôm lấy đầu gối, cuối cùng không cố giữ nước trong hốc mắt nữa, để mặc chúng tự chảy xuống.
Xin lỗi. Rõ ràng người nên nói xin lỗi là cậu mới đúng.
Người mà Úc Thiên Phi tin tưởng nhất, thân như anh em, là nơi ấm áp vững chãi nhất để dựa vào, đã sớm ngầm phản bội rồi.
Những tâm tư xấu xa không thể nào kiềm chế khiến Nhan Noãn không thể nào miễn cưỡng bản thân dưới sự kì vọng của Úc Thiên Phi mà tiếp tục ở bên cạnh anh.
Xin lỗi, em không bình thường, em là đồng tính luyến ái, em yêu anh.
Nhan Noãn cảm thấy may mắn trong lúc xúc động còn giữ lại chút lí trí, không nói ba chữ không nên nói nhất kia ra.
Ngoài cửa phòng yên tĩnh, không có bất kì âm thanh gì.
Nhan Noãn ngồi trên sàn nhà một lúc lâu, mãi đến khi tay áo cậu được hong khô mới thất thần đứng dậy.
Bên ngoài cửa sổ sắc trời đã hoàn toàn tối đen, đã đến giờ cơm tối.
Có điều cậu không cảm thấy đói, càng không muốn ra khỏi cánh cửa này.
Khi cậu chui đầu vào chăn, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng vang.
Sau một tràng tạp âm máy móc liên tiếp, là một giọng nữ dịu dàng ngọt ngào.
"Rất vui vì được phục vụ ngài, chủ nhân. Tiếp theo tôi sẽ tiến hành dọn dẹp toàn diện mặt sàn, nếu có thêm nhu cầu gì, có thể mở app tương tác với tôi bất kì lúc nào!"
Sau đó, lại là những tràng tạp âm.
Không có ai ngăn nó lại.
Mấy phút sau, trong phòng khách truyền đến tiếng va chạm.
"Chủ nhân, nhà của ngài hình như có hơi lộn xộn, có cần mở chế độ quét hình không?"
Vẫn không ai để ý đến nó.
Tạp âm rè rè lại vang lên lần nữa.
Đúng là một con robot hút bụi ồn ào.
Không hổ là đồ Úc Thiên Phi mua.
...
Sáng hôm sau, Nhan Noãn dậy sớm hơn ngày thường đôi chút.
Giấc ngủ này cậu ngủ quá lâu, đầu óc cứ mơ màng. Tối hôm qua cậu không rửa mặt trước khi ngủ, nhân lúc Úc Thiên Phi chưa dậy, cậu dứt khoát đi tắm một cái.
Lúc ra khỏi phòng tắm, Úc Thiên Phi đang đứng ngây người trong phòng khách.
Tầm mắt hai người chạm vào nhau, trong chốc lát đều không biết làm thế nào.
Sau vài giây lúng túng, Úc Thiên Phi lấy lại tinh thần trước, mỉm cười với cậu: "Chào buổi sáng."
Nhan Noãn gật đầu: "Chào."
Nói xong cậu cúi đầu bước nhanh vào phòng. Lúc thay đồ xong ra ngoài, Úc Thiên Phi đã không còn trong phòng khách, trong phòng bếp có tiếng của máy hút khói.
Nhan Noãn chần chừ một lát, đi qua đó.
"Xong ngay đây." Úc Thiên Phi đang dùng chảo rán bánh: "Cậu rảnh thì hâm lại sữa giùm đi."
Khác thường đến nhường nào.
Úc Thiên Phi bình thường thức dậy muộn, phần lớn đều là Nhan Noãn dậy sớm phụ trách chuẩn bị bữa sáng. Thỉnh thoảng Nhan Noãn sẽ nói vài câu chán ghét ngoài miệng, anh nghe xong không đau không ngứa, yên tâm thoải mái hưởng thụ bữa sáng có sẵn.
"Tôi không ăn sáng." Nhan Noãn nói: "Phòng khám có việc đột xuất, tôi đi trước."
Úc Thiên Phi lập tức xoay người lại, muốn nói lại thôi.
Nhan Noãn không dám nhìn anh, vội quay người đi: "Hơn nữa... Chuyện tôi nói hôm qua, cậu đừng quên."
Nói xong cậu không chờ Úc Thiên Phi trả lời, chạy trốn ra khỏi căn nhà.
...
Đương nhiên phòng khám chẳng có việc gì.
Cậu ngồi trong phòng làm việc trống rỗng, nhìn màn hình máy tính trước mặt, trong lòng hơi hối hận.
Úc Thiên Phi đặc biệt dậy sớm làm bữa sáng, có được tính là lấy lòng không?
Có thể là cậu ấy không muốn đi không?
Nếu như Úc Thiên Phi vẫn mặt dày mày dạn như trước đây, ngang ngược ở lại, hình như bản thân mình cũng chẳng có cách nào.
Chắc là Úc Thiên Phi biết nhỉ? Từ xưa đến giờ cậu chỉ là một con cọp giấy thôi.
Nhưng Úc Thiên Phi không có lý do gì mà muốn ở lại, có tên trai thẳng nào tự nguyện ở cùng một nhà với một đồng tính luyến ái nam bao giờ. Trước đây khi Đường Giai Bách muốn ngủ lại, Úc Thiên Phi chính là bày ra thái độ xin thứ cho kẻ bất tài này.
