Thành tích thi đại học của Cam Niệm vượt xa sự phát huy của người thường, với thành tích này cô đã xếp hạng nhất toàn trường và hạng thứ hai toàn thành phố. Chiều hôm đó, ngay khi vừa có thành tích, rất nhiều người gọi điện đến chúc mừng Cam Niệm.

Nhà trường trao cho Cam Niệm một phần tiền thưởng, ngoài ra còn làm cả băng rôn chúc mừng, thành tích lội ngược dòng của Cam Niệm đã trở thành câu chuyện mà nhiều thầy cô giáo trong trường vẫn sẽ nhắc tới sau này.

Cam Niệm thấy như đang nằm mơ, cảm giác không hề chân thật. Nhớ lại năm cô học mười một, bài kiểm tra tháng đầu tiên không nổi 400 điểm, vậy mà hiện tại cô có thể nhìn thấy thành tích ưu tú của chính mình.

Kỳ thi đại học cuối cùng cũng kết thúc thành công.

Cô và Hứa Hoài Thâm đã hẹn nhau ở đại học S, cô đăng ký khoa Văn học và Ngôn ngữ, chuyên ngành Hán ngữ; còn Hứa Hoài Thâm chọn Kinh tế học.

Khoa Kinh tế học của Đại học S xếp hạng thứ ba cả nước, đây là khoa át chủ bài của trường. Mới đầu Hồng Hân và Hứa Chấn muốn Hứa Hoài Thâm học ở đại học F, nhưng Hứa Hoài Thâm quyết tâm chọn đại học S, dù bố mẹ nói gì cậu cũng không thay đổi.

Vì thế trong nhà lại cãi nhau một trận to.

Thế nhưng lần này thái độ của Hứa Hoài Thâm kiên quyết đến nỗi khiến bố mẹ phải giật mình.

Buổi tối, Hồng Hân tìm Hứa Hoài Thâm nói chuyện: “Sao con lại muốn học ở đại học S, là vì Cam Niệm sao? Con cùng con bé hẹn nhau cùng học một trường đại học?”

“Không đơn giản chỉ vì mỗi chuyện này, mà là từ trước đến giờ hai người đã bao giờ tôn trọng ý kiến của con chưa? Khi con còn nhỏ, mẹ đăng ký cho con lớp học con không thích — con học. Chưa được sự đồng ý của con đã đăng ký cho con đi thi đủ các loại giải — con thi, nói con chuyển đến Cần Lực — con chuyển… Chẳng lẽ đến thi đại học, con muốn học trường nào, bố mẹ cũng phải quản sao? Vì sao cuộc đời của con lại hoàn toàn bị hai người thao túng??? Có bao giờ hai người hỏi qua ý kiến con chưa, hỏi con muốn gì và nghĩ gì chưa?”

Hứa Hoài Thâm nhìn về phía mẹ: “Mẹ và bố thường xuyên cãi nhau, mỗi lần cãi nhau là lại ném con sang một bên, không một ai quan tâm đến con. Hồi tiểu học, mỗi lần lớp tổ chức hoạt động giao lưu với phụ huynh học sinh, con đều không thích bảo với bố mẹ, bởi vì con không muốn người ta nhìn thấy dáng vẻ bằng mặt nhưng không bằng lòng của hai người. Hai người chỉ có duy nhất một quan điểm chung đó là lúc quản lý con. Con biết tình cảm của bố mẹ không tốt, mẹ không có được tình yêu của bố nên mới chuyển sang con, đem tất cả những uất ức và không cam lòng phát tiết lên đầu con.”

Nghĩ lại những chuyện đã từng trải qua, Hứa Hoài Thâm cười lạnh hỏi mẹ mình: “Mẹ còn nhớ tết Âm lịch năm con học lớp ba không? Bởi vì thành tích thi cuối kỳ của con không tốt mà mẹ đánh con, nhốt con ở trong phòng làm bài tập, lúc ấy toàn thân con đều đau, lại rất đói bụng… nhưng mẹ lại không để ý đến con một chút nào, đơn giản chỉ vì bố không về ăn cơm tất niên.”

“Đây là tất cả những lời con muốn nói, nếu hai người vẫn muốn con đi Đại học F, vậy con sẽ học lại.”

Cậu cũng khát khao có tình thân, khát khao một nhà được vui vẻ bên nhau. Nhưng cái gì cậu cũng không có, cậu chỉ có mỗi Cam Niệm.

