Cửa thang máy đóng chặt, rất nhanh ngay cả một chút không khí cũng không lọt được vào, Nam Tinh rõ ràng cảm giác được áp bách đến từ không khí loãng. Nàng thử dùng tinh lọc chú giải trừ, nhưng chỉ có thể thấy được ảo thuật bị hạ trên cửa, lại không đủ để thanh trừ.



Người hạ chú thuật, tu vi cao thâm khó đoán.



Nam Tinh bất chấp là cái thang máy này đang bay đến tầng mấy chục, lại đổi chú thuật, dùng sức tông cửa, muốn phá mở cửa.



Nhưng cửa lại cứng như vách tường, một tia không nhúc nhích.



Nàng động tác càng nhiều, không khí liền càng loãng, thời gian càng lâu, đại não thiếu oxy bắt đầu càng lúc càng nặng. Nàng cường căng tinh thần, ngược lại lấy từ trong bao ra hai tờ giấy trắng đen, ý định dùng chúng chen qua khe cửa thang máy, nhìn xem bên ngoài rốt cuộc là bị hạ chú thuật gì.



Nhưng mà tiểu Hắc tiểu Bạch cũng không thể xuyên qua thang máy, gấp đến độ xoay quanh. Nam Tinh ra hiệu cho chúng nó đến lỗ thông gió bên trên, nhưng chúng nó vẫn tìm không thấy cửa ra.



Nam Tinh bỗng nhiên hiểu ra, có lẽ cái thang máy này căn bản chính là giả, bản thân cũng là một cái ảo cảnh.



Suy nghĩ một khi thay đổi, đối sách cũng theo đó mà thay đổi, Nam Tinh không cố kỵ thang máy có chuyển động hay không nữa, có đem nàng quăng lên tậng trời hay không nữa, nơi này không phải là thật, không cần suy xét mấy thứ này.



Nàng lập tức bình tĩnh lại, lấy bút chu sa ra, điểm sa vẽ bùa. Phù văn đã hoàn thành một nửa, "thang máy" liền chậm rãi ngừng lại, nhưng run rẩy đến lợi hại. Chờ phù văn thành hình, "thang máy" đã run như cái sàng, bắt đầu kịch liệt chấn động.



Nam Tinh một tay ấn trên vách tường, niệm "Nứt!", "Thang máy" vốn cứng rắn như đá, đột nhiên xuất hiện một khe nứt.



Cơ hồ xuất hiện cùng lúc với khe nứt, một làn khí đen len lỏi qua khe nứt tiến vào, lắc mình biến hoá, hóa thành một con cá đen.



Tiểu Hắc tiểu Bạch lập tức nhảy đến, vui mừng mà bắt lấy đuôi cá. Nam Tinh nhảy vào đôi mắt đi thông dương gian kia, một chùm sáng trắng xóa lóe lên, thân thể rơi trên mặt đất mềm mại......



Mặt đất? Nam Tinh mở mắt nhìn, phát hiện nơi mình rơi xuống là một cái giường. Nhìn lên, Khâu Từ đang đứng trong phòng, đối diện với tầm mắt nàng, lúc này mới thả tay triệu hoán cá đen xuống, thở phào nhẹ nhõm một hơi.



Nam Tinh cắn môi, thật đúng là biết chọn chỗ cho nàng, lúc này mà hắn còn sợ nàng ngã đau.



Khâu Từ chạy chậm đến, quỳ trên giường, cầm khăn giấy lau mồ hôi trên trán cho nàng. Nam Tinh đang muốn mở miệng, bỗng nhiên thấy hắn chồm qua, ôm chặt lấy nàng.



Nam Tinh vi lăng, bên tai là thanh âm mất tiếng của Khâu Từ: "Sao cô không hoảng hốt gì cả, cô biết tôi vừa rồi hoảng sợ cỡ nào không?"



"Tôi......" mấy trăm năm qua, Nam Tinh đã sớm quen với đủ loại nguy hiểm, chuyện vừa rồi, nàng có thể bình tĩnh mà kể lại toàn bộ quá trình. Nàng hoàn toàn không nghĩ tới có người đang lo lắng cho mình, cảm giác được lo lắng, được đặt ở trong lòng này, lại trân quý đến mức nàng không biết phải làm sao.