Có điều... Dù sao bọn họ đã từng thân thiết khăng khít như vậy. Úc Thiên Phi từng nói, cậu là đặc biệt.
Úc Thiên Phi có lẽ sẽ không để ý, có lẽ có thể tiếp nhận, có lẽ sẽ sẵn lòng thử tìm hiểu, có lẽ...
"Sao hôm nay em đi làm sớm vậy." chị Bội đẩy cửa phòng cậu ra: "Chào em! Ăn sáng chưa?"
Nhan Noãn vội gật đầu: "Em ăn rồi."
Chị Bội chào hỏi cậu xong, rời đi rất nhanh.
Nhan Noãn vuốt mặt, đứng dậy.
Đừng nghĩ nhiều nữa, tránh xa những kì vọng không thực tế, cậu mới có thể an toàn hơn.
...
Hôm nay khách khá đông.
Một vị khách quen đã hẹn trước không báo trước đã dẫn theo mấy người bạn đến, lịch làm việc vốn đã lập trước bị rối tung lên.
Vì để không ảnh hưởng đến việc khám bệnh buổi chiều, mãi đến khi hết giờ nghỉ trưa Nhan Noãn cũng không kịp ăn cơm.
Chị Bội sợ cậu bị đói, mua hai cái bánh bao đặt trên bàn cậu, dặn cậu chút nữa có thời gian rảnh thì tranh thủ ăn.
Cậu đồng ý rồi nhanh chóng vứt ra sau đầu. Đến khi nhớ lại chuyện này thì bánh bao đã lạnh ngắt, cầm vào cũng cứng đơ, khiến người ta nhìn đã chẳng muốn ăn.
Dương Nhược Liễu nghỉ buổi sáng, buổi chiều đi làm còn mang theo Milu của cô nàng, định chút nữa đưa đến đối diện tắm rửa làm đẹp.
Milu nhớ Nhan Noãn không thích mình, rất thức thời đi vòng qua anh.
Nhan Noãn muốn sờ nó, đáng tiếc không tìm được cơ hội, lại càng ngại mở miệng. Tên nhóc khôn khéo này khiến cậu nghĩ tới Lucky.
Nếu như Úc Thiên Phi thật sự dọn đi, vậy sau này có phải mình không gặp được Lucky nữa không?
Cậu sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội đối diện với đôi mắt hồn nhiên kia, mấy đi chiếc mũi ươn ướt dinh dính nhưng ấm áp dễ chịu và những cái liếm đầy dịu dàng yêu thương.
Nhan Noãn cảm thấy không nỡ rồi.
Cậu mất mát hồi lâu, chợt nhớ ra được một việc.
Lucky là một cô chó chờ nhận nuôi, cậu có thể nhận nuôi nó, cho nó một mái nhà.
Cậu và Lucky đều cần một người ấm áp làm bạn, họ có thể sống chung với nhau.
Chị Bội không hề ngại việc Dương Nhược Liễu mang chó đi làm, vậy cũng sẽ không để ý cậu mang Lucky trong túi mỗi ngày. Lucky ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, cũng không làm loạn, có thể hòa bình ở chung với bất cứ ai.
Nhận nuôi nó đi.
Nếu Úc Thiên Phi không nỡ xa nó, muốn gặp nó, cũng có thể... Có thể thỉnh thoảng đến nhà. Chút tình cảm đó vẫn luôn còn.
Nhan Noãn gần như đã thầm đưa ra quyết định, điện thoại vang lên.
Là của Đường Giai Bách gọi đến, mới nhấn nhận cậu ta đã hỏi Nhan Noãn dồn dập: "Anh và Úc Thiên Phi xảy ra chuyện gì sao?"
Nhan Noãn sửng sốt: "Sao cậu lại hỏi vậy?"
"Giữa các anh không xảy ra chuyện gì sao? Anh chắc chứ?" Đường Giai Bách nghi ngờ: "Không đến mức..."
"Cậu ta nói gì với cậu?" Nhan Noãn bất an.
Tên ngốc Úc Thiên Phi này, sẽ không để ý mấy chuyện vụn vặt, nhất định phải chụp nồi lên đầu Đường Giai Bách đó chứ?
"Không có không có, em nghe anh Vệ Mân nói, à ừm... Anh ta..." Đường Giai Bách muốn nói lại thôi.
"Cậu ta thế nào?"
"Các anh thật sự không có gì à?" Đường Giai Bách lúng túng cười vài tiếng: "Có thể là em nghe nhầm."
"Hôm qua bọn tôi cãi nhau... Không vui." Nhan Noãn nói: "Cũng không tính là không vui, tóm tại là... Tôi công khai với cậu ta rồi."
"..."
Bên kia nhất thời im ắng.
"Rốt cuộc là cậu nghe nói cái gì?" Nhan Noãn hỏi.
"À thì..." Đường Giai Bách khó mở miệng: "Hình như anh ta đang tìm chỗ ở khắp nơi, trưa nay anh ta gọi cho anh Vệ Mân, bảo anh Vệ Mân lưu ý giúp anh ta."
"..."
"Anh ta chỉ thuận miệng nói lưu ý, có lẽ không phải muốn tìm một cách nghiêm túc." Đường Giai Bách nói khô khốc.
"Ừm, chuyện này à, tôi còn tưởng cậu muốn nói gì chứ." Nhan Noãn cười: "Cậu ta đồng ý dọn đi, tôi yên tâm rồi."
Danh sách chương