Toàn bộ niềm vui của cậu đều xuất phát từ cô ấy.

Chẳng lẽ hiện tại bọn họ còn muốn cướp đi người con gái của cậu hay sao? Hứa Hoài Thâm nói xong, cậu quay mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ, cả phòng khách rơi vào yên lặng.

Hồng Hân nhìn bóng lưng của con trai, nước mắt yên lặng rơi xuống, nhất thời có cái gì đó đang nghẹn ở cổ khiến bà không biết phải nói gì.

Hứa Chấn từ cửa đi vào, vừa rồi ông cũng nghe thấy những lời con trai nói. Lần đầu tiên ông biết trong lòng Hứa Hoài Thâm khao khát tình yêu thương của bọn họ như vậy. Hoá ra bọn họ không hề hiểu con trai.

Hứa Chấn nói: “Chuyện đăng ký trường đại học, bố và mẹ sẽ bàn bạc lại.”

Vừa dứt lời, ông liền kéo Hồng Hân đi.

Bố mẹ vừa rời đi thì Cam Niệm gọi điện đến.

“Hoài Thâm, cậu đã đăng ký xong chuyên ngành chưa? Tớ muốn nghe thử xem thế nào. Tớ định đăng ký thêm cả hệ quốc tế, tớ không muốn tiếp tục học mấy môn toán lý hoá kia nữa, cậu thì thế nào?”

Nhất thời Hứa Hoài Thâm không biết trả lời Cam Niệm thế nào, đến khi Cam Niệm lại gọi tên cậu lần nữa, cậu mới trả lời:

“Tôi đăng ký khoa Kinh tế học.”

Giọng nói của Hứa Hoài Thâm rầu rĩ, Cam Niệm phát hiện có điểm không thích hợp, “Cậu sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?

Hứa Hoài Thâm bực bội giựt tóc, cậu định không nói chuyện vừa xảy ra vì sợ Cam Niệm sẽ lo lắng, nhưng Cam Niệm lại nhất định muốn hỏi cho rõ ràng.

“Niệm Niệm, cậu ở đâu? Tôi muốn gặp cậu.” Hứa Hoài Thâm muốn nói chuyện trực tiếp.

Cam Niệm nói cô sẽ đi tìm cậu, còn dặn cậu đừng nghĩ quá nhiều. Cam Niệm lập tức ra khỏi cửa, lúc tìm được Hứa Hoài Thâm thì cậu đang ở công viên mà lần đầu tiên hai người vô tình gặp được nhau vào ngày nghỉ cuối tuần.

“Hứa Hoài Thâm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hứa Hoài Thâm không trả lời, cậu ôm chặt cô vào trong lòng.

Cam Niệm có thể cảm giác được tâm tình của Hứa Hoài Thâm đặc biệt kém, sức lực trên tay giống như sợ hãi sẽ mất đi cô.

Cam Niệm vươn tay ra ôm Hứa Hoài Thâm, cô yên lặng an ủi cậu.

Sau khi tâm trạng được khôi phục, Hứa Hoài Thâm kéo Cam Niệm ngồi xuống ghế, tay cậu nắm chặt tay cô.

Rốt cuộc cậu cũng chịu mở miệng: “Ba mẹ tôi không đồng ý cho tôi học ở Đại học S, bọn họ bắt tôi đi Đại học F.”

“Hả?!” Tâm trạng Cam Niệm lập tức rơi xuống đáy vực, “Vậy cậu….”

“Tôi sẽ không đồng ý, tôi đã hứa sẽ cùng học Đại học S với cậu, lần này không ai có thể thay đổi quyết định của tôi.”

Cam Niệm không nghĩ tới bố mẹ Hứa Hoài Thâm lại quản lý cậu đến mức này, lúc trước bắt cậu phải chuyển đến Cần Lực, hiện tại lại muốn cậu học ở Đại học F… nói như vậy thì cậu ấy càng khó chịu hơn cô.

“Cho nên mọi người lại cãi nhau sao?” Cam Niệm hỏi.

“…. Dù sao cũng không phải cãi nhau có một hai lần.

Cam Niệm ngẫm lại gia đình của mình, cô thấy đau lòng cho Hứa Hoài Thâm, “Tớ tưởng bố mẹ cậu sẽ tôn trọng cậu, việc đăng ký trường đại học quan trọng như vậy sao có thể không nghe ý kiến của cậu?!”

Khoé miệng Hứa Hoài Thâm nhếch lên nụ cười châm chọc, “Bọn họ đã quen với chủ nghĩa phát xít.”

Trong lòng Cam Niệm bắt đầu lo lắng nếu tình yêu của bọn họ khiến cho quan hệ của Hứa Hoài Thâm với bố mẹ trở nên căng thẳng, cô không biết đó có phải là một chuyện tốt hay không. Nhưng dù thế nào cô vẫn đứng về phía Hứa Hoài Thâm, “Cậu quyết định như nào, tớ đều sẽ ủng hộ cậu. Cho dù cuối cùng…. Cậu thật sự phải đi đại học F, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục bên nhau, cùng lắm thì lại yêu xa thêm bốn năm nữa.”

Hứa Hoài Thâm lắc đầu, lần này cậu nhất định sẽ ở bên cạnh Cam Niệm.

Nhưng chuyện khiến hai người không ngờ đến đó là sau khi Hứa Hoài Thâm về nhà, Hồng Hân và Hứa Chấn đột nhiên thay đổi thái độ, bọn họ đồng ý cho cậu đăng ký trường mà mình yêu thích.

Vợ chồng bọn họ cũng đã nhận ra con cái trưởng thành tự có chính kiến của chính mình, cuộc hôn nhân của bọn họ tuy không có tình yêu, không có tình cảm gia đình nhưng bọn họ không thể đem nỗi thống khổ này kéo dài đến đời con trai.

Vì thế Cam Niệm và Hứa Hoài Thâm cùng nhau đăng ký Đại học S và cùng nhau nhận được thông báo trúng tuyển. Lúc nghỉ hè, Cam Niệm còn được Hồng Hân và Hứa Chấn mời đến nhà ăn cơm.

Huệ Hân Nhi đăng ký một trường đại học ở phương Bắc, Lâm Thịnh sang Nhật Bản du học, mỗi người trong số bọn họ đều có một con đường riêng, nhưng trong lòng đều không bao giờ quên lẫn nhau.

***

Tháng chín, Đại học S.

Bầu trời quang đãng không mây, những tia nắng xuyên qua không trung rồi chiếu xuống người đi bộ, gió hiu hiu thổi làm giảm bớt cái nóng bức của ngày hè. Tiếng côn trùng kêu râm ran ở bên tai, quấy nhiễu sự oi bức cuối mùa hạ.

Hôm nay là ngày đầu tiên nhập học. Cam Niệm có ý định đi cùng Hứa Hoài Thâm, nhưng Cam Thanh và La Kiện lại nhất định muốn đi cùng, bọn họ không yên tâm khi Cam Niệm đi một mình. Cuối cùng ba người bắt xe đến Đại học S trước một ngày để đi chơi xung quanh, còn hôm nay mới đến làm thủ tục.

Vừa bước vào cổng trường, bọn họ đã thấy rất nhiều sinh viên tình nguyện tiếp đón tân sinh viên.

Có một nam sinh vóc người to cao, trước ngực đeo thẻ sinh viên tình nguyện, anh ta tiến về phía gia đình Cam Niệm, khuôn mặt mang theo tươi cười: “Em là sinh viên năm nhất phải không?”

Cam Niệm gật đầu, nam sinh bèn hỏi cô ở khu mấy.

“Em ở khu hai.”

“Để anh dẫn em qua khu hai, cô chú đi đường cũng vất vả rồi, để cháu hộ mọi người cầm hành lý.”

Nam sinh rất nhiệt tình, thỉnh thoảng còn nói vui hai ba câu, làm cho Cam Thanh và La Kiện đều vui vẻ. Nam sinh vẫy tay với mấy người cùng làm tình nguyện, sau đó quay đầu nói với Cam Niệm: “Đàn em, chúng ta đi thôi.”

“Vâng, cảm ơn anh.”

Bốn người cùng nhau đi về phía trước, “Trường học này đẹp quá, anh nhìn kìa, đó là thư viện phải không? Trông hoành tráng thật đấy.” Cam Thanh chỉ toà nhà có kiến trúc to lớn ở đằng trước, bà không ngừng khen ngợi với chồng của mình.

Nam sinh nhìn toà nhà, “Đây là thư viện lớn nhất của tỉnh, mới được hoàn thành đầu năm nay cô ạ.”

Một tay Cam Niệm cầm túi, một tay cầm ô, vì muốn lấy điện thoại trong túi để nhắn tin cho Hứa Hoài Thâm, cô liền kẹp cái ô vào cổ, ai ngờ ô bị người ta cầm lấy, bên tai còn vang lên giọng nói dịu dàng:

“Để anh cầm ô giúp em.”

“Em không sao, không cần đâu…”

Khuôn mặt trắng nõn của Cam Niệm bởi vì nắng mà bị đỏ ửng, mũi lấm tấm mồ hôi, môi đỏ hơi mím, lông mi cong dài thỉnh thoảng khẽ chớp, dáng vẻ này đã kích thích dây thần kinh của nam sinh.

Khoé môi nam sinh nở nụ cười, “Nắng khá là gắt, mà anh thì lại lười mượn ô.”

Cam Niệm đáp lại bằng một nụ cười.

Nam sinh bắt đầu nói chuyện: “Em học khoa nào vậy?”

“Em học khoa Văn học và Ngôn ngữ, chuyên ngành Hán ngữ.”

“Đúng là trùng hợp!!! Anh và em cùng khoa, anh học Hán ngữ quốc tế, năm nay anh năm hai.”

Cam Niệm cười cười, hai người tiếp tục đi về phía trước, nam sinh thỉnh thoảng lại hỏi cô vài câu, cuối cùng còn hỏi tên.

“Anh tên là Tào Cảnh Thiên, còn em?”

“Em tên Cam Niệm.”

“Cam Niệm…” Nam sinh khẽ gọi tên cô rồi không tiếng động cười, “Tên rất êm tai.”

Tìm được ký túc xá, Cam Niệm nhanh chóng đi vào, phòng ký túc dành cho bốn người, có người còn đến sớm hơn cô.

Nữ sinh kia tóc ngắn, nhuộm nâu, khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn trông rất đáng yêu.

“Xin chào~”

Hai người cùng nhau chào hỏi, nữ sinh kia tên Tăng Tiểu Huyên, tối qua đã đến ký túc xá.

Cam Niệm để hành lý xuống rồi đi tìm Tào Cảnh Thiên, “Đàn anh, cảm ơn anh đã đưa em đến đây, em tự mình xắp xếp hành lý là được rồi.”

“Ừm, có gì cần hỗ trợ thì gọi cho anh.” Cậu bảo Cam Niệm lưu số điện thoại của mình lại rồi mới rời đi.

Cam Thanh và La Kiện cùng nhau hỗ trợ con gái sửa sang lại giường đệm, Tăng Tiểu Huyên liền nói với Cam Niệm: “Tớ hâm mộ cậu vì có bố mẹ đi cùng, bố mẹ tớ đều bận, tớ phải tự mình nhập trường.”

Cam Niệm mỉm cười nói, “Cậu đúng là độc lập.”

“Hihi, từ nhỏ tớ đã như vậy nên thành thói quen.”

Tăng Tiểu Huyên nổi hứng trêu đùa: “Vừa rồi tiểu ca ca kia nhiệt tình như thế, tớ đoán anh ta hình như thích cậu? Tớ còn thấy hai người trao đổi phương thức liên lạc.”

“Không phải đâu, anh ta chỉ là sinh viên tình nguyện thôi.”

“Nếu tớ là sinh viên tình nguyện, tớ cũng nguyện ý giúp đỡ đại mỹ nữ như cậu, he he.”

Đồ đạc thu dọn xong xuôi cũng đã đến giờ cơm, Cam Niệm nói đưa bố mẹ xuống căn tin ăn cơm, “Tiểu Huyên, cậu đi ăn luôn không?”

“Tớ không đói, sáng nay dậy muộn nên ăn sáng muộn, mọi người đi đi. Cậu đi xuống cầu thang, ra cửa rồi rẽ trái, gian thứ hai từ ngoài vào nấu đồ rất ngon.”

“Cảm ơn cậu.”

Vì thế một nhà ba người cùng nhau xuống tầng, vừa xuống dưới thì Cam Niệm nhận được tin nhắn của Hứa Hoài Thâm.

[ Tôi vừa đến trường, cậu vẫn ở cùng bố mẹ sao? Có muốn cùng nhau ăn cơm trưa không? ]

Cam Niệm ôm điện thoại liếc mắt nhìn bố mẹ, cô cười vui vẻ nhắn tin trả lời: [ Không được rồi, bố mẹ tớ còn chưa đi, buổi tối chúng ta sẽ ăn cùng nhau >.< ]

Cam Niệm cất điện thoại rồi đưa bố mẹ đi ăn cơm, sau khi ăn xong bọn họ còn đi dạo quanh trường.

Thấy thời gian cũng đã muộn, Cam Thanh nói phải về nhà.

Cam Niệm không muốn bố mẹ đi về, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô rời khỏi bố mẹ. Cam Niệm nắm chặt tay hai người, Cam Thanh sờ đầu con gái: “Được rồi, lớn như vậy còn nũng nịu, ở trường nhớ chăm chỉ học tập, tiền không đủ thì gọi điện cho bố mẹ. Cơm cũng phải ăn đầy đủ, con nhớ chưa?”

“Vâng, con nhớ rồi.”

“Mới bắt đầu có thể không quen, nhưng một thời gian sau sẽ không có vấn đề gì.”

“Vậy hai người đi về cẩn thận, khi nào lên xe thì gọi điện cho con.”

Cam Thanh và La Kiện rời đi, Cam Niệm liền trở về ký túc xá. Hai nữ sinh còn lại cũng đã đến, một người tóc dài, mặc váy hoa trông dịu dàng thục nữ tên là Tô Đình Mỹ. Người còn lại thì trái ngược hoàn toàn, phong cách giống tomboy, tên là Lục Đồng.

Tăng Tiểu Huyên thấy Cam Niệm đã trở lại, cô bạn bèn giới thiệu cô với hai bạn cùng phòng.

Lục Đồng nhìn thấy Cam Niệm thì thân thiện khoác vai, “Không ngờ phòng ký túc xá của chúng ta lại có nhan sắc giá trị cao như này.”

Tô Đình Mỹ cũng cười với Cam Niệm, “Đúng vậy, da Cam Niệm trắng thật đó.”

“Cảm ơn, tớ có mang theo một ít đặc sản ở quê, các cậu có muốn nếm thử không?”

“Được được.”

Bởi vì có đặc sản quê nên bốn nữ sinh nhanh chóng thân thiết với nhau hơn, Cam Niệm phát hiện Tăng Tiểu Huyên là người nghịch ngợm thích hóng chuyện, Lục Đồng tính cách có vẻ giống con trai, còn Tô Đình Mỹ thì xinh đẹp, đoan trang.

Ăn xong bánh, Lục Đồng che miệng ngáp, “Tớ buồn ngủ quá, tối qua ngồi xe lửa cả đêm nên ngủ không ngon giấc, tớ lên giường ngủ một lúc đây.”

“Ừm, tớ cũng vậy.”

Dưới giường chỉ còn dư lại Cam Niệm và Tô Đình Mỹ, bàn hai người cạnh nhau, Cam Niệm tiếp tục bày đồ lên bàn, Tô Đình Mỹ liếc mắt nhìn chiếc lắc trên tay Cam Niệm, “Cam Niệm, chiếc lắc tay Tiffany của cậu đẹp thật đó, cậu mua bao nhiêu tiền?”

“Cái này… không phải tớ mua, mà là tớ được người khác tặng.”

Tô Đình Mỹ giật mình: “Tặng cho cậu? Là bạn trai sao?”

Cam Niệm gật gật đầu, Tô Đình Mỹ liền than thở: “Bạn trai cậu đối với cậu thật tốt, nhưng mà hiện tại các cậu đang yêu xa hả? Yêu xa rất khó bền lâu, mà bạn trai cậu rất giàu phải không?”

Cam Niệm không thích cùng người không thân thiết bàn luận quá nhiều về Hứa Hoài Thâm, Cam Niệm còn chưa biết trả lời như nào thì bạn trai của cô vừa vặn gọi điện thoại đến.

“Niệm Niệm.”

Cam Niệm nghe được giọng nói trầm thấp của Hứa Hoài Thâm, khoé miệng tự động cong lên, “Tớ đây, cậu đang làm gì?”

“Tôi vừa xắp xếp đồ ở ký túc xá, cậu thì sao?”

Hai người chỉ nói mấy chuyện vụn vặt về cuộc sống sinh hoạt nhưng lại có cảm giác vô cùng ngọt ngào.