Nàng bỗng nhiên hiểu lòng Khâu Từ, nếu đổi lại là Khâu Từ bị nhốt trong thang máy, nàng đại khái cũng sẽ lo lắng như vậy.



Chỉ nghĩ kỹ lại, liền hoàn hoàn hiểu được cảm thụ của hắn.



Nàng duỗi tay ôm lấy hắn, cảm giác được người đặt trong lòng, nàng rất thích.



Khâu Từ cảm nhận được người trong ngực rõ ràng chính xác mà quay về bên cạnh mình, mới thấy an tâm, 10 phút vừa rồi, dài như 10 năm. Cát Hồng độc ác hắn đã rất rõ ràng, Nam Tinh rơi vào bẫy rập, không có chuyện gì làm cho hắn hoảng hốt hơn.



Hắn gắt gao ôm Nam Tinh, sợ nàng lại đột nhiên biến mất trước mắt hắn.



Xa nhau 10 phút, tựa hồ làm hai người càng hiểu rõ tâm ý của đối phương hơn, còn có cảm giác không thể thay thế được của nhau.



&&&&&



Từ đầu mùa đông, hoa cỏ hai bên đường khu biệt thự Minh Hâm dần dần hiện ra vẻ tàn lụi, đã không còn vẻ rực rỡ của mùa hè nữa.



Chiếc xe hơi màu đen phóng vút qua, ngừng ở cổng an kiểm của khu biệt thự. Bảo an thấy biển số xe, khom người đến cửa sổ gọi một tiếng "Lê tiên sinh", liền mở cửa.



Lê Khang Thành mặt mũi vô cảm, lái xe thẳng vào trong.



Bảo an nhìn xe đi xa, lúc này mới nói: "Người ở đây ai cũng cực kỳ có tiền, chỉ có Lê Khang Thành là tính tình xấu nhất, xem thường người khác nhất."



Người bên cạnh nói: "Cháu trai ruột nhà họ còn ở ICU, tâm tình không tốt đi!"



"Nhưng cũng không phải lão ta hôm nay mới như vậy."



"...... Cũng phải."



Lê Khang Thành không về chỗ mình ở, mà sai tài xế lái đến Triệu gia.



Đã sớm được ông ta gọi điện nói chờ ở trong nhà, Triệu phụ nghe thấy tiếng xe đến, thả tờ báo trong tay xuống đi ra, thấy Lê Khang Thành liền nói: "Lão Lê, ông tới cũng thật trễ, ăn cơm trưa chưa?"



Lê Khang Thành nói: "Đã ăn trên máy bay."



Triệu phụ đón ông ta vào, bưng trà lên, mới nói: "Tình huống của A Viễn thế nào? Aizz, êm đẹp sao lại đụng phải chuyện này."



Lê Khang Thành cũng thở dài: "Tình huống chỉ sợ là không tốt lắm."



"Năm đó em trai ông cũng vậy, gặp phải ăn cướp, tuổi xuân chết sớm. Hiện tại A Viễn lại......hai cha con bọn họ, thật là......" Triệu phụ có làm ăn với Lê gia, ấn tượng về nhau cũng không tệ lắm, ông ta cũng rất thưởng thức Lê Viễn, không ngờ Lê Viễn lại giống ba hắn, chỉ sợ khó thoát được kiếp nạn này, không khỏi thổn thức.



"A Viễn nhập viện đã nhiều ngày, công ty cũng muốn lộn xộn." Lê Khang Thành nói, "Nguyên lão trong công ty đều muốn cho tôi tạm thời tiếp quản nghiệp vụ, để dễ gắn kết vận hành. Nhưng tiểu nha đầu Mạn Mạn kia rất có thành kiến với tôi, ngay cả cổng công ty cũng không cho tôi vào."



Triệu phụ nhíu mày nói: "Tuy rằng ai cũng biết, Lâm Mạn là vị hôn thê của A Viễn, nhưng dù sao cũng chưa kết hôn, nó nhanh như vậy đã nắm mọi chuyện trong tay, ngay cả mặt mũi bác ruột ông cũng không cho, như thế không được tốt."



"Đúng vậy, mối làm ăn của Lê gia, vẫn là để người Lê gia tới quản, mới có thể yên tâm, người hợp tác làm ăn với Lê gia, nếu so với người ngoài, thì cũng tin tưởng người họ Lê hơn đi!"



Triệu phụ trước đó đã có dự cảm Lê Khang Thành tới tìm mình không đơn giản là vì ôn chuyện, lúc này rốt cuộc đã nghe ra ý đồ tới.



Triệu gia và Lê gia có nhiều mối làm ăn lớn với nhau, công ty nguyên lão không thể thuyết phục Lâm Mạn giao quyền hành cho Lê Khang Thành, nhưng nếu bạn làm ăn tạo áp lực, vậy thì Lâm Mạn liền không thể không thoái vị, đem công ty giao cho Lê Khang Thành.



Ý của Tuý Ông không phải ở rượu.



Triệu phụ không lập tức tỏ thái độ, Lâm Mạn cũng được, Lê Khang Thành cũng được, chỉ cần hạng mục hợp tác được vận hành trôi chảy, thì không có vấn đề.



Lê Khang Thành lại nói: "Nếu là tôi chưởng quản công ty, với giao tình của tôi và anh, sẽ ưu đãi hơn so với lúc A Viễn xử lý công ty."



Triệu phụ hỏi: "Ưu đãi nhiều ít?"



"Ít nhất 3 điểm."



Triệu phụ động tâm.



Nhưng vẫn không thể lập tức đáp ứng.



Lúc này thang lầu truyền đến tiếng bước chân, Triệu phụ lập tức dời mắt, tránh đi ánh mắt sáng quắc của Lê Khang Thành, vừa vặn có thể cho ông ta thời gian tranh thủ suy xét một chút, không cần lập tức trả lời.



Triệu Kỳ ôm một cái hộp đi xuống, nhìn thấy Lê Khang Thành, chào "Lê bá bá", hắn ngồi xuống chỉ nói vài chuyện tào lao. Lát sau Triệu phụ ra ngoài tiếp điện thoại, hắn mới nói: "Cảm ơn Lê bá bá lần trước giúp cháu hoàn thành tâm nguyện, chính mắt kiến thức những kỳ môn ảo thuật đó, có điều là kỹ không bằng người, không có kiên trì được đến cuối cùng."



Lê Khang Thành cười nói: "Cũng không phải chuyện gì to tát, vừa vặn quen một bằng hữu, mới an bài tốt thân phận Thạch Bát Lâu cho cậu."



Triệu Kỳ tò mò hỏi: "Không biết bằng hữu kia là ai, cháu muốn gặp."



Lê Khang Thành nghĩ đến Trường Không đã chết kia, trầm mặc, nói: "Hắn không thích gặp người."



Triệu Kỳ muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: "Thôi, cháu đã đồng ý với A Mễ là không đi làm những chuyện đó nữa, cô ấy nói đen đủi."



Lê Khang Thành cười cười: "Người trẻ tuổi cũng mê tín như vậy." Hắn thấy Triệu Kỳ vẫn luôn ôm cái hộp thon dài, hỏi, "Đây là cái gì?"



"Đồ của A Mễ, kêu cháu mang đi chôn."



"Chôn?" Lê Khang Thành thấy hơi kỳ quái, "Đồ không cần đến, không ném, lại muốn chôn, là bảo bối gì đi, vài năm sau lại đào ra coi như hồi ức?"



Triệu Kỳ cười, nói: "Không phải thứ gì đáng giá, chính là một cây bút." Hắn nói, liền mở hộp ra cho ông ta nhìn.



Một cây Bút chu sa dài chừng nửa cánh tay, to chừng một ngón tay xuất hiện trước mắt Lê Khang Thành.



Hộp vừa mở, mơ hồ như có một mùi chu sa mạnh mẽ tản mát ra.



Triệu Kỳ lại không sao, nhưng sắc mặt Lê Khang Thành đột nhiên biến đổi, lập tức quay mặt đi, tựa hồ như muốn nhổ ra. Triệu Kỳ hơi hoảng: "Lê bá bá làm sao vậy?"



Sắc mặt Lê Khang Thành trắng bệch, giơ tay nói: "Không có gì, có thể là bụng rỗng quá lâu, dạ dày có chút khó chịu."



"Cháu đi gọi bác sĩ đến đây."



"Không cần." Lê Khang Thành chậm rãi đứng lên, lại nhìn thoáng qua cây bút kia, hỏi, "Cháu nói...cây bút này là của Thang Mễ vị hôn thê của cháu, đúng không?"



"Đúng vậy." Triệu Kỳ không biết vì cái gì ông ta có hứng thú với cây bút này, còn hỏi riêng về A Mễ.



Lê Khang Thành gật gật đầu, nói: "Bác còn có việc, đi trước."



Triệu Kỳ đầy bụng nghi hoặc, vẫn đưa ông ta ra cửa. Triệu phụ tiếp xong điện thoại trở vào, Lê Khang Thành đã đi rồi.



Triệu phụ thấy hắn ôm cái hộp, nói: "Của Thang Mễ?"



"Ừm. A Mễ nhờ con tìm một chỗ chôn."



Sắc mặt của Triệu phụ cũng không quá đẹp, nói: "Thật không biết con thích nó ở điểm nào, người thì thần thần bí bí, làm việc cũng thần thần bí bí, đừng có đưa tai họa nào tới cho cái nhà này là được."



Triệu Kỳ cứng đờ: "Ba ——"



Triệu phụ không muốn nghe hắn biện giải, quay mặt bỏ đi.



Triệu Kỳ nhíu mày, hắn biết xuất thân của Thang Mễ xác thật không tốt, so ra kém mấy thiên kim danh môn khác, cha mẹ hắn vẫn luôn cảm thấy Thang Mễ không xứng với hắn, nhưng mà trong tình yêu, làm gì có chuyện xứng hay không xứng.



Lòng hắn khó chịu, chôn hộp ở hậu viện rồi lên lầu, vào phòng thấy Thang Mễ ngồi trên ghế bên cửa sổ phát ngốc, bước nhanh qua hỏi: "Chiều nay có muốn đi đâu chơi không?"



Thang Mễ đầu, hỏi: "Hộp chôn rồi?"



"Ừm." Triệu Kỳ nói, "Sao vậy, lại không vui?"



"Không có gì." Nàng ta cuộn người lại, tâm tình xác thật không tốt. Đem bút đi chôn, có nghĩa là nàng ta đã thật sự phủi sạch quan hệ với Nam gia, không còn thứ gì kết nối nữa.



Trong lòng vậy mà còn thấy khó chịu hơn so với tưởng tượng.



Triệu Kỳ nhìn ra nàng ta không vui, loại không vui này, từ sau khi gặp Nam Tinh, vẫn luôn hiện hữu. Tuy rằng nàng ta nỗ lực che dấu, nhưng hắn vẫn có thể phát hiện được. Hắn ngồi trước mặt nàng ta, nắm tay nàng ta nói: "A Mễ, em nói cho anh, Nam Tinh rốt cuộc là gì của em? Hai người trước kia......là quen nhau đi?"



Thang Mễ ngơ ngẩn nhìn hắn, nàng đã định nói hết những gì về mình cho hắn, mà không phải dùng dối trá tới gắn bó tình cảm bọn họ. Nói cho hắn thân thế giả, tuổi giả, quá khứ giả của nàng ta, ngay cả một cây bút, cũng phải bịa ra một câu chuyện.



Nhưng nàng ta sợ hãi hắn biết rồi sẽ rời bỏ nàng ta.



Cũng giống như những người đã gặp trước kia, vô luận là nam nữ, vô luận là già trẻ, chỉ cần nàng ta lộ ra một chút thân phận của mình, đều không có ngoại lệ, bọn họ đều sẽ biến mất.



Lâu dần, nàng ta cũng biến thành một kẻ đầy dối trá.



Nàng ta ngẩn ngơ nhìn hắn thật lâu, vẫn lắc đầu, gượng cười nói: "Không quen biết."



Triệu Kỳ có chút thất vọng, nàng ta vẫn che giấu hắn chuyện gì đó. Nhưng hắn không ép hỏi, chỉ là dùng tay sờ sờ đầu nàng ta, nói: "Chờ sau này khi em muốn nói cho anh, thì nói."



Thang Mễ gật đầu, nhưng nàng ta sẽ không nói, có những bí mật, nàng ta cả đời cũng sẽ không nói. Chờ thêm mười năm, nàng ta chỉ có thể rời đi. Dung mạo một người sẽ không vĩnh viễn bất biến, đến lúc đó hắn vẫn sẽ biết.



Mười năm, nhiều nhất chỉ có mười năm có thể ở bên nhau.



Nàng ta không phải không biết, nhưng không có dũng khí đi thẳng thắn. Nàng ta quá muốn cuộc sống yên ổn, cho dù chỉ có mười năm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện