Bầu không khí dường như đóng băng lại.
Nhan Noãn và Úc Thiên Phi đều ngẩn người, chỉ có Đường Giai Bách là rụt cổ, mắt đảo nhanh qua hai người, vừa hồi hộp lại mong chờ.
Biết ngay thằng nhóc thối này sợ thiên hạ không loạn mà.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Úc Thiên Phi cũng hồi phục lại tinh thần, ngơ ngác hỏi: "Cậu, cậu nói cái gì?"
"Ba em phát hiện em đồng tính luyến ái." Đường Giai Bách lặp lại lần nữa: "Em bị đuổi khỏi nhà."
Úc Thiên Phi dại ra nhỏ giọng lặp lại lần nữa: "Đồng, đồng tính luyến ái?"
"Nói cho đúng là, em thích con trai." Đường Giai Bách giải thích.
"Tôi biết, tôi biết ý nghĩa đồng tính luyến ái." Úc Thiên Phi cau mày, nhìn về phía Nhan Noãn: "Ý của tôi là..."
Đường Giai Bách cũng nhìn Nhan Noãn, vô cùng cố gắng nói lớn: "Bác sĩ Nhan, xin anh đó, chứa em đi!"
Nhan Noãn nhất thời luống cuống, đang định gật đầu với tình thế gấp gáp này, lại thấy Úc Thiên Phi bước lên trước một bước chắn giữa hai người họ.
"Chờ chút đã!" Dường như cuối cùng Úc Thiên Phi đã tiêu hóa xong chuyện này, lấy lại tinh thần, mặt mày nghiêm túc nhìn Đường Giai Bách: "Tại sao cậu lại tìm cậu ấy? Cậu... Cậu có bạn trai chưa?"
"Chưa ạ." Đường Giai Bách lắc đầu: "Em độc thân, đang tìm bạn trai." Nói xong cậu ta thấy chân mày Úc Thiên Phi càng nhăn thêm, còn chủ động bổ sung: "Những bạn bè khác đều không tiện chứa em, chỉ có bác sĩ Nhan là sống một mình."
Úc Thiên Phi chầm chậm gật đầu, ra hiệu cho cậu ta chờ một lát, sau đó xoay người nắm cổ tay Nhan Noãn, kéo cậu vào phòng ngủ, còn đóng cửa lại.
"Vừa rồi cậu có nghe cậu ta nói không? Vừa rồi cậu có nghe cậu ta nói không?" Anh nén giọng, vẫn khó dằn kích động: "Vừa rồi cậu có nghe cậu ta nói không!"
"Nghe, nghe được." Nhan Noãn không dám nhìn anh.
"Tại sao cậu còn bình tĩnh như vậy?" Úc Thiên Phi hỏi: "Lẽ nào cậu đã biết trước rồi?"
"Tôi..." Nhan Noãn chần chờ, gật đầu: "Biết sơ sơ."
Úc Thiên Phi càng kích động: "Cậu không cảm thấy nó rất có vấn đề sao?"
"Vấn đề gì?" Nhan Noãn hỏi: "Cậu cho rằng chuyện này không bình thường à?"
"Chúng ta không thảo luận nó bình thường hay không. Đầu tiên, cậu là một người đàn ông, cậu hiểu không?" Úc Thiên Phi nói: "Cậu ta đồng tính luyến ái, mà cậu là một người đàn ông."
"Cậu bình tĩnh chút đi." Nhan Noãn lắc đầu: "Con trai yêu người khác phái cũng sẽ không có ý với tất cả các cô gái đúng không?"
Úc Thiên Phi hận rèn sắt không thành thép: "Cậu ta là người đồng tính, hơn nửa đêm chạy đến nhà người đàn ông như cậu, muốn ở lại. Đêm hôm không có nhà để về cậu sẽ chạy tới nhà con gái đòi ở lại sao?"
"Không thể so sánh vậy..." Nhan Noãn nói: "Cậu ta đi tìm con gái cũng không tiện giống vậy thôi."
Úc Thiên Phi rơi vào trầm tư, lát sau gật đầu: "Cũng đúng."
"Cậu đừng phản ứng thái quá như vậy." Nhan Noãn nói.
Úc Thiên Phi cau mày mím môi, thể hiện sự xoắn xuýt, im lặng không lên tiếng.
"Ra ngoài trước đã." Nhan Noãn cúi đầu đi ra ngoài: "Bỏ người ta như vậy rất mất lịch sự."
Trở lại phòng khách, Đường Giai Bách đang cười tủm tỉm ngồi trên sô pha nghịch điện thoại. Vừa thấy hai người thì "đứa trẻ đáng thương bị đuổi ra khỏi nhà" lập tức đứng lên, mặt mày ỉu xìu hỏi: "Xin lỗi, có phải em đường đột quá không?"
Diễn xuất của Đường Giai Bách cũng không tốt, biểu cảm và giọng điệu không thể nào tự nhiên được, người xem rất lúng túng. Nhưng bản thân cậu ta hoàn toàn không nhận ra, còn rất hưng phấn.
Nhan Noãn sợ cậu ta chơi thành nghiện làm chuyện phức tạp thêm, lập tức nói: "Không sao, cậu cứ ở lại đây trước đi."
Đường Giai Bách cảm kích cười với cậu, sau đó vô cùng cố gắng chuyển tầm mắt về phía Úc Thiên Phi.
Úc Thiên Phi khẽ chậc một tiếng, bước lên trước hỏi: "Cậu ăn cơm tối chưa?"
Đường Giai Bách hơi bất ngờ, gật đầu: "Ăn rồi."
"Vậy có đồ vệ sinh không?" Úc Thiên Phi lại hỏi: "Bài chải đánh răng, khăn mặt này nọ, chắc là chưa chuẩn bị hả?"
Đường Giai Bách cẩn thận lắc đầu: "Chưa."
Mặt Úc Thiên Phi viết rõ mấy chữ quả nhiên là vậy, thở dài nói: "Cậu ngồi ở đây trước, tôi đi mua giúp cậu."
Anh nói rồi thả lỏng hai tay, đi về phía cửa.
Thấy anh đã thay giày ở huyền quan xong đang định đẩy cửa, Nhan Noãn cũng đi theo: "Tôi đi chung."
"Để em lại à?" Đường Giai Bách hỏi.
"Có nó nữa." Nhan Noãn chỉ vào Lucky vẫn luôn ngồi xổm bên cạnh sô pha: "Chơi với nó một lát đi."
...
Hai người xuống lầu, chân mày Úc Thiên Phi vẫn nhíu chặt, không biết là đang suy nghĩ gì.
Lòng Nhan Noãn thấp thỏm, chủ động hỏi: "Sao vậy?"
"Tôi vẫn cảm thấy cậu ta thích cậu." Úc Thiên Phi nói: "Có ý với cậu."
"Không, không đến mức đó..." Nhan Noãn nói nhỏ.
"Chiều hôm nay cậu ta khen cậu thế nào, cậu không nhớ à." Úc Thiên Phi lắc đầu: "Chẳng trách cả ngày hôm nay tôi cứ mãi nghĩ đến chuyện này, cảm thấy không thích hợp, vừa rồi trực giác bảo mình không thể về, hóa ra là giác quan thứ sáu."
"..."
"Cũng không biết cậu ta thật sự bị đuổi ra khỏi nhà, hay là tìm cớ để gần gũi cậu."
Nhan Noãn thầm nghĩ, hoặc là tìm cớ, nhưng mục đích không phải vì muốn gần gũi tôi.
"Nếu là thật, cũng rất đáng thương." Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn nhìn anh một cái.
"Nhưng mà nhắc đến mới nói, đây là lần đầu tiên tôi thật sự thấy đồng tính luyến ái." Úc Thiên Phi cảm khái: "Cảm giác thật kì lạ, bên ngoài cũng không khác gì người thường hết."
"Vô nghĩa." Nhan Noãn cúi đầu, khẽ nói: "Vốn dĩ chính là người thường."
"Tôi chưa hiểu việc đời, không được à." Úc Thiên Phi nói, chợt áp sát vào còn hạ giọng: "Cậu nói xem, con trai với con trai, rốt cuộc phải làm... Cái kia thế nào?"
Nhan Noãn sửng sốt, vội nghiêng đầu đi: "Cậu quan tâm cái này làm gì?"
"Cậu không tò mò à?" Úc Thiên Phi nói: "Thật sự không muốn biết sao?"
Nhan Noãn bước nhanh hơn, không để ý tới anh.
Úc Thiên Phi cũng lờ đi, lấy điện thoại trong túi ra, bắt đầu chọt chọt.
Cửa hàng tiện lợi đã ở trước mặt, anh đột nhiên "Đệch" một tiếng.
"Sao vậy?" Nhan Noãn hỏi.
"Tôi biết rồi." biểu cảm của anh như là phát hiện ra đại lục mới, đưa điện thoại tới: "Thì ra là làm ở chỗ đó!"
Nhan Noãn nhíu mày đẩy điện thoại ra xa: "Lo nhìn đường đi."
"Sao cậu bình tĩnh vậy." Úc Thiên Phi thất thần như vừa mở cánh cửa thế giới mới ra: "Chẳng lẽ cậu vốn đã biết rồi? Kiến thức của cậu cũng rộng quá ha!"
Mãi cho đến khi vào cửa hàng tiện lợi anh vẫn còn chưa thoát khỏi chuyện đó, thường xuyên nhìn cái kệ gần quầy thu nhân.
"Không thể tưởng tượng." Anh cảm khái với Nhan Noãn: "Chỗ đó, làm thế nào cũng đều rất khó chịu ha? Thật sự có người cảm thấy thoải mái sao? Có phải cấu tạo cơ thể của người đồng tính khác với người thường không?"
"Không biết." Nhan Noãn vô cùng xấu hổ: "Cậu đừng xem nữa."
Đáng tiếc, Úc Thiên Phi không nghe lời cậu, vẫn không thể nào kiềm chế mà đắm chìm trong đại dương kiến thức. Mãi đến khi bọn có cầm túi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, anh vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
"Ồ, tôi biết rồi, thì ra chỗ đó cũng có tuyến tiền liệt." Anh vừa đi vừa cảm khái: "Vậy tại sao bình thường khi đi nặng không có cảm giác chứ?"
Nhan Noãn thật sự suy sụp, hối hận lúc Đường Giai Bách gọi điện đưa ra chủ ý mà mình không ngăn lại.
Đây mà kí.ch thích cái gì, rốt cuộc là k.ích thích ai hả? "Cậu cũng bình tĩnh quá đi chứ, không có chút tò mò nào hết." Úc Thiên Phi vậy mà còn không vừa ý cậu: "Con người mất đi lòng hiếu kì thì không thể nào tiến bộ!"
"Cậu muốn tiến bộ theo phương diện nào?" Nhan Noãn hỏi lại anh.
"Gì cũng được." Úc Thiên Phi nói: "Dù sao cũng không phải phía sau."
...
Lúc về nhà, Đường Giai Bách đang vui vẻ chơi với Lucky.
Ở trước mặt cậu chàng, Úc Thiên Phi lại trở thành người chín chắn, rất ra dáng người lớn.
"Cần gì có thể nói với bọn tôi." anh nói với Đường Giai Bách: "Tối ngủ sô pha có quen không?"
"Tại sao cậu ta lại ngủ sô pha?" Nhan Noãn hỏi.
Úc Thiên Phi cũng không trả lời vấn để này, chỉ trừng mắt nhìn cậu.
"Không sao, em ngủ sô pha cũng được." Đường Giai Bách nói: "À... Anh cũng ở đây hả?"
"Đúng vậy." Úc Thiên Phi nói như lẽ đương nhiên: "Tôi và cậu ấy ngủ chung trong phòng ngủ."
Nhân lúc Úc Thiên Phi đi bế chó, Đường Giai Bách cố dùng khẩu hình miệng nói với Nhan Noãn: Anh cảm ơn em đi nào!
Nhan Noãn mệt tim, hận không thể để hai người họ ngủ chung giường còn mình ngủ sô pha.
...
Đến giờ đi ngủ, họ lại phát hiện ra những vấn đề mới.
Nhan Noãn chỉ có hai cái chăn.
"Có sao đâu, chúng ta đắp một cái." Úc Thiên Phi vô cùng bình tĩnh: "Cũng không phải chưa từng ngủ như vậy."
Anh nói rất lớn tiếng, Nhan Noãn nghi là anh cố ý nói cho Đường Giai Bách nghe.
Quả nhiên, sau khi đóng cửa phòng ngủ, người này lập tức dương dương đắc ý đến tranh công.
"Tôi vừa nói như vậy là rất có kỹ xảo." Anh nói: "Nếu như cậu ta có ý đó với cậu thì sẽ hiểu lầm, kiêng kị tôi, không dám bậy bạ. Nếu không có ý đó vậy thì hẳn sẽ không suy nghĩ vớ vẩn."
"Ha ha." Nhan Noãn ngoài cười nhưng trong không cười: "Thông minh quá."
Hai tên thông minh trong phòng ngoài phòng, sớm muộn gì cũng sẽ ép cậu phát điên.
Nhan Noãn và Úc Thiên Phi đều ngẩn người, chỉ có Đường Giai Bách là rụt cổ, mắt đảo nhanh qua hai người, vừa hồi hộp lại mong chờ.
Biết ngay thằng nhóc thối này sợ thiên hạ không loạn mà.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Úc Thiên Phi cũng hồi phục lại tinh thần, ngơ ngác hỏi: "Cậu, cậu nói cái gì?"
"Ba em phát hiện em đồng tính luyến ái." Đường Giai Bách lặp lại lần nữa: "Em bị đuổi khỏi nhà."
Úc Thiên Phi dại ra nhỏ giọng lặp lại lần nữa: "Đồng, đồng tính luyến ái?"
"Nói cho đúng là, em thích con trai." Đường Giai Bách giải thích.
"Tôi biết, tôi biết ý nghĩa đồng tính luyến ái." Úc Thiên Phi cau mày, nhìn về phía Nhan Noãn: "Ý của tôi là..."
Đường Giai Bách cũng nhìn Nhan Noãn, vô cùng cố gắng nói lớn: "Bác sĩ Nhan, xin anh đó, chứa em đi!"
Nhan Noãn nhất thời luống cuống, đang định gật đầu với tình thế gấp gáp này, lại thấy Úc Thiên Phi bước lên trước một bước chắn giữa hai người họ.
"Chờ chút đã!" Dường như cuối cùng Úc Thiên Phi đã tiêu hóa xong chuyện này, lấy lại tinh thần, mặt mày nghiêm túc nhìn Đường Giai Bách: "Tại sao cậu lại tìm cậu ấy? Cậu... Cậu có bạn trai chưa?"
"Chưa ạ." Đường Giai Bách lắc đầu: "Em độc thân, đang tìm bạn trai." Nói xong cậu ta thấy chân mày Úc Thiên Phi càng nhăn thêm, còn chủ động bổ sung: "Những bạn bè khác đều không tiện chứa em, chỉ có bác sĩ Nhan là sống một mình."
Úc Thiên Phi chầm chậm gật đầu, ra hiệu cho cậu ta chờ một lát, sau đó xoay người nắm cổ tay Nhan Noãn, kéo cậu vào phòng ngủ, còn đóng cửa lại.
"Vừa rồi cậu có nghe cậu ta nói không? Vừa rồi cậu có nghe cậu ta nói không?" Anh nén giọng, vẫn khó dằn kích động: "Vừa rồi cậu có nghe cậu ta nói không!"
"Nghe, nghe được." Nhan Noãn không dám nhìn anh.
"Tại sao cậu còn bình tĩnh như vậy?" Úc Thiên Phi hỏi: "Lẽ nào cậu đã biết trước rồi?"
"Tôi..." Nhan Noãn chần chờ, gật đầu: "Biết sơ sơ."
Úc Thiên Phi càng kích động: "Cậu không cảm thấy nó rất có vấn đề sao?"
"Vấn đề gì?" Nhan Noãn hỏi: "Cậu cho rằng chuyện này không bình thường à?"
"Chúng ta không thảo luận nó bình thường hay không. Đầu tiên, cậu là một người đàn ông, cậu hiểu không?" Úc Thiên Phi nói: "Cậu ta đồng tính luyến ái, mà cậu là một người đàn ông."
"Cậu bình tĩnh chút đi." Nhan Noãn lắc đầu: "Con trai yêu người khác phái cũng sẽ không có ý với tất cả các cô gái đúng không?"
Úc Thiên Phi hận rèn sắt không thành thép: "Cậu ta là người đồng tính, hơn nửa đêm chạy đến nhà người đàn ông như cậu, muốn ở lại. Đêm hôm không có nhà để về cậu sẽ chạy tới nhà con gái đòi ở lại sao?"
"Không thể so sánh vậy..." Nhan Noãn nói: "Cậu ta đi tìm con gái cũng không tiện giống vậy thôi."
Úc Thiên Phi rơi vào trầm tư, lát sau gật đầu: "Cũng đúng."
"Cậu đừng phản ứng thái quá như vậy." Nhan Noãn nói.
Úc Thiên Phi cau mày mím môi, thể hiện sự xoắn xuýt, im lặng không lên tiếng.
"Ra ngoài trước đã." Nhan Noãn cúi đầu đi ra ngoài: "Bỏ người ta như vậy rất mất lịch sự."
Trở lại phòng khách, Đường Giai Bách đang cười tủm tỉm ngồi trên sô pha nghịch điện thoại. Vừa thấy hai người thì "đứa trẻ đáng thương bị đuổi ra khỏi nhà" lập tức đứng lên, mặt mày ỉu xìu hỏi: "Xin lỗi, có phải em đường đột quá không?"
Diễn xuất của Đường Giai Bách cũng không tốt, biểu cảm và giọng điệu không thể nào tự nhiên được, người xem rất lúng túng. Nhưng bản thân cậu ta hoàn toàn không nhận ra, còn rất hưng phấn.
Nhan Noãn sợ cậu ta chơi thành nghiện làm chuyện phức tạp thêm, lập tức nói: "Không sao, cậu cứ ở lại đây trước đi."
Đường Giai Bách cảm kích cười với cậu, sau đó vô cùng cố gắng chuyển tầm mắt về phía Úc Thiên Phi.
Úc Thiên Phi khẽ chậc một tiếng, bước lên trước hỏi: "Cậu ăn cơm tối chưa?"
Đường Giai Bách hơi bất ngờ, gật đầu: "Ăn rồi."
"Vậy có đồ vệ sinh không?" Úc Thiên Phi lại hỏi: "Bài chải đánh răng, khăn mặt này nọ, chắc là chưa chuẩn bị hả?"
Đường Giai Bách cẩn thận lắc đầu: "Chưa."
Mặt Úc Thiên Phi viết rõ mấy chữ quả nhiên là vậy, thở dài nói: "Cậu ngồi ở đây trước, tôi đi mua giúp cậu."
Anh nói rồi thả lỏng hai tay, đi về phía cửa.
Thấy anh đã thay giày ở huyền quan xong đang định đẩy cửa, Nhan Noãn cũng đi theo: "Tôi đi chung."
"Để em lại à?" Đường Giai Bách hỏi.
"Có nó nữa." Nhan Noãn chỉ vào Lucky vẫn luôn ngồi xổm bên cạnh sô pha: "Chơi với nó một lát đi."
...
Hai người xuống lầu, chân mày Úc Thiên Phi vẫn nhíu chặt, không biết là đang suy nghĩ gì.
Lòng Nhan Noãn thấp thỏm, chủ động hỏi: "Sao vậy?"
"Tôi vẫn cảm thấy cậu ta thích cậu." Úc Thiên Phi nói: "Có ý với cậu."
"Không, không đến mức đó..." Nhan Noãn nói nhỏ.
"Chiều hôm nay cậu ta khen cậu thế nào, cậu không nhớ à." Úc Thiên Phi lắc đầu: "Chẳng trách cả ngày hôm nay tôi cứ mãi nghĩ đến chuyện này, cảm thấy không thích hợp, vừa rồi trực giác bảo mình không thể về, hóa ra là giác quan thứ sáu."
"..."
"Cũng không biết cậu ta thật sự bị đuổi ra khỏi nhà, hay là tìm cớ để gần gũi cậu."
Nhan Noãn thầm nghĩ, hoặc là tìm cớ, nhưng mục đích không phải vì muốn gần gũi tôi.
"Nếu là thật, cũng rất đáng thương." Úc Thiên Phi nói.
Nhan Noãn nhìn anh một cái.
"Nhưng mà nhắc đến mới nói, đây là lần đầu tiên tôi thật sự thấy đồng tính luyến ái." Úc Thiên Phi cảm khái: "Cảm giác thật kì lạ, bên ngoài cũng không khác gì người thường hết."
"Vô nghĩa." Nhan Noãn cúi đầu, khẽ nói: "Vốn dĩ chính là người thường."
"Tôi chưa hiểu việc đời, không được à." Úc Thiên Phi nói, chợt áp sát vào còn hạ giọng: "Cậu nói xem, con trai với con trai, rốt cuộc phải làm... Cái kia thế nào?"
Nhan Noãn sửng sốt, vội nghiêng đầu đi: "Cậu quan tâm cái này làm gì?"
"Cậu không tò mò à?" Úc Thiên Phi nói: "Thật sự không muốn biết sao?"
Nhan Noãn bước nhanh hơn, không để ý tới anh.
Úc Thiên Phi cũng lờ đi, lấy điện thoại trong túi ra, bắt đầu chọt chọt.
Cửa hàng tiện lợi đã ở trước mặt, anh đột nhiên "Đệch" một tiếng.
"Sao vậy?" Nhan Noãn hỏi.
"Tôi biết rồi." biểu cảm của anh như là phát hiện ra đại lục mới, đưa điện thoại tới: "Thì ra là làm ở chỗ đó!"
Nhan Noãn nhíu mày đẩy điện thoại ra xa: "Lo nhìn đường đi."
"Sao cậu bình tĩnh vậy." Úc Thiên Phi thất thần như vừa mở cánh cửa thế giới mới ra: "Chẳng lẽ cậu vốn đã biết rồi? Kiến thức của cậu cũng rộng quá ha!"
Mãi cho đến khi vào cửa hàng tiện lợi anh vẫn còn chưa thoát khỏi chuyện đó, thường xuyên nhìn cái kệ gần quầy thu nhân.
"Không thể tưởng tượng." Anh cảm khái với Nhan Noãn: "Chỗ đó, làm thế nào cũng đều rất khó chịu ha? Thật sự có người cảm thấy thoải mái sao? Có phải cấu tạo cơ thể của người đồng tính khác với người thường không?"
"Không biết." Nhan Noãn vô cùng xấu hổ: "Cậu đừng xem nữa."
Đáng tiếc, Úc Thiên Phi không nghe lời cậu, vẫn không thể nào kiềm chế mà đắm chìm trong đại dương kiến thức. Mãi đến khi bọn có cầm túi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, anh vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
"Ồ, tôi biết rồi, thì ra chỗ đó cũng có tuyến tiền liệt." Anh vừa đi vừa cảm khái: "Vậy tại sao bình thường khi đi nặng không có cảm giác chứ?"
Nhan Noãn thật sự suy sụp, hối hận lúc Đường Giai Bách gọi điện đưa ra chủ ý mà mình không ngăn lại.
Đây mà kí.ch thích cái gì, rốt cuộc là k.ích thích ai hả? "Cậu cũng bình tĩnh quá đi chứ, không có chút tò mò nào hết." Úc Thiên Phi vậy mà còn không vừa ý cậu: "Con người mất đi lòng hiếu kì thì không thể nào tiến bộ!"
"Cậu muốn tiến bộ theo phương diện nào?" Nhan Noãn hỏi lại anh.
"Gì cũng được." Úc Thiên Phi nói: "Dù sao cũng không phải phía sau."
...
Lúc về nhà, Đường Giai Bách đang vui vẻ chơi với Lucky.
Ở trước mặt cậu chàng, Úc Thiên Phi lại trở thành người chín chắn, rất ra dáng người lớn.
"Cần gì có thể nói với bọn tôi." anh nói với Đường Giai Bách: "Tối ngủ sô pha có quen không?"
"Tại sao cậu ta lại ngủ sô pha?" Nhan Noãn hỏi.
Úc Thiên Phi cũng không trả lời vấn để này, chỉ trừng mắt nhìn cậu.
"Không sao, em ngủ sô pha cũng được." Đường Giai Bách nói: "À... Anh cũng ở đây hả?"
"Đúng vậy." Úc Thiên Phi nói như lẽ đương nhiên: "Tôi và cậu ấy ngủ chung trong phòng ngủ."
Nhân lúc Úc Thiên Phi đi bế chó, Đường Giai Bách cố dùng khẩu hình miệng nói với Nhan Noãn: Anh cảm ơn em đi nào!
Nhan Noãn mệt tim, hận không thể để hai người họ ngủ chung giường còn mình ngủ sô pha.
...
Đến giờ đi ngủ, họ lại phát hiện ra những vấn đề mới.
Nhan Noãn chỉ có hai cái chăn.
"Có sao đâu, chúng ta đắp một cái." Úc Thiên Phi vô cùng bình tĩnh: "Cũng không phải chưa từng ngủ như vậy."
Anh nói rất lớn tiếng, Nhan Noãn nghi là anh cố ý nói cho Đường Giai Bách nghe.
Quả nhiên, sau khi đóng cửa phòng ngủ, người này lập tức dương dương đắc ý đến tranh công.
"Tôi vừa nói như vậy là rất có kỹ xảo." Anh nói: "Nếu như cậu ta có ý đó với cậu thì sẽ hiểu lầm, kiêng kị tôi, không dám bậy bạ. Nếu không có ý đó vậy thì hẳn sẽ không suy nghĩ vớ vẩn."
"Ha ha." Nhan Noãn ngoài cười nhưng trong không cười: "Thông minh quá."
Hai tên thông minh trong phòng ngoài phòng, sớm muộn gì cũng sẽ ép cậu phát điên.
Danh sách chương