Thời gian lặng lẽ trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến giữa tháng chín, thành phố T cũng chậm rãi vào thu.
Trước khi vào tiết học ngày thứ hai, chủ nhiệm lớp thông báo một sự kiện:
“Giữa tháng sau, trường chúng ta sẽ tổ chức một lễ hội văn hoá với quy mô lớn, trong đó còn có cả chương trình văn nghệ. Hiện tại chúng ta phải bắt tay vào chuẩn bị cho hoạt động lần này, mỗi một học sinh đều có thể đăng ký tham gia và nhà trường sẽ có buổi sàng lọc tiết mục.”
“Cô khuyến khích các em nên tham gia một số hoạt động, các em vẫn chưa phải lớp 12 nên vẫn còn khá nhiều thời gian. Cho nên nếu ai hứng thú thì hãy đi đăng ký, ví dụ như ca hát, nhảy múa, đóng kịch… đều được.”
“Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu học.”
…
Sau giờ học, Cam Niệm cùng Huệ Hân Nhi đi lấy nước cho lớp. Trên đường đi, Huệ Hân Nhi bèn hỏi Cam Niệm:
“Cậu có muốn đăng ký tham gia văn nghệ không? Tớ nhớ không nhầm thì cậu biết múa, nếu được diễn vào tiệc tối thì quả không tồi.”
Cam Niệm thoáng suy nghĩ, kỳ thực cô rất có hứng thú tham gia, “Ừm, tớ đi đăng ký thử xem.”
Hách An cùng bạn đi lướt qua người Cam Niệm cùng Huệ Hân Nhi, bọn họ cũng đang nói đến chuyện này, cô bạn kia cười nói với Hách An:
“An An, cậu múa ba lê giỏi như vậy, năm nay đăng ký tham gia đi, khẳng định tiết mục của cậu sẽ được chọn.”
Hách An cong môi cười, khiêm tốn nói: “Cũng chưa chắc đâu, lâu lắm rồi tớ không múa.”
“Thôi đi, cậu cái gì cũng đều giỏi như vậy, nếu không là cậu thì còn có thể là ai được chứ? Hơn nữa tớ đoán tiết mục múa độc diễn không nhiều lắm, khẳng định cậu sẽ được chọn.”
Hách An mỉm cười, kỳ thực cô tràn đầy tự tin với khả năng của bản thân, nhiều năm múa ba lê cũng không phải là để không.
Cô bạn lại tiếp tục nói nhỏ bên tai Hách An: “Hơn nữa tớ còn nghe nói tiệc văn nghệ lần này, Hứa Hoài Thâm cũng là một trong những người phụ trách xét duyệt, cậu mà được chọn sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với cậu ta. Nếu Hứa Hoài Thâm thấy cậu múa giỏi, nói không chừng sẽ mê mẩn cậu luôn đó.”
Hách An đỏ mặt đẩy cô bạn, ý cười trên mặt không tài nào che dấu.
Cô cảm thấy Hứa Hoài Thâm đối xử hờ hững với mình là vì chưa nhìn thấy ưu điểm của cô mà thôi. Nếu tiệc văn nghệ hôm ấy, cô thể hiện được tài năng trước bao nhiêu người, nhất định Hứa Hoài Thâm cũng sẽ bị cô hấp dẫn.
***
Chạng vạng lúc tan học, Hách An tìm uỷ viên văn nghệ để đăng ký tham gia.
Uỷ viên văn nghệ thấy Hách An cũng muốn múa độc diễn liền cười nói:
“Xem ra nữ sinh lớp chúng ta đúng là đa tài đa nghệ.”
“Cậu có ý gì?”
“Cam Niệm cũng vừa đăng ký múa độc diễn xong.”
Hách An thấy thế, sắc mặt khẽ biến đổi.
Đi ra khỏi lớp, bạn cô liền nói:
“Cam Niệm kia cũng sẽ múa sao? Thật sự không nhìn ra.” Giọng nói của cô bạn mang theo vẻ khinh thường.
Hách An cười cười, “Cậu không thấy vóc dáng cậu ta thon thả vậy sao?!”
“Thôi thôi, gầy có gì mà ghê gớm chứ, tớ thấy cậu ta xấu chết đi được. An An, cậu chắc chắn múa đẹp hơn cậu ta gấp vạn lần, kiểu gì cũng hạ gục Cam Niệm trong nháy mắt.”
Bọn họ nói chuyện bị Ngải Minh đứng ở hành lang nghe thấy, Ngải Minh duỗi tay cản hai người kia lại.
“Vừa nói cái gì thế? Ai xấu hả?”
Ánh mắt cô bạn kia có ý trốn tránh: “Chuyện… chuyện của cậu à? Cam Niệm là bạn cùng phòng nên cậu định bênh sao?”
Cam Niệm và Huệ Hân Nhi đi ra khỏi WC, chứng kiến một màn này, cô ngạc nhiên hỏi Ngải Minh:
“Có chuyện gì vậy?”
“Vừa nãy tớ nghe được có người khua môi múa mép, nói bậy nói bạ về cậu.” Ngải Minh cười cười, nhìn chằm nhằm nhóm người Hách An.
Hách An hoảng loạn, làm ra vẻ oan ức, cô nàng nắm chặt tay Cam Niệm và giải thích:
“Xin lỗi, các cậu hiểu lầm rồi, vừa nãy tớ cùng bạn chỉ nói chuyện phiếm mà thôi. Bởi vì nghe nói cậu cũng đăng ký tham gia văn nghệ nên mới cảm thấy kinh ngạc… Nếu như làm cho cậu không thoải mái thì cho tớ xin lỗi.”
Ngải Minh trợn to hai mắt, rõ ràng vừa nãy cô nghe thấy hai người này nói xấu Cam Niệm! Hách An kia đúng là đồ thảo mai, giả tạo!
Cam Niệm rút tay về, cười đến lãnh đạm: “Không sao.”
Mặt Hách An lộ vẻ xấu hổ, còn cô bạn bên cạnh lại trừng mắt lườm Cam Niệm, không hề sợ hãi nói:
“Có vài người rất là ảo tưởng, tự cho rằng bản thân xinh đẹp thì đều có thể nhảy múa. Kỳ thật trong mắt người khác lại không đáng một xu. Nói cho cậu biết, An An múa giỏi hơn cậu rất nhiều.”
Cam Niệm thu hồi nụ cười trên mặt, giọng nói cô lạnh lùng:
“Nói đến ảo tưởng, tôi nghĩ người nào đó mới đúng là ảo tưởng. Với lại các cậu cũng không cần phải đem tôi ra so sánh để thoả mãn lòng hư vinh. Hân Nhi, Ngải Minh, chúng ta đi thôi.”
Đi xuống dưới lầu, Ngải Minh phẫn nộ nói:
“Nhìn mấy người kia quá là khoe khoang rồi. Hách An không phải chỉ biết múa ba lê thôi sao? Vậy mà mắt đều sắp cao hơn đầu. Cam Niệm, tớ thấy cậu chắc chắn sẽ múa tốt hơn cậu ta! Nếu lần này Hách An mà được chọn, tớ sẽ gọi cậu ta là bố!”
Cam Niệm nhéo nhéo khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Ngải Minh.
“Đừng tức giận, so đo với bọn họ làm gì. Chúng ta đi ăn thôi.”
***
Ba người cùng nhau đi ra ngoài ăn mì, do tới muộn nên bên trong đã kín bàn, bọn họ chỉ có thể ngồi ghép bàn.
Cam Niệm quét mắt nhìn một vòng, không ngờ lại bắt gặp Hứa Hoài Thâm. Thấy cậu đi cùng Lâm Thịnh, còn bên cạnh không có ai nên ba người Cam Niệm lập tức đi qua.
Lâm Thịnh ngẩng đầu thấy các cô, cậu nuốt nốt miếng mì rồi nói:
“Xin chào, các cậu cũng đến đây ăn mì sao?!”
Lâm Thịnh đứng dậy rồi ngồi vào bên cạnh Hứa Hoài Thâm, nhường vị trí cho ba nữ sinh.
Cam Niệm ngồi trong cùng, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Hứa Hoài Thâm ngay trước mặt, cô chớp chớp đôi mắt, nghịch ngợm cười.
Sau khi ăn xong mì, Lâm Thịnh hỏi các cô có đăng ký tham gia văn nghệ hay không, Cam Niệm nói cô sẽ tham gia tiết mục múa.
Lâm Thịnh giật mình: “Thì ra cậu còn biết múa nữa?! Thật lợi hại!”
“Sở thích mà thôi.”
Lâm Thịnh vỗ bả vai Hứa Hoài Thâm, “Năm nay vị này chính là một trong những người phụ trách xét duyệt tiết mục. Cam Niệm, cậu có muốn nịnh bợ cậu ta một chút hay không?”
Cam Niệm kinh ngạc, không nghĩ tới Hứa Hoài Thâm sẽ là người phụ trách. Cô cong mày, ý cười xinh đẹp nhìn người đối diện:
“Cậu muốn tớ nịnh bợ thế nào?”
Hứa Hoài Thâm liếc Lâm Thịnh một cái, cậu nói: “Đừng nghe cậu ta nói bậy.”
Cam Niệm cong môi cười, đúng lúc này mì được bưng tới, cô lập tức cầm lấy đũa bắt đầu ăn mì.
Hứa Hoài Thâm ăn xong, cậu ngẩng đầu liền thấy Cam Niệm đang cúi đầu ăn mì. Cô kẹp sợi mì lên gần miệng, môi đỏ hơi chu ra để thổi cho bớt nóng, gương mặt cũng trở nên tròn trịa.
Ngón tay trắng trẻo của cô để bên cạnh bát, thỉnh thoảng còn múc một ngụm nước canh đưa lên miệng, đôi môi kia lại càng đỏ mọng sau khi uống canh nóng.
Hứa Hoài Thâm nhẹ nhàng áp xuống ý cười bên khoé miệng.
***
Buổi chiều ba ngày sau, chính là buổi sàng lọc các tiết mục văn nghệ. Mỗi tiết mục sẽ có thời gian hai phút biểu diễn, cuối cùng chọn ra những tiết mục xuất sắc nhất để diễn trong đêm văn nghệ nhà trường.
Mấy ngày nay, Cam Niệm đều chăm chỉ luyện tập. Sau khi kết thúc giờ học buổi sáng, cô cầm giày múa đến hội trường, chiều nay sẽ tiến hành sàng lọc ở đây.
Sợ thời gian không kịp nên Cam Niệm mua sẵn bánh mì, chứ không đến căn tin ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Cam Niệm đi đến phòng nghỉ trong hội trường để luyện tập lại một lần nữa.
Hách An cũng tới sớm, cô tuỳ ý đi dạo một vòng liền nghe được tiếng nhạc truyền đến từ phòng nghỉ. Hách An lặng lẽ đến gần, vừa vặn thấy Cam Niệm đang múa.
Hách An nhìn thấy mà ngây ngẩn cả người, cô không ngờ Cam Niệm lại múa tốt hơn so với trong tưởng tượng của cô!
Bên tai cô bỗng nhiên vang lên một giọng nói mà cô nghe thấy được ở lớp sáng nay: “Tớ nghe nói tiệc văn nghệ lần này, trong bảy lớp mười một thì chỉ chọn một tiết mục múa độc diễn, cho nên chắc chắn An An lớp chúng ta sẽ được chọn…”
Do số lượng tiết mục hạn chế, vì thế mỗi khối chỉ được tham gia năm tiết mục. Ngoại trừ múa độc diễn thì còn múa tập thể, nhảy, ca hát… chính vì vậy Hách An không chỉ cạnh tranh với Cam Niệm mà còn cạnh tranh với những tiết mục múa độc diễn khác của khối mười một để được chọn.
Hiện tại trong lòng Hách An dâng lên một cỗ lo lắng mơ hồ… Nếu cuối cùng cô không được chọn thì phải làm sao bây giờ? Vậy cô phải làm thế nào để tiếp cận Hứa Hoài Thâm? Cô tuyệt đối không thể để cho chuyện này xảy ra!
Đầu giờ chiều, người phụ trách tuyển chọn cũng đã đến đầy đủ.
Hách An cầm mấy hộp trà sữa tiến lên và nói với bọn họ: “Mọi người đi lại vất vả rồi, ngoài trời lại còn nắng thế kia. Đúng lúc em mua mấy hộp trà sữa, mọi người uống cho đỡ khát.”
Hách An trong mắt mọi người chính là em gái dễ thương, bọn họ cũng biết cô gái này không những học giỏi lại còn ngoan ngoãn, đương nhiên hảo cảm đối với Hách An tăng lên rất nhiều. Trong số đó có một người bằng tuổi lên tiếng: “Tiết mục múa chiều nay hãy biểu diễn thật tốt nha, tớ rất mong chờ tiết mục của cậu.”
“Được!” Hách An cầm một hộp trà sữa đến trước mặt Hứa Hoài Thâm, cô tươi cười nhẹ nhàng nói:
“Lớp trưởng, cậu cũng uống trà sữa đi.”
Hứa Hoài Thâm khép lại danh sách tiết mục, thanh âm lãnh đạm:
“Không cần, cám ơn.”
Hách An mím chặt môi, ngượng ngùng thu tay về.
Cam Niểm trở lại ký túc xá thay quần áo, lúc đến hội trường thì mọi người đã đến khá đông.
Cô thoáng nhìn trong đám đông, nhanh chóng thấy một thân ảnh khiến người ta phải chú ý — đó là Hứa Hoài Thâm.
Sắc mặt cậu trầm ổn, bình tĩnh chỉ huy công việc hợp lý, nhanh gọn.
Cam Niệm cũng không tiến lên quấy rầy cậu, cô lập tức đi đến chỗ cất đồ để lấy giày múa, nhưng khi cô vừa mở hộp ra thì không thấy giày đâu!
Cô đã tìm xung quanh một vòng, rồi lại chạy tới phòng nghỉ nhưng vẫn không thấy giày múa.
“Sao có thể thế được… rõ ràng vừa nãy còn ở đây.” Cam Niệm lẩm bẩm, vẻ mặt hoảng loạn.
Hứa Hoài Thâm tình cờ đi qua nhìn thấy, cậu dừng lại hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
Cam Niệm cụp mắt nói, “Tớ không thấy giày múa, tìm một vòng cũng không thấy.” Giọng nói của Cam Niệm hơi run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch.
Hứa Hoài Thâm dời ánh mắt khỏi người Cam Niệm, cậu quay đầu nhìn mọi người xung quanh, nhíu mày trầm giọng đặt câu hỏi:
“Có ai thấy đôi giày múa nào không?”
Khí thế cường đại trên người Hứa Hoài Thâm đương nhiên hấp dẫn ánh mắt mọi người, có người tiến lên hỏi xảy ra chuyện gì, Hứa Hoài Thâm nhanh chóng giải thích:
“Có nữ sinh bị mất giày múa, mọi người hỗ trợ cậu ấy tìm thử xem.”
Sau khi Cam Niệm nói kiểu dáng, size giày cùng màu sắc, mọi người lập tức cùng nhau bắt đầu tìm hộ nhưng cũng không thu được kết quả gì.
Hứa Hoài Thâm hỏi cô còn giày múa khác không, Cam Niệm lắc đầu.
Thấy mọi người vì chuyện của mình mà nhọc lòng như vậy, cô cũng không muốn mọi người phải mất thời gian, cuối cùng cô nói không có vấn đề gì, cô xỏ giày bình thường để múa là được rồi.
Hách An đứng từ xa nhìn thấy một màn này liền chậm rãi cười.
Lúc này đã đến giờ tuyển chọn, Hứa Hoài Thâm bị người ta gọi đi.
Tiết mục của Cam Niệm là tiết mục thứ hai từ dưới lên, cô bèn về phòng nghỉ để chuẩn bị.
Cam Niệm đột nhiên thấy mệt rã rời, cô đang định thiếp đi một lúc thì bên tai vang lên tiếng gõ cửa.
“Mời vào.” Cam Niệm nói.
Một nữ sinh xa lạ tiến vào trong và hỏi: “Em là Cam Niệm à?”
Cam Niệm gật gật đầu, nữ sinh lập tức đưa hộp giày cho Cam Niệm:
“Đây là giày múa size 36, em thử xem có vừa chân không?”
Vẻ mặt Cam Niệm mờ mịt, hình như cô chưa hỏi mượn giày của ai thì phải?
Nữ sinh cười nói: “Đây là Hứa Hoài Thâm giúp em mượn của chị, em không biết sao?”
Cam Niệm: “!!!???”
Trước khi vào tiết học ngày thứ hai, chủ nhiệm lớp thông báo một sự kiện:
“Giữa tháng sau, trường chúng ta sẽ tổ chức một lễ hội văn hoá với quy mô lớn, trong đó còn có cả chương trình văn nghệ. Hiện tại chúng ta phải bắt tay vào chuẩn bị cho hoạt động lần này, mỗi một học sinh đều có thể đăng ký tham gia và nhà trường sẽ có buổi sàng lọc tiết mục.”
“Cô khuyến khích các em nên tham gia một số hoạt động, các em vẫn chưa phải lớp 12 nên vẫn còn khá nhiều thời gian. Cho nên nếu ai hứng thú thì hãy đi đăng ký, ví dụ như ca hát, nhảy múa, đóng kịch… đều được.”
“Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu học.”
…
Sau giờ học, Cam Niệm cùng Huệ Hân Nhi đi lấy nước cho lớp. Trên đường đi, Huệ Hân Nhi bèn hỏi Cam Niệm:
“Cậu có muốn đăng ký tham gia văn nghệ không? Tớ nhớ không nhầm thì cậu biết múa, nếu được diễn vào tiệc tối thì quả không tồi.”
Cam Niệm thoáng suy nghĩ, kỳ thực cô rất có hứng thú tham gia, “Ừm, tớ đi đăng ký thử xem.”
Hách An cùng bạn đi lướt qua người Cam Niệm cùng Huệ Hân Nhi, bọn họ cũng đang nói đến chuyện này, cô bạn kia cười nói với Hách An:
“An An, cậu múa ba lê giỏi như vậy, năm nay đăng ký tham gia đi, khẳng định tiết mục của cậu sẽ được chọn.”
Hách An cong môi cười, khiêm tốn nói: “Cũng chưa chắc đâu, lâu lắm rồi tớ không múa.”
“Thôi đi, cậu cái gì cũng đều giỏi như vậy, nếu không là cậu thì còn có thể là ai được chứ? Hơn nữa tớ đoán tiết mục múa độc diễn không nhiều lắm, khẳng định cậu sẽ được chọn.”
Hách An mỉm cười, kỳ thực cô tràn đầy tự tin với khả năng của bản thân, nhiều năm múa ba lê cũng không phải là để không.
Cô bạn lại tiếp tục nói nhỏ bên tai Hách An: “Hơn nữa tớ còn nghe nói tiệc văn nghệ lần này, Hứa Hoài Thâm cũng là một trong những người phụ trách xét duyệt, cậu mà được chọn sẽ có nhiều cơ hội tiếp xúc với cậu ta. Nếu Hứa Hoài Thâm thấy cậu múa giỏi, nói không chừng sẽ mê mẩn cậu luôn đó.”
Hách An đỏ mặt đẩy cô bạn, ý cười trên mặt không tài nào che dấu.
Cô cảm thấy Hứa Hoài Thâm đối xử hờ hững với mình là vì chưa nhìn thấy ưu điểm của cô mà thôi. Nếu tiệc văn nghệ hôm ấy, cô thể hiện được tài năng trước bao nhiêu người, nhất định Hứa Hoài Thâm cũng sẽ bị cô hấp dẫn.
***
Chạng vạng lúc tan học, Hách An tìm uỷ viên văn nghệ để đăng ký tham gia.
Uỷ viên văn nghệ thấy Hách An cũng muốn múa độc diễn liền cười nói:
“Xem ra nữ sinh lớp chúng ta đúng là đa tài đa nghệ.”
“Cậu có ý gì?”
“Cam Niệm cũng vừa đăng ký múa độc diễn xong.”
Hách An thấy thế, sắc mặt khẽ biến đổi.
Đi ra khỏi lớp, bạn cô liền nói:
“Cam Niệm kia cũng sẽ múa sao? Thật sự không nhìn ra.” Giọng nói của cô bạn mang theo vẻ khinh thường.
Hách An cười cười, “Cậu không thấy vóc dáng cậu ta thon thả vậy sao?!”
“Thôi thôi, gầy có gì mà ghê gớm chứ, tớ thấy cậu ta xấu chết đi được. An An, cậu chắc chắn múa đẹp hơn cậu ta gấp vạn lần, kiểu gì cũng hạ gục Cam Niệm trong nháy mắt.”
Bọn họ nói chuyện bị Ngải Minh đứng ở hành lang nghe thấy, Ngải Minh duỗi tay cản hai người kia lại.
“Vừa nói cái gì thế? Ai xấu hả?”
Ánh mắt cô bạn kia có ý trốn tránh: “Chuyện… chuyện của cậu à? Cam Niệm là bạn cùng phòng nên cậu định bênh sao?”
Cam Niệm và Huệ Hân Nhi đi ra khỏi WC, chứng kiến một màn này, cô ngạc nhiên hỏi Ngải Minh:
“Có chuyện gì vậy?”
“Vừa nãy tớ nghe được có người khua môi múa mép, nói bậy nói bạ về cậu.” Ngải Minh cười cười, nhìn chằm nhằm nhóm người Hách An.
Hách An hoảng loạn, làm ra vẻ oan ức, cô nàng nắm chặt tay Cam Niệm và giải thích:
“Xin lỗi, các cậu hiểu lầm rồi, vừa nãy tớ cùng bạn chỉ nói chuyện phiếm mà thôi. Bởi vì nghe nói cậu cũng đăng ký tham gia văn nghệ nên mới cảm thấy kinh ngạc… Nếu như làm cho cậu không thoải mái thì cho tớ xin lỗi.”
Ngải Minh trợn to hai mắt, rõ ràng vừa nãy cô nghe thấy hai người này nói xấu Cam Niệm! Hách An kia đúng là đồ thảo mai, giả tạo!
Cam Niệm rút tay về, cười đến lãnh đạm: “Không sao.”
Mặt Hách An lộ vẻ xấu hổ, còn cô bạn bên cạnh lại trừng mắt lườm Cam Niệm, không hề sợ hãi nói:
“Có vài người rất là ảo tưởng, tự cho rằng bản thân xinh đẹp thì đều có thể nhảy múa. Kỳ thật trong mắt người khác lại không đáng một xu. Nói cho cậu biết, An An múa giỏi hơn cậu rất nhiều.”
Cam Niệm thu hồi nụ cười trên mặt, giọng nói cô lạnh lùng:
“Nói đến ảo tưởng, tôi nghĩ người nào đó mới đúng là ảo tưởng. Với lại các cậu cũng không cần phải đem tôi ra so sánh để thoả mãn lòng hư vinh. Hân Nhi, Ngải Minh, chúng ta đi thôi.”
Đi xuống dưới lầu, Ngải Minh phẫn nộ nói:
“Nhìn mấy người kia quá là khoe khoang rồi. Hách An không phải chỉ biết múa ba lê thôi sao? Vậy mà mắt đều sắp cao hơn đầu. Cam Niệm, tớ thấy cậu chắc chắn sẽ múa tốt hơn cậu ta! Nếu lần này Hách An mà được chọn, tớ sẽ gọi cậu ta là bố!”
Cam Niệm nhéo nhéo khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Ngải Minh.
“Đừng tức giận, so đo với bọn họ làm gì. Chúng ta đi ăn thôi.”
***
Ba người cùng nhau đi ra ngoài ăn mì, do tới muộn nên bên trong đã kín bàn, bọn họ chỉ có thể ngồi ghép bàn.
Cam Niệm quét mắt nhìn một vòng, không ngờ lại bắt gặp Hứa Hoài Thâm. Thấy cậu đi cùng Lâm Thịnh, còn bên cạnh không có ai nên ba người Cam Niệm lập tức đi qua.
Lâm Thịnh ngẩng đầu thấy các cô, cậu nuốt nốt miếng mì rồi nói:
“Xin chào, các cậu cũng đến đây ăn mì sao?!”
Lâm Thịnh đứng dậy rồi ngồi vào bên cạnh Hứa Hoài Thâm, nhường vị trí cho ba nữ sinh.
Cam Niệm ngồi trong cùng, vừa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy Hứa Hoài Thâm ngay trước mặt, cô chớp chớp đôi mắt, nghịch ngợm cười.
Sau khi ăn xong mì, Lâm Thịnh hỏi các cô có đăng ký tham gia văn nghệ hay không, Cam Niệm nói cô sẽ tham gia tiết mục múa.
Lâm Thịnh giật mình: “Thì ra cậu còn biết múa nữa?! Thật lợi hại!”
“Sở thích mà thôi.”
Lâm Thịnh vỗ bả vai Hứa Hoài Thâm, “Năm nay vị này chính là một trong những người phụ trách xét duyệt tiết mục. Cam Niệm, cậu có muốn nịnh bợ cậu ta một chút hay không?”
Cam Niệm kinh ngạc, không nghĩ tới Hứa Hoài Thâm sẽ là người phụ trách. Cô cong mày, ý cười xinh đẹp nhìn người đối diện:
“Cậu muốn tớ nịnh bợ thế nào?”
Hứa Hoài Thâm liếc Lâm Thịnh một cái, cậu nói: “Đừng nghe cậu ta nói bậy.”
Cam Niệm cong môi cười, đúng lúc này mì được bưng tới, cô lập tức cầm lấy đũa bắt đầu ăn mì.
Hứa Hoài Thâm ăn xong, cậu ngẩng đầu liền thấy Cam Niệm đang cúi đầu ăn mì. Cô kẹp sợi mì lên gần miệng, môi đỏ hơi chu ra để thổi cho bớt nóng, gương mặt cũng trở nên tròn trịa.
Ngón tay trắng trẻo của cô để bên cạnh bát, thỉnh thoảng còn múc một ngụm nước canh đưa lên miệng, đôi môi kia lại càng đỏ mọng sau khi uống canh nóng.
Hứa Hoài Thâm nhẹ nhàng áp xuống ý cười bên khoé miệng.
***
Buổi chiều ba ngày sau, chính là buổi sàng lọc các tiết mục văn nghệ. Mỗi tiết mục sẽ có thời gian hai phút biểu diễn, cuối cùng chọn ra những tiết mục xuất sắc nhất để diễn trong đêm văn nghệ nhà trường.
Mấy ngày nay, Cam Niệm đều chăm chỉ luyện tập. Sau khi kết thúc giờ học buổi sáng, cô cầm giày múa đến hội trường, chiều nay sẽ tiến hành sàng lọc ở đây.
Sợ thời gian không kịp nên Cam Niệm mua sẵn bánh mì, chứ không đến căn tin ăn cơm.
Sau khi ăn xong, Cam Niệm đi đến phòng nghỉ trong hội trường để luyện tập lại một lần nữa.
Hách An cũng tới sớm, cô tuỳ ý đi dạo một vòng liền nghe được tiếng nhạc truyền đến từ phòng nghỉ. Hách An lặng lẽ đến gần, vừa vặn thấy Cam Niệm đang múa.
Hách An nhìn thấy mà ngây ngẩn cả người, cô không ngờ Cam Niệm lại múa tốt hơn so với trong tưởng tượng của cô!
Bên tai cô bỗng nhiên vang lên một giọng nói mà cô nghe thấy được ở lớp sáng nay: “Tớ nghe nói tiệc văn nghệ lần này, trong bảy lớp mười một thì chỉ chọn một tiết mục múa độc diễn, cho nên chắc chắn An An lớp chúng ta sẽ được chọn…”
Do số lượng tiết mục hạn chế, vì thế mỗi khối chỉ được tham gia năm tiết mục. Ngoại trừ múa độc diễn thì còn múa tập thể, nhảy, ca hát… chính vì vậy Hách An không chỉ cạnh tranh với Cam Niệm mà còn cạnh tranh với những tiết mục múa độc diễn khác của khối mười một để được chọn.
Hiện tại trong lòng Hách An dâng lên một cỗ lo lắng mơ hồ… Nếu cuối cùng cô không được chọn thì phải làm sao bây giờ? Vậy cô phải làm thế nào để tiếp cận Hứa Hoài Thâm? Cô tuyệt đối không thể để cho chuyện này xảy ra!
Đầu giờ chiều, người phụ trách tuyển chọn cũng đã đến đầy đủ.
Hách An cầm mấy hộp trà sữa tiến lên và nói với bọn họ: “Mọi người đi lại vất vả rồi, ngoài trời lại còn nắng thế kia. Đúng lúc em mua mấy hộp trà sữa, mọi người uống cho đỡ khát.”
Hách An trong mắt mọi người chính là em gái dễ thương, bọn họ cũng biết cô gái này không những học giỏi lại còn ngoan ngoãn, đương nhiên hảo cảm đối với Hách An tăng lên rất nhiều. Trong số đó có một người bằng tuổi lên tiếng: “Tiết mục múa chiều nay hãy biểu diễn thật tốt nha, tớ rất mong chờ tiết mục của cậu.”
“Được!” Hách An cầm một hộp trà sữa đến trước mặt Hứa Hoài Thâm, cô tươi cười nhẹ nhàng nói:
“Lớp trưởng, cậu cũng uống trà sữa đi.”
Hứa Hoài Thâm khép lại danh sách tiết mục, thanh âm lãnh đạm:
“Không cần, cám ơn.”
Hách An mím chặt môi, ngượng ngùng thu tay về.
Cam Niểm trở lại ký túc xá thay quần áo, lúc đến hội trường thì mọi người đã đến khá đông.
Cô thoáng nhìn trong đám đông, nhanh chóng thấy một thân ảnh khiến người ta phải chú ý — đó là Hứa Hoài Thâm.
Sắc mặt cậu trầm ổn, bình tĩnh chỉ huy công việc hợp lý, nhanh gọn.
Cam Niệm cũng không tiến lên quấy rầy cậu, cô lập tức đi đến chỗ cất đồ để lấy giày múa, nhưng khi cô vừa mở hộp ra thì không thấy giày đâu!
Cô đã tìm xung quanh một vòng, rồi lại chạy tới phòng nghỉ nhưng vẫn không thấy giày múa.
“Sao có thể thế được… rõ ràng vừa nãy còn ở đây.” Cam Niệm lẩm bẩm, vẻ mặt hoảng loạn.
Hứa Hoài Thâm tình cờ đi qua nhìn thấy, cậu dừng lại hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.
Cam Niệm cụp mắt nói, “Tớ không thấy giày múa, tìm một vòng cũng không thấy.” Giọng nói của Cam Niệm hơi run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch.
Hứa Hoài Thâm dời ánh mắt khỏi người Cam Niệm, cậu quay đầu nhìn mọi người xung quanh, nhíu mày trầm giọng đặt câu hỏi:
“Có ai thấy đôi giày múa nào không?”
Khí thế cường đại trên người Hứa Hoài Thâm đương nhiên hấp dẫn ánh mắt mọi người, có người tiến lên hỏi xảy ra chuyện gì, Hứa Hoài Thâm nhanh chóng giải thích:
“Có nữ sinh bị mất giày múa, mọi người hỗ trợ cậu ấy tìm thử xem.”
Sau khi Cam Niệm nói kiểu dáng, size giày cùng màu sắc, mọi người lập tức cùng nhau bắt đầu tìm hộ nhưng cũng không thu được kết quả gì.
Hứa Hoài Thâm hỏi cô còn giày múa khác không, Cam Niệm lắc đầu.
Thấy mọi người vì chuyện của mình mà nhọc lòng như vậy, cô cũng không muốn mọi người phải mất thời gian, cuối cùng cô nói không có vấn đề gì, cô xỏ giày bình thường để múa là được rồi.
Hách An đứng từ xa nhìn thấy một màn này liền chậm rãi cười.
Lúc này đã đến giờ tuyển chọn, Hứa Hoài Thâm bị người ta gọi đi.
Tiết mục của Cam Niệm là tiết mục thứ hai từ dưới lên, cô bèn về phòng nghỉ để chuẩn bị.
Cam Niệm đột nhiên thấy mệt rã rời, cô đang định thiếp đi một lúc thì bên tai vang lên tiếng gõ cửa.
“Mời vào.” Cam Niệm nói.
Một nữ sinh xa lạ tiến vào trong và hỏi: “Em là Cam Niệm à?”
Cam Niệm gật gật đầu, nữ sinh lập tức đưa hộp giày cho Cam Niệm:
“Đây là giày múa size 36, em thử xem có vừa chân không?”
Vẻ mặt Cam Niệm mờ mịt, hình như cô chưa hỏi mượn giày của ai thì phải?
Nữ sinh cười nói: “Đây là Hứa Hoài Thâm giúp em mượn của chị, em không biết sao?”
Cam Niệm: “!!!???”
Danh sách chương