Tô Đình Mỹ ở bàn bên cạnh thường xuyên liếc mắt nhìn trộm Cam Niệm, cô đoán Cam Niệm đang nói chuyện điện thoại với bạn trai.

Tô Đình Mỹ lại nhìn qua vật dụng hàng ngày của Cam Niệm, cô có thể đoán được gia cảnh Cam Niệm cũng giống như mình, bạn trai cô bạn có nhiều tiền như vậy, nếu không phải là phú nhị đại thì chính là được bao nuôi.

Dù gia đình mình và Cam Niệm cũng giống nhau, nhưng giờ phút này nhìn Cam Niệm, cô lại thấy trong lòng không được thoải mái.

Cam Niệm tắt điện thoại, Tô Đình Mỹ bèn nói: “Cậu nói chuyện với bạn trai hả? Trông cậu vui vẻ chưa kìa?”

“Đúng vậy.”

“Tớ bảo này, hai cậu yêu xa thì phải cẩn thận, nam sinh đều không biết tự chủ, người khác có bạn gái đều có thể ôm vào lòng, còn bạn gái của mình chỉ có thể nhìn qua điện thoại, thời gian lâu dài nam sinh nhất định đều không chịu nổi.”

Cam Niệm nghe mấy lời Tô Đình Mỹ nói thì cảm thấy không thoải mái, cô cũng lười giải thích với Tô Đình Mỹ là mình và Hứa Hoài Thâm cùng nhau thi vào trường này.

Cam Niệm mỉm cười không nói. Tô Đình Mỹ lấy điện thoại ra rồi thay đổi chủ đề: “Cam Niệm, hiện tại cậu rảnh không? Giúp tớ chọn phấn phủ nhé?”

“Hả?”

“Tớ đang phân vân giữa Dior và Armani, lúc trước tớ từng dùng dòng Snow Compact của Dior nhưng có cảm giác lớp nền quá mỏng, che phủ không tốt. Bây giờ tớ đang muốn đổi sang loại khác, cậu đã dùng qua mấy dòng này chưa?”

Cam Niệm lắc đầu, gia đình cô không có điều kiện như vậy, bình thường cũng không bao giờ mua đồ trang điểm đắt như thế, “Cậu có thể trực tiếp đến cửa hàng dùng thử rồi quyết định.”

“Tớ cũng nghĩ như vậy, mới đầu tớ dùng của Givenchy, nhưng dùng được vài lần lại bỏ không.” Tô Đình Mỹ nhìn về túi đựng mỹ phẩm của Cam Niệm thì hơi kinh ngạc, “Cam Niệm… cậu dùng thương hiệu bình dân này sao? Như này cũng quá tuỳ tiện rồi đó, loại đấy dùng không tốt, con gái nên dùng mỹ phẩm hàng hiệu. Không phải bạn trai cậu có rất nhiều tiền sao? Cậu bảo cậu ta mua mấy loại đắt tiền mà dùng.”

Nghe giọng điệu của Tô Đình Mỹ, trong lòng Cam Niệm cảm thấy khó chịu, đồ cô muốn dùng còn cần người khác phải dạy bảo sao? Hơn nữa người này rõ ràng đang muốn thể hiện mình trên cơ cô.

Cam Niệm cười hào phóng, cô thản nhiên nói: “Da tớ rất mịn nên không cần dùng phấn phủ, bình thường lại ít khi trang điểm. Hơn nữa bạn trai tớ cũng là sinh viên, làm sao tớ có thể tuỳ tiện đòi cậu ấy mua đồ.”

Cam Niệm không muốn tiếp tục nói chuyện, cô lấy cớ muốn lên giường nghỉ ngơi.

***

Chạng vạng, bốn người trong ký túc xá đều đã dậy, Lục Đồng nói muốn dẫn mọi người đi ăn tối, cửa hàng thức ăn nhanh này được rất nhiều đàn chị trong trường yêu thích.

Cam Niệm vốn đã có hẹn với Hứa Hoài Thâm, nhưng bạn cùng phòng nhiệt tình mời như vậy nên cô đành gọi điện cho Hứa Hoài Thâm.

“Cậu lại cho tôi leo cây, hửm?”

“Tớ xin bảo đảm đây là lần cuối, cậu đừng giận nhé??” Cam Niệm làm nũng.

“Thôi được rồi, tối nay tôi sẽ phạt cậu.”

Cam Niệm đỏ mặt tắt điện thoại, Tăng Tiểu Huyên thấy thế bèn trêu chọc có phải cô vừa gọi điện thoại cho bạn trai.

Bốn người cùng nhau xuống tầng, Tô Đình Mỹ nói muốn xem ảnh chụp của bạn trai Cam Niệm, Tăng Tiểu Huyên bèn nói sao Tô Đình Mỹ lại có hứng thú với bạn trai Cam Niệm như vậy.

“Đâu có, tớ chỉ tò mò thôi.”

Lúc đi một mình với Cam Niệm, Tăng Tiểu Huyên nhỏ giọng nói với cô bạn: “Tớ cảm thấy Tô Đình Mỹ rất kỳ quái, cậu ta đặc biệt tò mò chuyện của cậu, buổi chiều nằm trên giường tớ đã nghe thấy hai người nói chuyện với nhau, tớ thấy cậu ta… có vẻ thích khoe khoang.”

Cam Niệm nhún vai: “Không sao đâu, cứ cho cậu ta khoe, tớ cũng đâu thèm chấp.”

Đi đến quán ăn, bốn người chọn xong đồ ăn rồi cùng nhau ngồi xuống.

“Thịt bò xào khoai tây ở đây cực ngon, hơn nữa còn có rất nhiều thịt.”

“Đúng vậy, đồ ăn nhiều như vậy mà chỉ hết có tám đồng.”

Cam Niệm lấy điện thoại chụp khay đồ ăn của chính mình rồi gửi tin nhắn cho Cam Thanh, cô đặt điện thoại xuống bàn, vừa ngẩng đầu lên đã thấy được bóng dáng quen thuộc.

Hứa Hoài Thâm một mình bước vào quán ăn.

Cậu mặc áo đen quần đen, trên vai đeo chiếc balo quai chéo, tay đút túi quần, dáng người cao gầy nổi bật.

Trong lúc Cam Niệm còn đang sững sờ thì Tăng Tiểu Huyên đã nhìn theo tầm mắt Cam Niệm, cô lập tức thét chói tai: “Trời ơi, đằng kia có tiểu ca ca cực kỳ đẹp trai!!! Các cậu nhìn đi!!!”

Lục Đồng và Tô Đình Mỹ đều quay đầu lại nhìn, bọn họ thật sự bị bất ngờ, “Đúng là rất đẹp trai.”

Ánh mắt Tô Đình Mỹ phát sáng, thấy Cam Niệm nhìn chằm chằm nam sinh kia, Tô Đình Mỹ tiện đà trêu: “Đừng nhìn nữa, đẹp trai như vậy chắc chắn đã có bạn gái, đâu đến lượt chúng ta??”

Cam Niệm không nói gì, cô nhắn tin cho Hứa Hoài Thâm.

Tăng Tiểu Huyên vẫn chăm chú nhìn Hứa Hoài Thâm, cô thấy cậu chọn đồ ăn xong liền đi về phía bọn họ!!!!!! Sau đó ngồi xuống cái bàn phía sau!!!

“Vừa nãy tớ thấy tiểu ca ca còn liếc mắt nhìn chúng ta một cái! Aaaaaaa, nhìn nhan sắc cậu ta là đã đủ no rồi!!! Tớ muốn chụp trộm một bức ảnh.”

Tăng Tiểu Huyên nói vậy nhưng cũng không thật sự chụp, điện thoại Cam Niệm rung lên, Hứa Hoài Thâm nhắn tin trả lời:

[ Nam sinh ăn cơm cùng các cậu là ai vậy? ]

Cam Niệm phì cười tý nữa thì phun cơm ra ngoài, “Đấy là bạn cùng phòng của tớ! Cậu ấy là nữ! ] Chẳng qua người ta thích mặc đồ Unisex(*) mà thôi.

Hứa Hoài Thâm ăn còn nhanh hơn bọn họ, cậu ăn xong thì đi trước, Cam Niệm nhận được tin nhắn: [ Tôi đợi cậu trước cửa quán ăn. ]

—ooOoo—

Unisex là phong cách thời trang phi giới tính, thích hợp cho cả nam và nữ. Thời trang Unisex mang lại sự mạnh mẽ cho con gái, quyến rũ cho con trai. Vì thế mà nó càng gây tò mò, kích thích sự ham muốn phá cách, thử nghiệm và chinh phục của giới trẻ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện